Chậm rãi đi vào phòng ăn nguy nga lộng lẫy, đôi mắt to xinh đẹp lập tức nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông cao lớn, một sự tức giận vì bị lừa gạt dâng lên trong lòng Lôi Kỳ Nhi

Kiểu ba mẹ tốt, lại có thể tụ họp gia đình mỗi tháng một lần, ai cũng không cho phép vắng mặt, để cô dự một bữa tiệc Hồng Môn Yến, một bữa tiệc thân mật!

"Kỳ Nhi, con gái ngoan của ba!" Ba Lôi cười, lập tức tiến lên dắt tay cô, chặt đứt ý đồ quay đầu bước đi của cô, "Mau tới đây ngồi xuống!"

"Lôi Kỳ Nhi, dù con tức giận thế nào cũng phải nhịn xuống cho ba. Muốn tức giận, chờ về đến nhà ba liền mặc cho con nổi bão, mặc cho con phát điên được chưa?" Mẹ Lôi cũng đi tới, lại gần bên tai con gái, nhỏ giọng uy hiếp: "Hiện tại, bày ra nụ cười đẹp nhất, đoan trang thục nữ nhất của con!"

Cúi đầu hít một hơi, đến tức giận mà bọn họ cũng không cho! Lập tức, Lôi Kỳ Nhi cực kỳ giận dữ, thiếu chút nữa bùng nổ.

Chỉ là, ai biểu Lôi Kỳ Nhi cô không sợ trời, không sợ đất, không sợ gián, không sợ chuột, chỉ sợ nhất phu nhân nhà họ Lôi sẽ dùng hai ngón "Càng cua kẹp" nhéo sưng đỏ lỗ tai của người ta chứ! Nhịn xuống tức giận, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, thuận theo ý của mẹ ngồi vào bên cạnh người đàn ông kia.

"Dung mạo Lôi tiểu thư thật là xinh đẹp." Phu nhân ngồi ở đối diện cô, hơi nở nụ cười, rất có cảm giác "Mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng hài lòng".

"Phu nhân quá khen." Cô khiêm tốn hưởng ứng, ngước mắt nhìn về phía vợ chồng trung niên. Mặc dù rõ ràng tuổi đã trên năm mươi, nhưng đôi vợ chồng này vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nam thành thục không giận mà uy, một bộ dáng xí nghiệp gia đình thành công. Nữ thì thùy mị thướt tha, lúc tuổi còn trẻ nhất định là một họa thủy trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Kỳ Nhi, đây là Long tiên sinh, Long phu nhân của xí nghiệp Long thị." Ba Lôi trước thay cô giới thiệu với đôi vợ chồng này.

Lấy ra phong phạm thục nữ bị phủi bụi đã lâu, cô nặn ra một nụ cười yếu ớt thích hợp, lễ độ chào hỏi: "Bác trai Long, bác gái Long, hân hạnh."

Vợ chồng Long thị cười một tiếng với cô, hình như hết sức hài lòng dáng vẻ của cô.

Bọn họ hài lòng, nhưng cô rất không hài lòng!

"Kỳ Nhi, đây là con trưởng của Long tiên sinh và Long phu nhân, Long Tuyền." Tiếp, ba cô tiếp tục giới thiệu vai nam chính hôm nay, đối tượng hẹn hò của cô.

Cô nghiêng mắt qua, nhìn về phía người đàn ông kia. Cho dù người đàn ông này đã ngồi xuống, nhưng vẫn cao hơn cô một cái đầu, không khó tưởng tượng chiều cao của cô kém anh ta rất nhiều; đôi mắt như nước chậm rãi rơi vào trên bàn tay phải của anh, bàn tay này lớn gấp đôi bàn tay của cô, giống như chỉ cần một quyền là có thể đánh bẹp cô vậy.

Lôi Kỳ Nhi cô sợ nhất chính là loại đàn ông cường tráng quá mức thế này. Mặc dù ở nước ngoài nhiều năm, nhưng vẫn không cách nào giảm thấp sự kháng cự của cô với những người đàn ông cường tráng.

"Chào em." Người đàn ông kia cũng hơi nghiêng mắt qua, nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn ngồi ở bên cạnh anh. Trong đôi mắt đen như mực thoáng qua tia sáng khác thường, nhanh đến mức người khác không thể phát hiện.

"Xin chào, Long tiên sinh." Phun ra một câu nghĩ một đằng nói một nẻo, câu Lôi Kỳ Nhi chân chính muốn nói là "Cám ơn, không cần gặp lại, không cần liên lạc nữa!"

Người đàn ông này rất cao, gia thế hiển hách, hơn nữa gương mặt đó đủ đẹp trai, đủ làm cho hai mắt phụ nữ bừng sáng. Nhưng tiếc là quá mức cường tráng, vẻ mặt cũng quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn người chồng lý tưởng trong cảm nhận của cô.

"Tôi nghĩ, không bằng Long tiên sinh và Long phu nhân theo hai vợ chồng chúng tôi đến bên cạnh hàn huyên, để người trẻ tuổi ở chung một chút." Mẹ Lôi cười đề nghị, lấy được sự đồng ý của ba người kia, không đến một lúc, trên bàn ăn chỉ còn lại cô và anh ta mắt to trừng mắt nhỏ.

Muốn cô và một người đàn ông xa lạ đơn độc ở chung với nhau. Mẹ, người thật là độc ác! Ánh mắt ai oán của cô len lén nhìn về phía ba mẹ, nhưng mà bọn họ vội vàng nói chuyện phiếm, không để ý đến cô.

"Lôi tiểu thư đến nước Pháp khi nào?" Nhìn người đàn ông này cũng là loại không am hiểu nói chuyện phiếm, chỉ là ngoài dự đoán của cô, anh lại có thể chủ động mở miệng hỏi.

Không phải là vấn đề nhạy cảm gì, cho nên sau khi Lôi Kỳ Nhi suy nghĩ một chút liền rộng rãi trả lời anh: "Tôi đến nước Pháp vào năm mười lăm tuổi."

"Ở đó bao lâu rồi?"

"Chín năm." Có hỏi có đáp, giống như học sinh trả lời vấn đề của thầy giáo.

"Em trở về đã hơn một năm rồi đúng không?" Giọng điệu của anh có chút thay đổi, nhưng cô nghe không ra đây là cảm xúc gì.

Len lén liếc mặt của anh, nhưng trên khuôn mặt kia vẫn luôn duy trì biểu cảm lạnh nhạt, khóe miệng càng duy trì một vị trí, chưa từng thay đổi qua. Kỳ quái, chẳng lẽ là cô nghe lầm?

"Đúng." Mặc dù nghi hoặc, nhưng cô vẫn đáp lời anh.

Vậy mà đợi một lúc lâu, anh lại không tiếp tục hỏi bất cứ vấn đề gì. Anh muốn biết, chính là chút chuyện này thôi sao? Anh không muốn biết nhiều chuyện liên quan tới cô ư? Tỷ như cô thích gì, không thích gì, thích ăn gì, không thích ăn gì, có sở thích gì không? Hay thật ra anh cũng không có hứng thú gì với cô, chẳng qua là bị ba mẹ buộc tới xem mắt? Vừa nghĩ tới khả năng này, trên gương mặt của cô liền không nhịn được lộ ra một nụ cười tinh nghịch.

"Tôi có thể hỏi anh tại sao đồng ý tới xem mắt không?" Cùng 'Nói' với người đồng bệnh tương lân, thái độ của cô đương nhiên tốt hơn rất nhiều!

Anh không lập tức trả lời cô, chỉ dùng cặp mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt của anh rất đen rất đẹp, giống như hạt châu thủy tinh mình thích khi còn bé.

Lôi Kỳ Nhi bị anh nhìn chằm chằm, lại phát hiện mình không có cách nào dời tầm mắt của mình đi được, chỉ có thể nhìn đối diện với anh.

"Bởi vì, anh cũng cần một người vợ." Thật lâu sau, anh nói chậm rãi.

Cái gì? Lôi Kỳ Nhi lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Nguyên. . . . . . nguyên nhân anh ta đi xem mắt là bởi vì cần một người vợ? Anh ta. . . . . . nguyên nhân anh ta muốn cưới vợ là bởi vì "Cần"? Tên đàn ông khốn kiếp này, coi phụ nữ thành cái gì?

Lôi Kỳ Nhi cô nhất định sẽ không gả cho anh ta, tuyệt đối không!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương