Cưới Chồng Ma
-
Chương 52: Tác dụng của máu
"Tên Diêm Hào Vương nhà anh, nếu anh thích tôi thì cứ nói thẳng không cần phải sờ mó, sàm sỡ con cái nhà lành người ta như vậy đâu, người ta cũng biết ngại chớ bộ".
Phương Lâm cầm khăn lau sạch dầu gội trong khoé mắt, còn ra vẻ ái ngại như con gái mới lớn biết yêu đang thẹn thùng đỏ mặt.
Tôi mò mẩm, bước xuống dưới lầu an toàn, trên cánh tay đặt bộ vest trắng, vào trong phòng đứng ngoài cửa nhà tắm, tôi bịt miệng nhịn cười nghe thấy mấy lời giả gái của Phương Lâm, tôi cười no bụng mới sực nhớ ra câu Phương Lâm vừa nói "Diêm Hào Vương?" tôi đứng đờ người.
Chẳng lẽ Phương Lâm đã biết sự hiện diện của kẻ ma ăn bám kia?.
Tôi lắc đầu thức tỉnh bác bỏ dòng suy nghĩ sai trái.
Giống tên thôi, rõ ràng hắn tên Từ Hào Vương chứ không phải Diêm Hào Vương, chắc Phương Lâm đang gọi điện thoại cho ai thôi, tôi ơi, suy nghĩ nhiều quá làm gì.
Tôi định gõ cửa kêu Phương Lâm vào nhà bếp xách thùng nước uống ra ngoài mà tắm cho sạch, nhưng lại thôi, tôi hơi ngại, bỗng trong nhà tắm phát ra tiếng kêu la thảm thiết giống loài vật đang lâm vào tình cảnh chết chóc không có lối thoát.
"Diêm Hào Vương".
Phương Lâm phát điên, gào lên, tôi chịu không nổi âm thanh to lớn nên dùng tay bịt hai tai lại, đồng thời nhắm tịt hai mắt.
"Có phải anh thích dùng dây điện chích người khác không vậy, tôi muốn đè anh xuống giết chết luôn cho rồi".
Câu này Từ Hào Vương không cho tôi nghe thấy, bất kể Phương Lâm có hét thế nào cũng vô dụng, Từ Hào Vương chỉ nghe chứ không có đáp, đã ghét thì phải hành cho sướng tay, huống hồ gì Phương Lâm đang muốn chiếm đoạt, cướp giật người yêu với Từ Hào Vương.
Tình tay ba sao mà khó khăn, chắc chở, bi ai thế nhỉ, đã thế người đứng giữa luôn khó xử nhất, một bên là tình cảm nam nữ, một bên là ân nhân, đồng hành trên mọi khó khăn, lựa chọn á? Tiêu Cát Yên, tôi đây thật sự muốn cáu tiết ném hai tên này xuống chơi đùa với cá xấu rồi.
Tôi không đợi gì nữa, gõ cửa phòng tắm kêu gọi Phương Lâm, ắt hẳn, Từ Hào Vương đã để lại vài dấu ấn lịch sử trên người Phương Lâm rồi, Từ Hào Vương không mấy vui vẻ, biến mất, ít phút sau, đèn sáng chưng trở lại, Phương Lâm choàng khăn nữa phần dưới mở cửa, nhìn mặt Phương Lâm có chút đỏ đỏ hồng hồng, rõ là đang rất tức giận, Phương Lâm vẫn rất từ tốn nhẹ nhàng đón lấy đồ trên tay tôi.
"Phương Lâm, trên người cậu có mấy vệt gì đen vậy?".
"Xíu cậu chữa giúp mình nhé, bây giờ mình cần tắm trước".
Tôi gật đầu nhìn cánh cửa từ từ đóng chặt lại, tôi ra ghế sofa ngồi, tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt, nóng kinh khủng, hình như mặt tôi bây giờ đã đỏ như quả cà chua rồi, cũng phải thôi, lần đầu tiên tôi nhìn một người con trai ở trần mà còn có một cơ thể đủ thịt, đủ múi cỡ vậy, không ngại mới là chuyện lạ bốn phương, trong đầu tôi tự nhiên xuất hiện cái cảnh lúc nãy, miệng không làm chủ được mà cong lên cười ngại vài cái, úp mặt xuống gối lăn qua, lăn lại, kết quả là lăn rớt xuống ghế, quá đẹp mặt đi ấy chứ.
Nghe tiếng mở cửa, tôi vụt dậy ngồi nghiêm chỉnh, lấy lại dáng vẻ bình thường, bình tĩnh, tôi ho khụ...khụ, Phương Lâm ngồi xuống đối diện tôi, những giọt nước lăn dọc xuống cổ, thấm qua lớp áo, Phương Lâm thấy tôi có sự khác thường qua đôi mắt.
"Muốn ăn tươi nuốt sống không thèm nhả xương ra đấy à?".
Phương Lâm quen miệng, nhớ câu người dân hay nói với những người thèm thuồng một cái gì đó đến mức muốn giấu đi hoặc nuốt luôn vào bụng, Phương Lâm thuận miệng mà nói, từng câu từng chữ lọt vào tai tôi không xót chữ nào, tôi hiểu, hai tai tôi nóng rát, tôi cúi gầm mặt xuống, hai tay chống trên đùi bấu chặt vào vải quần.
"Lúc nãy, cậu...".
Tôi ngập ngừng nói, định hỏi xem Phương Lâm nói chuyện cùng ai trong phòng tắm, nhưng lại thôi, trí óc, suy nghĩ mách bảo là đừng hỏi nữa, chuyện của người ta mình xen vào rất vô duyên đấy.
"Mình mật mí thêm một chi tiết quan trọng về máu của cậu".
Phương Lâm bỏ qua sự ngại ngùng, ấp úng, lời khó nói của tôi mà vào thẳng chủ đề chính.
Tôi nghe nhắc đến máu, thuận theo phản xạ mà ngước mặt lên nhìn.
"Máu mình? Làm sao?".
Phương Lâm gật đầu, quan sát xung quanh một chút, không thấy dấu vết Từ Hào Vương lãng vãng gần đây, chắc Từ Hào Vương xuống tầng hầm rèn luyện ma pháp rồi, Phương Lâm nhìn tôi cất giọng trầm trầm.
"Nếu cậu chữa trị cho ai, nói chung ai nhiễm máu của cậu, cậu có thể điều khiển họ".
Phương Lâm muốn giấu đến khi nào tôi tự nhớ ra thân phận thật sự, do Từ Hào Vương hôm nay chọc Phương Lâm, còn đánh nữa, nên Phương Lâm hé miệng mách bảo tôi, Phương Lâm muốn trả thù và dùng tôi làm con dao nhọn, không sao, nắm bắt được điểm yếu thế này chính là một lợi thế làm bàn đạp cho tôi nhảy vọt.
Trong lòng tôi xuất hiện cả một tấn cách trêu chọc, điều khiển Từ Hào Vương thế nào, tôi không nhịn được mà cười lên một cách lưu manh, biến thái.
Phương Lâm cầm khăn lau sạch dầu gội trong khoé mắt, còn ra vẻ ái ngại như con gái mới lớn biết yêu đang thẹn thùng đỏ mặt.
Tôi mò mẩm, bước xuống dưới lầu an toàn, trên cánh tay đặt bộ vest trắng, vào trong phòng đứng ngoài cửa nhà tắm, tôi bịt miệng nhịn cười nghe thấy mấy lời giả gái của Phương Lâm, tôi cười no bụng mới sực nhớ ra câu Phương Lâm vừa nói "Diêm Hào Vương?" tôi đứng đờ người.
Chẳng lẽ Phương Lâm đã biết sự hiện diện của kẻ ma ăn bám kia?.
Tôi lắc đầu thức tỉnh bác bỏ dòng suy nghĩ sai trái.
Giống tên thôi, rõ ràng hắn tên Từ Hào Vương chứ không phải Diêm Hào Vương, chắc Phương Lâm đang gọi điện thoại cho ai thôi, tôi ơi, suy nghĩ nhiều quá làm gì.
Tôi định gõ cửa kêu Phương Lâm vào nhà bếp xách thùng nước uống ra ngoài mà tắm cho sạch, nhưng lại thôi, tôi hơi ngại, bỗng trong nhà tắm phát ra tiếng kêu la thảm thiết giống loài vật đang lâm vào tình cảnh chết chóc không có lối thoát.
"Diêm Hào Vương".
Phương Lâm phát điên, gào lên, tôi chịu không nổi âm thanh to lớn nên dùng tay bịt hai tai lại, đồng thời nhắm tịt hai mắt.
"Có phải anh thích dùng dây điện chích người khác không vậy, tôi muốn đè anh xuống giết chết luôn cho rồi".
Câu này Từ Hào Vương không cho tôi nghe thấy, bất kể Phương Lâm có hét thế nào cũng vô dụng, Từ Hào Vương chỉ nghe chứ không có đáp, đã ghét thì phải hành cho sướng tay, huống hồ gì Phương Lâm đang muốn chiếm đoạt, cướp giật người yêu với Từ Hào Vương.
Tình tay ba sao mà khó khăn, chắc chở, bi ai thế nhỉ, đã thế người đứng giữa luôn khó xử nhất, một bên là tình cảm nam nữ, một bên là ân nhân, đồng hành trên mọi khó khăn, lựa chọn á? Tiêu Cát Yên, tôi đây thật sự muốn cáu tiết ném hai tên này xuống chơi đùa với cá xấu rồi.
Tôi không đợi gì nữa, gõ cửa phòng tắm kêu gọi Phương Lâm, ắt hẳn, Từ Hào Vương đã để lại vài dấu ấn lịch sử trên người Phương Lâm rồi, Từ Hào Vương không mấy vui vẻ, biến mất, ít phút sau, đèn sáng chưng trở lại, Phương Lâm choàng khăn nữa phần dưới mở cửa, nhìn mặt Phương Lâm có chút đỏ đỏ hồng hồng, rõ là đang rất tức giận, Phương Lâm vẫn rất từ tốn nhẹ nhàng đón lấy đồ trên tay tôi.
"Phương Lâm, trên người cậu có mấy vệt gì đen vậy?".
"Xíu cậu chữa giúp mình nhé, bây giờ mình cần tắm trước".
Tôi gật đầu nhìn cánh cửa từ từ đóng chặt lại, tôi ra ghế sofa ngồi, tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt, nóng kinh khủng, hình như mặt tôi bây giờ đã đỏ như quả cà chua rồi, cũng phải thôi, lần đầu tiên tôi nhìn một người con trai ở trần mà còn có một cơ thể đủ thịt, đủ múi cỡ vậy, không ngại mới là chuyện lạ bốn phương, trong đầu tôi tự nhiên xuất hiện cái cảnh lúc nãy, miệng không làm chủ được mà cong lên cười ngại vài cái, úp mặt xuống gối lăn qua, lăn lại, kết quả là lăn rớt xuống ghế, quá đẹp mặt đi ấy chứ.
Nghe tiếng mở cửa, tôi vụt dậy ngồi nghiêm chỉnh, lấy lại dáng vẻ bình thường, bình tĩnh, tôi ho khụ...khụ, Phương Lâm ngồi xuống đối diện tôi, những giọt nước lăn dọc xuống cổ, thấm qua lớp áo, Phương Lâm thấy tôi có sự khác thường qua đôi mắt.
"Muốn ăn tươi nuốt sống không thèm nhả xương ra đấy à?".
Phương Lâm quen miệng, nhớ câu người dân hay nói với những người thèm thuồng một cái gì đó đến mức muốn giấu đi hoặc nuốt luôn vào bụng, Phương Lâm thuận miệng mà nói, từng câu từng chữ lọt vào tai tôi không xót chữ nào, tôi hiểu, hai tai tôi nóng rát, tôi cúi gầm mặt xuống, hai tay chống trên đùi bấu chặt vào vải quần.
"Lúc nãy, cậu...".
Tôi ngập ngừng nói, định hỏi xem Phương Lâm nói chuyện cùng ai trong phòng tắm, nhưng lại thôi, trí óc, suy nghĩ mách bảo là đừng hỏi nữa, chuyện của người ta mình xen vào rất vô duyên đấy.
"Mình mật mí thêm một chi tiết quan trọng về máu của cậu".
Phương Lâm bỏ qua sự ngại ngùng, ấp úng, lời khó nói của tôi mà vào thẳng chủ đề chính.
Tôi nghe nhắc đến máu, thuận theo phản xạ mà ngước mặt lên nhìn.
"Máu mình? Làm sao?".
Phương Lâm gật đầu, quan sát xung quanh một chút, không thấy dấu vết Từ Hào Vương lãng vãng gần đây, chắc Từ Hào Vương xuống tầng hầm rèn luyện ma pháp rồi, Phương Lâm nhìn tôi cất giọng trầm trầm.
"Nếu cậu chữa trị cho ai, nói chung ai nhiễm máu của cậu, cậu có thể điều khiển họ".
Phương Lâm muốn giấu đến khi nào tôi tự nhớ ra thân phận thật sự, do Từ Hào Vương hôm nay chọc Phương Lâm, còn đánh nữa, nên Phương Lâm hé miệng mách bảo tôi, Phương Lâm muốn trả thù và dùng tôi làm con dao nhọn, không sao, nắm bắt được điểm yếu thế này chính là một lợi thế làm bàn đạp cho tôi nhảy vọt.
Trong lòng tôi xuất hiện cả một tấn cách trêu chọc, điều khiển Từ Hào Vương thế nào, tôi không nhịn được mà cười lên một cách lưu manh, biến thái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook