Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
-
Chương 78-1: Chân tướng (1)
Editor: dohuyenrua
Quả nhiên, nhớ tới sáng nay Trình Tự Cẩm ý tứ hàm xúc nhìn cô nói một câu.
“Lúc đó nên bày ra sức hấp dẫn thần tượng của em.”
Đối mặt với người trong nhà, lúc này Tô Nhan ngồi trên ghế sofa bằng da thật, ngồi như kim châm.
Trình Hạo Thiên, tổng giám đốc tiền nhiệm của Trình thị, Nam Hải Lan, mẹ ruột của Trình Tự Cẩm, ngày hôm qua vừa mới gặp qua một lần, nhưng người ngồi ở một bên, người đàn ông ngay cả mặt và bộ dạng cũng giống Trình Tự Cẩm đến tám phần là anh trai của anh, chồng trước của chị Diệu Mạn, Trình Tự Tuấn rồi.
Không hổ là người Trình gia, mặt mũi của cha con ba người này đều là đẹp nghịch thiên, gen truyền lại trăm phần trăm.
Lúc này đầu Tô Nhan hơi căng, nhớ tới chuyện nửa tiếng trước.
Vừa mới diễn xong, đã được báo có người tìm, khi cô nhìn thấy Nam Hải Lan, cô chỉ nhíu mày, hôm qua đã tới, hôm nay lại đến, thật sự là quá nhanh chóng.
Nhưng làm cho cô bất ngờ ngoài dự đoán là, vậy mà cô lại theo Nam Hải Lan về nhà của Trình gia.
Sau đó là cảnh tượng hiện giờ.
“Cái đó, bác gái, cháu...”
“Ài, cũng đã nhận chứng nhận, nên sửa lại, gọi mẹ.”
Tô Nhan xấu hổ, đôi môi căng mới cứng ngắc nói: “Mẹ, mẹ...”
“Ài, sau này chúng ta là người một nhà, có vấn đề gì mẹ có thể trực tiếp mở miệng hỏi rồi.”
“Người hỏi.” Vẻ mặt Tô Nhan chân thành tha thiết gật đầu nói.
“Hai con cũng đã nhận chứng nhận ba năm, bao giờ tính sinh đứa bé cho chúng ta chơi đùa?”
“...” Tô Nhan hung hăng giật giật khoé môi, nhìn hai mắt sáng của Nam Hải Lan, sinh đứa bé cho bọn họ chơi đùa? Sinh đứa bé là dùng để chơi đùa sao? Nhớ tới cảnh sáng nay, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
“Chuyện đó, con, chúng con đang định có, nhưng còn chưa có...”
“Vậy sao? Vậy thì tốt quá, để mẹ đi bảo phòng bếp làm cho con nước canh bồi bổ, lát nữa Tiểu Cẩm về, cứ coi như nhà mình đi.” Nói xong, Nam Hải Lan hứng trí chạy vào phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu canh tẩm bổ.
Trình Hạo Thiên nhìn Tô Nhan trầm giọng nói: “Các con cũng đã nhận chứng nhận, chúng ta cũng không nói cái gì không tốt, sau này sống tốt, sinh cho chúng ta một đứa cháu mập mạp, đứa con bất hiếu, có một đứa là đủ rồi.”
Nói xong, Tô Nhan thấy Trình Hạo Thiên đứng dậy lườm Trình Tự Tuấn không nói một lời.
Đứa con bất hiếu? Nói Trình Tự Tuấn?
Tô Nhan nhìn về phía Trình Tự Tuấn, đúng lúc Trình Tự Tuấn quay đầu lại, nhưng sao đôi mắt kia còn phức tạp hơn đôi mắt của Trình Tự Cẩm?
Chẳng lẽ anh ta lớn hơn vài tuổi, đạo hạnh càng sâu hơn sao?
“Anh, anh cả.” Tô Nhan hơi cà lăm gọi một tiếng.
Trình Tự Tuấn nhìn Tô Nhan, gật đầu trầm giọng nói: “Bây giờ Diệu Mạn dẫn dắt em?”
Tô Nhan sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Dạ, dạ, chị Diệu Mạn dẫn dắt em.”
Trình Tự Tuấn chỉ gật đầu, ngón tay giữa dụi tắt đầu mẩu thuốc lá nhìn về phía Tô Nhan.
“Em nói, Tiểu Cẩm tính có một đứa bé với em sao?”
Nghe vậy, khuôn mặt của Tô Nhan trắng xanh lập tức đỏ lên, bị anh trai đẹp trai như vậy hỏi trắng ra vấn đề này, làm sao không xấu hổ được, đành phải gật đầu không nói.
Nhưng Trình Tự Tuấn chỉ khẽ nhếch khoé môi, nhíu mày nhìn Tô Nhan, so với lạnh nhạt vừa rồi, hình như lúc này có một chút hứng thú.
“Bốn năm qua, có ổn không?”
Tô Nhan cho rằng anh ấy biết chuyện của cô và Trình Tự Cẩm, cho nên gật đầu nói: “Tốt.”
“Chỉ mong sai này em có thể tốt hơn.” Trình Tự Tuấn chỉ cười một tiếng nói, liếc di động nghe điện thoại, cũng không xem bên cạnh có người không đã trầm giọng nói với di động.
“Tắm sạch sẽ, đến khách sạn chờ tôi.”
Sau khi nghe Tô Nhan nhíu mày, nhìn bóng lưng Trình Tự Tuấn rời đi, nhớ tới vẻ mặt thương cảm của Tô Diệu Mạn, nhìn đi, một nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt (1) cũng sẽ đau lòng, vì một người đàn ông.
(1) chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng sáng. Ý chỉ một người được nhiều người vây quanh, chú ý.
Chỉ thấy Nam Hải Lan đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt tức giận nhìn bóng lưng con lớn nói: “Thật sự là tên hỗn đản, càng ngày càng giống tên hỗn đản, làm mất con dâu tốt của ta rồi, Diệu Mạn là đứa con gái tốt, lại muốn xằng bậy ở bên ngoài, lúc trước không phải yêu chết đi sống lại à, tới cùng đã xảy ra chuyện gì, nói ly hôn liền ly hôn. Ài...”
Nghe vậy, Tô Nhan tò mò đi qua khẽ hỏi: “Chuyện đó, mẹ, chuyện gì đã xảy ra giữa chị Diệu Mạn và anh cả ạ?”
Nam Hải Lan chỉ thở dài một tiếng nói: “Bọn nó là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, từ sơ trung (trung học cơ sở) đã bắt đầu yêu đến khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn, tình cảm vẫn tốt, nhưng biết một năm trước xảy ra chuyện gì, hai người ly hôn, hỏi nó cũng không nói, hỏi Diệu Mạn, cuối cùng đứa bé Diệu Mạn rưng rưng nói, duyên phận hết.”
Tô Nhan nghe trợn to hai mắt, tình cảm thanh mai trúc mã, nhiều năm như vậy, cũng không chống lại được thân thể phụ nữ mà phản bội sao?
Nam Hải Lan thấy vẻ mặt Tô Nhan suy tư, cho rằng cô nghĩ nhiều, cười vỗ vai cô nói khẽ: “Con yên tâm đi, Tiểu Cẩm của chúng ta rất thâm tình, rất chung tình, đã từng yêu một người con gái đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa bỏ một mạng.”
Nghe vậy, Tô Nhan nhìn về phía Nam Hải Lan hỏi: “Là người con gái ra đi trong tai nạn xe cộ sao?”
Nam Hải Lan có chút kinh ngạc nhìn cô nói: “Nó nói với con?”
“Dạ.” Thật ra Tô Nhan muốn lắc đầu, nhưng không biết vì cái gì, thúc đẩy cô gật đầu, có lẽ càng muốn hiểu biết về anh.
Nam Hải Lan chỉ thở dài một tiếng nói: “Nếu nó đã nói với con, con đi theo mẹ.”
Tô Nhan đi theo Nam Hải Lan lên tầng, đi vào một gian phòng bị khoá, đẩy cửa phòng ra, vậy mà trên tường đều là ảnh, một người con gái xinh đẹp, còn có ảnh hai người chụp chung.
Tô Nhan không thể nói tâm trạng của cô lúc này là gì, rung động, vô cùng rung động, hoá ra Trình Tự Cẩm từng yêu như vậy.
“Lúc Tiểu Tuyết đi xa, dường như Tiểu Cẩm cũng đi theo, tai nạn xe cộ mang Tiểu Tuyết cùng đứa bé trong bụng nó đi, sau đó, Tiểu Cẩm sống mơ mơ màng màng, chúng ta đều cho rằng nó xong rồi, nhưng đột nhiên nó lại tốt, hơn nữa ba năm trước đây nhận chứng nhận kết hôn với con, thật ra chúng ta vẫn rất tò mò, ngay từ đầu mẹ nghĩ rằng con có chỗ giống với Tiểu Tuyết, nhưng hoàn toàn không có.”
Tô Nhan nghe Nam Hải Lan nói, đi vào gian phòng, nhìn một tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh người con gái cười rất vui vẻ rất hạnh phúc với máy ảnh, có khi là ảnh hai người chụp chung, nhìn ra, bọn họ rất yêu nhau.
Người yêu nhất ra đi, cô biết đó là chuyện đau khổ thế nào.
Nhưng, sao trong lòng chua vậy.
“Mẹ, cô ấy tên là gì?”
“Long Bội Tuyết.”
“Long Bội Tuyết?” Bỗng nhiên Tô Nhan nhớ tới một người, quay đầu nhìn Nam Hải Lan.
“Vậy Long Việt Trạch là gì của cô ấy?”
Nam Hải Lan kinh ngạc một phen, sau khi kinh ngạc lại vui vẻ, xem ra cuối cùng con trai của bọn họ cũng thoát ra.
“Là chị em, Tiểu Trạch là em trai của Tiểu Tuyết.”
Tô Nhan hiểu ra, tối tiệc từ thiện hôm đó, Long Việt Trạch có nhắc tới chị của anh, nhưng khi đó cô còn chưa biết, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, khi đó hình như sắc mặt Trình Tự Cẩm không tốt lắm.
Tô Nhan ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía người con gái, nhíu mày, càng cảm thấy cô ấy rất quen mắt, giống như từng thấy.
“Mẹ, Long Bội Tuyết xảy ra tai nạn xe cộ khi nào?”
Hình như Nam Hải Lan nghĩ, lúc này mới nói: “Chắc là ngày 25 tháng 7 năm 2011.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan tái mét, dường như cô cảm giác được tim mình ngừng đập, không thể tin trợn hai mắt, chậm chạp quay lại nhìn về phía những bức ảnh trên tường.
Sao cô cảm thấy nhìn quen mắt như thế, sao cô cảm thấy trong lòng chua xót như thế.
Bốn năm trước, em trai kêu khóc hô bên tai cô: “Chị, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết người, tử vong tại chỗ, chị, làm sao bây giờ...”
Người Tô Nhan mềm nhũn, không khỏi lùi về phía sau mấy bước, nước mắt không ngừng rơi xuống, lắc đầu thì thầm nói: “Không, không, chắc chắn không, chắc chắn không...”
Nam Hải Lan thấy Tô Nhan đột nhiên như vậy, không khỏi lo lắng dò hỏi: “Nhan Nhan, con làm sao vậy?”
Tô Nhan nhìn Nam Hải Lan, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ làm cho cô kinh hãi, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
“Ài, Nhan Nhan, Nhan Nhan con đi đâu?”
Tô Nhan chỉ ra sức lao ra khỏi Trình gia, run rẩy cầm điện thoại di động gọi số của Tiết Cầm Cầm.
“Alo, Nhan Nhan?”
“Cầm Cầm, tới nhanh, tới cứu tớ mau, cậu tới nhanh lên huhu...” Nói xong, Tô Nhan đè nén không được thất thanh khóc rống.
Tiết Cầm Cầm kinh hãi, vội vàng đi đến, nhìn người con gái ngồi xổm trên đất lạnh, trong lòng vừa thương vừa tức, kéo cô lên xe.
“Làm sao vậy, có phải Trình Tự Cẩm lại bắt bạt cậu không?”
Tô Nhan chỉ khóc lắc đầu, run rẩy cầm điện thoại, gọi số của em trai.
“Alo, chị?”
“Tiểu, Tiểu Hạo, em, em có biết bốn năm trước, bốn năm trước người con gái cha mẹ đâm chết tên là gì không?”
“Sao chị đột nhiên hỏi cái này?”
“Em nói mau.”
Tô Nhan kêu lớn một câu, Tiết Cầm Cầm sửng sốt, Tô Hạo cũng sửng sốt.
“Hình như, tên, tên là Long cái gì Tuyết.”
Tô Nhan cảm giác được lúc này thân cô giống như ở hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, không cảm giác được một chút ấm áp, tay nắm di động cũng bắt đầu trở nên trắng.
“Vậy, lúc đó có phải người con gái đó mang thai rồi không?”
“Vâng, em nghe cô nói.”
Tô Nhan để điện thoại rơi xuống xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, cả người giống như bị rút hồn phách.
Thấy thế Tiết Cầm Cầm có chút sợ hãi, cô không biết vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện bốn năm trước, chỉ là bây giờ Tô Nhan làm cho người ta sợ hãi.
Tô Nhan chỉ nở nụ cười, cười to, liên tưởng lại tất cả chuyện đã xảy ra, người trước kia, trước kia mà nói, cô nở nụ cười, điên cuồng cười to, cười nước mắt rơi không ngừng.
“Aha ha, ha ha, ha ha ha ha ha...”
Tiết Cầm Cầm biến sắc, ôm chặt Tô Nhan, không khỏi đỏ mắt, cắn răng hỏi: “ Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Tô Nhan chỉ nở nụ cười, cười khóc, cuối cùng biến thành đau đớn tê tâm liệt phế, chỉ khóc...
Tiết Cầm Cầm chỉ gắt gao ôm cô, nghe thấy cô nghẹn ngào nói.
“Cầm Cầm, Cầm Cầm...”
“Tớ ở đây.”
“Cầm Cầm, Long Bội Tuyết, cha mẹ tớ đâm chết người con gái mang thai đó là người con gái mà Trình Tự Cẩm yêu nhất, là người con gái mà Trình Tự Cẩm yêu nhất...”
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm kinh ngạc, đẩy Tô Nhan ra, nhìn mặt cô điên cuồng, lòng bắt đầu lạnh.
“Cậu nói, người con gái mang thai bị đâm chết là người yêu của Trình Tự Cẩm?”
Tô Nhan chỉ cười, cười lớn.
“Vậy mục đích anh ta cưới cậu là...” Tiết Cầm Cầm nói cũng không dám nói tiếp nữa. Nhưng dường như trong lòng càng lạnh rồi.
“Trả thù, anh ấy muốn trả thù tớ, anh ấy muốn trả thù tớ, nhưng anh ấy muốn làm như thế nào? Muốn làm như thế nào? Cầm Cầm, đưa tớ đến studio.”
“Đi chỗ đó làm gì?”
“Tớ muốn đi tìm chân tướng.” Tô Nhan hung hăng lau nước mắt khàn khàn nói.
Quả nhiên, nhớ tới sáng nay Trình Tự Cẩm ý tứ hàm xúc nhìn cô nói một câu.
“Lúc đó nên bày ra sức hấp dẫn thần tượng của em.”
Đối mặt với người trong nhà, lúc này Tô Nhan ngồi trên ghế sofa bằng da thật, ngồi như kim châm.
Trình Hạo Thiên, tổng giám đốc tiền nhiệm của Trình thị, Nam Hải Lan, mẹ ruột của Trình Tự Cẩm, ngày hôm qua vừa mới gặp qua một lần, nhưng người ngồi ở một bên, người đàn ông ngay cả mặt và bộ dạng cũng giống Trình Tự Cẩm đến tám phần là anh trai của anh, chồng trước của chị Diệu Mạn, Trình Tự Tuấn rồi.
Không hổ là người Trình gia, mặt mũi của cha con ba người này đều là đẹp nghịch thiên, gen truyền lại trăm phần trăm.
Lúc này đầu Tô Nhan hơi căng, nhớ tới chuyện nửa tiếng trước.
Vừa mới diễn xong, đã được báo có người tìm, khi cô nhìn thấy Nam Hải Lan, cô chỉ nhíu mày, hôm qua đã tới, hôm nay lại đến, thật sự là quá nhanh chóng.
Nhưng làm cho cô bất ngờ ngoài dự đoán là, vậy mà cô lại theo Nam Hải Lan về nhà của Trình gia.
Sau đó là cảnh tượng hiện giờ.
“Cái đó, bác gái, cháu...”
“Ài, cũng đã nhận chứng nhận, nên sửa lại, gọi mẹ.”
Tô Nhan xấu hổ, đôi môi căng mới cứng ngắc nói: “Mẹ, mẹ...”
“Ài, sau này chúng ta là người một nhà, có vấn đề gì mẹ có thể trực tiếp mở miệng hỏi rồi.”
“Người hỏi.” Vẻ mặt Tô Nhan chân thành tha thiết gật đầu nói.
“Hai con cũng đã nhận chứng nhận ba năm, bao giờ tính sinh đứa bé cho chúng ta chơi đùa?”
“...” Tô Nhan hung hăng giật giật khoé môi, nhìn hai mắt sáng của Nam Hải Lan, sinh đứa bé cho bọn họ chơi đùa? Sinh đứa bé là dùng để chơi đùa sao? Nhớ tới cảnh sáng nay, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
“Chuyện đó, con, chúng con đang định có, nhưng còn chưa có...”
“Vậy sao? Vậy thì tốt quá, để mẹ đi bảo phòng bếp làm cho con nước canh bồi bổ, lát nữa Tiểu Cẩm về, cứ coi như nhà mình đi.” Nói xong, Nam Hải Lan hứng trí chạy vào phòng bếp, bắt đầu nghiên cứu canh tẩm bổ.
Trình Hạo Thiên nhìn Tô Nhan trầm giọng nói: “Các con cũng đã nhận chứng nhận, chúng ta cũng không nói cái gì không tốt, sau này sống tốt, sinh cho chúng ta một đứa cháu mập mạp, đứa con bất hiếu, có một đứa là đủ rồi.”
Nói xong, Tô Nhan thấy Trình Hạo Thiên đứng dậy lườm Trình Tự Tuấn không nói một lời.
Đứa con bất hiếu? Nói Trình Tự Tuấn?
Tô Nhan nhìn về phía Trình Tự Tuấn, đúng lúc Trình Tự Tuấn quay đầu lại, nhưng sao đôi mắt kia còn phức tạp hơn đôi mắt của Trình Tự Cẩm?
Chẳng lẽ anh ta lớn hơn vài tuổi, đạo hạnh càng sâu hơn sao?
“Anh, anh cả.” Tô Nhan hơi cà lăm gọi một tiếng.
Trình Tự Tuấn nhìn Tô Nhan, gật đầu trầm giọng nói: “Bây giờ Diệu Mạn dẫn dắt em?”
Tô Nhan sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Dạ, dạ, chị Diệu Mạn dẫn dắt em.”
Trình Tự Tuấn chỉ gật đầu, ngón tay giữa dụi tắt đầu mẩu thuốc lá nhìn về phía Tô Nhan.
“Em nói, Tiểu Cẩm tính có một đứa bé với em sao?”
Nghe vậy, khuôn mặt của Tô Nhan trắng xanh lập tức đỏ lên, bị anh trai đẹp trai như vậy hỏi trắng ra vấn đề này, làm sao không xấu hổ được, đành phải gật đầu không nói.
Nhưng Trình Tự Tuấn chỉ khẽ nhếch khoé môi, nhíu mày nhìn Tô Nhan, so với lạnh nhạt vừa rồi, hình như lúc này có một chút hứng thú.
“Bốn năm qua, có ổn không?”
Tô Nhan cho rằng anh ấy biết chuyện của cô và Trình Tự Cẩm, cho nên gật đầu nói: “Tốt.”
“Chỉ mong sai này em có thể tốt hơn.” Trình Tự Tuấn chỉ cười một tiếng nói, liếc di động nghe điện thoại, cũng không xem bên cạnh có người không đã trầm giọng nói với di động.
“Tắm sạch sẽ, đến khách sạn chờ tôi.”
Sau khi nghe Tô Nhan nhíu mày, nhìn bóng lưng Trình Tự Tuấn rời đi, nhớ tới vẻ mặt thương cảm của Tô Diệu Mạn, nhìn đi, một nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt (1) cũng sẽ đau lòng, vì một người đàn ông.
(1) chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng sáng. Ý chỉ một người được nhiều người vây quanh, chú ý.
Chỉ thấy Nam Hải Lan đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt tức giận nhìn bóng lưng con lớn nói: “Thật sự là tên hỗn đản, càng ngày càng giống tên hỗn đản, làm mất con dâu tốt của ta rồi, Diệu Mạn là đứa con gái tốt, lại muốn xằng bậy ở bên ngoài, lúc trước không phải yêu chết đi sống lại à, tới cùng đã xảy ra chuyện gì, nói ly hôn liền ly hôn. Ài...”
Nghe vậy, Tô Nhan tò mò đi qua khẽ hỏi: “Chuyện đó, mẹ, chuyện gì đã xảy ra giữa chị Diệu Mạn và anh cả ạ?”
Nam Hải Lan chỉ thở dài một tiếng nói: “Bọn nó là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, từ sơ trung (trung học cơ sở) đã bắt đầu yêu đến khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn, tình cảm vẫn tốt, nhưng biết một năm trước xảy ra chuyện gì, hai người ly hôn, hỏi nó cũng không nói, hỏi Diệu Mạn, cuối cùng đứa bé Diệu Mạn rưng rưng nói, duyên phận hết.”
Tô Nhan nghe trợn to hai mắt, tình cảm thanh mai trúc mã, nhiều năm như vậy, cũng không chống lại được thân thể phụ nữ mà phản bội sao?
Nam Hải Lan thấy vẻ mặt Tô Nhan suy tư, cho rằng cô nghĩ nhiều, cười vỗ vai cô nói khẽ: “Con yên tâm đi, Tiểu Cẩm của chúng ta rất thâm tình, rất chung tình, đã từng yêu một người con gái đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa bỏ một mạng.”
Nghe vậy, Tô Nhan nhìn về phía Nam Hải Lan hỏi: “Là người con gái ra đi trong tai nạn xe cộ sao?”
Nam Hải Lan có chút kinh ngạc nhìn cô nói: “Nó nói với con?”
“Dạ.” Thật ra Tô Nhan muốn lắc đầu, nhưng không biết vì cái gì, thúc đẩy cô gật đầu, có lẽ càng muốn hiểu biết về anh.
Nam Hải Lan chỉ thở dài một tiếng nói: “Nếu nó đã nói với con, con đi theo mẹ.”
Tô Nhan đi theo Nam Hải Lan lên tầng, đi vào một gian phòng bị khoá, đẩy cửa phòng ra, vậy mà trên tường đều là ảnh, một người con gái xinh đẹp, còn có ảnh hai người chụp chung.
Tô Nhan không thể nói tâm trạng của cô lúc này là gì, rung động, vô cùng rung động, hoá ra Trình Tự Cẩm từng yêu như vậy.
“Lúc Tiểu Tuyết đi xa, dường như Tiểu Cẩm cũng đi theo, tai nạn xe cộ mang Tiểu Tuyết cùng đứa bé trong bụng nó đi, sau đó, Tiểu Cẩm sống mơ mơ màng màng, chúng ta đều cho rằng nó xong rồi, nhưng đột nhiên nó lại tốt, hơn nữa ba năm trước đây nhận chứng nhận kết hôn với con, thật ra chúng ta vẫn rất tò mò, ngay từ đầu mẹ nghĩ rằng con có chỗ giống với Tiểu Tuyết, nhưng hoàn toàn không có.”
Tô Nhan nghe Nam Hải Lan nói, đi vào gian phòng, nhìn một tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh người con gái cười rất vui vẻ rất hạnh phúc với máy ảnh, có khi là ảnh hai người chụp chung, nhìn ra, bọn họ rất yêu nhau.
Người yêu nhất ra đi, cô biết đó là chuyện đau khổ thế nào.
Nhưng, sao trong lòng chua vậy.
“Mẹ, cô ấy tên là gì?”
“Long Bội Tuyết.”
“Long Bội Tuyết?” Bỗng nhiên Tô Nhan nhớ tới một người, quay đầu nhìn Nam Hải Lan.
“Vậy Long Việt Trạch là gì của cô ấy?”
Nam Hải Lan kinh ngạc một phen, sau khi kinh ngạc lại vui vẻ, xem ra cuối cùng con trai của bọn họ cũng thoát ra.
“Là chị em, Tiểu Trạch là em trai của Tiểu Tuyết.”
Tô Nhan hiểu ra, tối tiệc từ thiện hôm đó, Long Việt Trạch có nhắc tới chị của anh, nhưng khi đó cô còn chưa biết, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, khi đó hình như sắc mặt Trình Tự Cẩm không tốt lắm.
Tô Nhan ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía người con gái, nhíu mày, càng cảm thấy cô ấy rất quen mắt, giống như từng thấy.
“Mẹ, Long Bội Tuyết xảy ra tai nạn xe cộ khi nào?”
Hình như Nam Hải Lan nghĩ, lúc này mới nói: “Chắc là ngày 25 tháng 7 năm 2011.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan tái mét, dường như cô cảm giác được tim mình ngừng đập, không thể tin trợn hai mắt, chậm chạp quay lại nhìn về phía những bức ảnh trên tường.
Sao cô cảm thấy nhìn quen mắt như thế, sao cô cảm thấy trong lòng chua xót như thế.
Bốn năm trước, em trai kêu khóc hô bên tai cô: “Chị, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết người, tử vong tại chỗ, chị, làm sao bây giờ...”
Người Tô Nhan mềm nhũn, không khỏi lùi về phía sau mấy bước, nước mắt không ngừng rơi xuống, lắc đầu thì thầm nói: “Không, không, chắc chắn không, chắc chắn không...”
Nam Hải Lan thấy Tô Nhan đột nhiên như vậy, không khỏi lo lắng dò hỏi: “Nhan Nhan, con làm sao vậy?”
Tô Nhan nhìn Nam Hải Lan, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ làm cho cô kinh hãi, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
“Ài, Nhan Nhan, Nhan Nhan con đi đâu?”
Tô Nhan chỉ ra sức lao ra khỏi Trình gia, run rẩy cầm điện thoại di động gọi số của Tiết Cầm Cầm.
“Alo, Nhan Nhan?”
“Cầm Cầm, tới nhanh, tới cứu tớ mau, cậu tới nhanh lên huhu...” Nói xong, Tô Nhan đè nén không được thất thanh khóc rống.
Tiết Cầm Cầm kinh hãi, vội vàng đi đến, nhìn người con gái ngồi xổm trên đất lạnh, trong lòng vừa thương vừa tức, kéo cô lên xe.
“Làm sao vậy, có phải Trình Tự Cẩm lại bắt bạt cậu không?”
Tô Nhan chỉ khóc lắc đầu, run rẩy cầm điện thoại, gọi số của em trai.
“Alo, chị?”
“Tiểu, Tiểu Hạo, em, em có biết bốn năm trước, bốn năm trước người con gái cha mẹ đâm chết tên là gì không?”
“Sao chị đột nhiên hỏi cái này?”
“Em nói mau.”
Tô Nhan kêu lớn một câu, Tiết Cầm Cầm sửng sốt, Tô Hạo cũng sửng sốt.
“Hình như, tên, tên là Long cái gì Tuyết.”
Tô Nhan cảm giác được lúc này thân cô giống như ở hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, không cảm giác được một chút ấm áp, tay nắm di động cũng bắt đầu trở nên trắng.
“Vậy, lúc đó có phải người con gái đó mang thai rồi không?”
“Vâng, em nghe cô nói.”
Tô Nhan để điện thoại rơi xuống xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, cả người giống như bị rút hồn phách.
Thấy thế Tiết Cầm Cầm có chút sợ hãi, cô không biết vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện bốn năm trước, chỉ là bây giờ Tô Nhan làm cho người ta sợ hãi.
Tô Nhan chỉ nở nụ cười, cười to, liên tưởng lại tất cả chuyện đã xảy ra, người trước kia, trước kia mà nói, cô nở nụ cười, điên cuồng cười to, cười nước mắt rơi không ngừng.
“Aha ha, ha ha, ha ha ha ha ha...”
Tiết Cầm Cầm biến sắc, ôm chặt Tô Nhan, không khỏi đỏ mắt, cắn răng hỏi: “ Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Tô Nhan chỉ nở nụ cười, cười khóc, cuối cùng biến thành đau đớn tê tâm liệt phế, chỉ khóc...
Tiết Cầm Cầm chỉ gắt gao ôm cô, nghe thấy cô nghẹn ngào nói.
“Cầm Cầm, Cầm Cầm...”
“Tớ ở đây.”
“Cầm Cầm, Long Bội Tuyết, cha mẹ tớ đâm chết người con gái mang thai đó là người con gái mà Trình Tự Cẩm yêu nhất, là người con gái mà Trình Tự Cẩm yêu nhất...”
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm kinh ngạc, đẩy Tô Nhan ra, nhìn mặt cô điên cuồng, lòng bắt đầu lạnh.
“Cậu nói, người con gái mang thai bị đâm chết là người yêu của Trình Tự Cẩm?”
Tô Nhan chỉ cười, cười lớn.
“Vậy mục đích anh ta cưới cậu là...” Tiết Cầm Cầm nói cũng không dám nói tiếp nữa. Nhưng dường như trong lòng càng lạnh rồi.
“Trả thù, anh ấy muốn trả thù tớ, anh ấy muốn trả thù tớ, nhưng anh ấy muốn làm như thế nào? Muốn làm như thế nào? Cầm Cầm, đưa tớ đến studio.”
“Đi chỗ đó làm gì?”
“Tớ muốn đi tìm chân tướng.” Tô Nhan hung hăng lau nước mắt khàn khàn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook