Trường An ngồi trên xe Trầm Tuần, Hàn Đông thì lái xe của Lạc Thập Giai. Bốn người bắt đầu cùng nhau lên đường, bầu không khí lúc này cũng không được tốt lắm.

Trường An ngồi ở ghế phó tài bên cạnh Trầm Tuần, vẻ mặt không vui. Trường An còn rất tức giận, cắn chặt môi, Trầm Tuần vốn trầm mặc ít lời, hai người đương nhiên cũng chẳng ai lên tiếng nói chuyện.

Để đề phòng bản thân mệt mỏi ngủ gục, Trầm Tuần mở radio trên xe lên, giọng phát thanh viên của đài zuzu phát ra từ loa, “bộp”, Trường An vỗ mạnh tắt radio.

Trầm Tuần cũng chẳng chất vấn hành động này của Trường An, chỉ trầm mặc nhìn thẳng phía trước, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

“Tại sao lại dẫn cô ta theo?” Trường An dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực.

Trầm Tuần bình thản, ánh mắt cũng chẳng tỏ vẻ tức giận gì, thế nhưng trong đầu không ngừng vang lên từng câu từng chữ Lạc Thập Giai vừa nói, vẻ mặt bi thương lại tuyệt vọng, đáy lòng lại dấy lên yêu thương.

Mặc kệ đoạn đường này có bao xa, mặc kệ trạm kế tiếp là nơi nào, nếu cô nguyện ý đi cùng anh, cho dù chân trời góc biển anh cũng dẫn cô theo.

Trầm Tuần nhàn nhạt trả lời: “Cô ấy cũng muốn đi Ninh Hạ.”

“Cô ta đến Ninh Hạ làm cái gì?”

“Không biết.”

Trường An nhăn mày lại, cắn chặt môi, tức giận hỏi: “Có phải anh vẫn còn yêu cô ta không?”

Trường An vừa dứt lời, xe Trầm Tuần đi ngang qua một cái ổ gà to, chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên, phiến chữ “Thượng lộ bình an” lắc lư qua lại.

Trầm Tuần trầm mặc một hồi mới trả lời.

“Phải.”

Một chữ này giống như pháo hoa tỏa sáng trong đêm, “bùm bùm” chầm chậm đốt cháy Trường An, cô muốn nhảy lên thế nhưng bị sợi dây an toàn siết lại.

“Anh yêu cô ta, cớ sao còn muốn kết hôn?” Trường An khó có thể tin hét lên, “Trầm Tuần, tại sao anh còn kết hôn? Tại sao lại muốn sinh Manh Manh? Anh làm như vậy là có lỗi với ai?”

Trầm Tuần không trả lời bất cứ câu chất vấn nào của cô, hai tay nắm chặt tay lái, hồi lâu mới trả lời: “Anh không biết.” Anh ngập ngừng một chút lại nói, “Anh chỉ biết là, cô ấy đã trở về, anh không thể khuyên bản thân hãy để cô ấy đi.”

Trường An trợn to mắt nhìn Trầm Tuần, cô cũng không biết cơn tức của mình từ đâu đến, chỉ biết chúng không ngừng trỗi dậy.

“Trầm Tuần! Anh điên rồi!”

Trầm Tuần đạp mạnh chân thắng, chiếc xe Jeep lết bánh trên mặt đường thêm mấy mét, cuối cùng dừng ở ven đường.

Ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú về phía trước, nhìn về nơi xa xăm, vẻ mặt ngưng trọng. Rất lâu sau đó, anh mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, rất nghiêm túc nói với Trường An, “Phải, anh đã sớm điên rồi.”

Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, nghiêm túc đến mức hoảng sợ, “Lúc cô ấy rời bỏ anh, anh đã điên rồi.”



Từng đoạn đường cứ thế trôi qua, Lạc Thập Giai và Trầm Tuần cũng không ai lên tiếng giải thích dù chỉ một câu, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ thế lên đường.

Có rất nhiều chuyện, Lạc Thập Giai không nói rõ, Trầm Tuần cũng thế. Hai người họ đã xa cách nhiều năm, quá nhiều khúc mắc, khi cần giải trừ lại có cảm giác không biết nên bắt tay từ đâu, đành phải đi đến đâu hay đến đó.

Ngược lại, bầu không khí trong xe Lạc Thập Giai rất hài hòa, Hàn Đông là một người cởi mở phóng khoáng, tuy rằng vóc dáng to béo, nhưng thật ra tính tình rất thiện lương. Nhìn thấy vẻ mặt uể oải vì thiếu ngủ của Lạc Thập Giai, chủ động đưa ra yêu cầu làm tài xế cho cô, còn bảo cô nghỉ ngơi một chút.

Lạc Thập Giai co chân nằm ở ghế phía sau, lật người vài lần vẫn không thể ngủ được, cuối cùng đành ngồi dậy bắt đầu có nổi hứng bắt chuyện với kẻ trông cà phất cà phơ chẳng có gì quan trọng là Hàn Đông kia.

“Sao anh quen được anh ấy?”

Hàn Đông liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai qua kính chiếu hậu, đầu tiên hơi ngây người sửng sốt, sau đó cười cười.

“Trầm Tuần hả? Quen trong quán rượu.” Hàn Đông kể sơ lượt, nét mặt rất xúc động: “Lúc đó việc làm ăn không được suông sẻ, vợ trước đòi li hôn, còn giành quyền nuôi con với tôi. Tôi thì nghèo đến mức ngày ngày lủi góc xó rốn nợ, còn phải trốn lệnh truyền triệu tập của tòa án.”

Hàn Đông nhìn Lạc Thập Giai, đột nhiên cười nói: “Lúc đó quen biết với luật sự Lạc thì hay quá, cũng không cần buồn rầu như thế.”

Lạc Thập Giai cười cười: “Tôi cũng không phải vạn năng.”

“Khi đó chỉ nghĩ rằng, mình chẳng còn gì cả, con cái không còn, sống cũng không có ý nghĩa gì.” Hàn Đông nói: “Lúc đó mượn rượu giải sầu, uống say xong quậy phá ở tiệm ăn đêm, còn đánh nhau với người ta, thuận tay lật tung bàn của người ta lên thôi. Cừ thật, không ngờ cái tên bị lật bàn đó lại đánh nhau quá cừ, đập tôi thê thảm.”

Lạc Thập Giai mím môi cười cười, trong đầu tưởng tượng lại cảnh ẩu đả kia, “Trầm Tuần?”

“Đúng.” Hàn Đông cười: “Không đánh không quen nhé.”

“Già đầu rồi còn đánh nhau.” Lạc Thập Giai nói.

“Cũng không hẳn thế.” Hàn Đông nói: “Không chỉ đánh nhau, còn đánh rất hăng. Rõ ràng tôi bị đánh te tua, bọn họ còn tìm tôi bồi thường. Sau đó Trầm Tuần đến nhà tôi, thấy tình cảnh túng quẫn của tôi, nhìn thấy con trai tôi.”

“Anh ấy giúp anh đập cô vợ trước à?”

Hàn Đông mắc cười với lối suy luận của Lạc Thập Giai, vội vã giải thích, “Sao vậy được, Trầm Tuần chưa bao giờ đánh phụ nữ, kể cả lúc trước cậu ấy trộm người ở bên ngoài cũng chưa từng vung tay bao giờ.”

“Thật sao?” Lạc Thập Giai như có điều suy nghĩ.

Hàn Đông tiếp tục giải thích: “Cậu ấy cho tôi mượn tiền trả nợ, tạm thời kinh doanh garage. Số tiền cũng không phải nhỏ, tới 600 ngàn tệ, hơn nữa lúc đó chúng tôi vừa quen biết không bao lâu, điều này cũng khiến tôi rất kinh ngạc.” Hàn Đông nhớ tới việc này, đến nay vẫn cảm thấy rất li kì: “Tôi từng hỏi cậu ấy, ‘không sợ tôi lừa cậu à?’, cô biết cậu ấy đã trả lời thế nào không?”

Lạc Thập Giai cúi đầu nhìn ngón tay của mình, nhàn nhạt trả lời: “Một người cha yêu con, chắc chắn không phải kẻ xấu.”

Hàn Đông kinh ngạc trước câu trả lời của Lạc Thập Giai, há hốc mồm một hồi lâu, cuối cùng thoải mái cười to.

“Cô hiểu cậu ấy thật đấy, một chữ cũng không sai.”

Hàn Đông không hề đả động đến quá khứ của Lạc Thập Giai và Trầm Tuần, anh chuyên chú lái xe, sau một hồi suy nghĩ, lại quay sang nói với Lạc Thập Giai: “Luật sư Lạc, Trầm Tuần là người tốt.”

Lạc Thập Giai ngẩng đầu, nhìn anh qua kính chiếu hậu.

“Cậu ấy rất có trách nhiệm, có chuyện gì cũng ôm lấy vào người. Trời sập xuống, cũng muốn là người đầu tiên giơ tay lên chống đỡ cho mọi người.” Hàn Đông dừng lại vài giây, chậm rãi nói: “Đừng làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy sống cũng không dễ dàng.”



Từ Tây An đến hồ Thanh Hải, trên bản đồ ghi là 1026km, lái xe liên tục không ngừng nghỉ cũng mất hơn hai mươi tiếng, đương nhiên phải nghỉ ngơi giữa chặng. Sáng sớm xuất phát từ Tây An, suốt chặng đường ngoại trừ dừng lại ăn mỳ gói đi vệ sinh, thì hầu như chạy liên tục, chạy trên con đường cao tốc Liên Lôi G30, đoạn đường chạy băng băng rất thuận lợi, hơn 9 giờ thì đến Định Tây.

Hàn Đông bảo anh có bạn ở Định Tây, có thể cho bọn họ tá túc một đêm.

Cùng Hàn Đông hàn huyên mấy câu thì Lạc Thập Giai thấy mệt mỏi, dĩ nhiên cứ mơ màng như vậy ngủ suốt chặng đường. Khi ra khỏi đường cao tốc, Lạc Thập Giai thấy cột mốc “Định Tây” liền quay sang hỏi Hàn Đông: “Định Tây là thành phố của tỉnh nào?”

“Cam Túc.” Hàn Đông cười to: “Nghe nói cô chính là sinh viên ưu tú Đại học Luật, chuyện cô không biết mà tôi lại biết, đột nhiên tôi cảm thấy mình vẫn còn chút tài cán.”

“Đất nước Trung Quốc quá rộng lớn.” Lạc Thập Giai cảm khái.

“Cũng phải, bằng không sao trong ca từ lại viết ‘Cờ đỏ năm sao ơi, tôi rất tự hào là người Trung Quốc’ chứ.” Hàn Đông nói: “Người anh em của tôi ở gần sân vận động, tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy rồi, cứ đi thẳng đến đó.”

Lạc Thập Giai cười cười: “Anh đúng là ở đâu cũng có anh em.”

Hàn Đông cười hắc hắc: “Cũng không nhiều lắm đâu, mỗi tỉnh chỉ một hai người thôi.”

Người anh em của Hàn Đông tên Đại Lưu, tính cách cũng chẳng khác Hàn Đông là bao, là một cười rất cởi mở, sảng khoái. Nhiệt tình chào hỏi Hàn Đông, mời bọn họ vào nhà.

Hàn Đông cởi giày liền đi thẳng đến ghế salon ngồi xuống, “Lái xe suốt một ngày, đít cũng muốn chai luôn rồi.”

Anh vừa dứt lời, vợ của Đại Lưu từ trong phòng bếp đi ra, một tay ôm bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông.

“Chị dâu đang mang thai à?” Anh giả vờ ảo não vỗ trán của mình nói, “Chời ơi, vốn định tiết kiệm chút tiền nên đến đây ở ké một đêm, không ngờ tiền lì xì tính ra còn đắt hơn cả ở nhà nghỉ.”

Đại Lưu ưỡn cái bụng bia phụng phệ, cũng cười đùa trả lời: “Đương nhiên, nếu nói trước vợ anh đang mang thai, thằng nhãi mày đã không đến đây rồi, làm sao anh mày kiếm được miếng hời nữa chứ.”

Mọi người đều bật cười, cả nhà bỗng chốc rộn rã tiếng cười đùa, không khí cũng theo đó hòa hoãn hơn nhiều.

Bữa cơm tối này có lẽ là một bữa cơm hạnh phúc nhất Lạc Thập Giai được ăn trong khoảng mười năm qua. Cô vẫn an tĩnh nhìn cả nhà Đại Lưu. Tính tình Đại Lưu tùy tiện, thế nhưng lại vô cùng cẩn thận với vợ con, yêu thương vợ đang mang thai, mọi chuyện đều xắn tay áo chạy đi làm giúp, tính tình cô vợ hòa nhã, dịu dàng, tuy mang thai cũng không tỏ ra yếu ớt, rất chăm lo cho bạn bè của Đại Lưu. Con trai nghe lời hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết giúp cha mẹ.

Hàn Đông ngồi giữa Trầm Tuần và Lạc Thập Giai.

Thỉnh thoảng Lạc Thập Giai thấy Trầm Tuần vươn tay ra gắp rau, đó là một cánh tay săn chắc có lực, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay, đường văn trên ngón tay thô to, thế nhưng không hề xấu xí, ngay cả vết chai trên tay đều rất gợi cảm.

“Anh Lưu hi vọng đứa bé này là trai hay gái?” Trầm Tuần mỉm cười vừa nói chuyện.

Đại Lưu sờ sờ đầu của mình, cười híp mắt ôm lấy vợ, “Con gái là hay nhất, có thể dùng chữ ‘Hào’ đặt lót. Nhưng vợ anh bảo, con gái giống cha, thế nhưng nó mà giống anh thì coi như xong đời.”

Mọi người lại cười rộ lên.

Sau khi ăn xong, vợ Đại Lưu dẫn con trai sang ngủ phòng chính, trong phòng con trai Đai Lưu được phủ thêm mấy tấm chăn đệm, đặt ở dưới đất, rồi quay sang nói với Hàn Đông: “Trong nhà chỉ còn dư hai phòng, phòng khách có giường đôi, trong phòng của con trai anh có hai cái giường, mọi người tự phân chia.”

“Tốt quá.”

Đại Lưu trở về phòng lo cho vợ, để bốn người họ tự xử.

Hàn Đông thầm tính toán, đánh tiếng, “Trường An, em và Luật sư Lạc ngủ chung một phòng nhé, đều là nữ, có thể lo cho nhau.”

Trường An vừa nghe sắp xếp như vậy, lập tức cau mày phản đối: “Em không thích.”

Hàn Đông xắn tay áo: “Thôi được rồi, vậy anh sẽ ngủ cùng Luật sư Lạc.”

Anh ta vừa mới dứt lời, Trầm Tuần không lên tiếng liếc nhìn một cái, tay vừa nhấc, như muốn đánh Hàn Đông.

Con người Trầm Tuần cũng quá nhàm chán, chẳng biết đùa tí nào, Hàn Đông bĩu môi, vội nói: “Trầm Tuần và Luật sư Lạc một phòng nhé? Vậy là ổn nhất rồi.”

“Em và cô ta một phòng.” Trường An đứng dậy, hầu như cắn răng nghiến lợi thốt ra câu này.

“Ôi chao, anh đã nói ngay từ đầu vậy rồi mà không chịu!”

Trường An oán hận trừng mắt nhìn Hàn Đông, xách hành lý của mình đi vào phòng.

Bỏ lại ba người đưa mắt nhìn nhau.

Lạc Thập Giai cười cười: “Ông chủ Hàn, sao ông chẳng hỏi ý kiến của tôi gì hết vậy?”

Hàn Đông híp mắt cười cười, hạ giọng, như một người anh cả vỗ vỗ vai của Lạc Thập Giai, “Luật sư Lạc là người trưởng thành rồi, nên bao dung một chút. Tính của Trường An, nhiều năm như vậy vẫn chẳng lớn được, chẳng khác nào một cô bé.”

Lạc Thập Giai không lên tiếng. Suốt đoạn đường này, Trầm Tuần và Hàn Đông đều rất chăm sóc Trường An. Lạc Thập Giai còn đem lòng hâm mộ, nguyên lai còn trẻ con lại hạnh phúc như thế? Lạc Thập Giai tự giễu cười, có cô gái nào muốn trưởng thành sớm đâu?

Hàn Đông nói xong cũng trở về phòng, hành lý của Lạc Thập Giai vẫn còn đặt trên ghế salon trong phòng khách, cô vừa đưa tay cầm túi của mình thì có một cánh tay đã giành lấy trước. Cô xoay người theo bản năng, liền thấy Trầm Tuần đứng ở trước mặt.

Trầm Tuần đang đứng ở phía dưới đèn treo, dáng người cao lớn, chắn hết ánh sáng, vẻ mặt của anh ẩn trong bóng tối. Cũng thấy không rõ biểu tình lúc này.

“Nếu em không thoải mái, anh ra ngoài thuê cho em một phòng.”

“Anh sợ em không thoải mái? Hay là sợ Trường An khó chịu.” Lạc Thập Giai mím môi cự tuyệt: “Yên tâm, em không yếu ớt như vậy.”

Trầm Tuần vốn chỉ quan tâm một chút, không ngờ bị Lạc Thập Giai đáp lại như vậy, anh nhíu mày, “Lạc Thập Giai, em tuổi con nhím hả?”

“Không.” Lạc Thập Giai trừng mắt nhìn: “Em tuổi con tê tê.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương