Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
Chương 3: 3: Tại Sao Lại Thành Thế Này


Ta thật sự không hiểu, tại sao ca ca ta lại trở nên lạnh nhạt với ta như vậy, hắn cố tình tránh né ta.

Ta rất tủi thân.

Ta vốn có chứng khó ngủ, may nhờ có ca ca, ta mới coi như ngủ được, nhưng dạo gần đây, đến bóng hình của ca ca, ta còn không thấy, thử hỏi ta làm sao ngủ được đây?
Lại một đêm nữa ta không ngủ được.

Rốt cuộc, ta không thể cứ để yên như vậy được, ta phải đến gặp huynh ấy hỏi cho ra lẽ.
Ta men theo ánh trăng, đến thẳng phòng của ca ca, không cho A Phúc cơ hội tìm cớ, ta đẩy cửa, bước thẳng vào phòng.
Rầmmm, cửa phòng đóng lại.

Trong phòng không thắp đèn, một người đang ngồi cạnh cửa sổ, mượn ánh trăng, ta thấy trên bàn có ít nhất cũng năm, sáu vò rượu đã uống hết, trong lòng không hiểu sao dâng lê nộ khí, ta nhanh chóng chạy lại, hung hăng nói: "Ca ca, huynh đây là đang làm cái gì? Huynh tránh mặt ta để ở trong phòng uống rượu sao?".

Nói rồi, ta hung hăng cướp đi vò rượu hắn đang cầm, nhìn vò rượu đã sắp hết trong tay, ta càng tức giận: "Huynh nói xem, đang yên đang lành, nửa đêm huynh lại uống nhiều rượu như vây? Huynh có biết đó là không...!ưm..."
Vò rượu trong tay ta rơi xuống đất, cả người bị tì lên tường, vòng eo bị siết chặt.

Ta còn chưa kịp kêu la, môi đã bị hung hăng hôn lấy, đầu lưỡi ấm nóng chui vào bên trong, càn quấy mà công thành cướp đất.

Ta còn nghe thấy rõ tiếng nước, cảm nhận rõ bàn tay ở trên eo đang di chuyển lên xuống.


Ta hoảng hốt, nước mắt tuôn rơi, liên tục lắc đầu, hai tay cựa quậy với mong muốn có thể thoát khỏi con người xa lạ trước mặt này.
Nhưng ta càng chống cự, hắn càng hôn sâu, cả người ta bị ôm đến gắt gao, tì chặt vào bức tường sau lưng.

Ta sai rồi, ta không nên hấp tấp tới đây, không nên xông vào nơi này.

Ta hối hận.

Ca ca, huynh bỏ ta ra có được không?
Ca ca không chịu dừng lại, huynh ấy mặc kệ ta khóc, như muốn hôn nát môi ta.
"Ưm ưm ưm!!!"
Bất ngờ, hai tay vừa nãy còn xoa eo ta, giờ một tay đã chụp lên nơi m3m mại trước ngực ta, bóp mạnh!
Ta đau đến nước mắt chảy càng nhiều, ngay lập tức cắn môi hắn để hắn để hắn tỉnh táo lại.
Trần Cảnh Dương bị đau nên hơi dừng lại.

Ta lợi dụng cơ hội xoay người chạy đi.

Nhưng vừa chạy đến cửa đã bị người đằng sau kéo lại, áp vào cửa.


Huynh ấy một tay bịt kín miệng ta, một tay vén váy ta, đưa vào bên trong.
Ta cật lực lắc đầu, cả người run rẩy.

Ta cảm nhận được, đôi tay đó đang x0a nắn nơi riêng tư của ta.

Bỗng, ta không nhịn được mà ngưỡng cao cổ lên.

Hắn! Vậy mà hắn lại đưa ngón tay đi vào! Nơi đó, đến ta còn chưa từng vào, mà hắn lại đi vào! Đồng thời, ta còn cảm nhận được vật gì đó đang chống lên mông ta.

Không thể! Không thể như vậy được.

Ca ca, ca ca, huynh tỉnh lại đi! Là muội, là Hy nhi đây!!!
Mặc kệ ta chống cự thế nào, người đằng sau vẫn không ngừng lấy ngón tay khuấy đảo bên trong ta, ngón tay che miệng ta cũng đưa vào trong, chơi đùa lưỡi của ta.

Ta khóc đến kiệt sức, hắn vẫn không dừng! Ngược lại, hắn xoay người ta lại, chen đầu gối vào giữa hai ch@n ta, cuối đầu li3m đi nước mắt, vành tai của ta.

Ta chỉ vừa mới nức nở một tiếng, hắn liền hung hăng ngậm môi ta, ép ta đến nghẹt thở.
Bỗng, ta cảm thấy trước ngực chợt lạnh, hắn mạnh mẽ vạch y phục ta ra, đem tay luồng xuống dưới yếm, x0a nắn mềm mại của ta! Ta sợ chết khiếp, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt, mong hắn thương xót mà bỏ qua cho ta.

Hắn lại một bên vừa hôn, một bên mạnh bạo nắn b óp.

Trong phòng, tiếng hôn, tiếng vải cọ xát cực kì rõ ràng.
Ca ca thường ngày trầm ổn, dịu dàng của ta, giờ đây như dã thú hận không thể nuốt ta vào bụng.
Tại sao lại thành thế này?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương