Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 8: Cái giá cho việc lên giường, thực sự quá
Đàn ông và phụ nữ trời sinh đã có sự chênh lệch nhau về sức mạnh, Trì Vi không thể kiểm soát một người đàn ông, nghe những lời của anh ta, hiện ra sự bố thí từ trên cao.
Trong nháy mắt, quả thực tức giận đến buồn cười, nhấn mạnh từng chữ hỏi ngược lại:"Ngươi, bồi thường, cho ta."
Cái gọi là bồi thường, đơn giản chỉ là tiền bạc hoặc hàng hóa.
Thế nhưng hạng người nào sẽ được bồi thường sau khi lên giường. Chỉ có gái chơi khách. Gái điếm!
Hai chân đau như đang bị xé rách, vẫn đang lan ra, chậm chạp không hề tiêu tan.
Trì Vi chỉ cảm thấy nhục nhã, cô nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Đột nhiên, cô cười khẽ một cái, mở mắt ra, ngẩng đầu lên không chút sợ hãi nhìn người đàn ông:"Có thể, ngươi nói đúng, ta cần bồi thường. Dù sao, cái giá cho việc lên giường, thực sự quá rẻ, quá tệ, thật khiến người khác không thể chịu đựng!"
Nghe vậy, Bạc Dạ Bạch tối sầm mắt lại, ngước lên nhìn sâu thẳm.
Chỉ tiếc, cô gái này không nhận ra nguy hiểm sắp tới, đôi mắt mang theo sự xem thường, liếc nhìn người đàn ông với ánh mắt xem thường, nụ cười rạng ngời và chói lóa với lúm đồng tiền kia:"Đương nhiên, đàn ông vốn dĩ đã vậy, lòng dạ có khác phụ nữ là mấy, bằng bản lĩnh của mình mà hành động.
Chỉ có điều, phụ nữ lại nhỏ bé, nếu bon chen thì có thể làm được chuyện lớn. Không như các người, nhất định chỉ có vậy, vĩnh viễn không thay đổi! Đương nhiên, ngươi không cần tự ti, đây là trời sinh, không trách được…"
Nghe người con gái nói những câu nói đay nghiến này, Bạc Dạ Bạch không tức giận, chỉ nói giọng nhẹ, như rượu say lòng người:"Nói như vậy,một chút tôi cũng không cho đại tiểu thư đây thưởng thức sao."
Những năm này, hắn rất ít ra ngoài, tâm tư ngày càng nguội lạnh, rất ít người có thể tạo nên những làn sóng cảm xúc trong hắn như vậy.
Không thể phủ nhận, cô gái này đã có bản lĩnh như vậy.
Trái tim, yếu ớt và chìm xuống, nhận ra điều đau đớn quen thuộc, nhắc nhở nên uống thuốc, không nên để ý lơi khiêu khích kia.
Lúc này, Trì Vi mệt mỏi nhìn anh ta,đôi môi vẫn tiếp tục thốt lên những lời mỉa mai:"Hưởng thụ,ngươi không khỏi tự mình cảm giác hài lòng! Đáng tiếc, từ đầu tới cuối,ta hầu như không cảm giác được sự tồn tại của ngươi! Ngươi đây, đối với ta là sự nếm trải đàn ông kém cỏi nhất, nhỏ bé và thời gian ngắn ngủi nhất…"
Cô gái nằm cuộn mình trên chiếc ghế salông, mái tóc dài như rong biển, lõa xỏa vây xung quanh như tăng thêm phần thuần khiết nữ tính.
Rõ ràng hình ảnh này đẹp không gì tả nổi.
Thế nhưng, khi cô mở miệng, những câu nói như trực đâm người nghe, biểu hiện kiêu căng hết mức, từng chút từng chút làm người khác hao mòn kiên trì.
Hắn có chút không kiềm chế được, từng chút như muốn lại gần,…sát vào nàng!
Lòng Bạc Dạ Bạch như ngưng lại, lớp sương mù như tản đi, hiện ra lạnh lẽo, sâu thẳm.
Anh ta lặng nhìn Trì Vi thật kĩ, cho đến khi cả người cô sợ hãi,như đống lửa, thành đống than, hắn mới nguội lạnh mở miệng:"Vừa nãy những câu nói kia, ta nghe không được rõ ràng, cô có thể lặp lại lần nữa không."
Trì Vi thừa nhận, những câu nói lúc nãy là cố ý kích thích tên đàn ông kia, làm nhục anh ta khi một chút tôn nghiêm bị chạm đến, coi như là trả thù đạt được mục đích một chút.
Thế nhưng sau tất cả những lời lẽ ấy, Trì Vi cảm thấy mình như tự tìm đường chết.
Trì Vi liền nhận ra, tình cảnh hiện tại, thật nguy hiểm,khi mà chỉ có cô và người đàn ông kia trong phòng, trên người cô vết thương lại còn đầy rẫy!
"Làm sao, đại tiểu thư ta không dám."
Dường như nhìn thấy sự lùi bước trong tâm tư của người con gái này, Bạc Dạ Bạch chầm chậm hỏi, vừa nhấn mạnh rằng cô vô tình hay cố ý.
Không dám?
Trì Vi vẫn luôn kiêu căng và tự mãn, nơi nào chứa đựng được thái độ này, đặc biệt, lời nói vẫn rất mạnh mẽ, cô như một kẻ cầm đầu hung bạo!
Trong nháy mắt, quả thực tức giận đến buồn cười, nhấn mạnh từng chữ hỏi ngược lại:"Ngươi, bồi thường, cho ta."
Cái gọi là bồi thường, đơn giản chỉ là tiền bạc hoặc hàng hóa.
Thế nhưng hạng người nào sẽ được bồi thường sau khi lên giường. Chỉ có gái chơi khách. Gái điếm!
Hai chân đau như đang bị xé rách, vẫn đang lan ra, chậm chạp không hề tiêu tan.
Trì Vi chỉ cảm thấy nhục nhã, cô nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Đột nhiên, cô cười khẽ một cái, mở mắt ra, ngẩng đầu lên không chút sợ hãi nhìn người đàn ông:"Có thể, ngươi nói đúng, ta cần bồi thường. Dù sao, cái giá cho việc lên giường, thực sự quá rẻ, quá tệ, thật khiến người khác không thể chịu đựng!"
Nghe vậy, Bạc Dạ Bạch tối sầm mắt lại, ngước lên nhìn sâu thẳm.
Chỉ tiếc, cô gái này không nhận ra nguy hiểm sắp tới, đôi mắt mang theo sự xem thường, liếc nhìn người đàn ông với ánh mắt xem thường, nụ cười rạng ngời và chói lóa với lúm đồng tiền kia:"Đương nhiên, đàn ông vốn dĩ đã vậy, lòng dạ có khác phụ nữ là mấy, bằng bản lĩnh của mình mà hành động.
Chỉ có điều, phụ nữ lại nhỏ bé, nếu bon chen thì có thể làm được chuyện lớn. Không như các người, nhất định chỉ có vậy, vĩnh viễn không thay đổi! Đương nhiên, ngươi không cần tự ti, đây là trời sinh, không trách được…"
Nghe người con gái nói những câu nói đay nghiến này, Bạc Dạ Bạch không tức giận, chỉ nói giọng nhẹ, như rượu say lòng người:"Nói như vậy,một chút tôi cũng không cho đại tiểu thư đây thưởng thức sao."
Những năm này, hắn rất ít ra ngoài, tâm tư ngày càng nguội lạnh, rất ít người có thể tạo nên những làn sóng cảm xúc trong hắn như vậy.
Không thể phủ nhận, cô gái này đã có bản lĩnh như vậy.
Trái tim, yếu ớt và chìm xuống, nhận ra điều đau đớn quen thuộc, nhắc nhở nên uống thuốc, không nên để ý lơi khiêu khích kia.
Lúc này, Trì Vi mệt mỏi nhìn anh ta,đôi môi vẫn tiếp tục thốt lên những lời mỉa mai:"Hưởng thụ,ngươi không khỏi tự mình cảm giác hài lòng! Đáng tiếc, từ đầu tới cuối,ta hầu như không cảm giác được sự tồn tại của ngươi! Ngươi đây, đối với ta là sự nếm trải đàn ông kém cỏi nhất, nhỏ bé và thời gian ngắn ngủi nhất…"
Cô gái nằm cuộn mình trên chiếc ghế salông, mái tóc dài như rong biển, lõa xỏa vây xung quanh như tăng thêm phần thuần khiết nữ tính.
Rõ ràng hình ảnh này đẹp không gì tả nổi.
Thế nhưng, khi cô mở miệng, những câu nói như trực đâm người nghe, biểu hiện kiêu căng hết mức, từng chút từng chút làm người khác hao mòn kiên trì.
Hắn có chút không kiềm chế được, từng chút như muốn lại gần,…sát vào nàng!
Lòng Bạc Dạ Bạch như ngưng lại, lớp sương mù như tản đi, hiện ra lạnh lẽo, sâu thẳm.
Anh ta lặng nhìn Trì Vi thật kĩ, cho đến khi cả người cô sợ hãi,như đống lửa, thành đống than, hắn mới nguội lạnh mở miệng:"Vừa nãy những câu nói kia, ta nghe không được rõ ràng, cô có thể lặp lại lần nữa không."
Trì Vi thừa nhận, những câu nói lúc nãy là cố ý kích thích tên đàn ông kia, làm nhục anh ta khi một chút tôn nghiêm bị chạm đến, coi như là trả thù đạt được mục đích một chút.
Thế nhưng sau tất cả những lời lẽ ấy, Trì Vi cảm thấy mình như tự tìm đường chết.
Trì Vi liền nhận ra, tình cảnh hiện tại, thật nguy hiểm,khi mà chỉ có cô và người đàn ông kia trong phòng, trên người cô vết thương lại còn đầy rẫy!
"Làm sao, đại tiểu thư ta không dám."
Dường như nhìn thấy sự lùi bước trong tâm tư của người con gái này, Bạc Dạ Bạch chầm chậm hỏi, vừa nhấn mạnh rằng cô vô tình hay cố ý.
Không dám?
Trì Vi vẫn luôn kiêu căng và tự mãn, nơi nào chứa đựng được thái độ này, đặc biệt, lời nói vẫn rất mạnh mẽ, cô như một kẻ cầm đầu hung bạo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook