Nhưng cuối cùng cảm thấy thành phố Giang Bắc mới phát quốc tế hóa này cũng không tệ, vì vậy Lăng Hoài Ngọc và Giản Ánh Nhu đều định cư lại ở đây, hai người trút hết tiền bạc trên người ra mở một studio đám cưới.

Giản Ánh Nhu rất cần tiền, nói chính xác hơn Giản Ánh Nhu cảm thấy người thân cũng không thể nhờ vả, chỉ có tiền mới có thể cho cô cảm giác an toàn, cô làm nhiều việc cũng vì kiếm tiền.

Sau đó cô tiến vào công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, thế là cô chỉ bỏ vốn mà không tham gia quản lý studio đám cưới.

Nhưng Lăng Hoài Ngọc biết, có lẽ đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, nguyên chân thực sự là do Giản Ánh Nhu không nguyện ý tiếp tục cầm bút thiết kế áo cưới nữa, cho nên cô lựa chọn một công việc hoàn toàn không liên quan gì tới ngành hội họa.

Đó là tổn thương mà Giản Ánh Nhu chôn sâu dưới đáy lòng, đến nay vẫn chưa một ai có thể giúp cô chữa lành.

Có thể nói Giản Ánh Nhu không hề giấu diếm gì trước mặt Lăng Hoài Ngọc, lúc trước cũng chính Lăng Hoài Ngọc là người mai mối cho cô và Tần Kính Thiên.

Lúc đầu cô định cuối tuần sẽ hẹn Lăng Hoài Ngọc, giải thích chuyện kết hôn với Tần Kính Thiên, ai ngờ Lăng Hoài Ngọc đã chạy tới chỗ trọ cô tìm cô trước.

Giản Ánh Nhu yên lặng lắng nghe, chờ Lăng Hoài Ngọc gào xong mới nhẹ giọng nói ra: “Hoài Ngọc, cậu đừng lo lắng, tớ không sao.

Cuối tuần này kết thúc dự án Tinh Huy rồi, lúc đó tớ sẽ mời cậu ăn cơm.


Lăng Hoài Ngọc hổn hển hét lên: “Con nhỏ chết tiệt, cậu làm tớ sợ muốn chết! Chẳng lẽ cậu cho rằng một bữa cơm là có thể đền bù tổn thương tinh thần của tớ sao?”
Giản Ánh Nhu biết Lăng Hoài Ngọc nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm đậu hủ, nhịn không được cười lên: “Vậy tớ ngủ với cậu một đêm để đền bù thì saog?”
Lúc Giản Ánh Nhu nói ra lời này, Tần Kính Thiên vừa vặn đẩy cửa bước vào, bước chân hơi khựng lại, trong lòng cũng biết rõ cô đang nói chuyện với ai.


Đừng thấy bình thường Giản Ánh Nhu vẫn luôn mỉm cười dịu dàng, trông thân thiết với tất cả mọi người, thật ra người có thể tiếp cận lòng cô cũng chỉ có một mình Lăng Hoài Ngọc.

Tần Kính Thiên biết những chuyện này, nhưng Giản Ánh Nhu lại không biết là anh đã biết.

Cô vội vàng che loa điện thoại rồi nói nhỏ: “Đây là một bạn nữ của tôi.


Mặc kệ có tình cảm hay không, nhưng đã là vợ chồng, cô sẽ không khiến Tần Kính Thiên phải “ghen“ nữa.

Tần Kính Thiên gật đầu không hỏi nhiều, lại vô cùng săn sóc lui ra ngoài, để lại không gian cho Giản Ánh Nhu nói chuyện.

Nhưng Giản Ánh Nhu lại cho rằng Tần Kính Thiên không tin, mím môi cười bất đắc dĩ, có lẽ anh cho rằng cô là loại phụ nữ lẳng lơ rồi.

“Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu! ” Không nghe Giản Ánh Nhu nói lời nào, Lăng Hoài Ngọc ở đầu bên kia lại gầm lên: “Cậu báo địa chỉ ra cho tớ, tớ tự đi tìm cậu.


Giản Ánh Nhu biết Lăng Hoài Ngọc lo lắng cho cô, nếu hôm nay không cho Lăng Hoài Ngọc nhìn thấy cô, chắc chắn Lăng Hoài Ngọc sẽ báo cảnh sát tìm người mất tích.

Giản Ánh Nhu dịu dàng cười: “Cậu đừng gấp, tớ sẽ đi tìm cậu.


Sau khi cúp điện thoại, Giản Ánh Nhu chỉnh trang một chút, dự định tối nay đến chỗ Lăng Hoài Ngọc ở một đêm, thành thật nói chuyện kết hôn cho cô ấy biết.


Cô gõ cửa phòng làm việc, nghe Tần Kính Thiên nói mời vào thì đẩy cửa bước vào: “Tần Kính Thiên, đêm nay tôi phải đến chỗ Hoài Ngọc một chuyến, không quay về.


Tần Kính Thiên lập tức đứng dậy: “Tôi lái xe đưa em đi.


Giản Ánh Nhu lắc đầu: “Không cần phiền anh.


Tần Kính Thiên chăm chú nhìn cô: “Quá muộn, tôi không yên tâm để em đi một mình ra ngoài.


Giọng điệu của anh vô cùng kiên quyết, ý tứ cũng rất trực tiếp, khiến Giản Ánh Nhu không có cách nào từ chối.

Xe của Tần Kính Thiên là một chiếc SUV Land Rover, với thân phận như anh, chiếc xe này không đắt lắm, nhưng lại rộng rãi thoải mái.

Tần Kính Thiên lái xe vô cùng an toàn, cảm giác giống hệt chính bản thân anh.

Tần Kính Thiên hỏi địa chỉ, Giản Ánh Nhu báo địa chỉ xong, hai người đều không hề trò chuyện gì thêm.

Mất gần một tiếng mới tới nơi, Giản Ánh Nhu cảm ơn một tiếng rồi định mở cửa xe đi ra, vậy mà Tần Kính Thiên lại đưa tay kéo cô lại.


“Giản Ánh Nhu! ” Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp và gợi cảm, lúc gọi tên cô vẫn luôn êm tai như vậy.

Giản Ánh Nhu liếc nhìn tay anh, lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, dịu dàng hỏi: “Còn có chuyện gì nữa à?”
Anh buông tay ra, hơi mất tự nhiên nói: “Có phải em đang giận không?”
Giản Ánh Nhu cười: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Tần Kính Thiên: “! ”
Giản Ánh Nhu đẩy cửa xuống xe, đứng ở bên ngoài xe nói lại với anh: “Anh về nhanh đi, lái xe cẩn thận nha.


Tần Kính Thiên gật đầu, khởi động xe rời đi.

Nhìn xe của anh rời đi được một đoạn thì Giản Ánh Nhu mới xoay người đi vào khu nhà của Lăng Hoài Ngọc.

Khi vừa tới thành phố Giang Bắc, Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc cũng ở chung, thuê căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.

Sau đó Giản Ánh Nhu vào công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, bởi vì khoảng cách quá xa nên cô đã chuyển sang thuê phòng ở gần công ty.

Sau khi Giản Ánh Nhu dọn đi, Lăng Hoài Ngọc vẫn ở nơi này, nhưng vẫn luôn giữ lại một phòng cho Giản Ánh Nhu.

Theo lời Lăng Hoài Ngọc nói, để Giản Ánh Nhu có thể về nhà ngoại ở bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy Giản Ánh Nhu vẫn hoàn hảo đứng trước mặt mình, Lăng Hoài Ngọc lập tức mặc kệ cô, ôm ipad say sưa xem phim bộ.

Lăng Hoài Ngọc không để ý tới cô, nhưng lại có “người“ vẫn để ý tới Giản Ánh Nhu, một chú chó Pomeranian trông như quả cầu tuyết lập tức bổ nhào đến bên chân Giản Ánh Nhu, vô cùng thân thiết vẫy đuôi, rõ ràng là vui vẻ gần chết.

Giản Ánh Nhu tùy tiện ném túi xách, vươn tay ôm nhóc con lên: “Đậu Đậu, nhớ mẹ không nào?”
Đậu Đậu gâu gâu hai tiếng, dùng sức chui vào vòng tay của Giản Ánh Nhu, dùng hành động thực tế để thể hiện nó nhớ người mẹ này đến mức nào.


Ánh mắt Lăng Hoài Ngọc hơi bất mãn đảo qua: “Đậu Đậu, con nhóc ăn cây táo rào cây sung! Mặc dù nhóc là con ruột của cậu ấy, nhưng tao nuôi nhóc còn nhiều hơn cậu ấy nữa đấy, nhóc không thân với tao thì thôi, lại còn khoe khoang tình cảm trước mặt tao nữa!”
Giản Ánh Nhu ôm Đậu Đậu chen tới ngồi bên cạnh Lăng Hoài Ngọc, đắc ý nói: “Đậu Đậu là một con nhóc thông minh, biết ai là mẹ ruột, ai là mẹ kế.


“Tớ là mẹ kế hả?” Lăng Hoài Ngọc quăng ipad xuống, thô bạo ôm Giản Ánh Nhu: “Cô gái à, cẩn thận tớ hạ độc chết “con gái” của cậu.


Giản Ánh Nhu vẫn không nói gì, Đậu Đậu lại kêu ăng ẳng vài tiếng, dùng ngôn ngữ của nó để thể hiện sự bất mãn với Lăng Hoài Ngọc.

Nhìn thấy Đậu Đậu đáng yêu như vậy, Giản Ánh Nhu càng vui vẻ gần chết, nâng Đậu Đậu lên cọ vào mặt: “Vẫn là “con gái“ quan tâm mẹ nhất!”
Lăng Hoài Ngọc trợn mắt nhìn Giản Ánh Nhu: “Muốn con gái thì tìm một người đàn ông gả đi, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.


Giản Ánh Nhu nhìn Lăng Hoài Ngọc, đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: “Hoài Ngọc, tớ đã kết hôn rồi.


“Cậu biến đi!” Lăng Hoài Ngọc chỉ ra cửa, nhưng rất nhanh đã nhận ra Giản Ánh Nhu sẽ không nói đùa với cô ấy kiểu này, há to miệng như sắp nuốt được một quả trứng.

Sau một lúc lâu mới nói ra được: “Ánh Nhu, người đàn ông kia là ai?”
Giản Ánh Nhu nói: “Chính là người lần trước cậu giới thiệu cho tớ đó, tên là Tần Kính Thiên.


“Tần Kính Thiên?” Lăng Hoài Ngọc gãi đầu, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về cái tên này, suy nghĩ một hồi cũng không hề có ấn tượng nào: “Tớ giới thiệu cho cậu không có người nào tên là Tần Kính Thiên nha.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương