“A Ngôn? A Ngôn! Tính tiền. Phát ngốc cái gì đấy?”
Cậu đáp lại hai tiếng, nhìn vào máy báo giá, nói với thằng nhóc nhuộm quả đầu y chang con vẹt:
“Ba mươi sáu tệ rưỡi.”
Thằng nhóc đưa ba mươi bảy tệ, khoé miệng nhếch lên trời, một bộ dạng không ai bì nổi. Cậu tìm năm hào đưa cho nó, nói một câu sâu xa:
“Này nhóc, còn làm gì nữa mà không mau về nhà đi?”
Nó nhìn cậu như thể nhìn tâm thần trốn trại, hùng hổ lấy đồ rồi đi mất.
Ông chủ đến quầy thu ngân, không trách cậu, ngược lại còn hùa theo:
“Khang xã công [2], lại giáo huấn trẻ nhỏ à? Luôn miệng nhắc người khác về nhà, không muốn làm việc nữa hử?”
Cậu lắc đầu, bi tráng nói với ông:
“Ông chủ, trời muộn rồi, chú cũng về đi. Mình cháu ở lại trông cửa hàng được rồi.”
“Nhìn cậu tan làm mà không về nhà, muốn được thăng chức?”
Cậu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, lắc đầu nguầy nguậy:
“Đừng để ý tới cháu, cháu muốn quy y cửa Phật [3].”
Đến giờ tan tầm, cậu đứng ở trạm đợi xe. Chân đá mấy hòn đá ven đường giết thời gian, tay siết chặt chiếc khăn quàng đỡ sớm xù lông để ủ ấm.
Mò vào túi lấy di động ra, tắt nguồn.
Từ ngày bỏ đi đến giờ đã được 5 ngày. Hôm đầu tiên cứ cách 1 giờ Boss lại gọi một lần, có thể nói là ‘Cuộc gọi đoạt mệnh’ [4] luôn.
Thế là cậu đành tắt nguồn, chạy sang chung cư bên cạnh thuê một phòng nhỏ.
Mỗi tầng chỉ có một toilet, điều kiện vệ sinh khá kém. Nhưng ở một mình lại an ổn một cách bất ngờ.
Giá phòng ở đây còn đắt hơn so với giá hải sản ngày nay, cậu tính toán cẩn thận số tiền còn trong tài khoản ngân hàng với chi tiêu hàng ngày, e rằng không trụ được bao lâu.
Xưa giờ đối với văn vẻ cậu bắn đại bác cũng không tới, đêm nay bỗng dưng có bóng đèn chợt lóe trong đầu, nghĩ đến bốn chữ.
Hoàn quân minh châu [5].
Xe bus theo màn đêm phóng nhanh đã đến trạm, bụi cuồn cuộn trên mặt đường.
Đôi môi tê cứng bất giác nhả ra:
“Chàng là gió, em là cát … Triền triền miên miên đến tận chân trời … [6]”
Dưới cái nhìn kỳ thị của tài xế, cậu thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, vui vẻ hát nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách.
[1] Áo bành tô: chiếc áo khoác dáng dài, được coi là biểu tượng thời trang của nước Anh, bắt nguồn từ loại trang phục phục vụ cho quân đội trong thế chiến thứ nhất.
[2] Xã công: chỉ người làm công tác xã hội.
[3] Quy y cửa Phật: từ bỏ nhục dục trần thế, tu tâm theo phật.
[4] Cuộc gọi đoạt mệnh: một bộ phim điện ảnh Trung Quốc được khởi chiếu năm 2013, dựa trên nguyên tác Dead Man’s Cell Phone của Sarah Ruhl.
[5] Hoàn quân minh châu: được trích từ một câu trong bài thơ Tiết phụ ngâm của Trương Tịch gửi Lý Đồ Tư: “Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì”. Dịch: Trả ngọc chàng, lệ như mưa. Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng. Tớ nghĩ nghĩa của 4 từ này ý là em Ngôn tự nói mình là người tình sâu nghĩa nặng, cơ mà vì không thể làm gì khác nên đành nén đau từ bỏ.
[6] Bài “Chàng là gió, em là cát” của Lâm Tâm Như.
Cậu đáp lại hai tiếng, nhìn vào máy báo giá, nói với thằng nhóc nhuộm quả đầu y chang con vẹt:
“Ba mươi sáu tệ rưỡi.”
Thằng nhóc đưa ba mươi bảy tệ, khoé miệng nhếch lên trời, một bộ dạng không ai bì nổi. Cậu tìm năm hào đưa cho nó, nói một câu sâu xa:
“Này nhóc, còn làm gì nữa mà không mau về nhà đi?”
Nó nhìn cậu như thể nhìn tâm thần trốn trại, hùng hổ lấy đồ rồi đi mất.
Ông chủ đến quầy thu ngân, không trách cậu, ngược lại còn hùa theo:
“Khang xã công [2], lại giáo huấn trẻ nhỏ à? Luôn miệng nhắc người khác về nhà, không muốn làm việc nữa hử?”
Cậu lắc đầu, bi tráng nói với ông:
“Ông chủ, trời muộn rồi, chú cũng về đi. Mình cháu ở lại trông cửa hàng được rồi.”
“Nhìn cậu tan làm mà không về nhà, muốn được thăng chức?”
Cậu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, lắc đầu nguầy nguậy:
“Đừng để ý tới cháu, cháu muốn quy y cửa Phật [3].”
Đến giờ tan tầm, cậu đứng ở trạm đợi xe. Chân đá mấy hòn đá ven đường giết thời gian, tay siết chặt chiếc khăn quàng đỡ sớm xù lông để ủ ấm.
Mò vào túi lấy di động ra, tắt nguồn.
Từ ngày bỏ đi đến giờ đã được 5 ngày. Hôm đầu tiên cứ cách 1 giờ Boss lại gọi một lần, có thể nói là ‘Cuộc gọi đoạt mệnh’ [4] luôn.
Thế là cậu đành tắt nguồn, chạy sang chung cư bên cạnh thuê một phòng nhỏ.
Mỗi tầng chỉ có một toilet, điều kiện vệ sinh khá kém. Nhưng ở một mình lại an ổn một cách bất ngờ.
Giá phòng ở đây còn đắt hơn so với giá hải sản ngày nay, cậu tính toán cẩn thận số tiền còn trong tài khoản ngân hàng với chi tiêu hàng ngày, e rằng không trụ được bao lâu.
Xưa giờ đối với văn vẻ cậu bắn đại bác cũng không tới, đêm nay bỗng dưng có bóng đèn chợt lóe trong đầu, nghĩ đến bốn chữ.
Hoàn quân minh châu [5].
Xe bus theo màn đêm phóng nhanh đã đến trạm, bụi cuồn cuộn trên mặt đường.
Đôi môi tê cứng bất giác nhả ra:
“Chàng là gió, em là cát … Triền triền miên miên đến tận chân trời … [6]”
Dưới cái nhìn kỳ thị của tài xế, cậu thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, vui vẻ hát nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách.
[1] Áo bành tô: chiếc áo khoác dáng dài, được coi là biểu tượng thời trang của nước Anh, bắt nguồn từ loại trang phục phục vụ cho quân đội trong thế chiến thứ nhất.
[2] Xã công: chỉ người làm công tác xã hội.
[3] Quy y cửa Phật: từ bỏ nhục dục trần thế, tu tâm theo phật.
[4] Cuộc gọi đoạt mệnh: một bộ phim điện ảnh Trung Quốc được khởi chiếu năm 2013, dựa trên nguyên tác Dead Man’s Cell Phone của Sarah Ruhl.
[5] Hoàn quân minh châu: được trích từ một câu trong bài thơ Tiết phụ ngâm của Trương Tịch gửi Lý Đồ Tư: “Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì”. Dịch: Trả ngọc chàng, lệ như mưa. Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng. Tớ nghĩ nghĩa của 4 từ này ý là em Ngôn tự nói mình là người tình sâu nghĩa nặng, cơ mà vì không thể làm gì khác nên đành nén đau từ bỏ.
[6] Bài “Chàng là gió, em là cát” của Lâm Tâm Như.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook