Cuộc Sống Tu Tiên Của Nữ Phụ
-
Chương 29-30: Sự diệt vong của tộc Anh Tố
( tác giả: mình xin tặng hai chương này cho tất cả mọi người đã ủng hộ truyện mình trong thời gian qua (^_^), cảm ơn mọi người rất nhìu )
____ Vào truyện thôi nào________
" Lúc họ nhìn lại thì chỉ thấy con cháu của họ nằm dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, có người thì bị dây Tử Đằng đâm thẳng vào đan điền khiến cho tất cả tu vi của họ đều bị mất hết, người thì tay chân đứt lìa, có người thì bị chảy máu đầu, máu tai do uy áp gây ra. Họ tức giận đến run người, Nhị trưởng lão đứng dậy chỉ vào mặt bọn họ và nói rằng:
_ Các người thật quá đáng. Bọn ta có làm gì các ngươi mà các ngươi lại đối xử với con cháu của bọn ta hả?
Một vị trưởng lão có khuôn mặt hiền hậu, nở nụ cười như hoa và nói rằng:
_ Bọn ta chỉ thử bọn nhỏ coi thực lực bọn chúng tới đâu, ai dè.....
_ Lại yếu như vậy.
Nghe tới đây, nhị trưởng lão tức muốn xỉu,chỉ kịp nói:
_ Ngươi........
Xong rồi ngất xỉu, trước khi ngất, ông nghĩ: khuôn mặt hiền từ mà lời nói sao độc ác dữ vậy.
Thấy người mình ngất đi, Lãnh Hằng ra hiệu cho tam trưởng lão đỡ ông vào trong. Sau đó, ông dùng uy áp Huyền Tông cửu Nguyệt của mình tạo thành một vòng tròn để bảo vệ các con cháu tộc Anh Tố. Chưa dừng lại ở đó, ông còn dùng nó để đàn áp tam trưởng lão của tộc Bích Đường và tên Huyền Tông nhất Nguyệt kia nữa, khiến cho bọn họ hộc máu. Lúc này ông mới thong thả bước ra và nhìn bọn họ nói rằng:
_ A! Chết rồi, ta lỡ tay nha.
Nói xong, Lãnh Hằng chạy nhanh lại đỡ bọn họ nhưng mà không biết bị vấp gì mà ngã vào bọn người đó,lúc ngã ông còn dùng huyền lực đánh vào đan điền của tên Phương Gia khiến cho tên đó bị hộc máu,xương cốt rã rời, đan điền bị hư, Lãnh Hằng lật đật đứng dậy, che miệng và nói rằng:
Nói xong, ông cầm tay đỡ tên đó lên, nhưng mà
_ Á.....Đau quá ngươi bỏ tay ta ra nhanh lên. Đau quá!!!!!
_ Ối, ta xin lỗi.
Nói xong, ông bỏ tay ra thì thấy trên bàn tay của Phương Gia dính hàng loạt kim châm. Mọi người nhìn thấy mà ghê rợn, thật ra họ rất muốn giúp hai tên kia nhưng mà họ bị ủy áp của Lãnh Hằng kìm chế lại nên không cử động nữa. Cái tên có khuôn mặt từ bi hồi nãy, thấy thủ đoạn tàn độc của Lãnh Hằng thì rất là hoảng sợ, hắn ta lùi từng bước về phía sau, lẫn vào trong đám đông. Nhưng mà lúc này Lãnh Hằng quay lại nhìn gã, trên tay ông phóng một con gì đó vào gã, khiến cho gã té ngã xuống đất chết không nhắm mắt. Mọi người nhìn tên hồi nãy còn đứng sống sờ sờ, bây giờ đã chết ngay trước mặt họ thì họ cảm thấy hối hận khi mà đến đây.
_ Ta không biết tại sao các người lại tới đây. Nhưng mà.....nếu dám làm hại người của ta thì sẽ Chết.
Chữ chết được ông cố ý nhấn mạnh,khiến cho bọn họ càng run sợ hơn. Diệp Lâm thấy bọn người này nhát gan quá thì chỉ biết lắc đầu, nhưng vì muốn hại tộc nhân của mình nên hắn ta liền hoảng sợ mà nói rằng:
_ Tộc trưởng, tôi.... tôi sợ quá, bọn họ đông quá đã vậy còn nhiều Huyền Tông nữa chứ. Chúng ta.....- hắn run rẩy nói.
Nghe tới đây,bọn người từ trong nỗi sợ thoát ra, bọn họ nghĩ: đúng vậy, bên phe mình có nhiều người Huyền Tông ngũ Nguyệt, lục Nguyệt ....và còn có cả Bát Nguyệt nữa mà. Hắn ta chỉ hơn phe mình có một cấp thôi, nhưng mà phe mình vẫn còn cơ hội đánh bại hắn. Nghĩ tới đây, bọn họ lại kiêu ngạo, hếch mặt lên trời và nghĩ về phía Lam Hằng như người chết.
Khi nghe câu nói của Diệp Lâm thì ông biết tên phản bội tộc nhân của mình là ai rồi. Trong lúc hắn ta đang đắc ý thì ông lén thả một ít độc dược vào người hắn.
Lúc này bọn họ bắt đầu lên tiếng:
_ Mau giao đứa bé đó ra đây.
_ Đứa bé nào? - Ông ngây thơ hỏi.
_ Đừng có giả ngu với bọn ta. Mau giao nó ra đây, nếu không đừng trách bọn ta vô tình.
Nói xong bọn họ rút gươm, kiếm ra, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Lúc này bên phía Tam trưởng lão và Nhị trưởng lão đang chạy nhanh về phía phòng của tộc trưởng phu nhân. Quay lại lúc đó, khi mà Nhị trưởng lão định đánh nhau với tên có khuôn mặt từ bi đó một trận thì trong đầu vang lên giọng nói của tộc trưởng: Tiểu Nhị( tác giả: nghe giống tên phục vụ ghê (- -)), ngươi hãy giả bộ ngất xỉu đi.
Nhị trưởng lão truyền âm lại:" tại sao ta phải giả bộ ngất xỉu trong khi tên đó dám sỉ nhục tộc nhân của chúng ta chứ. Ta muốn đánh tên đó bầm dập, kêu cha gọi mẹ". Lãnh Hằng nhức đầu khi mà nghe tên Tiểu Nhị này nói chuyện quá đi, hắn là người nóng nhất trong các trưởng lão ở đây. Ông mới từ tốn nói rằng: "trong tộc mình có kẻ phản bội, hắn ta đã dẫn bọn họ đến đây nên..."
Chưa kịp nói hết thì nhị trưởng lão đã truyền âm lại:" cái gì! là tên nào? Ngươi hãy nói đi Tiểu Đại, để ta bầm thây tên đó cho cục cưng của ta ăn, cục cưng của ta giờ đang đói lắm". "Ngươi có cho ta nói hết câu không hả?" Lãnh Hằng mệt mỏi thở dài, ông có sai lầm khi mà nhờ vả tên này không nhỉ? ( tác giả: có. Vô cùng có luôn) " Ừ, ngươi nói đi" nhị trưởng lão yểu xìu truyền âm lại.
" Thật ra thì ta vẫn chưa biết ai là kẻ phản bội, với lại hôm nay bọn người đến đây với ánh mắt rất là bất thiện, ta nghĩ mục tiêu của chúng chắc là đứa con của ta Lãnh Thiên Tuyệt, nên ta nhờ ngươi đưa phu nhân của ta đi trốn khỏi đây". " Nhưng còn ngươi thì sao, Tiểu Đại". " Ta sẽ ....sống chết với bọn chúng". Nói tới đây, quanh người Lãnh Hằng tỏa ra sát khí vô cùng mãnh liệt. " Ta sẽ ở lại với ngươi" - nhị trưởng lão nói. Lam Hằng nóng giận truyền âm lại" Ngươi muốn ta tức chết ngay tại đây à". Thấy Lam Hằng như vậy, nhị trưởng lão liền truyền âm lại:" ta sẽ chăm sóc phu nhân và con ngươi thật tốt, ta chờ ngươi ở chỗ đó." Nói xong, nhị trưởng lão tức giận đến ngất xỉu.
Đứng trước cửa phòng của tộc trưởng phu nhân, nhị trưởng lão mở nhẹ cửa và bước vào. Lúc này trên chiếc ghế có một vị phu nhân đang ngồi, khuôn mặt của vị ấy rất là đẹp, một vẻ đẹp kiều diễm pha lẫn sự ngây thơ hồn nhiên, đặc biệt đôi mắt của vị phu nhân rất sáng, tựa như bảo ngọc của thế gian. Vị phu nhân ấy đang ngồi đưa chiếc nôi, bên trong đang nằm một đứa trẻ. Đứa trẻ rất đẹp, đôi mi dài và cong, khuôn mặt bầu bĩnh nhìn rất dễ thương. Nghe tiếng động, người ấy ngước đôi mắt của mình nhìn về phía cửa xem ai. Khi nhìn thấy nhị trưởng lão thì vị phu nhân khá ngạc nhiên, phu nhân hỏi:
_ Ủa sao ngươi lại ở đây vậy, Tiểu Nhị?
_ Tiểu Ngọc, ngươi mau thu dọn đồ đạc nhanh lên, ta dẫn ngươi và đứa trẻ đi trốn khỏi đây- nhị trưởng lão nói với giọng gấp gáp.
_ Tại sao phải trốn? Tiểu Ngọc hỏi với ánh mắt ngây thơ.
_ Chút nữa ta sẽ giải thích cho ngươi nghe.
Vừa nói, nhị trưởng lão vừa dọn đồ vào trong một cái nải lớn, còn tam trưởng lão thì bước nhanh lại bồng đứa nhỏ. Làm xong tất cả, họ bắt đầu đi theo một thông đạo mà rất lâu trước đó Lãnh Hằng đã đào để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra.
Quay lại chính điện, Lãnh Hằng nhìn tất cả bọn họ và nói với giọng lạnh băng:
_ Muốn ta giao người thì hãy bước ra xác ta chưa đã.
Nói xong, ông phóng ra uy áp của bản thân mình, xung quanh ông bảo trọn một vòng sáng lớn, một màu tím huyền bí bao bọc ông, ở giữa ánh sáng đó xuất hiện một cánh hoa đào đỏ rực. Bọn người kia há hốc miệng:
_ Huyền Tôn nhất Nguyệt, làm....sao... có thể được chứ!!!không thể nào!
Tại sao Diệp Lâm lại nói hắn ta chỉ có nhị hệ là Mộc hệ và Độc hệ ( tác giả: mới thêm vô nha) với lại hắn ta đang ở cấp bậc Huyền Tông cửu Nguyệt mà. Còn Diệp Lâm thì rất bất ngờ, thật không ngờ hắn ta đã đến cấp bậc Huyền Tôn rồi, nhưng mà hôm nay sẽ chết ở đây thôi - hắn ác độc nghĩ.
Hắn ta không biết rằng giữa Huyền Tông cửu Nguyệt và Huyền Tôn nhất Nguyệt cách nhau rất là xa, nào là lực chiến đấu, cấp bậc đều không thể theo kịp. Lúc hắn ta kịp nhận ra thì đã xuống suối vàng rồi.
Trong không khí đang căng thẳng ở bên phía chính diện thì ở phòng của phu nhân đang có một sự giằng co. Diệp Băng Ngọc không chịu vào thông đạo, Băng Ngọc nói rằng:
_ Tuy ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mà ta muốn ở lại với trượng phu của mình, ta muốn sát cánh bên chàng dù có khó khăn hay vất vả.
Nhị trưởng lão nhìn Băng Ngọc và nói rằng:
_ Ta biết ngươi rất yêu Tiểu Đại, nhưng mà....- ông ấp úng nói.
Như hiểu ánh mắt của Tiểu Nhị, Tiểu Tam lên tiếng giải vây cho hắn:
_ Thật ra ở chính diện đang có một vụ xung đột nhỏ nên Tiểu Đại nhờ ta đưa ngươi đi trốn, sợ tiếng đánh nhau ảnh hưởng đến đứa trẻ, với lại sức khỏe của ngươi đang rất là yếu mà.
Băng Ngọc nghĩ đến con mình, ánh mắt nàng từ ái nhìn về phía cục bông đang ngủ say sưa, đôi môi chu lên nhìn rất là dễ thương nhưng mà nàng vẫn lo lắng cho trượng phu của mình. Băng Ngọc nghi ngờ hỏi:
_ Ngươi nói thật không Tiểu Tam.
Nhìn ánh mắt to tròn nhìn về phía mình, tam trưởng lão chột dạ nhìn về chỗ khác, hắn ấp úng:
_ Th...ậ...t.
Nhìn ánh mắt né tránh của Tiểu Tam và bàn tay nắm chặt của Tiểu Nhị thì Băng Ngọc đã biết bọn họ nói dối rồi,chỉ khi họ nói dối họ mới có biểu hiện như vậy thôi. Nàng tùy cơ ứng biến mà nói rằng:
_ Vậy hả! Vậy chúng ta mau đi thôi.
Nhìn Tiểu Ngọc đã tin, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm nhưng họ không biết diễn xuất của họ đã bị nàng nhìn thấu.
Lúc họ quay đi thì Băng Ngọc đã dùng tinh thần lực của mình để thi triển tuyệt chiêu " Mị Ảnh", dùng để tạo ảo ảnh của chính bạn thân mình. Nhưng tuyệt chiêu này lại rất là hao tổn tinh thần lực nên khi thi triển xong, phu nhân không chịu được mà ói ra máu, thân thể lão đảo. Sau một hồi,khi đã hơi khỏe, Băng Ngọc bắt đầu bước đi ra cửa, nhưng trước khi đi, nàng ngoái đầu lại nhìn đứa con nhỏ bé bỏng của mình, lòng thương con nổi dậy, nàng chạy nhanh lại hôn vào trán nó một cái, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, nàng thủ thỉ:
_ Con ráng sống thật tốt đó.
Nói xong, nàng gạt nước mắt chạy nhanh ra cửa, lòng đau như cắt khi mà phải xa con. Còn nhị trưởng lão và tam trưởng lão thì vẫn bình thường đi về phía trước, không phát hiện ra người đi cùng mình là ảo ảnh.
Trong chính điện đang diễn ra một trận chiến vô cùng gây cấn, một Huyền Tôn nhất Nguyệt đấu với chín người Huyền Tông thất Nguyệt. Nhìn bọn họ người quay xung quanh mình, Lam Hằng hứ một tiếng rõ to, ông nói với giọng khinh thường:
_ Ta thật không ngờ bọn ngươi lại bỉ ổi như vậy.
Một tên to lớn, vai hùm mặt gấu bước ra và nói:
_ Bọn ta không có bỉ ổi, bọn ta chỉ biết một mình sẽ không đánh lại ngươi nên mới hợp sức nhiều người để tiêu diệt một tên Ác ma như ngươi. Cũng như thay trời hành đạo, huyết tẩy tộc Anh Tố các ngươi.
Nói xong, hắn ta lấy trong người một cái búa thật to lớn, vừa lấy vừa nói:
_ Trư Diễm xuất hiện đi, thánh thú của ta.
Dứt lời, trong sân xuất hiện một con vật to khổng lồ, hình thù rất giống một con heo, như mà trên cái miệng của nó xuất hiện hai cái sừng thật to, xung quanh nó được bao bọc một tầng hoả Diệm, đôi mắt đỏ đậm, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hằng như một đồ ăn rất ngon miệng. Lãnh Hằng chậc lưỡi nói:
_ Tưởng thần thú ai dè chỉ là một thánh thú cấp năm thôi, làm ta thất vọng quá đi.
Tên kia nghe Lãnh Hằng nói vậy thì tức giận, dùng huyền lực ngưng tụ hơi nước đánh thẳng vào chỗ Lam Hằng đang ngồi và nói:
_ Cho ngươi chết!
Lãnh Hằng nhanh chóng tránh thoát vừa tránh vừa nói:
_ Yếu quá đi. Không bằng một góc của thú cưng của ta nữa. Thú cưng của ta mau xuất hiện đi.
Nói xong, xung quanh Lãnh Hằng xuất hiện một con rắn ba đầu lo lớn, thân hình đen láy, đôi mắt to nhìn về phía kẻ thù. Khi nhìn về phía Trư Diễm thì nó chậc lưỡi nói:
_ Chủ nhân, tại sao người lại kêu ta ra ăn một con vật vừa hôi vừa thối, lại xấu như vậy. Ta không chịu ăn đâu.
Vừa nói vừa lắc ba cái đầu của nó, mỗi lần lắc là nó lại phát ra một số chất độc bao quanh Trư Diễm khiến cho thánh thú đó chết ngay lập tức. Tên kia run rẩy nói:
_" Rắn Quỷ" thần thú cấp tám.
Nghe tên kia nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía của Lãnh Hằng, đặc biệt là " Rắn Quỷ" với ánh mắt tham lam, bọn họ cùng nghĩ: chỉ cần Lãnh Hằng chết thì con thần thú đó sẽ thuộc về mình. Nhìn ánh mắt đê tiện,ghê tởm khi nhìn về phía thú cưng của mình thì Lãnh Hằng hứ một tiếng rõ to:
_ Không biết tự lượng sức mình.
Sau đó ông quay qua nói với "Rắn Quỷ" rằng:
_Cục cưng của ta muốn xử lí bọn họ sao cũng được, ta cho phép đó miễn sao đừng làm dơ nơi này là được rồi.
_ Vâng chủ nhân đáng yêu của ta.
Rắn Quỷ bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu " Xúc Cực" của mình để bắt những con mồi gần đó. Hễ những xúc tua tới đâu là chỗ đó bị ăn mòn tới đó, khiến cho mọi người sợ hãi chạy tán loạn. Có vài người dùng Thiên chắn để bảo vệ bản thân mình như vẫn bị thương nặng. Rắn Quỷ cùng với các bạn thánh thú, thần thú của các trưởng lão đánh các tên một trận.
Kình Ngư dùng tuyệt chiêu" Sóng Âm " khiến cho các tên có thực lực yếu đều bị khống chế khi mà nghe nó, điều khiển bọn họ bắt họ tự đánh lẫn. Còn đối với những người có thực lực cao hơn thì đã bị các trưởng lão trong tộc của mình gϊếŧ chết. Trước khi chết họ còn bị các con cháu,đệ tử của tộc Anh Tố đến để hành hạ thể xác như là bỏ trùng độc vào người cho nó ăn từng nội tạng để bọn họ đau đến đến chết, còn có người dùng từng kim châm đâm vào da thịt, để cho bọn họ chảy máu đến chết.
Họ muốn trả thù cho những người bạn, người huynh đệ, tỷ muội của họ đã bị bọn khốn này làm hại không thể tu luyện được, có người sống như đã chết, tay chân bị đứt lìa, họ rất phẫn nộ, nhưng vì huyền lực không bằng bọn họ nên chỉ có thể chơi gian lận một chút đó là đi theo các trưởng lão để dễ đánh bọn gian ác hơn.
Thương Da( tác giả: con ruồi á) xuất hiện với một hình thù khá là đặc biệt, hai con mắt to lồi ra ngoài, cái đầu có vài chỏm tóc dựng đứng lên, quanh người bốc ra mùi hôi thối. Đôi cánh nhỏ xíu đen xám gắn trên lưng nó càng làm cho đôi mắt nó to ra, nhìn rất là xấu xí.
Khi thấy Thương Da xuất hiện thì tộc nhân Anh Tố lùi lại bởi vì nó vô cùng thối khiến cho tộc Anh Tố muốn ói ngay lập tức. Đúng là chủ nhân sao thì thú vật như vậy, chủ nhân bụng phệ, người mập mạp, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt lờ mờ do tinh trùng lên não nhiều quá. Tên mập già nua ra lệnh cho Thương Da của mình rằng:
_ Đánh cho bọn nó không toàn thây cho ta. Còn......
Vừa nói, tên mập đó vừa liếc nhìn những cô nương trẻ đẹp của tộc Anh Tố với ánh mắt thèm thuồng, đầy ghê tởm, du͙ƈ vọиɠ, ông ta cười lớn nói:
_ Các cô nương này thì hãy để ta tự tay chăm sóc đi. Ha ...ha.....
Nói xong, ông ta dùng tuyệt chiêu" Xích Nham" để trói các đệ tử nữ, con cháu nữ của tộc Anh Tố lại với nhau, có vài người huyền lực thấp đều không kịp tránh và bị trói chặt ngay tại chỗ. Còn người huyền cao thì dùng tất cả các tuyệt chiêu của mình để né tránh nhưng vẫn bị thương. Thấy như vậy ông ta cười lớn, vừa cười vừa vui vẻ bước lại chỗ của các đệ tử nữ:
_ Các tiên nữ yêu quí của ta, ta đã đến rồi đây.
Tên mập định đưa bàn tay thúi tha của mình chạm vào người một nữ đệ tử gần nhất thì chỉ nghe một tiếng gió gào thét và
Á!!!!
Một tiếng la vang vọng cả trời xanh, chỉ thấy máu văng tung tóe trên đất,trên khuôn mặt của nữ đệ tử đó và ở dưới đất là một cánh tay bị đứt liền, kế bên là một chiếc lá. Nữ đệ tử bất ngờ vì bị thứ gì đó bắn vào mắt, nhưng khi nhìn thấy vết máu ở dưới đất thì rất là hoảng sợ.
Lão ta điên tiết lên, lão nói với giọng giận dữ:
_ Là ai, tên nào dám làm như vậy với ta?
_ Là ta - Lãnh Hằng cất giọng lên tiếng.
_ Là ngươi...- lão ta run sợ, tại vì hồi nãy lão thấy hắn ta đang đánh với các trưởng lão Huyền Tông kia mà, tại sao lại có mặt ở đây.
Nhưng lão nén lo sợ và nói:
_ Xích Nham, trói.
Nhưng vì bị mất một cánh tay nên huyền lực thi triển tuyệt chiêu giảm hơn phân nửa, nên khi vươn tới chỗ của Lãnh Hằng thì bị tan biến ngay.
Lão ta định mở miệng nói gì nhưng chưa kịp nói thì đã bị trúng độc mà chết. Ở chỗ lão nằm có một chiếc lá nhỏ, trên người vài chỗ bị thủng lỗ. Các tộc còn lại bắt đầu hợp sức nhau để đánh tộc Anh Tố,đặc biệt là Lam Hằng.
.......
Cứ như vậy trận chiến diễn ra ác liệt
Trăm ngày sau.......
Ở nơi đây đã trở thành một bãi hoang tàn, tay chân người văng tứ tung, có vài cái đầu khi chết vẫn không biết mình sao mà chết nên cứ mở mắt trao tráo ra mà nhìn, mùi máu bốc lên tràn ngập khắp không khí, vài con thú bị mổ bụng ruột gan lòi ra khắp bên ngoài. "
Kể tới đây, Bạch Dương Đằng thở dài, ta chạy lại, lay ông lão và gấp gáp hỏi rằng :
_ Vậy còn tộc Anh Tố đó ra sao rồi người?
Ánh mắt ông lão hiện lên sự đau thương, nhìn ông như vậy,ta mới run rẩy, người ngã về phía sau ghế, ánh mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm:
_ Không thể nào.... nhưng mà..... Tại sao họ lại chết? Tại sao?
Ta rống giận về phía ông lão, ta cứ nghĩ với sức mạnh của tộc Anh Tố thì họ vẫn sống. Ông lão lắc đầu và nói rằng:
_ Lúc đó, các tổ tiên của các tộc khác đã xuất hiện và rồi.....họ đã bị gϊếŧ chết, hồn phi phách tán.
Nghe tới đây, ta đã không còn đứng vững được nữa, ta không biết tại sao cảm xúc của mình lại tiêu cực như vậy, ban đầu khi nghe ông kể về tộc Anh Tố thì ta chỉ cảm giác tò mò nhưng mà bây giờ ta rất là đau, một nỗi đau không thể nào diễn tả được. Nó như quấn chặt trái tim của ta, khiến ta rất khó thở.
Thấy ta như vậy ông lão mới lật đật chạy lại truyền huyền lực vào trong người ta và nói:
_ Con đừng quá đau buồn.
Lúc này ta mới chợt nhớ,ta chẳng là gì của tộc Anh Tố, vậy tại sao ta lại đau buồn chứ, nhưng mà ta vẫn rất đau, đau lắm.
_ Con chính là người còn sống duy nhất của tộc Anh Tố đó, Lãnh Thiên Tuyệt.
Ta sửng sờ, ta không tin vào mắt, vào tai của mình nữa:
_ Người nói thật chứ, nhưng mà chuyện người kể cách đây mấy trăm năm mà.
_ Đúng là vậy nhưng nhị trưởng lão và tam trưởng lão đã dùng tất cả tu vi đã đời mình để đưa con đến đây, giam tất cả huyền lực của con lại, biến con thành một bào thai trong bụng một phụ nhân. Với lại thời gian ở đây và ở đó khác là chênh lệch nhau nên bây giờ ta mới tìm được con. Còn bọn tiểu nhị và tiểu Tam vì tiêu hao huyền lực nên đã tan theo mây khói.
Nói xong, ông lão lại nhớ về bọn họ, những người bạn thân thiết cùng vào sinh ra tử cùng ông, giờ đây chỉ còn một mình ông thôi.
_ Con không tin, con không tin mình là Lãnh Thiên Tuyệt, con không tin - ta rống lên.
_ Con hãy bình tĩnh lại cho ta, con chính là Lãnh Thiên Tuyệt, chính cái vết bớp hình hoa Vạn Ngữ đã chứng minh thân phận của con. Còn hãy theo ta về để bái sư thôi, giống như năm xưa phụ thân con đã từng nói với ta.
Nhắc đến Lãnh Hằng là ông lại buồn, nhưng vì trấn an ta nên ông mới nói:
_ Con còn có nghĩa vụ cao cả hơn là con phải tìm được người có duyên với con để hồi sinh lại tộc Anh Tố.
_ Người có duyên, hồi sinh tộc Anh Tố, nhưng mà con biết tìm người đó ở đâu.- lúc này ta đã chấp nhận sự thật mình là Lãnh Thiên Tuyệt rồi.
_ Con đợi ta một chút.
Nói xong, ông lão lấy ra trong người một mai rùa, quên cạnh có vài cái que sâm. Ông cắm tất cả các que sâm vào mai rùa, dùng một vài ký hiệu bùa chú đặc biệt vẽ lên mai rùa. Làm xong tất cả ông bắt đầu niệm chú ngữ, một lúc sau, một chiếc que bị rơi xuống đất, nó chỉ về phía Minh Quốc. Ông mới nói với ta:
_ Theo như quẻ bói này nói rằng: hai trăm năm sau người có duyên với con sẽ xuất hiện ở Minh Quốc và đến rừng rậm ở phía bắc đó để gặp con. Còn bây giờ con hãy cùng ta quay về Phi Vũ Môn thôi.
Thế là ta cùng người về Phi Vũ Môn.
(Tác giả: định kết thúc câu chuyện nhanh ai dè càng viết càng dài (-_-), mong mọi người thông cảm. À nếu được cho mình xin ý kiến của mọi người về truyện mình nha.(^=^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook