Cuối Cùng Anh Đã Đến
33: Bảo Vệ Em


Trên xe về nhà Mỹ Lệ nhận được tin nhắn từ chị Thanh “ Lục Minh thật đỉnh, ông Lý bị cách chức khỏi công ty rồi từ giờ ông ta sẽ không thể làm gì em được nữa ”
Đọc xong những lời chị Thanh nhắn, cô bất chợt nhìn anh đôi mắt ướt lệ.

Xe đi vào hầm Mỹ Lệ liền cởi dây an toàn, nhảy khỏi ghế phụ ngồi vào lòng anh ôm thật chặt
“ Cảm ơn anh ” Mỹ Lệ nói nhỏ thì thầm vào tai
Lục Minh có hơi bất ngờ nhưng anh hiểu liền ôm cô “ Em biết rồi sao? ” cô gật gật đầu.
Nước mắt không ngừng được mà rơi trên gương mặt xinh đẹp, Lục Minh lau đi giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt cô “ Em đừng khóc mắt em đẹp như vậy! ”
Lục Minh nắm tay Mỹ Lệ lên phòng, về phòng hai người làm những công việc thường ngày, Lục Minh nấu ăn thì cô sẽ đứng bên cạnh phụ anh.

Đang đứng nấu Lục Minh quay ra nhìn cô, ánh mắt yêu chiều dành trọn cho cô.

“ Giờ anh là ông chủ của em rồi đúng không? ” Mỹ Lệ chạm tay anh hỏi
Lục Minh gật đầu “ Ừ ”
“ Cảm ơn anh, vết thương quá khứ giờ đây sẽ lành nhanh hơn thôi ” Mỹ Lệ đặt tay lên tim, cô biết chắc anh hiểu cô đang có ý gì!
Em biết chứ, anh làm mọi chuyện vì em.

Chính em cũng không biết bản thân đã yêu anh từ bao giờ, nhưng giờ đây mỗi lần nhớ đến anh em lại có thể cười hạnh phúc.


Chắc anh đã biết chuyện của em rồi mới giúp em như vậy, thật sự cảm ơn anh.

Mỹ Lệ suy nghĩ trong lòng nhìn anh mỉm cười hạnh phúc “ Em đang nghĩ chuyện gì mà cười vui vậy? ”
“ Không, không có gì! Nào để em giúp anh ”
……
Minh Ngọc xong việc cô xuống lấy xe, bắt gặp trợ lý An đứng trong thang máy “ Cô Minh Ngọc, cô xong việc rồi sao? ”
“ Anh không về với sếp à? ” Minh Ngọc thản nhiên hỏi
“ Sếp Lục bảo tôi ở lại đưa cô về nhà ” Trợ Lý An nói
“ Thật sao? Anh đồng ý rồi à? ” Minh Ngọc ngạc nhiên cô tiến gần cậu ta đưa tay vuốt nhẹ vành tai chàng trai trẻ khiến tai cậu ta ửng đỏ.
Cô bật cười dáng vẻ khép lép ấy thật đáng yêu làm sao! Cô kéo một góc áo của cậu ta “ Cậu tên đầy đủ là gì? ”
Cậu ta chưa hiểu hướng ánh mắt thắc mắc về cô “ Có chuyện gì sao? ”
“ Chẳng lẽ mỗi lần có chuyện tôi lại gọi Trợ Lý An, rất phiền hay gọi là An An được không? ” cô trêu đùa chàng trai trước mặt
“ Cô có thể gọi tôi là Tiểu An ” Đôi tay không yên liên tục đan nhau, bẻ từng ngón kêu lên tiếng “cộm cộm ”
“ Được Tiểu An, sau này chịu khó nỗ lực vì công ty cùng tôi nhé ” cô cười tươi
Tiểu An lâu lắm rồi mới được làm việc với người có tính cách hoà đồng vui vẻ như này, sau này anh không cần nhìn thấy gương mặt lạnh như cục đá của sếp Lục nữa, Tiểu An cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ hẳn ra.
Không ngần ngại giơ tay hợp tác khuôn mặt hớn hở hiện rõ “ Cậu ta dễ dụ quá! ” Minh Ngọc không tin được là có thể dụ cậu ta hợp tác nhanh đến thế …..

Tối đến Mỹ Lệ cùng với Lục Minh ngồi ăn bữa cơm, bỗng điện thoại anh kêu lên “ Anh đi nghe điện thoại”
“ Ừ ” cô nói nhẹ
Lục An gọi đến “ Kế hoạch của anh sao rồi? ”
“ Thành công rồi ” Lục Minh đút tay túi quần trả lời
“ Mỹ Lệ chị ấy sao rồi? ”
“ Cô ấy cũng biết rồi ”
“ Vậy thì tốt ….”
“ Lâu lâu em gọi chắc không chỉ hỏi thăm chuyện của anh thôi đấy chứ ” Lục Minh nghi ngờ vì đứa em này chưa bao giờ gọi điện chỉ để hỏi thăm đơn giản như này.

“ Đúng, có chuyện rồi ….” trả lời ngắt quãng
“ Bà nội biết chuyện của anh rồi! ”
Đầu dây điện thoại không có tiếng nói hay tiếng động nào khác “ Em gọi báo anh vậy thôi, còn đâu quyết định ở anh ” Lục An tắt máy.

Cậu thở dài, sau chuyện mẹ anh năm đó, anh ấy đã khép mình hơn ít nói, khuôn mặt dần không để lộ nhiều biểu cảm nữa.


Nghe xong điện thoại, Lục Minh chưng bộ mặt tối sầm bước ra khỏi phòng đọc khách.

Đi thẳng về phía phòng ngủ như người mất hồn “ Lục Minh anh …..” thấy anh thất thần đi về phía trước Mỹ Lệ lo lắng đến ngăn cản không Lục Minh đã đập đầu vào tường vì không để ý
“ Anh sao vậy?” Cô đến gần nhìn anh đôi mắt đen huyền bí ấy lại xuất hiện rồi, mỗi lần Lục Minh đăm chiêu suy nghĩ hay có tâm sự đôi mắt anh là sự thể hiện rõ nhất.

Nó hố đen của vũ trụ không bao giờ có đáy.
“ Để em dìu anh vào nghỉ nhìn anh rất mệt ” Mỹ Lệ dịu dàng nói
Cô đưa anh vào phòng, định ra ngoài cho anh nghỉ ngơi từ đằng sau một vòng tay to lớn ôm trầm lấy cô.

Hàng động bất ngờ làm cô hơi giật mình, Mỹ Lệ xoay sang “ Anh có tâm sự à? ” hơi thở của anh chạm vào vai cô làm cho Mỹ Lệ bối rối hồi hộp trong giây lát
Đôi tay anh ôm chặt eo cô không rời, anh dựa vào vai “ Đừng cử động, cho anh ôm em thêm lúc nữa được không ” giọng nói ấm, trầm vang bên tai cô, thể hiện sự yếu đuối.

Mỹ Lệ gật đầu, lâu lắm cô chưa thấy dáng vẻ yếu đuối của anh.

Đây có lẽ là lần thứ hai cô thấy dáng vẻ này, lạnh lùng nhưng chưa chắc con tim sắt đá.

Mỹ Lệ an ủi cô xoa xoa đôi tay anh.
……
“ Cảm ơn em vì đã yêu anh ” giọng ấm trầm cất lên
“ Em cũng yêu anh ” cô xoay người đối diện gương mặt anh
Đôi mắt ấy giờ như dòng nước chảy, nó không còn là hố sâu.


Lục Minh nhìn cô không rời cơ thể như tự động đưa hai gương mặt sát vào nhau, đôi mắt liếc nhìn đôi môi hơi cong cong lên.

Anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, cả hai người như đang hưởng thụ cảm giác khác lạ này.

Hai người lùi về phía sau, anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường lại trao nhau ánh mắt hiểu ngầm.

Anh ghé sát tai cô “ Anh có thể không? ”
Lục Minh sợ cô vẫn bị nhưng lần đó ám ảnh, anh hỏi cô nếu cô không đồng ý anh sẽ dừng lại.

Mỹ Lệ xấu hổ hai má đỏ ủng xoay đi chỗ khác cô gật đầu.

Lục Minh mỉm cười, anh hôn cô một nụ hôn nhẹ nhàng …….

Kết thúc nụ hôn bằng vết cắn môi, anh di chuyển sang phần cổ.

Đặt lên đấy những dấu hôn các vết tích của anh, đôi tay anh ve vuốt cánh tay, mạn sườn tạo cảm giác nhạy cảm cho đối phương..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương