Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 82: Trì Vi ôm cánh tay người đàn ông không buông
Nhìn thấy cô gái đang phụ thuộc vào chính mình, trong miệng lại không ngừng gọi mẹ, Bạc Dạ Bạch đơ cứng, cảm thấy thật khó hiểu.
Anh ta không nhúc nhích một lúc lâu, mặc kệ cho Trì Vi tùy ý ôm.
Cho đến khi cô tỉnh lại một chút mới nhàn nhạt mở miệng: " Đại tiểu thư, cô nhìn rõ, tôi là ai."
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ không khác nào một vò rượu trắng, Trì Vi vô thức ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt sâu thẳm như cất giấu một dãy tình hà của người đàn ông.
Anh ta có một đôi mắt rất đẹp, mỗi khi chăm chú nhìn người khác, thật giống như... Người kia là cả thế giới vậy.
Nháy nháy mắt, Trì Vi thử gọi: " Lão sư."
" Cô tỉnh chưa."
Bạc Dạ Bạch tiếp tục hỏi, khuôn mặt trời sinh vẫn lạnh lùng như tranh vẽ.
Lúc này Trì Vi mới phát hiện mình không chỉ ôm đối phương mà còn dính sát lồng ngực hắn, rõ ràng là đang tay ấp vai kề!
Lập tức cô buông tay về phía sau, nhanh chóng muốn kéo đi.
Chỉ là Trì Vi đã đánh giá cao tình trạng lúc này của bản thân, rời khỏi chỗ dựa đó, thân thể cô bắt đầu lảo đà lảo đảo, kém chút nữa té ngã xuống đất.
Nếu ở bên ngoài lâu hơn chút nữa, coi như cô không chết thì cũng sẽ bị những bệnh khác nặng hơn.
Vì vậy Trì Vi xoay người một cái, nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay đi kèm sự đáng thương: " Lão sư, mấy ngày nay tôi vẫn bị sốt, bây giờ lại bị mắc mưa, cảm giác rất lạnh! Thế nhưng xe của tôi không còn dầu, điện thoại di động cũng hết pin..."
Nói xong Trì Vi cảm thấy lòng mình thật chua xót, cảm giác thật sự rất oan ức.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Vi bao giờ phải vây quanh ai, được nuông chiều bảo bọc, chưa trải qua cảm giác nào bất lực như lúc này!
" Tôi hiện tại, chỉ có thể nhờ cậy vào anh! Vì lẽ đó, anh có thể giúp tôi hay không... Hãy giúp đỡ tôi một lần này."
Khó khăn lắm mới nói ra được những câu này, Trì Vi tự nhận mình lại một lần nữa yếu thế.
Đó là Bạc Dạ Bạch, chứ nếu là đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ đồng ý!
Tuy nhiên sau khi nói xong, một lúc lâu sau cũng không được đáp lại, Trì Vi không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Nghĩ đến việc nếu như người đàn ông này nhẫn tâm, không chịu giúp đỡ mình, sợ là cả đêm nay ở ngoài sẽ hứng chịu đủ phong ba bão táp!
Tâm trí ảm đạm, đột nhiên Trì Vi đưa tay lên xoa trán, nửa thật nửa giả: " Lão sư... Cứu cứu tôi... Tôi đau đầu quá..."
Vừa nói như vậy Trì Vi vừa ngã vào vào người đàn ông, như là cây dây leo, ôm cánh tay anh ta không buông.
Hừ, cái gì mà trinh tiết, cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà mặt mũi,.. vào lúc này, tất cả đều không quan trọng. Dù sao bây giờ cũng không ai nhìn thấy, bảo vệ cái mạng nhỏ mới là điều cần thiết!
Bạc Dạ Bạch buông hàng lông mi xuống, nhìn cô gái có chút giả bộ, nhưng không bỏ qua được.
Sau đó hắn tiện tay vòng ra sau eo cô gái, tiến vào trong biệt thự.
Biết được anh ta không bỏ mình lại, Trì Vi thở phào nhẹ nhõm, có chút hối tiếc, không biết tại sao bản thân lại rơi vào thảm cảnh này?
Tiếp theo Trì Vi phát hiện biệt thự này có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không gian không lớn như chỉ có một người ở, chắc chắn sẽ rất trống trải.
Mọi thứ xung quanh không nhiễm một hạt bụi nào, trang trí thực sự đơn giản và nhàm chán, quả thực đi cùng Bạc Dạ Bạch có chút ớn lạnh.
Lúc này Trì Vi được Bạc Dạ Bạch đỡ, chậm rãi đi lên lầu hai.
Nhìn thấy ở phía trước có một căn phòng đang mở cửa, bên trong tối mờ, cô đoán đây chính là phòng ngủ của anh ta.
" Lão sư, một mình anh ở đây sao? "
Trì Vi nhìn xung quanh, theo bản năng thuận miệng hỏi.
Biệt thự to lớn như thế này, một mình hắn sống không lẽ không cảm thấy
" Không phải cô chóng mặt sao."
Bạch Dạ Bạch lảng tránh không đáp, ngược lại hỏi một câu như vậy.
Nghe xong đầu tiên Trì Vi ngẩn ra, ngượng ngùng nở nụ cười: " Hiện tại không bị ngất nữa, đã tốt hơn khi nãy một chút … hơn một chút! "
Bạc Dạ Bạch lại nhàn nhạt hỏi một câu tiếp theo: " Vậy tức là cô đã có thể tự đi? "
Trì Vi nhất thời nghi hoặc, giả bộ gật gù.
Sau đó trong nháy mắt người đàn ông buông mình ra, không khỏi có chút xấu hổ.. Mình không phải là Virus, hắn cần thiết phải nóng lòng xua đuổi vậy sao?!
Ngay sau đó, cô nhặt chiếc áo choàng tắm đã dính một vết bẩn lớn của người đàn ông lên.
Nhất thời Trì Vi nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn chính mình. Là do bản thân ngã chổng vó, trên người vấy bẩn rất nhiều và trông thật khó coi.
Chẳng trách anh ta tránh không kịp, nếu như là cô, e là đã sớm không chịu đựng được!
Trì Vi chỉ muốn nhanh chóng rửa ráy, đi theo sau lưng người đàn ông, bước vào phòng ngủ.
Chỉ là bởi vì lúc trước té chổng vó nên bây giờ đầu gối vẫn còn đau.
Bước vào phòng, Trì Vi không nhận ra trên đất có bày một tấm thảm, giẫm lên mép, trượt chân ngã về phía trước một cái!
Anh ta không nhúc nhích một lúc lâu, mặc kệ cho Trì Vi tùy ý ôm.
Cho đến khi cô tỉnh lại một chút mới nhàn nhạt mở miệng: " Đại tiểu thư, cô nhìn rõ, tôi là ai."
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ không khác nào một vò rượu trắng, Trì Vi vô thức ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt sâu thẳm như cất giấu một dãy tình hà của người đàn ông.
Anh ta có một đôi mắt rất đẹp, mỗi khi chăm chú nhìn người khác, thật giống như... Người kia là cả thế giới vậy.
Nháy nháy mắt, Trì Vi thử gọi: " Lão sư."
" Cô tỉnh chưa."
Bạc Dạ Bạch tiếp tục hỏi, khuôn mặt trời sinh vẫn lạnh lùng như tranh vẽ.
Lúc này Trì Vi mới phát hiện mình không chỉ ôm đối phương mà còn dính sát lồng ngực hắn, rõ ràng là đang tay ấp vai kề!
Lập tức cô buông tay về phía sau, nhanh chóng muốn kéo đi.
Chỉ là Trì Vi đã đánh giá cao tình trạng lúc này của bản thân, rời khỏi chỗ dựa đó, thân thể cô bắt đầu lảo đà lảo đảo, kém chút nữa té ngã xuống đất.
Nếu ở bên ngoài lâu hơn chút nữa, coi như cô không chết thì cũng sẽ bị những bệnh khác nặng hơn.
Vì vậy Trì Vi xoay người một cái, nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay đi kèm sự đáng thương: " Lão sư, mấy ngày nay tôi vẫn bị sốt, bây giờ lại bị mắc mưa, cảm giác rất lạnh! Thế nhưng xe của tôi không còn dầu, điện thoại di động cũng hết pin..."
Nói xong Trì Vi cảm thấy lòng mình thật chua xót, cảm giác thật sự rất oan ức.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Vi bao giờ phải vây quanh ai, được nuông chiều bảo bọc, chưa trải qua cảm giác nào bất lực như lúc này!
" Tôi hiện tại, chỉ có thể nhờ cậy vào anh! Vì lẽ đó, anh có thể giúp tôi hay không... Hãy giúp đỡ tôi một lần này."
Khó khăn lắm mới nói ra được những câu này, Trì Vi tự nhận mình lại một lần nữa yếu thế.
Đó là Bạc Dạ Bạch, chứ nếu là đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ đồng ý!
Tuy nhiên sau khi nói xong, một lúc lâu sau cũng không được đáp lại, Trì Vi không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Nghĩ đến việc nếu như người đàn ông này nhẫn tâm, không chịu giúp đỡ mình, sợ là cả đêm nay ở ngoài sẽ hứng chịu đủ phong ba bão táp!
Tâm trí ảm đạm, đột nhiên Trì Vi đưa tay lên xoa trán, nửa thật nửa giả: " Lão sư... Cứu cứu tôi... Tôi đau đầu quá..."
Vừa nói như vậy Trì Vi vừa ngã vào vào người đàn ông, như là cây dây leo, ôm cánh tay anh ta không buông.
Hừ, cái gì mà trinh tiết, cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà mặt mũi,.. vào lúc này, tất cả đều không quan trọng. Dù sao bây giờ cũng không ai nhìn thấy, bảo vệ cái mạng nhỏ mới là điều cần thiết!
Bạc Dạ Bạch buông hàng lông mi xuống, nhìn cô gái có chút giả bộ, nhưng không bỏ qua được.
Sau đó hắn tiện tay vòng ra sau eo cô gái, tiến vào trong biệt thự.
Biết được anh ta không bỏ mình lại, Trì Vi thở phào nhẹ nhõm, có chút hối tiếc, không biết tại sao bản thân lại rơi vào thảm cảnh này?
Tiếp theo Trì Vi phát hiện biệt thự này có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không gian không lớn như chỉ có một người ở, chắc chắn sẽ rất trống trải.
Mọi thứ xung quanh không nhiễm một hạt bụi nào, trang trí thực sự đơn giản và nhàm chán, quả thực đi cùng Bạc Dạ Bạch có chút ớn lạnh.
Lúc này Trì Vi được Bạc Dạ Bạch đỡ, chậm rãi đi lên lầu hai.
Nhìn thấy ở phía trước có một căn phòng đang mở cửa, bên trong tối mờ, cô đoán đây chính là phòng ngủ của anh ta.
" Lão sư, một mình anh ở đây sao? "
Trì Vi nhìn xung quanh, theo bản năng thuận miệng hỏi.
Biệt thự to lớn như thế này, một mình hắn sống không lẽ không cảm thấy
" Không phải cô chóng mặt sao."
Bạch Dạ Bạch lảng tránh không đáp, ngược lại hỏi một câu như vậy.
Nghe xong đầu tiên Trì Vi ngẩn ra, ngượng ngùng nở nụ cười: " Hiện tại không bị ngất nữa, đã tốt hơn khi nãy một chút … hơn một chút! "
Bạc Dạ Bạch lại nhàn nhạt hỏi một câu tiếp theo: " Vậy tức là cô đã có thể tự đi? "
Trì Vi nhất thời nghi hoặc, giả bộ gật gù.
Sau đó trong nháy mắt người đàn ông buông mình ra, không khỏi có chút xấu hổ.. Mình không phải là Virus, hắn cần thiết phải nóng lòng xua đuổi vậy sao?!
Ngay sau đó, cô nhặt chiếc áo choàng tắm đã dính một vết bẩn lớn của người đàn ông lên.
Nhất thời Trì Vi nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn chính mình. Là do bản thân ngã chổng vó, trên người vấy bẩn rất nhiều và trông thật khó coi.
Chẳng trách anh ta tránh không kịp, nếu như là cô, e là đã sớm không chịu đựng được!
Trì Vi chỉ muốn nhanh chóng rửa ráy, đi theo sau lưng người đàn ông, bước vào phòng ngủ.
Chỉ là bởi vì lúc trước té chổng vó nên bây giờ đầu gối vẫn còn đau.
Bước vào phòng, Trì Vi không nhận ra trên đất có bày một tấm thảm, giẫm lên mép, trượt chân ngã về phía trước một cái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook