Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày
-
Chương 8: Giằng co
Câu trả lời của Diệp Cốc Thanh khiến cho hai mắt Hồng Hề Việt sáng ngời, nhìn nhìn chậu than đặt trên bàn không còn quá nóng, hất cằm ý bảo Diệp Cốc Thanh đi theo. Diệp Cốc Thanh không biết rốt cuộc Hồng Hề Việt là có ý gì, nhưng vẫn đi theo y rời khỏi thư phòng.
Ngoài dự liệu của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt chỉ dẫn hắn đến phòng ngủ của hắn. Hồng Hề Việt ngồi trên giường, bộ dạng không xương dựa vào thành giường, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kỳ quái của tiểu nha hoàn, ngay sau đó qua nhìn về phía Diệp Cốc Thanh. Thấy rõ hàm ý trong mắt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh phất tay bảo tiểu Thúy ra khỏi phòng. Sau đó từng bước đi đến trước mặt Hồng Hề Việt, nhìn thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của nam nhân liền chuyển mắt qua một bên.
“Đừng lề mề nữa, cởi đi.” Hồng Hề Việt đưa ngón tay thon dài vuốt vuốt cằm, hai mắt tỏa sáng như những vì sao.
Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói, nhìn y một cái liền không chậm chạp nữa, thoải mái cởi từng lớp áo trên người. Nhưng hắn không biết, tuy rằng Hồng Hề Việt đang mang vẻ mặt đùa giỡn, nhưng trong lòng y lại hết sức khẩn trương. Bởi vì y sợ Diệp Cốc Thanh không phải là Đường Khanh Ly mà mình đã tìm kiếm bấy lâu, sợ hãi hy vọng trong lòng mình biến thành thất vọng….
Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh cởi nốt lớp áo cuối cùng, làn da trắng bệch hiện ra trước mặt mình. Hồng Hề Việt dùng tay chống cằm bĩu môi nhìn Diệp Cốc Thanh.
“Chậc chậc chậc, vóc người giống như con gà luộc, thật sự là một điểm đáng xem cũng không có.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không tức giận, trầm giọng nói: “Nếu như ngươi nhắm mặt lại có thể nhìn thấy chỗ ngươi muốn nhìn, vậy ngươi liền nhắm mắt đi, không ai miễn cưỡng.”
Diệp Cốc Thanh nói xong, Hồng Hề Việt không nói gì nữa, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt xoay lưng hắn về phía mình, đưa tay kéo xuống áo lót bên trong đã cởi đến xương hồ điệp (*là chỗ xương ở 2 bả vai đằng sau lưng.). Nhưng điều khiến cho Hồng Hề Việt thất vọng chính là, ở vị trí kia không có vết bớt mà Đường Khanh Ly có.
“Không có khả năng, điều này không có khả năng, cái bớt kia rõ ràng nên ở chỗ này. Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Không cần Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh nghe thấy đối phương thì thào cũng tự hiểu, trong ký ức của hắn cũng không thấy có cái bớt kia trên người mình. Diệp Cốc Thanh vốn định kéo áo lên, nhưng Hồng Hề Việt giống như phát điên mà đưa năm ngón tay bóp chặt cổ Diệp Cốc Thanh.
Cho dù trước kia hay là hiện tại, Diệp Cốc Thanh cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không biết võ công. Trước kia khi không có việc gì thường cùng mấy ông lão trong công viên học mấy chiêu thái cực quyền. Nhưng mà mấy chiêu mèo quào này so với một tuyệt thế cao thủ của Hồng Hề Việt trước mặt này lại giống như phù du lay đại thụ, tay hắn còn chưa kịp đụng đến một góc áo của Hồng Hề Việt, đã bị y nắm hai tay bắt chéo sau lưng, bóp cổ hắn ném mạnh lên giường.
Mặt giường dưới thân tuy rằng mềm mại, nhưng chung quy ván giường cũng làm bằng gỗ, lần này ném xuống dĩ nhiên cũng đủ khiến cơ thể đã không tốt khỏe gì của Diệp Cốc Thanh ăn đủ. Còn chưa chờ Diệp Cốc Thanh ngồi dậy, Hồng Hề Việt đã đến trước giường, tập trung nội lực vào tay phải. Những nơi mà bàn tay y đi qua, quần áo của Diệp Cốc Thanh đều hóa thành vải vụn, một đám một đám tán loạn bên cạnh hắn.
Cả đời Diệp Cốc Thanh tuy rằng gặp qua mấy chuyện lúng túng cũng không ít, nhưng mà một chút cũng không giống hôm nay, không có sức phản kháng chịu đựng xâm lược. Hỏa khí từ đáy lòng hắn bỗng nhiên cuồn cuộn bốc lên, lúc này trong cơn phẫn nộ Diệp Cốc Thanh đá văng bàn tay Hồng Hề Việt đang sắp đụng đến đai lưng của mình, nhanh chóng trở mình lăn đến cuối giường.
“Hồng Hề Việt, ngươi bị con mẹ nó thần kinh gì vậy?” Diệp Cốc Thanh đứng ở trên giường cao nhìn xuống Hồng Hề Việt đang càng ngày càng tới gần mình.
“Không có khả năng, trên tay ngươi có vết sẹo kia, không có khả năng cái bớt kia không có trên người ngươi, điều đó không có khả năng!”
“Không có thì không có, đó là sự thật, cho dù ngươi giết chết ta cũng không có khả năng.”
Lời nói của Diệp Cốc Thanh khiến cho Hồng Hề Việt mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo khiến Diệp Cốc Thanh không khỏi run lên. Lúc này Diệp Cốc Thanh vô cùng hối hận lời nói vừa rồi của mình, người này hỉ nộ vô thường, làm việc khiến người ta khó mà đoán được, hơn nữa y lại còn là quỷ khát máu mà trên giang hồ ngươi nghe người biến sắc, nếu như y thật sự giết mình, cái đó cũng chỉ có thể nhận là xui xẻo a.
Tinh thần khẩn trương cao độ khiến hô hấp của Diệp Cốc Thanh càng ngày càng dồn dập, trái tim đã bắt đầu đập quá giới hạn. Đưa tay chống lên mặt tường phía sau, Diệp Cốc Thanh cố gắng duy trì bản thân, không để mình ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt. Nhưng mà hắn đã đánh giá quá cao khả năng thừa nhận của thân thể Diệp đại thiếu gia, một giây sau khi Diệp Cốc Thanh quyết tâm thì liền ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức chìm vào một mảnh hắc ám.
Hồng Hề Việt lòng tràn ngập sát ý, khoảnh khắc chuẩn bị ra tay, cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Cốc Thanh ngã xuống trước mặt mình. Tiếng cơ thể chạm với giường khiến cho Hồng Hề Việt đang run rẩy mãnh liệt bỗng chốc khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh hôn mê bất tỉnh trước mặt mình, Hồng Hề Việt nhíu mày đỡ người dậy.
Hồng Hề Việt khoanh chân ngồi sau lưng Diệp Cốc Thanh, hai tay đảo quanh khẽ xoay rồi sau đó dán lên lưng Diệp Cốc Thanh. Trong lúc không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt bỗng nhiên nhìn thấy bên hông Diệp Cốc Thanh có một vết sẹo nhìn không rõ ràng lắm.
Trong lúc thất thần Hồng Hề Việt cảm giác có chút không thoải mái, nhanh chóng khôi phục tinh thần lại bị nội lực đang đưa vào trong người Diệp Cốc Thanh mạnh mẽ dội ngược lại, khiến lồng ngực Hồng Hề Việt chấn động, lập tức một sợi tơ máu đỏ thẫm dọc theo khóe miệng chảy xuống. Mà Diệp Cốc Thanh không còn được chống đỡ bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lung lay ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt.
“A Ly, A Ly, thật xinh lỗi, ngươi tỉnh lại đi.”
Hồng Hề Việt đặt Diệp Cốc Thanh nằm xuống giường, đưa tay bắt mạch của hắn, phát hiện mạch đập của hắn rất hỗn loạn, hơn nữa còn có chút ẩn ẩn biến mất. Thấy thế, Hồng Hề Việt càng hoảng sợ, biết rõ cứ tiếp tục như vậy Diệp Cốc Thanh sẽ chết, Hồng Hề Việt cắn răng lấy ra một ngân châm giấu trong ống tay áo đâm xuống huyệt vị trên đỉnh đầu Diệp Cốc Thanh, ngay sau đó, bỏ ngón trỏ và ngón cái vào miệng thổi lên một tiếng vang dội. Mà lát sau, một con ưng màu đen liền đạp cửa sổ bay vào.
Hồng Hề Việt vốn muốn tìm giấy bút để viết thư bỏ vào ống trúc cho chim ưng mang đi, nhưng lại không yên lòng Diệp Cốc Thanh đang hôn mê trên giường, nhìn quanh một vòng, thấy bên người Diệp Cốc Thanh có một mảnh vải màu trắng do mình xé rách, lập tức cắn ngón tay dùng máu viết ra mấy chữ nhét vào ống trúc trên chân chim ưng.
Chim ưng kia dĩ nhiên là đã được huấn luyện qua, chỉ thấy nó sau khi được Hồng Hề Việt ra lệnh, liền kêu một tiếng vỗ cánh bay ra ngoài.
Nhìn chim ưng biến mất ngoài cửa sổ, Hồng Hề Việt thở dài một hơi quay đầu lại. Nhìn Diệp Cốc Thanh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Hồng Hề Việt đưa tay cầm lên áo ngủ bằng gấm ở giữa giường đắp lên cơ thể lạnh lẽo của Diệp Cốc Thanh.
Thời điểm đắp chăn cho Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không cẩn thận đụng phải vết sẹo bên hông kia. Trong ấn tượng của Hồng Hề Việt, vết sẹo kia nguyên bản là gần giữa một chút, gần như là ở trung tâm. Nhưng y quên mất, người theo thời gian chậm rãi lớn lên, thì vết bớt cũng có thể theo xương cốt phát triển mà thay đổi vị trí, hơn nữa cái bớt ở bên hông Diệp Cốc Thanh rõ ràng đã bị người nào đó xóa đi, hơn nữa cũng không phải dùng thuốc bình thường, cho nên chỉ liếc qua căn bản không nhìn ra gì.
Vuốt ve gương mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không nhịn được vui mừng vì lúc ấy mình không nổi điên lên mà giết hắn, nếu không cả đời này y chỉ sợ sẽ không cách nào tha thứ cho mình…
Cùng lúc đó, tiểu nha hoàn nghe thấy tiếng ưng kêu thì lập tức chạy đến phòng ngủ Diệp Cốc Thanh. Nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngồi trước giường thiếu gia nhà mình, mà thiếu gia nhà mình hình như là đang ngủ, tiểu nha hoàn liền an tâm. Song khi ánh mắt của nàng lướt qua khóe môi còn dính máu của Hồng Hề Việt, trái tim vừa mới thả xuống ngay lập tức nảy lên.
“Hồng công tử, khóe miệng của người bị sao vậy?” Nói xong, tiểu Thúy chậm rãi tiến đến gần.
Nhưng mà theo từng bước chân tiểu Thúy đến gần, từng mảnh quần áo của Diệp Cốc Thanh cũng dần đập vào mắt. Ngẩng đầu nhìn khóe miệng dính máu của Hồng Hề Việt, ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt tái nhợt của Diệp Cốc Thanh, tiểu nha hoàn lập tức trợn tròn mắt.
“Ngươi, ngươi, Thiếu gia nhà chúng ta làm sao vậy?”
Nghe tiểu nha hoàn chất vấn, Hồng Hề Việt chậm rãi quay đầu về phía nàng. Sát ý trong mắt tuy rằng đã lui, nhưng vẫn còn lạnh lẽo sắc bén khiến cho tiểu nha hoàn mới ra đời chưa được bao lâu sợ tới mức mặt không còn chút máu.
“Đi ra ngoài!” Hồng Hề Việt nói xong, thấy tiểu nha hoàn vẫn run rẩy đứng đó không chịu rời đi, Hồng Hề Việt nhíu mày nói lần nữa: “Ta lặp lại lần nữa, ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”
Nghe vậy, tiểu Thúy nhanh chóng hồi phục tinh thần. Cắn răng nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, lập tức quay người lao ra khỏi phòng.
Hồng Hề Việt dĩ nhiên là không có chú ý hướng đi của tiểu Thúy, chỉ thấy ánh mắt y nhu hòa nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, giống như là nghĩ đến chuyện gì vui vẻ.
Nhưng cũng không lâu lắm, ngoài vửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, mạch suy nghĩ bị cắt đứt khiến Hồng Hề Việt không vui mà nhíu mày nhìn cửa ra vào. Đợi đến lúc Diệp lão gia vẻ mặt kinh hoàng dẫn theo quản gia cùng mấy gia nô cơ thể khỏe mạnh đi vào, Hồng Hề Việt cũng không đứng lên.
“Hồng công tử, đứa con nhà ta nếu có chỗ nào đắc tội, lão già này thay nó xin lỗi ngươi, nhưng mà xin hãy buông tha cho nó. Thân thể nó không tốt, chịu không được giày vò, có chuyện gì thì hãy nói trước đã.”
Nghe Diệp lão gia nói xong, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng lo lắng không khỏi bật cười. Thấy thế, Diệp lão gia lại càng bồn chồn, không biết mình nói sai cái gì, vẫn là đứa con nhà mình làm ra chuyện gì với người ta, mới khiến người ta trở thành như vậy.
“Diệp lão gia thật là biết nói chuyện, ta vốn là không có làm chuyện gì với A Ly nha, ngược lại là ông!” Nói xong, ánh mắt Hồng Hề Việt nhìn Diệp lão gia càng lạnh lẽo: “A Ly hắn đã trúng độc hơn mười năm, ông vậy mà cho đến bây giờ vẫn viện lý do không chịu chữa trị, ông chính là chăm sóc cho hắn như vậy sao?!”
Lời nói của Hồng Hề Việt khiến Diệp lão gia sững sờ, thấy Hồng Hề Việt gọi ra tên Diệp Cốc Thanh thì trong miệng thì thào mấy câu.
“Sao vậy? Diệp lão gia sẽ không thể không biết, người nằm trên giường căn bản không phải con ruột của ông sao?”
Ngoài dự liệu của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt chỉ dẫn hắn đến phòng ngủ của hắn. Hồng Hề Việt ngồi trên giường, bộ dạng không xương dựa vào thành giường, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kỳ quái của tiểu nha hoàn, ngay sau đó qua nhìn về phía Diệp Cốc Thanh. Thấy rõ hàm ý trong mắt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh phất tay bảo tiểu Thúy ra khỏi phòng. Sau đó từng bước đi đến trước mặt Hồng Hề Việt, nhìn thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của nam nhân liền chuyển mắt qua một bên.
“Đừng lề mề nữa, cởi đi.” Hồng Hề Việt đưa ngón tay thon dài vuốt vuốt cằm, hai mắt tỏa sáng như những vì sao.
Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói, nhìn y một cái liền không chậm chạp nữa, thoải mái cởi từng lớp áo trên người. Nhưng hắn không biết, tuy rằng Hồng Hề Việt đang mang vẻ mặt đùa giỡn, nhưng trong lòng y lại hết sức khẩn trương. Bởi vì y sợ Diệp Cốc Thanh không phải là Đường Khanh Ly mà mình đã tìm kiếm bấy lâu, sợ hãi hy vọng trong lòng mình biến thành thất vọng….
Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh cởi nốt lớp áo cuối cùng, làn da trắng bệch hiện ra trước mặt mình. Hồng Hề Việt dùng tay chống cằm bĩu môi nhìn Diệp Cốc Thanh.
“Chậc chậc chậc, vóc người giống như con gà luộc, thật sự là một điểm đáng xem cũng không có.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không tức giận, trầm giọng nói: “Nếu như ngươi nhắm mặt lại có thể nhìn thấy chỗ ngươi muốn nhìn, vậy ngươi liền nhắm mắt đi, không ai miễn cưỡng.”
Diệp Cốc Thanh nói xong, Hồng Hề Việt không nói gì nữa, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt xoay lưng hắn về phía mình, đưa tay kéo xuống áo lót bên trong đã cởi đến xương hồ điệp (*là chỗ xương ở 2 bả vai đằng sau lưng.). Nhưng điều khiến cho Hồng Hề Việt thất vọng chính là, ở vị trí kia không có vết bớt mà Đường Khanh Ly có.
“Không có khả năng, điều này không có khả năng, cái bớt kia rõ ràng nên ở chỗ này. Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Không cần Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh nghe thấy đối phương thì thào cũng tự hiểu, trong ký ức của hắn cũng không thấy có cái bớt kia trên người mình. Diệp Cốc Thanh vốn định kéo áo lên, nhưng Hồng Hề Việt giống như phát điên mà đưa năm ngón tay bóp chặt cổ Diệp Cốc Thanh.
Cho dù trước kia hay là hiện tại, Diệp Cốc Thanh cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không biết võ công. Trước kia khi không có việc gì thường cùng mấy ông lão trong công viên học mấy chiêu thái cực quyền. Nhưng mà mấy chiêu mèo quào này so với một tuyệt thế cao thủ của Hồng Hề Việt trước mặt này lại giống như phù du lay đại thụ, tay hắn còn chưa kịp đụng đến một góc áo của Hồng Hề Việt, đã bị y nắm hai tay bắt chéo sau lưng, bóp cổ hắn ném mạnh lên giường.
Mặt giường dưới thân tuy rằng mềm mại, nhưng chung quy ván giường cũng làm bằng gỗ, lần này ném xuống dĩ nhiên cũng đủ khiến cơ thể đã không tốt khỏe gì của Diệp Cốc Thanh ăn đủ. Còn chưa chờ Diệp Cốc Thanh ngồi dậy, Hồng Hề Việt đã đến trước giường, tập trung nội lực vào tay phải. Những nơi mà bàn tay y đi qua, quần áo của Diệp Cốc Thanh đều hóa thành vải vụn, một đám một đám tán loạn bên cạnh hắn.
Cả đời Diệp Cốc Thanh tuy rằng gặp qua mấy chuyện lúng túng cũng không ít, nhưng mà một chút cũng không giống hôm nay, không có sức phản kháng chịu đựng xâm lược. Hỏa khí từ đáy lòng hắn bỗng nhiên cuồn cuộn bốc lên, lúc này trong cơn phẫn nộ Diệp Cốc Thanh đá văng bàn tay Hồng Hề Việt đang sắp đụng đến đai lưng của mình, nhanh chóng trở mình lăn đến cuối giường.
“Hồng Hề Việt, ngươi bị con mẹ nó thần kinh gì vậy?” Diệp Cốc Thanh đứng ở trên giường cao nhìn xuống Hồng Hề Việt đang càng ngày càng tới gần mình.
“Không có khả năng, trên tay ngươi có vết sẹo kia, không có khả năng cái bớt kia không có trên người ngươi, điều đó không có khả năng!”
“Không có thì không có, đó là sự thật, cho dù ngươi giết chết ta cũng không có khả năng.”
Lời nói của Diệp Cốc Thanh khiến cho Hồng Hề Việt mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo khiến Diệp Cốc Thanh không khỏi run lên. Lúc này Diệp Cốc Thanh vô cùng hối hận lời nói vừa rồi của mình, người này hỉ nộ vô thường, làm việc khiến người ta khó mà đoán được, hơn nữa y lại còn là quỷ khát máu mà trên giang hồ ngươi nghe người biến sắc, nếu như y thật sự giết mình, cái đó cũng chỉ có thể nhận là xui xẻo a.
Tinh thần khẩn trương cao độ khiến hô hấp của Diệp Cốc Thanh càng ngày càng dồn dập, trái tim đã bắt đầu đập quá giới hạn. Đưa tay chống lên mặt tường phía sau, Diệp Cốc Thanh cố gắng duy trì bản thân, không để mình ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt. Nhưng mà hắn đã đánh giá quá cao khả năng thừa nhận của thân thể Diệp đại thiếu gia, một giây sau khi Diệp Cốc Thanh quyết tâm thì liền ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức chìm vào một mảnh hắc ám.
Hồng Hề Việt lòng tràn ngập sát ý, khoảnh khắc chuẩn bị ra tay, cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Cốc Thanh ngã xuống trước mặt mình. Tiếng cơ thể chạm với giường khiến cho Hồng Hề Việt đang run rẩy mãnh liệt bỗng chốc khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh hôn mê bất tỉnh trước mặt mình, Hồng Hề Việt nhíu mày đỡ người dậy.
Hồng Hề Việt khoanh chân ngồi sau lưng Diệp Cốc Thanh, hai tay đảo quanh khẽ xoay rồi sau đó dán lên lưng Diệp Cốc Thanh. Trong lúc không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt bỗng nhiên nhìn thấy bên hông Diệp Cốc Thanh có một vết sẹo nhìn không rõ ràng lắm.
Trong lúc thất thần Hồng Hề Việt cảm giác có chút không thoải mái, nhanh chóng khôi phục tinh thần lại bị nội lực đang đưa vào trong người Diệp Cốc Thanh mạnh mẽ dội ngược lại, khiến lồng ngực Hồng Hề Việt chấn động, lập tức một sợi tơ máu đỏ thẫm dọc theo khóe miệng chảy xuống. Mà Diệp Cốc Thanh không còn được chống đỡ bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lung lay ngã xuống trước mặt Hồng Hề Việt.
“A Ly, A Ly, thật xinh lỗi, ngươi tỉnh lại đi.”
Hồng Hề Việt đặt Diệp Cốc Thanh nằm xuống giường, đưa tay bắt mạch của hắn, phát hiện mạch đập của hắn rất hỗn loạn, hơn nữa còn có chút ẩn ẩn biến mất. Thấy thế, Hồng Hề Việt càng hoảng sợ, biết rõ cứ tiếp tục như vậy Diệp Cốc Thanh sẽ chết, Hồng Hề Việt cắn răng lấy ra một ngân châm giấu trong ống tay áo đâm xuống huyệt vị trên đỉnh đầu Diệp Cốc Thanh, ngay sau đó, bỏ ngón trỏ và ngón cái vào miệng thổi lên một tiếng vang dội. Mà lát sau, một con ưng màu đen liền đạp cửa sổ bay vào.
Hồng Hề Việt vốn muốn tìm giấy bút để viết thư bỏ vào ống trúc cho chim ưng mang đi, nhưng lại không yên lòng Diệp Cốc Thanh đang hôn mê trên giường, nhìn quanh một vòng, thấy bên người Diệp Cốc Thanh có một mảnh vải màu trắng do mình xé rách, lập tức cắn ngón tay dùng máu viết ra mấy chữ nhét vào ống trúc trên chân chim ưng.
Chim ưng kia dĩ nhiên là đã được huấn luyện qua, chỉ thấy nó sau khi được Hồng Hề Việt ra lệnh, liền kêu một tiếng vỗ cánh bay ra ngoài.
Nhìn chim ưng biến mất ngoài cửa sổ, Hồng Hề Việt thở dài một hơi quay đầu lại. Nhìn Diệp Cốc Thanh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Hồng Hề Việt đưa tay cầm lên áo ngủ bằng gấm ở giữa giường đắp lên cơ thể lạnh lẽo của Diệp Cốc Thanh.
Thời điểm đắp chăn cho Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không cẩn thận đụng phải vết sẹo bên hông kia. Trong ấn tượng của Hồng Hề Việt, vết sẹo kia nguyên bản là gần giữa một chút, gần như là ở trung tâm. Nhưng y quên mất, người theo thời gian chậm rãi lớn lên, thì vết bớt cũng có thể theo xương cốt phát triển mà thay đổi vị trí, hơn nữa cái bớt ở bên hông Diệp Cốc Thanh rõ ràng đã bị người nào đó xóa đi, hơn nữa cũng không phải dùng thuốc bình thường, cho nên chỉ liếc qua căn bản không nhìn ra gì.
Vuốt ve gương mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không nhịn được vui mừng vì lúc ấy mình không nổi điên lên mà giết hắn, nếu không cả đời này y chỉ sợ sẽ không cách nào tha thứ cho mình…
Cùng lúc đó, tiểu nha hoàn nghe thấy tiếng ưng kêu thì lập tức chạy đến phòng ngủ Diệp Cốc Thanh. Nhìn thấy Hồng Hề Việt đang ngồi trước giường thiếu gia nhà mình, mà thiếu gia nhà mình hình như là đang ngủ, tiểu nha hoàn liền an tâm. Song khi ánh mắt của nàng lướt qua khóe môi còn dính máu của Hồng Hề Việt, trái tim vừa mới thả xuống ngay lập tức nảy lên.
“Hồng công tử, khóe miệng của người bị sao vậy?” Nói xong, tiểu Thúy chậm rãi tiến đến gần.
Nhưng mà theo từng bước chân tiểu Thúy đến gần, từng mảnh quần áo của Diệp Cốc Thanh cũng dần đập vào mắt. Ngẩng đầu nhìn khóe miệng dính máu của Hồng Hề Việt, ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt tái nhợt của Diệp Cốc Thanh, tiểu nha hoàn lập tức trợn tròn mắt.
“Ngươi, ngươi, Thiếu gia nhà chúng ta làm sao vậy?”
Nghe tiểu nha hoàn chất vấn, Hồng Hề Việt chậm rãi quay đầu về phía nàng. Sát ý trong mắt tuy rằng đã lui, nhưng vẫn còn lạnh lẽo sắc bén khiến cho tiểu nha hoàn mới ra đời chưa được bao lâu sợ tới mức mặt không còn chút máu.
“Đi ra ngoài!” Hồng Hề Việt nói xong, thấy tiểu nha hoàn vẫn run rẩy đứng đó không chịu rời đi, Hồng Hề Việt nhíu mày nói lần nữa: “Ta lặp lại lần nữa, ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”
Nghe vậy, tiểu Thúy nhanh chóng hồi phục tinh thần. Cắn răng nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, lập tức quay người lao ra khỏi phòng.
Hồng Hề Việt dĩ nhiên là không có chú ý hướng đi của tiểu Thúy, chỉ thấy ánh mắt y nhu hòa nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, giống như là nghĩ đến chuyện gì vui vẻ.
Nhưng cũng không lâu lắm, ngoài vửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, mạch suy nghĩ bị cắt đứt khiến Hồng Hề Việt không vui mà nhíu mày nhìn cửa ra vào. Đợi đến lúc Diệp lão gia vẻ mặt kinh hoàng dẫn theo quản gia cùng mấy gia nô cơ thể khỏe mạnh đi vào, Hồng Hề Việt cũng không đứng lên.
“Hồng công tử, đứa con nhà ta nếu có chỗ nào đắc tội, lão già này thay nó xin lỗi ngươi, nhưng mà xin hãy buông tha cho nó. Thân thể nó không tốt, chịu không được giày vò, có chuyện gì thì hãy nói trước đã.”
Nghe Diệp lão gia nói xong, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng lo lắng không khỏi bật cười. Thấy thế, Diệp lão gia lại càng bồn chồn, không biết mình nói sai cái gì, vẫn là đứa con nhà mình làm ra chuyện gì với người ta, mới khiến người ta trở thành như vậy.
“Diệp lão gia thật là biết nói chuyện, ta vốn là không có làm chuyện gì với A Ly nha, ngược lại là ông!” Nói xong, ánh mắt Hồng Hề Việt nhìn Diệp lão gia càng lạnh lẽo: “A Ly hắn đã trúng độc hơn mười năm, ông vậy mà cho đến bây giờ vẫn viện lý do không chịu chữa trị, ông chính là chăm sóc cho hắn như vậy sao?!”
Lời nói của Hồng Hề Việt khiến Diệp lão gia sững sờ, thấy Hồng Hề Việt gọi ra tên Diệp Cốc Thanh thì trong miệng thì thào mấy câu.
“Sao vậy? Diệp lão gia sẽ không thể không biết, người nằm trên giường căn bản không phải con ruột của ông sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook