Cuối Cùng Anh Đã Đến
-
53: Món Quà
Trước mặt Mỹ Lệ là một tiệm cafe bánh, Lục Minh hướng ánh mắt mong chờ về cô.
Anh hiểu giờ cô đang hơi khó xác định “ Tiệm cafe này là? ” cô nhìn anh với đôi mắt với khó hiểu
“ Đây là tiệm cafe do anh mở, nơi đây sẽ là nơi giúp em lui về khi mệt mỏi ” giọng anh thật nhẹ nhàng, giọng trầm ấm vang lên.
Mỹ Lệ kinh ngạc đôi mắt tròn to nhảy vồ vào ôm lấy anh không rời, Lục Minh là vậy anh luôn tính toán mọi bước thứ cho cô.
Từ việc ông Lý đến việc này, nếu chỉ nhìn bên ngoài sẽ nghĩ cô là người dễ dàng để bị kiểm soát hay là Lục Minh có tính chiếm hữu muốn kiểm soát cô mọi lúc mọi nơi điều hành cả công việc.
Nhưng thật ra, đối với Mỹ Lệ những việc anh làm có thể là chiếm hữu có thể kiểm soát tuy nhiên với Mỹ Lệ lại là sự bảo vệ, lần trước khi anh đến cứu cô trong con mắt sâu đen ấy cô có thể cảm nhận được sự tức giận lẫn bất lực nếu anh không thể phá được cánh cửa đấy ra.
Mỹ Lệ ôm lấy gương mặt anh “ Cảm ơn anh …..” cô nhẹ nhàng đặt lên đôi môi anh một nụ hôn, nụ hôn của sự cảm ơn lẫn tình cảm.
Cô biết bản thân không phải hoàn hảo nhưng vẫn cố gắng từng ấy thời gian qua.
Vòng tay lớn bao trọn lấy vòng eo của cô.
Cả hai bước vào bên trong quán, bên trong được trang trí theo gam màu trầm nhưng lại tạo lên sự sang trọng tuy nhiên không kém phần ấm cúng.
Món bánh đặc trưng của quán là Hoa Giấy, món bánh mang ý nghĩa gia đình “ Đây chính là …”
“ Món bánh em thích ăn ” Lục Minh khẽ cười nhìn cô
Cô dựa vào vai anh, ngắm nhìn khung cảnh từ trong quán ra ngoài.
Khung cảnh thành phố giờ thật đẹp, xe cộ chen lấn nhưng không tạo ra cho Mỹ Lệ cảm giác xô bồ hay áp lực.
……
Ông Nhẫn lẳng lặng đến thăm ông Lý đang bị tạm giam “ Bạn già, ông đến rồi mau đưa tôi ra ” ông Lý cuống cuồng lên tiếng.
Trái ngược với sự vội vàng của ông Lý, ông Nhẫn lại rất nhẹ nhàng từ tốn.
“ Đừng vội, kế hoạch vẫn đang tiến triển rất tốt ” ông ta cười đắc ý
“ Ông nói vậy là sao? ” ông Lý nhăn mặt khó hiểu rương đôi mắt ghét bỏ nhìn ông Nhẫn.
“ Tôi phải cảm ơn ông Lý Mục, nhờ ông tôi mới thoát khỏi kế hoạch ký hợp đồng này ”
“ Ông nói cái gì? ” Ông Lý mất bình tĩnh lên tiếng.
“ Yên tâm đi, tôi sẽ không để ông bị nhốt một cách vô ích đâu ” nụ cười nham hiểm đắc ý, cất bước rời đi
Lý Mục vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi rời đi ông Nhẫn đắc ý cười khẩy lộ ra trước mặt Lý Mục làm ông ta ngờ ngờ ra một chuyện “ Ông Nhẫn ông nói vậy là có ý gì? ”
“ Ông vẫn như vậy, ngu xuẩn ” vẫy tay tạm biệt
Hoá ra ông ta cố ý dụ tôi về nước là có ý đồ riêng, ngay từ đầu ông ta đã tính đi một bước tính đến mười bước.
Lý Mục chỉ là phương án phòng trừ vì vụ việc hai tên nhóc đó ký hợp đồng, ông ta gửi trò nhưng sợ cắn ngược và ông ta đã đúng.
Lý Mục là sự lựa chọn tuyệt vời, dụ tên nhóc họ Lục kia giải bày kế hoạch.
“ Kế hoạch tới vẫn tiến hành như cũ” ông ta nói với tên áo đen bên cạnh.
“ Được ông chủ ”
….
Thời gian này ông Nhẫn không cho người theo dõi sát sao với mấy người Lục Minh và Mỹ Lệ nữa, coi như ông Lý bị bắt sự giám sát đã không còn mọi điều làm trước đây là do ông Lý.
Mọi việc đều đổ lên đầu ông ta thật sự quá hoàn hảo, Lục Minh vẫn còn sự nghi ngờ.
Lục Minh đột nhiên đến gặp ông ta lần nữa, anh hướng con mắt đen sâu về phía ông Lý.
Con mắt như muốn tìm tòi mọi ngóc ngách trong ông, đột nhiên ông Lý có cảm giác lạnh sống lưng.
Ông ta ngước ánh mắt nhìn Lục Minh, một cảm giác sợ hãi bao quanh khiến ông Lý không ngừng run rẩy.
“ Cậu đến đây làm gì? ”
“ Ai là người sai khiến ông ” giọng nói gằn nhẹ cất lên
Ông ta không nói gì chỉ nhìn Lục Minh với nửa con mắt “ Cậu nghĩ tôi quan tâm đến cậu nói gì sao? ”
Lục Minh nhếch mép hướng về ông Lý “ Tuỳ ông, có về kẻ khiến ông vào đây vẫn chưa muốn ông ra bên ngoài ” Lục Minh đánh tâm lý.
Ông Lý suy ngẫm, đôi mắt đảo đảo “ Đúng là tên họ Nhẫn đã bỏ mặc ông rồi, để ông tự sinh tự diệt.
Hắn cố ý để ông gánh hết mọi tội lỗi ”
“ Nhóc con sao người dám chắc ” Ông dò hỏi
Lục Minh cười cười “ Kế hoạch hoàn hảo như này chắc chắn ông sẽ không nghĩ ra được ”
Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng, ông Lý thừa biết sức lực của bản thân ra sao.
“ Ông không nói tôi cũng biết hắn là ai! ” Lục Minh lườm ông ta
Anh xoay người rời đi, ông Lý vội vàng đập tay vào cửa kính để gọi vọng ra “ là hắn, Nhẫn Linh chính là hắn ” Lục Minh đắc ý cười hướng ánh mắt đảm bảo về ông ta.
…..
“ Đưa ông ta đi, một khi được ra không thể rời mắt ” Lục Minh nhấn mạnh với Lục An
Lục An gật đầu, liền đi vào giải quyết thủ tục ……
Lục Minh hiểu rằng ông Lý này không thể nào nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy, nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
Việc cần phải cẩn thận giờ là ông Nhẫn kia đang làm chuẩn bị làm gì? Từ khi ông Lý vào nhà giam đến giờ ông Nhẫn luôn im hơi lặng tiếng khiến cho Lục Minh cảm thấy bất an khó chịu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook