“Ngươi! Ngươi là cái gì! Sự tình nhà của ta không cần ngươi lo!” Quý Giai Thành bị cha mẹ ngăn lại, còn nhịn không được oa oa kêu, nhất thời rất nhiều tầm mắt của người quanh thân đều nhìn lại đây, Quý Khâu Nguyên cùng Hạ Hoài San càng cảm thấy sắc mặt không tốt, nhưng Quý Giai Thành là thân nhi tử của bọn hắn, tự nhiên sẽ không tức giận hắn, về phần Quý Trạch An bọn họ không có suy xét nhiều như vậy.
Hạ Hoài San đứng dậy nhìn Quý Trạch An, cố nén tức giận cười cười: “Tiểu An, người này nói là ba ngươi ngươi liền nhận? Cho dù hắn là ba ngươi, mười mấy năm này đều không có quan tâm ngươi, ngươi cũng có thể suy xét một chút tâm tình mụ mụ quá thế của ngươi.”
Quý Trạch An vừa nghe Hạ Hoài San nhắc tới mẫu thân của mình, sắc mặt lập tức liền khó coi. Ngẩng đầu đã gặp ba chữ “Bạch nhãn lang” viết trên mặt nàng, cái loại cảm xúc khó chịu trong lòng quả thực liền bốc lên.
“Cữu mụ, cám ơn các ngươi mấy năm nay chiếu cố ta.” Quý Trạch An nhìn nàng, hai nắm tay nắm chặt chẽ, tận lực làm cho ngữ khí mình vững vàng, “Mấy năm nay là bộ dạng thế nào, về sau là bộ dạng thế nào. Các ngươi không để cho ta lưu lạc đến cô nhi viện, cho ta một miếng cơm ăn, ta đều ghi tạc trong lòng, tương lai các ngươi già rồi ta cũng sẽ làm được như vậy”
“Ngươi đứa nhỏ này có ý tứ gì!” Hạ Hoài San nghe Quý Trạch An nói như vậy còn không có kinh ngạc, đã bị tầm mắt tự tiện phỏng đoán của những người xem chung quanh đâm vào mặt, khẩu khí chung quy không còn tốt như trước.
“Hừ! Bạch nhãn lang chính là như ngươi vậy!” Không có bị chặn miệng Quý Giai Thành bật người kêu lên.
Những cái đại mụ chung quanh xem chuyện tốt bắt đầu nhịn không được nói hắn không giáo dưỡng, Hạ Hoài San càng nghe càng tức, nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng liếc mắt trừng đại nhi tử một cái để hắn câm miệng, lúc này mới nhìn Quý Khâu Nguyên trượng phu của mình.
“Tiểu An, ngươi đây là oán mấy năm nay chúng ta chẳng quan tâm ngươi?” Quý Khâu Nguyên gắt gao cau mày, sau khi tiếp thu ánh mắt xin giúp đỡ của thê tử hắn liền không cẩn thận đánh giá cái nam nhân tự xưng là phụ thân Quý Trạch An kia nữa, vẫn là nhìn về phía Quý Trạch An, “Lúc trước là ngươi nói muốn về phòng ở mẫu thân ngươi, muốn độc lập, cho nên chúng ta mới để cho ngươi như vậy, cũng cho ngươi toàn bộ tiền mẫu thân ngươi lưu lại. Đúng, là chúng ta không quan tâm ngươi, nhưng ngươi cũng phải suy xét một chút tâm tình làm ca ca mẫu thân ngươi của chúng ta, chúng ta cũng là người, mà ngươi lại…”
“Ta biết là ta kéo chân sau mẫu thân, ta hiểu, cho nên ta không muốn kéo chân sau các ngươi, vừa lên trung học ta liền bật người về nhà.” Quý Trạch An tiếp nhận lời Quý Khâu Nguyên nói, để không khí nguyên bản được điều hòa lại khôi phục nguyên dạng, “Ta không khẩn cầu các ngươi quan tâm, ta có thể chống đỡ sinh hoạt chính mình, tựa như hiện tại, ta sống rất tốt, cũng hy vọng vẫn luôn sống tốt như vậy, cho nên cầu các ngươi lúc này liền đừng tới nhúng tay được không? Ta đã lớn, đã không còn là cái tiểu hài tử sẽ hướng các ngươi khát cầu thân tình kia …”
Quý Khâu Nguyên nghẹn, nhìn mặt Quý Trạch An nhiều nếp nhăn giống như là muốn khóc, chung quanh càng ngày càng nhiều người vây lại, còn nghe nói có người đi gọi lão sư lại đây xử lý, lập tức không có lời nói.
Lúc này vừa lúc Lữ Thiến tại miệng học sinh thi nghe được sự tình Quý Trạch An, vội vàng buông chuyện trong tay xuống, vừa lại đây liền nhìn thấy bộ dáng quật cường kia của cậu trong lòng có chút tắc nghẽn, bất quá sau khi đi vào, vẫn là thu phóng tâm tính.
“Quý Trạch An, đây là có chuyện gì?” Một vòng người ở đây chỉ có Quý Trạch An là học sinh của nàng, cho nên nàng chỉ có thể hỏi cậu trước, cúi đầu nhìn mặt của cậu, trong ánh mắt tràn đầy cổ vũ cùng an ủi.
“Lữ lão sư…” Quý Trạch An nhìn Lữ Thiến lại đây, há miệng thở dốc cũng không biết hiện tại phải nói như thế nào, sự tình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Với một nhà Quý Khâu Nguyên, đã sớm không còn yêu hận, Quý Trạch An nhớ rõ chính mình thiếu ăn mặc của bọn họ, mà bọn họ già đi, cậu cũng sẽ cho bọn họ lại thứ này, trừ cái này ra cậu cái gì cũng không làm được, cũng không hứa hẹn được. Nhưng nhắc tới mụ mụ chính mình, Quý Trạch An thực không thích, cậu không thích đám người kia lấy chuyện mụ mụ nói nàng.
Trước kia chính là như vậy, cậu nhớ rõ nhiều nhất chính là ánh mắt luôn không tán thành nhìn cậu của Hạ Hoài San, vô luận có phải là cậu sai hay không, hoặc là Quý Giai Thành cố ý biểu hiện ra là cậu làm sai, nàng luôn sẽ nói câu kia “Ngươi không cần cô phụ kỳ vọng của mụ mụ ngươi đối với ngươi a, nàng vì dưỡng ngươi tiêu phí tất cả của nàng”, Quý Trạch An vừa nghe những lời này, đã cảm thấy bị kích thích nghiêm trọng, cho dù là sau nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn ánh mắt tương tự kia của nàng, cậu bật người nhớ tới những lời này.
Quý Trạch An há miệng thở dốc, cũng không có ý tứ muốn đem sự tình nháo lớn, cậu càng ngoài ý muốn là Lữ Thiến cư nhiên vì cậu mà lại đây, “Lữ lão sư, cho ngươi thêm phiền toái, ta nghĩ là vị đồng học nàỳ hiểu lầm, cũng không có chuyện gì, ta chỉ là gặp một nhà đại cữu ta, chính là chào hỏi mà thôi.”
Vừa nghe đại cữu trong miệng Quý Trạch An, Lữ Thiến bật người liền hiểu được là ai.
Nàng buông tay nửa ôm bả vai Quý Trạch An ra, sờ sờ đầu của cậu an ủi, lúc này mới tiến lên, chào hỏi cùng Quý Khâu Nguyên: “Ngươi hảo, lần đầu tiên thấy ngài, nguyên lai là cữu cữu đồng học Quý Trạch An. Ta họ Lữ, gọi Lữ Thiến, dạy Quý Trạch An ba năm hóa học, cũng là chủ nhiệm lớp bọn họ học ba năm.”
Phen lời nói này của Lữ Thiến chợt nghe không có gì, nghe cẩn thận có thể nghe ra đủ vị bên trong, cơ hồ là □□ quang lỏa tát Quý Khâu Nguyên một bàn tay, bất quá nàng ngược lại nói lời nói thật. Nhưng chỉ có lời nói thật này mới đánh đến càng đau a!
“Ngươi hảo.” Quý Khâu Nguyên nhìn người chung quanh ngày càng nhiều, làm hắn cảm thấy mà có chút không xuống được đài.
“Thành tích đồng học Quý Trạch An tại trong lớp vẫn luôn thực ưu tú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đậu đại học khẳng định không có vấn đề gì. Năng lực của cậu cũng thực cường, phương diện sự tình ghi danh trường học chúng ta cũng sẽ cho ra ý kiến tương quan, ngài không cần lo lắng.”
Lữ Thiến tựa hồ là ôm bất bình giùm cho Quý Trạch An, Quý Khâu Nguyên hận không thể bật người liền nói xong cùng lão sư chạy lấy người.
“Nếu không có phát sinh sự tình gì ta an tâm, các ngươi tiếp tục tán gẫu, ta còn có công tác rời đi trước.” Lữ Thiến cũng không tính làm tuyệt đường, dù sao nàng là một người ngoài cuộc, nàng đi trở về bên người Quý Trạch An, nhìn cậ nói, “Có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho cô, di động cô mở máy hai mươi bốn giờ, sự tình điền nguyện vọng cũng không cần gấp, xuất thành tích còn cần một đoạn thời gian, có thể chậm rãi suy xét.”
“Ân, cám ơn Lữ lão sư.” Quý Trạch An gật đầu, cảm kích đối với Lữ Thiến cậu sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ rõ trong lòng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu gặp được một cái lão sư tốt như vậy.
Lữ Thiến vừa đi, Quý Khâu Nguyên liền mang theo thê tử cùng đại nhi tử thực nhanh ly khai, cũng không chào hỏi Quý Trạch An.
Ngược lại Sầm Ân Thư nhìn bóng dáng Lữ Thiến như có suy nghĩ, sau đó ném một ánh mắt cho Ninh Văn Ngạn.
Người đối tốt với nhi tử hắn, hắn cũng có thể đối tốt với bọn họ, về phần người đối không tốt với con của hắn, hắn cũng có thể cho bọn hắn biết cái gì gọi là không tốt. Sầm Ân Thư làm ra việc này đến hoàn toàn không có áp lực tâm lý, huống chi sự tình náo đến tình trạng này rất nhiều đều chỉ vì một câu, nhưng thường chính là một câu nói như vậy khiến cho rất nhiều người lao tài động lực.
“Chờ thành tích ra, ta muốn đi tảo mộ mụ mụ, nói thành tích của ta cho nàng biết.” Quý Trạch An còn có chút mệt mỏi ngồi ở trên ghế sa lông, hôm nay gặp được một nhà Quý Khâu Nguyên làm chỉnh thể tâm tình cậu đều không tốt.
Du Dịch đang thu thập tạp vật trong phòng, vừa nghe được Quý Trạch An nói, động tác thoáng tạm dừng, bất quá miệng ngược lại thực nhanh liền tiếp lời, “Ân, ta đi cùng ngươi.”
Đi mộ mụ mụ Quý Trạch An, Du Dịch không phải lần đầu tiên, mỗi lần đi ấn tượng của hắn đều thực sâu. Quý Trạch An mỗi lần đi vào trong đó, tâm tình của cậu rất là trầm trọng. Làm hắn đứng ở một bên cũng không cao hứng theo, bất quá Du Dịch có thể làm cũng chỉ là bắt tay chà chà mộ bia, dọn hoa, đốt vàng mã, sau đó liền đứng ở phía trước mộ bia nghe Quý Trạch An nói chuyện.
Tảo mộ chính là một loại an ủi, một loại tưởng niệm với người chết.
Du Dịch ngược lại cảm thấy Quý Trạch An xem văn tự trên mộ bia thành an ủi chân chính, không có ai rõ ràng hơn so với Quý Trạch An những cái văn tự đó không phải của mụ mụ cậu, nhưng có một số việc căn bản không cần đi vạch trần.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, biết hôm nay cậu không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì, liền rõ ràng thúc giục cậu đi nghỉ ngơi. Rất nhiều thời điểm, ngủ một cái giấc có thể điều tiết cảm xúc. Cho nên Du Dịch chờ đến ngày mai để gặp một cái Quý Trạch An vui vẻ, việc này hắn không nhúng tay, chỉ có thể chờ cỗ cảm xúc này của cậu chậm rãi tán đi.
“Mụ mụ là nữ nhân thiện lương, khi ta còn bé một mình chiếu cố ta cũng không kể khổ kể mệt, khi sinh hoạt không như ý cũng không có đánh chửi ta, càng không có cúi thấp đầu với người trong nhà nàng. Thẳng đến thời điểm nàng biết mình sắp chết, nàng mới quỳ xuống cầu bọn họ chiếu cố ta…” Chính là đời trước cậu chính là vô dụng chết sớm như vậy, cũng không biết có người nhặt xác hay không, có người sẽ vì cậu thương tâm hay không …
Du Dịch đi qua, vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, “Đừng nghĩ, ngoan.”
“Chính là…”
“Có lẽ mụ mụ ngươi đang ở cùng một chỗ với ái nhân của nàng.” Du Dịch rũ mắt xuống nhìn Quý Trạch An, ngữ khí rất là nhu hòa.
Quý Trạch An ngẩn ra, liếc mắt nhìn Du Dịch một cái, cậu cảm thấy hắn biết một ít gì, chính là cuối cùng cũng không có theo đuổi hỏi ra miệng, chính là thản nhiên cười cười, bi thương trong ánh mắt không còn nồng hậu như vậy, “Ngươi nói đúng, có lẽ kia đối với nàng mà nói là hạnh phúc, nàng nói nàng có một người mình thích …”
Mẹ của cậu vẫn luôn là một nữ nhân theo đuổi lãng mạn …
Vừa tỉnh dậy, Quý Trạch An đã bị tiếng chuông ngắn ngủi vang không ngừng của di động đánh thức.
‘(╬ mãnh) đệch ta còn chưa ngủ no, có thể không cần làm cho ta bị chấn động nháo tỉnh hay không? Đều nghỉ hè rồi! Biết cái gì tên là ngủ nướng không? Hừ! Không có giấc ngủ mỹ dung, ta phát sốt thì sao! Không biết rằng ta cũng cần nghỉ ngơi thích hợp sao!’
Mở di động ra chờ tin tức oán giận của di động tiêu thất, Quý Trạch An lúc này mới nhìn những cái tin nhắn nguyên bản thu được. Vừa thấy mới biết là Vệ Lăng sinh hoạt quy luật muốn ngủ nướng nhưng không có thành công, chuẩn bị đi ra ngoài chơi. (chém)
Quý Trạch An một bên nắm di động đáp lại, một bên mặc áo ngủ, nghe mùi, đi phòng khách tìm Du Dịch.
“Đói bụng sao?” Ngày hôm qua tiểu hài tử chưa có ăn cơm chiều liền ngủ, Du Dịch vẫn chưa quên.
Quý Trạch An sờ sờ bụng, nhìn Du Dịch cười cười, gật đầu nói: “Ân, thật đói thật đói.”
Lâu lắm không có cảm thụ đói khát Quý Trạch An rốt cục cảm nhận được “Vừa không ăn cơm bụng đói đến phải hoảng” rốt cuộc là cái cảm thụ gì …
Hạ Hoài San đứng dậy nhìn Quý Trạch An, cố nén tức giận cười cười: “Tiểu An, người này nói là ba ngươi ngươi liền nhận? Cho dù hắn là ba ngươi, mười mấy năm này đều không có quan tâm ngươi, ngươi cũng có thể suy xét một chút tâm tình mụ mụ quá thế của ngươi.”
Quý Trạch An vừa nghe Hạ Hoài San nhắc tới mẫu thân của mình, sắc mặt lập tức liền khó coi. Ngẩng đầu đã gặp ba chữ “Bạch nhãn lang” viết trên mặt nàng, cái loại cảm xúc khó chịu trong lòng quả thực liền bốc lên.
“Cữu mụ, cám ơn các ngươi mấy năm nay chiếu cố ta.” Quý Trạch An nhìn nàng, hai nắm tay nắm chặt chẽ, tận lực làm cho ngữ khí mình vững vàng, “Mấy năm nay là bộ dạng thế nào, về sau là bộ dạng thế nào. Các ngươi không để cho ta lưu lạc đến cô nhi viện, cho ta một miếng cơm ăn, ta đều ghi tạc trong lòng, tương lai các ngươi già rồi ta cũng sẽ làm được như vậy”
“Ngươi đứa nhỏ này có ý tứ gì!” Hạ Hoài San nghe Quý Trạch An nói như vậy còn không có kinh ngạc, đã bị tầm mắt tự tiện phỏng đoán của những người xem chung quanh đâm vào mặt, khẩu khí chung quy không còn tốt như trước.
“Hừ! Bạch nhãn lang chính là như ngươi vậy!” Không có bị chặn miệng Quý Giai Thành bật người kêu lên.
Những cái đại mụ chung quanh xem chuyện tốt bắt đầu nhịn không được nói hắn không giáo dưỡng, Hạ Hoài San càng nghe càng tức, nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng liếc mắt trừng đại nhi tử một cái để hắn câm miệng, lúc này mới nhìn Quý Khâu Nguyên trượng phu của mình.
“Tiểu An, ngươi đây là oán mấy năm nay chúng ta chẳng quan tâm ngươi?” Quý Khâu Nguyên gắt gao cau mày, sau khi tiếp thu ánh mắt xin giúp đỡ của thê tử hắn liền không cẩn thận đánh giá cái nam nhân tự xưng là phụ thân Quý Trạch An kia nữa, vẫn là nhìn về phía Quý Trạch An, “Lúc trước là ngươi nói muốn về phòng ở mẫu thân ngươi, muốn độc lập, cho nên chúng ta mới để cho ngươi như vậy, cũng cho ngươi toàn bộ tiền mẫu thân ngươi lưu lại. Đúng, là chúng ta không quan tâm ngươi, nhưng ngươi cũng phải suy xét một chút tâm tình làm ca ca mẫu thân ngươi của chúng ta, chúng ta cũng là người, mà ngươi lại…”
“Ta biết là ta kéo chân sau mẫu thân, ta hiểu, cho nên ta không muốn kéo chân sau các ngươi, vừa lên trung học ta liền bật người về nhà.” Quý Trạch An tiếp nhận lời Quý Khâu Nguyên nói, để không khí nguyên bản được điều hòa lại khôi phục nguyên dạng, “Ta không khẩn cầu các ngươi quan tâm, ta có thể chống đỡ sinh hoạt chính mình, tựa như hiện tại, ta sống rất tốt, cũng hy vọng vẫn luôn sống tốt như vậy, cho nên cầu các ngươi lúc này liền đừng tới nhúng tay được không? Ta đã lớn, đã không còn là cái tiểu hài tử sẽ hướng các ngươi khát cầu thân tình kia …”
Quý Khâu Nguyên nghẹn, nhìn mặt Quý Trạch An nhiều nếp nhăn giống như là muốn khóc, chung quanh càng ngày càng nhiều người vây lại, còn nghe nói có người đi gọi lão sư lại đây xử lý, lập tức không có lời nói.
Lúc này vừa lúc Lữ Thiến tại miệng học sinh thi nghe được sự tình Quý Trạch An, vội vàng buông chuyện trong tay xuống, vừa lại đây liền nhìn thấy bộ dáng quật cường kia của cậu trong lòng có chút tắc nghẽn, bất quá sau khi đi vào, vẫn là thu phóng tâm tính.
“Quý Trạch An, đây là có chuyện gì?” Một vòng người ở đây chỉ có Quý Trạch An là học sinh của nàng, cho nên nàng chỉ có thể hỏi cậu trước, cúi đầu nhìn mặt của cậu, trong ánh mắt tràn đầy cổ vũ cùng an ủi.
“Lữ lão sư…” Quý Trạch An nhìn Lữ Thiến lại đây, há miệng thở dốc cũng không biết hiện tại phải nói như thế nào, sự tình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Với một nhà Quý Khâu Nguyên, đã sớm không còn yêu hận, Quý Trạch An nhớ rõ chính mình thiếu ăn mặc của bọn họ, mà bọn họ già đi, cậu cũng sẽ cho bọn họ lại thứ này, trừ cái này ra cậu cái gì cũng không làm được, cũng không hứa hẹn được. Nhưng nhắc tới mụ mụ chính mình, Quý Trạch An thực không thích, cậu không thích đám người kia lấy chuyện mụ mụ nói nàng.
Trước kia chính là như vậy, cậu nhớ rõ nhiều nhất chính là ánh mắt luôn không tán thành nhìn cậu của Hạ Hoài San, vô luận có phải là cậu sai hay không, hoặc là Quý Giai Thành cố ý biểu hiện ra là cậu làm sai, nàng luôn sẽ nói câu kia “Ngươi không cần cô phụ kỳ vọng của mụ mụ ngươi đối với ngươi a, nàng vì dưỡng ngươi tiêu phí tất cả của nàng”, Quý Trạch An vừa nghe những lời này, đã cảm thấy bị kích thích nghiêm trọng, cho dù là sau nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn ánh mắt tương tự kia của nàng, cậu bật người nhớ tới những lời này.
Quý Trạch An há miệng thở dốc, cũng không có ý tứ muốn đem sự tình nháo lớn, cậu càng ngoài ý muốn là Lữ Thiến cư nhiên vì cậu mà lại đây, “Lữ lão sư, cho ngươi thêm phiền toái, ta nghĩ là vị đồng học nàỳ hiểu lầm, cũng không có chuyện gì, ta chỉ là gặp một nhà đại cữu ta, chính là chào hỏi mà thôi.”
Vừa nghe đại cữu trong miệng Quý Trạch An, Lữ Thiến bật người liền hiểu được là ai.
Nàng buông tay nửa ôm bả vai Quý Trạch An ra, sờ sờ đầu của cậu an ủi, lúc này mới tiến lên, chào hỏi cùng Quý Khâu Nguyên: “Ngươi hảo, lần đầu tiên thấy ngài, nguyên lai là cữu cữu đồng học Quý Trạch An. Ta họ Lữ, gọi Lữ Thiến, dạy Quý Trạch An ba năm hóa học, cũng là chủ nhiệm lớp bọn họ học ba năm.”
Phen lời nói này của Lữ Thiến chợt nghe không có gì, nghe cẩn thận có thể nghe ra đủ vị bên trong, cơ hồ là □□ quang lỏa tát Quý Khâu Nguyên một bàn tay, bất quá nàng ngược lại nói lời nói thật. Nhưng chỉ có lời nói thật này mới đánh đến càng đau a!
“Ngươi hảo.” Quý Khâu Nguyên nhìn người chung quanh ngày càng nhiều, làm hắn cảm thấy mà có chút không xuống được đài.
“Thành tích đồng học Quý Trạch An tại trong lớp vẫn luôn thực ưu tú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đậu đại học khẳng định không có vấn đề gì. Năng lực của cậu cũng thực cường, phương diện sự tình ghi danh trường học chúng ta cũng sẽ cho ra ý kiến tương quan, ngài không cần lo lắng.”
Lữ Thiến tựa hồ là ôm bất bình giùm cho Quý Trạch An, Quý Khâu Nguyên hận không thể bật người liền nói xong cùng lão sư chạy lấy người.
“Nếu không có phát sinh sự tình gì ta an tâm, các ngươi tiếp tục tán gẫu, ta còn có công tác rời đi trước.” Lữ Thiến cũng không tính làm tuyệt đường, dù sao nàng là một người ngoài cuộc, nàng đi trở về bên người Quý Trạch An, nhìn cậ nói, “Có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho cô, di động cô mở máy hai mươi bốn giờ, sự tình điền nguyện vọng cũng không cần gấp, xuất thành tích còn cần một đoạn thời gian, có thể chậm rãi suy xét.”
“Ân, cám ơn Lữ lão sư.” Quý Trạch An gật đầu, cảm kích đối với Lữ Thiến cậu sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ rõ trong lòng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu gặp được một cái lão sư tốt như vậy.
Lữ Thiến vừa đi, Quý Khâu Nguyên liền mang theo thê tử cùng đại nhi tử thực nhanh ly khai, cũng không chào hỏi Quý Trạch An.
Ngược lại Sầm Ân Thư nhìn bóng dáng Lữ Thiến như có suy nghĩ, sau đó ném một ánh mắt cho Ninh Văn Ngạn.
Người đối tốt với nhi tử hắn, hắn cũng có thể đối tốt với bọn họ, về phần người đối không tốt với con của hắn, hắn cũng có thể cho bọn hắn biết cái gì gọi là không tốt. Sầm Ân Thư làm ra việc này đến hoàn toàn không có áp lực tâm lý, huống chi sự tình náo đến tình trạng này rất nhiều đều chỉ vì một câu, nhưng thường chính là một câu nói như vậy khiến cho rất nhiều người lao tài động lực.
“Chờ thành tích ra, ta muốn đi tảo mộ mụ mụ, nói thành tích của ta cho nàng biết.” Quý Trạch An còn có chút mệt mỏi ngồi ở trên ghế sa lông, hôm nay gặp được một nhà Quý Khâu Nguyên làm chỉnh thể tâm tình cậu đều không tốt.
Du Dịch đang thu thập tạp vật trong phòng, vừa nghe được Quý Trạch An nói, động tác thoáng tạm dừng, bất quá miệng ngược lại thực nhanh liền tiếp lời, “Ân, ta đi cùng ngươi.”
Đi mộ mụ mụ Quý Trạch An, Du Dịch không phải lần đầu tiên, mỗi lần đi ấn tượng của hắn đều thực sâu. Quý Trạch An mỗi lần đi vào trong đó, tâm tình của cậu rất là trầm trọng. Làm hắn đứng ở một bên cũng không cao hứng theo, bất quá Du Dịch có thể làm cũng chỉ là bắt tay chà chà mộ bia, dọn hoa, đốt vàng mã, sau đó liền đứng ở phía trước mộ bia nghe Quý Trạch An nói chuyện.
Tảo mộ chính là một loại an ủi, một loại tưởng niệm với người chết.
Du Dịch ngược lại cảm thấy Quý Trạch An xem văn tự trên mộ bia thành an ủi chân chính, không có ai rõ ràng hơn so với Quý Trạch An những cái văn tự đó không phải của mụ mụ cậu, nhưng có một số việc căn bản không cần đi vạch trần.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, biết hôm nay cậu không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì, liền rõ ràng thúc giục cậu đi nghỉ ngơi. Rất nhiều thời điểm, ngủ một cái giấc có thể điều tiết cảm xúc. Cho nên Du Dịch chờ đến ngày mai để gặp một cái Quý Trạch An vui vẻ, việc này hắn không nhúng tay, chỉ có thể chờ cỗ cảm xúc này của cậu chậm rãi tán đi.
“Mụ mụ là nữ nhân thiện lương, khi ta còn bé một mình chiếu cố ta cũng không kể khổ kể mệt, khi sinh hoạt không như ý cũng không có đánh chửi ta, càng không có cúi thấp đầu với người trong nhà nàng. Thẳng đến thời điểm nàng biết mình sắp chết, nàng mới quỳ xuống cầu bọn họ chiếu cố ta…” Chính là đời trước cậu chính là vô dụng chết sớm như vậy, cũng không biết có người nhặt xác hay không, có người sẽ vì cậu thương tâm hay không …
Du Dịch đi qua, vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, “Đừng nghĩ, ngoan.”
“Chính là…”
“Có lẽ mụ mụ ngươi đang ở cùng một chỗ với ái nhân của nàng.” Du Dịch rũ mắt xuống nhìn Quý Trạch An, ngữ khí rất là nhu hòa.
Quý Trạch An ngẩn ra, liếc mắt nhìn Du Dịch một cái, cậu cảm thấy hắn biết một ít gì, chính là cuối cùng cũng không có theo đuổi hỏi ra miệng, chính là thản nhiên cười cười, bi thương trong ánh mắt không còn nồng hậu như vậy, “Ngươi nói đúng, có lẽ kia đối với nàng mà nói là hạnh phúc, nàng nói nàng có một người mình thích …”
Mẹ của cậu vẫn luôn là một nữ nhân theo đuổi lãng mạn …
Vừa tỉnh dậy, Quý Trạch An đã bị tiếng chuông ngắn ngủi vang không ngừng của di động đánh thức.
‘(╬ mãnh) đệch ta còn chưa ngủ no, có thể không cần làm cho ta bị chấn động nháo tỉnh hay không? Đều nghỉ hè rồi! Biết cái gì tên là ngủ nướng không? Hừ! Không có giấc ngủ mỹ dung, ta phát sốt thì sao! Không biết rằng ta cũng cần nghỉ ngơi thích hợp sao!’
Mở di động ra chờ tin tức oán giận của di động tiêu thất, Quý Trạch An lúc này mới nhìn những cái tin nhắn nguyên bản thu được. Vừa thấy mới biết là Vệ Lăng sinh hoạt quy luật muốn ngủ nướng nhưng không có thành công, chuẩn bị đi ra ngoài chơi. (chém)
Quý Trạch An một bên nắm di động đáp lại, một bên mặc áo ngủ, nghe mùi, đi phòng khách tìm Du Dịch.
“Đói bụng sao?” Ngày hôm qua tiểu hài tử chưa có ăn cơm chiều liền ngủ, Du Dịch vẫn chưa quên.
Quý Trạch An sờ sờ bụng, nhìn Du Dịch cười cười, gật đầu nói: “Ân, thật đói thật đói.”
Lâu lắm không có cảm thụ đói khát Quý Trạch An rốt cục cảm nhận được “Vừa không ăn cơm bụng đói đến phải hoảng” rốt cuộc là cái cảm thụ gì …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook