Vụ lùm xùm xảy ra vào ban sáng, đến buổi tối gần như là đã được giải quyết xong xuôi cả.
Cô ả tình nhân của Vu Khải Liễm thì được đưa vào trong một bệnh viện tư nhân trực thuộc quyền của Vu gia.
Hướng Đường Nghi bị cắt bữa trưa và bữa tối, còn Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm bị bắt phạt chỉ được ở trong phòng riêng không được ra ngoài.
Vốn tưởng mọi chuyện chỉ như vậy là đã xong xuôi cả, nhưng không…
Vu Phùng Cửu không muốn ăn tối, anh chẳng có nhã hứng ngồi chung bàn với kẻ nào đó nên khoá chặt cửa phòng riêng, kéo chiếc ghế bành ra sát lan can rồi ngồi ở trên đó, bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng.
Anh rất thích vị bạc hà và mùi xạ hương.

Vì vậy nên anh có cả một kệ tủ đều là những lọ nước hoa xạ hương và một chiếc lọ được làm bằng kim cương chỉ để đựng kẹo bạc hà.
Anh không thích mùi thuốc lá, cũng rất ghét những mùi nước hoa khác ngoài xạ hương ra.
Vu Phùng Cửu hết mở điện thoại lên rồi lại tắt đi, anh chẳng biết nên mở gì cả, cũng chẳng có hứng làm gì.
Chẳng hiểu sao trong lòng anh cứ có một loại cảm giác không hề thoải mái chút nào.


Cứ thấy bồn chồn lo lắng.
Nhưng anh đang lo lắng điều gì?
Đang ngồi dựa lưng vào ghế, thất thần nhìn về phía khu rừng thông, đột ngột, sau ghế anh ngồi vang lên một tiếng rên rỉ.
“Anh… Cửu… Cứu em…!”
“Bà già nó!”
Vu Phùng Cửu khiếp hãi giật bắn cả người lên, thấy Vu Quang Đàm đang gắng sức bám víu vào lan can ban công phòng anh, khuôn mặt phùng má, đỏ hết cả lên vì người nặng quá, không trèo lên nổi.
Vu Phùng Cửu dù ngoài miệng mắng nó nhưng tay vẫn vội vàng nhấc nó lên.
Anh không thích cái cảm giác cho người ta vào phòng mình chút nào, kể cả người thân.

Nhưng không cho nó vào thì để Vu Quang Đàm lủng lẳng ở trên không trung à?
Vì vậy nên anh đành phải miễn cưỡng cắn răng, chỉ cho nó đứng ở một góc của ban công thôi.
Ôi cái thứ bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt này.
“Em bị điên à! Ai cho phép em trèo sang phòng anh?!”
Vu Quang Đàm nhịn mãi mới không khóc, nhưng bị Vu Phùng Cửu mắng thì nó không chịu được nữa mà oà lên khóc lớn.
“Anh Cửu! Không xong rồi! Chị Nghi… Chị Nghi…”
Hướng Đường Nghi?
Vu Phùng Cửu nghe thấy cái tên đó thì cả người đều ngứa ngáy, gấp gáp cả lên.
“Hướng Đường Nghi thì làm sao?”
“Vừa nãy Phan Lưu có đến đập cửa phòng em, anh ta hốt hoảng nói, nói là… Hức!… Vu Khải Liễm đang bắt phạt chị Nghi không được mặc quần áo, ngâm mình xuống bờ hồ trong khu rừng!“
“Cái gì?!“
Vu Phùng Cửu trợn trừng hai mắt, đôi cánh tay rắn rỏi siết chặt lấy hai vai của Vu Quang Đàm.
“Em không nói đùa?”

“Làm sao mà nói đùa được?! Anh nghĩ Phan Lưu hay là em dám đem chuyện mà ra để đùa à?” Vu Quang Đàm không chịu được nữa, khóc càng lúc càng lớn: “Anh Cửu mau đi cứu chị Nghi đi! Chốc nữa, nghe nói sẽ có mưa, mà chị ấy bị bắt phạt phải ngâm mình suốt cả đêm… Sẽ chết… Chị ấy sẽ chết mất…”
Hai vai của Vu Phùng Cửu run lên, bạc môi đẹp đẽ mím chặt vào nhau.
Lão già đó không còn là con người nữa rồi!
Vu Kim Mĩ cũng đang khóc, nhưng không khóc lớn như Vu Quang Đàm.
Cô ta ở phòng bên mà rướn người qua ban công, đưa một bộ quần áo của mình cho Vu Phùng Cửu, ý chỉ, bảo anh đem tới mặc cho Hướng Đường Nghi.
Vu Phùng Cửu cầm lấy bộ quần áo rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng anh.
Anh bước ra khỏi căn biệt thự, tiến nhanh về phía khu rừng.
Chân anh dài, bước đi rất dài, khi chạy còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc, thân hình to lớn đã xuất hiện ở bên cạnh bờ hồ lớn của Vu gia.
Qua một mảng sương mỏng của mùa đông vào ban đêm, anh có thể nhìn thấy Hướng Đường Nghi đang trầm mình trong nước, tấm thân nhỏ bé bất động.
Hình như… đang chìm dần xuống.
“Đường Nghi?!!”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Một người hầu do Vu Khải Liễm phái tới, đứng gần đó vội vã đến cản Vu Phùng Cửu lại, nhưng còn chưa động vào anh đã bị hất ngã sang một bên.
Đúng như anh thấy, Hướng Đường Nghi đang dần chìm người xuống, cả người loã thể, bả vai trắng và cần cổ trắng lộ ra.


Nhưng không phải là trắng hồng hào, mà là trắng như người sắp chết.
Cô quay lưng về phía anh, trong những cơn gió lạnh buốt đến cắt da cắt thịt, đầu cô đang dần ngụm xuống mặt nước.
Vu Phùng Cửu vội vàng bước xuống hồ, lập tức vươn tay, vòng xuống xóc lấy eo của Hướng Đường Nghi nhấc lên khỏi mặt nước.
Đột ngột bị tác động như vậy, Hướng Đường Nghi hoảng loạn ho lên sặc sụa.
Cả người ướt nhẹp bị gió lùa qua, rùng lên từng trận.

Lạnh đến khiến cho cô tê tái cả người, không kìm được mà bật khóc rên rỉ.
Vu Phùng Cửu vội vàng choàng một lớp khăn tắm mang theo bọc lấy cả người cô, bế cô trên tay.
Cả người của Hướng Đường Nghi áp lên lồng ngực tráng kiện của anh, được anh ôm khăng khít trong lòng, đôi mắt hạnh khẽ mở, nhìn chiếc cằm thống soái của anh.
Anh đến đây để làm gì?
Nhưng cô chỉ giữ được một chút ý thức, một lúc sau đã hoàn toàn kiệt sức mà ngất xỉu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương