Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)
-
Chương 26: Từ chối nhã nhặn
Từ lúc xe lửa khởi hành đã gần mười phút rồi, Tô Diệp vẫn đứng ở cạnh cửa khoang, che đi gò má đang không ngừng nóng lên, không dám về chỗ đối mặt với Đỗ Uy. Ước chừng nửa giờ sau, Tô Diệp chuẩn bị sẵn kế hoạch trong đầu, sắc mặt cũng khôi phục như thường, lúc này mới chậm chạp quay trở lại chỗ nằm.
Đỗ Uy cười hì hì, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Tô Diệp trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra trấn định, cứng nhắc nở nụ cười, sau đó nhanh chóng nằm xuống kéo chăn che kín đầu giả bộ ngủ.
"Sư tỷ." Tiếng gọi trầm bổng du dương, chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, Tô Diệp sợ run cả người, hai mắt càng nhắm chặt.
"Đừng giả bộ nữa, em không tin chị có thể ngủ được!" Đỗ Uy cười hài hước, "Chị nói xem, chị với doanh trưởng Dương có gì đó mờ ám phải không?"
Hắn ngồi xuống cạnh giường Tô Diệp, giọng nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, người nên nghe được cũng nghe thấy, Tô Diệp xấu hổ, thẹn quá hoá giận, xoay người đưa lưng về phía cậu, tỏ vẻ không quan tâm.
Đỗ Uy thấy không moi được tin tức gì liền thấy mất hứng, cũng không làm phiền cô nữa, chuyến đi kéo dài mười giờ vô cùng yên lặng.
Thời điểm tàu sắp vào bến, điện thoại Tô Diệp vang lên, cô tưởng Dương Nghị nhớ cô nên gọi, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng khi lấy điện thoại di động ra xem xét, lại là Tống Minh Viễn, Tô Diệp nén lại nỗi thất vọng nhận điện thoại, còn chưa mở miệng liền nghe hắn hỏi: "Đã đến nơi chưa? Cô ở khoang thứ mấy? Tôi tới đón cô!"
Tô Diệp hồ nghi, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, bọn tôi đón xe về, muộn lắm rồi."
"Tôi đang ở sân ga rồi, cô nói cho tôi biết số khoang là được!"
Tô Diệp kinh ngạc, hắn sao lại nhiệt tình như vậy? Lại nghĩ tới khuya ngày hôm trước hắn gọi điện tới bảo muốn đến đón cô, Tô Diệp một ngụm từ chối, hắn không có kiên quyết, cô cũng không để trong lòng, không nghĩ đến, tên này lại tiền trảm hậu tấu, khiến cô trở tay không kịp!
"Tô Diệp?" Tống Minh Viễn chờ một lúc, không thấy Tô Diệp trả lời, trong lòng lo lắng, cất cao giọng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
"Không sao, không sao cả!" Tô Diệp giật mình hoàn hồn, báo số khoang xong liền cúp điện thoại. Người nếu đã đến rồi, cô cũng không thể trốn tránh không gặp, Tô Diệp nghĩ, cùng lắm thì lại thiếu nợ hắn một bữa cơm, sau này nhất định mời hắn một bữa thịnh soạn!
Lúc Đỗ Uy nhìn thấy Tống Minh Viễn, ý vị sâu xa liếc nhìn Tô Diệp, Tô Diệp trong lòng có quỷ, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhưng hết lần này tới lần khác không dám nhìn thẳng cậu, Đỗ Uy trong lòng cười thầm, Tô sư tỷ gần đây giá thị trường không tệ lắm, thủ đoạn cũng càng ngày càng cao! Đến chỗ nào đều có người đi theo làm tùy tùng hầu hạ, chỉ là không biết, hai nam nhân này có biết sự tồn tại của nhau không. Nghĩ lại lúc này, hắn mới chỉ thấy hai người mà thôi, có lẽ Tô sư tỷ còn có thêm mấy người đàn ông nữa mà cậu không biết!
Đỗ Uy giật nhẹ khóe môi, lại nhìn Tống Minh Viễn đang đi ở phía trước mệt mỏi không kịp thở, trong ánh mắt có thêm vài ý cười.
Đã tối muội nên đường khá thông suốt, Tống Minh Viễn phóng rất nhanh, hơn mười một giờ đã đến trước cửa toà nhà thí nghiệm, Tô Diệp gọi điện cho hai sư đệ đang chờ ở trong phòng thí nghiệm xuống giúp khuân đồ lên. Đỗ Uy cùng Tống Minh Viễn đem thùng đựng thiết bị từ trên xe khiêng xuống, quay đầu hướng Tô Diệp nói: "Sư tỷ, chị và anh Minh Viễn về trước đi, mấy người bọn em ở đây dọn dẹp là được rồi!" Cậu và Tống Minh Viễn trò chuyện suốt cả đoạn đường, cảm thấy người này cũng không tồi, liền muốn giúp hắn tranh thủ ở trước mặt Tô Diệp tạo được nhiều ấn tượng tốt!
Tống Minh Viễn nhìn Tô Diệp, đợi cô trả lời.
"Được rồi!" Tô Diệp lúc vừa xuống xe liền nhận được tin nhắn của Dương Nghị, hỏi cô đã đến nơi chưa, còn nói khi nào về phòng thì gọi điện lại cho anh, dù trễ anh cũng chờ! Suốt dọc đường đi cô e ngại Tống Minh Viễn cùng Đỗ Uy ở đây, không dám gọi cho anh, chỉ nhắn lại một tin báo bình an, lúc này mắt thấy đã gần đến 12h, có chút nóng vội, vừa vặn nhờ câu nói của Đỗ Uy giúp cô có cớ để rời đi.
Dĩ nhiên là Tống Minh Viễn đưa cô trở về!
Khi xe dừng hẳn, Tô Diệp nói tiếng cảm ơn, rồi chủ động muốn mời hắn một bữa cơm để cảm tạ, sau đó nhanh chóng xuống xe.
"Tô Diệp!" Tống Minh Viễn gọi một tiếng.
Tô Diệp quay đầu lại, một chân đã bước ra ngoài xe, "Còn việc gì sao?"
"Ngày mai cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Lời này nghe sao có chút quen thuộc! Tô Diệp cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên trong lòng cả kinh, có một chút dự cảm, nhưng lại không dám xác định, ngẩng đầu nhìn Tống Minh Viễn, ánh mắt của hắn nhu hòa, lưu luyến thâm tình, tim Tô Diệp "thình thịch" nhảy loạn lên, trong lúc bối rối không biết đưa mắt nhìn đi đâu.
"Nếu mai không rảnh thì ngày kia cũng được!" Tống Minh Viễn nói khẽ.
"Anh muốn nói cái gì, bây giờ nói không được sao?" Tô Diệp gắng gượng bình ổn trái tim, thấp giọng nói. Cô không muốn giùng giằng, giải quyết dứt khoát là tốt nhất, tất cả mọi người đều thoải mái, không cần bận tâm phỏng đoán.
Tống Minh Viễn cười khẽ, "Chuyện tôi muốn nói, cô cần có tâm trạng tỉnh táo, sảng khoái nhất mới nói được, hôm nay muộn rồi, cô hẳn cũng rất mệt, sớm về nghỉ ngơi đi, tối mai tôi tới đón cô, cùng nhau đi ăn cơm!"
Tô Diệp gần như có thể xác định rồi, nhưng hắn không nói, cô cũng không tiện từ chối, nghe hắn bảo ngày mai gặp mặt nói chuyện, lúc này cắn răng hạ quyết tâm, ra vẻ thoải mái nói: "À, tôi có chuyện quên chưa nói cho anh biết, anh nghe xong phải chúc mừng tôi đấy, tôi có bạn trai rồi!"
Tống Minh Viễn rướn lông mày lên, hô hấp khó khăn, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Diệp, cả buổi nói không nên lời. Tô Diệp nhờ ánh đèn trong xe quan sát sắc mặt hắn, trong lòng biết mình đã đoán đúng, nhất thời cảm thấy may mắn, nhìn hắn khẽ cười, che dấu vẻ chột dạ cố gắng tỏ ra bình thường: "Anh không chúc mừng tôi hả?"
Tống Minh Viễn ổn định lại tâm trạng, chịu đựng cú sốc, giật giật khóe môi hỏi: "Cùng gã trước kia gương vỡ lại lành rồi hả?"
"Không phải!" Tô Diệp lắc đầu, "Biết nhau qua xem mắt, lần này trùng hợp gặp lại nhau ở Nội Mông, anh ấy tên Dương Nghị, anh có biết không?" Tô Diệp nhớ trước kia hắn có nói sẽ nhờ chiến hữu bên đó chiếu cố cô, suy đoán hỏi.
Tống Minh Viễn có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không, sao có thể trùng hợp như vậy? Nhưng vẻ mặt Tô Diệp đầy chân thành, không giống như là đang nói dối, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng nhất thời hậm hực buồn khổ. Hắn cùng với Dương Nghị là chiến hữu nhiều năm, tình nghĩa sâu nặng, nếu Tô Diệp nói là sự thật, hắn không thể chặn ngang đào tường nhà người khác, cho dù trong lòng khó dứt bỏ, cũng phải buông tay, chúc phúc hai người!
Im lặng bao trùm, Tống Minh Viễn bất lực thở dài, khổ sở cười ra tiếng, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, một tay nâng trán, "Là chiến hữu với nhau bốn năm, đương nhiên biết, chúc mừng hai người!"
Vẻ mặt hắn không có chút vui vẻ gì, so với Tống Minh Viễn trước đây cô biết thì khác xa, Tô Diệp trong lòng khó chịu, áy náy cùng bất an, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tống Minh Viễn khẽ cười cười, không nói tiếp nữa, trong xe lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Tô Diệp đứng ngồi không yên, muốn mở miệng an ủi hắn vài câu, lại cảm thấy như vậy quá mức ngụy biện, nhưng nếu phủi mông một cái cho xong việc, lại cảm giác không đành lòng, cô rơi vào thế khó xử, nhìn trộm Tống Minh Viễn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng mảy may nhúc nhích, thẳng lưng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt ngưng trọng ảm đạm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Diệp nghiến răng, đang muốn mở miệng chào tạm biệt, lại nghe được hắn thản nhiên nói: "Trở về đi, nghỉ ngơi sớm, nhớ gọi điện cho Dương Nghị, chắc hắn vẫn đang chờ đấy!" Trong lòng hắn rất khó chịu, nói ra mấy câu đó, trái tim càng đau đớn hơn.
Tô Diệp vội vàng gật đầu, cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn, đẩy cửa vội vàng xuống xe, Tống Minh Viễn mở cốp, Tô Diệp xách túi hành lý ra, đi ngang qua cửa sổ xe liền cúi người xuống hướng hắn vẫy tay, sau đó đi thẳng một mạch lên phòng.
Loại chuyện này Tô Diệp chưa bao giờ gặp qua, bình thường ngay cả nằm mơ cũng không mơ tới, có một ngày phát hiện bạn tốt của mình lại thích mình, nhưng cuộc sống là như vậy, những điều mình nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra lại đột nhiên xuất hiện, khiến mình trở tay không kịp.
Tô Diệp dọc theo cầu thang từng bước bò lên trên, trong lòng suy tính xem có nên nói cho Dương Nghị biết chuyện mình và Tống Minh Viễn không, lại lo lắng nhỡ anh hiểu lầm, liền quyết định giấu diếm.
Tính ích kỷ trỗi dậy, chuyện ập lên đầu, trước hết phải bảo vệ lợi ích của mình, bản thân có an toàn thì lúc đó mới có thể suy nghĩ có muốn hay không giúp đỡ người khác. Tô Diệp tuy lương thiện, nhưng cũng không phải là người tốt, cô yên tâm cho rằng, việc trước mắt là duy trì mối quan hệ tốt đẹp cùng Dương Nghị, về phần Tống Minh Viễn, Tô Diệp muốn từ nay về sau càng ít qua lại càng tốt!
Khi gọi cho Dương Nghị, Tô Diệp không hề đề cập tới Tống Minh Viễn, đơn giản hàn huyên vài câu, anh dặn cô nghỉ ngơi sớm, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngày thứ hai nhìn thấy Lộ Nhất Minh, Tô Diệp chủ động thừa nhận sai lầm và kiểm điểm lại bản thân, Lộ Nhất Minh đang bận chuẩn bị báo cáo cho hạng mục 12 năm, đối với vấn đề của Tô Diệp lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua, Tô Diệp hiểu được, chẳng qua chỉ là công việc vẫn cần đến cô, cho nên mới giúp cô lưu lại mặt mũi.
Như thế là được đãi ngỗ rất lớn rồi, bây giờ phải dồn hết sức lực vào công việc!
Rất nhiều việc vô cùng cấp bách, không phải do Tô Diệp cà lơ phất phơ, hạng mục về sự chấn động của sợi quang học đã bước vào giai đoạn nghiệm thu báo cáo, Tô Diệp phụ trách hạng mục 12 năm đang chuẩn bị giai đoạn tính thành quả báo cáo, cô mỗi ngày đều bận bịu nửa chết nửa sống, từ sáng đến tối ngồi ở trong phòng thí nghiệm ra sức gõ chữ, cũng chẳng quan tâm đến cái khác.
Hà Tân Vũ nhẹ nhàng rón rén đi đến bên cạnh cô, thấy Tô Diệp đang cau mày bận rộn, do dự một chút liền quyết định lui về, Tô Diệp sớm đã liếc thấy hắn, khẽ cười cười, động tác trên tay vẫn không ngừng, cũng không có quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Hà Tân Vũ dừng bước quay người lại, cười theo nói: "Sư tỷ, em có chuyện muốn xin ý kiến từ chị, nếu chị đang bận thì để hôm khác cũng được!"
Tô Diệp dừng việc trên tay lại, quay người đối diện hắn, "Còn hai ngày nữa là hết hạn báo danh hử?"
Hà Tân Vũ gật đầu, Tô Diệp nghĩ, nhìn đằng sau không thấy Vương Chí Vĩ đâu, liền kéo cái ghế của hắn tới đây, ra dấu Hà Tân Vũ ngồi xuống, "Còn chưa quyết định sao? Ngồi xuống nói đi!"
"Sư tỷ, em không biết phải làm thế nào, chị giúp em phân tích một chút." Hà Tân Vũ giọng đầy khẩn thiết, Tô Diệp bật cười, "Nếu muốn biết nhiều hơn nữa, vậy thì tiếp tục học lên; nếu không còn hứng thú học nữa hoặc là muốn kiếm tiền, vậy thì ra ngoài kiếm việc làm; chị cảm thấy chuyện này rất đơn giản, em nghĩ lâu như vậy chưa thể quyết định sao?"
"Em không ngại học tiếp, chỉ là hiện tại bằng thạc sĩ cũng rất khó xin vào làm tại trường học, cho dù vận khí tốt xin được, cũng phải mất vài năm đầu gặp khó khăn, chị xem mấy người làm việc bên cạnh phòng thí nghiệm của chúng ta đó, không phải đều thất bại sao? Những nơi như trường học rất xem trọng danh tiếng, vừa tốt nghiệp chắc chắn không được coi trọng, ít tiền không nói, chỉ sợ ba năm năm năm vẫn không gây dựng được danh tiếng, không có có danh tiếng sẽ không kéo được hạng mục, không kéo được hạng mục dĩ nhiên là vô danh tức không có tiền, cảm giác giống như một vòng tuần hoàn ác tính!"
Tô Diệp không nói gì, đứa nhỏ này thật đúng là phức tạp, nói cũng có đạo lý, cô chẳng muốn cùng hắn cãi vã, cười nói: "Hay là em tìm một công việc nào bên ngoài! Năm trước mấy cậu thạc sĩ ra ngoài tìm việc rất thuận lợi, tiền cũng không thiếu. "
Hà Tân Vũ gãi gãi đầu, buồn khổ nói: "Em đã thử liên lạc với hai vị sư huynh tốt nghiệp năm trước, bọn họ đều khuyên em học tiếp, nói hiện tại mấy công ty bên ngoài rất hỗn độn, đều không giải quyết hộ khẩu, ngày ngày tăng ca, lại còn lúc nào cũng lo lắng công ty sẽ đóng cửa hoặc là giảm biên chế, cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng tiếp tục học lên, ổn định lại có thể diện, tiền đồ rộng mở."
Tô Diệp nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, "Vậy em tìm một viện nghiên cứu nào đi, chỗ đó cũng tương đối ổn định, chế độ cũng không kém trường học nhiều lắm, tiền đồ cũng không tệ, mặc dù tiền lương thấp một chút, nhưng phúc lợi khá ổn, toàn bộ tính ra cũng không kém là bao nhiêu."
Hà Tân Vũ cười hắc hắc hai tiếng: "Em nghe nói năm trước Lưu sư huynh chuyển sang việc nghiên cứu, ngày ngày uống trà xem tạp chí, cùng lão công nhân tán gẫu huyên thuyên, không có việc gì, không quá hai năm người liền phế đi, em không muốn; mà đối với người mới vào, một năm thì hơn nửa năm đều đi công tác, nếu thật sự là như vậy, bạn gái của em chắc chắn chịu không được, sớm muộn cũng chia tay, đã không được gì lại còn mất!"
Tô Diệp dở khóc dở cười, vùi đầu ở giữa hai tay cả buổi không nói gì, Hà Tân Vũ thở dài, "Sư tỷ, em đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, cũng không biết nên làm như thế nào, chị giúp em quyết định đi?"
Tô Diệp dẹp loạn tâm trạng, nhịn cười nghiêm mặt nói: "Đây là việc lớn, chị không có cách nào thay em quyết định, cũng không có quyền, em suy tính rất chu toàn, vượt quá tưởng tượng của chị. Năm đó chị lựa chọn học bác sĩ nghiên cứu, hoàn toàn chưa từng nghĩ tương lai muốn như thế nào, khi đó chẳng qua là cảm thấy hứng thú với mấy hạng mục, muốn tìm hiểu học tập, cho nên mới lựa chọn tiếp tục học lên. Về những điều băn khoăn mà em nói, chị cảm thấy được, mặc kệ đi đâu, mặc kệ làm gì, khó khăn nhất định là có, chúng ta không có cách nào tránh cũng không thể đoán trước được, việc duy nhất có thể làm chính là một khi đã lựa chọn thì không thể chùn bước, cố gắng phấn đấu, thấy núi mở đường gặp sông xây cầu, nhất định sẽ có ngày thành công."
Hà Tân Vũ cười xin lỗi: "Chị nói những thứ này em đều hiểu, nhưng em vẫn thấy quá trìu tượng, không biết trước mắt phải làm như thế nào."
Tô Diệp hơi cười nhìn hắn, "Trong cuộc sống mỗi người có từng giai đoạn, lúc thì muốn có được một cái gì đó, lúc lại muốn thực hiện nguyện vọng nào đó, em thử tự hỏi bản thân mình xem, lúc này điều em muốn nhất là gì? Với chị, năm đó việc muốn làm nhất là tiếp tục đào tạo sâu, cho nên học lên tiến sĩ; sau đó điều chị muốn nhất lại là tìm bạn trai, cho nên từ bỏ học tập không ngừng đi xem mắt; hiện tại thứ chị muốn nhất là lập tức mở đề tốt nghiệp, cho nên tập trung tinh thần nịnh nọt Lộ lão bản, chỉ đơn giản như vậy!"
Dừng một chút, Tô Diệp lại nói: "Về phần tương lai, chúng ta không thể biết trước được, cố gắng tự nhiên sẽ có hồi báo, thay vì lúc nào cũng lo lắng phỏng đoán, không bằng cố gắng làm việc đến nơi đến chốn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, sau này nhất định sẽ có thu hoạch!"
Đỗ Uy cười hì hì, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Tô Diệp trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra trấn định, cứng nhắc nở nụ cười, sau đó nhanh chóng nằm xuống kéo chăn che kín đầu giả bộ ngủ.
"Sư tỷ." Tiếng gọi trầm bổng du dương, chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, Tô Diệp sợ run cả người, hai mắt càng nhắm chặt.
"Đừng giả bộ nữa, em không tin chị có thể ngủ được!" Đỗ Uy cười hài hước, "Chị nói xem, chị với doanh trưởng Dương có gì đó mờ ám phải không?"
Hắn ngồi xuống cạnh giường Tô Diệp, giọng nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, người nên nghe được cũng nghe thấy, Tô Diệp xấu hổ, thẹn quá hoá giận, xoay người đưa lưng về phía cậu, tỏ vẻ không quan tâm.
Đỗ Uy thấy không moi được tin tức gì liền thấy mất hứng, cũng không làm phiền cô nữa, chuyến đi kéo dài mười giờ vô cùng yên lặng.
Thời điểm tàu sắp vào bến, điện thoại Tô Diệp vang lên, cô tưởng Dương Nghị nhớ cô nên gọi, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng khi lấy điện thoại di động ra xem xét, lại là Tống Minh Viễn, Tô Diệp nén lại nỗi thất vọng nhận điện thoại, còn chưa mở miệng liền nghe hắn hỏi: "Đã đến nơi chưa? Cô ở khoang thứ mấy? Tôi tới đón cô!"
Tô Diệp hồ nghi, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, bọn tôi đón xe về, muộn lắm rồi."
"Tôi đang ở sân ga rồi, cô nói cho tôi biết số khoang là được!"
Tô Diệp kinh ngạc, hắn sao lại nhiệt tình như vậy? Lại nghĩ tới khuya ngày hôm trước hắn gọi điện tới bảo muốn đến đón cô, Tô Diệp một ngụm từ chối, hắn không có kiên quyết, cô cũng không để trong lòng, không nghĩ đến, tên này lại tiền trảm hậu tấu, khiến cô trở tay không kịp!
"Tô Diệp?" Tống Minh Viễn chờ một lúc, không thấy Tô Diệp trả lời, trong lòng lo lắng, cất cao giọng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
"Không sao, không sao cả!" Tô Diệp giật mình hoàn hồn, báo số khoang xong liền cúp điện thoại. Người nếu đã đến rồi, cô cũng không thể trốn tránh không gặp, Tô Diệp nghĩ, cùng lắm thì lại thiếu nợ hắn một bữa cơm, sau này nhất định mời hắn một bữa thịnh soạn!
Lúc Đỗ Uy nhìn thấy Tống Minh Viễn, ý vị sâu xa liếc nhìn Tô Diệp, Tô Diệp trong lòng có quỷ, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhưng hết lần này tới lần khác không dám nhìn thẳng cậu, Đỗ Uy trong lòng cười thầm, Tô sư tỷ gần đây giá thị trường không tệ lắm, thủ đoạn cũng càng ngày càng cao! Đến chỗ nào đều có người đi theo làm tùy tùng hầu hạ, chỉ là không biết, hai nam nhân này có biết sự tồn tại của nhau không. Nghĩ lại lúc này, hắn mới chỉ thấy hai người mà thôi, có lẽ Tô sư tỷ còn có thêm mấy người đàn ông nữa mà cậu không biết!
Đỗ Uy giật nhẹ khóe môi, lại nhìn Tống Minh Viễn đang đi ở phía trước mệt mỏi không kịp thở, trong ánh mắt có thêm vài ý cười.
Đã tối muội nên đường khá thông suốt, Tống Minh Viễn phóng rất nhanh, hơn mười một giờ đã đến trước cửa toà nhà thí nghiệm, Tô Diệp gọi điện cho hai sư đệ đang chờ ở trong phòng thí nghiệm xuống giúp khuân đồ lên. Đỗ Uy cùng Tống Minh Viễn đem thùng đựng thiết bị từ trên xe khiêng xuống, quay đầu hướng Tô Diệp nói: "Sư tỷ, chị và anh Minh Viễn về trước đi, mấy người bọn em ở đây dọn dẹp là được rồi!" Cậu và Tống Minh Viễn trò chuyện suốt cả đoạn đường, cảm thấy người này cũng không tồi, liền muốn giúp hắn tranh thủ ở trước mặt Tô Diệp tạo được nhiều ấn tượng tốt!
Tống Minh Viễn nhìn Tô Diệp, đợi cô trả lời.
"Được rồi!" Tô Diệp lúc vừa xuống xe liền nhận được tin nhắn của Dương Nghị, hỏi cô đã đến nơi chưa, còn nói khi nào về phòng thì gọi điện lại cho anh, dù trễ anh cũng chờ! Suốt dọc đường đi cô e ngại Tống Minh Viễn cùng Đỗ Uy ở đây, không dám gọi cho anh, chỉ nhắn lại một tin báo bình an, lúc này mắt thấy đã gần đến 12h, có chút nóng vội, vừa vặn nhờ câu nói của Đỗ Uy giúp cô có cớ để rời đi.
Dĩ nhiên là Tống Minh Viễn đưa cô trở về!
Khi xe dừng hẳn, Tô Diệp nói tiếng cảm ơn, rồi chủ động muốn mời hắn một bữa cơm để cảm tạ, sau đó nhanh chóng xuống xe.
"Tô Diệp!" Tống Minh Viễn gọi một tiếng.
Tô Diệp quay đầu lại, một chân đã bước ra ngoài xe, "Còn việc gì sao?"
"Ngày mai cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với cô!"
Lời này nghe sao có chút quen thuộc! Tô Diệp cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên trong lòng cả kinh, có một chút dự cảm, nhưng lại không dám xác định, ngẩng đầu nhìn Tống Minh Viễn, ánh mắt của hắn nhu hòa, lưu luyến thâm tình, tim Tô Diệp "thình thịch" nhảy loạn lên, trong lúc bối rối không biết đưa mắt nhìn đi đâu.
"Nếu mai không rảnh thì ngày kia cũng được!" Tống Minh Viễn nói khẽ.
"Anh muốn nói cái gì, bây giờ nói không được sao?" Tô Diệp gắng gượng bình ổn trái tim, thấp giọng nói. Cô không muốn giùng giằng, giải quyết dứt khoát là tốt nhất, tất cả mọi người đều thoải mái, không cần bận tâm phỏng đoán.
Tống Minh Viễn cười khẽ, "Chuyện tôi muốn nói, cô cần có tâm trạng tỉnh táo, sảng khoái nhất mới nói được, hôm nay muộn rồi, cô hẳn cũng rất mệt, sớm về nghỉ ngơi đi, tối mai tôi tới đón cô, cùng nhau đi ăn cơm!"
Tô Diệp gần như có thể xác định rồi, nhưng hắn không nói, cô cũng không tiện từ chối, nghe hắn bảo ngày mai gặp mặt nói chuyện, lúc này cắn răng hạ quyết tâm, ra vẻ thoải mái nói: "À, tôi có chuyện quên chưa nói cho anh biết, anh nghe xong phải chúc mừng tôi đấy, tôi có bạn trai rồi!"
Tống Minh Viễn rướn lông mày lên, hô hấp khó khăn, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Diệp, cả buổi nói không nên lời. Tô Diệp nhờ ánh đèn trong xe quan sát sắc mặt hắn, trong lòng biết mình đã đoán đúng, nhất thời cảm thấy may mắn, nhìn hắn khẽ cười, che dấu vẻ chột dạ cố gắng tỏ ra bình thường: "Anh không chúc mừng tôi hả?"
Tống Minh Viễn ổn định lại tâm trạng, chịu đựng cú sốc, giật giật khóe môi hỏi: "Cùng gã trước kia gương vỡ lại lành rồi hả?"
"Không phải!" Tô Diệp lắc đầu, "Biết nhau qua xem mắt, lần này trùng hợp gặp lại nhau ở Nội Mông, anh ấy tên Dương Nghị, anh có biết không?" Tô Diệp nhớ trước kia hắn có nói sẽ nhờ chiến hữu bên đó chiếu cố cô, suy đoán hỏi.
Tống Minh Viễn có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không, sao có thể trùng hợp như vậy? Nhưng vẻ mặt Tô Diệp đầy chân thành, không giống như là đang nói dối, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng nhất thời hậm hực buồn khổ. Hắn cùng với Dương Nghị là chiến hữu nhiều năm, tình nghĩa sâu nặng, nếu Tô Diệp nói là sự thật, hắn không thể chặn ngang đào tường nhà người khác, cho dù trong lòng khó dứt bỏ, cũng phải buông tay, chúc phúc hai người!
Im lặng bao trùm, Tống Minh Viễn bất lực thở dài, khổ sở cười ra tiếng, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, một tay nâng trán, "Là chiến hữu với nhau bốn năm, đương nhiên biết, chúc mừng hai người!"
Vẻ mặt hắn không có chút vui vẻ gì, so với Tống Minh Viễn trước đây cô biết thì khác xa, Tô Diệp trong lòng khó chịu, áy náy cùng bất an, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tống Minh Viễn khẽ cười cười, không nói tiếp nữa, trong xe lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Tô Diệp đứng ngồi không yên, muốn mở miệng an ủi hắn vài câu, lại cảm thấy như vậy quá mức ngụy biện, nhưng nếu phủi mông một cái cho xong việc, lại cảm giác không đành lòng, cô rơi vào thế khó xử, nhìn trộm Tống Minh Viễn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng mảy may nhúc nhích, thẳng lưng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt ngưng trọng ảm đạm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Diệp nghiến răng, đang muốn mở miệng chào tạm biệt, lại nghe được hắn thản nhiên nói: "Trở về đi, nghỉ ngơi sớm, nhớ gọi điện cho Dương Nghị, chắc hắn vẫn đang chờ đấy!" Trong lòng hắn rất khó chịu, nói ra mấy câu đó, trái tim càng đau đớn hơn.
Tô Diệp vội vàng gật đầu, cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn, đẩy cửa vội vàng xuống xe, Tống Minh Viễn mở cốp, Tô Diệp xách túi hành lý ra, đi ngang qua cửa sổ xe liền cúi người xuống hướng hắn vẫy tay, sau đó đi thẳng một mạch lên phòng.
Loại chuyện này Tô Diệp chưa bao giờ gặp qua, bình thường ngay cả nằm mơ cũng không mơ tới, có một ngày phát hiện bạn tốt của mình lại thích mình, nhưng cuộc sống là như vậy, những điều mình nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra lại đột nhiên xuất hiện, khiến mình trở tay không kịp.
Tô Diệp dọc theo cầu thang từng bước bò lên trên, trong lòng suy tính xem có nên nói cho Dương Nghị biết chuyện mình và Tống Minh Viễn không, lại lo lắng nhỡ anh hiểu lầm, liền quyết định giấu diếm.
Tính ích kỷ trỗi dậy, chuyện ập lên đầu, trước hết phải bảo vệ lợi ích của mình, bản thân có an toàn thì lúc đó mới có thể suy nghĩ có muốn hay không giúp đỡ người khác. Tô Diệp tuy lương thiện, nhưng cũng không phải là người tốt, cô yên tâm cho rằng, việc trước mắt là duy trì mối quan hệ tốt đẹp cùng Dương Nghị, về phần Tống Minh Viễn, Tô Diệp muốn từ nay về sau càng ít qua lại càng tốt!
Khi gọi cho Dương Nghị, Tô Diệp không hề đề cập tới Tống Minh Viễn, đơn giản hàn huyên vài câu, anh dặn cô nghỉ ngơi sớm, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngày thứ hai nhìn thấy Lộ Nhất Minh, Tô Diệp chủ động thừa nhận sai lầm và kiểm điểm lại bản thân, Lộ Nhất Minh đang bận chuẩn bị báo cáo cho hạng mục 12 năm, đối với vấn đề của Tô Diệp lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua, Tô Diệp hiểu được, chẳng qua chỉ là công việc vẫn cần đến cô, cho nên mới giúp cô lưu lại mặt mũi.
Như thế là được đãi ngỗ rất lớn rồi, bây giờ phải dồn hết sức lực vào công việc!
Rất nhiều việc vô cùng cấp bách, không phải do Tô Diệp cà lơ phất phơ, hạng mục về sự chấn động của sợi quang học đã bước vào giai đoạn nghiệm thu báo cáo, Tô Diệp phụ trách hạng mục 12 năm đang chuẩn bị giai đoạn tính thành quả báo cáo, cô mỗi ngày đều bận bịu nửa chết nửa sống, từ sáng đến tối ngồi ở trong phòng thí nghiệm ra sức gõ chữ, cũng chẳng quan tâm đến cái khác.
Hà Tân Vũ nhẹ nhàng rón rén đi đến bên cạnh cô, thấy Tô Diệp đang cau mày bận rộn, do dự một chút liền quyết định lui về, Tô Diệp sớm đã liếc thấy hắn, khẽ cười cười, động tác trên tay vẫn không ngừng, cũng không có quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Hà Tân Vũ dừng bước quay người lại, cười theo nói: "Sư tỷ, em có chuyện muốn xin ý kiến từ chị, nếu chị đang bận thì để hôm khác cũng được!"
Tô Diệp dừng việc trên tay lại, quay người đối diện hắn, "Còn hai ngày nữa là hết hạn báo danh hử?"
Hà Tân Vũ gật đầu, Tô Diệp nghĩ, nhìn đằng sau không thấy Vương Chí Vĩ đâu, liền kéo cái ghế của hắn tới đây, ra dấu Hà Tân Vũ ngồi xuống, "Còn chưa quyết định sao? Ngồi xuống nói đi!"
"Sư tỷ, em không biết phải làm thế nào, chị giúp em phân tích một chút." Hà Tân Vũ giọng đầy khẩn thiết, Tô Diệp bật cười, "Nếu muốn biết nhiều hơn nữa, vậy thì tiếp tục học lên; nếu không còn hứng thú học nữa hoặc là muốn kiếm tiền, vậy thì ra ngoài kiếm việc làm; chị cảm thấy chuyện này rất đơn giản, em nghĩ lâu như vậy chưa thể quyết định sao?"
"Em không ngại học tiếp, chỉ là hiện tại bằng thạc sĩ cũng rất khó xin vào làm tại trường học, cho dù vận khí tốt xin được, cũng phải mất vài năm đầu gặp khó khăn, chị xem mấy người làm việc bên cạnh phòng thí nghiệm của chúng ta đó, không phải đều thất bại sao? Những nơi như trường học rất xem trọng danh tiếng, vừa tốt nghiệp chắc chắn không được coi trọng, ít tiền không nói, chỉ sợ ba năm năm năm vẫn không gây dựng được danh tiếng, không có có danh tiếng sẽ không kéo được hạng mục, không kéo được hạng mục dĩ nhiên là vô danh tức không có tiền, cảm giác giống như một vòng tuần hoàn ác tính!"
Tô Diệp không nói gì, đứa nhỏ này thật đúng là phức tạp, nói cũng có đạo lý, cô chẳng muốn cùng hắn cãi vã, cười nói: "Hay là em tìm một công việc nào bên ngoài! Năm trước mấy cậu thạc sĩ ra ngoài tìm việc rất thuận lợi, tiền cũng không thiếu. "
Hà Tân Vũ gãi gãi đầu, buồn khổ nói: "Em đã thử liên lạc với hai vị sư huynh tốt nghiệp năm trước, bọn họ đều khuyên em học tiếp, nói hiện tại mấy công ty bên ngoài rất hỗn độn, đều không giải quyết hộ khẩu, ngày ngày tăng ca, lại còn lúc nào cũng lo lắng công ty sẽ đóng cửa hoặc là giảm biên chế, cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng tiếp tục học lên, ổn định lại có thể diện, tiền đồ rộng mở."
Tô Diệp nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, "Vậy em tìm một viện nghiên cứu nào đi, chỗ đó cũng tương đối ổn định, chế độ cũng không kém trường học nhiều lắm, tiền đồ cũng không tệ, mặc dù tiền lương thấp một chút, nhưng phúc lợi khá ổn, toàn bộ tính ra cũng không kém là bao nhiêu."
Hà Tân Vũ cười hắc hắc hai tiếng: "Em nghe nói năm trước Lưu sư huynh chuyển sang việc nghiên cứu, ngày ngày uống trà xem tạp chí, cùng lão công nhân tán gẫu huyên thuyên, không có việc gì, không quá hai năm người liền phế đi, em không muốn; mà đối với người mới vào, một năm thì hơn nửa năm đều đi công tác, nếu thật sự là như vậy, bạn gái của em chắc chắn chịu không được, sớm muộn cũng chia tay, đã không được gì lại còn mất!"
Tô Diệp dở khóc dở cười, vùi đầu ở giữa hai tay cả buổi không nói gì, Hà Tân Vũ thở dài, "Sư tỷ, em đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, cũng không biết nên làm như thế nào, chị giúp em quyết định đi?"
Tô Diệp dẹp loạn tâm trạng, nhịn cười nghiêm mặt nói: "Đây là việc lớn, chị không có cách nào thay em quyết định, cũng không có quyền, em suy tính rất chu toàn, vượt quá tưởng tượng của chị. Năm đó chị lựa chọn học bác sĩ nghiên cứu, hoàn toàn chưa từng nghĩ tương lai muốn như thế nào, khi đó chẳng qua là cảm thấy hứng thú với mấy hạng mục, muốn tìm hiểu học tập, cho nên mới lựa chọn tiếp tục học lên. Về những điều băn khoăn mà em nói, chị cảm thấy được, mặc kệ đi đâu, mặc kệ làm gì, khó khăn nhất định là có, chúng ta không có cách nào tránh cũng không thể đoán trước được, việc duy nhất có thể làm chính là một khi đã lựa chọn thì không thể chùn bước, cố gắng phấn đấu, thấy núi mở đường gặp sông xây cầu, nhất định sẽ có ngày thành công."
Hà Tân Vũ cười xin lỗi: "Chị nói những thứ này em đều hiểu, nhưng em vẫn thấy quá trìu tượng, không biết trước mắt phải làm như thế nào."
Tô Diệp hơi cười nhìn hắn, "Trong cuộc sống mỗi người có từng giai đoạn, lúc thì muốn có được một cái gì đó, lúc lại muốn thực hiện nguyện vọng nào đó, em thử tự hỏi bản thân mình xem, lúc này điều em muốn nhất là gì? Với chị, năm đó việc muốn làm nhất là tiếp tục đào tạo sâu, cho nên học lên tiến sĩ; sau đó điều chị muốn nhất lại là tìm bạn trai, cho nên từ bỏ học tập không ngừng đi xem mắt; hiện tại thứ chị muốn nhất là lập tức mở đề tốt nghiệp, cho nên tập trung tinh thần nịnh nọt Lộ lão bản, chỉ đơn giản như vậy!"
Dừng một chút, Tô Diệp lại nói: "Về phần tương lai, chúng ta không thể biết trước được, cố gắng tự nhiên sẽ có hồi báo, thay vì lúc nào cũng lo lắng phỏng đoán, không bằng cố gắng làm việc đến nơi đến chốn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, sau này nhất định sẽ có thu hoạch!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook