‘(︶e╰?) không sợ, không sợ, uống ngụm sữa tĩnh tâm.’

Cái chén bị Quý Trạch An đặt ở trên bàn trà hiện ra văn tự, nhưng hiện tại Quý Trạch An không có tinh thần lực đi chú ý văn tự đó. Cậu nhìn Du Dịch đứng lên từ đối diện, một bước, một bước đi tới phía cậu. Quý Trạch An ngồi ở trên ghế sa lông, cậu đột nhiên cảm thấy trong phòng khí lạnh trở nên rất thấp, thân thể nhịn không được lạnh run lên một cái.

Du Dịch đi đến Quý Trạch An trước mặt, dừng lại, ôm đầu của cậu, để đầu của cậu dán vào thân thể của chính mình, trấn an vuốt tóc của cậu, làm cậu thả lỏng, “Không sợ, ngươi có thể thử tín nhiệm ta, mỗi lần nhiều thêm một chút là được.”

Quý Trạch An thuận thế ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào trên người của hắn, an tĩnh lắng nghe lời của hắn, “Một chút?”

“Ân.”

Tín nhiệm là cần tích lũy, Du Dịch rõ ràng, cho nên hết thảy hắn đều từ từ tiến dần lên. Hắn tự nói với mình Quý Trạch An còn là một tiểu hài tử, hắn phải đợi cậu lớn lên. Tương lai Quý Trạch An sẽ có nhiều lựa chọn hơn, nhưng Du Dịch đảm bảo sẽ để cậu chỉ nhìn thấy lựa chọn duy nhất là chính mình. Điều hắn mưu cầu chính là tất cả của Quý Trạch An. Tâm linh, thân thể, ngôn ngữ… hắn muốn có được toàn bộ, nhưng không phải hiện tại liền một hơi nuốt vào. Hắn sẽ từng bước một chiếm lĩnh cậu, tại trước khi chân chính chiếm lĩnh cậu, hai chữ “Tiểu hài tử” chính là giới tuyến của hắn, Du Dịch mượn chữ này nói với mình không thể vượt giới, tự nói với mình phải có kiên nhẫn.

“Mỗi lần nhiều thêm một chút, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, sẽ cố gắng nhiều thêm một chút.” Du Dịch hy vọng Quý Trạch An toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình, ỷ lại mình, nhưng hắn không cường bách cậu lập tức liền làm được đến như vậy. Tín nhiệm không phải nói có liền có, cho nên hắn nói cho tiểu hài tử từ từ sẽ được, đồng dạng cũng là là ám chỉ chính mình, khống chế d*c | vọng của chính mình.

Thủ pháp của Du Dịch rất là ôn nhu, nhưng không thiếu lực đạo. Hắn kích thích huyệt đạo trên đầu Quý Trạch An, làm thần kinh buộc chặt của cậu bắt đầu thả lỏng. Vì không kích thích cậu, Du Dịch thả chậm tốc độ nói chuyện, để cậu có thể có một không gian tự hỏi, mà không phải bị hắn làm cho không có đường lui. Quý Trạch An híp mắt, nghe Du Dịch đề nghị. Cậu cảm thấy rất có đạo lý, có thể nếm thử, nhưng vấn đề hiện tại là cậu nên tiến lên một bước hay là lui về một bước…

‘Đi tới một bước đi, theo lời hắn nói cho hắn một chút tín nhiệm.’ Có một thanh âm tại trong đầu Quý Trạch An nói với cậu, lập tức lại có một thanh âm khác phản đối. ‘Không được! Vạn nhất chút tín nhiệm này lại lấy thất bại mà chấm dứt thì làm sao? Cậu tuyệt đối là không nguyện ý thừa nhận kết cục như vậy …’ Quý Trạch An như trước mâu thuẫn, nhưng cậu càng thiên hướng tín nhiệm hắn, tuy vậy lại sợ hãi hậu quả tồi tệ.

Du Dịch tựa hồ biết Quý Trạch An đang suy nghĩ gì, hắn nhẹ giọng nói: “Đầu tiên ngươi có thể thử cho ta một chút tín nhiệm. Ngươi phải tin tưởng ta có thể hảo hảo chiếu cố ngươi, tin tưởng ngươi sẽ thoải mái tự tại ở lại bên này, được không?”

“…” Quý Trạch An như trước lo lắng.

“Tiểu An, ” Du Dịch buông Quý Trạch An ra, chuyển cái chén trên bàn trà qua một bên, ngồi ở trên, vươn tay dán tại gò má của cậu, làm cậu đối diện chính mình, “Ngươi đang băn khoăn cái gì?”

“Ta sợ…” Quý Trạch An nhìn ánh mắt của hắn thành thật trả lời.

“Sợ cái gì?”

“Ta sợ… Ta sợ nếu ngươi biết ta cùng ta hiện tại không giống nhau thì làm sao?”

Hắn có thể cứ như vậy xoay người hay không, để cậu ở lại tại chỗ nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, Quý Trạch An nhìn tay, bắt lấy cánh tay Du Dịch, lo lắng trong ánh mắt không có bất luận cái gì che dấu. Cậu nhìn hắn, nhìn ánh mắt nùng mặc của hắn, cảm thấy được an ủi, chính là an ủi kia còn không đủ để triệt tiêu tất cả buồn phiền của cậu. Quý Trạch An biết mình không phải người thông minh, cậu đã bị lừa gạt một lần, cho dù trọng sinh cũng sẽ không thông minh lên bao nhiêu, cậu nhìn không thấy chữ trên mặt Du Dịch, không biết thanh âm nội tâm của hắn, lo lắng đây là một cái bẫy được bện đến xinh đẹp.

Tựa như một hồi trò chơi ấm áp ngọt ngào, nhưng trò chơi sớm hay muộn sẽ có ngày chấm dứt.

Cho nên cậu a, chỉ muốn du đãng tại tân thủ thôn, sợ hãi điều bên ngoài thôn cùng với tương lai không biết.

Hiện tại chỉ có Du Dịch là điều hấp dẫn cậu nhất trong thế giới của cậu…

“Tiểu An, ta biết xem tướng mạo, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta xem không ra khuyết điểm của ngươi sao?” Du Dịch cảm thấy bàn tay nắm cánh tay mình của Quý Trạch An siết chặc, hắn biết cậu nghe thấy, còn nói, “Ngươi phải tin tưởng ta có thể bao dung khuyết điểm của ngươi, ta sẽ tiếp thu tất cả của ngươi.”

Quý Trạch An nhìn hắn, ánh mắt nháy một cái, cậu rất là động tâm, trái tim “Bang bang phanh” đập nhanh.

“Ta biết còn nhiều hơn so với ngươi nghĩ.”

Quý Trạch An cảm thấy tốc độ nhảy nhót của trái tim càng nhanh. Cậu đã từng cùng Du Dịch đi nhà hộ khách công tác một lần, đó là một lần duy nhất, cậu đều quên kỳ thật Du Dịch là một “Thần côn” (thầy bói), hắn có thể biết thứ người khác cũng không biết, hắn có lẽ biết mình…

“Tiểu An, ta xem tướng mạo ngươi trên ảnh chụp nguyên bản, ngươi sống không qua hai mươi ba tuổi, chính là tướng mạo hiện tại của ngươi ta lại nhìn không thấu, biến thành toàn bộ không biết, loại không biết này là không thể nào bình thường, cho nên ta biết ngươi gặp kỳ ngộ gì, mà cái kỳ ngộ này phát sinh ngay tại trước lúc chúng ta gặp nhau không lâu, đúng không?”

Hắn biết… Hắn biết… Hắn biết!

Ánh mắt Quý Trạch An trừng lớn, nhìn hắn nhịn không được có chút hoảng sợ. Du Dịch biết mình trọng sinh, biết mình nguyên bản sẽ tử vong ở trước ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi, hắn cái gì cũng biết… Vậy hắn có biết được quá khứ của cậu hay không, có biết cậu đã từng thích tên cặn bã Nghiêm Cẩm kia hay không, có biết mình vì một tra nam làm ra nhiều chuyện cỡ nào ngu xuẩn hay không, biến chính mình thành cả nhà cũng đều không còn, mẹ goá con côi một mình mang theo phẫn hận chết đi… Hắn từng gặp Nghiêm Cẩm, Du Dịch có phát hiện được cừu hận mình che dấu tại chỗ sâu trong lòng với hắn hay không, có biết cậu đang chờ đợi cơ hội báo thù hay không, có hay không…

“Đừng sợ, không cần sợ.” Du Dịch đi qua, hôn hôn cái trán Quý Trạch An, “Chỉ có ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi.”

Hứa hẹn của Du Dịch nghe qua tựa hồ có chút dối trá mờ ảo, nhưng cái người này là Du Dịch, Quý Trạch An nguyện ý tin tưởng.

Tuy rằng sợ hãi, nhưng cậu thật sự giống Du Dịch nói cho đi một chút tín nhiệm. Nhận thức lâu như vậy hắn vẫn luôn đối tốt với cậu, cho nên theo bản năng tin tưởng nam nhân này tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu.

Quý Trạch An đột nhiên có ý tưởng nói hết, cậu muốn nói nói điều mình trải qua, tín nhiệm hắn càng nhiều. Có lẽ luyến tình giữa hai nam nhân vốn là vạn kiếp bất phục, cậu không nên do lo lắng khó giữ được luyến ái mà bảo thủ, cậu có lẽ nên điên cuồng thêm một lần, nếu như lúc này lại ngã xuống huyền nhai, cậu liền kéo nam nhân này xuống đáy vực bồi cậu.

“Nếu ngươi lừa gạt ta…” Quý Trạch An nhìn Du Dịch đối diện, chờ đợi một cái hứa hẹn.

“Ngươi sẽ được quyền giết ta.” Du Dịch lần thứ hai hôn hôn trán của cậu, tại dưới con mắt tỏa sáng của cậu.

Hắn tuyên thệ với Quý Trạch An, nói ra lời thề quan trọng nhất đời này, mà không phải câu “Ta yêu ngươi” kia.

Dùng tánh mạng thương cậu, đây là lời tâm tình của Du Dịch.

‘(′ゝ`) Tiểu An đêm qua ngươi không về, đây là đến kỳ phản nghịch sao? Ta thật lo lắng cho ngươi …’

Ngày hôm sau, Du Dịch cùng Quý Trạch An đi căn cứ điện ảnh và truyền hình Giang Thành chụp những cảnh còn dư lại, lại lái xe đưa cậu về tới nhà mình. Quý Trạch An vừa nhìn thấy chữ trên đại môn, cũng không nóng nảy mở cửa, chính là sờ sờ nó, khi có Du Dịch vẫn đối mặt nói với đại môn, “Xin lỗi, ta ở nhà Du Dịch một đêm, cám ơn ngươi lo lắng.”

‘Tiểu An ngươi còn nhỏ, không thể cứ như vậy bị nam nhân này bắt cóc (●?? Khẩu?? ●)!’

“Hắn thực tốt, ngươi có thể tin tưởng hắn.” Quý Trạch An cười cười với đại môn, lúc này mới lấy cái chìa khóa ra mở cửa đi vào.

Du Dịch đi ở phía sau, trầm tư nhìn cửa một hồi.

Hắn thực để ý việc tiểu hài tử nhìn thấy thế giới không giống hắn, nhưng hắn càng thêm cao hứng tiểu hài tử thẳng thắn thành khẩn với hắn, Du Dịch biết đây là một cái tín hiệu cậu cho mình, cậu nói với mình cậu nghiêm túc, là thật bỏ ra bất cứ giá nào. Bất quá Du Dịch tin tưởng chính mình sẽ không để cho cậu thất vọng. Có tiểu hài tử thông báo, Du Dịch đột nhiên lý giải những cái hành vi ngẫu nhiên quái dị của cậu, giống như thời điểm tại Kỳ thành tại trước khi đi ngủ cậu sẽ ngẫu nhiên đặt chai trà mình chuẩn bị cho cậu cùng bình sứ hồng ở cùng nhau một đêm. Có một số việc tuy rằng hắn vẫn luôn không hỏi, nhưng cũng không đại biểu hắn không hiếu kỳ, che dấu lòng hiếu kỳ của mình cũng là một cái kỹ năng người thành niên thành công thắp sáng.

Đóng cửa lại, Du Dịch đổi giầy đi vào, nhìn tiểu hài tử đang thanh lý nguyên liệu nấu ăn, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: “Lúc nãy tiến vào trên đại môn viết cái gì?”

“Đại môn nói ta không thể cứ như vậy bị ngươi bắt cóc.” Quý Trạch An cảm thấy có chút buồn cười, bất quá ngược lại nói cho hắn biết nguyên văn, cậu cũng thừa nhận đây là ám chỉ Du Dịch nên đối với cậu tốt thêm một chút, tuy rằng Du Dịch vẫn luôn đối với cậu rất tốt, nhưng là người sẽ tham lam, càng ngày cậu sẽ muốn càng nhiều.

“Ân.” Du Dịch nghe xong, ánh mắt quét cửa một vòng, tay cũng làm theo tiểu hài tử cùng chỉnh lý đồ ăn trong tủ lạnh.

Hai người muốn ở chung, nhưng không phải không trở lại, hắn nói qua cùng tiểu hài tử, thời gian lên lớp sẽ ngụ ở bên hắn, cuối tuần hắn liền bồi cậu đến bên này ở, trừ phi có tình huống đặc biệt gì. Tình huống Quý Trạch An đặc biệt, Du Dịch biết cậu khó buông tha nhóm đồ vật có linh khí này, cho nên hắn có thể hiểu được, cũng nguyện ý cùng cậu. Huống chi Quý Trạch An lui bước, để hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên hắn cũng nguyện ý lui một bước, đây làm sao có thể không phải là lấy lui làm tiến đâu?

Bên kia Du Dịch chuẩn bị thực đầy đủ, cho nên trừ bỏ sách giáo khoa cùng đồng phục Quý Trạch An căn bản không cần mang bất luận vật phẩm gì qua, từ lớn như quần áo bên người, đến nhỏ như bàn chải kem đánh răng, tất cả của cậu Du Dịch đều yên lặng mà chuẩn bị tốt. Nếu không phải còn muốn đến trường học, Quý Trạch An chỉ cần mang chính mình qua thì tốt rồi, từ cái phương diện này có thể nhìn ra được sự tri kỷ của Du Dịch.

Bất quá Quý Trạch An không muốn lãng phí đồ ăn mua lúc trước trong tủ lạnh, còn muốn tạm biệt “Mọi người trong nhà”, cho nên một chuyến trở về này là không thể tránh.

Quý Trạch An cùng mọi người nói ra quyết định của chính mình, phản ứng kích liệt nhất chính là chén trà nhỏ bị Du Dịch nắm trong lòng bàn tay.

‘(?? e??) An An phun lửa! Ngươi làm sao có thể vứt ngươi ta đi bỏ trốn cùng nam thần! Mang theo ta! Mang theo ta! Mang theo ta! Người ta nguyện ý làm tiểu tam giữa các ngươi!’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương