Edit: Cửu Trùng Cát

Mọi người vẫn một mảnh im lặng trong trầm mặc, may có Vương Cường tương đối nhanh miệng kịp thời khắc phục tình trạng này, gã mỉm cười đứng lên nói:

– “Cố Ninh, lại đây, chúng ta đổi vị trí đi, như vậy cũng dễ dàng hơn một chút, nhìn xem Bạch tiên sinh săn sóc cho em chưa kìa.”

Gã vạn vạn lần cũng không ngờ, quan hệ của hai người trước mắt thế nhưng đã đi tới bước này, Cố Ninh đây là thâm tàng bất lộ a, nhìn xem, ngay cả Bạch Thấm cũng không có phần đãi ngộ này nha! Vậy là Bạch Thần Dục đã thật sự đem Cố Ninh đặt ở trong lòng rồi.

Vương Cường đứng lên, mọi người rốt cuộc cũng kịp hồi thần, ai cũng đưa mắt nhìn phần chén đũa trước mặt Cố Ninh, nếu tầm mắt có thể được thực chất hóa, phần chén đũa trước mặt Cố Ninh nhất định sẽ bị khoét ra một cái lỗ thật lớn.

Hành động vừa rồi của Bạch Thần Dục, khiến cho hắn trong nháy mắt từ ngôi vị cao cao tại thượng rớt xuống đất, thì ra vị Bạch tiên sinh này cũng giống như những người khác mà thôi, không có gì bất đồng cả, nhưng cũng vì thế mà bọn họ mới hiểu ra, vị này không phải đối với ai cũng đều như vậy, thì ra “người khác” sớm đã là hoa đã có chủ.

Vương Cường thấy Cố Ninh ngồi im bất động, cười cười nhắc lại một lần nữa:

– “Chúng ta đổi chỗ ngồi đi, như vậy cũng tương đối dễ dàng hơn.”

Cố Ninh từ trên ghế đứng lên, đáp lại:

– “Xin lỗi, em không đói bụng, cho nên không muốn ăn cơm, em ra bên ngoài đi dạo một lát.” Dừng một chút, cô chuyển tầm mắt về phía Bạch Thần Dục, gằn từng chữ: “Anh đừng quá đáng, tôi không cần phối hợp làm trò với anh.”

Nói xong, Cố Ninh cũng không để ý đến tầm mắt của mọi người, lập tức đi ra phía ngoài. Cũng trong lúc đó, Trần Triển đứng phắt dậy, đi theo ngay sau Cố Ninh.

Bạch Thần Dục nhìn bóng dáng biến mất sau cửa, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, không khí trên bàn tiệc hết sức xấu hổ, Bạch Thấm miễn cưỡng duy trì được nụ cười tinh xảo khéo léo trên mặt:

– “Thần Dục, cô ấy vẫn luôn như vậy, đã quen làm theo ý mình, tự chúng ta ăn đi.”

Trên thực tế, bàn tay để dưới bàn của ả, bởi vì dùng sức quá mạnh mà móng tay đã đâm sau vào lòng bàn tay.

– “Ừ.” Bạch Thần Dục lên tiếng, trong giọng nói không nghe ra là cảm xúc gì.

Náo loạn như vậy, mọi người đều không có khẩu vị, ai cũng mang trong lòng tâm tư khác nhau, một đám người từ lúc bắt đầu bữa tiệc đến lúc tàn tiệc, thức ăn trên bàn cơ hồ đều còn nguyên. Về phần Phó đạo diễn chuẩn bị những hoạt động ngoài lề sau bữa tiệc, tăng 2 tăng 3 gì đó tự nhiên là hủy bỏ, trạng thái của ông chủ như vậy, bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh, ai còn dám nhắc tới mấy hoạt động phía sau làm gì.

Cố Ninh ra khỏi khách sạn, Trần Triển đuổi theo:

– “Ninh Ninh, cậu đợi mình với.”

Cố Ninh dừng chân đứng lại, hỏi:

– “Sao cậu lại ra đây?”

– “Cậu đi được sao mình thì không chứ? Hơn nữa, trong đó tất cả đều là mùi nước hoa, mình ngửi thấy chỉ muốn xỉu chứ chẳng có khẩu vị gì.” Dừng một chút, Trần Triển nói tiếp: “Ninh Ninh, cậu và Bạch Thần Dục, hai người…”

– “Mình và anh ta chẳng có gì cả.”

– “Mình cũng cảm thấy như vậy, nhưng hôm nay hắn ta sở tác sở vi thế kia, quả thật có chút kỳ quặc, nếu không phải mình hiểu rõ mối quan hệ giữa cậu và anh, chắc sẽ tưởng rằng quan hệ giữa hai người tốt như thế, rất giống… người yêu.” Trần Triển dừng một lát, vẫn nói cho hết ý.

Cố Ninh nhíu nhíu mày:

– “Mình cũng không biết vì sao anh ta lại làm như vậy, có lẽ là do đầu óc của anh ta không được bình thường.”

Hai người cũng không đi xa, đứng trước cửa nhà hàng một lát, cũng không muốn cùng nhau đi bộ về, cho nên trực tiếp kêu một chiếc taxi. Lúc này thời gian còn rất sớm, chưa đến 8 giờ tối, bắt xe trở về chỗ đoàn phim, cũng mới hơn chín giờ, Cố Ninh cho rằng đám người dự tiệc kia phải trễ một tí mới trở về. Không ngờ sau khi hai người bọn cô vừa về được nửa tiếng, một đám người dự tiệc cũng lục tục trở về. Không khí trước sau quái dị như vậy, mấy người khác trong đoàn phim, cũng không ngờ bọn họ lại trở về nhanh đến thế. Khiến Cố Ninh rất ngoài ý muốn là, Bạch Thần Dục không nghỉ lại ở khách sạn trong thành phố mà hắn cùng đi đến chỗ đoàn làm phim.

Phó đạo diễn xuống xe, cười nói với Bạch Thần Dục:

– “Ngài đợi một lát đã, tôi đi sắp xếp phòng cho ngài, bất quá điều kiện ở nơi này đối với ngài mà nói…”

Bạch Thần Dục cắt đứt lời của đối phương:

– “Không sao.”

Vương Cường có chút xấu hổ, gã quay đầu vội vàng gọi mấy người tổ công tác lại đây, kêu bọn họ đi chuẩn bị phòng giúp Bạch Thần Dục, quan trọng là phải sắp xếp sao cho tốt nhất, nhưng ở nông thôn thì lấy đâu ra điều kiện tốt chứ? Chẳng qua chỉ dọn trống một phòng lớn, sau đó thay mới chăn và ga giường, đây đã là tốt nhất rồi.

Sự an bài và sắp xếp của Vương Cường dẫn đến kết quả: Bạch Thần Dục và Cố Ninh cùng nghỉ chân trong một ngôi nhà, hơn nữa còn ở hai phòng đối diện nhau, mọi người trong đoàn phim nghe kể chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối hôm nay, toàn bộ đều nổ oành một tiếng! Trời ạ, trong lòng mọi người đều âm thầm suy nghĩ, không ngờ lai lịch của Cố Ninh lại lớn như vậy, dám ở trước mặt nhiều người thế kia không cho Bạch Thần Dục mặt mũi, mà biểu hiện của Bạch Thần Dục vẫn thản nhiên như không, giống như đã quá quen với điều đó rồi vậy!

Đủ loại dấu hiệu cho thấy quan hệ giữa hai người hết sức thân mật, đoàn phim là nơi chưa bao giờ thiếu chuyện bát quái, lập tức vô số phiên bản thêm mắm dặm muối ra đời. Chẳng qua, không những được lan truyền trên diện rộng với tốc độ chóng mặt, mà còn bị mọi người thống nhất cho rằng, đây là phiên bản hiện đại giữa Bạch mã hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Cố Ninh nghe xong quả thực dở khóc dở cười.

Vốn dĩ Cố Ninh đang ở trong phòng đọc sách, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng tí ta tí tách, cô mở cửa số nhìn ra bên ngoài, thì ra trời đang đổ mưa.

Thời tiết ở Vân Nam thay đổi rất nhanh, có đôi khi không hề báo trước thì sẽ bắt đầu đổ mưa, nhưng thời gian mưa bình thường cũng không quá dài, sau mười phút, tiếng mưa phía ngoài dần dần nhỏ xuống, sau đó thì ngừng hẳn. Sau cơn mưa trong không khí có loại hương vị của bùn đất xen lẫn với mùi cỏ, hết sức gai người, Cố Ninh đẩy cửa ra đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Bạch Thần Dục đang đứng dưới mái hiên. Bạch Thần Dục nghiêng mặt nhìn Cố Ninh, hai người ai cũng không nói chuyện. Không biết qua bao lâu, Cố Ninh mới mở miệng, cất giọng lạnh lùng hỏi:

– “Bạch Thần Dục, anh làm vậy là có ý gì? Làm vậy anh thấy có nghĩa gì không?”

Cô không tin hắn hoàn toàn không biết những lời đồn đãi kia.

– “Không phải em đã nói muốn tôi cưới em sao, tôi cảm thấy có thể, nhưng mà còn hơi sớm một chút, tôi vẫn chưa hiểu hết về em và em cũng chưa đủ thẳng thắn thành thật đối với tôi.” Dừng một chút, Bạch Thần Dục nói tiếp: “Cho nên, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu lẫn nhau.”

Cố Ninh á khẩu không trả lời được mà cứ đứng ngây ngốc tại chỗ, cô thề với trời, đây là lời nói đùa vô vị nhất mà cô được nghe từ khi ra đời tới nay. Thế cho nên, cô không biết phải dùng biểu tình gì để đáp lại đối phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương