Dương Nghị kinh ngạc nhìn Tô Diệp, lòng chua xót, tai cũng không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào xung quanh, trong đầu liền nhớ lại một loạt những chuyện trước đây. Trước có Trần Thần, sau có Tống Minh Viễn, cuộc sống của cô đối với anh mà nói, có quá nhiều ong bướm vây quanh, anh không có cách nào tham dự cũng không có cách nào xoá bỏ, điều duy nhất có thể làm chính là phát huy hết những điểm tốt của bản thân cho cô thấy, dần dần khắc sâu hình bóng của mình vào trong tâm trí cô.

Anh ngày nào cũng mong mỏi, chờ đợi không biết đến khi nào mới có thể chính tai nghe được cô khẳng định mối quan hệ giữa hai người, hôm nay rốt cục đã được mãn nguyện, lại còn dưới hoàn cảnh này, trong khoảng thời gian ngắn, cảm động, vui sướng, hạnh phúc, thương tiếc, ái mộ... Một loạt cảm xúc khác nhau đan xen, như một tảng đá lớn đè trước ngực, khiến anh thở không nổi.

Anh nắm chặt tay Tô Diệp, hít sâu một hơi, thu lại những suy nghĩ định đem ra để thuyết phục ba mẹ Tô Diệp, điều chỉnh tư thế, đưa mắt nhìn thẳng vợ chồng Tô Trung Hoà nói: "Chú, dì, cháu đối với Tô Diệp là thật lòng, cả đời này chỉ yêu mình cô ấy!"

Đến tận cùng có xa lắm không, Tô Diệp cũng không rõ, thậm chí cảm thấy e dè, tình yêu vốn cũng không phải do lý trí quyết định, không thể đem ra tính toán cân nhắc. Khi đã có tình cảm với nhau, vào thời điểm thích hợp liền dũng cảm nói ra, ở thời khắc quan trọng thì kiên quyết đấu tranh, dốc hết sức mình, cũng không hẳn là không thể cùng nhau đến răng long đầu bạc.

Tô Trung Hoà khẽ cười một tiếng, đẩy đẩy Đường Viện ngồi bên cạnh đang trợn mắt há miệng kinh ngạc, lắc đầu thở dài: "Sao lại thành như thế này! Làm như chúng ta muốn đánh gãy đôi uyên ương vậy! Hai đứa không cần lo lắng, nếu thực sự hai đứa nguyện ý ở bên nhau, chúng ta làm cha mẹ cũng chỉ có thể gật đầu ủng hộ thôi!"

Đường Viện liền mỉm cười, Tô Trung Hoà thấy vợ mình như thế, trong lòng liền biết chuyện đã thành, dừng một chút, quay đầu nhìn Dương Nghị và Tô Diệp nói: "Chúng ta cũng không có ý muốn thuyết giáo hai đứa, chỉ là hai đứa phải nhớ kỹ một điều, thông cảm cho nhau, cùng nhau hoà giải, sống thật hạnh phúc là được!"

Dương Nghị và Tô Diệp vội vàng gật đầu, Đường Viện cười vài tiếng, nhìn Dương Nghị ôn nhu nói: "Dương Nghị, mong cháu bỏ qua, bác cũng chỉ muốn Tiểu Diệp sau này sống thật hạnh phúc, cũng không có ý gì khác. Hôm nay hai đứa đã quyết ở bên nhau, cháu lại là người trọng tình trọng nghĩa, vậy bác sẽ gửi gắm đứa con gái này cho cháu! Hi vọng từ nay về sau cháu có thể chăm sóc Tiểu Diệp thật tốt!"

Tô Diệp thật sự muốn khóc lên, vành mắt ửng đỏ nhìn Đường Viện cùng Tô Trung Hoà, cổ họng như bị nghẹn lại, một câu cũng nói không nên lời.

Dương Nghị sắc mặt nghiêm chỉnh, gật đầu lia lịa đáp: "Hai bác cứ yên tâm! Cháu nhất định sẽ không làm cho hai người thất vọng!"

Vượt qua cửa ải này, trời đất liền rộng mở, cuộc sống kể từ đó cũng bước sang trang mới!

Ngày hôm sau,mẹ Tô gần như mời hết tất cả họ hàng thân thích tới ăn cơm, Tô Diệp kích động không thôi, mới sáng sớm đã soi gương trang điểm, trang điểm xong lại quay ra mở tủ quần áo, lôi hết ra đặt lên giường, sau đó ướm từng cái lên người thử, thỉnh thoảng còn quay đầu hỏi ý kiến Dương Nghị ở bên cạnh đang chơi game.

"Anh thấy bộ này thế nào? Có đẹp không?"

"Đẹp lắm!" Dương Nghị ngẩng đầu nghiêng mắt liếc nhìn, tay vẫn không ngừng bấm chuột, tiếng tách tách vang lên liên tục.

Tô Diệp bất mãn, tiện tay ném quần áo lên giường, chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Không thèm nhìn đã nói đẹp, đẹp cái gì mà đẹp hả!"

Dương Nghị bấm nút tạm dừng, tựa lưng vào ghế ngồi cười híp mắt nhìn cô nói: "Em mặc gì cũng đều rất đẹp! Hơn nữa, hôm nay nhân vật chính là anh, em có trang điểm xinh đẹp cũng vô dụng!"

Tô Diệp nghĩ cũng phải, nhìn chằm chằm vào Dương Nghị, chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười nói: "Hay để em trang điểm cho anh? Nếu không đắp mặt nạ cũng được!"

Dương Nghị nhất thời không kịp phản ứng, nghệt mặt ra, Tô Diệp bụm mặt cười ha hả, Dương Nghị lập tức tỉnh ngộ, không biết nên khóc hay cười, nhíu lông mày, tỏ vẻ giận dỗi nói: "Em dám trêu anh!"

Tô Diệp dựa vào bàn học, cười nghiêng ngả, đưa tay sờ mặt anh, thở phì phò đứt quãng trấn an nói: "Em chỉ đùa, đùa một chút, anh, anh đừng giận!"

"Em đền bù tổn thất, anh sẽ không tức giận nữa!" Dương Nghị duỗi cánh tay ôm lấy Tô Diệp, để cô ngồi lên đùi mình, kề sát vào mặt cô, cười híp mắt trở mặt biến đổi thành sói xám lớn.

Tô Diệp cười dịu dàng lườm anh một cái, vui buồn lẫn lộn, hai má đỏ bừng, đôi mắt được bao phủ một tầng hơi nước, đón ánh mặt trời, óng ánh trong suốt, mê hoặc kiều diễm, Dương Nghị tim đập có chút nhanh, hai tay càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu ngậm lấy vành tai tinh xảo của cô, nhẹ nhàng cắn.

Tô Diệp sợ ngứa, liền đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng vừa rồi cười to một trận, toàn thân giờ vô lực, thay vì nói là chống đẩy, thì giống khiêu khích hơn, Dương Nghị trong bụng đột nhiên dâng lên ngọn lửa ngùn ngụt, khiến anh miệng lưỡi khô hốc, mất hết lý trí, lúc này liền rời khỏi vành tai cô, quay đầu chuẩn xác ngậm lấy cánh môi anh đào mềm mại.

Ham muốn của Tô Diệp trỗi dậy, lúc này khó tránh khỏi uốn éo thân mình, Dương Nghị càng khống chế không nổi, đứng dậy ôm Tô Diệp đi đến bên giường, đang muốn xâm nhập trao đổi, liền nghe được một tiếng "khụ" ở bên ngoài cửa, hai người đồng thời cả kinh, vội vàng tách nhau ra, Tô Diệp rón rén nhìn qua khe cửa thấy được bóng dáng Đường Viện.

"Nhanh lên, lão Tô, thu dọn một chút chúng ta đi thôi?"

"Được!"

Tô Diệp đỏ mặt, quay lại đạp Dương Nghị một cước, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, Dương Nghị ngượng ngùng, cười nhẹ hai tiếng, không dám làm gì nữa, chỉnh sửa quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ Tô Diệp.

Đường Viện sắc mặt vẫn rất bình thường, cái gì cũng không nói, chỉ cười híp mắt nói: "Đi thôi!"

Một nhà bốn người cùng nhau tới nhà hàng đã đặt.

Mặc dù mẹ Tô trước đó đã thông báo trước cho bọn họ danh sách người đến dự, Tô Diệp cùng Dương Nghị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những lời trêu chọc từ mọi người, nhưng sự thật chứng minh, bọn họ đã đánh giá thấp gia đình họ Tô rồi.

Nhìn thấy lần lượt từng người họ hàng đi vào, Tô Diệp trong lòng kích động nghênh đón, nhưng nào biết người ta trong mắt căn bản không có cô, chỉ mở to hai mắt hướng về phía Dương Nghị thận trọng xem xét, Tô Diệp lúng túng, cô chẳng qua chỉ là dẫn theo bạn trai trở về, nào phải chuyện gì to tát đâu, xem điệu bộ này, quả thật không khác gì với đi tham quan bảo vật quốc gia!

Tô Diệp ngỡ ngàng, nhất thời có chút phản ứng không kịp, đã thấy Dương Nghị mỉm cười đi theo sau mẹ Tô chào hỏi họ hàng, gọi cũng vô cùng thân thiết: "Cháu chào Dì Hai! Cháu chào Dượng Hai!..."

"Tiểu Diệp, còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau tới đây, chị có chuyện muốn hỏi em!" Chị gái Đường Ninh bên nhà ngoại cười xảo trá.

Tô Diệp như sực tỉnh khỏi cơn mộng, ngượng ngùng cười, cúi thấp đầu đi đến bên cạnh Đường Ninh, cô cho là mình đã tìm được một nơi ẩn náu an toàn nhưng thật không ngờ, lại nhảy vào hố lửa. Đường Ninh cười híp mắt nhéo tay cô một cái, nháy mắt hỏi: "Hai người phát triển đến bước nào rồi hả? Đã làm cái kia chưa? Cậu ta có phải rất lợi hại không?"

Tô Diệp lập tức muốn trở về nhà trốn trong phòng úp mặt xuống gối, mặt đỏ như tôm hấp, xoay người liền bịt miệng Đường Ninh lại, hai chị em ở một chỗ cười đùa không ngừng.

Bên kia, Dương Nghị đang bị một đám trưởng bối bao vây, dò hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Bằng cấp gì? Tốt nghiệp trường nào?"

"Tham gia quân ngũ mấy năm?"

"Cấp bậc gì? Tiền lương nhiều hay ít?"

"Ở Bắc Kinh có nhà riêng không?"

...

Dương Nghị vẫn luôn mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn mà trả lời, Tô Diệp lúc đầu còn lo lắng anh chưa từng trải qua trường hợp như vậy, mấy câu hỏi cũng đều là vấn đề riêng tư, khó tránh khỏi sẽ có một chút khó chịu, lúc này thấy anh thong dong bình thản, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, cũng có chút kiêu ngạo đắc ý.

Màn đặt câu hỏi cũng chuẩn bị kết thúc, Tô Diệp đưa mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt, đến chỗ ba mẹ thì cố ý dừng lại thêm chốc lát, nhìn ra được, đối với biểu hiện của Dương Nghị, bọn họ rất hài lòng. Tô Diệp không khỏi vui mừng, híp mắt cười.

Đúng lúc ba Tô dìu bà ngoại đi vào, thừa dịp mọi người tụ ở một chỗ hàn huyên, Tô Diệp vụng trộm túm lấy cánh tay Dương Nghị hỏi: "Không làm anh sợ chứ?"

Dương Nghị mím môi mỉm cười lắc đầu, đến gần Tô Diệp nhỏ giọng đùa giỡn nói: "Người nhà em đông như vậy, em thử nói xem, chuyện của chúng ta có phải sẽ trở thành một cuộc bỏ phiếu không?"

Tô Diệp cười đến run người, cười đủ rồi liền kéo căng da mặt dọa anh: "Cũng có thể! Cho nên anh phải cố gắng thể hiện, tương lai của chúng ta đều do anh nắm giữ đấy!"

Dương Nghị nghiêng đầu liếc cô một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin nói: "Không thành vấn đề!"

Tô Diệp không ngờ, Dương Nghị lại thể hiện bản thân như vậy, rượu trắng 56 độ, mình anh uống hết một chai, mặt đỏ tía tai, lại còn ở cùng mấy cậu huyên thuyên, trò chuyện khí thế ngất trời, tiếng chạm cốc vang lên liên tục.

Tô Diệp im lặng không nói gì, mẹ Tô cảm thấy không ổn, đẩy đẩy Tô Diệp dặn dò: "Con qua đó khuyên nhủ, đừng để cậu ấy uống nhiều! Ảnh hưởng tới sức khoẻ."

Tô Diệp tìm cơ hội lẻn đi, còn chưa mở miệng đã bị mợ hai trừng mắt cảnh báo: "Chuyện của đàn ông, phụ nữ chen vào làm gì, ngồi đây đợi đi!" Tô Diệp vừa muốn cãi lại, liền nghe dì út bất mãn kêu ầm lên: "Xem cháu kìa! Chúng ta có thể làm gì cậu ấy chứ hả? Khó trách người xưa đều nói, con gái lớn không dùng được! Hai đứa còn chưa kết hôn mà đã như vậy rồi? Sau này nếu kết hôn, chúng ta muốn tìm cậu ấy trò chuyện đôi ba câu chắc cũng phải được cháu phê duyệt hả!"

Mọi người trong phòng đều bật cười, Tô Diệp ngượng quá, sững sờ đứng nguyên tại chỗ cũng không biết có nên tiếp tục kéo anh đi không, Dương Nghị vỗ nhẹ lên tay cô, cười trấn an nói: "Không có chuyện gì, anh chịu đựng được!"

Ba Tô mắt thấy Tô Diệp bị trêu chọc, cũng cười hoà giải: "Có ta đây, con đừng lo lắng!"

Tô Diệp không có cách nào, đành phải lui về, không vui trở về chỗ ngồi xuống, nghe được mẹ Tô bên cạnh thở dài, lắc đầu cười nói: "Đứa nhỏ này đúng là thật thà, nói dối một chút cũng không biết, con xem hai thằng anh của con, cả đêm cùng cậu ấy uống, nhưng cũng chỉ nhấp môi vài lần!"

Tô Diệp vẫn còn chưa hết ngượng, đầu óc chưa được tỉnh táo nên ý tứ trong câu nói của mẹ Tô cô có chút không hiểu, lầm tưởng rằng Đường Viện không thích một Dương Nghị chất phát, khiến cô trong lòng bất mãn, bĩu môi phản bác: "Thật thà không tốt sao? Con lại thích người như vậy!"

Đường Viện bị nghẹn đến dở khóc dở cười, Đường Ninh ôm vai Tô Diệp cười đến chảy nước mắt, nàng vừa lau khóe mắt, vừa thở không ra hơi nói với Đường Viện: "Mọi người nghe thấy gì chưa? Cô, mau để cho hai người bọn họ đi đăng kí kết hôn đi, xem ra Tiểu Diệp nhà chúng ta không đợi được nữa rồi!"

Tô Diệp thoáng cái đỏ mặt, lập tức không dám mở miệng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn Dương Nghị một ly tiếp một ly uống, thẳng đến khi úp mặt xuống bàn không ngẩng đầu lên được, các vị giám khảo vung tay lên, nhất trí kết luận: Chàng trai tốt, có khả năng để phó thác!

Phải mất một lúc lâu sau đó Tô Diệp mới cẩn thận suy nghĩ lại, đây chính là văn hoá Trung Quốc.... Quyết định mọi việc trên bàn rượu! Nhưng bây giờ cũng không cần lo lắng nữa bởi vì Dương Nghị đã thông qua khảo nghiệm, chính thức được bổ nhiệm làm phò mã của bác sĩ Tô rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương