Mùa xuân tháng ba, cỏ xanh tươi mọc trải khắp xen lẫn những chiếc lá vàng úa rơi rụng xuống. Những chú chim sải cách bay lượn trên bầu trời xanh, cùng những tia nắng ấm áp chiếu xuống xua tan bớt gió lạnh.

Những cây liễu cũng bắt đầu vẽ lá và hoa mùa xuân cũng bắt đầu nở rộ. Tầng băng trong hồ nước cũng dần tan chảy, giống như một cô gái không thể chờ thêm nữa mà nhanh chóng loại bỏ lớp quần áo mùa đông nặng nề, thay vào một chiếc váy trong sáng và đầy màu sắc làm nổi bật tuổi trẻ.

Tô Diệp có chút sợ lạnh nên tự bọc mình trong lớp áo bông ra đường, giương mắt nhìn bên cạnh thấy các cô gái trẻ trung mặc váy ngắn mỏng tan, không khỏi rùng mình một cái.

"Tiểu Diệp, phía bên cô chuẩn bị như thế nào rồi?" Lộ Nhất Minh hôm nay đột nhiên đi làm đúng giờ, lúc này đang dựa người vào bàn của Tô Diệp, biểu hiện nghiêm túc.

"Mọi thứ dự định mang đi đều đã được tính toán và sắp xếp vào cùng một chỗ, chỉ chờ câu trả lời từ bên kia đến là có thể đóng gói lên đường rồi!" Tô Diệp đứng thẳng lưng báo cáo, thấy biểu tình Lộ Nhất Minh không có gì thay đổi, liền nói tiếp: "Tất cả các thiết bị và vật tư dễ bị hư tổn đều có đủ để dự phòng, nguồn ánh sáng laser và thiết bị hàn như máy hàn... Bọn em cũng đã kiểm tra chặt chẽ phần mềm và dữ liệu liên quan đến cuộc thử nghiệm rồi sao lưu nó ra hai bản, em cùng Đỗ Uy mỗi người giữ một bản để đề phòng rủi ro. Trước khi thiết bị thử nghiệm được phân loại, chúng em đã làm thử nghiệm một lần cuối, và không thấy có gì khác như những gì em đã đưa cho thầy xem trước đây."

Lộ Nhất Minh gật đầu, ngón tay tùy ý gõ xuống bàn Tô Diệp, cúi đầu muốn suy nghĩ một lát, Tô Diệp không dám cắt đứt, chắp tay đứng tại chỗ chờ hắn lên tiếng.

"Tiếp tục triển khai, nói ít làm nhiều, nghĩ kỹ rồi hẵn làm, không thể làm việc theo cảm tính!" Lộ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Tô Diệp, mỗi chữ mỗi câu mà dặn dò.

Tô Diệp giật mình, gật đầu đáp ứng, trong lòng lo sợ cùng khó hiểu, không biết vì sao đột nhiên hắn lại nói như vậy.

Đây là một dự án quân sự được sử dụng để bảo vệ đường biên giới quốc gia, hệ thống quang điện được ký ba năm trước và được thực hiện bởi Lộ Nhất Minh. Tô Diệp là người phụ trách thực hiện toàn bộ hạng mục, lần này cô muốn dẫn sư đệ Đỗ Uy cùng đi đến khu vực đồn trú không xa đường biên giới để đánh giá thực địa, nếu như kết quả là đúng, bọn họ phải hướng dẫn cho quân đội hoàn thành việc lắp đặt toàn diện, đến cuối tháng mười hai là có thể kết thúc hạng mục. Ngày hôm qua cô đã trao đổi cùng người phụ trách bên quân đội lần này, nói rõ cho bọn họ về trình tự tiến hành và một số yêu cầu phục vụ cho thí nghiệm, hi vọng đối phương có thể hết sức phối hợp, cũng có thể đảm bảo cung cấp hậu cần tương ứng, hiện tại chỉ còn chờ đối phương đồng ý là cô sẽ lao tới tiền tuyến ngay.

Trong nửa tháng này, cô dốc hết toàn bộ sức lực vào công việc, tu thân dưỡng tính, hiệu quả tuy không dám nói hài lòng, nhưng cũng có chút khởi sắc. Nên sáng hôm nay, cô đã đáp ứng đi xem mắt một người đồng hương của Chu Hiểu Tô. Lo lắng cuộc chuyến đi có thể kéo dài một hai ngày vì vậy Tô Diệp muốn Chu Hiểu Tô sắp xếp thời gian gặp mặt vào ngày Quốc tế Lao động, dù cho khi công việc bên đó chưa hoàn thành thì cô cũng có thể trở lại.

Nhưng mà, kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường, quân đội bên kia rất nhanh báo tin đến, khảo thí sẽ đẩy lùi đến tháng năm. Lý do rất đơn giản, thời tiết rét lạnh, băng tuyết chưa tan, không thể đào đất để vùi cáp quang được nên cuộc khảo sát không cách nào tiến hành!

Nếu hạng mục đã bị hoãn lại, vậy thì tiện đi xem mắt luôn!

Tô Diệp cũng nghĩ thông suốt, xem mắt nha, nói trắng ra cũng chỉ là hai người nam - nữ vốn không quen biết nhau, bởi vì cùng lý tưởng mà đi đến giúp nhau đỡ buồn chán sao? Loại này rất dễ gây chán ghét, phát tác nhanh, kéo dài trong thời gian ngắn, biểu hiện bệnh rất ít, tác dụng phụ mỗi người khác nhau, chẳng hạn như nôn mửa, tinh thần không phấn chấn, sinh lý hỗn loạn, đau đầu choáng váng, không còn chút sức lực nào.

Tô Diệp nở nụ cười, này chẳng phải giống tác dụng của thuốc tránh thai sao! Chu Hiểu Tô nói tạo dựng mối quan hệ như vậy không khác gì một loại phản ứng hoá học, dù sao tương lai một ngày nào đó cũng sẽ gặp phải, Tô Diệp cũng không ngại từ giờ trở đi liền bồi dưỡng kháng thể.

Vì vậy, bác sĩ Tô lại tái xuất giang hồ rồi!

Tô Diệp quan sát người đàn ông ngồi đối diện cô, người này điềm đạm nho nhã, sạch sẽ và tươi mới, nước da trắng nõn, gò má hơi gầy, đôi môi mỏng, mũi nhỏ, ngoại trừ cặp mắt to tròn có thần, còn lại ngũ quan không chỗ nào không thanh tú.

"Anh bao nhiêu tuổi?" Tô Diệp hiếu kỳ.

Trần Thần cười khẽ, nụ cười kia nhẹ nhưng không xa cách, ôn hòa nhưng không thân cận, giống như ngọn núi xanh lờ mờ trong sương mù, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng không sao chạm tới được. Ánh sáng pha lê trên đỉnh đầu bị dập tắt trong mắt anh, dường như nó được bao phủ bởi nước, ánh sáng và bóng tối, rực rỡ đến chói mắt, rung động lòng người, Tô Diệp nhìn đến ngây dại.

"Tám mươi ba tuổi, hai mươi chín tuổi, nhìn không giống phải hay không?"

Tô Diệp mờ mịt lắc đầu.

"Dáng dấp của tôi có phải là rất quái dị?" Trần Thần cười nghịch ngợm.

Tô Diệp lúng túng, vội cúi đầu nói: "Không phải..., ừ, thực xin lỗi!"

"Không sao đâu!" Trong tay hắn cầm muỗng nhỏ quấy coffee, thong thả ung dung không nhanh không chậm nói: "Khuôn mặt của tôi khá trẻ con nên hay bị người khác nhầm lẫn là sinh viên đại học."

"Mặt trẻ con có sao đâu! Anh xem Lâm Chí Linh, Từ Nhược Tuyên..." Tô Diệp dừng lại, những người này đều là nữ minh tinh, mà đối phương lại là đàn ông, nói như vậy phảng phất như đang bỏ đá xuống giếng.

Trần Thần nhìn cô cười, chậm rãi nói: "Hiểu Tô nói cô tính tình thẳng thắn, xem ra thật đúng là không lừa người!"

Tô Diệp bật cười, cái này nên đánh giá ngược lại thì thích hợp hơn.

"Cô chưa mở đề sao?" Trần Thần ôn hòa hỏi.

Tô Diệp xấu hổ, thấp đầu nói: "Ừ, có thể trong năm nay, giáo sư hướng dẫn xem như đã đồng ý rồi!"

"Lời này cô đừng nên quá tin tưởng, tôi cũng bị gạt hai năm rồi."

Tô Diệp xem như gặp được tri âm rồi, một loại cảm giác hiểu nhau không cần nói từ đáy lòng tự nhiên sinh ra, hơi rướn người về phía trước, mở to hai mắt nhìn, cười nhẹ nhàng với Trần Thần: "Không thể nào? Nhìn anh thế nào lại không hề có chút sốt ruột? Tôi thì vội muốn chết, anh học mấy năm? Không phải nói nếu như trong vòng bảy năm không thể tốt nghiệp thì sẽ không lấy được chứng chỉ sao?"

"Đúng là có người nói như vậy, nhưng đều có biện pháp, vội vàng cũng chẳng làm được gì, còn không bằng mở lòng sống một cuộc sống tốt đẹp hơn." Trần Thần nói với giọng thong thả ung dung, phối hợp với cử chỉ tự nhiên nhàn hạ, toát ra một hương vị khác.

Tô Diệp hâm mộ hắn có thái độ như vậy với cuộc sống, nhưng cô tự nhận mình làm không được.

"Tôi lại không thể giống như anh!" Cô tự giễu nói.

"Tôi là bị buộc phải bước ra. Cô nên từ từ từng bước, không cần phải bắt ép mình."

...

Trò chuyện với nhau thật vui! Đến thời điểm này, sau khi tiếp xúc một thời gian, Tô Diệp thấy không có trở ngại gì. Tô Diệp thật sự thích hắn, không kể đến dung mạo hay gia cảnh, quan trọng nhất là bọn họ có thể cùng nhau chia sẻ nền tảng tư tưởng cùng kinh nghiệm, hơn nữa hắn có tri thức, được hưởng nền giáo dục tốt, cách ăn nói cùng khí chất làm cho Tô Diệp bị thuyết phục.

Huống chi cô cần một người như vậy, bình tĩnh và vững chắc, trưởng thành và hiểu lý lẽ, có thể hiểu được sự nhầm lẫn, rắc rối của cô ấy, sẵn sàng soi sáng và giúp cô. Bởi vậy, đối mặt với Chu Hiểu Tô đang ân cần tò mò hỏi thì Tô Diệp thoải mái nói: "Rất tốt, nếu hắn có ý, chị cảm thấy có thể tiến tới."

Một ngày nọ Tô Diệp hiếm có lúc không bất an lo lắng, gần như tất cả thời gian đều bần thần, trong đầu đều là ánh mắt của Trần Thần ở buổi gặp mặt, động tác cùng biểu hiện của hắn như một thước phim cứ chiếu đi chiếu lại, cô cảm thấy mình đích thị là bị ma nhập rồi, nếu không tại sao mới chỉ gặp nhau có một lần mà lại khiến cô luôn ngày đêm mong nhớ.

Mặt trời dần lặn xuống, trong phòng thí nghiệm từng tốp từng tốp người cùng nhau rời đi, dần dần chỉ còn lại một mình Tô Diệp. Nhàm chán mệt mỏi, Tô Diệp gục xuống bàn ngắm hoàng hôn, phố xá cũng vừa lên đèn, nửa là tự thương hại nửa là mất mát.

Vừa vặn chuông điện thoại di động vang lên, Tô Diệp chớp chớp mắt, miễn cưỡng đưa tay với lấy ở góc bàn, nhìn cũng không nhìn, cứ thế đưa lên nghe.

"Tô Diệp?" Giọng nói rất quen thuộc.

"Là tôi, xin hỏi ai vậy?"

"Tôi là Tống Minh Viễn, cô còn nhớ hay không?"

Tô Diệp đứng lên, gượng cười vài tiếng: "Nhớ rõ, nhớ rõ! Có chuyện gì sao?"

Có thể không nhớ rõ sao? Mỗi lần trong nhà gọi điện thoại tới, mẹ Tô đều muốn ở bên tai cô lãi nhãi rất lâu, còn cố ý khuyên bảo cô nên chủ động, người đàn ông tốt như vậy có biết bao cô gái muốn mà không được còn cô có mà không biết tận dụng. Tô Diệp đối với vấn đề này không nói gì, nếu thật sự tốt như vậy thì còn đến lượt cô cùng hắn xem mắt?

"Cô còn nợ tôi một bữa cơm đấy! Lúc nào có thể thực hiện đây?"

"Anh da mặt dày thật đấy, tôi nợ anh bữa cơm bao giờ!" Cũng đã hơn một tháng không có liên lạc với nhau, hắn cũng không có chủ động muốn tiến thêm bước nữa, Tô Diệp đơn phương cho rằng bọn họ đã không còn khả năng phát triển thành người yêu, bởi vậy chỉ xem hắn là một người đồng hương bình thường kiêm "gà mờ ngựa tre", nên nói chuyện cũng có chút tùy tiện hơn.

"Quỵt nợ hả? Lần trước tôi đưa cô trở lại, cô nói là muốn mời tôi dùng cơm!"

Keo kiệt, có chút chuyện cỏn con đấy thôi mà hắn gọi điện thoại tới để vơ vét tài sản của cô, Tô Diệp không kiên nhẫn, đổi một tay cầm điện thoại, tay kia tắt máy vi tính: "Được thôi, chờ khi nào anh rảnh rỗi tới đây, tôi mời khách!"

"Tôi hôm nay rảnh, hiện giờ cũng gần đến trường học của cô rồi, tôi đến đâu đón cô đây?" Minh Viễn cười.

Tô Diệp hận đến nghiến răng, quăng con chuột đi, tức giận reo lên: "Làm sao vậy hả! Muốn tới cũng không nói sớm một chút!" Nhưng cô đúng là vẫn còn chút lương tâm, ngừng một lát liền đem địa chỉ nói cho hắn, còn nhiệt tình chỉ đường cho hắn.

Cúp điện thoại, mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, mở xem hoá ra là Trần Thần.

Tô Diệp mừng rỡ, tim đập cũng nhanh hơn mấy nhịp, cô uống miếng nước để kìm nén cảm xúc, nhấn điện thoại gọi lại.

"Này, Tô Diệp?"

"Ừ..., ừ, là tôi." Tô Diệp toàn thân khô nóng, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, nói chuyện cũng có chút lộn xộn: "Vừa rồi gọi điện thoại, à không, là người khác gọi tới, không nhận được điện thoại của anh. Có phải là có chuyện gì không?"

Đầu bên kia phát ra tiếng cười nhẹ, Tô Diệp xấu hổ cực kỳ, nhưng lại âm thầm may mắn, may mắn khi gọi điện thoại lại.

"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cô đã ăn cơm chưa? Có muốn cùng tôi ra ngoài ăn không, tôi ở dưới lầu chờ cô?"

"Được thôi!" Tô Diệp tâm trạng kích động, cười tươi như hoa.

"Vậy được, cô chờ tôi năm phút, tôi đến nơi sẽ gọi lại, lúc ấy hẵn đi xuống."

"Được, được!"

Tô Diệp cười miệng cũng muốn chuột rút rồi, tung tăng nhảy nhót quanh bàn thí nghiệm hai vòng rồi mới nhớ tới, hẹn cô cùng nhau ăn cơm còn có một người khác.

" Minh Viễn, tôi là Tô Diệp!" Thanh âm của cô không kiềm chế được vui vẻ, âm cuối nâng lên vui sướng thoải mái, Minh Viễn căn bản có thể đoán được vẻ mặt của cô lúc này, miệng thì ngoác ra cười còn mặt thì trông rất đần.

"Tôi đến khiến cô cao hứng như vậy sao? Ở thôn Trung Quan thôn có chút tắc, cô đợi thêm lát nữa!" Minh Viễn tâm tình rất tốt.

"Không phải, tôi buổi tối có chuyện, để hôm nào khác tôi mời anh ăn cơm, anh quay về đi!" Tô Diệp không thèm câu nệ.

"Cô là có ý gì? Có chuyện sao vừa nãy không nói sớm!"

"Vừa rồi hoàn toàn không biết! Có người mời tôi ăn cơm, nhưng lúc ý đang nói chuyện điện thoại với anh, ngắt máy thì tôi mới biết!"

"Cô như vậy là không được! Chúng ta đều đã thoả thuận rồi, cô hẹn người ta hôm khác đi!" L Minh Viễn tức giận trong lòng, lớn tiếng nói.

"Vậy không được! Tôi không dễ gì gặp được một người phù hợp, đâu thể vì một bữa cơm với anh mà làm trễ nãi! Anh để hôm khác đi, dù sao từ nay về sau còn rất nhiều cơ hội!" Tô Diệp vẫn quyết không thoả hiệp.

Thắng gấp, suýt chút nữa tông vào đuôi xe, Minh Viễn đưa tay giật nhẹ caravat, kinh ngạc nói: "Gì mà phù hợp? Cô lại đi xem mắt hả?"

"Bạn học giới thiệu, giờ không thể nói nói rõ với anh được, dù sao anh cũng đừng tới đây, lần sau mời anh ăn một bữa thịnh soạn!"

"Mới không được bao lâu, cô tích cực thật đấy?"

"Đúng, cứ vậy đi, lần sau mời anh, thật ngại quá!" Tô Diệp không nói một lời cúp điện thoại.

Minh Viễn tức giận, điện thoại ném sang bên ghế phụ, dựa lưng ghế nhắm mắt lại trầm tư, giây lát liền nghe được tiếng còi xe vang lên, ánh đèn chói mắt đánh vào kính chiếu hậu hắt vào trong xe, chiếu sáng khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.

Minh Viễn nhanh chóng khởi động xe, dần dần tăng tốc, đến ngã tư đường thì quay đầu.

Tống Minh Viễn một tay nắm lấy tay lái, tay kia sờ trong túi lấy ra điếu thuốc, lại móc ra cái bật lửa, châm thuốc rồi hít sâu một hơi, khói thuốc bay lượn lờ, hít thêm mấy hơi mới cảm thấy khá hơn một chút.

Đúng ra hắn không nên tức giận, cô cùng hắn không có quan hệ gì, chia tay đã gần hai tháng, hai người ngay cả một cú điện thoại cũng không có, người ta dựa vào cái gì mà không thể đi xem mắt tìm bạn trai hả? Nhưng trong lòng của hắn vẫn thấy buồn bực, không dễ gì có thời gian rảnh đến gặp cô, hai bên đã đồng ý gặp nhau rồi, cư nhiên lại bị mời đi về, càng nghĩ càng tức giận, hắn là chưa từng bị người khác đối xử như vậy!

Mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, ma xui quỷ khiến, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ xấu xa, khóe môi bất giác nâng lên, cười vào sự trẻ con của mình.

Nhưng nó không còn quan trọng nữa, hiệc giờ hắn đang rất khó chịu, đứng ngồi không yên, ánh mắt bất giác liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, ánh sáng phát ra từ vỏ ngoài làm bằng hợp kim chống rỉ trên ghế ngồi làm bằng da thật, giống như một đôi mắt cười đang khiêu khích hắn. Minh Viễn thở dài, đưa tay với lấy điện thoại di động.

Tô Diệp đang ra sức đạp chiếc xe đạp của mình đến quán cà phê nơi Trần Thần hẹn, bỗng nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên, bài hát " bởi vì yêu " đã hát gần nửa bài.

Cô nhanh chóng dừng lại, một chân chống trên mặt đất, một chân để trên bàn đạp, xoay người tìm điện thoại trong túi, đợi nhìn rõ ràng là Tống Minh Viễn điện tới, không khỏi tức giận, ngay cả xưng hô cũng tiết kiệm, trực tiếp hùng hổ hỏi: "Gọi gì nữa?"

"Mặc kệ nha, quan tâm một chút xem cô cùng người bạn trai tương lai tiến triển thế nào, thuận lợi hay không thuận lợi." Minh Viễn cười hề hề.

"Anh ăn no rỗi việc rồi hả! Không có chuyện gì thì cúp máy, tôi đang lái xe đây!" Tô Diệp làm bộ muốn dập máy.

"Hả, hắn không phải đang theo đuổi cô sao? Thế mà hắn lại không đến đón cô còn để cô phải tự đi!"

"Mắc mớ gì tới anh!" Tô Diệp rống, rống xong rồi vẫn không hết hận, lại ác ngoan ngoan mắng: "Biến thái!"

"Này tiểu cô nương nói lời thô tục không tốt đâu, cẩn thận người ta sợ mà chạy mất đấy!" Đầu bên kia điện thoại một tràng tiếng cười truyền đến.

Tô Diệp liếc nhìn xem xét Trần Thần, hắn đứng cách cô không xa, bên khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhẹ nhàng, đang nhìn chằm chằm dòng người đi lại.

Cô rống to như vậy, cách mười mét đều có thể nghe được, huống chi là hắn, Tô Diệp rầu rĩ, giảm thấp âm lượng nói: "Anh nói xong chưa? Cũng chỉ là thất hẹn với anh mà tôi đã hứa sẽ đền bù rồi, anh đừng quấy rầy tôi nữa."

"Nói thoải mái! Lần trước tôi đến muộn nửa tiếng, cô đã mặt mày nhăn nhó, hôm nay thế mà lại bị cô cho leo cây! Đổi lại cô thử xem!"

Tô Diệp tự biết đuối lý, không có phản bác lại, cũng không có tâm tình cùng hắn dây dưa quấy nhiễu, liền hạ giọng nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

Minh Viễn sững sờ, thật ra là không có ý gì cả, chỉ là cảm thấy không có cam lòng, muốn trút giận. Tô Diệp hỏi như vậy, giọng điệu mềm oặt mang theo bất lực cùng buồn khổ, hắn lại cảm thấy như mình đang cố tình gây sự.

"Thôi, hôm nay không so đo với cô, hôm nào tôi cho cô một cơ hội chuộc tội." Lời nói tuy uất ức nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn.

"Được." Tô Diệp thầm mắng một câu, nói tiếp: "Gặp lại sau!"

Cũng không chờ hắn nói chuyện nữa, nhanh chóng cúp điện thoại, xuống xe đi đến bên cạnh Trần Thần, cười làm lành nói: "Đi thôi!"

Hai người tiếp tục sóng vai đi về phía trước, Trần Thần cười hỏi cô: "Người mới vừa rồi là ai mà khiến cô tức giận như vậy hả?"

"Một người nhàm chán!" Tô Diệp bĩu môi, vẻ mặt oán hận.

"Người đó đang theo đuổi cô sao?" Trần Thần cười hài hước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương