Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)
-
Chương 19: Oan gia ngõ hẹp
"Doanh trưởng Dương, bác sĩ Tô muốn mượn một căn phòng để làm phòng thí nghiệm, tôi mang bọn họ tới để cùng doanh trưởng thương lượng một chút." Tuần Đông Dương khách khí nói.
"Có thể, tôi lập tức cho người chuẩn bị, cô còn có yêu cầu gì thì nói đi!" Dương Nghị nhìn Tô Diệp mặt đỏ tới mang tai, vô cùng bối rối, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bộ dạng nghiêm túc giải quyết vấn đề.
"Ừ..., muốn, tôi muốn có thêm hai cái máy tính, còn có..., ừ..., một cái bảng viết, còn có..." Tô Diệp nói năng lộn xộn, thấy Dương Nghị vẫn đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tô Diệp vừa thẹn vừa lo lắng, trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, trước khi đến đây, trong đầu cô đã sớm chuẩn bị ổn thoả, nhưng lúc này lại quên sạch, cô ngượng ngùng đưa mắt nhìn sang Đỗ Uy, xin sự trợ giúp từ cậu ta.
Đỗ Uy kinh ngạc, khó hiểu, bình thường Đại Sư Tỷ làm việc rất dứt khoát, tại sao hôm nay đột nhiên nói cà lăm vậy!
Tô Diệp vẻ mặt lo lắng mất tự nhiên, không ngừng chớp mắt ra hiệu, Đỗ Uy không kịp nghĩ nhiều, tiếp lời Tô Diệp nói ra một vài yêu cầu về thí nghiệm.
Tô Diệp cúi đầu im lặng, trách mình vừa rồi không nhận ra người đàn ông này! Thật ra, lúc trước cô cùng Dương Nghị chỉ gặp mặt nhau một lần, mặc dù ấn tượng để lại rất sâu, nhưng đã nửa năm không gặp lại, cộng thêm anh hôm nay mặc quân phục, so với hôm xem mắt khí chất quả thực là khác nhau một trời một vực, Tô Diệp mới đến, lại không có chú ý, lúc này trở tay không kịp.
Giật mình hoàn hồn, Đỗ Uy vẫn đang vừa giải thích vừa nói ra vài yêu cầu của hạng mục thí nghiệm, tại sao phải như vậy, phải chú ý những thứ gì, cụ thể muốn làm như thế nào... Tô Diệp ngồi bên cạnh hai người nghe được liên tiếp gật đầu, thỉnh thoảng chen vào vài câu, hỏi một chút vấn đề hoặc đưa ra vài ví dụ, ba người trò chuyện rất sôi nổi.
Tiêu điểm dời đi, trái tim Tô Diệp liền bình ổn lại, đầu óc cũng dần thanh tỉnh, nghe Đỗ Uy nói trật tự rõ ràng, thậm chí một số điểm quan trọng được cậu ta giải thích một cách độc đáo, khiến cô phải thay đổi cách nhìn, âm thầm tán thưởng, cũng có khi gật đầu, đôi khi chen vào một hai câu bổ sung.
Trong lúc vô tình quay đầu, Tô Diệp thấy Dương Nghị đang nhìn mình, ánh mắt liếc xéo, mang theo một chút giễu cợt, khóe môi như có như không mà nhếch lên, ý muốn đùa giỡn. Tô Diệp sực nhớ đến lần xem mắt trước đây giữa hai người, lại nghĩ tới sự bối rối của mình vừa rồi, ngược lại gián tiếp chứng minh cho những lời anh đã nói, nhưng nếu không phải vì anh, cô cũng không đến nỗi một chút chuyện cỏn con này cũng không làm được. Tô Diệp càng nghĩ càng giận, lại nhìn Dương Nghị cười như hồ ly, càng oán hận, híp mắt hung hăng liếc nhìn.
Dương Nghị cười thầm, khóe môi cong lên.
Cuộc trao đổi này quả thật không dễ dàng, Tuần Đông Dương dẫn đầu đứng dậy, hướng Dương Nghị nói rời đi, Tô Diệp đi theo sau lưng Tuần Đông Dương, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này, đi ra ngoài hít thở không khí.
"Bác sĩ Tô cùng tiến sĩ Đỗ, nếu trong công việc hoặc trong sinh hoạt có yêu cầu gì, hai vị cứ tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức." Dương Nghị nói.
Ngụy biện! Tô Diệp hèn mọn, trong lòng không ngừng mắng tiểu nhân.
Đỗ Uy thấy Tô Diệp không có ý muốn trả lời, vội nói: "Cảm ơn doanh trưởng Dương, chuyện công việc từ nay về sau khó tránh khỏi phải làm phiền ngài, còn về việc ăn uống ngủ nghỉ, chúng tôi cảm thấy rất tốt, cảm ơn ngài đã sắp xếp chu đáo!"
Dương Nghị mỉm cười, bắt tay với Đỗ Uy, xong lại đem bàn tay đến trước mặt Tô Diệp, mỉm cười nhìn cô. Tô Diệp do dự một chút, đưa tay phải ra nắm lấy, lòng bàn tay vừa chạm nhau, hai người liền nhanh chóng thu về.
Ra khỏi khu văn phòng, Tô Diệp ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút thoải mái, Đỗ Uy cười nhìn cô, hỏi: "Sư tỷ, chị vừa rồi làm sao vậy?"
Tô Diệp ra vẻ bình tĩnh.
"Khẩn trương!"
"Lần trước báo cáo hạng mục 12 năm, bị hơn một trăm chuyên gia nhìn, chị vẫn mặt không đổi sắc chậm rãi nói, hôm nay làm sao lại khẩn trương?"
Đỗ Uy trong lòng nghi hoặc, Tuần Đông Dương cũng tò mò nhìn chằm chằm vào cô, Tô Diệp bối rối, không biết nên trả lời thế nào, cười khan hai tiếng, lấp liếm nói: "Doanh trưởng Dương khí thế mạnh mẽ, áp lực quá lớn, chị không chịu được!"
Đỗ Uy cùng Tuần Đông Dương nhìn nhau, thấy được từ trong mắt nhau là sự hoài nghi, hai người lại đem ánh mắt dời đến trên người Tô Diệp, Tuần Đông Dương suy đoán hỏi: "Có phải hai người quen nhau từ trước không?"
Thấy hắn hỏi như vậy, Đỗ Uy cũng có chút đồng tình, cười hì hì cầm tay Tô Diệp không ngừng gật đầu, trên mặt mang vài phần ranh mãnh, bộ dạng ra vẻ đợi xem kịch vui.
Tô Diệp hất tay Đỗ Uy ra, trừng mắt cắn răng phủ nhận: "Đừng nói nhảm, tôi không quen nhau anh ta!"
Đỗ Uy từ lúc vào phòng thí nghiệm, tới nay đã được hai năm, vẫn luôn đi theo Tô Diệp, hắn bản chất thật thà, đơn giản, Tô Diệp là người chân thành, lại không có ra vẻ đàn chị, quan hệ của hai người vô cùng tốt, xưa nay nói chuyện vui đùa cũng không có kiêng kị gì lớn.
"Vậy sao chị nghe xong tên anh ta lại đỏ mặt? Còn cà lăm!"
Tô Diệp vừa xấu hổ vừa giận dữ, đưa tay đánh cậu ta một cái.
Đỗ Uy cười né tránh, lại cợt nhả dựa sát vào người cô, hài hước nói: "Sư tỷ, có phải chị nhìn trúng doanh trưởng rồi không?"
Tô Diệp chột dạ, bị hắn náo loạn như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, mặt lại đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn cậu ta, lúng túng không biết nói gì.
Tuần Đông Dương thấy Tô Diệp bối rối, liền đi ra hoà giải: "Chỉ là nói đùa thôi, đừng coi là thật." Lại hướng Đỗ Uy nói: "Chỗ ở cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi, bây giờ vẫn còn sớm, nếu không có việc gì, tôi đưa hai người đi dạo."
Đỗ Uy gật đầu đồng ý.
Tô Diệp vốn tưởng mọi thứ đã kết thúc, trong lòng đang suy tính xem ngày mai nên bố trí phòng thí nghiệm như thế nào, Dương Nghị thân là lãnh đạo tối cao, chắc hẳn không thể ngày nào cũng qua chỗ cô được, phụ trách liên lạc chính là Tuần Đông Dương, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng cô chưa từng nghĩ, cho dù có tính toán bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không bằng Tuần Đông Dương chỉ nói một câu, liền phá tan mộng đẹp của cô.
Tô Diệp do dự cả buổi, vẫn là quyết định hỏi cho rõ.
"Buổi tối ăn cơm, Dương Nghị có đi cùng không?"
Tuần Đông Dương kinh ngạc, vẫn chưa kịp phản ứng, chợt nghe bên cạnh Đỗ Uy bật cười ngiêng ngả, lại nhìn Tô Diệp, gò má ửng đỏ, mày cau lại, ánh mắt xấu hổ, ra vẻ muốn ngừng mà không được, bộ dạng muốn nói lại thôi, Tuần Đông Dương nén cười, lắc đầu.
Tô Diệp thở phào một cái, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, cô không phải lo lắng về vấn đề này nữa, tâm trạng liền vui vẻ, cũng không thèm so đo với hai người kia, giả vờ như không có chuyện gì.
Dương Nghị sau khi tiễn mấy người bọn họ đi liền quay trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cầm bút lên tiếp tục viết báo cáo, đang viết liền nghĩ tới bộ dạng của Tô Diệp lúc nãy, tức giận rồi lại ẩn nhẫn không dám nổi giận, trong lòng cảm thấy thoải mái, khóe môi bất tri bất giác nâng lên thật cao, lúc chính trị viên Lý Hải Phong tiến vào, vừa hay nhìn thấy bộ dạng này của anh.
"Có chuyện gì mà cao hứng như vậy hả?"
Dương Nghị ngẩng đầu, sắc mặt đã khôi phục như thường, nhưng đáy mắt còn lưu lại ý cười vui vẻ.
"Nhớ tới chuyện buồn cười thôi, cậu bên kia thế nào rồi? Sắp xếp ổn thoả rồi chứ?"
"Xong hết rồi, Phương Húc đã gửi công văn đến từng nơi, tối hôm nay tất cả sẽ nhận được, ngày mai tân binh sẽ đến học tập, tôi tự mình đứng giảng."
"Tối nay có tiệc, anh đi không?"
"Không đi, chẳng phải chỉ là hai sinh viên thôi sao, còn đến lượt tôi đi!"
Dương Nghị trầm ngâm, ngừng một lát nói: "Hay là đi đi, hai sinh viên này ngược lại không sao cả, nhưng Tuần Đông Dương là người viện nghiên cứu phái tới, lại có quan hệ với Vương tham mưu, bữa cơm này nếu chỉ để mình Phương Húc tiếp khách, e là không hay lắm."
Lý Hải Phong hừ lạnh một tiếng: "Phiền nhất những người này, năng lực thì không có, lại bắt người khác phải cung phụng, tôi không đi, hắn có thể làm gì được!"
Dương Nghị đứng dậy vỗ bả vai hắn, "Đừng giận, đi thôi! Tôi cũng đi, đi qua lộ mặt một chút, cũng không cần để ý đến hắn, chỉ cần không đắc tội với người ta là được, nhân tiện ngày mai có thể bỏ nhiệm vụ đi tuần tra, đợi đến khi mọi người có mặt đông đủ, chúng ta ngồi lại đó một lát rồi rút lui."
Lý Hải Phong vẫn có chút bất mãn, oán trách vài câu.
Cơm tối ăn ở nhà khách, lúc mấy người Tô Diệp đi vào, ngoại trừ Lý Hải Phong và Dương Nghị, còn lại đều đến đông đủ, nhìn thấy bọn họ đi vào, mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Tô Diệp nhìn lướt qua một lượt, chỉ thấy một phòng toàn đàn ông, trên mặt mỉm cười, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô, không chút kiêng dè, nhìn đến nỗi bắp chân cô run lên.
Phương Húc trước tiên giới thiệu các vị chỉ huy có mặt ở đây, sau đó lại giới thiệu Tuần Đông Dương cho bọn họ. Tô Diệp thế mới biết, thì ra người đàn ông nhìn không có chút thu hút nào lại là nhân viên của viện nghiên cứu, cấp bậc Thượng úy. Bởi vì quan hệ giữa các hạng mục, Tô Diệp có biết một ít về viện nghiên cứu này, hiểu được bọn họ đòi hỏi rất cao, không phải tiến sĩ không nhận, nhưng dù vậy, vẫn phải dùng tiền và quan hệ mới có thể vào. Cô thấy Tuần Đông Dương tuổi còn trẻ, chắc cũng chỉ giống cô lúc ở tuổi này lấy được bằng thạc sĩ, không nghĩ hắn lại có thân phận như vậy, đúng là người có bối cảnh, trong nội tâm cô kinh ngạc, khó tránh khỏi nhìn hắn vài lần.
Tuần Đông Dương không để ý đến ánh mắt Tô Diệp, hắn cười giới thiệu Tô Diệp và Đỗ Uy, dùng giọng thương lượng đối Phương Húc nói: "Đều ngồi đi?"
Tô Diệp nhanh tay, kéo Đỗ Uy đang đi phía trước lại, để Phương Húc ngồi bên cạnh Tuần Đông Dương, lại dùng ánh mắt ra dấu Đỗ Uy ngồi vào bên cạnh Tuần Đông Dương, còn mình thì kéo ghế bên phải Đỗ Uy ngồi xuống. Thật ra, cô từ lúc tiến vào đã nhìn qua, năm người có mặt tại đây đều ngồi cạnh nhau, bây giờ cô ngồi ở vị trí này, bên tay trái là Đỗ Uy, người một nhà! Bên tay phải không có ai, rất tốt! Tô Diệp cười trộm, cảm thấy mình thật thông minh.
Mấy nam nhân đang nói chuyện về quân đội, Tô Diệp không có quyền lên tiếng, yên lặng làm người nghe, một tay bưng trà, một tay chống cằm, ngửi mùi thơm từ thức ăn.
Món ăn liên tiếp bưng lên, nhưng không thấy ai động đũa, Tô Diệp đang buồn bực, liền thấy cửa bị kéo ra, Lý Hải Phong cùng Dương Nghị một trước một sau đi vào.
Tất cả mọi người đứng dậy chào, Lý Hải Phong khoát khoát tay, sải dài bước chân đi vào, tiện tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh Tô Diệp, hướng Dương Nghị nói: "Cậu ngồi ở đây đi!"
Tô Diệp trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Dương Nghị ngồi xuống bên cạnh cô, điềm nhiên như không nhìn cô một cái, Tô Diệp đột nhiên giật mình, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào bát đũa trước mặt giả bộ làm ngơ.
Tuần Đông Dương ngạc nhiên, hắn không ngờ Lý Hải Phong cùng Dương Nghị sẽ đến, có chút ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, vội vàng đứng lên chào, rồi giới thiệu Tô Diệp và Đỗ Uy cho hai người.
Tô Diệp nghe được tên của mình, ngẩng đầu nhìn Lý Hải Phong, miễn cưỡng nở nụ cười, xem như chào hỏi, Đỗ Uy lại đứng dậy đưa tay phải ra nói: "Xin chào ngài chính trị viên, xế chiều hôm nay có đến văn phòng nhưng không thấy ngài, từ nay về sau còn rất nhiều chuyện phải làm phiền ngài hỗ trợ."
Lý Hải Phong đứng dậy bắt tay Đỗ Uy, gật đầu cười: "Nói hay lắm."
Lúc ngồi xuống, Lý Hải Phong liếc nhìn Tô Diệp, đã thấy cô cúi đầu, hai gò má ửng đỏ, lông mi dài run run, dường như có chút khẩn trương, nghĩ thầm chắc là cô đang ngại ngùng, không giống con gái nhà mình, nghịch ngợm chẳng khác gì con trai.
"Ăn đi!" Dương Nghị phát lệnh.
Tô Diệp đưa tay lấy đũa, gần như đồng thời, Dương Nghị cũng duỗi tay ra, không may, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh của cô.
"Thực xin lỗi!" Dương Nghị nhanh chóng rút tay về.
Tô Diệp ngượng ngùng, mặt ửng hồng như quả hồng chín.
"Sư tỷ, bên này còn một đôi, chị cầm lấy!"
Đỗ Uy cứu nguy, Tô Diệp cảm kích nhìn lại, đã thấy cậu ta đang không ngừng nháy mắt với cô, cười mờ ám, Tô Diệp lập tức hiểu ra, thẹn quá hóa giận, dưới mặt bàn hung hăng véo một cái lên cánh tay cậu ta.
"A...!" Đỗ Uy không có phòng bị, kêu thảm thiết một tiếng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn qua, Tô Diệp lập tức ngồi nghiêm chỉnh, Đỗ Uy ngượng ngùng tằng hắng một tiếng, bèn giải thích: "Bị đập tay vào bàn, ngại quá!"
"Mọi người ăn đi!" Lý Hải Phong đánh vỡ cục diện bế tắc.
Tô Diệp tùy tiện ăn hai miếng, tay nắm chặt chiếc đũa cân nhắc nên tìm lý do gì để rời đi, đang mải suy nghĩ, lại nghe Dương Nghị hỏi: "Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không có." Tô Diệp nhỏ giọng trả lời.
"Vậy thì ăn nhiều một chút."
Như là ra lệnh, Tô Diệp trong lòng run rẩy, càng muốn rời đi.
"Hai người biết nhau hả?" Lý Hải Phong nghi hoặc, Dương Nghị không phải loại người sẽ tùy tiện quan tâm tới việc con gái người ta ăn no hay không no.
"Biết."
Tô Diệp hoảng sợ, trợn tròn tròng mắt nhìn Dương Nghị, sợ hắn nói ra lý do.
"Vợ bạn học của tôi là bạn học của cô Tô, trong hôn lễ có gặp qua!" Dương Nghị tỏ ra tự nhiên, không nhanh không chậm nuốt thức ăn trong miệng, nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Diệp, thản nhiên nói.
Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra.
"Hai người thật sự quen biết nhau hả?" Đỗ Uy ngạc nhiên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Diệp: "Không phải chị nói..." Tô Diệp lập tức quay đầu, ánh mắt như dao, Đỗ Uy lập tức đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
Mới nói được một nửa liền dừng lại, khiến mọi người càng tò mò, tưởng tượng ra đủ thứ linh tinh, hết ngó Tô Diệp rồi lại nhìn Dương Nghị, trên mặt đều nở nụ cười, ý vị sâu xa.
Dương Nghị cũng quay đầu, khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn Tô Diệp.
"Có thể, tôi lập tức cho người chuẩn bị, cô còn có yêu cầu gì thì nói đi!" Dương Nghị nhìn Tô Diệp mặt đỏ tới mang tai, vô cùng bối rối, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bộ dạng nghiêm túc giải quyết vấn đề.
"Ừ..., muốn, tôi muốn có thêm hai cái máy tính, còn có..., ừ..., một cái bảng viết, còn có..." Tô Diệp nói năng lộn xộn, thấy Dương Nghị vẫn đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tô Diệp vừa thẹn vừa lo lắng, trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, trước khi đến đây, trong đầu cô đã sớm chuẩn bị ổn thoả, nhưng lúc này lại quên sạch, cô ngượng ngùng đưa mắt nhìn sang Đỗ Uy, xin sự trợ giúp từ cậu ta.
Đỗ Uy kinh ngạc, khó hiểu, bình thường Đại Sư Tỷ làm việc rất dứt khoát, tại sao hôm nay đột nhiên nói cà lăm vậy!
Tô Diệp vẻ mặt lo lắng mất tự nhiên, không ngừng chớp mắt ra hiệu, Đỗ Uy không kịp nghĩ nhiều, tiếp lời Tô Diệp nói ra một vài yêu cầu về thí nghiệm.
Tô Diệp cúi đầu im lặng, trách mình vừa rồi không nhận ra người đàn ông này! Thật ra, lúc trước cô cùng Dương Nghị chỉ gặp mặt nhau một lần, mặc dù ấn tượng để lại rất sâu, nhưng đã nửa năm không gặp lại, cộng thêm anh hôm nay mặc quân phục, so với hôm xem mắt khí chất quả thực là khác nhau một trời một vực, Tô Diệp mới đến, lại không có chú ý, lúc này trở tay không kịp.
Giật mình hoàn hồn, Đỗ Uy vẫn đang vừa giải thích vừa nói ra vài yêu cầu của hạng mục thí nghiệm, tại sao phải như vậy, phải chú ý những thứ gì, cụ thể muốn làm như thế nào... Tô Diệp ngồi bên cạnh hai người nghe được liên tiếp gật đầu, thỉnh thoảng chen vào vài câu, hỏi một chút vấn đề hoặc đưa ra vài ví dụ, ba người trò chuyện rất sôi nổi.
Tiêu điểm dời đi, trái tim Tô Diệp liền bình ổn lại, đầu óc cũng dần thanh tỉnh, nghe Đỗ Uy nói trật tự rõ ràng, thậm chí một số điểm quan trọng được cậu ta giải thích một cách độc đáo, khiến cô phải thay đổi cách nhìn, âm thầm tán thưởng, cũng có khi gật đầu, đôi khi chen vào một hai câu bổ sung.
Trong lúc vô tình quay đầu, Tô Diệp thấy Dương Nghị đang nhìn mình, ánh mắt liếc xéo, mang theo một chút giễu cợt, khóe môi như có như không mà nhếch lên, ý muốn đùa giỡn. Tô Diệp sực nhớ đến lần xem mắt trước đây giữa hai người, lại nghĩ tới sự bối rối của mình vừa rồi, ngược lại gián tiếp chứng minh cho những lời anh đã nói, nhưng nếu không phải vì anh, cô cũng không đến nỗi một chút chuyện cỏn con này cũng không làm được. Tô Diệp càng nghĩ càng giận, lại nhìn Dương Nghị cười như hồ ly, càng oán hận, híp mắt hung hăng liếc nhìn.
Dương Nghị cười thầm, khóe môi cong lên.
Cuộc trao đổi này quả thật không dễ dàng, Tuần Đông Dương dẫn đầu đứng dậy, hướng Dương Nghị nói rời đi, Tô Diệp đi theo sau lưng Tuần Đông Dương, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này, đi ra ngoài hít thở không khí.
"Bác sĩ Tô cùng tiến sĩ Đỗ, nếu trong công việc hoặc trong sinh hoạt có yêu cầu gì, hai vị cứ tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức." Dương Nghị nói.
Ngụy biện! Tô Diệp hèn mọn, trong lòng không ngừng mắng tiểu nhân.
Đỗ Uy thấy Tô Diệp không có ý muốn trả lời, vội nói: "Cảm ơn doanh trưởng Dương, chuyện công việc từ nay về sau khó tránh khỏi phải làm phiền ngài, còn về việc ăn uống ngủ nghỉ, chúng tôi cảm thấy rất tốt, cảm ơn ngài đã sắp xếp chu đáo!"
Dương Nghị mỉm cười, bắt tay với Đỗ Uy, xong lại đem bàn tay đến trước mặt Tô Diệp, mỉm cười nhìn cô. Tô Diệp do dự một chút, đưa tay phải ra nắm lấy, lòng bàn tay vừa chạm nhau, hai người liền nhanh chóng thu về.
Ra khỏi khu văn phòng, Tô Diệp ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút thoải mái, Đỗ Uy cười nhìn cô, hỏi: "Sư tỷ, chị vừa rồi làm sao vậy?"
Tô Diệp ra vẻ bình tĩnh.
"Khẩn trương!"
"Lần trước báo cáo hạng mục 12 năm, bị hơn một trăm chuyên gia nhìn, chị vẫn mặt không đổi sắc chậm rãi nói, hôm nay làm sao lại khẩn trương?"
Đỗ Uy trong lòng nghi hoặc, Tuần Đông Dương cũng tò mò nhìn chằm chằm vào cô, Tô Diệp bối rối, không biết nên trả lời thế nào, cười khan hai tiếng, lấp liếm nói: "Doanh trưởng Dương khí thế mạnh mẽ, áp lực quá lớn, chị không chịu được!"
Đỗ Uy cùng Tuần Đông Dương nhìn nhau, thấy được từ trong mắt nhau là sự hoài nghi, hai người lại đem ánh mắt dời đến trên người Tô Diệp, Tuần Đông Dương suy đoán hỏi: "Có phải hai người quen nhau từ trước không?"
Thấy hắn hỏi như vậy, Đỗ Uy cũng có chút đồng tình, cười hì hì cầm tay Tô Diệp không ngừng gật đầu, trên mặt mang vài phần ranh mãnh, bộ dạng ra vẻ đợi xem kịch vui.
Tô Diệp hất tay Đỗ Uy ra, trừng mắt cắn răng phủ nhận: "Đừng nói nhảm, tôi không quen nhau anh ta!"
Đỗ Uy từ lúc vào phòng thí nghiệm, tới nay đã được hai năm, vẫn luôn đi theo Tô Diệp, hắn bản chất thật thà, đơn giản, Tô Diệp là người chân thành, lại không có ra vẻ đàn chị, quan hệ của hai người vô cùng tốt, xưa nay nói chuyện vui đùa cũng không có kiêng kị gì lớn.
"Vậy sao chị nghe xong tên anh ta lại đỏ mặt? Còn cà lăm!"
Tô Diệp vừa xấu hổ vừa giận dữ, đưa tay đánh cậu ta một cái.
Đỗ Uy cười né tránh, lại cợt nhả dựa sát vào người cô, hài hước nói: "Sư tỷ, có phải chị nhìn trúng doanh trưởng rồi không?"
Tô Diệp chột dạ, bị hắn náo loạn như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, mặt lại đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn cậu ta, lúng túng không biết nói gì.
Tuần Đông Dương thấy Tô Diệp bối rối, liền đi ra hoà giải: "Chỉ là nói đùa thôi, đừng coi là thật." Lại hướng Đỗ Uy nói: "Chỗ ở cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi, bây giờ vẫn còn sớm, nếu không có việc gì, tôi đưa hai người đi dạo."
Đỗ Uy gật đầu đồng ý.
Tô Diệp vốn tưởng mọi thứ đã kết thúc, trong lòng đang suy tính xem ngày mai nên bố trí phòng thí nghiệm như thế nào, Dương Nghị thân là lãnh đạo tối cao, chắc hẳn không thể ngày nào cũng qua chỗ cô được, phụ trách liên lạc chính là Tuần Đông Dương, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng cô chưa từng nghĩ, cho dù có tính toán bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không bằng Tuần Đông Dương chỉ nói một câu, liền phá tan mộng đẹp của cô.
Tô Diệp do dự cả buổi, vẫn là quyết định hỏi cho rõ.
"Buổi tối ăn cơm, Dương Nghị có đi cùng không?"
Tuần Đông Dương kinh ngạc, vẫn chưa kịp phản ứng, chợt nghe bên cạnh Đỗ Uy bật cười ngiêng ngả, lại nhìn Tô Diệp, gò má ửng đỏ, mày cau lại, ánh mắt xấu hổ, ra vẻ muốn ngừng mà không được, bộ dạng muốn nói lại thôi, Tuần Đông Dương nén cười, lắc đầu.
Tô Diệp thở phào một cái, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, cô không phải lo lắng về vấn đề này nữa, tâm trạng liền vui vẻ, cũng không thèm so đo với hai người kia, giả vờ như không có chuyện gì.
Dương Nghị sau khi tiễn mấy người bọn họ đi liền quay trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cầm bút lên tiếp tục viết báo cáo, đang viết liền nghĩ tới bộ dạng của Tô Diệp lúc nãy, tức giận rồi lại ẩn nhẫn không dám nổi giận, trong lòng cảm thấy thoải mái, khóe môi bất tri bất giác nâng lên thật cao, lúc chính trị viên Lý Hải Phong tiến vào, vừa hay nhìn thấy bộ dạng này của anh.
"Có chuyện gì mà cao hứng như vậy hả?"
Dương Nghị ngẩng đầu, sắc mặt đã khôi phục như thường, nhưng đáy mắt còn lưu lại ý cười vui vẻ.
"Nhớ tới chuyện buồn cười thôi, cậu bên kia thế nào rồi? Sắp xếp ổn thoả rồi chứ?"
"Xong hết rồi, Phương Húc đã gửi công văn đến từng nơi, tối hôm nay tất cả sẽ nhận được, ngày mai tân binh sẽ đến học tập, tôi tự mình đứng giảng."
"Tối nay có tiệc, anh đi không?"
"Không đi, chẳng phải chỉ là hai sinh viên thôi sao, còn đến lượt tôi đi!"
Dương Nghị trầm ngâm, ngừng một lát nói: "Hay là đi đi, hai sinh viên này ngược lại không sao cả, nhưng Tuần Đông Dương là người viện nghiên cứu phái tới, lại có quan hệ với Vương tham mưu, bữa cơm này nếu chỉ để mình Phương Húc tiếp khách, e là không hay lắm."
Lý Hải Phong hừ lạnh một tiếng: "Phiền nhất những người này, năng lực thì không có, lại bắt người khác phải cung phụng, tôi không đi, hắn có thể làm gì được!"
Dương Nghị đứng dậy vỗ bả vai hắn, "Đừng giận, đi thôi! Tôi cũng đi, đi qua lộ mặt một chút, cũng không cần để ý đến hắn, chỉ cần không đắc tội với người ta là được, nhân tiện ngày mai có thể bỏ nhiệm vụ đi tuần tra, đợi đến khi mọi người có mặt đông đủ, chúng ta ngồi lại đó một lát rồi rút lui."
Lý Hải Phong vẫn có chút bất mãn, oán trách vài câu.
Cơm tối ăn ở nhà khách, lúc mấy người Tô Diệp đi vào, ngoại trừ Lý Hải Phong và Dương Nghị, còn lại đều đến đông đủ, nhìn thấy bọn họ đi vào, mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Tô Diệp nhìn lướt qua một lượt, chỉ thấy một phòng toàn đàn ông, trên mặt mỉm cười, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô, không chút kiêng dè, nhìn đến nỗi bắp chân cô run lên.
Phương Húc trước tiên giới thiệu các vị chỉ huy có mặt ở đây, sau đó lại giới thiệu Tuần Đông Dương cho bọn họ. Tô Diệp thế mới biết, thì ra người đàn ông nhìn không có chút thu hút nào lại là nhân viên của viện nghiên cứu, cấp bậc Thượng úy. Bởi vì quan hệ giữa các hạng mục, Tô Diệp có biết một ít về viện nghiên cứu này, hiểu được bọn họ đòi hỏi rất cao, không phải tiến sĩ không nhận, nhưng dù vậy, vẫn phải dùng tiền và quan hệ mới có thể vào. Cô thấy Tuần Đông Dương tuổi còn trẻ, chắc cũng chỉ giống cô lúc ở tuổi này lấy được bằng thạc sĩ, không nghĩ hắn lại có thân phận như vậy, đúng là người có bối cảnh, trong nội tâm cô kinh ngạc, khó tránh khỏi nhìn hắn vài lần.
Tuần Đông Dương không để ý đến ánh mắt Tô Diệp, hắn cười giới thiệu Tô Diệp và Đỗ Uy, dùng giọng thương lượng đối Phương Húc nói: "Đều ngồi đi?"
Tô Diệp nhanh tay, kéo Đỗ Uy đang đi phía trước lại, để Phương Húc ngồi bên cạnh Tuần Đông Dương, lại dùng ánh mắt ra dấu Đỗ Uy ngồi vào bên cạnh Tuần Đông Dương, còn mình thì kéo ghế bên phải Đỗ Uy ngồi xuống. Thật ra, cô từ lúc tiến vào đã nhìn qua, năm người có mặt tại đây đều ngồi cạnh nhau, bây giờ cô ngồi ở vị trí này, bên tay trái là Đỗ Uy, người một nhà! Bên tay phải không có ai, rất tốt! Tô Diệp cười trộm, cảm thấy mình thật thông minh.
Mấy nam nhân đang nói chuyện về quân đội, Tô Diệp không có quyền lên tiếng, yên lặng làm người nghe, một tay bưng trà, một tay chống cằm, ngửi mùi thơm từ thức ăn.
Món ăn liên tiếp bưng lên, nhưng không thấy ai động đũa, Tô Diệp đang buồn bực, liền thấy cửa bị kéo ra, Lý Hải Phong cùng Dương Nghị một trước một sau đi vào.
Tất cả mọi người đứng dậy chào, Lý Hải Phong khoát khoát tay, sải dài bước chân đi vào, tiện tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh Tô Diệp, hướng Dương Nghị nói: "Cậu ngồi ở đây đi!"
Tô Diệp trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Dương Nghị ngồi xuống bên cạnh cô, điềm nhiên như không nhìn cô một cái, Tô Diệp đột nhiên giật mình, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào bát đũa trước mặt giả bộ làm ngơ.
Tuần Đông Dương ngạc nhiên, hắn không ngờ Lý Hải Phong cùng Dương Nghị sẽ đến, có chút ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, vội vàng đứng lên chào, rồi giới thiệu Tô Diệp và Đỗ Uy cho hai người.
Tô Diệp nghe được tên của mình, ngẩng đầu nhìn Lý Hải Phong, miễn cưỡng nở nụ cười, xem như chào hỏi, Đỗ Uy lại đứng dậy đưa tay phải ra nói: "Xin chào ngài chính trị viên, xế chiều hôm nay có đến văn phòng nhưng không thấy ngài, từ nay về sau còn rất nhiều chuyện phải làm phiền ngài hỗ trợ."
Lý Hải Phong đứng dậy bắt tay Đỗ Uy, gật đầu cười: "Nói hay lắm."
Lúc ngồi xuống, Lý Hải Phong liếc nhìn Tô Diệp, đã thấy cô cúi đầu, hai gò má ửng đỏ, lông mi dài run run, dường như có chút khẩn trương, nghĩ thầm chắc là cô đang ngại ngùng, không giống con gái nhà mình, nghịch ngợm chẳng khác gì con trai.
"Ăn đi!" Dương Nghị phát lệnh.
Tô Diệp đưa tay lấy đũa, gần như đồng thời, Dương Nghị cũng duỗi tay ra, không may, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh của cô.
"Thực xin lỗi!" Dương Nghị nhanh chóng rút tay về.
Tô Diệp ngượng ngùng, mặt ửng hồng như quả hồng chín.
"Sư tỷ, bên này còn một đôi, chị cầm lấy!"
Đỗ Uy cứu nguy, Tô Diệp cảm kích nhìn lại, đã thấy cậu ta đang không ngừng nháy mắt với cô, cười mờ ám, Tô Diệp lập tức hiểu ra, thẹn quá hóa giận, dưới mặt bàn hung hăng véo một cái lên cánh tay cậu ta.
"A...!" Đỗ Uy không có phòng bị, kêu thảm thiết một tiếng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn qua, Tô Diệp lập tức ngồi nghiêm chỉnh, Đỗ Uy ngượng ngùng tằng hắng một tiếng, bèn giải thích: "Bị đập tay vào bàn, ngại quá!"
"Mọi người ăn đi!" Lý Hải Phong đánh vỡ cục diện bế tắc.
Tô Diệp tùy tiện ăn hai miếng, tay nắm chặt chiếc đũa cân nhắc nên tìm lý do gì để rời đi, đang mải suy nghĩ, lại nghe Dương Nghị hỏi: "Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không có." Tô Diệp nhỏ giọng trả lời.
"Vậy thì ăn nhiều một chút."
Như là ra lệnh, Tô Diệp trong lòng run rẩy, càng muốn rời đi.
"Hai người biết nhau hả?" Lý Hải Phong nghi hoặc, Dương Nghị không phải loại người sẽ tùy tiện quan tâm tới việc con gái người ta ăn no hay không no.
"Biết."
Tô Diệp hoảng sợ, trợn tròn tròng mắt nhìn Dương Nghị, sợ hắn nói ra lý do.
"Vợ bạn học của tôi là bạn học của cô Tô, trong hôn lễ có gặp qua!" Dương Nghị tỏ ra tự nhiên, không nhanh không chậm nuốt thức ăn trong miệng, nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Diệp, thản nhiên nói.
Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra.
"Hai người thật sự quen biết nhau hả?" Đỗ Uy ngạc nhiên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Diệp: "Không phải chị nói..." Tô Diệp lập tức quay đầu, ánh mắt như dao, Đỗ Uy lập tức đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
Mới nói được một nửa liền dừng lại, khiến mọi người càng tò mò, tưởng tượng ra đủ thứ linh tinh, hết ngó Tô Diệp rồi lại nhìn Dương Nghị, trên mặt đều nở nụ cười, ý vị sâu xa.
Dương Nghị cũng quay đầu, khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn Tô Diệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook