Ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, những tia nắng đang chiếu xung quanh làm lòng tôi cũng thấy ấm áp.

Giá như thời gian cứ mãi như vậy, không có muộn phiền, lo âu.

Như mỗi tuần tôi điều đi khám sức khỏe định kì, nhưng hôm nay bác sĩ lại lâu đưa kết quả cho tôi.

Bác sĩ đi ra nói với tôi: “Cậu bị bệnh nan y rồi, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu”, “cậu đi lấy thuốc uống đi”.

Tôi như chết đứng tại chỗ: “Bệnh nan y?”Bác sĩ không nói gì đưa tờ kết quả cho tôi xem.

Trong đầu tôi giờ chỉ toàn là một mảng trắng.

Bàng hoàng người tôi như không còn sức cầm tờ giấy kết quả bước ra khỏi bệnh viện.

Tôi sắp chết rồi? Dừng lại giữa dòng người, cay cay ở khóe mắt nhưng nước mắt lại không tuông ra được.

Tôi muốn chạy trốn khỏi tất cả, muốn trốn khỏi sự thật này.

Nhưng phải làm sao đây? Nó là sự thật không chối bỏ được.


Mãi chìm trong suy nghĩ không biết từ khi nào tôi đã về đến nhà.

Dồn nén cảm xúc, giống mỗi ngày tôi bước vào và nói: “Em về rồi đây” và Hạ Minh Phong ra đón tôi.

Nhưng hôm nay lại không, tôi thắc mắc bước vào trong thì thấy hai người một nam một nữ lớn tuổi.

Bác gái nhìn tôi và hỏi: “Cháu có phải là người yêu của Minh Phong không”.

Tôi đáp: “ Vâng, cô chú là! ?”Bác gái nói: “Cô chú là ba mẹ của Minh Phong”, “Hai bác muốn nói chuyện với cháu”.

Tôi như hiểu ra điều gì đáp: “Vâng, mời hai cô chú ngồi xuống nói ạ”.

Cô Hạ nói: “Cô chú đã biết chuyện chúng con quen nhau”, “ Nhưng con tha cho nó đi? Được không?”, “Cô chú thấy con cũng hiểu chuyện, nó vì con mà cắt đứt với gia đình! ”, “Hôm đấy nó bị ba nó đánh đến mức nhập viện! nhưng nó vẫn nhất quyết không từ bỏ mà cắt liên lạc với gia đình”.

Nói đến đấy cô Hạ đã bật khóc, tôi nhìn sang bác Hạ gương mặt không giấu nổi sự buồn bực mà không thể hiện ra bên ngoài.

Tôi như nghẹt thở, sắc mặt trở nên trắng bệch, thấp thỏm cúi mặt xuống, cơ thể cứng ngắt, hai tay cáu chặt lại.


Tôi gật đầu: “Vâng, được ạ”, “Cháu sẽ đề nghị chia tay”Hạ Minh Phong không biết từ lúc nào đã đứng ngoài nghe được.

Cậu ấy mím chặt môi, tiến lại nắm hai bên vai tôi: “Em vừa nói gì?”Tôi im lặng không nói gì, cậu ấy lặp lại câu hỏi lần nữa, giọng nói có chút phần run rẩy, ánh mắt như sắp khóc: “Em bảo chia tay?”Tôi gạt hai tay cậu ấy ra: “Ừ, chúng ta chia tay đi”.

Cậu ấy lập tức phản bác lại: “Không, chúng ta vẫn đang hạnh phúc mà?”, “Tại sao lại chia tay?”, “Có phải tại ba mẹ anh không?”Chú Hạ tức giận đòi đánh cậu ấy, cô Hạ vừa khóc vừa ngăn lại.

Tôi cụp mắt xuống như đứa trẻ sai, cảm giác tội lỗi gần như khiến tôi sụp đổ.

Hồi lâu tôi mới lên tiếng: “Không phải, do em, chúng ta nên chia tay đi! ” ánh mắt tôi kiên định nhìn cậu ấyTay cậu ấy nắm chặt lại, mím chặt môi, cúi mặt xuống giọng trở nên khàn nói: “Ừ.

.

”.

Nghe được câu trả lời tôi liền chạy ra khỏi nhà trở về căn trọ tôi ở lúc trước.

Dọn hết đồ chuyển sang chỗ khác.

Trong căn phòng giờ đây chỉ là những mảng tối, tôi làm như vậy có đúng không?Đau quá, nhưng phải làm sao đây? Bác sĩ bảo tôi chỉ còn sống được một tháng nữa.

Chia tay cậu ấy là điều nên làm! cậu ấy nên có cuộc sống tốt hơn.

Đôi khi định mệnh của con người chỉ nằm trong khoảng khắc của một ánh nhìn thoáng qua.

Nhưng cuộc sống không có cậu ấy tôi phải đối mặt ra sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương