Cưới Chui Với Trung Tá
-
Chương 19
Từ Nhan ngồi trên ghế, định đứng dậy, nhưng cả người cô mềm nhũn không
động đậy được. Lúc này bùn đất ẩm ướt khiến cả người cô đều nặng nề xây
xẩm, không biết là do đêm hôm qua lúc ngủ không đắp kín chăn mà bị cảm,
hay là do hôm nay bị nước bùn tại con đường đầy bùn nhão này khiến bị
bệnh, đầu cô rất đau, cũng rất choáng váng. Nhưng cô vẫn cố gắng giữ
vững tinh thần, ra lệnh cho mình không thể ngủ. Gặp được Lưu Vũ đúng là
không dễ, tuy rằng sâu trong nội tâm cô cũng không có nhiều kỳ vọng với
lần gặp mặt này, chỉ là thực hiện trách nhiệm của người vợ với chồng
mình, nhưng đã gặp mặt, nếu bởi vậy mà cô ngủ mất, vậy thì thật không
đáng, dù sao thời gian là vàng bạc, đặc biệt là với hai người lúc nào
cũng bận rộn công việc.
Nhưng cô không ngờ tới, lần gặp mặt này sẽ theo một cách như vậy, từng binh sĩ lại đang đối kháng rèn luyện. Lưu Vũ bị đoàn trưởng đả đảo một lần lại một lần, nói cô không đau lòng là giả, cho dù có cảm tình hay không, anh là chồng của cô, chồng của cô sao có thể để cho người ta đánh như vậy? Tuy rằng cô biết người ta đang huấn luyện, nhưng sâu trong đáy lòng, cô không thể không có chút oán giận đoàn trưởng, ngày nào đó nhất định cô phải nói với chị Chu, không thể để đoàn trưởng bắt nạt A Vũ nhà cô như vậy được.
Hiện tại mặt Lưu Vũ còn sưng, nhưng bởi vì quan tâm cô yêu thương cô, cũng bất chấp thân thể của mình, đi mở nước cho cô, người đàn ông như vậy sao có thể không khiến cô cảm động chứ? Cô rất muốn càng thêm hiểu biết về anh, người đàn ông không xuất hiện trong hai mấy năm trước này, vài thập niên trong tương lai sẽ cùng cô vượt qua sóng gió, cô muốn hiểu rõ anh, cũng muốn chậm rãi học cách hiểu anh, ít nhất là trong sự nghiệp của anh, cô cần có thời gian để hiểu dần.
Tục ngữ nói, muốn hiểu biết về một người, đầu tiên là từ hoàn cảnh nơi ở và khả năng thu dọn của người này mà đánh giá.
Cô cố gắng tập trung, bắt đầu nhìn xung quanh nhà của Lưu Vũ, bởi vì đến lần đầu tiên, cho nên vô cùng tò mò. Đây là một căn nhà đơn giản chỉ khoảng 60m² với hai phòng ngủ một phòng khách, phòng được trang hoàng đơn giản, bởi vì không có nữ chủ nhân nên có vẻ hơi lạnh lẽo mà không ấm áp. Phòng Lưu Vũ được thu dọn vô cùng sạch sẽ, trên bàn nhỏ thấp ở phòng khách bày chút hoa quả, còn có một bồn hoa tươi, có thể thấy được anh là người yêu hoa. Những đồ bày biện khác trong phòng khách không khác những gia đình bình thường là bao, chẳng qua thêm một ít thiết bị quân dụng, nhưng được đặt chỉnh tề ngay ngắn, phòng khách càng lại được dọn dẹp sạch sẽ.
Bởi vì tò mò, cho nên cô quyết định kéo cơ thể yếu ớt mà tham quan phòng ở của anh, bắt đầu từ phòng bếp. Thực ra, cô muốn tham quan phòng ngủ trước, nhưng nếu cô làm như vậy thì có vẻ quá nôn nóng cũng quá đáng khinh, cho nên cô quyết định bắt đầu từ phòng bếp trước. Phòng bếp được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, nhưng vì rất sạch sẽ cho nên cũng không có sự ấm áp, bởi vì không có loại không khí mà phòng bếp nên có, không có nồi bát muôi chậu, thậm chí ngay cả bếp ga cũng không. Cô lắc đầu, thật đúng là không phải sạch sẽ bình thường, anh ấy không ăn cơm sao? Lại nghĩ, trong quân doanh có căn tin, anh ăn cơm một mình trong ký túc xá thì lại phải đi mua đồ ăn, thật bất tiện, đi căn tin là đúng rồi.
Tham quan xong phòng bếp, cô lại lết người đi tới thư phòng, phòng nhỏ này được anh dùng làm thư phòng, mà không phải là căn phòng ở mặt bên. Vừa đi vào, cô đã bị những quyển sách muôn màu bên trong thu hút, một tủ đầy sách, phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trong phòng còn có một cái bàn nhỏ và một chiếc laptop, trong này không hề có một hạt bụi. Cô cho rằng một người đàn ông như anh hẳn sẽ không đọc sách, liền tùy ý lật đi lật lại, lại không nghĩ rằng sách bên trong đều bị anh lật nhiều quá thành cũ, không chỉ như thế, bên trong cũng đều có ghi chép, có thể thấy được, anh chẳng những đọc sách, còn đọc nghiêm cẩn, chẳng những nghiêm cẩn, còn đọc say sưa.
Trong giá sách của anh phần lớn là sách liên quan đến quân sự và kỹ thuật, ngoài ra còn có một ít sách văn học. Cô rất kinh ngạc, không ngờ anh lại thích sách văn học, có tác phẩm nổi tiếng thế giới, cũng có tác phẩm nổi tiếng trong nước, có bản tiếng Anh cũng có bản tiếng Trung. Cô lật lật, liền cảm thấy mình không hiểu về anh chút nào, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện của anh mà cô không biết? Cô đột nhiên cảm thấy tò mò về anh, có một loại xúc động như muốn xâm nhập vào rừng sâu để tìm tòi.
"Tiểu Nhan, Tiểu Nhan. . ." Tiếng gọi của Lưu Vũ truyền đến.
Lúc này Từ Nhan mới hoàn hồn, lên tiếng, Lưu Vũ đã vội vàng chạy về phía thư phòng, một phen ôm lấy cô: "Em làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng em đi đâu mất rồi."
Từ Nhan nhíu mày, tỏ vẻ không quan tâm: "Em chạy đâu được chứ, nhìn anh khẩn trương kìa." Anh ấy không hơi làm quá lên chứ?
"Em sẽ không chạy, nhưng em như vậy khiến anh lo lắng. Anh đã mở nước rồi, anh ôm em đi tắm nước nóng." Lưu Vũ không khỏi thanh minh, lại muốn ôm lấy cô.
"Đừng ôm, em tự đi được." Từ Nhan đỏ mặt, để anh ôm vào phòng tắm, còn không bằng giết cô cho nhanh.
Giờ phút này, bởi vì giãy giụa, cho nên cô thấy được vết chân bùn nối tiếp dưới đất, nhất thời mặt càng đỏ hơn. Khi anh ôm cô vào, vội vã đi mở nước, cho nên cũng không đổi giày cho cô, mà cô vì tò mò nên quên mất mình còn đi đôi giày đầy bùn, cứ thế xông loạn khắp nơi, hiển nhiên là để lại một chuỗi dấu chân bùn dài, may mà cô còn chưa kịp đi tới phòng ngủ, nếu không phòng ngủ cũng gặp tai ương mất.
Lưu Vũ đang thảo luận vấn đề ôm cùng không ôm với cô, lại bởi vì theo ánh mắt cô mà nhìn xuống đất, biểu cảm trên mặt không có chút biến hóa nào, cười nói: "Không sao cả, chờ lát nữa anh lau sạch sẽ." Theo ý anh, dấu chân dưới mặt đất sao có thể đáng yêu như bà xã anh lúc này chứ, tuy rằng anh không chịu nổi phòng bừa bộn, đây cũng là thói quen đặc biệt của quân nhân.
Từ Nhan hơi ngượng ngùng, nhưng không phát giác Lưu Vũ đã khom người xuống, bỗng chốc liền bế cô lên, ôm kiểu công chúa.
Cô kinh hãi, giãy giụa hô: "A Vũ, anh làm gì vậy?" Không phải cô sợ hãi, chỉ là thẹn thùng mà thôi, dù sao từ khi hai người kết hôn đến bây giờ, mặt đối mặt ái muội như vậy thật sự rất ít, sau ngày tân hôn anh trở về quân doanh, sau đó lại bị lãnh đạo giữ lại không cho về nhà, hơn nữa còn đối mặt thân mật như vậy, điều này khiến cô rất không quen.
Đối với Lưu Vũ mà nói, sự giãy giụa của Từ Nhan không hề có hiệu quả. Người đàn ông bình thường có vẻ tao nhã này, khi quyết định một việc gì, dù là ai cũng không thay đổi được, cho nên đối với sự giãy giụa và đánh đấm giống như gãi ngứa của cô, anh cũng không để ở trong lòng.
Phòng tắm thật ấm áp, ánh sáng bên trong mờ mờ, có loại cảm giác mông lung, càng tăng thêm sự ái muội, Từ Nhan nghĩ: chắc chắn là anh cố ý. Nước trong bồn đã được mở đầy, không phải tắm rửa bình thường, mà là thực sự để cho cô ngâm mình tắm bồn, điều này khiến cô có chút kinh ngạc.
Phòng tắm thực ra khá ổn, đây cũng là nơi ấm áp nhất đồng thời cũng ái muội nhất trong nhà, ngoại trừ chiếc đèn lờ mờ kia, cũng bởi vì phòng tắm được bày biện rất tốt, so sánh với sự đơn giản bên ngoài, khác biệt cũng rất lớn.Lưu Vũ là người thích sạch sẽ, hơn nữa cũng rất quan tâm đến kiến trúc trong phòng tắm, cô tự nói với mình như vậy.
"Thân thể em bị trúng khí lạnh, tắm rửa không thể làm khí lạnh trong thân thể em biến mất, tắm bồn mới có thể bức khí lạnh trong cơ thể ra." Lưu Vũ có lẽ là nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt cô, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Nhưng cũng bởi vì sự giải thích nhẹ nhàng bâng quơ này của anh, lại khiến lòng cô dâng lên sự ấm áp, thấm sâu đến tận đáy lòng. Một người đàn ông quan tâm đến mình từ những điều nhỏ nhất, cho dù cô có sơ ý hơn nữa, cũng không thể không bị cảm động. Đối với Lưu Vũ, cô lại càng cảm thấy rằng người đàn ông này đáng giá để cô gả cho.
"Được rồi, anh đã ôm em đến phòng tắm, buông em xuống đi." Cô giãy giụa trong lòng anh.
Lúc này anh nghe lời đặt cô xuống, nhưng cũng không đi ra ngoài, Từ Nhan đỏ mặt nói: "Ừm. . . Vậy. . . Anh có thể đi ra ngoài."
Nhưng Lưu Vũ chẳng những không đi ra ngoài, còn cứ thế giúp cô cởi áo, mặt Từ Nhan càng đỏ hơn, cao giọng kêu: "Anh đi ra ngoài." Ra sức giữ lấy quần áo, có chút ngượng ngùng.
"Em là vợ của anh, anh cởi áo cho em thì sao chứ?" Lưu Vũ lại bởi vì hành động của cô mà nở nụ cười.
"Anh đi ra ngoài, em tự làm được." Từ Nhan cố ý phụng phịu nói, thực ra trong lòng đã run rẩy.
Anh không di chuyển, hiện tại cơ hội tốt như vậy, sao anh có thể buông tha chứ? Ngắm nhìn thân thể của vợ mình là điều anh rất muốn làm sau khi kết hôn nhưng lại sợ sẽ khiến cô sợ hãi, cơ hội tốt như bây giờ sao có thể lỡ mất?
"Anh có đi hay không?" Ngữ khí của Từ Nhan rất lạnh lùng, đẩy mạnh anh ra ngoài.
Nhưng anh lại vòng tay lại ôm cô vào trong lòng mình, miệng cũng đã che lại môi cô.
Cô rất lạnh, điều này anh biết, nhưng trong phòng đã bốc lên hơi ấm, có thể làm thân thể của cô ấm áp rồi. Mà nếu muốn ngăn cản sự phản kháng của cô, biện pháp duy nhất hiện tại là dùng cách đặc biệt, chính là để cô mất kiểm soát trước, mà muốn khiến cô mất kiểm soát, ngoại trừ hôn môi, những cách khác còn cần tìm ra.
Đầu của Từ Nhan vốn là bởi vì sự lạnh lẽo bên ngoài làm cho mê man, hiện tại bị anh hôn, cả người bắt đầu nóng lên. Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ hôn, lần môi sát qua trước kia chỉ là ngoài ý muốn, lúc này nghiêm cẩn hôn môi cô, khiến cô có phần trở tay không kịp.
"Ừm. . ." Từ Nhan bắt đầu giãy giụa, nhưng là sức lực rất nhỏ.
Lưu Vũ ôm thật chặt, tay ôm đầu cô không để cô giãy giụa. Một người đàn ông muốn chinh phục một người phụ nữ, cách tốt nhất chính là khiến cô mê say mình trước, để cô cam tâm tình nguyện tiến gần mình, hiện tại điều Lưu Vũ cần làm chính là để cô cam tâm tình nguyện sa vào ôm ấp của mình.
Thời khắc như lúc này, anh đã tưởng tượng rất nhiều, từ khi mới quen cô anh đã nghĩ, nếu cô trở thành vợ mình thì tốt rồi, như vậy anh có thể quang minh chính đại có được cô, mà không phải thầm mến như vậy. Thời gian qua đi đã nhiều năm, anh cho rằng không có khả năng, cho nên xóa đi hết thảy thông tin có thể khiến cô liên lạc được với anh, muốn chậm rãi quên đi cô, nhưng không ngờ rằng mình sẽ có cơ hội quen biết với cô rồi thành vợ chồng, đây không thể không nói là ông trời chiếu cố anh.
Lúc đó Tiểu Thạch Đầu giới thiệu em gái của cậu ấy, thực ra Lưu Vũ cũng không nghĩ tới sẽ là cô, cho nên hứng thú của anh cũng không nhiều, cũng không vui sướng bao nhiêu. Lúc đó Tiểu Thạch Đầu nói, thấy anh luôn chỉ một người, cho nên muốn giới thiệu em gái của mình cho anh, anh lại không tiện cự tuyệt, chỉ nói với Thạch Đầu: "Hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, có thời gian thì liên lạc sau." Đúng vậy, từ đầu đến cuối anh đều không liên lạc với cô, bởi vì anh cũng không có nhiều hảo cảm với cô, chỉ nghe nói đó là một cô gái kiêu ngạo mà xinh đẹp, anh không để ý gì đến người kiêu ngạo, lại có ít nhiều thành kiến với những cô gái xinh đẹp, bởi vì bạn gái đầu của anh rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng lại phản bội anh. Lúc đó nghe nói cô không đồng ý kết giao, trong lòng anh cũng có chút cao hứng, bởi vì rốt cuộc không cần phải đối mặt với cô, nhưng không ngờ chị Chu cũng giới thiệu cho anh, hơn nữa anh chưa từng nghĩ đến họ lại giới thiệu cùng một người. Khi nhìn thấy ảnh của cô, anh cảm thấy may mắn vì mình không có lệ, nếu không cả đời này anh đều sẽ hối hận, bởi vì cô là "cô".
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh cũng chờ được em rồi." Anh kìm lòng không được thì thào.
Lúc này đầu của Từ Nhan rất loạn, nhưng câu nói kia của Lưu Vũ vẫn là giống như nước đá đổ vào cái đầu đang lơ mơ của cô, cô giật thót mình, triệt để tỉnh táo. Cô ra sức đẩy, môi ra sức ma sát, muốn tránh khỏi sự khống chế của anh, nhưng sức lực của anh rất lớn, sức lực của cô lại thật nhỏ, lực lượng khác xa giữa đàn ông và phụ nữ có thể nhìn ra từ điều này.
"Vừa rồi anh nói rất nhiều năm, có ý gì?" Từ Nhan nói đứt quãng.
Lưu Vũ không nói gì, bởi vì cô vừa nói, đầu lưỡi anh liền len vào.
Vừa đi vào, liền càng không thể vãn hồi. Đầu óc không dễ gì mà thanh tỉnh của Từ Nhan lại trở về trạng thái mơ hồ.
Phụ nữ, chính là không có tiền đồ như vậy, bị đàn ông vừa kích thích, ý thức liền không còn. Cô "ưm" một tiếng, cả người mềm nhũn, bắt đầu tiến về phía anh, hai tay bất giác từ tư thế đẩy anh ra đổi thành tư thế vòng lên cổ anh.
Bởi vì một cái hôn, tất cả tình cảm mãnh liệt bùng nổ, cũng vì một cái hôn, một người phụ nữ nào đó đã rượu không say người mà người tự say rồi. Vừa rồi còn lời thề son sắt cho là mình sẽ không bị anh mê hoặc, nhưng anh vừa chạm vào cô, cũng chỉ là một nụ hôn nho nhỏ, cô đã tước vũ khí đầu hàng rồi.
"A Vũ. . ." Cô vô thức gọi.
Lòng Lưu Vũ run rẩy, vốn chỉ muốn trừng phạt cô một chút, nhưng nụ hôn này cũng khiến cả người anh có phản ứng, cơ thể căng chặt khiến anh rất đau.
Nhưng cô không ngờ tới, lần gặp mặt này sẽ theo một cách như vậy, từng binh sĩ lại đang đối kháng rèn luyện. Lưu Vũ bị đoàn trưởng đả đảo một lần lại một lần, nói cô không đau lòng là giả, cho dù có cảm tình hay không, anh là chồng của cô, chồng của cô sao có thể để cho người ta đánh như vậy? Tuy rằng cô biết người ta đang huấn luyện, nhưng sâu trong đáy lòng, cô không thể không có chút oán giận đoàn trưởng, ngày nào đó nhất định cô phải nói với chị Chu, không thể để đoàn trưởng bắt nạt A Vũ nhà cô như vậy được.
Hiện tại mặt Lưu Vũ còn sưng, nhưng bởi vì quan tâm cô yêu thương cô, cũng bất chấp thân thể của mình, đi mở nước cho cô, người đàn ông như vậy sao có thể không khiến cô cảm động chứ? Cô rất muốn càng thêm hiểu biết về anh, người đàn ông không xuất hiện trong hai mấy năm trước này, vài thập niên trong tương lai sẽ cùng cô vượt qua sóng gió, cô muốn hiểu rõ anh, cũng muốn chậm rãi học cách hiểu anh, ít nhất là trong sự nghiệp của anh, cô cần có thời gian để hiểu dần.
Tục ngữ nói, muốn hiểu biết về một người, đầu tiên là từ hoàn cảnh nơi ở và khả năng thu dọn của người này mà đánh giá.
Cô cố gắng tập trung, bắt đầu nhìn xung quanh nhà của Lưu Vũ, bởi vì đến lần đầu tiên, cho nên vô cùng tò mò. Đây là một căn nhà đơn giản chỉ khoảng 60m² với hai phòng ngủ một phòng khách, phòng được trang hoàng đơn giản, bởi vì không có nữ chủ nhân nên có vẻ hơi lạnh lẽo mà không ấm áp. Phòng Lưu Vũ được thu dọn vô cùng sạch sẽ, trên bàn nhỏ thấp ở phòng khách bày chút hoa quả, còn có một bồn hoa tươi, có thể thấy được anh là người yêu hoa. Những đồ bày biện khác trong phòng khách không khác những gia đình bình thường là bao, chẳng qua thêm một ít thiết bị quân dụng, nhưng được đặt chỉnh tề ngay ngắn, phòng khách càng lại được dọn dẹp sạch sẽ.
Bởi vì tò mò, cho nên cô quyết định kéo cơ thể yếu ớt mà tham quan phòng ở của anh, bắt đầu từ phòng bếp. Thực ra, cô muốn tham quan phòng ngủ trước, nhưng nếu cô làm như vậy thì có vẻ quá nôn nóng cũng quá đáng khinh, cho nên cô quyết định bắt đầu từ phòng bếp trước. Phòng bếp được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, nhưng vì rất sạch sẽ cho nên cũng không có sự ấm áp, bởi vì không có loại không khí mà phòng bếp nên có, không có nồi bát muôi chậu, thậm chí ngay cả bếp ga cũng không. Cô lắc đầu, thật đúng là không phải sạch sẽ bình thường, anh ấy không ăn cơm sao? Lại nghĩ, trong quân doanh có căn tin, anh ăn cơm một mình trong ký túc xá thì lại phải đi mua đồ ăn, thật bất tiện, đi căn tin là đúng rồi.
Tham quan xong phòng bếp, cô lại lết người đi tới thư phòng, phòng nhỏ này được anh dùng làm thư phòng, mà không phải là căn phòng ở mặt bên. Vừa đi vào, cô đã bị những quyển sách muôn màu bên trong thu hút, một tủ đầy sách, phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trong phòng còn có một cái bàn nhỏ và một chiếc laptop, trong này không hề có một hạt bụi. Cô cho rằng một người đàn ông như anh hẳn sẽ không đọc sách, liền tùy ý lật đi lật lại, lại không nghĩ rằng sách bên trong đều bị anh lật nhiều quá thành cũ, không chỉ như thế, bên trong cũng đều có ghi chép, có thể thấy được, anh chẳng những đọc sách, còn đọc nghiêm cẩn, chẳng những nghiêm cẩn, còn đọc say sưa.
Trong giá sách của anh phần lớn là sách liên quan đến quân sự và kỹ thuật, ngoài ra còn có một ít sách văn học. Cô rất kinh ngạc, không ngờ anh lại thích sách văn học, có tác phẩm nổi tiếng thế giới, cũng có tác phẩm nổi tiếng trong nước, có bản tiếng Anh cũng có bản tiếng Trung. Cô lật lật, liền cảm thấy mình không hiểu về anh chút nào, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện của anh mà cô không biết? Cô đột nhiên cảm thấy tò mò về anh, có một loại xúc động như muốn xâm nhập vào rừng sâu để tìm tòi.
"Tiểu Nhan, Tiểu Nhan. . ." Tiếng gọi của Lưu Vũ truyền đến.
Lúc này Từ Nhan mới hoàn hồn, lên tiếng, Lưu Vũ đã vội vàng chạy về phía thư phòng, một phen ôm lấy cô: "Em làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng em đi đâu mất rồi."
Từ Nhan nhíu mày, tỏ vẻ không quan tâm: "Em chạy đâu được chứ, nhìn anh khẩn trương kìa." Anh ấy không hơi làm quá lên chứ?
"Em sẽ không chạy, nhưng em như vậy khiến anh lo lắng. Anh đã mở nước rồi, anh ôm em đi tắm nước nóng." Lưu Vũ không khỏi thanh minh, lại muốn ôm lấy cô.
"Đừng ôm, em tự đi được." Từ Nhan đỏ mặt, để anh ôm vào phòng tắm, còn không bằng giết cô cho nhanh.
Giờ phút này, bởi vì giãy giụa, cho nên cô thấy được vết chân bùn nối tiếp dưới đất, nhất thời mặt càng đỏ hơn. Khi anh ôm cô vào, vội vã đi mở nước, cho nên cũng không đổi giày cho cô, mà cô vì tò mò nên quên mất mình còn đi đôi giày đầy bùn, cứ thế xông loạn khắp nơi, hiển nhiên là để lại một chuỗi dấu chân bùn dài, may mà cô còn chưa kịp đi tới phòng ngủ, nếu không phòng ngủ cũng gặp tai ương mất.
Lưu Vũ đang thảo luận vấn đề ôm cùng không ôm với cô, lại bởi vì theo ánh mắt cô mà nhìn xuống đất, biểu cảm trên mặt không có chút biến hóa nào, cười nói: "Không sao cả, chờ lát nữa anh lau sạch sẽ." Theo ý anh, dấu chân dưới mặt đất sao có thể đáng yêu như bà xã anh lúc này chứ, tuy rằng anh không chịu nổi phòng bừa bộn, đây cũng là thói quen đặc biệt của quân nhân.
Từ Nhan hơi ngượng ngùng, nhưng không phát giác Lưu Vũ đã khom người xuống, bỗng chốc liền bế cô lên, ôm kiểu công chúa.
Cô kinh hãi, giãy giụa hô: "A Vũ, anh làm gì vậy?" Không phải cô sợ hãi, chỉ là thẹn thùng mà thôi, dù sao từ khi hai người kết hôn đến bây giờ, mặt đối mặt ái muội như vậy thật sự rất ít, sau ngày tân hôn anh trở về quân doanh, sau đó lại bị lãnh đạo giữ lại không cho về nhà, hơn nữa còn đối mặt thân mật như vậy, điều này khiến cô rất không quen.
Đối với Lưu Vũ mà nói, sự giãy giụa của Từ Nhan không hề có hiệu quả. Người đàn ông bình thường có vẻ tao nhã này, khi quyết định một việc gì, dù là ai cũng không thay đổi được, cho nên đối với sự giãy giụa và đánh đấm giống như gãi ngứa của cô, anh cũng không để ở trong lòng.
Phòng tắm thật ấm áp, ánh sáng bên trong mờ mờ, có loại cảm giác mông lung, càng tăng thêm sự ái muội, Từ Nhan nghĩ: chắc chắn là anh cố ý. Nước trong bồn đã được mở đầy, không phải tắm rửa bình thường, mà là thực sự để cho cô ngâm mình tắm bồn, điều này khiến cô có chút kinh ngạc.
Phòng tắm thực ra khá ổn, đây cũng là nơi ấm áp nhất đồng thời cũng ái muội nhất trong nhà, ngoại trừ chiếc đèn lờ mờ kia, cũng bởi vì phòng tắm được bày biện rất tốt, so sánh với sự đơn giản bên ngoài, khác biệt cũng rất lớn.Lưu Vũ là người thích sạch sẽ, hơn nữa cũng rất quan tâm đến kiến trúc trong phòng tắm, cô tự nói với mình như vậy.
"Thân thể em bị trúng khí lạnh, tắm rửa không thể làm khí lạnh trong thân thể em biến mất, tắm bồn mới có thể bức khí lạnh trong cơ thể ra." Lưu Vũ có lẽ là nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt cô, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Nhưng cũng bởi vì sự giải thích nhẹ nhàng bâng quơ này của anh, lại khiến lòng cô dâng lên sự ấm áp, thấm sâu đến tận đáy lòng. Một người đàn ông quan tâm đến mình từ những điều nhỏ nhất, cho dù cô có sơ ý hơn nữa, cũng không thể không bị cảm động. Đối với Lưu Vũ, cô lại càng cảm thấy rằng người đàn ông này đáng giá để cô gả cho.
"Được rồi, anh đã ôm em đến phòng tắm, buông em xuống đi." Cô giãy giụa trong lòng anh.
Lúc này anh nghe lời đặt cô xuống, nhưng cũng không đi ra ngoài, Từ Nhan đỏ mặt nói: "Ừm. . . Vậy. . . Anh có thể đi ra ngoài."
Nhưng Lưu Vũ chẳng những không đi ra ngoài, còn cứ thế giúp cô cởi áo, mặt Từ Nhan càng đỏ hơn, cao giọng kêu: "Anh đi ra ngoài." Ra sức giữ lấy quần áo, có chút ngượng ngùng.
"Em là vợ của anh, anh cởi áo cho em thì sao chứ?" Lưu Vũ lại bởi vì hành động của cô mà nở nụ cười.
"Anh đi ra ngoài, em tự làm được." Từ Nhan cố ý phụng phịu nói, thực ra trong lòng đã run rẩy.
Anh không di chuyển, hiện tại cơ hội tốt như vậy, sao anh có thể buông tha chứ? Ngắm nhìn thân thể của vợ mình là điều anh rất muốn làm sau khi kết hôn nhưng lại sợ sẽ khiến cô sợ hãi, cơ hội tốt như bây giờ sao có thể lỡ mất?
"Anh có đi hay không?" Ngữ khí của Từ Nhan rất lạnh lùng, đẩy mạnh anh ra ngoài.
Nhưng anh lại vòng tay lại ôm cô vào trong lòng mình, miệng cũng đã che lại môi cô.
Cô rất lạnh, điều này anh biết, nhưng trong phòng đã bốc lên hơi ấm, có thể làm thân thể của cô ấm áp rồi. Mà nếu muốn ngăn cản sự phản kháng của cô, biện pháp duy nhất hiện tại là dùng cách đặc biệt, chính là để cô mất kiểm soát trước, mà muốn khiến cô mất kiểm soát, ngoại trừ hôn môi, những cách khác còn cần tìm ra.
Đầu của Từ Nhan vốn là bởi vì sự lạnh lẽo bên ngoài làm cho mê man, hiện tại bị anh hôn, cả người bắt đầu nóng lên. Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ hôn, lần môi sát qua trước kia chỉ là ngoài ý muốn, lúc này nghiêm cẩn hôn môi cô, khiến cô có phần trở tay không kịp.
"Ừm. . ." Từ Nhan bắt đầu giãy giụa, nhưng là sức lực rất nhỏ.
Lưu Vũ ôm thật chặt, tay ôm đầu cô không để cô giãy giụa. Một người đàn ông muốn chinh phục một người phụ nữ, cách tốt nhất chính là khiến cô mê say mình trước, để cô cam tâm tình nguyện tiến gần mình, hiện tại điều Lưu Vũ cần làm chính là để cô cam tâm tình nguyện sa vào ôm ấp của mình.
Thời khắc như lúc này, anh đã tưởng tượng rất nhiều, từ khi mới quen cô anh đã nghĩ, nếu cô trở thành vợ mình thì tốt rồi, như vậy anh có thể quang minh chính đại có được cô, mà không phải thầm mến như vậy. Thời gian qua đi đã nhiều năm, anh cho rằng không có khả năng, cho nên xóa đi hết thảy thông tin có thể khiến cô liên lạc được với anh, muốn chậm rãi quên đi cô, nhưng không ngờ rằng mình sẽ có cơ hội quen biết với cô rồi thành vợ chồng, đây không thể không nói là ông trời chiếu cố anh.
Lúc đó Tiểu Thạch Đầu giới thiệu em gái của cậu ấy, thực ra Lưu Vũ cũng không nghĩ tới sẽ là cô, cho nên hứng thú của anh cũng không nhiều, cũng không vui sướng bao nhiêu. Lúc đó Tiểu Thạch Đầu nói, thấy anh luôn chỉ một người, cho nên muốn giới thiệu em gái của mình cho anh, anh lại không tiện cự tuyệt, chỉ nói với Thạch Đầu: "Hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, có thời gian thì liên lạc sau." Đúng vậy, từ đầu đến cuối anh đều không liên lạc với cô, bởi vì anh cũng không có nhiều hảo cảm với cô, chỉ nghe nói đó là một cô gái kiêu ngạo mà xinh đẹp, anh không để ý gì đến người kiêu ngạo, lại có ít nhiều thành kiến với những cô gái xinh đẹp, bởi vì bạn gái đầu của anh rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng lại phản bội anh. Lúc đó nghe nói cô không đồng ý kết giao, trong lòng anh cũng có chút cao hứng, bởi vì rốt cuộc không cần phải đối mặt với cô, nhưng không ngờ chị Chu cũng giới thiệu cho anh, hơn nữa anh chưa từng nghĩ đến họ lại giới thiệu cùng một người. Khi nhìn thấy ảnh của cô, anh cảm thấy may mắn vì mình không có lệ, nếu không cả đời này anh đều sẽ hối hận, bởi vì cô là "cô".
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh cũng chờ được em rồi." Anh kìm lòng không được thì thào.
Lúc này đầu của Từ Nhan rất loạn, nhưng câu nói kia của Lưu Vũ vẫn là giống như nước đá đổ vào cái đầu đang lơ mơ của cô, cô giật thót mình, triệt để tỉnh táo. Cô ra sức đẩy, môi ra sức ma sát, muốn tránh khỏi sự khống chế của anh, nhưng sức lực của anh rất lớn, sức lực của cô lại thật nhỏ, lực lượng khác xa giữa đàn ông và phụ nữ có thể nhìn ra từ điều này.
"Vừa rồi anh nói rất nhiều năm, có ý gì?" Từ Nhan nói đứt quãng.
Lưu Vũ không nói gì, bởi vì cô vừa nói, đầu lưỡi anh liền len vào.
Vừa đi vào, liền càng không thể vãn hồi. Đầu óc không dễ gì mà thanh tỉnh của Từ Nhan lại trở về trạng thái mơ hồ.
Phụ nữ, chính là không có tiền đồ như vậy, bị đàn ông vừa kích thích, ý thức liền không còn. Cô "ưm" một tiếng, cả người mềm nhũn, bắt đầu tiến về phía anh, hai tay bất giác từ tư thế đẩy anh ra đổi thành tư thế vòng lên cổ anh.
Bởi vì một cái hôn, tất cả tình cảm mãnh liệt bùng nổ, cũng vì một cái hôn, một người phụ nữ nào đó đã rượu không say người mà người tự say rồi. Vừa rồi còn lời thề son sắt cho là mình sẽ không bị anh mê hoặc, nhưng anh vừa chạm vào cô, cũng chỉ là một nụ hôn nho nhỏ, cô đã tước vũ khí đầu hàng rồi.
"A Vũ. . ." Cô vô thức gọi.
Lòng Lưu Vũ run rẩy, vốn chỉ muốn trừng phạt cô một chút, nhưng nụ hôn này cũng khiến cả người anh có phản ứng, cơ thể căng chặt khiến anh rất đau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook