Thời điểm nghỉ hè sắp chấm dứt, Quý Trạch An ngoài ý muốn nhận được lời mời từ đạo diễn An Gian của đoàn phim《 Đào Hoa Am 》, cậu có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn đi đến nơi đã hẹn trước. Một bữa tiệc mà thôi, được cọ cọ cơm cớ sao mà không đi? Cậu không biết là trên người mình có cái gì đáng giá để An đạo tính kế, tuy rằng cậu là một thổ hào ẩn hình, bất quá hẳn là rất ít người biết, cậu như trước mặc quần áo trước kia, mỗi ngày đến điện ảnh và truyền hình thành chờ mỗi đoàn phim gọi áo rồng. Đi vào khách sạn chỉ định, nhìn thấy nơi đó không chỉ có một mình An đạo, Quý Trạch An kinh ngạc một phen, rốt cuộc không hỏi cái gì, cười chào hỏi xong, liền hào phóng ngồi vào vị trí.

“Lão Hoàng, chính là tiểu tử này, ngươi thấy hắn thế nào?” An Gian nhìn lão hữu mình hỏi.

Người được xưng là lão Hoàng, cũng chính là Hoàng Dật Dương để chén trà trong tay xuống, bắt đầu ngẩng đầu đánh giá gương mặt phấn nộn trước mắt, hắn cũng không sốt ruột trả lời An Gian.

An Gian nhìn bộ dáng Quý Trạch An không hiểu, trấn an cười cười với cậu. Có lẽ không ai ngờ một cái tiểu đạo diễn vẫn luôn chỉ có chút thành tựu trong kịch bản ái tình như hắn sẽ có quan hệ cùng đạo diễn Hoàng Dật Dương đại danh đỉnh đỉnh, không người nào trong vòng luẩn quẩn biết chuyện bọn họ là bạn tốt nhiều năm, hai người cũng không muốn tầng quan hệ này trộn lẫn với ích lợi, cho nên giữ bí mật rất tốt. Lúc này Hoàng Dật Dương cùng An Gian oán giận tìm không thấy nhân vật thích hợp, hắn mới nhớ tới Quý Trạch An.

Quý Trạch An chính là tiểu hài tử chạy cờ, hình tượng bên ngoài cũng không tồi, còn chịu được khổ nhọc, cảnh giới diễn xuất còn có thể tăng lên, bất quá tốt hơn nhiều so với người mặt than vẫn luôn không thông suốt nào đó, ít nhất tiểu hài tử một ngày một dạng, mỗi ngày đều tiến bộ một chút. Đương nhiên, điểm ấy còn không đủ để khiến cho An Gian chú ý, dù sao trong giới giải trí cũng không ít người diễn xuất tốt lại có vẻ ngoài tốt.

Tài chính đoàn phim《 Đào Hoa Am 》tuy rằng không thiếu, nhưng cũng không sử dụng được bao nhiêu, huống chi cái lão bản than đá kia còn tiêu tiền nhét vào một cái Thang Vi, cơ hồ mỗi ngày đều gia tăng phí tổn cho hắn, hắn luôn muốn đá người, nhưng lại không thể bớt bút tiền của lão bản than đá kia, quả thực làm hắn hận nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì muốn khống chế tài chính, tại đoàn phim Quý Trạch An luôn luôn diễn vai phối hợp diễn lại cầm tiền của áo rồng, nên An Gian có một chút áy náy, chính là lại không cho cậu được bồi thường thực chất gì, hắn đành nhớ kỹ người này mà thôi. Mà hiện tại, trùng hợp lão hữu của hắn oán giận hắn lại nhớ tới tên của câu, nhớ tới khuôn mặt của cậu, cuối cùng là diễn xuất vẫn không ngừng tăng lên của cậu …

Quý Trạch An chớp mắt hai cái, vẫn luôn nhìn chữ trên mặt An Gian cùng lão Hoàng, trong lòng nhịn không được khẩn trương.

‘Ta là người hòa ái, nhưng ta lại phải làm người nghiêm túc! Cho dù ta phi thường thích ăn đồ ăn vặt (:з” ∠)’

Nhìn đến chữ trên trán lão Hoàng, Quý Trạch An nguyên bản rất muốn cười, chính là thời điểm xem kỹ hai dòng lớn lớn viết trên má trái cùng má phải hắn, lại nhìn thấy tầm mắt hắn nhìn qua, Quý Trạch An chỉ biết người này đang đánh giá mình. Ân, thực nghiêm túc đánh giá mình. Tuy rằng không biết công tác của người này cụ thể là làm cái gì, nhưng liên tưởng đến bằng hữu An đạo, Quý Trạch An liền hiểu được người này tám chín phần mười là đồng nghiệp với An đạo, liên tưởng đến câu nói cậu chợt nghe sau khi ngồi xuống kia, Quý Trạch An liền nhịn không được khẩn trương. Tuy rằng không biết cuối cùng là như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ đây là một cơ hội của cậu, cơ hội An đạo cung cấp cho cậu. Quý Trạch An muốn cho mình biểu hiện tốt một chút, chính là cậu vẫn ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, cả hành động giúp người thêm trà cũng quên.

“Bề ngoài ngược lại thích hợp, bất quá diễn xuất vẫn phải nhìn xem.” Hoàng Dật Dương nhìn Quý Trạch An một hồi lâu, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nói với lão hữu.

Lấy lại tinh thần Quý Trạch An dụi dụi mắt, sau đó đứng dậy giúp hai vị thêm trà, thời điểm ngồi xuống cười cười với hai người đối diện.

Cậu nghĩ có lẽ cậu đạt được tư cách thử vai cho kịch bản của cái đạo diễn này…

“Tiểu An ngươi đứa nhỏ này còn không mau cám ơn lão Hoàng.” An Gian nhìn thấy biểu tình của Hoàng Dật Dương đã cảm thấy hấp dẫn, bất quá hắn cũng cũng chỉ có thể đến giúp nơi này, đến lúc đó Quý Trạch An có được tuyển hay không hắn cũng bất lực. Mỗi cái đạo diễn đều không thích ngoại nhân khoa tay múa chân với công việc của hắn, hiện tại cũng bởi vì hắn thiếu tiền nên chỉ có thể chịu đựng, nếu là một ngày kia hắn lật người, hắn xác định vững chắc là thích người nào liền tuyển người đó, không thích, tỷ như cái nữ nhân Thang Vi tứ chi cứng ngắc kia, hắn là người thứ nhất đá nàng văng ra!

“Cám ơn Hoàng đạo, cám ơn An đạo!” Quý Trạch An nhếch môi mỉm cười, quang mang trong ánh mắt rất là chói mắt.

Tuy rằng không biết là cái kịch bản gì, tiêu chuẩn đạo diễn thế nào, bầu không khí đoàn phim thế nào, bất quá cậu dự cảm lúc này tuyệt đối không là một cái áo rồng ba không không tên không họ không lời kịch nữa. Hiện tại cậu căn bản không có phiến thù (????) tư bản, bất quá cậu cũng không nghĩ đến phương diện này, cậu không thiếu tiền, cho nên so với phiến thù, kịch bản càng hấp dẫn người, cho dù hiện tại cả kịch bản cậu cũng không có nhìn thấy, bất quá bây giờ cậu có thể có một tiểu nhân vật cũng đã rất vui vẻ. Đương nhiên, Quý Trạch An cảm thấy người nhìn qua nghiêm trang chững chạc như Hoàng đạo sẽ tuyển không một quyển kịch dở, cậu càng nhịn không được chờ mong.

Thay quần áo mới, Quý Trạch An ngồi bên cạnh gương, dựa theo gợi ý ấm áp của gương xử lý chính mình, thẳng đến gương vừa lòng, cậu mới rời đi. Khoảng cách thời gian thử vai còn xa, bất quá ngay từ đầu cậu liền tính toán đi gặp trường quay sớm một chút, dù sao cậu còn chưa từng tham gia thử vai, đặc biệt biết được Hoàng Dật Dương là một đại đạo diễn ai muốn thử vai đều phải có người đề cử mới có thể tham gia, nghĩ đến việc đều là tiểu diễn viên như nhau thậm chí cả thử vai cũng không có cơ hội, Quý Trạch An liền nhịn không được ở trong lòng cảm tạ An đạo đã giới thiệu cho mình.

Vì đi tham gia thử vai, cậu cố ý mua quần áo mới, bất quá mua chính là chất liệu gỗ miên ma (???), thông khí lại thoải mái, bất quá có vẻ không phải rất mới, chợt nhìn qua vẫn rất có phong thái tiểu thanh tân. Ân, gương nhà cậu là hình dung như vậy, kính trang đ**m phòng trang phục cũng nói này thân quần áo này làm cho cậu tăng thêm cảm giác trích tiên. Cậu chính là vì cái này mới mua! Bởi vì điện ảnh mới của Hoàng đạo cậu muốn đi thử vai chính là một bộ kịch tu tiên, nhân vật An đạo giới thiệu chính là một cái đệ đệ ngạo kiều biến thái của nam chủ. Nghĩ đến đây, Quý Trạch An nhớ tới vai diễn của mình trong《 Đào Hoa Am 》cũng là đệ đệ, hay An đạo chính là vì vậy đột nhiên cảm thấy liên quan, cho nên lúc này mới giới thiệu cơ hội này cho cậu?

Bất kể thế nào, vô luận có được nhân vật kia hay không, cậu đều thiếu An đạo một cái nhân tình. Hơn nữa nhân tình này trong thời gian ngắn cậu cũng không có cách nào trả được …

Ăn bữa sáng tự làm, sau khi Quý Trạch An lần thứ hai tại trước mặt gương xác nhận chính mình chuẩn xác không có sai lầm mới ra cửa.

Thời điểm ngồi ở bus xe, nhận được tin nhắn của đại thúc, nhìn các loại tri thức hắn gửi tới, Quý Trạch An gửi trở về một biểu tình khuôn mặt tươi cười, cậu nhớ rõ chén nước cậu nhà luôn thích cười như vậy.



Chờ đến hiện trường cầm thư đề cử vào phòng, Quý Trạch An vẫn là bị nhân số một phòng chỉnh chỉnh làm cho cả kinh, còn có mặt một số người là cậu nhìn thấy trên TV, cậu cầm dãy số thu được khi vào cửa, tìm được chỗ ngồi của mình, cũng không chủ động tìm người nói chuyện, chính là hai con mắt không khống chế được mới lạ đánh giá bốn phía cùng với những người khác. Cậu ở nhà chuẩn bị hồi lâu, hiện tại ở loại hiện trường mang theo không khí khẩn trương này cậu không tính ôn tập, cậu chỉ nghĩ tận lực bảo trì tâm tình thoải mái là được.

Có vài người rất là lão đạo, cậu một chút đều nhìn không ra những người đó khẩn trương, có vài người cho dù dùng sức khắc chế, nhưng vừa nhìn là biết hắn khẩn trương. Quý Trạch An nhìn người chung quanh, mỗi một người bọn họ đều có thể là đối thủ cạnh tranh của cậu, cũng không phải không có áp lực, bất quá hiện tại cậu cũng không nghĩ những cái đó, trọng sinh lại một đời, cậu càng thêm minh bạch một cái tầm quan trọng của tâm tính.

“Ngươi hảo, ta tên Thẩm Hạo Vũ, ngươi thì sao?” Đột nhiên, người ngồi ở bên cạnh Quý Trạch An mở lời cùng cậu.

Quý Trạch An thu hồi tầm mắt tản ra, sau đó nhìn về phía nam nhân bên cạnh, “Ngươi hảo, ta tên Quý Trạch An.”

“Ngươi là tới thử vai nhân vật gì?” Thẩm Hạo Vũ chớp chớp đôi mắt, bộ dáng nhìn qua rất dễ tiếp xúc. Bất quá nếu nhìn biểu tình cùng vẻ ngoài, Quý Trạch An cũng sẽ cảm thấy như vậy, chính là cậu không xem nhẹ chữ trên mặt hắn …

Quý Trạch An cũng không muốn giao lưu nhiều cùng Thẩm Hạo Vũ, cho nên biểu hiện có chút lãnh đạm, nhưng bất quá cũng không quá phận, “Khổng Ngọc Tiêu.”

Thẩm Hạo Vũ vừa nghe, ánh mắt tối sầm, bất quá sắc mặt tươi cười lại càng thân cận.

“Thật trùng hợp, ta cũng là tới thử nhân vật Khổng Ngọc Tiêu kia, chúng ta cùng cố lên a!” Thẩm Hạo lấy ra ba lô mình, sau đó lật lật ở bên trong, lấy ra một chai nước đưa cho Quý Trạch An, “Ngươi khát không, uống miếng nước đi, có thể giảm bớt khẩn trương a.”

Quý Trạch An dừng một chút, nhìn sắc mặt cười nhu hòa của hắn, lại nhìn chữ trên mặt hắn, cùng với chữ trên bình nước này.

Cậu muốn cười đáp lại, lại vẫn có chút cười không ra. Rõ ràng là người lần đầu tiên gặp, cư nhiên cứ như vậy minh mục trương đảm hại cậu, giữa bọn họ chưa từng có xích mích gì, cứ như vậy… Chỉ là vì một nhân vật mà thôi. Quý Trạch An không có tiếp nhận nước, chính là nhìn hắn, cậu có chút ngạc nhiên khuôn mặt mình này có phải nhìn qua thập phần dễ lừa hay không, trừ bỏ Nghiêm Cẩm, người này cũng hiểu được cậu là một người dễ dàng bị lừa. Quý Trạch An rũ mắt xuống, nghiêng đầu đi, khiến cho tay hắn khô cằn duỗi ở nơi đó, không tính phản ứng với người này.

Quý Trạch An tự nói với mình, vô luận tương lai là bộ dạng thế nào, cậu cũng không muốn biến thành người có thể dễ dàng đi hại người khác như thế.

Không thể có lòng hại người nhưng phải có lòng phòng người!

Không thể có lòng hại người! Quý Trạch An mặc niệm trong lòng ba lần. Tuy rằng người chủ động trêu chọc đến cậu, cậu không thể làm bánh bao mềm nuốt vào, nhưng lòng chủ động hại người là tuyệt đối không thể có! Cho dù người khác càng ưu tú hơn so với cậu, làm cậu hâm mộ thậm chí ghen tị, cậu chỉ có thể càng cố gắng, mà không thể thông qua hại người để thượng vị. Cậu khinh thường biến thành người giống như Nghiêm Cẩm, nếu như hắn vậy có tư cách gì cảm thấy hắn ghê tởm.

Lúc này, nam hài ngồi ở một bên khác của Quý Trạch An vẫn luôn chú ý động tác hai người nên tiếp nhận nước, sau đó cười hì hì nói: “Vừa lúc, ta khát, cho ta uống đi!”

Thẩm Hạo Vũ nhìn thấy người nọ cười cười hiền lành, hoàn toàn không có ngăn cản hành động của người nọ. Ngược lại Quý Trạch An nhìn bình nước kia, nhíu nhíu mày với người nọ, tỏ vẻ thập phần không tán thành.

‘╭(╯^╰)╮ không cần uống ta, ta một chút cũng không tinh khiết, Thẩm Hạo Vũ cái bại hoại cư nhiên đặt bột phấn thuốc xổ ở bên trong phá hủy hương vị của ta.’

Quý Trạch An nhìn người nọ xoay nắm, chuẩn bị uống nước, sau đó làm bộ như không cẩn thận đụng phải hắn một chút, làm bình nước kia tràn đi hơn phân nửa.

Chính là người nọ nghe Quý Trạch An giải thích chỉ nói một câu “Không sao”, sau đó liền dư lại uống xuống nửa bình nước. Quý Trạch An há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nói lời nào. Tay cậu không khống chế nắm thành nắm, trong lòng có chút khinh bỉ mình. Cậu cũng không phải hạng người thiện lương gì, sẽ chỉ ở tình huống không thương tổn mình trợ giúp người khác, cậu cũng bất quá là một hạng người ích kỷ …

Rũ mắt xuống, thẳng đến trước khi Quý Trạch An tiến vào phòng phỏng vấn đều không còn có ngẩng đầu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) cầu cất chứa, cầu nhắn lại…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương