Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn Với Sếp
-
Chương 31
Đầu tháng Ba, thời tiết đã ấm dần lên, vạn vật lại tràn trề sức sống.
Tống Phi Lan và Đào Nguyên đang trên đường đi làm, trời đổ mưa, hạt mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ. Mấy nhánh cây bên hè đã đâm chồi, run rẩy trong làn gió se lạnh.
Phía trước kẹt xe dài đến nửa con phố, mưa bụi bay lất phất mà chẳng ai nổi máu văn nghệ cả, mọi người đều hấp tấp nóng nảy sợ trễ giờ làm, Đào Nguyên và Tống Phi Lan còn nghe thấy tiếng chửi thề phát ra từ mấy chiếc xe gần đó.
Tống Phi Lan vươn người ôm lấy Đào Nguyên đang ngồi trên ghế lái, hôn lên khóe môi anh, cậu hơi bực bội nói: “Trời mưa ngủ nướng đã lắm đó.”
Đoàn xe phía trước từ từ di chuyển, Đào Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cậu bảo cậu ngồi lại đàng hoàng: “Anh bảo em ở nhà ngủ em lại không chịu.”
Tống Phi Lan y hệt như chó con dựa vào cửa sổ xe, cả buổi trời mới phun ra được một câu: “Nhưng thế thì tới trưa em mới được gặp anh đó.”
Đào Nguyên không đáp, khoe môi anh cong lên nở nụ cười.
Tới 9 giờ hơn cả hai mới đến trụ sở của Hoàn Vũ, ở công ty giải trí, ngoài các nhân viên cơ sở thì có khá ít nghệ sĩ đi làm đúng giờ. Tống Phi Lan theo sau mông Đào Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, cậu chợt nhìn thấy một bóng người lượn lờ đi tới, là Chân Ly.
Tống Phi Lan giật bắn mình, cậu vẫn còn nhớ ba tháng trước yêu nữ này đã đòi ăn thịt Đường Tăng là cậu.
Hai phe bốn mắt nhìn nhau, dù sao đối phương cũng là cấp trên của mình, Chân Ly dừng lại cất tiếng chào hỏi bọn họ: “Xin chào Tống tổng, xin chào Đào tổng.”
Tống Phi Lan hệt như nghe thấy cái gì đáng sợ lắm, cậu nhỏ giọng nói một chữ “chào” coi như đã biết rồi im thin thít. Đào Nguyên cũng chào lại, anh hỏi: “Hôm nay sao cô đến sớm vậy?”
Chân Ly có hơi ngập ngừng: “… Tôi muốn nói chuyện với anh một lát.”
Tống Phi Lan trợn mắt, rướn đầu từ sau lưng Đào Nguyên nhìn cô một cái, cậu nghe Đào Nguyên nói: “Vậy lên văn phòng của tôi đi.”
Ba người có quan hệ rối rắm cùng ngồi trong một căn phòng đúng là khó xử. Tống Phi Lan mất tự nhiên vò đầu bứt tai, mãi sau đành nói với Đào Nguyên: “Anh uống cà phê không? Em đi pha cho anh nhé.”
“Đừng pha cà phê, làm cho anh một li hồng trà đi.” Đào Nguyên biết cậu muốn tránh né liền gật gật đầu để cậu đi.
Tống Phi Lan ra đến cửa mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy xấu hổ quá chừng, bạn giường ngày xưa và ông xã hiện nay đang ngồi đàm đạo với nhau, tình cảnh này nghĩ như thế nào như thế nào cũng thấy kì kì, hơn nữa cậu còn chưa biết Chân Ly tới đây làm gì.
Đúng vậy! Chân Ly tìm Đào Nguyên làm gì?! Tới đây mách tội mình chăng? Hay là… hay là cô ta biết mình là thụ nên muốn quay sang quyến rũ Đào Nguyên?!
Tống Phi Lan xoắn xuýt đứng bên ngoài văn phòng, cắn móng tay suy nghĩ một lát, cậu không muốn lộ mặt bèn xoay người dựa vào cửa nghe lén.
Thư kí há mỏ nhìn hành động quái đản của cậu, không dám nói gì, cuối cùng đành khép mỏ lại.
Tường văn phòng cách âm rất tốt, Tống Phi Lan dí tai cả buổi mà vẫn không nghe thấy gì, cậu suy nghĩ một lát rồi phi thẳng xuống gian nước, pha hai li hồng trà mang về phòng, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Chân Ly nói: “… Nếu anh làm vậy vì quan hệ lúc trước của tôi với Tống tổng thì tôi có thể cam đoan từ nay về sau không liên lạc với anh ấy nữa, xin anh đừng dồn ép tôi như vậy…”
Hai người thấy Tống Phi Lan tiến vào, Đào Nguyên quay đầu trả lời Chân Ly: “Ừ, tôi biết rồi.” Rõ ràng là muốn đuổi khách.
Chân Ly không chịu đi, cô ta ngồi đó khóc đến lê hoa đái vũ, trông rất tội nghiệp. Tống Phi Lan nghe thấy lời nói ban nãy của cô ta, cũng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Đào Nguyên, chợt nghe thấy Chân Ly lại nói: “Anh đừng trả lời có lệ nữa, có Tống tổng ở đây, vậy chúng ta ba mặt một lời. Nói thật, tôi thậm chí còn không được xem là tình cũ của Tống tổng, cùng lắm là bạn giường ngày xưa thôi. Sau khi hai người kết hôn thì tôi không liên lạc với anh ấy nữa, Đào tổng, anh có thấy anh hơi quá đáng không?”
Tống Phi Lan sửng sốt, hóa ra đấy là lí do mà cô nàng tìm Đào Nguyên, cậu nhất thời rụt cổ muốn chui ra ngoài. Chân Ly đứng lên, cánh tay thanh mảnh nhẹ nhàng níu lấy tay cậu, vừa khóc vừa nói: “Tống tổng, anh mau nói với Đào tổng đi, lúc trước có phải anh hứa sẽ cho em diễn ‘Võ Hậu Truyền Kỳ’ không? Cho dù không phải nữ chính thì cũng là nữ thứ chính! Có phải không? Anh mau nói đi.”
“…” Cái này làm sao Tống Phi Lan biết, cậu đang mất trí nhớ mà.
Chân Ly thấy cậu không trả lời thì vô cùng bực bội, vừa thầm mắng cậu ăn bánh không trả tiền vừa muốn làm cậu thương xót mình. Cô ta đã qua lại với Tống Phi Lan một thời gian, biết cậu dễ mềm lòng, bởi vậy khóc đến càng thêm tội nghiệp, thiếu chút nữa đã gục đầu vào vai cậu.
Tống tổng hoảng sợ, nhanh chóng né sang bên cạnh, phân rõ giới hạn với yêu nữ tránh làm trợ lý Đào hiểu lầm.
Chân Ly nhìn bộ dạng thỏ đế của cậu, vô cùng thất vọng, thần sắc cô ta lập tức thay đổi, cô không giả đò nữa, lau nước mắt nói: “Nếu đã vậy thì tôi dẹp luôn ‘Võ Hậu Truyền Kỳ’, nhưng tại sao công ty lại bỏ mặc tôi hai tháng trời? Bị cắt hợp đồng đóng quảng cáo, không cho đóng phim, thậm chí còn không cho tôi quay phim truyền hình. Đào tổng, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, anh đang lạm dụng chức quyền đấy.”
Tống Phi Lan không biết gì cả, cậu theo tầm mắt cô ta nhìn Đào Nguyên, có vẻ cũng không hiểu vì sao.
“Lần trước công ty muốn cô tham gia show truyền hình thực tế, cô ngại bẩn ngại mệt đòi đẩy cho người khác, bên quảng cáo công ty không chịu trách nhiệm, nếu hết hợp đồng mà bọn họ không muốn kí tiếp thì chúng tôi cũng bó tay. Còn phim truyền hình…” Đào Nguyên hình như không muốn nhiều lời với cô ta, kiên trì nói nốt: “Đưa kịch bản cho cô thì cô chê vai này quá nhỏ không chịu nhận, tôi đành tự hiểu là cô đang muốn tạm nghỉ vậy. Cô đừng bảo tôi lạm dụng chức quyền, cô kiếm tiền về cho công ty chẳng lẽ tôi còn chê sao.”
Lúc Chân Ly rời đi thì mặt mày cô ta vẫn cau có. Tống Phi Lan quay đầu nhìn Đào Nguyên đang ngồi trên ghế làm việc, biểu tình của anh rất khó chịu, chắc là giận rồi, mới sáng sớm đã bị quậy như vậy thì ai mà không điên cho được. Tống Phi Lan bước đến gần, dè dặt gọi: “Chồng ơi?”
Đào Nguyên hình như không muốn nói chuyện với cậu, một lát sau mới hỏi: “Có phải em thấy anh công tư không phân minh không?”
“…” Tống Phi Lan không ngờ biểu cảm nhỏ xíu của cậu lại bị anh nhìn thấy, nhất thời nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng giải thích: “Đâu có, em… em thấy đúng mà, nếu là em em cũng làm vậy thôi. Anh đừng bảo em nhỏ nhen, nhưng nếu tình cũ của anh ở cùng công ty với em thì em cũng sẽ đá cô ta đi.”
“Cô ta không phải là tình cũ của em.” Đào Nguyên vẫn còn khó chịu, nhưng anh đã vòng tay qua eo Tống Phi Lan, nhẹ nhàng vuốt ve rồi thở dài.
Tống Phi Lan quay đầu nhìn thoáng qua cửa, cậu xoay mông ngồi xuống đùi Đào Nguyên, ôm cổ anh nói: “Chồng à, chồng không thể vì em làm sai một lần mà giận em hoài nha, năm 17 tuổi em đâu có dính dáng gì tới mấy cổ đâu. Từ khi chúng ta quen nhau em chỉ có mình anh thôi, anh không được… không được…” Cậu suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra từ thích hợp, cuối cùng bảo: “Dù sao anh cũng không được giận em.” Nói xong lại hôn chụt chụt lên chóp mũi Đào Nguyên, bổ sung một câu: “Ai giận là đồ nhỏ mọn.”
Đào Nguyên vốn đang bực mình lại bị cậu chọc đến mức bật cười, anh vòng tay qua eo đối phương hôn cậu mấy cái, trong lòng thầm nghĩ.
Đừng nhớ lại. Đừng nhớ lại.
Đừng để em ấy nhớ lại.
Hai người ở trong công ty một ngày, buổi tối về nhà đường xá vắng vẻ, không bị kẹt xe chỗ nào. Tống Phi Lan sợ Đào Nguyên vẫn bực mình chuyện hồi sáng, suốt dọc đường đều cố gắng lấy lòng anh, nói đến mức nước miếng tung bay: “Hôm nay thế mà không kẹt xe nha…”
Cậu vừa dứt lời, Đào Nguyên đã lái xe đến ngã tư kế khu nhà của bọn họ, đèn giao thông cho phép rẽ trái vẫn sáng, chiếc xe men theo con đường quen thuộc, từ phía Nam quẹo sang phía Tây. Vừa đi được nửa đường, bỗng dưng có một chiếc xe tải trọng chạy từ phía Bắc xuống, hình như xe bị mất lái, cứ thế lao thẳng đến chỗ bọn họ!
Khi Đào Nguyên nhận ra, anh chỉ kịp nhấn chân ga, theo bản năng đánh tay lái về bên trái, sau đó nghe thấy một tiếng “ầm” cực lớn.
Hết thảy diễn ra y hệt một thước phim quay chậm. Đào Nguyên lao người ra phía trước theo quán tính, túi khí an toàn bung ra chèn kín xung quanh làm anh thậm chí không có cơ hội quay đầu nhìn Tống Phi Lan, từ ghế phó lái truyền đến một tiếng thét sợ hãi, sau đó mọi thứ đều trở nên yên lặng. Đào Nguyên sợ tới mức run rẩy, không ngừng cất giọng gọi người nọ: “Phi Lan! Tống Phi Lan! Tống Phi Lan! Trả lời anh đi…”
Chiếc xe của bọn họ bị kéo lê tận năm mét, đuôi xe đã bẹp dúm. Đào Nguyên vẫn còn tỉnh táo, đưa tay sờ sang bên cạnh, Tống Phi Lan không có phản ứng gì. Yết hầu Đào Nguyên run rẩy, thanh âm khàn khàn nghẹn trong cổ họng, anh vội vàng gọi cậu: “Phi Lan, đừng đùa nữa, mau trả lời anh đi, em không sao có đúng không?! Tống Phi Lan…”
Cảnh sát giao thông và nhân viên cứu hộ chạy tới rất nhanh, Đào Nguyên được đưa ra khỏi ghế lái, đùi phải của anh đầm đìa máu tươi. Anh cố gắng xoay người nhìn Tống Phi Lan, người ta đã đặt cậu lên cáng, trên người có vài vết máu. Đào Nguyên cũng lên xe cấp cứu, nằm cạnh Tống Phi Lan nắm tay cậu, không nói nổi tiếng nào.
Khi đến bệnh viện, y tá muốn kiểm tra vết thương của anh nhưng Đào Nguyên không chịu, vẫn đi theo băng ca của Tống Phi Lan. Có người sau khi bị tai nạn giao thông vẫn đi đứng bình thường nhưng kỳ thật nội tạng bên trong đã bị tổn thương, bác sĩ và y tá đứng cạnh liên tục khuyên can Đào Nguyên, Đào Nguyên vẫn không nghe, mãi đến khi có kết quả kiểm tra của Tống Phi Lan, bác sĩ bảo cậu chỉ bị chấn động não dẫn đến hôn mê, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi theo y tá.
Bên nhà họ Tống cũng hết hồn, cả nhà đang ăn tối thì nhận được điện thoại của Đào Nguyên, Tống Đông Lai lo lắng hỏi: “Tại sao lại bị tai nạn nữa rồi? Thằng bé không sao chứ?”
“Phi Lan bị chấn động não nên còn hôn mê, bác sĩ nói lát nữa em ấy sẽ tỉnh.” Đào Nguyên ngồi bên giường Tống Phi Lan, chân của anh đã được băng bó, tuy xương cốt không bị gì nhưng vết thương rất sâu, anh cầm điện thoại nói chuyện với Tống Đông Lai: “Bọn con đang đi qua ngã tư thì bị xe tải tông, ở đó có camera nhưng tài xế đã trốn rồi.”
Tống Đông Lai, Trình Mạn Phương và Tống Phi Khanh chạy tới bệnh viện, Tống Phi Lan đã tỉnh, có điều người cậu vẫn rất khó chịu và buồn nôn, Đào Nguyên ngồi bên cạnh nắm chặt tay cậu, thấy Tống Đông Lai đến liền gọi: “Bố.”
Tống Phi Lan chỉ bị trầy da, thậm chí chẳng cần băng bó, Tống Đông Lai nói: “Không có việc gì là tốt rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, cần cái gì cứ nói để dì chuẩn bị cho.”
Trình Mạn Phương cũng đồng ý: “Đúng đấy, Tiểu Đào cần gì thì nói với dì nhé.”
Cả nhà đang nói chuyện trong phòng bệnh thì Nguyễn Ái Nùng đến, lúc này bà ta có vẻ rất lo lắng, phấn son trên mặt không đều, hình như đang làm nửa chừng đã chạy tới.
Vợ lớn vợ nhỏ đụng mặt nhau, Tống Đông Lai có chút xấu hổ, Nguyễn Ái Nùng lại làm như không thấy, lướt qua bọn họ bước đến cạnh giường bệnh. Bà ta sờ sờ đầu Tống Phi Lan, nói: “Ta tưởng con lại sắp hôn mê cả tháng chứ.”
Tống Phi Lan và Đào Nguyên đang trên đường đi làm, trời đổ mưa, hạt mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ. Mấy nhánh cây bên hè đã đâm chồi, run rẩy trong làn gió se lạnh.
Phía trước kẹt xe dài đến nửa con phố, mưa bụi bay lất phất mà chẳng ai nổi máu văn nghệ cả, mọi người đều hấp tấp nóng nảy sợ trễ giờ làm, Đào Nguyên và Tống Phi Lan còn nghe thấy tiếng chửi thề phát ra từ mấy chiếc xe gần đó.
Tống Phi Lan vươn người ôm lấy Đào Nguyên đang ngồi trên ghế lái, hôn lên khóe môi anh, cậu hơi bực bội nói: “Trời mưa ngủ nướng đã lắm đó.”
Đoàn xe phía trước từ từ di chuyển, Đào Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cậu bảo cậu ngồi lại đàng hoàng: “Anh bảo em ở nhà ngủ em lại không chịu.”
Tống Phi Lan y hệt như chó con dựa vào cửa sổ xe, cả buổi trời mới phun ra được một câu: “Nhưng thế thì tới trưa em mới được gặp anh đó.”
Đào Nguyên không đáp, khoe môi anh cong lên nở nụ cười.
Tới 9 giờ hơn cả hai mới đến trụ sở của Hoàn Vũ, ở công ty giải trí, ngoài các nhân viên cơ sở thì có khá ít nghệ sĩ đi làm đúng giờ. Tống Phi Lan theo sau mông Đào Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, cậu chợt nhìn thấy một bóng người lượn lờ đi tới, là Chân Ly.
Tống Phi Lan giật bắn mình, cậu vẫn còn nhớ ba tháng trước yêu nữ này đã đòi ăn thịt Đường Tăng là cậu.
Hai phe bốn mắt nhìn nhau, dù sao đối phương cũng là cấp trên của mình, Chân Ly dừng lại cất tiếng chào hỏi bọn họ: “Xin chào Tống tổng, xin chào Đào tổng.”
Tống Phi Lan hệt như nghe thấy cái gì đáng sợ lắm, cậu nhỏ giọng nói một chữ “chào” coi như đã biết rồi im thin thít. Đào Nguyên cũng chào lại, anh hỏi: “Hôm nay sao cô đến sớm vậy?”
Chân Ly có hơi ngập ngừng: “… Tôi muốn nói chuyện với anh một lát.”
Tống Phi Lan trợn mắt, rướn đầu từ sau lưng Đào Nguyên nhìn cô một cái, cậu nghe Đào Nguyên nói: “Vậy lên văn phòng của tôi đi.”
Ba người có quan hệ rối rắm cùng ngồi trong một căn phòng đúng là khó xử. Tống Phi Lan mất tự nhiên vò đầu bứt tai, mãi sau đành nói với Đào Nguyên: “Anh uống cà phê không? Em đi pha cho anh nhé.”
“Đừng pha cà phê, làm cho anh một li hồng trà đi.” Đào Nguyên biết cậu muốn tránh né liền gật gật đầu để cậu đi.
Tống Phi Lan ra đến cửa mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy xấu hổ quá chừng, bạn giường ngày xưa và ông xã hiện nay đang ngồi đàm đạo với nhau, tình cảnh này nghĩ như thế nào như thế nào cũng thấy kì kì, hơn nữa cậu còn chưa biết Chân Ly tới đây làm gì.
Đúng vậy! Chân Ly tìm Đào Nguyên làm gì?! Tới đây mách tội mình chăng? Hay là… hay là cô ta biết mình là thụ nên muốn quay sang quyến rũ Đào Nguyên?!
Tống Phi Lan xoắn xuýt đứng bên ngoài văn phòng, cắn móng tay suy nghĩ một lát, cậu không muốn lộ mặt bèn xoay người dựa vào cửa nghe lén.
Thư kí há mỏ nhìn hành động quái đản của cậu, không dám nói gì, cuối cùng đành khép mỏ lại.
Tường văn phòng cách âm rất tốt, Tống Phi Lan dí tai cả buổi mà vẫn không nghe thấy gì, cậu suy nghĩ một lát rồi phi thẳng xuống gian nước, pha hai li hồng trà mang về phòng, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Chân Ly nói: “… Nếu anh làm vậy vì quan hệ lúc trước của tôi với Tống tổng thì tôi có thể cam đoan từ nay về sau không liên lạc với anh ấy nữa, xin anh đừng dồn ép tôi như vậy…”
Hai người thấy Tống Phi Lan tiến vào, Đào Nguyên quay đầu trả lời Chân Ly: “Ừ, tôi biết rồi.” Rõ ràng là muốn đuổi khách.
Chân Ly không chịu đi, cô ta ngồi đó khóc đến lê hoa đái vũ, trông rất tội nghiệp. Tống Phi Lan nghe thấy lời nói ban nãy của cô ta, cũng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Đào Nguyên, chợt nghe thấy Chân Ly lại nói: “Anh đừng trả lời có lệ nữa, có Tống tổng ở đây, vậy chúng ta ba mặt một lời. Nói thật, tôi thậm chí còn không được xem là tình cũ của Tống tổng, cùng lắm là bạn giường ngày xưa thôi. Sau khi hai người kết hôn thì tôi không liên lạc với anh ấy nữa, Đào tổng, anh có thấy anh hơi quá đáng không?”
Tống Phi Lan sửng sốt, hóa ra đấy là lí do mà cô nàng tìm Đào Nguyên, cậu nhất thời rụt cổ muốn chui ra ngoài. Chân Ly đứng lên, cánh tay thanh mảnh nhẹ nhàng níu lấy tay cậu, vừa khóc vừa nói: “Tống tổng, anh mau nói với Đào tổng đi, lúc trước có phải anh hứa sẽ cho em diễn ‘Võ Hậu Truyền Kỳ’ không? Cho dù không phải nữ chính thì cũng là nữ thứ chính! Có phải không? Anh mau nói đi.”
“…” Cái này làm sao Tống Phi Lan biết, cậu đang mất trí nhớ mà.
Chân Ly thấy cậu không trả lời thì vô cùng bực bội, vừa thầm mắng cậu ăn bánh không trả tiền vừa muốn làm cậu thương xót mình. Cô ta đã qua lại với Tống Phi Lan một thời gian, biết cậu dễ mềm lòng, bởi vậy khóc đến càng thêm tội nghiệp, thiếu chút nữa đã gục đầu vào vai cậu.
Tống tổng hoảng sợ, nhanh chóng né sang bên cạnh, phân rõ giới hạn với yêu nữ tránh làm trợ lý Đào hiểu lầm.
Chân Ly nhìn bộ dạng thỏ đế của cậu, vô cùng thất vọng, thần sắc cô ta lập tức thay đổi, cô không giả đò nữa, lau nước mắt nói: “Nếu đã vậy thì tôi dẹp luôn ‘Võ Hậu Truyền Kỳ’, nhưng tại sao công ty lại bỏ mặc tôi hai tháng trời? Bị cắt hợp đồng đóng quảng cáo, không cho đóng phim, thậm chí còn không cho tôi quay phim truyền hình. Đào tổng, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, anh đang lạm dụng chức quyền đấy.”
Tống Phi Lan không biết gì cả, cậu theo tầm mắt cô ta nhìn Đào Nguyên, có vẻ cũng không hiểu vì sao.
“Lần trước công ty muốn cô tham gia show truyền hình thực tế, cô ngại bẩn ngại mệt đòi đẩy cho người khác, bên quảng cáo công ty không chịu trách nhiệm, nếu hết hợp đồng mà bọn họ không muốn kí tiếp thì chúng tôi cũng bó tay. Còn phim truyền hình…” Đào Nguyên hình như không muốn nhiều lời với cô ta, kiên trì nói nốt: “Đưa kịch bản cho cô thì cô chê vai này quá nhỏ không chịu nhận, tôi đành tự hiểu là cô đang muốn tạm nghỉ vậy. Cô đừng bảo tôi lạm dụng chức quyền, cô kiếm tiền về cho công ty chẳng lẽ tôi còn chê sao.”
Lúc Chân Ly rời đi thì mặt mày cô ta vẫn cau có. Tống Phi Lan quay đầu nhìn Đào Nguyên đang ngồi trên ghế làm việc, biểu tình của anh rất khó chịu, chắc là giận rồi, mới sáng sớm đã bị quậy như vậy thì ai mà không điên cho được. Tống Phi Lan bước đến gần, dè dặt gọi: “Chồng ơi?”
Đào Nguyên hình như không muốn nói chuyện với cậu, một lát sau mới hỏi: “Có phải em thấy anh công tư không phân minh không?”
“…” Tống Phi Lan không ngờ biểu cảm nhỏ xíu của cậu lại bị anh nhìn thấy, nhất thời nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng giải thích: “Đâu có, em… em thấy đúng mà, nếu là em em cũng làm vậy thôi. Anh đừng bảo em nhỏ nhen, nhưng nếu tình cũ của anh ở cùng công ty với em thì em cũng sẽ đá cô ta đi.”
“Cô ta không phải là tình cũ của em.” Đào Nguyên vẫn còn khó chịu, nhưng anh đã vòng tay qua eo Tống Phi Lan, nhẹ nhàng vuốt ve rồi thở dài.
Tống Phi Lan quay đầu nhìn thoáng qua cửa, cậu xoay mông ngồi xuống đùi Đào Nguyên, ôm cổ anh nói: “Chồng à, chồng không thể vì em làm sai một lần mà giận em hoài nha, năm 17 tuổi em đâu có dính dáng gì tới mấy cổ đâu. Từ khi chúng ta quen nhau em chỉ có mình anh thôi, anh không được… không được…” Cậu suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra từ thích hợp, cuối cùng bảo: “Dù sao anh cũng không được giận em.” Nói xong lại hôn chụt chụt lên chóp mũi Đào Nguyên, bổ sung một câu: “Ai giận là đồ nhỏ mọn.”
Đào Nguyên vốn đang bực mình lại bị cậu chọc đến mức bật cười, anh vòng tay qua eo đối phương hôn cậu mấy cái, trong lòng thầm nghĩ.
Đừng nhớ lại. Đừng nhớ lại.
Đừng để em ấy nhớ lại.
Hai người ở trong công ty một ngày, buổi tối về nhà đường xá vắng vẻ, không bị kẹt xe chỗ nào. Tống Phi Lan sợ Đào Nguyên vẫn bực mình chuyện hồi sáng, suốt dọc đường đều cố gắng lấy lòng anh, nói đến mức nước miếng tung bay: “Hôm nay thế mà không kẹt xe nha…”
Cậu vừa dứt lời, Đào Nguyên đã lái xe đến ngã tư kế khu nhà của bọn họ, đèn giao thông cho phép rẽ trái vẫn sáng, chiếc xe men theo con đường quen thuộc, từ phía Nam quẹo sang phía Tây. Vừa đi được nửa đường, bỗng dưng có một chiếc xe tải trọng chạy từ phía Bắc xuống, hình như xe bị mất lái, cứ thế lao thẳng đến chỗ bọn họ!
Khi Đào Nguyên nhận ra, anh chỉ kịp nhấn chân ga, theo bản năng đánh tay lái về bên trái, sau đó nghe thấy một tiếng “ầm” cực lớn.
Hết thảy diễn ra y hệt một thước phim quay chậm. Đào Nguyên lao người ra phía trước theo quán tính, túi khí an toàn bung ra chèn kín xung quanh làm anh thậm chí không có cơ hội quay đầu nhìn Tống Phi Lan, từ ghế phó lái truyền đến một tiếng thét sợ hãi, sau đó mọi thứ đều trở nên yên lặng. Đào Nguyên sợ tới mức run rẩy, không ngừng cất giọng gọi người nọ: “Phi Lan! Tống Phi Lan! Tống Phi Lan! Trả lời anh đi…”
Chiếc xe của bọn họ bị kéo lê tận năm mét, đuôi xe đã bẹp dúm. Đào Nguyên vẫn còn tỉnh táo, đưa tay sờ sang bên cạnh, Tống Phi Lan không có phản ứng gì. Yết hầu Đào Nguyên run rẩy, thanh âm khàn khàn nghẹn trong cổ họng, anh vội vàng gọi cậu: “Phi Lan, đừng đùa nữa, mau trả lời anh đi, em không sao có đúng không?! Tống Phi Lan…”
Cảnh sát giao thông và nhân viên cứu hộ chạy tới rất nhanh, Đào Nguyên được đưa ra khỏi ghế lái, đùi phải của anh đầm đìa máu tươi. Anh cố gắng xoay người nhìn Tống Phi Lan, người ta đã đặt cậu lên cáng, trên người có vài vết máu. Đào Nguyên cũng lên xe cấp cứu, nằm cạnh Tống Phi Lan nắm tay cậu, không nói nổi tiếng nào.
Khi đến bệnh viện, y tá muốn kiểm tra vết thương của anh nhưng Đào Nguyên không chịu, vẫn đi theo băng ca của Tống Phi Lan. Có người sau khi bị tai nạn giao thông vẫn đi đứng bình thường nhưng kỳ thật nội tạng bên trong đã bị tổn thương, bác sĩ và y tá đứng cạnh liên tục khuyên can Đào Nguyên, Đào Nguyên vẫn không nghe, mãi đến khi có kết quả kiểm tra của Tống Phi Lan, bác sĩ bảo cậu chỉ bị chấn động não dẫn đến hôn mê, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi theo y tá.
Bên nhà họ Tống cũng hết hồn, cả nhà đang ăn tối thì nhận được điện thoại của Đào Nguyên, Tống Đông Lai lo lắng hỏi: “Tại sao lại bị tai nạn nữa rồi? Thằng bé không sao chứ?”
“Phi Lan bị chấn động não nên còn hôn mê, bác sĩ nói lát nữa em ấy sẽ tỉnh.” Đào Nguyên ngồi bên giường Tống Phi Lan, chân của anh đã được băng bó, tuy xương cốt không bị gì nhưng vết thương rất sâu, anh cầm điện thoại nói chuyện với Tống Đông Lai: “Bọn con đang đi qua ngã tư thì bị xe tải tông, ở đó có camera nhưng tài xế đã trốn rồi.”
Tống Đông Lai, Trình Mạn Phương và Tống Phi Khanh chạy tới bệnh viện, Tống Phi Lan đã tỉnh, có điều người cậu vẫn rất khó chịu và buồn nôn, Đào Nguyên ngồi bên cạnh nắm chặt tay cậu, thấy Tống Đông Lai đến liền gọi: “Bố.”
Tống Phi Lan chỉ bị trầy da, thậm chí chẳng cần băng bó, Tống Đông Lai nói: “Không có việc gì là tốt rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, cần cái gì cứ nói để dì chuẩn bị cho.”
Trình Mạn Phương cũng đồng ý: “Đúng đấy, Tiểu Đào cần gì thì nói với dì nhé.”
Cả nhà đang nói chuyện trong phòng bệnh thì Nguyễn Ái Nùng đến, lúc này bà ta có vẻ rất lo lắng, phấn son trên mặt không đều, hình như đang làm nửa chừng đã chạy tới.
Vợ lớn vợ nhỏ đụng mặt nhau, Tống Đông Lai có chút xấu hổ, Nguyễn Ái Nùng lại làm như không thấy, lướt qua bọn họ bước đến cạnh giường bệnh. Bà ta sờ sờ đầu Tống Phi Lan, nói: “Ta tưởng con lại sắp hôn mê cả tháng chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook