“Thừa tướng đại nhân thật có nhã hứng nha, ở…nơi sơn dã yên tĩnh này còn có mỹ nữ như hoa như ngọc phụng bồi, không biết Bổn vương có may mắn tham dự không?” Cùng với âm thanh truyền đến là một cái quần hoa lệ mang theo một tia thiên nhiên quý khí, một nam nhân gương mặt tuấn mỹ ước chừng hơn ba mươi tuổi nhưng trên nét mặt lộ vẻ gian thần thêm vài phần gian nịnh đẩy cửa bước vào.

“Nếu núi này chỉ là nơi yên dã, sao Yến Vương lại may mắn đại giá quang lâm?” Đại Biến Thái cũng không đứng dậy, tay nâng ly trà lên thưởng thức, không chút quan tâm mà hỏi.

Yến Vương cũng không lấy làm phiền, cẩn trọng ngồi xuống, cũng nâng một ly trà lên. “Ha ha, Bổn vương lần này vào kinh diện thánh, lúc đi ngang qua đây lại nghe nói Thừa tướng đại nhân gặp nạn, đang ngụ trong khách sạn nhỏ này. Bổn vương nghĩ, Thừa tướng đại nhân một mình hồi kinh rất nguy hiểm, cho nên tự tiện tới đây đồng hành cùng Thừa tướng đại nhân, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt, như thế nào.” Yến Vương bóp chặt ly trà, đột nhiên một đội quan binh liền vọt vào vây ta cùng Đại Biến Thái.

“Sao? Không biết Yến Vương nghe người nào nói?” Đại Biến Thái cũng không trả lời Yến Vương, hỏi ngược lại.

“Nghe người chết nói–, Ngươi cho là giết người của chúng ta thì bọn họ sẽ không thể trở về thông báo sao?”

Đại Biến Thái tiếp tục đùa giỡn cái chén, khóe mắt hơi đảo qua bốn phía, khóe miệng tà mị cười một tiếng: “Chỉ bằng … từng này người?”

“Hừ! Nếu là bình thường – Tư Đồ Dực cộng thêm Thần Vũ, nhiêu đây người đương nhiên không đủ! Nhưng, như hôm nay Tư Đồ Dực cùng Thần Vũ đã trúng Thất Nhật tán, chỉ sợ nhiêu đây người cũng đã quá dư thừa rồi.” Yến Vương cười lạnh.

Cái gì mà Thất Nhật tán? ? ? Ta nghĩ không ra, Đại Biến Thái không phải là trúng Mông Hãn dược sao?

“Độc dược quý giá như vậy, Yến Vương ban cho ta dùng, thật sự là quan tâm. Nhưng khiến Yến Vương thất vọng rồi, thuốc này không hiệu quả như ngài mong muốn.”

Hào khí trong gian phòng ngày càng ngưng trọng, thế cục hết sức căng thẳng. Đúng lúc này, đột nhiên có bóng người xông vào phòng, tay của ta đột nhiên đồng loạt bị khống chế.

Chỉ thấy một thiếu niên lang mặc nhung trang rực rỡ, kích động nắm hai tay ta, ánh mắt hữu thần lấp lánh giống như trâu đực động dục nhìn thấy trâu cái.

“Thần Vũ…Thật là ngươi! ! !” Nắm tay ta rất chặt, giọng phát ra còn khẩn thiết hơn. Này…vị tiểu huynh đệ, ngươi đừng có kích động như vậy, chung quanh còn có người, hơn nữa là rất nhiều người, quan trọng nhất là …Trong đó có một tên biến thái xem chừng hư hư thật thật là tình nhân trước đây của ta T_T

Thiếu niên lang xuất hiện rõ ràng đã cắt đứt kế hoạch của Yến Vương. Hắn lặng lẽ giải tán nhóm binh sĩ vây hãm chúng ta, vẻ mặt vốn âm u như dì ghẻ bày kế hại con chồng nay thoáng cái đã thành mặt hồ ly hòa ái thân thiện.

“Tiếu tướng quân.” Yến Vương tiếp tục hòa ái thân thiện chào hỏi thiếu niên lang.

Đại Biến Thái cũng lặng lẽ kéo ta từ tay vị tiểu huynh đệ này lôi đi, Thanh Y mặt sắt không biết sao cũng xuất hiện trong phòng. thiếu niên lang hình như lúc này mới phát hiện trong phòng thực chất còn có những người khác.

“Thừa tướng đại nhân.” thiếu niên lang hai tay ôm quyền, thở dài chào Đại Biến Thái.

Đại Biến Thái ngoài dự tính không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười gật đầu với thiếu niên lang.

“Cảm tạ Thừa tướng đại nhân hỗ trợ tìm được Thần Vũ. Hơn một năm nay ta liên tục phái người tìm kiếm Thần Vũ khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức. Lại nghe Thanh Y nói Thừa tướng đại nhân tìm được người, ta liền lập tức đến đây!” thiếu niên lang tiếp tục nói với Đại Biến Thái.

Ta nghe không sao hiểu được. Đại Biến Thái không phải đã nói ta là nữ nhân của hắn sao, ta với cái… tên tiểu huynh đệ này lại là cái quan hệ gì chứ? Nghe giọng điệu có vẻ không phải chỉ mập mờ thông thường, Đại Biến Thái hình như cũng biết chuyện của chúng ta, chính là, Đại Biến Thái lại không hề tức giận ? ? ? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

“Nàng không phải Thần Vũ.” Đại Biến Thái trực tiếp trả lời.

Những người khác trong phòng, trừ…Thanh Y vẻ ngoài luôn lạnh lùng vô cảm ra, đều khiếp sợ nhìn Đại Biến Thái!

“Nói đúng ra là, nàng đã không còn là Thần Vũ trước kia, ta không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, có thể là bị trọng thương, cũng có thể là bị trúng loại độc kỳ quái. Lúc ta tìm được nàng, nàng đã hoàn toàn mất hết trí nhớ, hơn nữa…võ công cũng không còn.” Đại Biến Thái giải thích thêm.

Thanh Y vẫn vẻ mặt sắt.

Thiếu niên lang nghe xong kinh hãi, đau lòng lại thương tiếc nhìn ta.

Lão hồ ly Yến Vương cũng khiếp sợ xen lẫn một tia hối hận nhìn ta….

Thiếu niên lang lại nắm lấy cổ tay của ta, một luồng chân khí ấm áp từ tay hắn truyền qua, bắt đầu chạy thẳng lên, ta cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể tiếp nhận, mặc hắn tiếp tục. Một lát sau, thiếu niên lang đau khổ, vẻ mặt thâm tình nhìn về phía ta: “Thần Vũ, võ công của ngươi thật sự không còn! Ngươi, còn nhớ ta là ai không?”

Ta nhìn thiếu niên lang, cũng không biết làm sao trấn an hắn. Ta thật sự đối với chuyện trước kia của Thần Vũ một chút ấn tượng cũng không có, cho nên đối mặt với thiếu niên lang tâm trạng rối rắm này, ta chỉ có thể yếu ớt nói “Ta…Ta không phải là Thần Vũ, ta là Nhị Nữu.”

Thiếu niên lang, đôi đồng tử chợt phóng đại rồi lại thu nhỏ lại, lắc đầu thì thào: “Không thể nào -, Thần Vũ sao có thể quên ta được! Không thể nào!” Đại Biến Thái một lần nữa rút tay ta từ trong tay thiếu niên lang lôi ra không chút dấu vết.

Yến Vương cũng tiếp lời: “Hay là…có khả năng chỉ là người giống người, không phải là cùng một người.” Sau đó vẻ mặt hồ ly nhìn nhìn thiếu niên lang, lại nhìn nhìn Đại Biến Thái, rồi đảo qua sau nhìn ta từ đầu đến chân có điều suy nghĩ, cười cười.

Thiếu niên lang cũng nhìn về phía Đại Biến Thái.

“Không đúng, Thần Vũ bên ngực trái có một nốt ruồi, ta đã kiểm tra qua.” Đại Biến Thái mỉm cười quay qua thiếu niên lang nói như đinh đóng cột.

Ta thiếu chút nữa té xỉu, sợ hãi nhìn Đại Biến Thái, hắn kiểm tra lúc nào-?! Hắn đến kiểm tra lúc nào-?!

Thiếu niên lang nghe Đại Biến Thái nói xong, ngược lại thở dài một hơi, nhìn ta thương tiếc nói: “Ta với Thần Vũ sớm đã có hôn ước. Mặc kệ Thần Vũ biến thành thế nào đi nữa, ta đều muốn nàng. Thần Vũ, sau khi trở về ta chắc chắn cố gắng hết sức đối tốt với ngươi.”

Ta càng kinh hãi nhìn thiếu niên lang!

Trời ạ! Còn có hôn ước ! ! ! ! ! Vậy mà nam nhân khác nói với ngươi rằng đã kiểm tra qua ngực của vị hôn thê nhà ngươi rồi, ngươi cũng không tức giận ? ? ! Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ta hết nói, nhìn trời, ai tới nói cho ta biết ba người này trước kia rốt cuộc có quan hệ gì không ! ! ! ! ! ! Suy nghĩ của ta đã…hoàn toàn rối nùi rồi…

………………………………………..Ta là đường phân cách – Chim bay tới…………………………………….

Cứ như vậy, chúng ta gia nhập đoàn tùy tùng của thiếu niên lang Tiếu tướng quân cùng một đám tùy tùng của lão hồ ly Yến Vương mà hồi kinh. Nhưng hình như có mặt thiếu niên lang nên lão hồ ly cũng không có ý định giết chúng ta.

Cỗ xe ngựa xa hoa của Đại Biến Thái Thanh Y cũng không đánh trở về, ta thầm khóc trong lòng, mở lễ truy điệu cho số tiền lương khủng của mình. May là số ngân phiếu thu được lúc bán ngựa, Đại Biến Thái cũng chưa từng đòi lại, hy vọng là hắn quên rồi, hy vọng là hắn quên rồi…

Thiếu niên lang sau khi xác thực thân phận Thần Vũ của ta liền dùng đãi ngộ tốt nhất đối với ta. Ví dụ như, thiếu niên lang chuẩn bị cho ta một xe ngựa riêng để lên đường. Mặc dù không thể sánh bằng xe ngựa xa hoa kia của Đại Biến Thái, nhưng cũng lớn gấp hai xe ngựa bình thường. Lòng ta vui sướng nhảy nhót, thật là hưng phấn a. A – – Một mình một xe! Có nghĩa là không cần phải ngồi chung xe với Đại Biến Thái nữa! Đây là chuyện phấn chấn nhân tâm cỡ nào a.

Chỉ là…

Chuyện gì đang xảy ra, tại sao trong xe ngựa của ta lại xuất hiện ba người này? Vi sao Đại Biến Thái, thiếu niên lang, còn có lão hồ ly Yến Vương lại đồng loạt tái xuất trên xe ngựa chuyên dụng của ta a! ! ! ! !

Được rồi, Đại Biến Thái ngươi cứ nói xe ngựa của ngươi bị ‘Đánh cướp’, lại không muốn dùng kỵ mã, được, ta nhịn – – #.

Thiếu niên lang ngươi cứ nói ngươi không chuẩn bị xe ngựa khác, ta lại nhịn = =^

Chính là lão hồ ly ngươi đừng cứ làm bộ ta giết không được ngươi liền diễn ra cái vẻ người tốt trà trộn vào đây như vậy chứ!

Cho ta cái bàn, ta mốn đập đầu tự vẫn! Ngao ngao gào khóc – –

Đương nhiên, ta vẫn là không dám manh động T_T

“Thần Vũ, nếm thử quả mơ ta cố ý mua cho ngươi nè, đây chính là món ngươi trước kia thích ăn nhất đó -.” thiếu niên lang trong tay nhón một viên ô mai đưa đến bên miệng ta.

Này…này này, đại huynh đệ! Coi như ngươi là…hư hư thực thực vị hôn phu của ta, ta cũng không cần làm ra vẻ thân mật như vậy T_T…Ta nhìn qua Đại Biến Thái thấy sắc mặt có điểm ám trầm, cũng đưa tay tiếp lấy viên ô mai.

Thiếu niên lang vượt qua tay ta, cố ý đưa quả mơ đến miệng ta…

Lão hồ ly nhìn chúng ta, nụ cười càng toát ra vẻ hòa ái. Trên trán ta đọng lại một giọt mồ hôi lạnh…bên phía Đại Biến Thái, không khí tựa hồ càng ngày càng lạnh, không được…Không thể ăn…Sẽ chết đó…

Tay thiếu niên lang vẫn không chịu nhường, không buông tha, quả mơ đặt ở bên miệng ta lắc lắc, vừa lắc vừa nói: “Thần Vũ, ô mai ăn rất ngon -, thật mà.”

Đại huynh đệ T_T, ta tuyệt đối không chê quả mơ không ngon…mà là không thể ăn a…

Tay chàng cách miệng ta ngày càng gần, đầu ta cũng càng ngày càng ngửa ra sau. Sau đó viền môi đột nhiên cảm thấy một tia rất mềm mại thoáng xượt qua, một bóng đen đã lướt tới trước mắt.

Chờ ta nhìn kỹ hơn một chút liền phát hiện Đại Biến Thái đang cắn ngón tay thiếu niên lang, đầu lưỡi vươn ra liếm viên ô mai trong tay thiếu niên lang cuốn vào trong miệng, hình như còn lơ đãng xẹt qua đầu ngón tay thiếu niên lang.

Ta ngây người…

Đại Biến Thái vừa ngậm ô mai vừa nói: “Ừm – –! Thật là ngon quá- – – !”

Ta quay đầu nhìn về phía thiếu niên lang, chợt phát hiện, thiếu niên lang còn đang nhìn tay của mình, hai má xuất hiện những mảng đỏ ửng khả nghi…

 ̄□ ̄|||

Mắc ói Mắc ói Mắc ói Mắc ói Mắc ói! ! ! ! ! ! Ai tới nói cho ta biết! ! ! Đây là loại quan hệ gì a ! ! ! Ngươi sao lại muốn đỏ mặt ! ! ! ! lão Thiên ơi, nơi này thật đáng sợ! Ta muốn về nhân gian…> _

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương