Khả năng ghi nhớ của con người vừa mạnh mẽ vừa thần kì, những kí ức vui vẻ hay buồn đau đều được cất ở góc nhỏ trong đại não, để rồi mỗi khi bắt gặp một khoảnh khắc nào đó, chúng chỉ trực chờ để trào lên, nuốt trọn lấy ta.

Thực tế, mỗi bộ phận trên cơ thể đều tiếp nhận những kí ức đó, từ mắt mũi miệng, đến từng lớp da, thậm chí là từng chiếc lông, từng lọn tóc, chúng giống như một hệ thống tiếp nhận cực đại. Chúng lưu giữ từng hình ảnh, từng câu nói, từng cử chỉ, từng cái ôm, từng nụ hôn, từng cảm nhận, từng sự thay đổi nhiệt độ dù là nhỏ nhất, từ việc thay đổi thời tiết, đến mỗi quy luật chuyển động, cùng từng khúc ca...của thế giới này, những chất xúc tác vô cùng mạnh mẽ đồng thời vô cùng kiên định để tạo thành kí ức cho mỗi người chúng ta.

Chúng ta dựa vào những chất xúc tác và cảm giác để lưu lại, cuối cùng hình thành một thế giới như hiện tại, vậy nên thế giới này mới có thể liên hệ mật thiết với nhau, tĩnh lặng chuyển động.

Tháng 12 qua đi cũng là lúc Lam Nhiễm chính thức cảm nhận được cái lạnh của Trùng Khánh. Ngày qua ngày cô vẫn cùng Tiểu Vũ bình đạm đi dạo quanh sân trường, còn Phong Xa Xa vẫn chăm chỉ học hành. Khoảng thới gian ấy, Phong Xa Xa luôn dành ánh mắt khinh bỉ dành cho bộ dạng nhàn rỗi của hai người bọn họ, sau đó khẩn thiết nói với Lam Nhiễm và Tiểu Vũ rằng sắp thi cuối kì rồi, tuyệt đối đừng để quá mất mặt trong trận chiến thi cử đầu tiên của cấp ba, nhưng Lam Nhiễm vẫn trưng ra bộ mặt không để tâm, hi hi ha ha mà bỏ sau đầu, sau đó tiếp tục cùng Tiểu Vũ nhàn rỗi đến thảnh thơi.

Thời gian trôi đi, cuộc thi cuối kì đúng hẹn mà đến.

Bài kiểm tra Tiếng Anh kết thúc, Lam Nhiễm liền chạy như bay đến trước của phòng thi của Tiểu Vũ, đợi cậu ấy ngoài cửa, nhìn cậu ấy chậm chạp đứng dậy thu dọn bút thước, chậm chạp đi về phía mình rồi cười nói.

"Xong rồi, đi thôi." Sau đó Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cùng đi tìm Phong Xa Xa, chuẩn bì đi ăn bát mì nồi đất cuối cùng của học kì này.

Cả một đoạn đường Lam Nhiễm cười hi hi ha ha, vừa cười vừa tự giễu bản thân, điểm thi Toán lần này coi như xong rồi, sau đó nói với Phong Xa Xa,

"Này này, tôi cảm thấy mấy hôm trước cậu mắng rôi, nói tôi nhất định thi thố sẽ rớt thảm hại, nhìn xem, điểm Toán lần này chắc chắn thảm rồi, kì sau lại phải tránh mặt Sơn Ca, nhưng vấn đề là tôi muốn trốn cũng không được, đen đủi quá." Sau đó làm bộ mặt sầu khổ.

"Lam Nhiễm, cậu tém tém lại đi, rõ ràng là do cậu ham chơi, còn kéo theo cả Tiểu Vũ, mình nghĩ cậu đừng hại mình hại cả người nữa." Phong Xa Xa nói xong, Lam Nhiễm quay đầu nhìn Tiểu Vũ.

"Đầu Heo, cậu nói xem mình có hại cậu không?"

"Có." Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn Lam Nhiễm, Lam Nhiễm thất thế, cảm giác như đang bị hai người họ đánh gục, cảm giác bản thân mình có chút dư thừa.

Lam Nhiễm cúi đầu không nói.

"Nhưng Chết Dẫm này, mình không để ý đâu."

Tiểu Vũ đột nhiên nói khiến đôi mắt Lam Nhiễm long lanh nhìn cậu ấy, Tiểu Vũ lại khinh bỉ quay đầu đi, tránh ánh mắt rực sáng kia. Cả một đoạn đường Lam Nhiễm lại bắt đầu bi ba bi bô, có lẽ Tiểu Vũ có chút hối hận vì câu nói kia, chẳng dễ gì mới khiến Chết Dẫm kia nói ít đi.

Bát mì nồi đất cuối cùng của học kì một vẫn còn nguyên hương vị cũ, ba người họ dường như nghiện món mì này không kìm chế được sự thèm thuồng.

Bước vào tiệm ăn, Lam Nhiễm theo thói quen gọi to,

"Bà chủ, cho ba mì nồi đất, hai nồi nhỏ một nồi lớn." Đương nhiên hai nồi to dành cho Lam Nhiễm và Đầu Heo ham ăn, còn nồi nhỏ dành cho Phong Xa Xa, kẻ có thân hình cao to kia. Vẫn thêm vài muỗng ớt xào đỏ au, sau đó Tiểu Vũ còn thêm rất nhiều dấm.

Không khí lạnh ngoài cửa tiệm đan xem cùng bát mì nóng hổi, làn khói nóng hổi trước mặt ba người khiến họ như thể bị mê hoặc. Buổi tối tháng Một vừa lạnh vừa khô, trong cửa hàng cũ kĩ không rõ tên cộng thêm chút chật chội, ánh trời đang buổi hoàng hôn trùm lên ba cô học trò đang xì xụp bát mì nóng hổi, vừa ăn vừa cười ngốc nghếch.

Ngày hôm sau chính thức bước vào kì nghỉ đông, Lam Nhiễm, Tiểu Vũ cùng Phong Xa Xa đều chuẩn bị xong đồ đạc tối hôm trước, kí túc đã thưa đi khá nhiều vì cô cậu học trò đã sớm trở về nhà từ hôm qua, riêng ba người họ quyết định ăn xong mì nồi đất mới về nhà vào ngày hôm nay.

Sáng sớm, ba người ba nơi khác nhau ôm đồm hành lí lớn bé cùng nhau ra bến xe. Trùng Khánh mùa đông ai cũng mặc những chiếc áo dày cộp ấm áp nhưng vẫn xót lại ba cô học trò đang run cầm cập trong ngày đông. Hiện thực cuộc sống trong buổi sáng ấy hòa vào dòng người ngược xuôi. Lúc tạm biệt nhau ở bến xe, ai cũng cố vẫy tay chào nhau trước khi lên xe trở về với gia đình.

Suốt kì nghỉ đông, Lam Niễm ngủ đến khi tự tỉnh vào mỗi sáng, sau đó cô sẽ bị mẹ cằn nhằn.

Mỗi lần bị mẹ mắng, Lam Nhiễm lại nghĩ tới cô nàng lười biếng thích ngủ nướng trong những ngày đông giá rét ấy hơn cả mình, nhất định còn dậy muộn hơn cô, hoặc lúc ấy, cậu ấy cũng sẽ bị mẹ mắng như cô thế nên mỗi lần bị mẹ mắng, Lam Nhiễm đều cúi đầu cười ngốc, lại càng khiến cho mẹ cô thêm tức giận, rồi phạt cô đi mua rau hay gì đó, không cho cô ngồi cày mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc dài tập. Lam Nhiễm ra đi trong đau khổ nên đều nhắc nhở bản thân, nhưng sau đó lại tiếp tục như thế, nó khiến Lam Nhiễm có chút giận Tiểu Vũ, cô cảm thấy cậu ấy khiến kì nghỉ của mình không được yên ổn.

Ngày ngày Lam Nhiễm đều bị mẹ mắng vì ngủ nướng, rồi lại bị phạt làm việc nhà vì cười trộm, sau đó lại thầm trách Tiểu Vũ, cứ thế cũng đến 30 Tết.

Cùng cả nhà ăn bữa cơm tất niên xong liền bật viti xem chương trình Đêm Xuân mà năm nào cũng chiếu đêm 30 để rồi lại có chút tiếc nuối khi nó kết thúc. Lam Nhiễm đang dần chìm vào giấc ngủ bỗng nghe thấy tiếng người dẫn chương trình trong tivi nói lời tạm biệt, sau đó bắt đầu đếm ngược.

10

9

8

7

6

5

4

3

2

1

Tinh tong...

Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu năm mói vang lên, hàng chùm pháo hoa rực rỡ ngoài cửa lóe sáng như thể muốn rơi lên mặt Lam Nhiễm, cô đứng ngây người, liệu Tiểu Vũ cũng đang nhìn ngắm sự rực rỡ của bầu trời lúc này chứ? Cậu ấy cũng đang ngây người đứng bên cửa sổ như cô chứ?

Một giây sau, Lam Nhiễm phi nhanh về phòng, vơ lấy điệu thoại, run run gọi cho Tiểu Vũ.

Tút...tút...tút...

"Alo, Lam Nhiễm à?"

"Ừ, Đầu Heo, năm mới vui vẻ nhé."

"Ừ, ha ha, Chết Dẫm, năm mới vui vẻ.

"Cậu xem chương trình Đêm Xuân không, mình thấy mấy tiếc mục năm hay khá được, mình còn đứng cạnh cửa sổ xem bắn pháo hoa nữa, nhìn đẹp lắm, cậu có thấy không?"

"Chỗ mình á, nhà mình tận trong núi nên không nhìn được, nhưng tưởng tượng cũng thấy đẹp rồi."

...

Một khoảng im lặng.

"Này Heo thối, năm mới không ở cạnh nhau cũng không có quà, mình hát tặng cậu một bài hát nhé.

"Hả? À, được."

Bài hát với tựa, "Một người tựa hạ, một người tựa thu", là bài hát khiến Lam Nhiễm nghĩ ngay đến Tiểu Vũ trong lần đầu tiên nghe nó.

"Lần đầu gặp cậu tuy chẳng vừa mắt

Nhưng ai ngờ sau này ta lại thân thiết đến thế

Chúng ta một người tựa hạ, một người tựa thu

Nhưng có thể biến đông thành xuân

Cậu kéo tôi khỏi bão tuyết tình yêu

Tôi dìu cậu qua ác mộng chia lìa

Gặp gỡ một người khiến cuộc sống thay đổi

Thì ra chẳng phải tình yêu mới có lễ tình nhân

Nếu như chẳng phải tôi, tôi sẽ không tin rằng,

Bạn bè còn son sắt hơn cả người yêu

Cho dù tôi có bận yêu đương mà lạnh nhạt với cậu

Cậu cũng chẳng oán trách mà chỉ trách mắng đôi ba câu

Nếu không có cậu, tôi sẽ không biết rằng,

Bạn bè còn thấu hiểu hơn cả người yêu

Tôi ý ở ngoài lời, khẩu xà tâm phật*"

Tôi chẳng thể rời bỏ người yêu, càng không thể buông bỏ cậu

Cậu hiểu những thứ khiến tôi tự hào

Và thường dội gáo nước lạnh vì sợ tôi kiêu ngạo

Cậu biết những chuyện mắt mặt của tôi

Nhưng luôn giữ cho tôi hình tượng hoàn hảo

Bạn bè còn son sắt hơn cả người yêu"

Ngày hôm ấy Lam Nhiễm không cảm thấy giọng hát lệch tông của mình có gì xấu hổ, tuy rằng hát rất khó nghe, chỉ đến khi câu hát cuối cùng kết thúc Lam Nhiễm phát hiện vành mắt mình ướt ướt, chỉ lúc ấy cô mới thấy mất mặt.

Hát xong, Lam Nhiễm cùng Tiểu Vũ im lặng một hồi lâu, Lam Nhiễm có thể nghe được âm thanh hít thở cách mấy ngọn đồi của Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia. Trong khoảnh khắc ấy, Lam Nhiễm cùng Tiểu Vũ yên tĩnh nghe tiếng hít thở của đối phương, vô cùng tự nhiên, vô cùng thư thái.

"Này Tiểu Vũ, người bạn này hát cho cậu nghe rồi, cậu nói gì đi chứ?" Một lúc sau, Lam Nhiễm nghe thấy âm thanh một người phụ nữ đứng tuổi bên kia điện thoại, Lam Nhiễm nghĩ đây chắc là mẹ Tiểu Vũ.

"Cảm ơn cậu, Chết Dẫm, mình chẳng chuẩn bị gì cả, còn bị mẹ mắng nữa, cậu hát rất hay, kha kha."

"He he, không có gì, mình thấy khó nghe muốn chết, ngủ...ngủ sớm nhé." Lam Nhiễm nghe được tiếng cười vui vẻ của Tiểu Vũ khiến chân tay bắt đầu làm loạn, liền vội vàng cúp máy.

Sau này Lam Nhiễm nhớ lại đoạn kí ức đó, không biết ở đầu dây bên kia biểu cảm của Tiểu Vũ như thế nào, liệu khi cô vội vàng cúp máy, Tiểu Vũ sẽ không vui chăng, nhưng khi nghe cô hát tặng cậu ấy, Tiểu Vũ rất vui vẻ mà, liệu Tiểu Vũ có xem đoạn kí ức đó như kho báu mà cẩn thận cất giữ trong tim?

Bài hát ấy như một chất xúc tác tạo nên kí ức, đôi tai là thứ lắng nghe rồi thu thập chúng lại, còn trái tim là nơi cất giữ, cứ như thế chúng viết nên câu chuyện của Lam Nhiễm và Tiểu Vũ, khiến câu chuyện ấy liên kết mật thiết với nhau, cuối cùng trở thành sợi dây buộc chặt lấy quan hệ của hai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương