*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong chớp mắt, khi tiếng chuông vừa reo Đào Nguyên đã ngồi dậy cầm điện thoại, động tác vô cùng nhanh nhẹn làm Tống Phi Lan cảm thấy hình như ban nãy anh đã tỉnh rồi. Nhưng Tống Phi Lan còn đang giả bộ ngủ, vì thế cậu đành nương theo động tác của đối phương nhẹ nhàng xoay người, làm như chưa dậy. Đào Nguyên ngồi vào giường, vừa nghe máy vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.

Bên kia chắc đang có vấn đề, giọng người đàn ông trầm xuống: “Bây giờ anh ta thế nào rồi?… Tìm một người hạng A trước đi.”

Tống Phi Lan giả đò bị điện thoại của anh đánh thức, híp mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bên quay phim có chuyện rồi, nam chính lúc đeo dây cáp đóng cảnh hành động thì bị ngã, gãy xương năm chỗ.”

Đây là chuyện hệ trọng, trong tình huống này chắc chắn phải đổi người, công ty đầu tư cho bộ phim lần này lớn như thế mục đích là để lăng xê Dương Tiểu Thanh và nam diễn viên đó, thế mà cuối cùng anh ta lại bị thương. Tống Phi Lan hỏi: “Anh muốn đưa một diễn viên hạng A của công ty vào thay thế ạ?”

“Tạm thời đành phải vậy, nhưng hiện giờ công ty đang trong thời kỳ cao điểm, mấy người giỏi đều bận cả rồi, nếu tuyển người từ công ty khác thì chẳng khác nào dâng mỡ miệng mèo.” Đào Nguyên nhíu mày, hình như rất bực bội, anh nói: “Em dậy đi.”

Tống Phi Lan thấy anh không vui nên không dám ho he tiếng nào, ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, còn gọi khách sạn mang bữa sáng lên.

Phim đã quay hơn nửa tháng, tổn thất tạm thời không bàn đến, những cảnh có mặt nam diễn viên kia đều phải làm lại từ đầu, mất bao nhiêu công sức, huống chi bây giờ bọn họ cũng không biết phải chọn ai lên thay.

Từ sáng tới trưa Đào Nguyên liên tục nghe điện thoại, anh tranh thủ xoa xoa đầu cậu, áy náy nói: “Xin lỗi em, anh cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, chờ mai anh lại đi chơi với em được không?”

Tống Phi Lan đương nhiên là gật đầu lia lịa bảo không sao, bây giờ cậu chỉ mong mình không làm Đào Nguyên thêm phiền là tốt lắm rồi, sao còn dám đòi anh dẫn mình đi chơi? Huống hồ Hoàn Vũ là của nhà mình, Đào Nguyên cố gắng như vậy cũng chỉ vì anh là nhân viên của cậu.

Đến gần trưa, bên kia cuối cùng cũng chọn được vài người thay thế, nhưng không phải là nghệ sĩ của Hoàn Vũ, mấy diễn viên mới không kham nổi một vai khó như vậy, đến lúc đó phim chiếu xong lại không hồi vốn được. Bộ phim này bọn họ vẫn chưa bán, cũng không muốn lừa gạt các đài truyền hình.

Đào Nguyên gọi người phụ trách trong nước đi liên lạc với các diễn viên để bàn chuyện, từng thước phim đều là tiền, cuối cùng, trong buổi cơm chiều hôm đó cả hai đã ký hợp đồng xong, nhanh chóng bắt đầu quay bổ sung.

Tống Phi Lan hỏi Đào Nguyên: “Chuyện thế nào rồi anh?”

Lẽ ra khi phim bắt đầu bấm máy Đào Nguyên nên đi theo giám sát, nhưng nào biết cuộc hôn nhân của cả hai lại xảy ra nhanh như chớp, ngay cả đương sự cũng không ngờ, vì thế anh liền đặt tình cảm lên trên sự nghiệp.

“Chắc tạm ổn rồi, hy vọng không có vấn đề gì phát sinh.” Đào Nguyên nói: “Buổi tối muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài dạo phố nhé.”

Tống Phi Lan không muốn ăn hải sản nữa, mới cả Đào Nguyên bây giờ chắc cũng không có tâm trạng, cùng lắm là đi với cậu cho có thôi, nghĩ vậy, cậu liền đáp: “Em thấy mì Ý của khách sạn cũng ngon lắm đó.”

Đào Nguyên đi tới vuốt tóc cậu, lại lặp lại: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Tống Phi Lan nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn phải kiếm tiền nuôi em mà.”

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tống Phi Lan thấy Đào Nguyên hình như định hôn cậu, thế mà đợi cả buổi đối phương cũng chỉ cười gãi gãi cằm cậu, không nói tiếng nào.

Tối hôm đó hai người ăn cơm trong khách sạn, Đào Nguyên còn muốn hỏi thăm tình hình nam diễn viên kia, sau đó để bộ phận PR của công ty chuẩn bị thông báo chuyện này.

Công tác quảng bá của “Võ Hậu Truyền Kỳ” hồi đầu rất hiệu quả nên được nhiều người chú ý, nam diễn viên này tuy mới debut không lâu, chỉ đóng một vài bộ phim nhưng do anh ta vừa trẻ vừa đẹp trai nên cũng có kha khá fan. Trên weibo toàn những lời chửi bới công ty thất trách, không bảo đảm an toàn cho diễn viên, phải nói là sôi sùng sục.

Tống Phi Lan ngồi chơi máy tính một lát chờ tiêu cơm, sau đó nói: “Anh Đào, em ra hồ bơi chơi chút nhé.”

Tối qua cậu đã muốn xuống bơi rồi, hôm nay cậu không uống rượu, với cả Đào Nguyên căn bản không có thời gian hẹn hò với cậu nên cậu đành tự chơi một mình.

Không ngờ, Đào Nguyên vừa nghe Tống Phi Lan nói xong liền lấy đồ bơi của bọn họ treo trong tủ quần áo ra, anh cùng cậu đi xuống hồ nước, thay đổi địa điểm làm việc.

Nước trong hồ rất ấm, ngâm mình cũng không bị lạnh.

Dáng người Tống Phi Lan cao gầy, cơ thể chỉ hơi săn chắc, thoạt nhìn khá yếu ớt nhưng có lẽ do tập nhảy nên chân cậu trông vừa thẳng vừa dài. Đào Nguyên đang bấm điện thoại thì ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Chân đẹp đấy.”

Tống Phi Lan vô cùng vui vẻ, nín cười trả lời: “Chân anh cũng đẹp.”

Sau đó cậu cúi người, đạp vào thành hồ lướt xuống nước, hồ này quá nhỏ, cậu bơi một vòng rồi ngoi lên. Đào Nguyên buông di động xuống, đại khái là đã xong việc, thần sắc cũng thoải mái hơn một chút.

Tống Phi Lan lau nước trên mặt, cậu ngẩng đầu hỏi anh: “Xong rồi ạ? Trên mạng còn mắng không?”

“Ừ, vẫn còn mắng.” Đào Nguyên nói.

“Cứ để như thế có được không anh?” Tống Phi Lan tiến đến bên cạnh Đào Nguyên.

“Chờ vài ngày nữa có tin khác nổi hơn là ổn.” Đào Nguyên giúp cậu lau nước còn dính: “Ngày mai anh nhất định sẽ đi chơi với em, không làm việc nữa.”

Tống Phi Lan cười cười: “Không sao mà, thật ra em cũng không thích ra ngoài mấy, ở trong khách sạn cũng được.” Cậu vô cùng tự nhiên đặt tay lên đùi Đào Nguyên, nói: “Dáng người anh đẹp quá đi mất.”

Đào Nguyên cười cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm cậu.

Hai người ngồi trong bể bơi một lát rồi lên. Đến tối, rõ ràng trước khi ngủ thì ai nằm chỗ người nấy, khi ngủ rồi lại ôm siết lấy nhau. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Tống Phi Lan gối đầu lên ngực Đào Nguyên, Đào Nguyên quàng tay qua thắt lưng cậu.

Tối hôm qua Tống Phi Lan cố ý không mặc áo ngủ, Đào Nguyên thì chỉ mặc một cái quần lót, cả người đều trần trụi, da thịt cả hai ma sát vào nhau, trong lòng đã hơi không kiềm chế nổi.

Tống Phi Lan lại nhìn thấy bên dưới của Đào Nguyên gồ lên rất to, cậu nghi rằng ngày nào anh cũng phải thay tận hai cái sịp, bởi vì hôm nay chiếc quần kia lại bị ướt.

Rõ ràng chồng đã nhịn rất lâu rồi á… Thế tại sao anh không làm em?! Tại sao vậy? Tại sao vậy hả?!

Đào Nguyên cũng đã thức dậy, thấy cậu nhìn chằm chằm chỗ đó liền cố ý hỏi: “To không?”

“To.” Tống Phi Lan trả lời theo phản xạ, cậu nói xong mới chợt nhận ra Đào Nguyên đã tỉnh, nhất thời cả người bốc khói, lăn ra tận mép giường nằm úp mặt xuống.

Đào Nguyên cũng không nói gì, anh cười sờ sờ gáy cậu, sau đó đi vào wc. Tống Phi Lan xoay mặt lại nhìn theo bóng dáng người nọ, nghĩ thầm: ngày nào chồng cũng nhịn như vậy không biết có sao không? Lỡ bị bệnh thì sao? Nghe bảo nếu lâu không “giải tỏa” thì rất dễ bị viêm tuyến tiền liệt?

Cậu nhìn một lát, thấy Đào Nguyên sắp ra liền quay người nằm lại như cũ, giả bộ không nhúc nhích. Đào Nguyên vừa mặc quần dài vừa nói: “Em muốn ngủ tiếp hả?”

“Không ạ.” Tống Phi Lan đứng lên, cả người chỉ mặc mỗi cái quần cộc, lười biếng duỗi lưng rồi chạy vào buồng vệ sinh. Lúc cậu đánh răng rửa mặt xong thì Đào Nguyên đã gọi đồ ăn sáng, kỳ thật cũng không tính là sáng, lúc này đồng hồ đã chỉ 10 giờ hơn, sắp ăn trưa luôn được rồi. Tống Phi Lan nói: “Em tưởng anh sẽ không ngủ nướng cơ đấy. ”

“Siêng mãi cũng mệt lắm, lâu lâu phải làm biếng một tí chứ.” Đào Nguyên cười: “Ra ngoài chơi là để thư giãn mà.”

Hôm nay điện thoại của anh quả nhiên rất im ắng, Tống Phi Lan lướt weibo một lát, phát hiện đã không còn ai ném đá công ty mình nữa liền quay sang hỏi: “Công ty mướn thuỷ quân (1) ạ? Sao nhanh như thế đã không thấy gì rồi?”

Đào Nguyên nghiêng đầu sang nhìn điện thoại của cậu, nói: “Em không thấy tin tức đứng đầu hiện nay là về một nam minh tinh bị phát hiện ngoại tình à?”

Tống Phi Lan nhìn kỹ lại mới nhận ra, quả đúng là vậy, hơn nữa nam minh tinh kia là đồng tính, chồng anh ta cũng là diễn viên, rất đẹp trai, có làn da trắng nõn và ngũ quan đoan chính, so ra thì đối tượng ngoại tình của người kia xấu hơn nhiều, dưa méo táo nứt.

Trong nháy mắt, lực chú ý của Tống Phi Lan đã nhảy qua chuyện nam minh tinh ngoại tình, chẳng còn lòng dạ nào để ý xem công ty nhà mình bị làm sao nữa, mỏ bắt đầu liến thoắng: “Có chồng đẹp trai như thế mà vẫn ngoại tình cơ à?!”

Đào Nguyên buồn cười búng trán cậu: “Không đi chơi nữa hửm?”

Đi ra ngoài chơi sao vui bằng lót dép ngồi hóng? Tuy nghĩ vậy nhưng Tống Phi Lan vẫn cất di động, hỏi: “Hôm nay mình đi đâu anh?”

“Chỗ này được mệnh danh là thiên đường lướt sóng đó, em muốn qua đó chơi không?”

Tống Phi Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua người Đào Nguyên: “Anh định mặc thế này đi hả?”

Đào Nguyên chỉ mặc một cái quần đùi, toàn bộ thân hình rắn chắc đều lộ ra ngoài, quyến rũ vô cùng, phỏng chừng vừa bước xuống đường đã câu được một đống gái. Đào Nguyên cười nhìn cậu: “Ừ, sao thế?”

“Khoác áo vào đi, ăn mặc thế này ra ngoài là không được đâu.” Tống Phi Lan đầu toàn là tư tâm, miệng lại nói như đúng rồi. “Nhiều khách sạn cũng yêu cầu du khách phải mặc đồ chỉnh tề đấy thôi?”

Đào Nguyên chỉ cười không đáp, anh mặc thêm một chiếc áo thun vào: “Thế này được chưa?”

Hôm nay hai người không mặc đồ đôi, Tống Phi Lan vô cùng bất an, vì bây giờ đang mùa du lịch nên khi cả hai đến khu lướt sóng đã thấy rất đông người. Có người lướt sóng, có người chơi bóng chuyền, còn có người lướt ván canoe hoặc nhảy dù. Tống Phi Lan nhìn một lát, hỏi: “Anh biết lướt sóng không?”

Đào Nguyên lắc đầu: “Chúng ta đi thuê canoe cũng được.”

Tống Phi Lan cũng không biết lướt sóng, cậu hào hứng gật gật đầu, hai người bèn thuê một chiếc canoe nhỏ. Hồi trước Tống Phi Lan từng thử cái này một lần nên bây giờ đòi lái, Đào Nguyên không tin tưởng lắm nhìn cậu, cậu đành phải nói: “Nước ở đây không sâu đâu, em hứa sẽ không chạy xa, cho dù có chuyện gì thì nhân viên cứu hộ cũng tới kịp.”

Đào Nguyên thấy đối phương có vẻ nóng lòng muốn thử đành phải chiều cậu. Tống Phi Lan thật ra lái khá ổn, chiếc canoe văng nước tung tóe làm quần áo bọn họ ướt sũng, nhóc con kia còn hưng phấn hú lên. Đào Nguyên ôm cái eo 68cm của đối phương, bên tai toàn là tiếng hò reo sung sướng của cậu, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ.

Lúc hai người xuống canoe đã là giữa trưa, đồ trên người đều đẫm nước, Đào Nguyên cởi luôn áo thun ra, Tống Phi Lan nhìn anh cởi xong cũng muốn cởi, quần áo ướt dính vào người rất khó chịu.

“Cởi quần áo ra đi, coi chừng bị cảm.”

Đào Nguyên vò đầu cậu, mái tóc xoăn ướt sũng của Tống Phi Lan bị anh vò đến bù xù, cậu nhìn nước trượt theo từng thớ cơ rắn chắc của Đào Nguyên lại bắt đầu trồng cây si. Nhưng lần này không chỉ có Tống Phi Lan trồng mà mấy cô gái xung quanh cũng bắt đầu trồng theo, xem ra cũng là người Châu Á đến đây du lịch.

Tống Phi Lan ngửi thấy mùi nguy hiểm, cậu vội vàng nói: “Chút nữa mình đi mua hai cái áo đi anh.” Ngay bên cạnh có một trung tâm mua sắm to đùng.

Đào Nguyên vươn tay muốn cởi đồ của Tống Phi Lan: “Nóng như thế này thì không mặc cũng có sao.”

Tống Phi Lan cuống quít tránh né bàn tay anh: “Em không cởi đâu, em đứng cạnh anh trông y như con gà luộc ấy.”

Đào Nguyên hết cách, đành phải nói: “Chẳng lẽ em muốn mặc quần áo ướt đi ăn à?”

Giờ phút này lực chú ý của Tống Phi Lan không phải nằm ở chỗ ướt hay không ướt, cậu vừa thấy có mấy em ngực bự đá lông nheo với Đào Nguyên đó! Có chồng đẹp trai cũng khổ quá đi a a a!!!

Đào Nguyên thấy cậu chậm chạp không đáp lời liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Gái nhìn anh quá trời luôn kìa.” Tống Phi Lan thở dài.

Đào Nguyên vuốt cằm cậu, anh nở nụ cười: “Không phải em bảo muốn xem mấy cổ khỏa thân phơi nắng hả?”

“…” Tống Phi Lan bực bội không nói tiếng nào.

Đào Nguyên cũng không trêu cậu nữa, anh nắm tay Tống Phi Lan: “Vậy mình đi mua quần áo nhé? Ở trần đi ăn cũng hơi kỳ, nhưng em cứ cởi đồ ra đã, coi chừng bị cảm.”

Tống Phi Lan đưa tay cởi áo ra, để lộ thắt lưng thon nhỏ, bụng có cơ số 11 (2) hẳn hoi, tuy rằng không rõ rệt như Đào Nguyên múi nào ra múi nấy, nhưng cũng rất gợi cảm. Hai người ở trần đi vào thương xá, chọn đại hai chiếc áo thun rồi lên lầu ăn cơm, tầng trên cùng có một nhà hàng băng chuyền được cư dân mạng đánh giá rất tốt.

Tống Phi Lan trộn mì trong bát, nói: “Em thấy ở đây ngoài khoai tây chiên với thức ăn nhanh thì cũng chỉ có thịt viên với mỳ Ý vân vân, lòng vòng có mấy thứ.”

Đào Nguyên hôm qua mặt co mày cáu nhưng hôm nay có vẻ rất thư giãn, anh cười đáp: “Trên thế giới không có nước nào ẩm thực phong phú như Trung Quốc đâu, em chịu khó một chút, không thì ngày mai mình tìm nhà hàng Tàu nhé.”

Tống Phi Lan lắc lắc đầu, gắp một miếng chân gà trong chén Đào Nguyên cho vào miệng nhai: “Ăn được mà, em cũng chỉ nói thế thôi.” Cậu cười hì hì.

Dùng cơm trưa xong, lúc hai người đi từ thương xá ra thì trời nắng như đổ lửa. Đào Nguyên và Tống Phi Lan tìm một chỗ râm mát trên bờ biển ngồi, cách đó không xa có một quầy bán nước trái cây, Tống Phi Lan hỏi Đào Nguyên: “Em muốn uống nước trái cây, anh có uống không?”

Đào Nguyên vừa định đứng dậy đi mua cho cậu thì Tống Phi Lan đã ngăn lai: “Anh ngồi đây đi, để em mua cho.”

Sau đó cậu xoay người, hai cái chân thon nhỏ lạch bạch chạy đến quán nước, mua hai li nước ép.

“Anh muốn uống gì? Một li là dưa hấu một li là nho.”

Đào Nguyên cầm lấy li nước dưa hấu, tựa vào lưng ghế uống, Tống Phi Lan cũng nhấp một ngụm, sau đó nói: “Ngon không anh? Cho em uống với.”

Đào Nguyên đưa li nước ép cho cậu, trên li có cắm ống hút, Tống Phi Lan cố ý ngậm ống hút của Đào Nguyên mút một hơi, mỹ mãn vô cùng, còn thầm vui vẻ trong lòng: mình với chồng mình đang hôn gián tiếp nè ố ố ố!

Nắng hắt ngay hướng bọn họ nên diện tích chỗ râm mát rất nhỏ, hai người ngồi sát vào nhau. Đào Nguyên đang đeo kính râm, anh bỏ kính xuống, nhìn động tác của cậu rồi nói: “Anh cũng muốn thử.”

Tống Phi Lan đưa li nước nho cho anh, Đào Nguyên lại không cầm, cái bàn đặt ở giữa khá bé, đường kính còn chưa tới nửa mét. Tống Phi Lan thấy anh ngồi im thì nghi hoặc ngẩng đầu, Đào Nguyên chậm rãi cúi người, nắm cằm cậu hôn lên môi.

“…” Tống Phi Lan lập tức ngây dại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là: Sao hôm nay chồng mình lại ra chiêu mới? Ý nghĩ thứ hai là: Lưỡi chồng thật mềm thật dẻo nha… Sau đó cậu bị hôn đến mơ mơ màng màng không suy nghĩ nổi nữa.

Kỹ thuật hôn của Đào Nguyên rất tốt, anh cắn lên cánh môi cậu, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn phần mẫn cảm sâu trong miệng. Tống Phi Lan ngây ngốc không biết làm sao, chỉ đành để mặc anh muốn làm gì thì làm, cậu không kiềm được đặt tay lên vai đối phương, hai người hôn rất mãnh liệt, thậm chí còn phát ra tiếng nước.

Tống Phi Lan có hơi ngại ngùng nhưng cậu không muốn dừng lại, một lát sau, Đào Nguyên mới chịu buông cậu ra. Tống Phi Lan mặt mày ửng hồng, đôi môi ướt nước bọt bóng loáng, Đào Nguyên dùng ngón tay cái lau cho cậu, khẽ cười: “Mùi vị không tệ.”

“…” Nếu anh dám nói với em anh chỉ đang thử nước trái cây em sẽ tự sát cho anh coi!

Hai người lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, Tống Phi Lan đột nhiên nói: “Em thích anh.”

Lồng ngực cậu phập phồng, cậu nín thở, lại bổ sung một câu: “Nếu anh không đồng ý quen em, em… em sẽ nhảy xuống biển!”

Đào Nguyên vẫn luôn nhìn cậu, nghe cậu nói vậy, anh nhịn không được nở nụ cười. Tống Phi Lan có chút nóng nảy: “Anh cười cái gì? Rốt cuộc anh có thích em không? ”

Đào Nguyên đá ghế ra sau, lại kéo Tống Phi Lan ngồi lên đùi mình, một tay anh ôm thắt lưng một tay đè gáy cậu, lại hôn lên môi Tống Phi Lan.

May mà đang là giữa trưa nên bờ biển ít người, đa số chỉ nằm phơi nắng, không ai để ý có một đôi uyên ương đang khó lòng kìm nén. Hai tay Tống Phi Lan ôm chặt cổ anh, nhiệt tình đáp lại. Kỹ thuật hôn của Đào Nguyên thật sự quá tốt, hôn đến mức cậu sắp rên rỉ thành tiếng, lúc hai người buông nhau ra, Tống Phi Lan cảm giác bên dưới của anh đã cứng lên.

Đào Nguyên hơi ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Về khách sạn nhé?”

“…” Tống Phi Lan biết anh có ý gì, dù gì cậu cũng đã lớn rồi, nhưng cậu vẫn có chút thẹn thùng: “Có nhanh quá không anh? Thế anh làm em hay em làm anh?”

“…” Đào Nguyên ngớ ra, anh không nghĩ vấn đề này thế mà còn có lựa chọn thứ hai, anh ôm eo Tống Phi Lan, khẽ cười một tiếng, hỏi: “Em muốn làm anh à?”

“Có được không ạ?” Tống Phi Lan có vẻ rất muốn thử.

Đào Nguyên cười nói: “Nếu em có bản lĩnh cắm được vào thì anh cho em làm.”

“…” Tống Phi Lan vùng vằng bước xuống khỏi đùi anh, đáp: “Thế thì chỉ có nước anh làm em thôi.”

Đào Nguyên nhìn cậu cười cười, không nói gì.

Tống Phi Lan chịu không nổi ánh mắt của đối phương, lại không nỡ quay đi nên đành đỏ mặt nhìn: “Anh có bảo là anh thích em đâu, hơn nữa mấy ngày nay chắc anh đã biết em thích anh rồi chứ gì. Dám bỡn cợt em như thế, anh xấu tính quá rồi đó Đào Tiểu Nguyên.”

Đào Nguyên chỉ cần nhìn cậu thôi đã cảm thấy vui vẻ, sao thế giới này lại có người dễ thương như thế chứ, Phi Lan của mình thật sự rất đáng yêu.

Tống Phi Lan cũng không nỡ bắt anh nhịn, huống chi cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần: “Vậy… mình về khách sạn đi.”

Đào Nguyên còn chưa nói xong, Tống Phi Lan đã hoảng hốt đòi hiến thân, sợ anh hối hận.

Đào Nguyên đau lòng, anh cầm chặt tay cậu, nhẹ nhàng xoay tròn chiếc nhẫn kia, nói: “Nếu không thích em thì anh kết hôn với em làm gì?”

“Lúc cưới em anh đã thích em rồi á?!” Nhóc con kia chợt ngộ ra chân lý, nhớ lại cả mấy chi tiết vụn vặt lúc trước, cậu kêu to: “Đào Tiểu Nguyên! Lúc chưa đăng kí anh đã thích em rồi đúng không?! Có đúng không?!”

Đào Nguyên chỉ ngửa đầu nhìn cậu cười, Tống Phi Lan xoay người trèo lên đùi anh, ôm lấy cổ anh dụi dụi: “Thế sao anh không nói sớm cho em biết?”

Đào Nguyên đứng dậy, lại hôn cậu một cái, cười hỏi: “Còn muốn nhảy xuống biển không?”

Tống Phi Lan lắc lắc đầu nhìn anh, trông rất hạnh phúc, cậu nhịn không được ôm chặt thắt lưng anh, vô cùng kích động, không hề che giấu tình yêu của mình. “Chúng ta về khách sạn thôi!”

Đào Nguyên cười rộ lên, Tống Phi Lan lại không chờ nổi nữa, kéo tay anh chạy đi.

Ánh nắng vàng rực rỡ cuối chân trời, hai người giống như đưa nhau đi trốn mà chạy trên bờ cát nóng bỏng, hai li nước trái cây còn đầy bị bỏ lại bên cạnh ghế.

Tống Phi Lan hưng phấn đến phát run, lúc vào thang máy thì vô cùng hồi hộp, cậu lặng lẽ giương mắt nhìn Đào Nguyên, lí nhí nói: “Mình đi tắm trước nhé?”

Đào Nguyên nghe cậu hỏi vậy, bên dưới nhịn không được càng cứng thêm, anh trả lời: “Cũng được, muốn tắm chung không?”

“…” Lần đầu tiên mà đã chơi hẳn tới level này thì hơi cao đó.

Tống Phi Lan ra một quyết định trọng đại, khi cậu bước vào phòng rồi lại thấy hơi sợ. Đào Nguyên nhìn ra, nói: “Nếu em sợ thì không làm cũng được.”

Tống Phi Lan cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu Nguyên đã đứng thẳng, nói: “Vậy anh thì sao?”

“Lấy tay giúp anh được không?” Thanh âm của Đào Nguyên rất gợi cảm, anh cố gắng kìm nén bản thân, lặng lẽ đứng đó nhìn cậu.

Tống Phi Lan bị anh nhìn đến mức cả người nóng bừng, vô thức nuốt nước miếng, cậu bước về phía trước một bước, sau đó cách lớp quần sờ vào anh. Hơi thở của Đào Nguyên trở nên dồn dập, anh ôm lấy Tống Phi Lan, hôn hôn lên tai cậu, thấp giọng hỏi: “Muốn anh giúp em không?”

Tống Phi Lan đỏ mặt gật gật đầu, Đào Nguyên liền vươn tay lột quần của cậu, nói: “Mình lên giường đã.”

Tống Phi Lan lại gật đầu, tự cởi áo của mình ra rồi quăng giày nhảy vào giường, úp mặt xuống không dám ngẩng lên. Đào Nguyên đứng trước giường cởi quần áo, nằm cạnh Tống Phi Lan.

Mặt trời lơ lửng trên cao, ánh nắng gay gắt hắt vào phòng, chiếu đến hai cơ thể trần trụi kề nhau trên giường.

Đào Nguyên quay sang chỗ Tống Phi Lan, Tống Phi Lan không dám nhìn anh, lại đưa tay ra trước, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Đào Nguyên chờ cậu chủ động rồi mới nghiêng qua hôn cậu, anh chống tay phủ lên người Tống Phi Lan, cúi đầu hôn lên trán, mí mắt, mũi, hai má và môi của đối phương.

Tống Phi Lan nhìn anh, nhịn không được đưa tay ôm chặt lấy anh, ham muốn nói: “Làm đi anh, em cũng nhịn không nổi nữa rồi, em muốn ở bên anh.” Cậu còn thẳng thắn thổ lộ: “Buổi sáng mấy hôm trước thấy anh cứng, em đã nghĩ nếu lúc đó em quyến rũ anh, không biết anh có cường bạo em không, lúc đó em thật sự rất muốn bị anh cường bạo.”

Lời bày tỏ vừa ngây thơ vừa ngu đần này không thể nghi ngờ là vô cùng quyến rũ, tim của Đào Nguyên đã bị đối phương làm tan thành nước.

Tống Phi Lan chủ động ngẩng đầu hôn anh, hai người hôn một lát, Đào Nguyên rướn người tìm gel bôi trơn trong tủ đầu giường. Tống Phi Lan chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cậu bám vào lưng Đào Nguyên, nói: “Anh vào đi.”

Đào Nguyên vừa hôn cậu vừa đưa tay ra đằng sau, Tống Phi Lan hồi hộp, hai chân kẹp chặt eo anh.

Đào Nguyên không nói mấy câu vô nghĩa như “Thả lỏng đi” vân vân, vừa thấy người cậu căng cứng đã dừng tay lại, môi không ngừng hôn cậu an ủi, chờ đến khi Tống Phi Lan bình tĩnh lại mới tiếp tục chuẩn bị cho cậu. Toàn bộ quá trình vô cùng khó khăn, Tống Phi Lan hỏi: “Anh vẫn chưa xìu hả?”

Đào Nguyên nói: “Em xìu rồi sao.” Anh cúi đầu nhìn, Tống Phi Lan quả nhiên đã mềm xuống. “Sợ à?”

“Cũng không phải, tự nó như vậy đó.” Tống Phi Lan ôm cổ anh: “Mau vào đi, anh nhẹ tay quá, em sắp ngủ gục luôn rồi này.”

“…” Đào Nguyên nghĩ, Tống Phi Lan hóa ra là thích kiểu thô bạo.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, anh sợ làm cậu bị thương nên động tác rất chậm. Tống Phi Lan lúc này lại rên một tiếng, thiếu chút nữa làm Đào Nguyên xìu xuống: “Đau lắm hả?”

“… Ừm.” Tống Phi Lan nhíu mày nói: “Chắc rách rồi quá, kích cỡ hai đứa mình không vừa nhau.”

“…” Đào Nguyên không còn gì để nói: “Anh dừng một lát xem sao.”

Hai người cứ nằm im như vậy, da thịt kề sát bên nhau, một lát sau, Tống Phi Lan thì thầm: “Anh hôn em đi, lúc anh hôn em em sẽ cảm thấy anh rất yêu em.”

Đào Nguyên do dự một chút, đáp: “Anh vốn rất yêu em mà.”

Tống Phi Lan trợn to hai mắt, giật mình hỏi anh: “Thật sao? Em tưởng anh chỉ thích em thôi chứ.”

Đào Nguyên nghe cậu nói vậy liền nhịn không được bật cười, cảm thấy thằng đệ của mình đến giờ vẫn chào cờ quả là kỳ tích, anh vừa cười vừa nói: “Thật.”

Tống Phi Lan cũng cười hì hì: “Anh động đi.”

“Không đau?”

“Không đau.” Kỳ thật vẫn có chút đau, nhưng Đào Nguyên nói anh yêu cậu làm lòng Tống Phi Lan như muốn tan ra, cậu kiên trì bảo: “Anh động đi.”

Cả người Tống Phi Lan đã sắp bay lên mây, trong lúc choáng váng còn nghĩ: Nếu biết trước như thế, lúc đăng ký kết hôn xong cậu đi quyến rũ Đào Tiểu Nguyên luôn cho rồi…

Đào Nguyên thấy cậu khóc, nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa tình thú. Tống Phi Lan rất thẳng thắn, cậu không hề che giấu cảm giác của mình, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười muốn rên thì rên.

Hai người nằm nghỉ một lát, Tống Phi Lan mới khàn giọng nói: “Thích quá à…”

“Lần nữa nhé?” Đào Nguyên khẽ cười một tiếng hỏi cậu.

“Thôi ạ, để dành mai đi, bây giờ em khó chịu quá.” Tống Phi Lan ôm cổ anh.

Đào Nguyên lại nhỏm dậy hôn cậu, hai người ôm chặt lấy nhau, Tống Phi Lan nói: “Đào Nguyên, em rất yêu anh.”

“Lặp lại lần nữa.”

“Em yêu anh, chồng à, em rất yêu anh!” Tống Phi Lan hét lên. Đào Nguyên xoay lưng nằm xuống cạnh cậu, cả hai vẫn không buông nhau ra, Tống Phi Lan nằm gọn trong lòng anh. Vài phút sau, cậu lại bảo: “Em đi tắm một cái.”

“Tắm chung nhé.”

Tống Phi Lan vẫn có hơi ngượng ngùng, hai người cùng nhau vào phòng tắm, Đào Nguyên giúp cậu rửa sạch sẽ, sau đó lấy khăn tắm quấn người lại bế lên giường.

Mặt trời sau trưa không còn gay gắt như vậy nữa, hai người nằm trên giường, Đào Nguyên ôm Tống Phi Lan, khóe môi anh cong lên chan chứa ý cười.

Chiều hôm đó hai người không ra ngoài, buổi tối gọi khách sạn đưa cơm tới, món tráng miệng là kem chuối, Tống Phi Lan ăn hết cả hai li vẫn còn thòm thèm, Đào Nguyên thấy thế liền bảo: “Ăn lắm chuối thế vẫn chưa đủ à?”

“Đào Tiểu Nguyên à anh ghê quá nha.” Tống Phi Lan không xấu hổ nữa, thoải mái cười to: “Hóa ra mấy bữa trước anh toàn giả bộ làm chính nhân quân tử, sáng nào dậy quần lót cũng ướt, nhớ em lắm đúng không?”

Đào Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của cậu thì buồn cười, anh gãi gãi cằm cậu, nói: “Ừ, anh nhớ em, nhớ cả lần em chui vào trong lòng anh, sáng dậy đi vệ sinh xong còn về ôm anh tiếp.”

“…” Tống Phi Lan lúc này mới mắc cỡ: “Anh biết lâu rồi chứ gì, bộ trêu em vui lắm hay sao?”

Đào Nguyên cười không đáp, Tống Phi Lan “hừ” một tiếng, giống hệt như mèo con giơ móng vuốt trừng mắt nhìn anh: “Bại hoại.” Cậu nói xong, lại nghĩ tới cái gì, quay sang tiếp tục chất vấn: “Anh thích em từ hồi em đi xem mắt lần đầu đúng không? Anh lừa em, bắt em mặc đồ nhìn ngu như thế, lại còn đâm bang em nữa!”

Đào Nguyên vẫn không nói lời nào, vẫy vẫy tay với cậu. Tống Phi Lan rất không có tiền đồ mà ném muỗng ăn kem xuống, bước qua ngồi lên đùi anh, lại hôn hôn anh mấy cái, sau đó nói: “Ai, làm sao bây giờ? Biết anh cố tình hố em xong em lại càng thích anh hơn.”

Đào Nguyên ôm cậu, nghe mấy lời tâm tình của cậu, trong lòng tràn đầy mật ngọt. Tối hôm đó khi đi ngủ, hai người cứ vậy mà ôm nhau.

Mấy ngày sau diễn ra theo kế hoạch, bọn họ ra biển chơi, lại vào trung tâm thành phố thăm thú, cuối cùng lại trở lại bờ biển, hoạt động mỗi ngày trừ ăn uống chơi đùa ra thì là làm tình.

Tống Phi Lan vẫn còn “nhỏ”, rất là sung sức, khai trai xong thì bữa nào cũng đòi Đào Nguyên làm, may mà trợ lý Đào trẻ tuổi khỏe mạnh, bằng không ngay cả người sắt cũng chịu không nổi.

Lúc bọn họ đi đã là gần đầu tháng Hai, vài ngày nữa cũng tới Tết âm lịch. Đến đêm 30 Đào Nguyên nhắc cậu gọi điện thoại về nhà chúc Tết, Tống Phi Lan do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Cậu gọi cho Tống Đông Lai trước, chủ yếu vì Nguyễn Ái Nùng mỗi khi khó chịu rất biết cách làm người khác khó chịu theo.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, chắc cả nhà đang ăn cỗ giao thừa, dì Trần nhấc máy: “Phi Lan đấy à, con chờ một lát để dì gọi ông chủ nhé.” Nhưng bà vừa để điện thoại xuống, trong ống nghe liền vang lên một tiếng hét the thé, là giọng của Tống Tư Tuệ đang chửi mắng Trịnh Vũ: “… Nó là ai?! Anh nói đi, con ranh đó là ai?! Tôi phải giết nó…”

Sau đó là tiếng người xung quanh cố gắng giảng hòa, Tống Phi Lan đợi một lát, thấy không có ai nghe máy đành cúp điện thoại. Đào Nguyên thấy cậu cúp máy nhanh như thế liền hỏi: “Không ai nghe hả em?”

“Anh nhớ hôm đó anh chở em về trường cũ, chúng ta nhìn thấy Trịnh Vũ đi với một cô gái khác không? Hình như anh ta ngoại tình rồi bị bà chị em bắt được, bên kia đang cãi nhau quá chừng.” Tống Phi Lan hỏi: “Anh muốn gọi cho thầy anh không?”

“Có chứ, để lát nữa anh gọi.” Đào Nguyên trả lời.

Tống Phi Lan ngồi đó do dự mãi, cuối cùng cố lấy can đảm bấm số của Nguyễn Ái Nùng, bên kia thật ra rất im ắng, có điều giọng của quí bà họ Nguyễn có hơi mơ màng, hình như vừa uống rượu xong. Tống Phi Lan thử gọi: “Mẹ?”

Nguyễn Ái Nùng “ừ” một tiếng, trả lời: “… Không phải đang đi hưởng trăng mật với chồng yêu sao? Sao còn nhớ đến người mẹ này thế? Thật là vinh hạnh quá…”

————————————————

(1) Thủy quân: Các tài khoản mạng xã hội được công ty thuê để điều khiển hướng đi dư luận

(2) Cơ bụng số 11: Nghe nói còn gọi là cơ chữ i, là hai cái đường dọc trên bụng đó

1417569471-sao-han-7

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương