Cưới Cô Vợ Non Nớt
-
Chương 1-2
Thợ trang điểm rất khổ não nhìn cô dâu, anh chưa bao giờ gặp qua cô dâu nào không tình nguyện như thế. Muốn trang điểm cho cô, cô lại làm như anh muốn cường bạo cô vậy.
"Tôi nói tôi không muốn, các người không hiểu lời tôi nói sao? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn!" Lôi Kỳ Nhi dùng sức ném khăn voan lụa mỏng đang nằm trên bàn xuống đất, hơn nữa còn không ngại tiến tới giẫm chân lên vài cái.
"Ôi trời ơi!!. . . . . ." Mẹ cô dâu - Lôi Trương Minh Lỵ vừa tiến vào phòng nghỉ dành cho cô dâu, liền thấy con gái biến thành bộ dạng một người đàn bà chanh chua, thiếu chút nữa đã ngất đi.
"Mẹ!"
"Phu nhân!"
Lôi Kỳ Nhi và mọi người vội vàng tiến lên, đỡ Lôi Trương Minh Lỵ.
"Mẹ, mẹ! Mẹ không sao chứ? Đừng hù dọa Kỳ Nhi!" Lôi Kỳ Nhi nắm thật chặt tay của mẹ, lo lắng nói.
"Kỳ Nhi, mẹ biết chúng ta thật có lỗi với con, nhưng vì công ty của ba, vì tâm huyết cả đời của vợ chồng chúng ta, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn gả cho Long tiên sinh đi. . . . . ." Lôi Trương Minh Lỵ giống như là nói lời di ngôn cuối cùng, cộng thêm bà tức giận thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không khỏi cảm thấy bà sắp hôn mê.
"Mẹ, người ta thật sự rất không cam tâm. Con lớn như vậy, còn chưa nói yêu đương qua một, hai lần, hiện tại phải lập gia đình rồi. Hu hu, người ta thật sự rất không cam tâm. . . . . . Hơn nữa tại sao không kêu Thiên Nhi gả cho anh ta?" Mắt Lôi Kỳ Nhi hồng hồng nói.
Bộ dáng đáng thương tội nghiệp này khiến mọi người đau lòng, thợ trang điểm vừa nghe liền hiểu ra. Thì ra là bị người bức hôn, khó trách tâm không cam, lòng không nguyện như vậy.
Mặc dù Long tiên sinh phối với cô dâu nhỏ có chút cảm giác trâu già gặm cỏ non, nhưng Long tiên sinh đó thoạt nhìn cũng không quá kém, có thể được tính là một người đàn ông tuấn tú, tại sao cô dâu nhỏ này giống như không thích anh ta một chút nào?
Nghe vậy, Lôi Trương Minh Lỵ thiếu chút nữa bất tỉnh.
"Lôi Kỳ Nhi, đừng giả bộ như con nít nữa, mẹ sẽ không quên con đã hai mươi bốn tuổi rồi! Không quen được bạn trai là con tự chuốc lấy, chưa nói yêu đương cũng không trách được người khác, tất cả chỉ vì con quá mức soi mói." Lôi phu nhân thay đổi vẻ nhu nhược vừa rồi, dùng sức nhéo lỗ tai nhỏ của con gái.
Lời nói của Lôi Trương Minh Lỵ khiến mọi người kinh hô lên, thì ra cô dâu nhỏ giống như mười chín tuổi này đã hai mươi bốn tuổi rồi hả?
Rõ là. . . . . . người không thể xem bề ngoài!
"Mẹ. . . . . ." Cô còn đang giả bộ đáng thương.
"Hơn nữa Thiên Nhi là con trai, sao có thể gả cho Long tiên sinh đây?" Lôi Trương Minh Lỵ không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô, mặt nhìn về phía thợ trang điểm, "Mike, làm phiền cậu thay tôi trang điểm cho đứa con gái bất hiếu này!"
Thợ trang điểm sững sờ một lúc, liền vội vàng tiến lên trang điểm cho Lôi Kỳ Nhi.
Có "Từ Hi thái hậu" . . . . . . Ách, không, là mẹ Lôi giám sát, Lôi Kỳ Nhi cũng không dám càn rỡ nữa, ngoan ngoãn để thợ trang điểm tô vẽ lên mặt mình.
"Anh đừng trang điểm tôi thành con hát, một tầng phấn thật mỏng là tốt rồi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Cô vẫn không quên ngoan độc nói.
"Vâng vâng vâng. . . . . ." Thợ trang điểm kinh sợ đáp lại, ở trên mặt cô đánh một tầng phấn thật mỏng, "Được rồi, mời tiểu thư nhìn một chút, có hài lòng hay không."
"Cực kỳ không. . . . . ." Hài lòng! Bởi vì cô vừa nghĩ tới trang điểm là vì lập gia đình, cô liền hài lòng không nổi, chỉ muốn làm chuyện xấu phá hủy lớp trang điểm này!
Nhưng không cần cô hưởng ứng, Lôi Trương Minh Lỵ đã thay cô trả lời: "Rất hài lòng, rất hài lòng. Mike, tay nghề của cậu càng ngày càng tốt rồi." Nếu không bị cô con gái được chiều chuộng này của bà quấy rối, làm lỡ giờ lành sẽ không tốt, "Được rồi, được rồi. Con gái bảo bối của mẹ, hôn lễ sắp bắt đầu, đội khăn voan lên đầu thôi." Bà không để ý con gái phản đối mà đội khăn voan lên đầu cô, sau đó bảo mọi người vây quanh cô đi khỏi phòng.
"Nhưng. . . . . ." Cô còn có lời muốn nói!
"Không có nhưng nhị gì hết, con ngoan ngoãn xuất giá cho mẹ!" Lôi Trương Minh Lỵ không cho phép cô cự tuyệt, hạ lệnh muốn mọi người mang cô vào lễ đường.
Long thị là một tập đoàn lớn, cho nên khách đến bữa tiệc này quả thật có thể sánh ngang sao đầy trời.
Cho nên Lôi Kỳ Nhi vừa thấy được loại "không tiền khoáng hậu" rầm rộ này, không khỏi kéo gấu váy áo cưới, chuẩn bị trình diễn một màn "Đào hôn ký" .
Giống như đã sớm có chuẩn bị, Lôi Trương Minh Lỵ "Cười nhẹ nhàng", "Hòa ái dễ gần" "Cầm" tay của con gái đặt vào trong tay của chồng bà, "Ông xã, trông con gái thật tốt, có tình huống gì, tất cả hậu quả đều do ông phụ trách."
Lôi Huống liền vội vàng gật đầu, nắm thật chặt tay con gái, không cho cô có cơ hội chạy trốn dù nhỏ nhất. Bởi vì chọc trời, chọc đất, ông chính là không dám chọc bà xã - người mặt ngoài dịu dàng, nội tâm yêu kiều hung hãn.
"Con gái, khổ cực cho con,『 đại ân đại đức 』của con, một nhà chúng ta sẽ 『 ghi nhớ trong lòng 』." Khóe mắt của ông đỏ lên, đau lòng không thôi đưa con gái vào hoàng tuyền. . . . . . Ấy không, không, không, là lễ đường hôn lễ.
"Ba, con. . . . . ." Bị ba nắm chặt, cô bước từng bước sợ hãi, hơn nữa người đàn ông đứng ở trước mắt rất cường tráng.
Ngày đó, cô quả nhiên không có đoán sai, người đàn ông này thật sự rất cao lớn, cô mang giày cao gót mà chỉ miễn cưỡng đến cằm của anh ta thôi; nếu như không mang đôi giày cao gót này, ở trước mặt anh ta, cô hẳn là giống như là người Hobbits rồi?
Long Tuyền xoay người, nhìn về phía vợ của anh.
"Yên tâm, con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt." Khi Lôi Huống giao con gái cho anh thì anh lấy giọng nói chỉ hai người nghe được nói.
Lôi Huống nhìn anh, sau một lúc khá lâu mới thả tay của con gái ra. Người con rể này, cũng không tệ lắm!
Lôi Kỳ Nhi không nắm được tay của ba, trong lòng hoảng hốt.
"Ba, con. . . . . ." Cảm thấy người đàn ông bên cạnh lấy ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, lời cô muốn nói ra khỏi miệng lại bị nuốt về trong bụng, chỉ có thể giương mắt nhìn ba trở lại bên cạnh mẹ.
"Tôi nói tôi không muốn, các người không hiểu lời tôi nói sao? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn!" Lôi Kỳ Nhi dùng sức ném khăn voan lụa mỏng đang nằm trên bàn xuống đất, hơn nữa còn không ngại tiến tới giẫm chân lên vài cái.
"Ôi trời ơi!!. . . . . ." Mẹ cô dâu - Lôi Trương Minh Lỵ vừa tiến vào phòng nghỉ dành cho cô dâu, liền thấy con gái biến thành bộ dạng một người đàn bà chanh chua, thiếu chút nữa đã ngất đi.
"Mẹ!"
"Phu nhân!"
Lôi Kỳ Nhi và mọi người vội vàng tiến lên, đỡ Lôi Trương Minh Lỵ.
"Mẹ, mẹ! Mẹ không sao chứ? Đừng hù dọa Kỳ Nhi!" Lôi Kỳ Nhi nắm thật chặt tay của mẹ, lo lắng nói.
"Kỳ Nhi, mẹ biết chúng ta thật có lỗi với con, nhưng vì công ty của ba, vì tâm huyết cả đời của vợ chồng chúng ta, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn gả cho Long tiên sinh đi. . . . . ." Lôi Trương Minh Lỵ giống như là nói lời di ngôn cuối cùng, cộng thêm bà tức giận thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không khỏi cảm thấy bà sắp hôn mê.
"Mẹ, người ta thật sự rất không cam tâm. Con lớn như vậy, còn chưa nói yêu đương qua một, hai lần, hiện tại phải lập gia đình rồi. Hu hu, người ta thật sự rất không cam tâm. . . . . . Hơn nữa tại sao không kêu Thiên Nhi gả cho anh ta?" Mắt Lôi Kỳ Nhi hồng hồng nói.
Bộ dáng đáng thương tội nghiệp này khiến mọi người đau lòng, thợ trang điểm vừa nghe liền hiểu ra. Thì ra là bị người bức hôn, khó trách tâm không cam, lòng không nguyện như vậy.
Mặc dù Long tiên sinh phối với cô dâu nhỏ có chút cảm giác trâu già gặm cỏ non, nhưng Long tiên sinh đó thoạt nhìn cũng không quá kém, có thể được tính là một người đàn ông tuấn tú, tại sao cô dâu nhỏ này giống như không thích anh ta một chút nào?
Nghe vậy, Lôi Trương Minh Lỵ thiếu chút nữa bất tỉnh.
"Lôi Kỳ Nhi, đừng giả bộ như con nít nữa, mẹ sẽ không quên con đã hai mươi bốn tuổi rồi! Không quen được bạn trai là con tự chuốc lấy, chưa nói yêu đương cũng không trách được người khác, tất cả chỉ vì con quá mức soi mói." Lôi phu nhân thay đổi vẻ nhu nhược vừa rồi, dùng sức nhéo lỗ tai nhỏ của con gái.
Lời nói của Lôi Trương Minh Lỵ khiến mọi người kinh hô lên, thì ra cô dâu nhỏ giống như mười chín tuổi này đã hai mươi bốn tuổi rồi hả?
Rõ là. . . . . . người không thể xem bề ngoài!
"Mẹ. . . . . ." Cô còn đang giả bộ đáng thương.
"Hơn nữa Thiên Nhi là con trai, sao có thể gả cho Long tiên sinh đây?" Lôi Trương Minh Lỵ không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô, mặt nhìn về phía thợ trang điểm, "Mike, làm phiền cậu thay tôi trang điểm cho đứa con gái bất hiếu này!"
Thợ trang điểm sững sờ một lúc, liền vội vàng tiến lên trang điểm cho Lôi Kỳ Nhi.
Có "Từ Hi thái hậu" . . . . . . Ách, không, là mẹ Lôi giám sát, Lôi Kỳ Nhi cũng không dám càn rỡ nữa, ngoan ngoãn để thợ trang điểm tô vẽ lên mặt mình.
"Anh đừng trang điểm tôi thành con hát, một tầng phấn thật mỏng là tốt rồi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Cô vẫn không quên ngoan độc nói.
"Vâng vâng vâng. . . . . ." Thợ trang điểm kinh sợ đáp lại, ở trên mặt cô đánh một tầng phấn thật mỏng, "Được rồi, mời tiểu thư nhìn một chút, có hài lòng hay không."
"Cực kỳ không. . . . . ." Hài lòng! Bởi vì cô vừa nghĩ tới trang điểm là vì lập gia đình, cô liền hài lòng không nổi, chỉ muốn làm chuyện xấu phá hủy lớp trang điểm này!
Nhưng không cần cô hưởng ứng, Lôi Trương Minh Lỵ đã thay cô trả lời: "Rất hài lòng, rất hài lòng. Mike, tay nghề của cậu càng ngày càng tốt rồi." Nếu không bị cô con gái được chiều chuộng này của bà quấy rối, làm lỡ giờ lành sẽ không tốt, "Được rồi, được rồi. Con gái bảo bối của mẹ, hôn lễ sắp bắt đầu, đội khăn voan lên đầu thôi." Bà không để ý con gái phản đối mà đội khăn voan lên đầu cô, sau đó bảo mọi người vây quanh cô đi khỏi phòng.
"Nhưng. . . . . ." Cô còn có lời muốn nói!
"Không có nhưng nhị gì hết, con ngoan ngoãn xuất giá cho mẹ!" Lôi Trương Minh Lỵ không cho phép cô cự tuyệt, hạ lệnh muốn mọi người mang cô vào lễ đường.
Long thị là một tập đoàn lớn, cho nên khách đến bữa tiệc này quả thật có thể sánh ngang sao đầy trời.
Cho nên Lôi Kỳ Nhi vừa thấy được loại "không tiền khoáng hậu" rầm rộ này, không khỏi kéo gấu váy áo cưới, chuẩn bị trình diễn một màn "Đào hôn ký" .
Giống như đã sớm có chuẩn bị, Lôi Trương Minh Lỵ "Cười nhẹ nhàng", "Hòa ái dễ gần" "Cầm" tay của con gái đặt vào trong tay của chồng bà, "Ông xã, trông con gái thật tốt, có tình huống gì, tất cả hậu quả đều do ông phụ trách."
Lôi Huống liền vội vàng gật đầu, nắm thật chặt tay con gái, không cho cô có cơ hội chạy trốn dù nhỏ nhất. Bởi vì chọc trời, chọc đất, ông chính là không dám chọc bà xã - người mặt ngoài dịu dàng, nội tâm yêu kiều hung hãn.
"Con gái, khổ cực cho con,『 đại ân đại đức 』của con, một nhà chúng ta sẽ 『 ghi nhớ trong lòng 』." Khóe mắt của ông đỏ lên, đau lòng không thôi đưa con gái vào hoàng tuyền. . . . . . Ấy không, không, không, là lễ đường hôn lễ.
"Ba, con. . . . . ." Bị ba nắm chặt, cô bước từng bước sợ hãi, hơn nữa người đàn ông đứng ở trước mắt rất cường tráng.
Ngày đó, cô quả nhiên không có đoán sai, người đàn ông này thật sự rất cao lớn, cô mang giày cao gót mà chỉ miễn cưỡng đến cằm của anh ta thôi; nếu như không mang đôi giày cao gót này, ở trước mặt anh ta, cô hẳn là giống như là người Hobbits rồi?
Long Tuyền xoay người, nhìn về phía vợ của anh.
"Yên tâm, con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt." Khi Lôi Huống giao con gái cho anh thì anh lấy giọng nói chỉ hai người nghe được nói.
Lôi Huống nhìn anh, sau một lúc khá lâu mới thả tay của con gái ra. Người con rể này, cũng không tệ lắm!
Lôi Kỳ Nhi không nắm được tay của ba, trong lòng hoảng hốt.
"Ba, con. . . . . ." Cảm thấy người đàn ông bên cạnh lấy ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, lời cô muốn nói ra khỏi miệng lại bị nuốt về trong bụng, chỉ có thể giương mắt nhìn ba trở lại bên cạnh mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook