Cưới Nhầm Thái Tử
-
Chương 13: Chương 13:
Nói đến việc này, trên mặt Thẩm Đồng Phong vẫn không khỏi nổi lên uất ức.
Mộc Tình Tiêu chợt nhận ra.
Trước kia khi lão thái gia Mộc gia còn sống đã quyết định đường đi cho mấy nhi tử của mình, đại nhi tử đầu óc linh hoạt nhưng không yên tĩnh đọc sách, càng thích kinh doanh hơn, còn cưới thiên kim Thẩm gia, lão thái gia để hắn đi kinh doanh. Nhị nhi tử lại tràn đầy hoài bão, mặc dù cố gắng nhiều năm không trúng cử, nhưng coi như có nghị lực, lão thái gia vẫn ngóng trông Mộc gia có thể trở lại trước kia, nhị nhi tử không phải thông minh nhất nhưng là người ông coi trọng nhất. Tam nhi tử tuổi còn trẻ và ngoan cố, không quản được nên mặc cho nó ra ngoài tự mình lang bạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà sự tình không như ý nguyện, lão thái gia phát hiện đại hạn của mình sắp tới mà nhi tử thứ hai vẫn không có tiến triển gì cả, cả người càng thêm uể oải tuyệt vọng, bất đắc dĩ, ông buộc đại nhi tử đi lên con đường khoa cử, không nghĩ tới đại nhi tử tuy nghiện kinh doanh, lại càng là người ham học, một lần thi đã trúng cử, tiền đồ vô lượng, tuy rằng không qua được cuối cùng nhưng cũng đủ cảm thấy vui mừng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều xem nhẹ nhị phòng nhất định sẽ bởi vậy mà cảm thấy bất bình.
"Khi nhị thúc con và ta tranh thủ vụ án của phụ thân con, hắn cũng rất tận lực, hắn khóc lóc kể lể với quan gia, Mộc gia khó khăn lắm mới xuất hiện một tiến sĩ, trong nhà toàn bộ trông cậy vào đại ca hắn, người cứ như vậy đột nhiên không còn, nhất định phải có một lời giải thích." Thẩm Đồng Phong dừng một chút, cười một tiếng, tiếp tục nói, "Ta vẫn cho rằng hắn muốn một lời giải thích như ta, về sau mới biết, hắn muốn không phải tìm ra sự thật mà là cái gọi là tiền đồ Mộc gia, hoặc là nói tiền đồ của hắn.”
"Nhị thúc chính là người như vậy." Mộc Tình Tiêu nghe xong không chút ngoài ý muốn, "Quên đi, cữu cữu còn chưa trả lời con, vụ án của phụ mẫu con có phải thật sự định sai hay không.”
Thẩm Đồng Phong thoáng tránh khỏi ánh mắt Mộc Tình Tiêu, trong mắt hiện lên một chút do dự, ông suy tư một lúc mới mơ hồ nói: "Ta cũng không biết, trực giác ta cho rằng không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại không tra được cái gì.”
Hắn không dám nói cho Mộc Tình Tiêu biết năm đó có điểm đáng ngờ chứng minh trận hỏa hoạn kia không phải ngoài ý muốn, chỉ là không có sức thuyết phục như vậy mà thôi, cho nên cuối cùng bởi vì tra không ra chứng cứ xác thực hơn, bị định là ngoài ý muốn, cũng không có gì đáng trách, chỉ làm cho người ta bất lực mà thôi.
Mấy năm nay hắn vẫn âm thầm mua chuộc quan lại, tiếp tục điều tra, nhưng mà điều tra càng sâu càng kinh hãi, hắn thật sự không dám để Mộc Tình Tiêu liên lụy vào nên chỉ có thể giấu diếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Mộc Tình Tiêu nhìn theo cữu cữu nhìn ra sự do dự của ông, nói: "Cữu cữu, con đã trưởng thành, về chuyện của phụ mẫu con, nếu thật sự tra được cái gì, hy vọng cữu cữu có thể nói cho con biết.”
Thẩm Đồng Phong nâng tay vuốt v e đỉnh tóc của nàng, thở dài một tiếng, nói: "Tiêu Tiêu quả thật đã trưởng thành, có thể chiếu cố tốt bản thân cũng đã rất tốt rồi, chuyện của phụ mẫu con quả thật tồn tại điểm đáng ngờ, nhưng chuyện này hãy giao cho cữu cữu, tạm thời con không nên đi quản có được không? Cữu cữu đáp ứng con, ngày sau khi điều tra ra chân tướng tuyệt đối sẽ không gạt con, dù sao cũng là phụ mẫu con, không ai cần biết chân tướng hơn con cả.”
"Được, vậy con sẽ đợi tin tức từ cữu cữu." Mộc Tình Tiêu gật đầu yên tâm một chút.
Hai người cùng nhau ăn cơm ở quán trọ, tán gẫu về những chuyện gần đây.
Thẩm Đồng Phong cố gắng hỏi kỹ chuyện giữa nhị phòng và nàng vài lần, không hỏi thăm được bao nhiêu, hỏi đến khi Mộc Tình Tiêu thấy phiền mới bất đắc dĩ bỏ qua.
Mộc Tình Tiêu năm nay mười sáu tuổi, chính là tuổi bàn luận hôn sự, Thẩm Đồng Phong không tránh khỏi nhắc tới chung thân đại sự này, nghe nói nàng tính toán kén rể thì rất là đồng ý.
"Nhưng mà tuổi con còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, nếu không cữu cữu phái cho con mấy bá bá thẩm thẩm lão thành tới giúp con chọn được không?" Thẩm Đồng Phong lập tức suy tư người thích hợp, "Ta để Văn bá ở lại có được không?”
"Con không cần." Mộc Tình Tiêu nhất thời bật cười, "Cữu cữu, thật ra… Con đã có người mình thích rồi, nhưng con vẫn chưa quyết định.”
"Ồ?" Thẩm Đồng Phong nghe vậy nhíu mày, "Vậy sao con không mang tới đây cho cữu cữu xem một chút?”
"Hiện giờ hắn không tiện đến, qua một thời gian nữa," Trên mặt Mộc Tình Tiêu không tự giác đỏ lên, "Cữu cữu yên tâm, trước khi quyết định, con nhất định sẽ dẫn hắn đến Giang Châu, để cữu cữu tự mình xem xét kỹ lưỡng.”
“Tốt, như vậy thì tốt!” Thẩm Đồng Phong vỗ tay cười to, lập tức vẫn không nhịn được dặn dò, "Tiêu Tiêu nhất định phải tìm một người sẽ theo con, yêu thương con, đừng bởi vì nhất thời thích mà xúc động, phải học cách nhìn vào lòng người từ bên ngoài rồi suy tính lâu dài.”
"Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Tại khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Đồng Phong nhắc tới chuyện Mộc nhị gia muốn gặp mặt hắn.
Mộc Tình Tiêu suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, trong mắt nàng hai người gặp mặt thật sự không cần thiết, nàng ra vẻ bất mãn nói: "Cữu cữu, chẳng lẽ người muốn xen vào chuyện hư hỏng của nhị thúc sao, thúc ấy chính là muốn lợi dụng người mà thôi.”
“Cữu cữu làm sao có thể tin hắn!” Thẩm Đồng Phong nói: "Chẳng qua cữu cữu sợ con trở về không tiện giải thích.”
"Có việc gì mà phải khai báo chứ." Mộc Tình Tiêu thốt lên.
Thẩm Đồng Phong có chút ngoài ý muốn, không thể tưởng được bây giờ Mộc Tình Tiêu đã hờ hững với nhị phòng đến nước này, trong lòng hắn càng tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lấy cớ đi có việc, ra ngoài âm thầm phân phó Văn bá nói: "Hai nha đầu Thanh Đại và Lục La kia không phải cũng đi cùng Tiêu Tiêu sao, ngươi giúp ta lặng lẽ hỏi một chút, gần đây Mộc gia nhị phòng có phải để cho Tiêu Tiêu nhà chúng ta chịu ủy khuất gì hay không.”
"Được, chủ nhân yên tâm, nô tài nhất định sẽ hỏi rõ ràng." Văn bá đáp.
Sau khi Thẩm Đồng Phong trở về, suy nghĩ một lát vẫn nói: "Để cữu cữu gặp thúc con một lần cũng không sao, dù sao ta cũng sẽ không đáp ứng với hắn ta cái gì, còn có thể thay con gõ đầu hắn.”
"Được rồi..." Mộc Tình Tiêu đã ý thức được thái độ vừa rồi của mình có chút không ổn, "Chỉ là cữu cữu thật vất vả mới tới đây một chuyến còn muốn gặp người không muốn gặp.”
"Muốn hay không muốn cái gì, ta đã tầm tuổi này rồi, chẳng lẽ làm việc còn xem có muốn hay không?" Thẩm Đồng Phong không khỏi cười, "Ta phải hỏi rõ ràng trước, người nhị phòng rốt cuộc có khi dễ con hay không, nếu có thì khi gặp nhị thúc con, ta giúp con mắng hắn.”
Thẩm Đồng Phong hỏi đi hỏi lại, Mộc Tình Tiêu cảm thấy ấm lòng nhưng đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ, "Thật sự không có, cữu cữu đừng bận tâm đ ến chuyện này.”
Bởi vì sáng mai Thẩm Đồng Phong phải rời khỏi Ninh Châu, cho nên chỉ có thể gặp Mộc Nhị gia vào buổi tối hôm nay.
Mộc Tình Tiêu ở lại quán trọ đến nửa buổi chiều, đợi sau khi nàng đi, Thẩm Đồng Phong gọi Văn bá tới hỏi chuyện ông vừa thăm dò.
Thanh Đại và Lục La mặc dù đã là người của Mộc Tình Tiêu, nhưng hai người lúc trước ở Thẩm gia đã lâu, cũng quen biết với Văn bá, biết chủ nhân quan tâm tiểu thư nhà mình nên một năm rõ mười nói hết những xung đột gần đây giữa tiểu thư và nhị phòng.
Văn bá cũng không sai một chữ kể lại cho Thẩm Đồng Phong.
Thẩm Đồng Phong nghe xong rất tức giận, ông gần như muốn gọi Mộc Tình Tiêu trở về, hỏi nàng sao lại để bị Nhị phòng khi dễ như vậy, còn không nói một tiếng, như vậy làm sao có thể khiến ông yên tâm.
Đời này hắn từng chứng kiến qua vô số tiểu nhân, chỉ qua mấy chuyện ông đã đoán ra được tâm tư của nhị phòng.
Nếu không phải năm năm trước hắn dặn dò Mộc Tình Tiêu, bình thường thì có thể khẳng khái hào phóng nhưng sản nghiệp tuyệt đối không thể dao động, hơn nữa để cho Thanh Đại và Lục La hỗ trợ chiếu cố, chỉ bằng tính tình đơn thuần lương thiện của Tiêu Tiêu nhị phòng phỏng chừng đã sớm thành công làm sao cần nghĩ chiêu số hứa hôn gì.
May mắn duy nhất chính là Tiêu Tiêu hiện tại đã từ trong nỗi đau mất phụ mẫu đi ra, phát hiện chuyện nhị phòng không phải thành tâm đối xử tốt với nàng, cũng không có làm cho nàng khó có thể tiếp nhận.
Thẩm Đồng Phong yên lặng suy nghĩ, chờ qua một thời gian nếu chuyện báo thù thật sự không thể làm được gì, hắn sẽ thừa dịp trước khi bại lộ xóa sạch mọi dấu vết, đưa Tiêu Tiêu và phu quân của nàng đến Giang Châu.
"Văn bá, ngươi âm thầm duy trì liên lạc với hai nha hoàn kia, Tiêu Tiêu bên này có chuyện gì lập tức gửi thư về Giang Châu."
"Vâng, gia chủ."
-
Mộc Tình Tiêu thầm nghĩ, sau khi trở về lập tức theo lời cữu cữu nói sai người đi Cảnh Minh Đường báo tin.
Nàng có chút mệt mỏi cũng không thèm xuống xe, xe ngựa tiến vào từ cổng thiên môn, một đường vào Thư Thấm Đường mới dừng lại.
Vừa xuống xe đã nhìn thấy Nhị phu nhân đứng đó, vẻ mặt tha thiết tiến lên dường như đang chờ nàng.
Phía sau còn một người đi theo, chậm rãi đi về phía nàng, là Cố Diễn.
Mộc Tình Tiêu khẽ liếc hắn một cái sau đó mới nhìn về phía Nhị phu nhân, nói: "Hôm nay sao nhị thẩm lại rảnh rỗi đến đây, là có việc gì sao?”
"Không có việc gì thì không thể đến thăm con sao." Nhị phu nhân cười nói, "Tiêu Tiêu quả nhiên xa lánh Nhị thẩm, con còn không hỏi vị Cố công tử này như vậy.”
Cố Diễn đã đi tới gần nghe vậy sững lại, mang theo áy náy nói: "Là ta không chu đáo, không thông báo trước với Mộc tiểu thư mà tự tiện đến quấy rầy, mong Mộc tiểu thư nể mặt ta xác thực có chuyện quan trọng, thứ lỗi cho ta.”
Nhị phu nhân nhất thời nghẹn lại không biết nên tiếp lời như thế nào, chẳng lẽ bà cũng phải nói lời xin vì tự tiện đến đây?
Mộc Tình Tiêu cố gắng giấu đi ý cười nơi khóe miệng, vẻ mặt như thường nói: "Cố công tử không cần áy náy, là ta để công tử chờ lâu.”
"Không sao, Nhị phu nhân thoạt nhìn tương đối vội vàng, Mộc tiểu thư cứ nói chuyện với Nhị phu nhân trước, ta chờ một chút." Cố Diễn nói xong xoay người, nhưng vì không nhìn thấy nên tùy tiện chọn một hướng mà đi.
Mộc Tình Tiêu thấy buồn cười, nháy mắt với Thanh Đại.
Thanh Đại lập tức hiểu ý, tiến lên dẫn Cố Diễn đến đình bát giác trong viện chờ.
Cố Diễn vừa đi, Nhị phu nhân ám chỉ nói: "Không phải Nhị thẩm đã dặn dò con không nên qua lại với vị Cố công tử này nhiều rồi sao, dù sao cũng là người ngoài không rõ lai lịch, truyền ra ngoài sẽ không tốt, sao mấy ngày nay lại càng ngày càng thân thiết, nghe nói hôm qua con còn dẫn hắn đi Thủy Vân Gian?”
Mộc Tình Tiêu gần như khi Nhị phu nhân vừa mới nhắc tới Thủy Vân Gian, sắc mặt chợt lạnh xuống, nói: "Nếu Nhị thẩm đến để chỉ trích con, đi thong thả không tiễn, những lời đường huynh nói, con nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rất thú vị, mấy ngày nay thật sự không muốn nhìn thấy nhị phòng các người.”
Nhị phu nhân cứng đờ, sắc mặt thoáng chốc khó coi nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bà bảo Mộc Minh Trạch tới đây nhận lỗi, nhưng Mộc Minh Trạch từ hôm qua bị bà nói như vậy đã ra khỏi phủ, đến nay giận dỗi không trở về.
Nhị phu nhân khó có được có chút quẫn bách, còn không đợi bà nghĩ ra kế sách ứng đối, lại nghe Mộc Tình Tiêu nói: "Đúng rồi, con còn đang muốn phái người đi Cảnh Minh Đường truyền tin, nếu Nhị thẩm đã tới thì thay con nói với Nhị thúc, cữu cữu con đã đến Ninh Châu, giờ Tuất hôm nay có thể đến quán trọ gặp ông ấy một lần, Nhị thẩm đi thong thả không tiễn.”
Mộc Tình Tiêu dứt lời không muốn nói thêm nữa trực tiếp đi về phía Đình Bát Giác.
"Tiêu Tiêu..." Nhị phu nhân do dự gọi một tiếng nhưng Mộc Tình Tiêu vẫn không ngừng bước.
Bà nhìn Mộc Tình Tiêu cước bộ nhẹ nhàng đi về phía Cố công tử mới quen biết không lâu kia, nghiêng mặt lộ ra vẻ mặt vui tươi, khác hẳn vẻ mặt vừa rồi khi đối mặt với bà.
Mộc Tình Tiêu khẽ đi đến bên cạnh Cố Diễn, giống như là cố ý dọa hắn, đột nhiên nhón chân thì thầm vào tai hắn: "Cố Diễn!”
Vẻ mặt của Cố Diễn lại rất bình tĩnh, quả thật hắn rất muốn làm bộ như nàng thực hiện thành công, nhưng lại sợ mình giả bộ không giống, chỉ có thể nghiêng đầu, đáp: "Ừm, sao vậy?”
Mộc Tình Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nói: "Công tử nói tìm ta có chuyện quan trọng, là chuyện gì vậy?”
"Muốn tới nghe tiểu thư nói chuyện, có tính là chuyện quan trọng không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook