Cuối Cùng Anh Đã Đến
-
15: Trở Về
Ăn xong cơm “ Cảm ơn anh đã cứu tôi ”
Lục Minh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu “ Chuyện nên làm thôi …..
” anh hơi ngập ngừng không biết có nên hỏi cô
“ Anh định hỏi tôi chuyện gì sao? ” Mỹ Lệ hơi nghiêng đầu nhìn anh
“ Xin lỗi nếu tôi tò mò về đời tư của cô quá nhiều ”
Gương mặt khó hiểu hiện hữu trên cô, đôi lông mày cau lại “ Anh tò mò chuyện gì? ”
“ Cô đã nói chuyện cho bạn trai cô biết chưa? ” Lục Minh nhẹ giọng hỏi
Nghe thấy Mỹ Lệ liền ngơ ngác nhìn Lục Minh “ Bạn trai? ” lặp lại lời anh ấy nói
“ À anh Đông, anh ấy không phải bạn trai tôi ” Mỹ Lệ giải thích
“ Anh ta không phải bạn trai cô sao? ” Lục Minh tròn mắt bất ngờ
“ Đúng vậy, từ ngày bị đến giờ tôi vẫn còn chưa liên lạc với anh ấy ”
Lục Minh gương mặt tươi tắn hẳn lên, nhìn cô với ánh mắt hạnh phúc vui vẻ “ Nêu vậy cô nghỉ ngơi đi tôi có chút chuyện ”
“ Được ”
Lục Minh mang khay cơm về nhà vừa đi vừa cười, ấy sao mình lại vui như này? Đôi mắt sâu thể hiện sự khó hiểu lững thững đi về.
Nghe anh ấy nhắc đến Hoằng Đông, cô mới nhớ ra mẹ anh đã về nước giờ có muốn đi đâu cũng khó “ Không gặp được có khi lại tốt hơn ”
Giờ phải tìm cách liên lạc với chị Thanh không biết tình hình trên đấy giờ sao rồi?
Điện thoại Mỹ Lệ bị tắt nguồn, cô mở máy lên chiếc điện thoại khởi động.
Máy mời mở lên đã kêu liên hồi tiếng chuông thông báo “ Mười tin nhắn!!! ”
Nhìn số tin nhắn cô hơi hoảng, vào hòm thư số điện thoại lạ nhắn cho Mỹ Lệ nhiều nhất.
“ Em đã trốn kịp chưa? ”
“ Chị Thanh đây, ông ta nắm thóp được điện thoại chị nên đành nhắn cho em qua số khác ”
“ Mọi chuyện trên này đã yên ổn rồi, ông ta đã về nước lại tạo dựng được tiếng vang chỉ riêng em bị tạm dừng hoạt động ”
“ Hôm nay công ty muốn chị liên hệ với em, bọn họ muốn em quay lại.
Đọc được tin thì trả lời chị ”
Nhìn số tin nhắn gửi đến Mỹ Lệ nhanh chóng đọc từng câu một, công ty không đơn giản chỉ là muốn cô quay lại.
Phu Nhân Trịnh có cổ phần trong công ty, trở lại giờ có thích hợp hay không còn chạy trốn cũng chẳng thể chạy được xa ông ta đã về.
Mỹ Lệ vò đầu suy nghĩ, trốn chạy cũng không phải kế lâu dài, còn liên luỵ đến mọi người xung quanh,Lục Minh đã bị hai tên kia nhìn thấy mặt còn không mau quay lại chắc chắn anh ấy sẽ bị ông ta chơi lại “ Nơi nguy hiểm có khi lại là nơi an toàn nhất ” cô quyết định trở lại.
Cầm máy lên “ Chị Thanh em đây, ngày nào em phải trở lại công ty, chị sắp xếp mọi việc cho em đến ngày em sẽ đến gặp chị đúng hẹn ”
Lúc sau “ Được, họ hẹn em một tuần mau chóng sắp xếp thời gian ”
“ Em biết rồi, vất vả cho chị ”
“ Việc chị nên làm mà ”
…….
Lục Minh mang khay cơm về nhà “ Lục Minh sao con không ăn cơm luôn với mọi người ” dì Tuyết tiến đến hỏi.
“ Con mang về đấy ăn cũng tiện đi lại dọn dẹp, dì không phải lo đâu ạ, bố con có trên tầng không ạ ” Lục Minh xoa nhẹ bàn tay người dì.
“ Ông Lục ở trên tầng, đang ngồi tính sổ sách con đi đi ” dì vô nhẹ vào tay anh ra hiệu.
Lục Minh chào dì lên tầng mở cửa vào phòng bố, dì Tuyết nhìn theo bóng dáng đấy không rời.
Khó khăn lắm hai người mới gặp nhau nhưng chỉ có thể nói được mấy câu càng khiến quan hệ bố con trở lên khó xử, dì Tuyết lắc đầu ngán ngẩm rời đi.
Anh gõ cửa, giọng nói khàn đục vang lên “ Mời vào ” Mở cánh cửa, đi vào trong anh cất giọng gọi “ Bố ” nhìn dáng vẻ của ông có thể thấy sức khỏe càng ngày càng kém.
“ Nếu bố không khỏe con đưa bố lên thành phố khám bệnh và trị bệnh luôn ” ân cần hỏi thăm.
“ Không cần đâu, sức khỏe như nào bố là người rõ nhất con không cần lo.
Chuyện cần lo là lúc nào con mới mang về cho bố một người con dâu, đi xem mắt con không chấp nhận ”
“ Bố chuyện sức khỏe quan trọng hơn, con dâu có mà bố không còn thì sao đợi được cháu ” Lục Minh hơi đùa
“ Đừng coi thường ông già này, vào chuyện chính đi bao giờ mới lên thành phố ” ông nhìn anh với ánh mắt hoài nghi
Gương mặt anh bỗng lạnh đi nhiều phần ánh mắt trở lên vô hồn “ Trong tuần này có thể sẽ vậy ”
“ Tốt, sắp xếp thời gian lên thành phố tiện đường hãy đi xem mắt cô gái bà nội con dặn ”
Anh gật đầu “ Con không đi xem mắt, mọi chuyện kinh doanh tài chính trong nhà muốn được lưu giữ hãy đưa cho Lục An ”
“ Con định làm bố tức chết sao? ” Ông nổi giận đứng dậy
“ Con nói thật, Lục An có tài kinh doanh hơn với cả con đã nói đứng bắt con đi xem mắt.
Con lấy ai đấy là quyền của con ” Lục Minh nói ra suy nghĩ
“ Thật ngang ngược không thể ép buộc con chuyện gì được! Lục An cũng ngang ngược không kém gì hai anh em định làm ông già này tức chết mà ”
Không muốn đôi co làm cho sức khỏe ông kém đi “ Không nói nữa con xin phép về ” anh cúi người chào ông rồi đi ra khỏi phòng.
“ Sao vậy hai bố con lại cãi nhau rồi ” Dì Tuyết lên tiếng
“ Không có chuyện gì đâu ạ, vẫn là chuyện cũ thôi dì con xin phép về trước ” Lục Minh cười nhẹ bước đi.
Lục An đi ra “ Nhiều lúc con thắc mắc không biết ai mới là con ruột của mẹ, sao con cảm giác như mình được nhặt về vậy ” gương mặt thể hiện sự khó chịu kèm theo đùa cợt
Dì Tuyết gõ nhẹ vào đầu Lục An “ Đúng con là mẹ nhặt về nuôi mãi mới lớn như này mau chóng báo hiếu đi ” dì vỗ nhẹ vào vai nháy mắt rời đi.
Lục An ấm ức nhăn mặt cam chịu “ Được con sẽ cố ”
………
Trở về căn nhà trời đã tối, Lục Minh mở cửa phòng ngủ thấy Mỹ Lệ đã ngủ từ khi nào? Anh đi ra phía cửa sổ đóng lại sợ gió trên núi làm cô lạnh, dáng vẻ ngủ của cô thật đáng yêu làm anh cười thầm.
Tiếng đóng cửa sổ làm cô tỉnh giấc “ Anh về rồi à ”
“ Tôi làm cô tỉnh à? ”
“ Không phải, tôi chưa ngủ say hiện hơi khó vào giấc ”
Mỹ Lệ đứng dậy mời Lục Minh ngồi xuống “ Tôi có chuyện muốn nói với anh ”
Lục Minh hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ được gương mặt bình thản vì lần đầu thấy cô có dáng vẻ gấp gáp như vậy, “ Cô nói đi ” anh gật đầu
Mỹ Lệ ấp úng một lúc “ Tôi …..
cảm ơn anh mấy ngày nay đã cho tôi ở nhờ ….
Tôi nên trở về nhà rồi ”
“ Không phiền đâu, tôi dạo này cũng không bận gì ”
Cả hai người nhìn nhau đều cười cho qua, cô biết bản thân không hoàn hảo không biết và không muốn yêu ai vừa làm khổ họ lẫn mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook