Cưới Chui Với Trung Tá
-
Chương 17
Từ Nhan cũng không biết tất cả mọi chuyện ở cửa không phải là trùng hợp, cô còn đang suy nghĩ, hóa ra mọi người trong quân doanh đều biết đến cô sao? Cô cho rằng mình chưa từng đến quân doanh, tất cả mọi người đều
không biết cô.
Một đường từ cổng chính đi vào trong, đến chỗ có rất nhiều binh sĩ đi qua, cũng có một ít sĩ quan cấp úy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, lúc này cô ngẩng cao đầu 200%. Cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, liền càng ngẩng đầu ưỡn ngực hơn. Nhưng mà đi tới đi lui, cô nghĩ tới một vấn đề, cô cũng không biết Lưu Vũ đang ở đâu. Chắc là giờ anh ấy đang ở văn phòng? Vì thế cô hỏi người khác văn phòng chính trị ở đâu rồi lập tức đi qua, nhưng mà hiển nhiên, tại dưới lầu, cô lại bị người khác ngăn cản.
"Đồng chí, đây là nơi quan trọng với những vấn đề quân sự kín đáo, cô không thể đi vào." Lính cảnh vệ ở phòng trực chặn cô lại ngay dưới lầu.
"Tôi tìm Lưu Vũ." Cửa lớn cô còn xông vào, còn phải sợ lính cảnh vệ ở phòng trực nhỏ nhoi này sao?
"Đồng chí, thật sự cô không thể vào, trừ phi cô được đoàn trưởng đặc biệt cho phép." Lính cảnh vệ ở phòng trực khách khí mà nghiêm khắc.
đoàn trưởng? Nếu cô có cách liên hệ với đoàn trưởng thì đã không đứng ở đây để bị bọn họ cằn nhằn rồi.
"Tôi tìm Lưu Vũ có chút việc." Từ Nhan cực kỳ cố chấp muốn đi vào.
"Đồng chí, cô lại cố chấp muốn đi vào, tôi sẽ kêu cảnh vệ đến đưa cô đi ra ngoài." Lính phòng trực ban làm bộ muốn gọi điện thoại.
Từ Nhan cắn chặt răng, buồn bực nhưng lại không dám thực sự làm gì người ta.
"Hơn nữa, hiện tại phó xử Lưu cũng không ở văn phòng." Lính phòng trực đột nhiên nói một câu.
Từ Nhan đang buồn bực không biết làm sao mới có thể đi vào, nghe được anh ta nói một câu này, mạnh mẽ ngẩng đầu: "Không có ở đây? Sao anh không nói sớm." Cũng không quay đầu lại mà rời đi, nhưng mới vừa đi đến bậc thang, lại nghĩ, quay trở lại, hỏi anh ta, "Biết anh ấy ở đâu không?"
Anh lính phòng trực ban suy nghĩ, lắc đầu: "Tôi cũng không biết thủ trưởng ở đâu."
Từ Nhan suy nghĩ, hỏi anh ta cũng như không hỏi, cô tự đi tìm thì hơn. Nhưng quân doanh lớn như vậy biết đi đâu để tìm chứ? Cô cũng không thể tự đi loanh quanh mà tìm. Số của đoàn trưởng lại không biết, muốn gọi điện thoại cho chị Chu, lại cảm thấy như vậy là làm phiền người khác, vẫn quyết định tự mình đi tìm. Quân doanh rất lớn, mà còn có rất nhiều binh sĩ đi tới đi lui, cho nên gọi lại một người để hỏi là một chuyện dễ dàng.
Nghĩ như vậy, cô kéo một binh sĩ lại hỏi: "Xin hỏi, phó xử Lưu - Lưu Vũ ở đâu?"
"Cô tìm phó xử Lưu của chúng tôi sao? Cô là gì của anh ta?" Binh sĩ kia tò mò hỏi cô.
"Tôi là vợ của phó xử Lưu của các anh, anh có thể nói cho tôi biết bây giờ anh ấy đang ở chỗ nào không?" diienddaanllequuyddoon
Hỏi rất nhiều binh sĩ, cuối cùng cũng có người biết rõ: "A, tôi thấy anh ấy và đội trưởng đang tập luyện ở sân huấn luyện.”
"Xin hỏi sân huấn luyện ở chỗ nào?" Quân doanh lớn như vậy, hơn nữa không chỉ có một sân huấn luyện, nếu cô muốn tìm được anh ấy thì vẫn rất khó.
Trái lại anh lính kia rất nhiệt tình, sau khi biết cô là vợ Lưu Vũ, liền xung phong nhận việc nói: "Chị dâu, em dẫn chị đến đó."
Anh lính này thật nhiệt tình, làm cho Từ Nhan cực kỳ cảm động, cô đi vài vòng ở quân doanh, thế mà không tìm được Lưu Vũ, có thể có một người dẫn đường, trong lòng cô lại càng cảm kích. Từ vị trí hiện tại của bọn họ đi đến chỗ huấn luyện trong miệng của anh lính kia, ít nhất cũng cần vài phút, cho nên hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên cơ bản là Từ Nhan hỏi anh ta, anh ta chỉ trả lời mà thôi.
"Anh tham gia quân ngũ mấy năm rồi?" Vừa hỏi xong cô liền cảm thấy hối hận, bởi vì quân hàm anh lính đeo là quân hàm Binh nhất hai năm.
"Đã được hai năm rồi chị dâu." Quả nhiên, anh lính này thành thật trả lời.
"Quê ở đâu? Tham gia quân ngũ có khổ hay không?" Từ Nhan liền hỏi tiếp những câu nhàm chán.
"Chị dâu, quê em ở Phụ Dương An Duy, tham gia quân ngũ không khổ, nơi gian khổ nhất mới có thể nuôi dưỡng ý chí và sức mạnh của một người đàn ông." Khuôn mặt chưa thoát vẻ trẻ con của anh lính tràn đầy nhiệt huyết.
Phụ Dương? Cô có bạn học là Hợp Phì, là một nam sinh rất thời thượng, chẳng qua Phụ Dương như thế nào cô cũng không biết. Còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên anh lính nói: "Chị dâu, đến rồi, phó xử Lưu ở đằng kia, chị xem."
Đúng vậy, người giống như tượng đất kia không phải là Lưu Vũ sao? Tuy anh ấy bị bùn lầy làm cho bộ dạng nhìn không ra, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, ít nhiều cũng có thể nhận ra qua vóc người. Hơn nữa, anh lính kia có nói Lưu Vũ đang luyện đánh nhau đối kháng với đoàn trưởng, ở đây chỉ có hai người đánh nhau, những binh sĩ khác đều đứng xung quanh xem náo nhiệt và hò hét trợ uy, vóc người của đoàn trưởng cường tráng hơn Lưu Vũ, cho nên người còn lại không cần nghĩ cũng biết là Lưu Vũ rồi.
Sân huấn luyện này bất đồng với những sân huấn luyện khác, đó là một sân huấn luyện kiểu hồ nước, bên trong có rất nhiều thiết bị huấn luyện, bên cạnh còn có thiết bị làm chướng ngại vật, xà ngáng, lưới,... Mà hồ nước kia cũng khác hồ nước bình thường, nước bên trong không nhiều lắm, cũng không lớn, nhưng mà bùn lầy thì khá nhiều.
Cô đang nhìn, cũng cảm thấy được đoàn trưởng Cảnh quét chân ngang qua một cái, sau đó tiến lên huých cùi chỏ vào ngực Lưu Vũ. `D`Đ`L`Q`Đ` Động tác đó rất nhanh, cũng rất mạnh, nếu Lưu Vũ không tránh kịp, bị đánh trúng, nhất định sẽ bị thương. Từ Nhan cho là vậy.
"A Vũ, cẩn thận!" Kìm lòng không nỗi, cô hét lên.
Lưu Vũ đang hết sức chăm chú chống cự lại sự tiến công của đoàn trưởng, ứng phó có chút khó khăn. Tại đoàn bộ này, năng lực vật lộn của đoàn trưởng rất lợi hại, năm đó anh ấy tham gia đấu võ toàn quân, từ binh lính đi đến vị trí đoàn trưởng như bây giờ, tuy huấn luyện ít đi, những mà anh ấy vẫn thích rèn luyện cùng các chiến sĩ.
Lần này Lưu Vũ và đoàn trưởng luyện đánh nhau đối kháng, là đoàn trưởng nói ra yêu cầu, lúc ấy anh đang ở văn phòng chuẩn bị tài liệu, đoàn trưởng đột nhiên gọi điện thoại đến, muốn anh nhanh chóng đi đến sân huấn luyện. Mệnh lệnh đoàn trưởng không thể không chấp hành, thay đồng phục huấn luyện liền chạy ra ngoài, anh thật không ngờ Từ Nhan sẽ tìm đến, nếu biết sớm, anh nhất định sẽ không luyện tập cùng đoàn trưởng.
Quả đấm và cùi chỏ của đoàn trưởng có lực khá mạnh, hơn nữa thêm phần chân quét ngang, anh phải toàn lực đối kháng, đột nhiên lại nghe được tiếng Từ Nhan kêu hô.
Nghe một tiếng hét kinh hãi như thế, trong lòng anh vừa sợ vừa vui, nói Từ Nhan đến bộ đội tìm anh, dù thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được. Quay đầu lại, đúng lúc thấy bộ dáng che miệng hoảng sợ của Từ Nhan, lúc này quả đấm của đoàn trưởng đã đến gần, nghe được tiếng quát buồn bực của đoàn trưởng: "Tên nhóc, hoàn hồn lại." Hoàn hồn, quả đấm của đoàn trưởng đã ở ngay trước mặt, lúc này nếu anh không áp dụng biện pháp đối kháng, anh sẽ bị một quyền của đoàn trưởng đánh ngã xuống đất. Rèn luyện như thế này, thường ngày là chuyện vô cùng bình thường, phải biết rằng kỹ thuật đánh của đoàn trưởng là nhất, nhưng mà lúc này Từ Nhan đang ở bên cạnh, nếu anh bị đoàn trưởng đánh ngã xuống đất, anh liền mất mặt với Từ Nhan rồi. Cho nên cái khó ló cái khôn, người anh đã nghiêng về một bên, đồng thời vươn tay định cản nắm đấm của đoàn trưởng, sau đó học theo huých cùi chỏ vào lưng đoàn trưởng. Nhưng mà, những động tác này của anh dường như đã nằm trong dự liệu của đoàn trưởng, cùi chỏ huých vào ngực vừa mạnh lại vừa nhanh, anh muốn né tránh cũng đã không kịp nữa rồi, ngực cứ như vậy mà đón nhận cú đánh nặng nề của đoàn trưởng. Như dự liệu, anh bị đánh ngã xuống đất, quăng ngã toàn thân đầy bùn, vậy còn chưa đủ, đoàn trưởng lại đánh xuống với lực vừa mạnh vừa nặng.
Cảnh Lưu Vũ bị ngã sấp xuống, trong mắt Từ Nhan lại vô cùng chướng mắt, ngực của cô đột nhiên nhói lên, không suy nghĩ liền chạy tới: "A Vũ!"
Bàn tay của đoàn trưởng nặng nề đánh trên ngực Lưu Vũ, Lưu Vũ ho một tiếng, miệng hộc ra đầy bùn.
"Ngồi dậy! Cậu là một quân nhân, cậu phải đánh lại tôi, đứng thẳng lên!" Đoàn trưởng quát to.
Lúc này Từ Nhan đã chạy tới, cũng bất chấp bùn lầy văng tung tóe, cô ra sức đẩy đoàn trưởng ra: "Anh làm gì vậy? Có ai đánh người như anh không?" Sau đó đỡ Lưu Vũ, đau lòng xoa khuôn mặt bị đánh sưng của anh, quan tâm hỏi, "Đau không?"
Những binh sĩ đứng xem bên cạnh đều che miệng cười, mặt đoàn trưởng cũng cứng ngắc, anh ho khan một tiếng, kêu: "Lưu Vũ!"
"Đến!" Lưu Vũ đẩy Từ Nhan ra, người đứng thẳng ở tư thế nghiêm.
"Cậu có quên trách nhiệm của quân nhân không!" Mặt đoàn trưởng một chút tươi cười cũng không có.
Lưu Vũ hô: "Không!"
Bùn lầy trên mặt anh chậm rãi trượt xuống cằm và ngực, toàn thân đầy bùn, nếu muốn xem diện mạo của anh, tất nhiên là không nhìn ra được, nhưng mà không biết vì sao, ở trong mắt Từ Nhan, hôm nay Lưu Vũ thật đẹp trai.
"Thân là quân nhân, hiện tại nên làm cái gì?" Đoàn trưởng lại hỏi.
"Quyết không bỏ cuộc." Lưu Vũ trả lời rõ ràng.
"Hiện tại chúng ta đang làm cái gì? Cậu phải làm cái gì?" Đoàn trưởng hỏi tiếp.
"Hiện tại đang đối kháng, không có đoàn trưởng và phó xử, chỉ có kẻ địch và thắng thua."
"Được, vậy thì luyện tập tiếp." Tiếng nói của đoàn trưởng giống như dao găm chui vào lỗ tai Từ Nhan.
Từ Nhan đứng về phía trước, quay về phía đoàn trưởng nói: "Anh rể đoàn trưởng, em biết anh huấn luyện binh cực kỳ nghiêm, nhưng mà Lưu Vũ không phải là chủ quan [1] quân sự, làm một sĩ quan công tác chính trị, anh không nên đối xử với anh ấy như các binh sĩ khác, hơn nữa..."
Lưu Vũ vươn tay lén lút kéo cô một cái, chớp chớp mắt nhìn cô, ý bảo cô không cần nói gì nữa.
Đoàn trưởng Cảnh ôm ngực nói: "Vậy em cảm thấy hẳn nên như thế nào?"
"Anh rể, hôm nay huấn luyện Lưu Vũ đến đây là kết thúc được không? Ngày mai anh tiếp tục huấn luyện cũng được, nhưng mà..."
"Cậu ấy là một quân nhân." Đoàn trưởng Cảnh mặt không đổi sắc nói.
"Đúng, anh ấy là một quân nhân, nhưng anh ấy cũng là chồng em. Các anh tiếp đón quân tẩu đến thăm như vậy sao?" Lòng bảo vệ chồng mình của Từ Nhan là không thể nghi ngờ.
"Đừng nói nữa, Tiểu Nhan." Lưu Vũ nhỏ giọng nói.
"Trên chiến trường, không có quân tẩu xin tha cho cậu, chỉ có dùng thực lực của chính mình mới đánh bại được kẻ địch. Lưu Vũ, cậu muốn cùng vợ mình rời đi, hay là ở lại đánh bại tôi, thắng rồi rời đi?" Đoàn trưởng không để ý đến Từ Nhan mà trực tiếp hỏi Lưu Vũ.
Lưu Vũ đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội: "Tôi nguyện ý đánh bại kẻ địch trên chiến trường.”
"Được, bắt đầu đi." Đoàn trưởng Cảnh hài lòng gật đầu, lại nói với Từ Nhan: "Mời đồng chí quân tẩu đứng qua một bên, bọn anh huấn luyện xong sẽ cho em dẫn cậu ta đi."
Từ Nhan tức giận đến mức muốn quay đầu đi, nhưng cô lại không yên lòng về Lưu Vũ, cũng không biết anh có thể đánh bại đoàn trưởng Cảnh hay không, phải biết rằng đoàn trưởng Cảnh là người đứng đầu về đánh nhau, đây là cô nghe chị Chu nói. Cô bĩu môi, đứng ở một bên cùng với các chiến sĩ khác, bắt đầu quan sát trận đấu của Lưu Vũ và đoàn trưởng Cảnh.
Thật ra cho dù là thua hay thắng, ở trong lòng cô, lúc này dù Lưu Vũ như thế nào cũng đều đẹp trai hơn trước đây mấy phần, đặc biệc là khuôn mặt dính đầy bùn lầy kia.
[1] Chủ quan: người có địa vị chủ đạo và trung tâm trong tập thể lãnh đạo. Chủ quan quân chính: ví dụ như đội trưởng, chính ủy
Một đường từ cổng chính đi vào trong, đến chỗ có rất nhiều binh sĩ đi qua, cũng có một ít sĩ quan cấp úy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, lúc này cô ngẩng cao đầu 200%. Cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, liền càng ngẩng đầu ưỡn ngực hơn. Nhưng mà đi tới đi lui, cô nghĩ tới một vấn đề, cô cũng không biết Lưu Vũ đang ở đâu. Chắc là giờ anh ấy đang ở văn phòng? Vì thế cô hỏi người khác văn phòng chính trị ở đâu rồi lập tức đi qua, nhưng mà hiển nhiên, tại dưới lầu, cô lại bị người khác ngăn cản.
"Đồng chí, đây là nơi quan trọng với những vấn đề quân sự kín đáo, cô không thể đi vào." Lính cảnh vệ ở phòng trực chặn cô lại ngay dưới lầu.
"Tôi tìm Lưu Vũ." Cửa lớn cô còn xông vào, còn phải sợ lính cảnh vệ ở phòng trực nhỏ nhoi này sao?
"Đồng chí, thật sự cô không thể vào, trừ phi cô được đoàn trưởng đặc biệt cho phép." Lính cảnh vệ ở phòng trực khách khí mà nghiêm khắc.
đoàn trưởng? Nếu cô có cách liên hệ với đoàn trưởng thì đã không đứng ở đây để bị bọn họ cằn nhằn rồi.
"Tôi tìm Lưu Vũ có chút việc." Từ Nhan cực kỳ cố chấp muốn đi vào.
"Đồng chí, cô lại cố chấp muốn đi vào, tôi sẽ kêu cảnh vệ đến đưa cô đi ra ngoài." Lính phòng trực ban làm bộ muốn gọi điện thoại.
Từ Nhan cắn chặt răng, buồn bực nhưng lại không dám thực sự làm gì người ta.
"Hơn nữa, hiện tại phó xử Lưu cũng không ở văn phòng." Lính phòng trực đột nhiên nói một câu.
Từ Nhan đang buồn bực không biết làm sao mới có thể đi vào, nghe được anh ta nói một câu này, mạnh mẽ ngẩng đầu: "Không có ở đây? Sao anh không nói sớm." Cũng không quay đầu lại mà rời đi, nhưng mới vừa đi đến bậc thang, lại nghĩ, quay trở lại, hỏi anh ta, "Biết anh ấy ở đâu không?"
Anh lính phòng trực ban suy nghĩ, lắc đầu: "Tôi cũng không biết thủ trưởng ở đâu."
Từ Nhan suy nghĩ, hỏi anh ta cũng như không hỏi, cô tự đi tìm thì hơn. Nhưng quân doanh lớn như vậy biết đi đâu để tìm chứ? Cô cũng không thể tự đi loanh quanh mà tìm. Số của đoàn trưởng lại không biết, muốn gọi điện thoại cho chị Chu, lại cảm thấy như vậy là làm phiền người khác, vẫn quyết định tự mình đi tìm. Quân doanh rất lớn, mà còn có rất nhiều binh sĩ đi tới đi lui, cho nên gọi lại một người để hỏi là một chuyện dễ dàng.
Nghĩ như vậy, cô kéo một binh sĩ lại hỏi: "Xin hỏi, phó xử Lưu - Lưu Vũ ở đâu?"
"Cô tìm phó xử Lưu của chúng tôi sao? Cô là gì của anh ta?" Binh sĩ kia tò mò hỏi cô.
"Tôi là vợ của phó xử Lưu của các anh, anh có thể nói cho tôi biết bây giờ anh ấy đang ở chỗ nào không?" diienddaanllequuyddoon
Hỏi rất nhiều binh sĩ, cuối cùng cũng có người biết rõ: "A, tôi thấy anh ấy và đội trưởng đang tập luyện ở sân huấn luyện.”
"Xin hỏi sân huấn luyện ở chỗ nào?" Quân doanh lớn như vậy, hơn nữa không chỉ có một sân huấn luyện, nếu cô muốn tìm được anh ấy thì vẫn rất khó.
Trái lại anh lính kia rất nhiệt tình, sau khi biết cô là vợ Lưu Vũ, liền xung phong nhận việc nói: "Chị dâu, em dẫn chị đến đó."
Anh lính này thật nhiệt tình, làm cho Từ Nhan cực kỳ cảm động, cô đi vài vòng ở quân doanh, thế mà không tìm được Lưu Vũ, có thể có một người dẫn đường, trong lòng cô lại càng cảm kích. Từ vị trí hiện tại của bọn họ đi đến chỗ huấn luyện trong miệng của anh lính kia, ít nhất cũng cần vài phút, cho nên hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên cơ bản là Từ Nhan hỏi anh ta, anh ta chỉ trả lời mà thôi.
"Anh tham gia quân ngũ mấy năm rồi?" Vừa hỏi xong cô liền cảm thấy hối hận, bởi vì quân hàm anh lính đeo là quân hàm Binh nhất hai năm.
"Đã được hai năm rồi chị dâu." Quả nhiên, anh lính này thành thật trả lời.
"Quê ở đâu? Tham gia quân ngũ có khổ hay không?" Từ Nhan liền hỏi tiếp những câu nhàm chán.
"Chị dâu, quê em ở Phụ Dương An Duy, tham gia quân ngũ không khổ, nơi gian khổ nhất mới có thể nuôi dưỡng ý chí và sức mạnh của một người đàn ông." Khuôn mặt chưa thoát vẻ trẻ con của anh lính tràn đầy nhiệt huyết.
Phụ Dương? Cô có bạn học là Hợp Phì, là một nam sinh rất thời thượng, chẳng qua Phụ Dương như thế nào cô cũng không biết. Còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên anh lính nói: "Chị dâu, đến rồi, phó xử Lưu ở đằng kia, chị xem."
Đúng vậy, người giống như tượng đất kia không phải là Lưu Vũ sao? Tuy anh ấy bị bùn lầy làm cho bộ dạng nhìn không ra, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, ít nhiều cũng có thể nhận ra qua vóc người. Hơn nữa, anh lính kia có nói Lưu Vũ đang luyện đánh nhau đối kháng với đoàn trưởng, ở đây chỉ có hai người đánh nhau, những binh sĩ khác đều đứng xung quanh xem náo nhiệt và hò hét trợ uy, vóc người của đoàn trưởng cường tráng hơn Lưu Vũ, cho nên người còn lại không cần nghĩ cũng biết là Lưu Vũ rồi.
Sân huấn luyện này bất đồng với những sân huấn luyện khác, đó là một sân huấn luyện kiểu hồ nước, bên trong có rất nhiều thiết bị huấn luyện, bên cạnh còn có thiết bị làm chướng ngại vật, xà ngáng, lưới,... Mà hồ nước kia cũng khác hồ nước bình thường, nước bên trong không nhiều lắm, cũng không lớn, nhưng mà bùn lầy thì khá nhiều.
Cô đang nhìn, cũng cảm thấy được đoàn trưởng Cảnh quét chân ngang qua một cái, sau đó tiến lên huých cùi chỏ vào ngực Lưu Vũ. `D`Đ`L`Q`Đ` Động tác đó rất nhanh, cũng rất mạnh, nếu Lưu Vũ không tránh kịp, bị đánh trúng, nhất định sẽ bị thương. Từ Nhan cho là vậy.
"A Vũ, cẩn thận!" Kìm lòng không nỗi, cô hét lên.
Lưu Vũ đang hết sức chăm chú chống cự lại sự tiến công của đoàn trưởng, ứng phó có chút khó khăn. Tại đoàn bộ này, năng lực vật lộn của đoàn trưởng rất lợi hại, năm đó anh ấy tham gia đấu võ toàn quân, từ binh lính đi đến vị trí đoàn trưởng như bây giờ, tuy huấn luyện ít đi, những mà anh ấy vẫn thích rèn luyện cùng các chiến sĩ.
Lần này Lưu Vũ và đoàn trưởng luyện đánh nhau đối kháng, là đoàn trưởng nói ra yêu cầu, lúc ấy anh đang ở văn phòng chuẩn bị tài liệu, đoàn trưởng đột nhiên gọi điện thoại đến, muốn anh nhanh chóng đi đến sân huấn luyện. Mệnh lệnh đoàn trưởng không thể không chấp hành, thay đồng phục huấn luyện liền chạy ra ngoài, anh thật không ngờ Từ Nhan sẽ tìm đến, nếu biết sớm, anh nhất định sẽ không luyện tập cùng đoàn trưởng.
Quả đấm và cùi chỏ của đoàn trưởng có lực khá mạnh, hơn nữa thêm phần chân quét ngang, anh phải toàn lực đối kháng, đột nhiên lại nghe được tiếng Từ Nhan kêu hô.
Nghe một tiếng hét kinh hãi như thế, trong lòng anh vừa sợ vừa vui, nói Từ Nhan đến bộ đội tìm anh, dù thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được. Quay đầu lại, đúng lúc thấy bộ dáng che miệng hoảng sợ của Từ Nhan, lúc này quả đấm của đoàn trưởng đã đến gần, nghe được tiếng quát buồn bực của đoàn trưởng: "Tên nhóc, hoàn hồn lại." Hoàn hồn, quả đấm của đoàn trưởng đã ở ngay trước mặt, lúc này nếu anh không áp dụng biện pháp đối kháng, anh sẽ bị một quyền của đoàn trưởng đánh ngã xuống đất. Rèn luyện như thế này, thường ngày là chuyện vô cùng bình thường, phải biết rằng kỹ thuật đánh của đoàn trưởng là nhất, nhưng mà lúc này Từ Nhan đang ở bên cạnh, nếu anh bị đoàn trưởng đánh ngã xuống đất, anh liền mất mặt với Từ Nhan rồi. Cho nên cái khó ló cái khôn, người anh đã nghiêng về một bên, đồng thời vươn tay định cản nắm đấm của đoàn trưởng, sau đó học theo huých cùi chỏ vào lưng đoàn trưởng. Nhưng mà, những động tác này của anh dường như đã nằm trong dự liệu của đoàn trưởng, cùi chỏ huých vào ngực vừa mạnh lại vừa nhanh, anh muốn né tránh cũng đã không kịp nữa rồi, ngực cứ như vậy mà đón nhận cú đánh nặng nề của đoàn trưởng. Như dự liệu, anh bị đánh ngã xuống đất, quăng ngã toàn thân đầy bùn, vậy còn chưa đủ, đoàn trưởng lại đánh xuống với lực vừa mạnh vừa nặng.
Cảnh Lưu Vũ bị ngã sấp xuống, trong mắt Từ Nhan lại vô cùng chướng mắt, ngực của cô đột nhiên nhói lên, không suy nghĩ liền chạy tới: "A Vũ!"
Bàn tay của đoàn trưởng nặng nề đánh trên ngực Lưu Vũ, Lưu Vũ ho một tiếng, miệng hộc ra đầy bùn.
"Ngồi dậy! Cậu là một quân nhân, cậu phải đánh lại tôi, đứng thẳng lên!" Đoàn trưởng quát to.
Lúc này Từ Nhan đã chạy tới, cũng bất chấp bùn lầy văng tung tóe, cô ra sức đẩy đoàn trưởng ra: "Anh làm gì vậy? Có ai đánh người như anh không?" Sau đó đỡ Lưu Vũ, đau lòng xoa khuôn mặt bị đánh sưng của anh, quan tâm hỏi, "Đau không?"
Những binh sĩ đứng xem bên cạnh đều che miệng cười, mặt đoàn trưởng cũng cứng ngắc, anh ho khan một tiếng, kêu: "Lưu Vũ!"
"Đến!" Lưu Vũ đẩy Từ Nhan ra, người đứng thẳng ở tư thế nghiêm.
"Cậu có quên trách nhiệm của quân nhân không!" Mặt đoàn trưởng một chút tươi cười cũng không có.
Lưu Vũ hô: "Không!"
Bùn lầy trên mặt anh chậm rãi trượt xuống cằm và ngực, toàn thân đầy bùn, nếu muốn xem diện mạo của anh, tất nhiên là không nhìn ra được, nhưng mà không biết vì sao, ở trong mắt Từ Nhan, hôm nay Lưu Vũ thật đẹp trai.
"Thân là quân nhân, hiện tại nên làm cái gì?" Đoàn trưởng lại hỏi.
"Quyết không bỏ cuộc." Lưu Vũ trả lời rõ ràng.
"Hiện tại chúng ta đang làm cái gì? Cậu phải làm cái gì?" Đoàn trưởng hỏi tiếp.
"Hiện tại đang đối kháng, không có đoàn trưởng và phó xử, chỉ có kẻ địch và thắng thua."
"Được, vậy thì luyện tập tiếp." Tiếng nói của đoàn trưởng giống như dao găm chui vào lỗ tai Từ Nhan.
Từ Nhan đứng về phía trước, quay về phía đoàn trưởng nói: "Anh rể đoàn trưởng, em biết anh huấn luyện binh cực kỳ nghiêm, nhưng mà Lưu Vũ không phải là chủ quan [1] quân sự, làm một sĩ quan công tác chính trị, anh không nên đối xử với anh ấy như các binh sĩ khác, hơn nữa..."
Lưu Vũ vươn tay lén lút kéo cô một cái, chớp chớp mắt nhìn cô, ý bảo cô không cần nói gì nữa.
Đoàn trưởng Cảnh ôm ngực nói: "Vậy em cảm thấy hẳn nên như thế nào?"
"Anh rể, hôm nay huấn luyện Lưu Vũ đến đây là kết thúc được không? Ngày mai anh tiếp tục huấn luyện cũng được, nhưng mà..."
"Cậu ấy là một quân nhân." Đoàn trưởng Cảnh mặt không đổi sắc nói.
"Đúng, anh ấy là một quân nhân, nhưng anh ấy cũng là chồng em. Các anh tiếp đón quân tẩu đến thăm như vậy sao?" Lòng bảo vệ chồng mình của Từ Nhan là không thể nghi ngờ.
"Đừng nói nữa, Tiểu Nhan." Lưu Vũ nhỏ giọng nói.
"Trên chiến trường, không có quân tẩu xin tha cho cậu, chỉ có dùng thực lực của chính mình mới đánh bại được kẻ địch. Lưu Vũ, cậu muốn cùng vợ mình rời đi, hay là ở lại đánh bại tôi, thắng rồi rời đi?" Đoàn trưởng không để ý đến Từ Nhan mà trực tiếp hỏi Lưu Vũ.
Lưu Vũ đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội: "Tôi nguyện ý đánh bại kẻ địch trên chiến trường.”
"Được, bắt đầu đi." Đoàn trưởng Cảnh hài lòng gật đầu, lại nói với Từ Nhan: "Mời đồng chí quân tẩu đứng qua một bên, bọn anh huấn luyện xong sẽ cho em dẫn cậu ta đi."
Từ Nhan tức giận đến mức muốn quay đầu đi, nhưng cô lại không yên lòng về Lưu Vũ, cũng không biết anh có thể đánh bại đoàn trưởng Cảnh hay không, phải biết rằng đoàn trưởng Cảnh là người đứng đầu về đánh nhau, đây là cô nghe chị Chu nói. Cô bĩu môi, đứng ở một bên cùng với các chiến sĩ khác, bắt đầu quan sát trận đấu của Lưu Vũ và đoàn trưởng Cảnh.
Thật ra cho dù là thua hay thắng, ở trong lòng cô, lúc này dù Lưu Vũ như thế nào cũng đều đẹp trai hơn trước đây mấy phần, đặc biệc là khuôn mặt dính đầy bùn lầy kia.
[1] Chủ quan: người có địa vị chủ đạo và trung tâm trong tập thể lãnh đạo. Chủ quan quân chính: ví dụ như đội trưởng, chính ủy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook