Cười Một Cái, Bà Xã Ơi!
-
Chương 1: Cổ tích bắt đầu
Mặt trời bừng sáng trên khu vườn hoa hồng tuyệt mĩ, xuyên qua dãy hành lang cao rộng với những rổ hoa lan chuông vàng nhạt tinh tế. Tôi hít sâu một hơi, sải chân bước vào phòng ăn bắt đầu một ngày mới ở căn biệt thự siêu cao cấp này.
"Anh Nghiêm!"
Cô gái nhỏ nhắn ngồi trên bàn ăn từ sau tờ báo hơi nâng mắt gật đầu nhìn tôi, tôi mỉm cười, vạn phần hòa hoa phong nhã nói.
"Bà xã, em dậy sớm quá, anh còn chưa ngủ đủ đâu! Ngáp ~ !"
Cô nhìn tôi không nói gì, nhưng rành rành là một đôi mắt xinh đẹp mang theo khinh bỉ vừa đảo sang đây.
Là một người chồng hoàn mĩ, tôi đương nhiên sẽ không so đo những việc nhỏ nhặt với vợ mình.. Ít ra thì trong khoảng thời gian khi chúng tôi còn là vợ chồng.
"Thực đơn sáng nay có những gì?"
Sau một hồi ngó lơ, cô có vẻ bất dĩ nhìn tôi đang cười tủm tỉm lên tiếng hỏi, tôi cũng vui vẻ trả lời.
"Bà xã, em đói bụng hả? Hì, anh biết là em đói bụng mà, làm sao mà không đói bụng được kia chứ, bụng anh cũng đang sôi sùng sục đây này!"
Thuận tay còn vỗ vỗ cái bụng trống rỗng của mình, cho thấy nó có bao nhiêu "Tùng tùng" ngân vang. Cô nhìn tôi trầm mặc, tôi nhìn cô toe toét.
"Em không biết chứ, vì thực đơn của ngày hôm nay, anh phải thức cả đêm qua mới cho ra được lượng và chất cân bằng của một bữa sáng tiêu chuẩn, đáp ứng mọi nhu cầu cần thiết cho cơ thể đang tuổi dậy thì của em. Em đợi anh một phút ba mươi giây, anh vào làm rồi chạy ra ngay. Nếu buồn quá thì em có thể ra sân trước hít thở khí trời, còn không thì uống cốc nước cầm hơi đi, đếm đến một trăm sẽ thấy anh xuất hiện đằng sau em."
Nói rồi tung nụ hôn gió quăng cho cô vợ nhỏ, nhìn cô trợn mắt mà "Ha ha" bay vào phòng bếp "Leng keng, loẻng xoẻng" chiến đấu một hồi với nồi niêu xoong chảo. Chưa đến phút thứ tám mươi chín của hiệp một, tôi đã đá cửa (ảo tưởng) mang theo chiến lợi phẩm huy hoàng bước ra khỏi căn phòng tồi tàn (vì bị phá hoại) phía sau.
"Bà xã, đoán xem anh mang gì cho em này? Ta-da! Là bánh mì và trứng chiên đó nha, còn có một li sữa tươi hiệu con bò cười nữa!"
Đặt bữa sáng mà tôi vất vả mới lắm mới chuẩn bị được trước mặt cô, tôi vội giục.
"Đây, em ăn nhanh đi rồi còn đi học, tội chú tài xế đứng ngoài chờ mỏi chân!"
Tôi vuốt cằm, không khỏi cảm thán trước đức tính tốt đẹp và lòng thương người bao la vô bờ bến của mình. Mà lạ thay, sao em không ăn mà cứ ngây ra trừng tôi thế nhỉ?
"Anh Ngiêm!"
"Gì vậy bà xã?" Sao lại đổi giọng rồi?
"Tôi cần lời giải thích về miếng bánh này, anh đã ngủ gật lúc nướng bánh sao?"
Tôi xua tay:"Không có bà xã, anh chỉ ngủ gật lúc chiên trứng thôi! Đây em xem đi, rành rành là miếng trứng nó còn khét nghẹt đây này!" Tôi tốt tính chỉ cái phần đã cháy thành than cho cô coi.
"...Vậy còn li sữa này thì sao, như thế nào chỉ còn lại một nửa?"
Tôi gãi đầu, cười xòa:"À, ban nãy anh khát quá nên có hớp một ngụm! Nhưng mà không sao đâu, anh còn chừa cho em nhiều lắm!"
"Anh Nghiêm, thay đồ rồi đến phòng đối kháng gặp tôi, chúng ta cần nói chuyện!"
Không.. Không phải chứ?
Nhìn cô tuyệt tình quay lưng đi mà tôi thấy như trời sắp sập, có một loại xúc động muốn học theo người anh hùng Từ Hải đứng chôn chân ở đây. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, cuối cùng tôi vẫn bị lôi vào cái phòng địa ngục đó không một tia thương tiếc.
Nhìn trời. Tôi rốt cuộc đã gây nên nghiệt gì?
Sau ba mươi phút "mặn nồng hóa quan hệ", tôi thoát khỏi quần cộc với tay đấm Boxing một lần nữa quần áo chỉnh tề đứng trước bàn ăn. Chỉ có điều trên gương mặt đẹp trai của tôi lúc này, đã đầy những mảnh xanh xanh tím tím với một con mắt bầm dập mê người của gấu trúc.
"Anh Nghiêm!"
Cô liếc mắt nhìn tôi, cũng đã thay về bộ váy cánh trắng tao nhã để chuẩn bị đi học, lúc này vô cùng có tâm tình thưởng thức đĩa trứng khét kia.
Tôi chột dạ, thẳng lưng lớn tiếng nói.
"Vâng thưa bà xã, anh sẽ nghiêm túc chấp hành nội quy khi chiên trứng, sẽ không để xảy ra tình trạng ngủ gật như hôm nay nữa!"
"Anh Nghiêm!"
"Vâng thưa bà xã, anh sẽ nghiêm túc canh giờ mà lấy bánh mì nướng cho em!"
"Anh Nghiêm!"
"Vâng thưa bà xã, anh sẽ không bao giờ uống trộm sữa của em nữa!"
Hài lòng trước thái độ phối hợp của tôi, cô gật đầu đứng lên.
"Tốt! Chuẩn bị sách vở, tôi muốn đi học!"
"Tuân lệnh bà xã!"
.....
Là một người đàn ông X-Men của thời đại, đến giờ tôi vẫn không thể tin được sẽ có ngày mình rơi vào thảm cảnh sợ vợ như thế này. Mà nói đến nguyên nhân kia.. Hầy, mới cách có ba hôm mà tôi tưởng như ba mươi năm trôi qua rồi!
Tự giới thiệu một chút, tên cha sinh mẹ đẻ của tôi là Đỗ Duy Nghiêm, đến nay đã được hai mươi lăm cái xuân xanh, bản tính hòa đồng hiểu chuyện nên đi đâu cũng được mọi người thương yêu quý mến.
...Bà Năm bán bún đầu đường:"Thằng kia, mày ăn thiếu kí sổ rồi chừng nào mày trả!!!!!!!"
E hèm. Nói chứ, thật ra tôi là anh hùng không gặp thời, nhân tài trong góc mù u, kim cương thô chưa được mài dũa, hợp chất quý hiếm đang chờ được khai phá.
...Má Đỗ đạp đạp:"Ba giờ chiều rồi đó con, mày còn muốn ngủ tới bao giờ? Sáng nay phỏng vấn thế nào rồi, có phải lại rớt ngay vòng gửi xe nữa hay không?"
Quay mặt làm lơ. Có lẽ, điểm nổi trội duy nhất của tôi là tấm lòng bao la thương người vô bờ bến, sẵn sàng cho đi không hề mong nhận lại.
...Ôm chân cô bạn gái XX nài nỉ:"Em ơi, cho anh xin lại cái đồng hồ của ba anh đi em, tháng này anh túng quá rồi!!"
.....
Tôi đùa đấy. Thật ra tôi không giàu, ba đời tổ tiên đều là con nhà lính tính nhà quan, ông bà đều định cư ở cái mảnh đất chim cũng buồn không đậu này. Chắc bởi vì phong thủy không tốt, nên đường thành danh của tôi cứ trăn trở éo le, hiện nay vẫn còn là thanh niên thất nghiệp bị thời đại chôn sống chẳng biết khi nào mới được tìm tòi khai quật.
Bạn bè thường bảo tôi là thằng lừa tình, ngoài cái mã điển trai ra thì đầu óc rỗng tếch, nếu không nhờ chúng nó rộng lòng từ bi vạch đùi cho tôi phao bài, tôi sớm đã chết mòn chết già trên chiếc ghế thi lại của nhà trường. Tôi biết chúng nó nói thế là do chúng nó ganh tị với tôi thôi, bởi vì có một sự thật không thể phủ nhận đó là..
Vâng, tôi đẹp trai, rất rất rất là đẹp trai!
Từng có một hội nữ sinh đặt biệt danh cho tôi là "Bạch mã hoàng tử", tôi cũng rất hưởng thụ trước ánh mắt si mê và tràn ngập ngưỡng mộ của các nàng. Nhưng chết tiệt là mấy thằng bạn trời đánh thánh vật kia lại rỉ tai nhau nhìn tôi cười gian trá, sau này cứ thấy cô nào ngượng ngùng gọi tôi là "Bạch mã hoàng tử" thì chúng nó sẽ gào lên thêm hai chữ "não tàn" vào, ác nhất là chúng nó còn gọi tắt thành "Bạch não tàn". Nhớ lại khi đó tôi tuổi trẻ nông nỗi, không chỉ kẹp nách từng thằng mà còn khuyến mãi cho đôi vớ ba tuần chưa giặt. Đúng là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Hoàng tử nào rồi cũng sẽ tìm thấy nàng công chúa định mệnh của đời mình, nhưng với tôi, tôi chỉ mong gặp được một phú bà đơn thân giàu có. Chỉ là không ngờ mà đến ngày ước mơ kia trở thành hiện thực, tôi liền bị ảo tưởng đánh cho vỡ mộng tan tành.
.....
Vẫy tay tiễn chiếc xe cao cấp ngày một khuất dần, tôi vuốt khuôn mặt lúc này đã sưng vù cả lên trước những nắm đấm tựa như ong chích, thở dài thườn thượt.
Tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu vào buổi sáng ngày hôm đó.....
"Anh Nghiêm!"
Cô gái nhỏ nhắn ngồi trên bàn ăn từ sau tờ báo hơi nâng mắt gật đầu nhìn tôi, tôi mỉm cười, vạn phần hòa hoa phong nhã nói.
"Bà xã, em dậy sớm quá, anh còn chưa ngủ đủ đâu! Ngáp ~ !"
Cô nhìn tôi không nói gì, nhưng rành rành là một đôi mắt xinh đẹp mang theo khinh bỉ vừa đảo sang đây.
Là một người chồng hoàn mĩ, tôi đương nhiên sẽ không so đo những việc nhỏ nhặt với vợ mình.. Ít ra thì trong khoảng thời gian khi chúng tôi còn là vợ chồng.
"Thực đơn sáng nay có những gì?"
Sau một hồi ngó lơ, cô có vẻ bất dĩ nhìn tôi đang cười tủm tỉm lên tiếng hỏi, tôi cũng vui vẻ trả lời.
"Bà xã, em đói bụng hả? Hì, anh biết là em đói bụng mà, làm sao mà không đói bụng được kia chứ, bụng anh cũng đang sôi sùng sục đây này!"
Thuận tay còn vỗ vỗ cái bụng trống rỗng của mình, cho thấy nó có bao nhiêu "Tùng tùng" ngân vang. Cô nhìn tôi trầm mặc, tôi nhìn cô toe toét.
"Em không biết chứ, vì thực đơn của ngày hôm nay, anh phải thức cả đêm qua mới cho ra được lượng và chất cân bằng của một bữa sáng tiêu chuẩn, đáp ứng mọi nhu cầu cần thiết cho cơ thể đang tuổi dậy thì của em. Em đợi anh một phút ba mươi giây, anh vào làm rồi chạy ra ngay. Nếu buồn quá thì em có thể ra sân trước hít thở khí trời, còn không thì uống cốc nước cầm hơi đi, đếm đến một trăm sẽ thấy anh xuất hiện đằng sau em."
Nói rồi tung nụ hôn gió quăng cho cô vợ nhỏ, nhìn cô trợn mắt mà "Ha ha" bay vào phòng bếp "Leng keng, loẻng xoẻng" chiến đấu một hồi với nồi niêu xoong chảo. Chưa đến phút thứ tám mươi chín của hiệp một, tôi đã đá cửa (ảo tưởng) mang theo chiến lợi phẩm huy hoàng bước ra khỏi căn phòng tồi tàn (vì bị phá hoại) phía sau.
"Bà xã, đoán xem anh mang gì cho em này? Ta-da! Là bánh mì và trứng chiên đó nha, còn có một li sữa tươi hiệu con bò cười nữa!"
Đặt bữa sáng mà tôi vất vả mới lắm mới chuẩn bị được trước mặt cô, tôi vội giục.
"Đây, em ăn nhanh đi rồi còn đi học, tội chú tài xế đứng ngoài chờ mỏi chân!"
Tôi vuốt cằm, không khỏi cảm thán trước đức tính tốt đẹp và lòng thương người bao la vô bờ bến của mình. Mà lạ thay, sao em không ăn mà cứ ngây ra trừng tôi thế nhỉ?
"Anh Ngiêm!"
"Gì vậy bà xã?" Sao lại đổi giọng rồi?
"Tôi cần lời giải thích về miếng bánh này, anh đã ngủ gật lúc nướng bánh sao?"
Tôi xua tay:"Không có bà xã, anh chỉ ngủ gật lúc chiên trứng thôi! Đây em xem đi, rành rành là miếng trứng nó còn khét nghẹt đây này!" Tôi tốt tính chỉ cái phần đã cháy thành than cho cô coi.
"...Vậy còn li sữa này thì sao, như thế nào chỉ còn lại một nửa?"
Tôi gãi đầu, cười xòa:"À, ban nãy anh khát quá nên có hớp một ngụm! Nhưng mà không sao đâu, anh còn chừa cho em nhiều lắm!"
"Anh Nghiêm, thay đồ rồi đến phòng đối kháng gặp tôi, chúng ta cần nói chuyện!"
Không.. Không phải chứ?
Nhìn cô tuyệt tình quay lưng đi mà tôi thấy như trời sắp sập, có một loại xúc động muốn học theo người anh hùng Từ Hải đứng chôn chân ở đây. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, cuối cùng tôi vẫn bị lôi vào cái phòng địa ngục đó không một tia thương tiếc.
Nhìn trời. Tôi rốt cuộc đã gây nên nghiệt gì?
Sau ba mươi phút "mặn nồng hóa quan hệ", tôi thoát khỏi quần cộc với tay đấm Boxing một lần nữa quần áo chỉnh tề đứng trước bàn ăn. Chỉ có điều trên gương mặt đẹp trai của tôi lúc này, đã đầy những mảnh xanh xanh tím tím với một con mắt bầm dập mê người của gấu trúc.
"Anh Nghiêm!"
Cô liếc mắt nhìn tôi, cũng đã thay về bộ váy cánh trắng tao nhã để chuẩn bị đi học, lúc này vô cùng có tâm tình thưởng thức đĩa trứng khét kia.
Tôi chột dạ, thẳng lưng lớn tiếng nói.
"Vâng thưa bà xã, anh sẽ nghiêm túc chấp hành nội quy khi chiên trứng, sẽ không để xảy ra tình trạng ngủ gật như hôm nay nữa!"
"Anh Nghiêm!"
"Vâng thưa bà xã, anh sẽ nghiêm túc canh giờ mà lấy bánh mì nướng cho em!"
"Anh Nghiêm!"
"Vâng thưa bà xã, anh sẽ không bao giờ uống trộm sữa của em nữa!"
Hài lòng trước thái độ phối hợp của tôi, cô gật đầu đứng lên.
"Tốt! Chuẩn bị sách vở, tôi muốn đi học!"
"Tuân lệnh bà xã!"
.....
Là một người đàn ông X-Men của thời đại, đến giờ tôi vẫn không thể tin được sẽ có ngày mình rơi vào thảm cảnh sợ vợ như thế này. Mà nói đến nguyên nhân kia.. Hầy, mới cách có ba hôm mà tôi tưởng như ba mươi năm trôi qua rồi!
Tự giới thiệu một chút, tên cha sinh mẹ đẻ của tôi là Đỗ Duy Nghiêm, đến nay đã được hai mươi lăm cái xuân xanh, bản tính hòa đồng hiểu chuyện nên đi đâu cũng được mọi người thương yêu quý mến.
...Bà Năm bán bún đầu đường:"Thằng kia, mày ăn thiếu kí sổ rồi chừng nào mày trả!!!!!!!"
E hèm. Nói chứ, thật ra tôi là anh hùng không gặp thời, nhân tài trong góc mù u, kim cương thô chưa được mài dũa, hợp chất quý hiếm đang chờ được khai phá.
...Má Đỗ đạp đạp:"Ba giờ chiều rồi đó con, mày còn muốn ngủ tới bao giờ? Sáng nay phỏng vấn thế nào rồi, có phải lại rớt ngay vòng gửi xe nữa hay không?"
Quay mặt làm lơ. Có lẽ, điểm nổi trội duy nhất của tôi là tấm lòng bao la thương người vô bờ bến, sẵn sàng cho đi không hề mong nhận lại.
...Ôm chân cô bạn gái XX nài nỉ:"Em ơi, cho anh xin lại cái đồng hồ của ba anh đi em, tháng này anh túng quá rồi!!"
.....
Tôi đùa đấy. Thật ra tôi không giàu, ba đời tổ tiên đều là con nhà lính tính nhà quan, ông bà đều định cư ở cái mảnh đất chim cũng buồn không đậu này. Chắc bởi vì phong thủy không tốt, nên đường thành danh của tôi cứ trăn trở éo le, hiện nay vẫn còn là thanh niên thất nghiệp bị thời đại chôn sống chẳng biết khi nào mới được tìm tòi khai quật.
Bạn bè thường bảo tôi là thằng lừa tình, ngoài cái mã điển trai ra thì đầu óc rỗng tếch, nếu không nhờ chúng nó rộng lòng từ bi vạch đùi cho tôi phao bài, tôi sớm đã chết mòn chết già trên chiếc ghế thi lại của nhà trường. Tôi biết chúng nó nói thế là do chúng nó ganh tị với tôi thôi, bởi vì có một sự thật không thể phủ nhận đó là..
Vâng, tôi đẹp trai, rất rất rất là đẹp trai!
Từng có một hội nữ sinh đặt biệt danh cho tôi là "Bạch mã hoàng tử", tôi cũng rất hưởng thụ trước ánh mắt si mê và tràn ngập ngưỡng mộ của các nàng. Nhưng chết tiệt là mấy thằng bạn trời đánh thánh vật kia lại rỉ tai nhau nhìn tôi cười gian trá, sau này cứ thấy cô nào ngượng ngùng gọi tôi là "Bạch mã hoàng tử" thì chúng nó sẽ gào lên thêm hai chữ "não tàn" vào, ác nhất là chúng nó còn gọi tắt thành "Bạch não tàn". Nhớ lại khi đó tôi tuổi trẻ nông nỗi, không chỉ kẹp nách từng thằng mà còn khuyến mãi cho đôi vớ ba tuần chưa giặt. Đúng là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Hoàng tử nào rồi cũng sẽ tìm thấy nàng công chúa định mệnh của đời mình, nhưng với tôi, tôi chỉ mong gặp được một phú bà đơn thân giàu có. Chỉ là không ngờ mà đến ngày ước mơ kia trở thành hiện thực, tôi liền bị ảo tưởng đánh cho vỡ mộng tan tành.
.....
Vẫy tay tiễn chiếc xe cao cấp ngày một khuất dần, tôi vuốt khuôn mặt lúc này đã sưng vù cả lên trước những nắm đấm tựa như ong chích, thở dài thườn thượt.
Tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu vào buổi sáng ngày hôm đó.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook