Mùa hè vùi trong ổ chăn ra một thân mồ hôi thật sự là dày vò, Quý Trạch An biết loại cảm thụ này, nhưng cậu càng hiểu rằng điều này sẽ làm bệnh tình tốt lên rất nhiều (chém), cho nên cậu canh giữ ở bên người Du Dịch, vừa nhìn thấy cánh tay hoặc là chân Du Dịch tìm hiểu bên ngoài cái chăn, cậu liền giúp hắn cưỡng chế nhét trở về, loại động tác này lập lại rất nhiều lần, Du tiên sinh khi ngủ ngoài ý muốn không thành thật.

Quý Trạch An không biết chén trà nhỏ bị cậu để ở trong phòng khách đang kêu rên…

‘(`Д`) vì sao không dùng ta đựng nước hoặc là nước trái cây cho nam thần, ta là ngự dụng của nam thần, An An ngươi không thể cướp đi phúc lợi của ta!!!’

Nhìn Du Dịch ngủ ra một thân mồ hôi, Quý Trạch An đứng dậy đi buồng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, lại lần nữa cầm hai cái khăn mặt đến. Cậu vươn tay tham nhập trong ổ chăn lửa nóng, bàn tay len vào khe hở giữa lưng hắn cùng ra giường sờ sờ, xác định ra giường không quá ẩm thấp cậu liền thở ra một hơi. Cậu có chút không đành lòng đánh thức Du Dịch, nhưng hiện tại đã là lúc ăn bữa tối, Du Dịch bỏ lỡ bữa sáng cùng cơm trưa, lại chảy mồ hôi, đang bị vây trong kỳ suy yếu, hắn cần bổ sung dinh dưỡng cùng nước.

Hơn nữa, một thân mồ hôi ngủ cũng không thoải mái.

Quý Trạch An vẫn đánh thức Du tiên sinh, đau lòng muốn chết nhìn hắn một bộ dáng không có tinh thần tỉnh lại, bất quá cậu vẫn cường ngạnh đỡ hắn đứng lên, cậu phải giúp hắn lau thân mình, đổi quần áo, còn phải dỗ hắn ăn chút gì đó. Không có đủ năng lượng bổ sung sẽ chỉ làm Du Dịch càng ngày càng suy yếu, sẽ bệnh rất lâu. Hắn khó chịu thêm một ngày Quý Trạch An cũng không thoải mái thêm một ngày.

“Uống miếng nước trước nhuận nhuận yết hầu, uống nhiều cũng không sao, cổ họng khó chịu liền không cần nói.” Tay Quý Trạch An vẫn luôn vịn lưng Du Dịch, một bàn tay khác bưng nước ấm đưa đến bên miệng của hắn. Cậu lo lắng hiện tại Du Dịch duy trì động tác này sẽ mệt, cho nên vẫn luôn nâng cái ly giúp hắn, nhìn hầu kết hắn động động, thẳng đến tách ly này thấy đáy.

Du Dịch thấy cái ly đã cạn, liền dời môi, quay đầu nhìn Quý Trạch An, lông mi động cũng không động một chút, bộ dáng hết sức chăm chú.

“Còn muốn không?”

Du Dịch lắc đầu, “Ta muốn tắm rửa.”

Cổ họng khàn khàn nói ra lời không ôn nhuận dễ nghe như bình thường, Quý Trạch An nhìn Du Dịch, thực rõ ràng chứng khiết phích của người này lại tái phát, nhưng hiện tại cậu không ủng hộ hắn tắm rửa. Nước cùng khăn mặt giúp hắn tẩy người đều đã sớm đã chuẩn bị hoàn tất, áo ngủ để tắm rửa cũng lấy ra, cậu không hy vọng người này đi phòng tắm tắm cả một giờ liền làm cho mình bệnh càng thêm bệnh.

“Không được.” Quý Trạch An quyết đoán cự tuyệt.

Du Dịch sửng sốt nhìn bộ dáng kiên định của Quý Trạch An một chút, sau đó rất là thương tâm cúi đầu, rầu rĩ nói: “Ngươi không đau lòng ta…” (=))))

Quý Trạch An vừa nghe, đều nhanh bị cái Du tiên sinh sinh bệnh này làm cho tức cười, chắc không phải là tại nhiệt độ cơ thể người này quá cao, đốt đến chỉ số thông minh của hắn giảm xuống luôn đi! Bất quá ngược lại cậu vẫn nhận thức được rõ ràng… Tuy rằng muốn tận lực theo ý Du Dịch, chính là sự tình hại đến thân thể của hắn Quý Trạch An tuyệt đối sẽ không gật đầu đồng ý. Về phần oán giận hiện tại của Du tiên sinh, chờ hắn tỉnh cậu sẽ làm hắn biết cậu có đau lòng hắn hay không!

Du Dịch không vui cúi đầu, bất quá hắn không chờ được người nọ thỏa hiệp, lại liền nhìn thấy một đôi tay trắng nõn xuất hiện tại trước ngực của hắn, bắt đầu cởi bỏ nút thắt quần áo hắn.

“Không được, ngươi còn nhỏ.” Du Dịch nhìn cặp tay kia nháy mắt lỗ tai liền ửng đỏ, bất quá bởi vì nguyên nhân phát sốt, chút ửng hồng này cũng không làm cho người khác chú ý.

Quý Trạch An thật muốn chụp tỉnh người này, hắn đều nghĩ đi nơi nào vậy. Quý Trạch An muốn cười, bất quá đình chỉ, cậu đứng đắn tiếp tục cởi nút thắt, dọn sạch áo ngủ hắn lại chuẩn bị cởi quần của hắn. Bất quá tay cậu mới vừa đặt ở thắt lưng hắn, một cái bàn tay to độ ấm cao đã đặt lên trên, Quý Trạch An ngẩng đầu nhìn hai má người nọ ửng đỏ.

“Không được, ngươi còn chưa có mười tám tuổi!”

Bộ dáng Du Dịch hiện tại nhìn qua cực kỳ thẹn thùng, trong ánh mắt có chút chờ mong, miệng ngược lại cự tuyệt. (d*c cự hoàn nghênh trong truyền thuyết =)))) móe cười đau ruột) Quý Trạch An cũng không biết nam nhân này lén lút cho rằng chỉ cần cậu mười tám tuổi là người ta có thể làm ra sự tình gì đó, ngược lại khi hắn sinh bệnh sẽ không cất giấu những cái tâm tư đó, cậu còn tưởng rằng người này chỉ biết hôn hôn miệng, dắt dắt tay lại ôm một cái thôi. Trong ánh mắt Quý Trạch An tràn đầy ý cười, miệng cũng nhịn không được cong lên, cậu buông tay ra, dịch mở bàn tay tác loạn của người này, thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng thoát mở cái quần dính mồ hôi của hắn ra.

“Ngươi, ngươi…” Du Dịch ngươi hơn nửa ngày, cư nhiên nhắm hai mắt lại. ( =))) công của tui đâu móe nó đây rõ ràng là dụ thụ!!!!)

Thật không giống cái Du tiên sinh ngày thường cậu nhận thức kia, khi hắn sinh bệnh một chút hương vị thành thục cũng không có, nếu hiện tại có người nói với cậu người này vừa mới hai mươi cậu tuyệt đối gật đầu tin tưởng. Không tiếng động lặng lẽ cười một hồi nhìn Du tiên sinh nhắm mắt lại, Quý Trạch An duỗi móng vuốt sói hướng về phía quần lót cuối cùng còn dư lại, tầm mắt cậu dừng một chút tại chỗ kia cũng rất nhanh dời đi.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, Quý Trạch An nhìn thấy lông mi Du Dịch run rẩy, quả thực …

Một cái hoàng hoa đại khuê nữ chờ bị lâm hạnh!

Thừa dịp Du Dịch từ từ nhắm hai mắt thẹn thùng che một đoạn thân thể, Quý Trạch An bỏ khăn mặt vào trong bồn nước ấm đã đủ độ, sau đó vắt nước, trước xoa xoa mặt cho người này, sau đó cẩn thận tỉ mỉ lau thân mình giúp hắn.

Lúc Quý Trạch An đang lau bờ lưng rộng lớn của Du Dịch, Du Dịch ở phía trước mở mắt, mất mát trong ánh mắt không chút nào che lấp được, hắn buồn buồn nói: “Ta muốn tắm rửa.”

Thanh âm nhỏ giọng cực kỳ ủy khuất kia đổi được tiếng cười của Quý Trạch An, cậu rốt cục không nhịn được.

“Ngoan, chờ ngươi khỏe lên, cơm trưa cơm sáng một ngày tắm ba lần ta đều không quản ngươi.” Quý Trạch An đặt khăn mặt nóng ở trong chậu tẩy sạch sẽ, lại vắt, tiếp tục bắt đầu chà lau giúp hắn, “Hôm nay, không được.”

“Ngươi không đau lòng ta …”

Thanh âm của Du tiên sinh cực kỳ nhỏ, nhưng Quý Trạch An nghe đến rõ ràng.

Lúc này Quý Trạch An đang lau phía trước của hắn, cậu một bên lau một bên mang theo ý cười hỏi: “Ta sao lại không đau lòng ngươi?”

Giờ phút này, Du tiên sinh không muốn nói, hắn bắt đầu sinh hờn dỗi với Quý Trạch An.

Du Dịch không lên tiếng, động tác của Quý Trạch An càng nhanh, cậu không để sót một chỗ nào lau toàn thân cho hắn, động tác một lần lại nhanh hơn một lần, thay đổi mấy bồn nước ấm, lau ba lần cho Du tiên sinh, sau đó cầm tứ chi Du tiên sinh giúp hắn thay áo ngủ sạch sẽ, lại từ phía sau lưng ôm người này dùng không ít sức đỡ lên, để hắn thoải mái tựa vào đầu giường, lại thay chăn đắp lên cho hắn, lúc này mới đứng dậy đi xử lý khăn mặt cùng nước ấm.

Ngốc trên giường một hồi, tầm mắt Du Dịch dịch đến ly nước trái cây màu cam tỏa ra hương cam thản nhiên trên tủ đầu giường kia, ánh mắt hắn lóe lóe, muốn vươn tay đi lấy uống, nhưng lỗ tai nghe được tiếng bước chân Quý Trạch An đi trở về lại thực nhanh thu hồi tay. Hắn rũ mắt nhìn ra giường, làm bộ như chuyện gì đều không có phát sinh.

Quý Trạch An vốn là không biết động tác nhỏ của Du tiên sinh, nhưng ly thủy tinh cao đựng nước cam bất đắc dĩ làm hắn bại lộ.

‘Chủ tử còn chưa có đụng đến ta liền thu hôig bàn tay về, vì sao a, vì sao ∑(っ°Д°)っ, chẳng lẽ ta không suất khí mê người hơn so với chén trà nhỏ!’

Tay Quý Trạch An đưa qua giúp Du tiên sinh hơi hơi cúi thấp đầu vuốt vuốt mái tóc ướt át. Thời điểm phát sốt tốt nhất không cần gội đầu, cho dù ướt mồ hôi cũng thế, nguyên bản ra mồ hôi chưa khô liền đi tắm rửa sẽ dễ dàng dẫn bệnh nhập thể, tẩy đầu xong không lau khô cũng đồng dạng dẫn bệnh nhập thể, thân người vừa bệnh này xong lại dẫn thêm các loại bệnh lớn lớn nhỏ nhỏ, tư vị trong đó cũng không hề tốt. (chém)

“Muốn uống nước cam không?”

Ánh mắt Du Dịch chớp chớp, bất quá hắn tự cho là kiên cường không hé răng.

Quý Trạch An bưng nước cam tới bên miệng của hắn, “Uống một hơi thử xem, ta cố ý chuẩn bị cho ngươi, rất ngọt.”

Du Dịch quay đầu, Quý Trạch An ngược lại lại đưa tới, bộ dáng bốc đồng khó có được của người này tại trong mắt Quý Trạch An là cực kỳ đáng yêu, Du tiên sinh ngày xưa làm sao có thể dính dáng đến ba chữ manh manh quá chứ, hiện tại Quý Trạch An ngược lại rõ ràng cảm thấy cái loại bị trạc trúng điểm manh này. Đương nhiên, càng nhiều nguyên nhân là bởi vì người này là Du Dịch.

“Như vậy a… Nguyên lai ngươi không thích nước cam a, ta đây chỉ có thể đổ đi, thứ ngươi không thích ta cũng không muốn uống… số cam còn lại ta sẽ đem tặng người khác.” Quý Trạch An đột nhiên mất mát, ngữ khí trầm thấp thành công kéo được tầm mắt của Du tiên sinh đang bốc đồng.

Du Dịch nhìn nhìn mặt nghiêng của Quý Trạch An, lại nhìn nhìn nước cam, tiếp nhận, “Rầm rầm” mở miệng lớn uống xong nước cam, sau đó ra vẻ nghiêm túc đưa cho Quý Trạch An che dấu nội tâm mềm mại của hắn.

‘★,°:. ☆()/$:. °★ chủ tử ba ba ta nha (???)’

Giống như ly thủy tinh vẫn còn dư lại chút nước trong tay Quý Trạch An kia, tâm tình của cậu thực nhảy nhót.

Du Dịch cái này người vô luận dưới tình huống nào cũng nhịn không được mềm lòng với cậu … Cái nhận thức này làm cậu tiến thêm một bước hiểu biết đối với tình cảm của người này với mình, tựa như mật trực tiếp nhỏ đến trái tim, chậm chạp ngọt ngào khó có thể bay đi.

Buông cái ly xuống, tay Quý Trạch An lần thứ hai chui vào trong ổ chăn, lúc này cậu chính là sờ sờ bụng Du Dịch, xác định một ly nước cùng một ly nước cam không chống đỡ được người, lúc này mới đề nghị: “Ta nấu cháo thịt nạc rau xanh cùng canh gà, ăn chút được không? Chỉ uống nước cùng nước cam thì không đủ dinh dưỡng, thực nhanh sẽ tiếp tục đói.”

Thanh âm Quý Trạch An càng ngày càng nhu hòa, Du Dịch theo bản năng ngay tại dưới âm điệu mềm nhẹ của cậu gật đầu.

Vừa được cho phép, Quý Trạch An liền đứng lên từ bên giường, bưng hai ly thủy tinh trống trơn về tới phòng bếp, mở ra nồi cơm điện chứa chén cháo nhiệt khí bay bốn phía cùng với tô canh gà đã nấu xong. Du Dịch đã bỏ hai bữa cơm, vừa mới đo nhiệt độ, cũng chỉ giảm đến ba mươi tám độ, thực vật nhẹ tương đối tốt hơn đối với tràng dạ dày, cho dù canh gà cố ý không cho dầu, nhưng mì nước kim sắc nguyên bản mang dầu vẫn làm canh hiện lên một tầng váng dầu, cho nên cuối cùng Quý Trạch An chỉ đành làm thêm một phen cháo rau xanh thịt nạc.

Phát sốt, Du Dịch rất không đói bụng, bất quá hắn vẫn là tại dưới sự dỗ dành của Quý Trạch An lần nữa uống xong một chén cháo nhỏ kia, thêm nữa liền như thế nào cũng không chịu, Quý Trạch An cũng đành thôi, dù sao cháo còn nóng, hắn muốn uống tùy thời đều có, ăn ít chút cơm cũng được. Cầm chén thanh lý tốt, Quý Trạch An trở về ngồi bên giường người này, giúp hắn xoa nhẹ bụng xúc tiến tiêu hóa.

Du Dịch vừa tỉnh dậy liền phát hiện trong ngực còn ôm một người, cảm giác thân thể trầm trọng còn chưa rút đi, ký ức một màn lại một màn hiện lên trong đầu, những cái hành động ấu trĩ rõ ràng vô cùng không phù hợp tuổi hắn cứ trình diễn trong đầu.

Lại cúi đầu, nhìn cái đầu trong ngực kia, nghĩ người này chỉ vì một câu không muốn ngủ một mình của mình liền lập tức nằm vật xuống giường của hắn bồi hắn ngủ, nhiệt độ thân thể liền có chút không khống chế được tăng cao lên. Trái tim của hắn bị đoàn liệt hỏa ấm áp sẽ không cháy thương tổn hắn của Quý Trạch An này làm cho thả lỏng, làm hắn nhớ lại khát cầu của chính mình thời niên thiếu, thoải mái tùy hứng một hồi trước mặt đứa nhỏ còn chưa thành niên của hắn, còn triệt để bốc đồng.

Bất quá, tư vị bốc đồng xuất hồ ý liêu (bất ngờ) mỹ vị, nhất là tại cái tuổi này của hắn, tại trên người cái người này của hắn …

Du Dịch đều có ý tưởng tiếp tục giả ngu.

Quý Trạch An cảm thấy người bên cạnh lại không thành thật, sau đó đưa tay qua muốn kéo tay hắn. Trong ngày thường Du Dịch nhìn qua chính là cái mặt than đứng đắn không chê vào đâu được, nhưng thời điểm hắn đi ngủ rất hủy hình tượng, thực không thành thật! Thích lui thành một đoàn, còn thích lăn qua lăn lại xoay người, Quý Trạch An nguyên tưởng rằng người này đi ngủ cũng cẩn thận tỉ mỉ, mặt hướng lên trên, hai tay tay chân thẳng tắp, thật giống như là cố ý làm cho thẳng quá độ vậy. Kết quả không phải!

Sau khi cậu ôm lấy giam cầm tứ chi người này để hắn “Nhu thuận” không cần lộn xộn, người này mà bắt đầu xem cậu thành búp bê vải mà chà xát nơi này, nhu nhu nơi đó, xoa bóp sờ sờ đều không ít, quả thực là sắc lang nhập thể! Một chút đều không phù hợp hình tượng quang huy của Du đại sư! Mặc dù có loại cảm giác tan biến, nhưng Quý Trạch An cũng không sẽ bởi vậy mà sinh ra đổi mới đối với Du Dịch, cậu chính là ở trong lòng yên lặng làm một câu “Mặt than đều có một khắc băng tan không muốn người biết”.

“Tiểu An…” Nhìn Quý Trạch An còn có chút mê muội chuẩn xác đụng được nhiệt kế tại tủ đầu giường, vững vàng bắt nó vào tay, ngẩng đầu, động tác nhỏ lại, lúc chuẩn bị “Chọc” hắn một cái, hắn không kìm lòng nổi mở miệng kêu tên của cậu.

“Ân, a Dịch ngoan, chỉ là đo nhiệt độ, tiếp tục ngủ đi.”

Du Dịch nghe được cái xưng hô kia của Quý Trạch An, ánh mắt càng nhu hòa, lại khủng bố đỏ hồng, toàn bộ điên cuồng trào ra từ trong hốc mắt. Cậu thân mật kêu mình như thế, tuy rằng cái thay đổi này là hắn thúc đẩy, nhưng vẫn không ức chế được kích động. Với Du Dịch mà nói, cái kinh hỉ này giống sau mưa gió nhìn thấy cầu vòng. Tại trước khi phát sốt, hai người còn đang nháo ra mâu thuẫn không lớn không nhỏ, hắn rối rắm ngồi một đêm tại trên ghế sa lông …

“A Dịch, nhiệt độ cơ thể đã về đến ba mươi bảy độ rưỡi, đợi lát nữa còn uống một lần thuốc, hiện tại tiếp tục ngủ cũng không sao, chờ tới giờ ta sẽ gọi ngươi rời giường.” Quý Trạch An nhỏ giọng nói xong tại bên người Du Dịch, ánh mắt nhìn con số điện tử trên nhiệt kế, trong lòng nhất thời an tâm không ít.

Bất quá thấy người kia không có ý tứ tiếp tục nằm xuống, Quý Trạch An lại nhìn qua, “Như thế nào? Có phải đói bụng hay không? Ngủ không được?”

Quý Trạch An vừa nói liền chuẩn bị đứng dậy.

Mới vừa ngồi ở bên giường chuẩn bị mang giày, cặp tay hữu lực kia liền thẳng tắp ôm lấy thắt lưng cậu từ phía sau, thu tay.

“Tiểu An…”

“Làm sao? Có phải còn có chỗ nào không thoải mái hay không?” Quý Trạch An lúc này còn chưa có lĩnh hội Du Dịch đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ cho rằng hắn có chỗ nào không thoải mái, lập tức ngữ khí vừa vội vàng lên.

“Tiểu An.”

“Rất khó chịu sao?” Quý Trạch An hoàn toàn không có cảm nhận được tâm tình vẫn luôn muốn cậu gọi tên hắn kia của Du Dịch.

“Tiểu An, gọi tên của ta.”

Quý Trạch An sửng sốt vài giây, lúc này mới kịp phản ứng.

“Du Dịch?”

“Không đúng.” Cánh tay Du Dịch lại nắm thật chặt, cách gọi cả tên lẫn họ của cậu làm hắn có loại cảm giác khó chịu bị đánh về nguyên hình. Người hưởng qua vị ngọt làm sao có thể nguyện ý tiếp tục quay về vô vị?

“A Dịch?”

“Ân.” Du Dịch nháy mắt thỏa mãn.

“A Dịch.”

“Ân.”

Quý Trạch An đột nhiên nở nụ cười một chút, cậu đột nhiên cảm thấy kỳ thật Du Dịch chính là muộn tao. Đối với loại muộn tao này có lẽ chậm rãi đào móc cũng không có gian nan như trong tưởng tượng, mà cái quá trình này sẽ thú vị làm cậu khó có thể tin … Phương pháp làm nam nhân này ở trước mặt cậu triển lộ ra trạng thái thả lỏng nhất, cậu sẽ một bước lại tiến thêm một bước tìm ra, tựa như đẩy ra những cái áo khoác cồng kềnh trói buộc hắn đến cực điểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương