Trước nghỉ hè, điều chắc chắn không thể thiếu chính là thi học kỳ, từ tiểu học, sơ trung đến cấp ba, thậm chí là đại học đều không chạy thoát cái định luật này. Toàn trường thống nhất thời gian khảo thí, cho nên không phải tất cả mọi người đều có thể được phân phối đến phòng học đa phương tiện, mà Quý Trạch An thì lại phi thường bất hạnh bị phân đến một gian phòng học phổ thông, lại càng không đúng dịp chính là máy điều hòa căn phòng học này hỏng.

Quý Trạch An mơ hồ nhìn cửa sổ, không nhịn được chà xát tay. Mu bàn tay tay phải cầm bút ghi đáp án vẫn luôn lộ ở bên ngoài bị đông cứng đến có chút cứng đờ.

‘(o°w°o) có phải là rất lạnh không? Ta tuyệt đối không nói mò nha, lạnh xuyên tim luôn đó ’

Nhìn văn tự trên kính, miệng Quý Trạch An câu lên nụ cười nhạt nhòa, liền cúi đầu bắt đầu bài thi. Trên căn bản chỉ cần là thi viết cậu liền không cần lo lắng, cho dù không ôn tập tốt, bài thi luôn thích tự động phê duyệt đáp án của cậu, sau đó cho ra một số điểm, cuối cùng thêm một đoạn lời bình. Môn thi hôm nay là lớp Anh ngữ bắt buộc của đại học năm thứ nhất, cũng không phải khóa chuyên ngành, chỉ là nâng cao thêm tiếng anh ở cấp ba, Quý Trạch An bắt tay vào làm cũng không hề thấy khó khăn.

Take a bus drive a car.

1. rather than(′-i-`) nếu ngươi không chọn ta thì ngươi nhầm rồi.

2. regardless of lầu trên nói bậy, rõ ràng chọn ta mới là chân ái e==(づ′`)づ

3. of(? &gtw&lt?) ngươi xem ta, nhìn ta, nhìn ta

4. her than. Ta chính là đến đả tương du(△) (đả tương du = đến chơi, vô ngó thôi ko tác dụng =))

Quý Trạch An cười cười, không chút do dự chọn “a”, so với bài thi đại học, tấm bài thi này nghịch ngợm không ít, còn có thể cố ý nói dối cậu, bất quá cậu vẫn đi học bình thường, cũng có cơ sở, đương nhiên sẽ không bị chúng nó trêu chọc, sau đó bài thi sẽ vẽ cho cậu một cái dấu tích thật lớn.

Take a bus (a) drive a car. √

Lời bình luận: bingo! Không bị nói dối ngươi thực sự là không thể yêu được (/w)

Quý Trạch An nhìn tiêu đề, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng xoa xoa tay, một kì thi cũng trôi qua rất nhanh. Mấy môn qua đi, Quý Trạch An cảm thấy hai chân mình có chút cứng ngắc, cậu đứng tại chỗ dậm chân, tạm biệt Diệp Đồng mới vừa đi ra từ phòng học sát vách, cầm đồ dùng thi cử đi về vị trí dừng xe bên đường phía ngoài cửa trường.

Du Dịch có nhắn lại nói cậu ở bên ngoài chờ hắn.

Mới vừa đi tới phụ cận, Quý Trạch An liền nhìn thấy con người cao cao quen thuộc đứng thẳng trước mặt cậu. Cho dù một năm này có cao lên, Quý Trạch An vẫn rất là ước ao ghen tị đối với chân dài của Du tiên sinh nhà cậu.

“Lên xe.” Nhìn thấy mũi Quý Trạch An đỏ ngầu Du Dịch có chút đau lòng, thấy cậu lại đây, tiếp nhận đồ vật trong tay của cậu, liền mở cửa xe để Quý Trạch An chui vào trong buồng xe ấm áp trước. Giúp cậu đóng kín cửa xong lúc này mới để đồ vật trong tay lên ghế sau, sau đó đóng cửa xe sau, mở cửa xe trước, nịt giây an toàn, lái xe.

“A Dịch không hỏi ta thi tốt hay không sao?” Quý Trạch An chỉ là tùy tiện tìm đề tài tâm sự cùng Du Dịch, cậu thích nói chuyện phiếm cùng Du tiên sinh nhà cậu, không có dinh dưỡng, không có hàm lượng đều được, chỉ là muốn nói chuyện với hắn. Du tiên sinh lái xe cực kỳ tốt, cũng không cần lo lắng hắn phân tâm sẽ xảy ra sự cố gì, cho nên vừa lên xe Quý Trạch An liền cười híp mắt mở lời.

Du Dịch cầm lấy vô-lăng, nghe Quý Trạch An nói, dùng dư quang liếc nhìn khuôn mặt tươi cười chếch bên kia của mình, “Ta tin tưởng ngươi.”

“Nếu thi trượt thì sao?” Quý Trạch An biết Du Dịch sẽ nói như vậy.

“Không sao.” Du Dịch đáp cũng rất nhanh.

Quý Trạch An cười, bắt đầu nói tới nhóm bài thi không có tính cách đồng dạng cùng Du Dịch, còn câu hỏi khi trước kỳ thực không có ý nghĩa gì, cậu chỉ là đơn thuần muốn kể việc nhà cùng Du tiên sinh nhà cậu. Chờ thời điểm thân thể Quý Trạch An được điều hòa trong xe làm ấm lên, cậu lúc này mới gỡ khăn quàng cổ trên cổ xuống, không ngoài ý muốn nhìn thấy lời nói phùn tào của khăn quàng cổ.

‘(ΘwΘ) Tiểu An xấu xa, đều thi xong rồi còn dùng thành tích đùa giỡn Du tiên sinh.’

Quý Trạch An lấy ngón tay ma sát văn tự trên khăn quàng cổ một chút, như thường lệ xếp khăn quàng cổ lại, để lên chỗ ngồi phía sau. Cậu không phải hư hỏng, chỉ là ý đồ xấu muốn trò chuyện nhiều cùng Du Dịch thôi, Du tiên sinh có thói quen trầm mặc, tại bên cạnh Quý Trạch An hắn cũng yêu thích nói nhiều hơn. Du Dịch sẽ không ghét bỏ cậu phiền, cũng sẽ không lưu ý lời nói của cậu có phải là rất tẻ nhạt, hắn luôn nghiêm túc nghe, tình cờ phát biểu một chút cái nhìn của chính mình.

“Khát không, trong xe có bình giữ ấm.”

Nghe Du Dịch nói, Quý Trạch An liền thân thủ cầm lấy cái bình giữ ấm màu lam đậm trong xe. Vặn mở, nhiệt khí liền xông ra từ bên trong, hương vị nhàn nhạt cũng bắt đầu khuếch tán ở trong buồng xe. Nước mộc nhĩ trắng bách hợp lê tuyết đường, rất thích hợp uống vào mùa đông khô ráo, Quý Trạch An biết nhất định là Du Dịch cố ý làm vì cậu, híp mắt uống một hớp, vị ngọt đường phèn dung hợp lê tuyết lập tức từ đầu lưỡi khuếch tán đến toàn bộ khoang miệng, Quý Trạch An cả bên trong tâm đều ngọt ngào.

Quý Trạch An một bên uống đường phèn lê tuyết, một bên nghiêm túc nhìn Du tiên sinh nghiêm cẩn lái xe, thừa dịp tám mươi giây đèn đỏ, Quý Trạch An đưa bình giữ ấm chén, tiến tới bên mép Du Dịch, nhìn hắn cũng nuốt xuống mấy cái, lúc này mới thu hồi tay, tiếp tục ôm bình giữ ấm uống.

‘(●????? ●) tú ân ái trước mặt chó độc thân, thật giống như đánh mặt người ta!!!’

Bình giữ ấm bất mãn, Quý Trạch An trái lại càng vui vẻ hơn.

“Tam ca, thi thế nào?” Diệp Đồng nhìn Quý Trạch An nhỏ giọng hỏi.

‘(·??? ·) ta tin tưởng Tam ca nhất định thi không sai!’

Quý Trạch An nhìn Diệp Đồng còn cao hơn chính mình một chút, nhìn mũ gấu nhỏ đáng yêu bằng len sợi mang theo đỉnh đầu hắn, nhịn không được đưa tay ra nặn nặn hai lỗ tai con gấu, rồi rất nhanh rút tay về, giấu tay trong túi ấm, “Cũng không tệ lắm.”

“Tam ca thi xong liền về nhà sao?” Diệp Đồng còn không quên Quý Trạch An nói với bọn hắn muốn về Giang Thành ăn tết. Bọn họ cũng chuẩn bị về nhà ăn tết, vé máy bay cũng sớm cướp xong.

‘(???) hơn một tháng không thể nhìn thấy Tam ca bọn họ, không vui…’

“Đúng, vé máy bay đã mua xong.” Du Dịch đã sớm mua vé máy bay về Giang Thành cho hai người bọn họ, thậm chí quãng thời gian trước người này còn bay đến quét tước vệ sinh phòng ở bên Giang Thành, sau lại cố ý bay về làm cơm tối cho cậu, đương nhiên Du Dịch không thể tự mình thành thật khai báo, mà là cậu trong lúc vô tình phát hiện vé máy bay đã dùng qua lúc này mới hỏi ra chuyện này…

Quý Trạch An nhìn thấy văn tự trên mặt Diệp Đồng lại bổ sung một câu, “Tiểu Tứ về nhà gặp người nhà của mình cần phải vui vẻ, chờ đi học có thể gặp mặt mọi người không phải sao?”

“Ừm.” Diệp Đồng gật đầu.

‘Nếu có thể cùng ăn tết thì tốt rồi, bất quá tất cả mọi người đều có gia đình riêng, nếu ở gần còn có thể đi chúc tết lẫn nhau, nhưng bốn người bọn họ lại ở tại thành thị bất đồng, đều không thể tới cửa bái niên, không vui (,,???,,)’

Quý Trạch An nhìn Diệp Đồng, nửa năm qua tuy rằng nói nhiều hơn không ít, cho dù là chỉ nhằm vào ba bọn họ, tuy nhiên là tiến bộ rất lớn. Diệp Đồng vẫn là cái tiểu bằng hữu ý nghĩ nội tâm phong phú, yêu thích xoắn xuýt. Bất quá Quý Trạch An như trước cảm thấy hắn vẫn rất được người yêu thích, nữ sinh trong lớp kỳ thực cũng cảm thấy Diệp Đồng ngốc manh.

“Lúc sau tết ta sẽ gọi điện thoại chúc tết mọi người, Tiểu Tứ nhớ không được tắt máy nha.” Quý Trạch An mới vừa nói xong, phía sau đã có người ngắt lời hắn.

“An An?”

Là cái âm thanh đáng ghét kia. Tuy rằng khoảng thời gian này người này xác thực rất bận, nhưng là cũng không thể bỏ qua thi cử. Ngày hôm qua không có gặp, ngày hôm nay liền bất hạnh đụng phải, Quý Trạch An dừng cười, nhấc mắt lên nhìn về hướng kia, quả nhiên là Nghiêm Cẩm. Quý Trạch An nhìn về phía nữ sinh bên cạnh Nghiêm Cẩm, đột nhiên cảm thấy có mấy phần quen mắt…

“Đây không phải là Quý học đệ sao? Nguyên lai tiểu Cẩm nhận thức Quý học đệ.” Mục Nhạc Nhu ôn nhu cười cười nhìn Quý Trạch An, quan hệ hai người cũng có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới thằng ngu Nghiêm Cẩm này cư nhiên không dựa vào tầng quan hệ này, trái lại đi dây dưa Lưu thiếu gia.

“Học tỷ, ta và An An là đồng học cấp ba.” Nghiêm Cẩm nhìn Mục Nhạc Nhu cao gầy bên cạnh đơn giản giới thiệu một chút, cái xưng hô thân mật kia tựa hồ đang ám chỉ quan hệ của hai người không sai.

Hiển nhiên, biểu tình trên mặt Quý Trạch An nói rõ chuyện cũng không phải hoàn toàn như thế.

Quý Trạch An nhìn về phía Diệp Đồng còn đứng ở một bên, chuẩn bị kéo hắn cùng rời đi. Nghiêm Cẩm cũng tốt, người tương giao cùng Nghiêm Cẩm cũng được, Quý Trạch An một người đều không thích, huống chi cậu nhớ ra nữ nhân này là ai. Mục Nhạc Nhu, một thành viên hội học sinh, khi cậu khai giảng người chủ động tới đưa tin chính là nữ nhân này, làm Quý Trạch An nhớ kỹ nàng không phải cái này, mà là chuyện sau khi người này nhìn thấy hai vị phụ thân phía sau cậu, trên mặt lập tức liền hiện ra ý đồ mưu hại.

Mục Nhạc Nhu cũng là khoa biểu diễn, nàng muốn xuất đạo liền cần chỗ dựa, để chỗ dựa cung cấp cơ hội càng tốt cho nàng, mà không phải từ diễn viên quần chúng trèo lên trên từng bước từng bước một. Quý Trạch An không có hứng thú làm chỗ dựa cho người này, càng không muốn làm đá kê chân cho nàng. Mục Nhạc Nhu muốn thông qua cậu kết bạn cùng Sầm Ân Thư Ninh Văn Ngạn liền càng không thể, cậu mới không ngu ngốc đi đưa tới cửa. Người này quả nhiên có thể tương giao cùng Nghiêm Cẩm, dù sao cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

“Tiểu Tứ, ngươi bây giờ trở về phòng ngủ sao? Ta chuẩn bị về nhà.” Quý Trạch An nhìn về phía Diệp Đồng dò hỏi, nghiễm nhiên cũng không muốn nói cái gì cùng hai người kia. Người khác nói cậu không biết lễ phép cũng được, hoặc là cái khác đều không sao, người quen biết sẽ không hiểu lầm cậu là tốt rồi. Lập tức Diệp Đồng hiển nhiên cũng không có ý kiến gì đối với chuyện cậu làm.

Diệp Đồng: “Đại ca cùng Nhị ca nói muốn làm lẩu ăn tại phòng ngủ.”

‘╰(°°)╯ món lẩu cũng đã luộc lên, xế chiều hôm nay đại ca cùng Nhị ca tại không có môn thi, hắn vừa trở về phòng ngủ là có thể vào ăn.’

“Ân, vậy chúng ta cùng xuống lầu.” Quý Trạch An lựa chọn không nhìn Nghiêm Cẩm cùng Mục Nhạc Nhu trực tiếp mang theo Diệp Đồng rời đi. Tâm lý ngược lại là nhớ kỹ quan hệ của Nghiêm Cẩm cùng Mục Nhạc Nhu không tệ. Từ bên trong những tư liệu gần đây mời người điều tra cậu còn chưa nhìn ra hai người là dạng kết giao thế nào, trở lại cậu cần phải nhìn cho kĩ xem, Quý Trạch An cũng không muốn bị Mục Nhạc Nhu cái người ngoài ý muốn này phá hủy kế hoạch của chính mình.

Ở dưới lầu, Quý Trạch An mới vừa tách ra cùng Diệp Đồng, đi tới cửa trường học, nhìn cái bóng người quen thuộc kia, vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì xe bên cạnh liền mở ra kéo cậu lên. Cậu vừa mới tiến vào xe, xe liền điều khiển đi. Du Dịch đứng ở cách đó không xa thấy cảnh này hung hăng nhíu mày lại, hắn nhanh chóng lên xe, sau đó cùng đuổi theo phía sau.

Đem người kéo lên xe, hiển nhiên là bảo tiêu của Cổ Mạn Thanh, Quý Trạch An vừa lên xe liền buông cậu ra.

Nhìn về phía mẹ Du Dịch, Quý Trạch An không biết nói vị Cổ nữ sĩ này cái gì mới tốt, bắt cóc cậu trước mặt Du Dịch. Lại không nói cậu nghĩ như thế nào, đây là muốn Du Dịch nghĩ như thế nào. Cậu càng ngày càng không thể hiểu được hành động của người này, Quý Trạch An cho là trải qua sự tình đoạn thời gian trước Cổ Mạn Thanh sẽ không tiếp tục đến trêu chọc cậu, hiển nhiên giáo huấn của Giang gia đối với cá nhân Cổ Mạn Thanh cũng không có ảnh hưởng lớn lắm. Lúc này mới bao lâu, liền “Quay đầu trở lại”.

“Quý Trạch An.” Cổ Mạn Thanh nhìn về phía cái người khiến cho quan hệ giữa nàng và con thứ hai càng nháo càng cứng này bên trong ánh mắt tràn đầy căm hận.

Ác ý của nàng đều viết đầy cả khuôn mặt…

Bất ngờ chính là, Quý Trạch An không chút nào cảm thấy sợ sệt. Bởi vì cậu biết Du tiên sinh nhà cậu khẳng định bám theo sau chiếc xe này, cho nên cậu không chút nào cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có thể an tâm lại. Cậu tin tưởng Du Dịch sẽ cứu cậu, mà vị Giang phu nhân này cũng sẽ không tại trước mặt mọi người làm ra chuyện gì để cho mình bị tai ương lao ngục.

Quý Trạch An không muốn bị Cổ Mạn Thanh nhìn xuống như vậy, bò dậy từ dưới đất, không chút khách khí ngồi ở vị trí bảo an nhường lại, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn Giang phu nhân.

Hiển nhiên Cổ Mạn Thanh thấy thái độ của cậu như vậy, tầm mắt nàng liền bị kích thích.

“Quý Trạch An!” Giang phu nhân lần thứ hai gọi tên Quý Trạch An liền phô trương hơn nhiều.

Quý Trạch An nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có chút vặn vẹo của Cổ Mạn Thanh, khuôn mặt đã không che giấu được nếp nhăn, tâm lý không khỏi nghĩ cần gì chứ. Không phải nói người tuổi càng lớn càng học được bao dung sao, hiển nhiên điều này không đúng tại nơi Cổ Mạn Thanh, nàng nhìn qua tựa hồ càng thêm có thù tất báo. Hoàn toàn không hòa ái, hiền lành như cái tuổi này nên có. Quả nhiên người không phải có thể sử dụng tuổi mà phân chia…

“Giang phu nhân, thính lực của ta vẫn còn tốt.” Không cần cố ý cất cao âm thanh gây lực chú ý cho cậu.

“Ngươi, ngươi!”

Quý Trạch An nói: “Ta cho rằng lần trước ta đã nói tới rất rõ ràng cùng Giang phu nhân, trừ phi Du Dịch chủ động từ bỏ, ta sẽ không rời khỏi hắn, ngươi bắt cóc ta tại quảng trường trường học như vậy có ý nghĩa gì? Là muốn gây nên lực chú ý cho cảnh sát đi đồn công an ngồi một chút? Ta cho là khoảng thời gian này Giang gia đã phiền phức không ít.”

“Quả nhiên là ngươi làm! Là ngươi đầu độc Tiểu Việt làm, có đúng hay không!” Cổ Mạn Thanh nghe Quý Trạch An nói như vậy, thì càng thêm nhận định phiền phức của Giang gia là do Quý Trạch An phá rối từ giữa.

Lúc này, điện thoại di động Quý Trạch An vang lên.

Là Du Dịch.

Quý Trạch An lấy điện thoại di động ra, xem tên trên điện thoại di động cười cười, trong nháy mắt ánh mắt liền nhu hòa.

“Không cho nhận!” Cổ Mạn Thanh cả giận nói.

Nhưng thời điểm này Quý Trạch An đã nhận điện rồi, còn xoa bóp handsfree… (chả hiểu ý tác giả lắm)

“A Dịch.” Âm thanh Quý Trạch An rất là bình thường, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút nhảy nhót.

“Có bị thương không?” Du Dịch thấy Quý Trạch An nhận điện thoại tâm tình tốt lên một chút, đương nhiên chỉ là một chút nhỏ. Đối với hành động của Cổ Mạn Thanh Du Dịch rất bất mãn, nếu trước là phiền chán, như vậy tới hiện tại chính là phẫn nộ.

“Không có, ngươi yên tâm.” Tâm lý Quý Trạch An rất là bằng phẳng.

Cổ Mạn Thanh nghe âm thanh Du Dịch thì cứng lại.

Một hồi lâu, mới run rẩy nói một câu, “Tiểu Việt.”

Nghe thấy cái thanh âm không thể nói là quen thuộc, ngữ điệu Du Dịch cũng biến thành lạnh như băng, “Giang phu nhân, ngươi đã từng cân nhắc qua hành động bây giờ của ngươi sẽ mang đến nguy hiểm gì cho Giang gia không, có lẽ còn cần phải tính cả Cổ gia?”

Lần trước Du Dịch tránh khỏi Cổ gia, đó là nhìn trên phân lượng Cổ gia không tham dự, nhưng nếu Cổ Mạn Thanh còn không thu tay lại, chuyện hắn muốn giận chó đánh mèo Cổ gia đối với Du Dịch hắn cũng không có cái gì quá mức.

“Tiểu Việt! Ta là mẹ của ngươi!” Cổ Mạn Thanh nghe Du Dịch nói căng thẳng lúc trước mất ráo, có chỉ là phẫn nộ vô tận! Nàng hiện tại cảm thấy càng thêm không xong, ánh mặt nhìn về phía Quý Trạch An như muốn nuốt sống cậu.

‘(·? ·?) Tiểu An, nàng muốn ăn ngươi…’

Ống tay áo áo khoác Quý Trạch An cầm điện thoại di động đột nhiên xuất hiện bình luận.

“Ngươi vứt bỏ ta thì sao có tư cách tự xưng là mẫu thân ta, Giang phu nhân ngươi đang làm ta buồn nôn.” Du Dịch nói rất là bình thản, mà như vậy càng thêm kích thích Cổ Mạn Thanh, “Ngươi là muốn làm lớn chuyện này? Đừng quên, hành vi vứt bỏ ta lúc trước của các ngươi cũng là trái pháp luật, có lẽ ngươi cần phải đến bên trong lao ngục tỉnh táo một chút?”

Tài xế Cổ Mạn Thanh đã lái xe càng ngày càng xa, người qua đường dọc theo đường đi liền bắt đầu từ từ giảm bớt, đến bên này, quanh thân ngoại trừ cây chính là cỏ, cả chiếc xe cũng khó thấy.

“Dừng xe ở ven đường.” Du Dịch đã không nhịn được chuyện Cổ Mạn Thanh cắn chết cái thân phận mẫu thân hắn, hắn bắt đầu đưa ra yêu cầu của hắn, như nếu bọn họ từ chối, Du Dịch không ngại dùng một chút thủ đoạn bạo lực. Đối với nguyên nhân hành động lần này của Cổ Mạn Thanh hắn không có chút quan tâm nào, bất cứ hứng thú gì đều không có.

Quý Trạch An nhìn về phía Cổ Mạn Thanh, cậu biết không có Cổ Mạn Thanh đồng ý tài xế sẽ không dừng, mà Cổ Mạn Thanh càng ngày càng kích động hiển nhiên sẽ không nguyện ý nghe lời Du Dịch.

Tại trước khi nhận điện thoại, Quý Trạch An đã kích thích Cổ Mạn Thanh không ít, sau khi nhận điện thoại, Cổ Mạn Thanh cũng bị Du Dịch như có như không kích thích, biểu tình khuôn mặt hiện tại đang vặn vẹo đến khiến người không nhìn ra nàng là cái phu nhân thế gia cao quý kia.

Du Dịch cũng nhận ra Cổ Mạn Thanh sẽ không làm ra cái gì đối với Quý Trạch An, vô luận nàng phẫn nộ ra sao cũng sẽ không tự tay động thủ, bởi vì mặt mũi Giang gia còn đó, mặt mũi Cổ gia cũng không thể ném đi, nàng không thể biến mình thành chỗ bẩn hai nhà. Du Dịch chỉ muốn nữ nhân này nhận rõ hiện thực thôi, bất quá hiển nhiên là thất bại.

“Tiểu An, ngọc bội mất rồi sao?” Du Dịch đột nhiên liền chuyển đề tài.

Quý Trạch An tuy rằng không rõ, nhưng lập tức hồi đáp: “Vẫn còn.”

Ngọc bài Du Dịch tự tay điêu khắc vẫn luôn hảo hảo treo ở trên cổ cậu, đối với Quý Trạch An mà nói đây là lễ vật vô cùng trân quý.

“Chu vi có cái gì có thể nắm chặt không?” Du Dịch lại hỏi.

Quý Trạch An quét mắt một vòng, liền thấy cái tay vịn xe nóc bên phải kia, bản năng liền duỗi tay nắm chặt cái kia. Cậu là bị bắt lên xe, cho nên vị trí tự nhiên là dựa vào cửa xe, khoát tay là có thể nắm được.

“Có.”

Du Dịch phân phó: “Nắm chặt.”

“Được.” Quý Trạch An càng nắm chặt tay vịn.

Cổ Mạn Thanh không chen lời vào thời điểm phản ứng lại, điện thaoij đã cúp.

Nhìn điện thoại di động tự động khoá, Cổ Mạn Thanh càng thêm phát hỏa. Nàng muốn lại hảo hảo đàm luận cùng Du Dịch, nhưng nếu điện thoại di động của nàng gọi tới, Du Dịch chắc chắn sẽ không tiếp, thậm chí là không cần tiếp, Cổ Mạn Thanh cảm thấy Du Dịch khẳng định kéo số nàng vào danh sách đen, hệ thống sẽ tự động cắt đứt điện thoại nàng gọi đến.

Lúc này, khăn quàng cổ có chút buông lỏng trên cổ Quý Trạch An bỏ ra một câu…

‘(o)o ta có một loại dự cảm rất kích thích, đột nhiên thiệt hưng phấn làm sao bây giờ? Tiểu An ngươi hưng phấn không?’

Cũng không… Quý Trạch An yên lặng tại trong đầu trả lời cái vấn đề này của khăn quàng cổ.

Trong nháy mắt vừa nghĩ xong cái vấn đề này, Quý Trạch An liền nghe “Ầm” một tiếng, sau đó xe tựa hồ không nghe khống chế đi vòng quanh về hướng bên cạnh… người trong xe bắt đầu bị vung qua vung lại, ngã trái ngã phải, tài xế bắt đầu sốt sắng lên.

“Chuyện gì xảy ra! Lái xe như thế nào vậy!” Cổ Mạn Thanh bám lấy bảo an còn không quên chất vấn tài xế.

Tài xế cầm tay lái không dám phân thần, “Phu nhân, hình như là săm lốp phía sau nổ một cái, chúng ta phải dừng xe…”

Hiển nhiên kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, cho dù phát sinh loại tình hình đột phát này cũng không quá mức hoảng loạn, chỉ nắm chặt vô-lăng để xe cân bằng, đồng thời buông lỏng van ra làm tốc độ chậm lại, chuẩn bị để xe từ từ dừng lại.

Cổ Mạn Thanh hiện tại hiển nhiên chưa có khôi phục lý trí, “Ngươi làm cái gì! Không nghe ra sao! Hắn còn ở phía sau!”

Cho dù là điện thoại trò chuyện cũng được, Cổ Mạn Thanh không muốn bỏ qua cơ hội trao đổi khó có được từ Du Dịch.

Nhưng tài xế cân nhắc đến tình huống xe, còn có an toàn nhân viên bên trong xe, vẫn để cho xe ngừng lại… Đối mặt Cổ Mạn Thanh phẫn nộ, tài xế cũng không lật lọng, chỉ là mặt không thay đổi đáp lời.

Xe tắt máy ngừng lại, Quý Trạch An liền nhanh chóng mở cửa xe xuống xe, Cổ Mạn Thanh muốn bắt đều không có bắt được.

Quý Trạch An chạy về phía sau xe, quả nhiên không đi bao xa liền nhìn thấy Du Dịch đậu xe ở một bên, xuống xe.

“Có bị hù hay không?”

“Ngươi làm như thế nào!”

Hai người cùng nói ra, vừa ra khỏi miệng liền chồng chất ở cùng nhau.

Quý Trạch An nhìn Du Dịch, cho hắn một cái ôm ấp to lớn, câu lên đôi môi, cũng không nhìn Giang phu nhân đã xuống xe căm tức nhìn lưng cậu, Quý Trạch An hào phóng hôn một cái tại trên môi Du Dịch, “Không có, ta đã hảo hảo cầm lấy tay vịn. Rất thần kỳ! Có loại cảm giác điện ảnh cũ kỹ, nội dung vở kịch cẩu huyết cùng tình cảnh kích thích!”

Nói, nói Quý Trạch An liền nở nụ cười.

Nhìn nụ cười của Quý Trạch An, Du Dịch cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Du Dịch ôm người, đem đầu cậu đặt ở dưới cằm của chính mình, một cái tay ôm eo cậu, một cái tay chui vào khăn quàng cổ, xoa sau gáy cậu.

Lúc này, Giang phu nhân đã đạp giày cao gót chạy tới, phía sau còn có hai cái bảo tiêu một thân đen, rất là khôi ngô, “Tiểu Việt!”

Cổ Mạn Thanh: “Tiểu Việt, mau buông ra! Ngươi đây là cái hành vi gì!”

“Giang phu nhân, ta đã gọi điện thoại cho Giang gia, cũng nói một lần hành động của ngươi. Nếu như còn có lần sau, ta liền đem chứng cứ đưa đến cục cảnh sát. Ta nghĩ khẳng định có người sẽ hảo hảo lợi dụng, dù sao Giang gia cản đường rất nhiều người.” Du Dịch nhìn Cổ Mạn Thanh, ánh mắt rất là lạnh nhạt, không, phải nói rất là băng lãnh, càng nhìn thì cỗ phẫn nộ trong lòng hắn càng thêm thịnh vượng.

Rũ mắt xuống, ôm người trong ngực, ánh mắt của hắn lại bắt đầu ấm lại.

Cho dù biết Quý Trạch An sẽ không xảy ra chuyện, cậu còn mang theo ngọc bài có thể chặn kiếp hắn làm, trong nháy mắt nhìn thấy xe nghiêng đó, tim vẫn bị nắm thật chặt. Trong nháy mắt đó hắn hối hận, Du Dịch cảm thấy chính mình bị phẫn nộ điều động, làm Quý Trạch An ở vào trong nguy hiểm, loại cảm giác áy náy kia điên cuồng tập kích trong thân thể hắn.

Xe van: (/tДt)/ bị thương tại sao luôn là ta…

Xe Du Dịch: Bởi vì ngươi không có chủ nhân tốt (°, °), hảo hảo phát tiết khổ sở đi, huynh đệ đáng thương.

Tại lúc mấy người đối lập, hai chiếc xe cách không xa đột nhiên bắt đầu đối thoại. Bị Du Dịch ôm chặt vào lòng ngực, Quý Trạch An không cách nào ngẩng đầu nên không có nhìn thấy thứ gì.

“Tiểu Việt, ngươi thật độc ác như vậy?!” Cổ Mạn Thanh nhìn thấy sự thực còn không muốn thừa nhận, nàng không muốn nhìn thấy thứ mình không muốn nhìn thấy.

“Hành động của ta không theo kịp ngươi, nếu như ngươi dạy mãi không sửa, ta nghĩ ngươi sẽ biết cái gì gọi là nhẫn tâm.” Du Dịch nhìn Cổ Mạn Thanh, thần sắc nhàn nhạt, hắn biết người nhà họ Giang khẳng định đang trên đường tới, hi vọng lần này bọn họ có thể cho hắn một câu trả lời hài lòng, không thì…

Nói Táo Tháo, Tào Tháo đến!

Giang Nguyên Từ cùng Giang Khâm Viễn vừa lúc ở nhà cùng đi đến, là Giang Khâm Viễn nhận được điện thoại Du Dịch, Du Dịch kêu hắn đưa điện thoại cho Giang Nguyên Từ vừa lúc nghỉ ngơi ở nhà. Cúp điện thoại xong, Giang Nguyên Từ lập tức gọi người lái xe chạy tới bên này, Giang Khâm Viễn chủ động yêu cầu cùng đến.

Giang Khâm Viễn vừa xuống xe, liền nhìn thấy Quý Trạch An cùng Nhị ca chặt chẽ ôm nhau, cùng với… mẫu thân, loại biểu tình kia, hắn cơ hồ chưa từng thấy qua ở trên mặt mẫu thân, hoàn toàn không có bộ dáng ngày xưa, đặt ở bình thường, người này cho dù phẫn nộ cũng sẽ không giống hiện tại, vừa nhìn chính là dáng dấp không có lý trí.

Giang Nguyên Từ đi phía sau Giang Khâm Viễn, liếc mắt nhìn Cổ Mạn Thanh, vừa nhìn về phía Quý Trạch An cùng con thứ hai không có chút ý định tách ra nào, thở dài một hơi, “Tiểu Việt, cám ơn ngươi lựa chọn thông tri ta trước, chuyện lần này, ai… Mẹ ngươi bị bệnh, không thích hợp hoạt động ở bên ngoài nữa, ta sẽ để nàng nghỉ ngơi ở nhà thật tốt, cũng sẽ thỉnh cho nàng mấy hộ công…”

Vì Giang gia, Giang Nguyên Từ tuyệt đối sẽ không để Cổ Mạn Thanh ở bên ngoài tùy ý vọng động.

Du Dịch liếc mắt nhìn Giang Nguyên Từ một cái, không lên tiếng, trong đôi mắt vẫn còn lửa giận.

“Ta, ta thay mẹ ngươi xin lỗi ngươi. Không, ta vì chúng ta nói lời xin lỗi, chúng ta nợ ngươi, vẫn luôn thiếu một lời xin lỗi như thế.” Giang Nguyên Từ vẫn luôn liền biết mình có lỗi với con thứ hai, nhưng hắn thật sự không muốn mất đi tất cả Giang gia, “Xin lỗi…”

Tại trong l*ng ngực Du Dịch Quý Trạch An nghe Giang Nguyên Từ nói lời xin lỗi, lòng chua xót không rõ, mũi có chút ngứa.

Cậu nghĩ: Nhất định là nguyên nhân câu xin lỗi tới quá muộn, đã tới trễ không có bất kỳ tác dụng gì …

Vừa về tới nhà, Quý Trạch An liền chủ động yêu cầu đảm đương đầu bếp đêm nay, nhưng Du Dịch ngăn cậu lại, ngạnh kháng yêu cầu cậu hảo hảo ngồi chờ ở trên ghế sa lon, hoặc là đi thư phòng chơi máy vi tính cũng được. Nhưng hiện tại Quý Trạch An nào có tâm tình này? Cậu lo lắng Du Dịch bị người nhà họ Giang ảnh hưởng có chút cảm xúc, len lén cất giấu tâm tình.

Du Dịch xác thực lén cất giấu tâm tình, cũng không phải bởi vì người nhà họ Giang, mà là bởi vì Quý Trạch An…

Hắn sợ.

Chuyện ngày hôm nay mặc dù không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng biết sẽ không xuất hiện bất ngờ, nhưng hắn vẫn sợ hãi cái ngoài ý muốn kia.

Thậm chí áy náy…

Chén Trà Nhỏ: (′Д`) nam thần cùng Tiểu An, vì sao đều là lạ…

Quý Trạch An đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Du Dịch lần đầu không cho cậu nhúng tay bận bịu này bận bịu kia tại trong phòng bếp, như là đang phát tiết tâm tình. Muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết ra tay từ nơi nào, Quý Trạch An cảm thấy có chút thất bại.

Suy nghĩ một chút, Quý Trạch An vẫn là tiến lên ngăn lại động tác của hắn, cậu nghĩ cơm tối không vội vã nhất thời, cậu muốn làm bây giờ cũng không phải ăn cơm tối.

“A Dịch, nói cho ta biết, ngươi đang suy nghĩ gì? Không được buồn bực, chúng ta hảo hảo đàm luận.” Lúc này Quý Trạch An không khỏi có chút hoài niệm Du tiên sinh khi bị bệnh, tuy rằng làm nũng, nhưng có ý kiến gì đều nói thẳng ra, có tình tự cũng sẽ trực tiếp phát tiết ra ngoài. Quý Trạch An cũng không phải hi vọng Du Dịch sinh bệnh, mà là muốn hắn có thể thoải mái phát tiết, mà không phải lưu lại khúc mắc, như vậy sẽ vui sướng hơn nhiều.

Tay Du Dịch cầm lấy tiểu Nam dưa dừng một chút, sau đó buông ra, đặt tiểu Nam dưa đã tẩy rửa năm lần sạch sẽ bên trên cái thớt, rũ tay xuống, nhìn Quý Trạch An.

“Tiểu An, xin lỗi.” Du Dịch cảm thấy hắn cần nói lời xin lỗi cùng người yêu, đưa cậu vào trong nguy hiểm.

Quý Trạch An choáng váng, “Hả? Tại sao xin lỗi ta? Ngươi cũng không có làm gì sai.”

Tiến lên kéo Du tiên sinh đang cúi xuống, Quý Trạch An kéo người về phòng ngủ.

Thường thường phòng ngủ là địa phương làm cho người buông lỏng nhất, cho nên Quý Trạch An không chút suy nghĩ, liền mang người trở về phòng, hai người đồng loạt ngồi xuống ở bên giường, cũng không có lựa chọn ngồi ghế tựa Thái phi cách đó không xa.

Nghe Quý Trạch An nói như vậy, Du Dịch trái lại càng thêm không kìm nén được loại cảm giác áy náy kia, “Ta có thể có biện pháp tốt hơn…”

Mà không phải điên cuồng để xe dừng lại như vậy.

“Ngươi làm đã là biện pháp tốt nhất, kết cục rất tốt.” Quý Trạch An đoán được Du Dịch nói cái gì, từ bên cạnh ôm người này, cằm đặt trên bả vai của hắn, nhìn hắn.

“Không.” Du Dịch cau mày.

Quý Trạch An nâng tay phải lên, lấy ngón tay xoa xoa lông mày nhăn lại của Du Dịch.

“A Dịch, ta tuy rằng rất thích ngươi ôn nhu, thế nhưng, ta cũng là nam nhân, một số thời khắc không cần ôn nhu cũng không sao, ta cũng không phải đồ dễ bể, ngươi hoàn toàn không cần phải áy náy. Ta tin tưởng ngươi, cũng rất an tâm, ngày hôm nay ta cũng không bị bất cứ thương tổn gì, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không để cho ta chịu bất cứ thương tổn gì.” Quý Trạch An chưa bao giờ nghĩ thông qua chuyện này trách cứ Du Dịch cái gì.

“Ta có thể chờ người nhà họ Giang lại để xe dừng lại.” Du Dịch biết Cổ Mạn Thanh ở bên ngoài rất là nghe theo Giang Nguyên Từ. Nhưng hắn không đợi Giang Nguyên Từ đến, hắn dùng cách làm của mình ngừng xe lại. Tại trong nháy mắt đó, hắn đều không suy nghĩ nhiều một chút, hắn tin tưởng mình sẽ thành công. Mà sau khi làm xong Du Dịch chán ghét loại tự tin này của chính mình. Nếu như có vạn nhất thì sao? Thế giới này đâu phải dễ dàng nói rõ ràng như vậy, vận mệnh liền càng khó nói.

Vừa nghĩ tới có vạn nhất, Du Dịch liền có một loại cảm giác nghẹn thở.

Không suy nghĩ thì thôi, suy nghĩ một chút.

Kia với hắn mà nói không khác nào địa ngục.

Nắm giữ rồi lại mất đi, so với chưa bao giờ nắm giữ càng khiến người ta phát điên, vừa nghĩ tới hiện thực chính mình tự tay đem người “Đẩy ra ngoài”, Du Dịch liền…

‘(≡w≡.) ngủ một giấc đi, chủ nhân ngủ một giấc liền bình tĩnh lại.’

Giường lớn hiển nhiên cũng ý thức được tâm tình Du Dịch không giống bình thường.

Quý Trạch An sờ sờ mặt người này cho dù ở trong nhà còn hơi bị lạnh, liền đứng dậy nâng cao điều hòa một chút.

‘(??) nâng điều cao cao như vậy sẽ không nóng sao?’

Cho dù nóng như vậy, nhưng Quý Trạch An cảm thấy Du Dịch rất lạnh.

Tay hắn băng băng lành lạnh, trên mặt cũng không có nhiệt độ. Du Dịch trở về cũng rất là không đúng, chuyện làm thứ nhất khi trở về không phải rửa tay, cũng không phải đi đổi một bộ đồ, mà là kêu cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, liền trực tiếp tiến vào nhà bếp.

“A Dịch, ngươi sẽ không mất đi ta, ngươi làm rất tốt.” Cho nên không cần phải sợ.

Quý Trạch An cảm giác Du Dịch hổ thẹn cùng với nghĩ mà sợ. Chỉ cần Du Dịch không phản bội, vậy Quý Trạch An cậu vẫn sẽ luôn ở đây. Cậu tin tưởng đời này mệnh mình cứng rắn, cậu càng tin tưởng Du Dịch. Bất quá cậu có thể hiểu được, nếu như nếu là cậu, cậu cũng sẽ hối hận, cậu cũng phải hỏi tại sao mình không cần biện pháp càng tăng nhiệt độ, nhưng là có lúc tâm tình chính là đi lên trong nháy mắt. (= = thua chả hiểu gì)

Du Dịch cũng là người, hắn cũng có tư cách buồn bực.

Quý Trạch An từ bên trong tủ quần áo lấy ra áo ngủ của Du Dịch, Du Dịch an vị ở giường nhìn xem bóng lưng Quý Trạch An, đôi mắt vẫn đi theo cậu nhúc nhích.

Lấy áo ngủ ra Quý Trạch An trở lại bên người Du Dịch, giúp hắn bỏ đi áo khoác, đổi áo ngủ, sau đó nhét người vào trong chăn.

Ngày hôm nay bị kinh sợ lớn nhất không phải cậu, mà là Du Dịch, người ngoài nhất định không phát hiện được. Có thể sớm chiều ở chung cùng hắn thời gian dài như vậy Quý Trạch An từ bên trong ánh mắt hắn có thể nhìn ra tâm tình hắn, cậu thiết thực cảm nhận được cảm xúc Du Dịch chập chùng.

Áo khoác: (⊙□⊙) chủ nhân cư nhiên không vừa về nhà liền nhét ta vào trong máy giặt quần áo?! Mùa đông có thể không tắm nước lạnh thật sự là quá tốt!

Quý Trạch An đem quần áo Du Dịch đổi lại để ở một bên, sau đó chính mình cũng thay đổi áo ngủ, chui lên trên giường, ôm lấy Du tiên sinh còn nhìn cậu, dùng mặt cà cà khuôn mặt lạnh lẽo của hắn.

Ráp trải giường: (︶) Tiểu An, ngươi hoàn toàn có thể dùng đánh nhau an ủi chủ nhân, ta sẽ che mắt làm như không thấy

Quý Trạch An không nằm ngay trên ra trải giường, mà là vươn mình lên, đặt ở trên người Du Dịch, gối lên hắn, coi hắn như là giường ngủ. Cho dù Quý Trạch An bị Du Dịch nuôi không ít thịt, nhưng cái trọng lượng này đối với Du Dịch hoàn toàn không có áp lực, hơn nữa trọng lượng Quý Trạch An có thể làm cho hắn cảm thấy chân thật.

Chăn: Ta có thể nói cho ngươi kỳ thực ta đang chờ mong chút gì mà (﹃)

Quý Trạch An hoàn toàn không biết, chuyện lần trước qua đi, hai cái ra giường che kín này cũng YY bọn họ, cậu chân chính chuyên tâm an ủi Du Dịch, phải nói là nói sang chuyện khác, muốn dẫn ra lực chú ý của Du Dịch.

“A Dịch, ngươi có biết ngươi như bây giờ kỳ thực rất đáng yêu hay không?” Thời điểm Du tiên sinh cao lãnh hoàn toàn không dính đến hai chữ đáng yêu, mà Quý Trạch An chính là muốn cầm đầu Du Dịch nhiễm khí tức trần tục, cậu muốn làm Du Dịch càng ngày càng tâm tình hóa, mà cậu rất là yêu thích Du Dịch càng ngày càng nhiều tâm tình này. Mặc dù tại hiện tại loại tâm tình này của Du Dịch cũng không quá tốt, nhưng kỳ thực Quý Trạch An rất có cảm giác thành công.

Cậu có thể dễ như ăn cháo ảnh hưởng đến cảm xúc của Du Dịch, ngước lại cũng giống như vậy, điều này nói rõ ràng buộc giữa hai người đã rất sâu rất sâu…

Du Dịch nhìn Quý Trạch An, đôi môi mân thẳng lỏng ra.

Quý Trạch An cười thầm dùng mặt cọ hắn, tay chân cũng không quy luật quấn lên.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Trạch An cũng chỉ biết một cái phương pháp dẫn ra lực chú ý của Du Dịch nhanh nhất…

Nếu là ráp trải giường cùng chăn biết đến nhất định sẽ cho Quý Trạch An một lời khen lớn, mà Chén Trà Nhỏ nhất định liền nước mắt chảy thành sông ở trong phòng khách.

“Tiểu An.” Du Dịch bị Quý Trạch An cọ bốc lửa, nhiệt độ thân thể xác thực đã trở lại, nhưng tình tự trong đôi mắt nhìn Quý Trạch An hoàn toàn thay đổi, thanh âm trầm thấp khàn giọng của hắn nói cho Quý Trạch An cậu thành công.

“Hả?” Tâm lý Quý Trạch An rất là buồn cười, nhưng trên mặt vẫn là một mặt lo lắng nói, “Còn lạnh không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương