Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế
-
Chương 20: Khoanh vùng manh mối (3)
Vừa ngồi vào xe, không đợi tài xế Kiên mở miệng hỏi đường thì Cao Thiên Hựu nói trước.
“Cậu rẽ vào đường N, bỏ qua ba đèn đỏ, quẹo trái rồi đi thẳng cho đến khi tôi nói dừng lại.”
“À vâng.”
Cảm nhận Cao Thiên Hựu vội vàng, tài xế Kiên không nhiều lời, tập trung vào việc lái xe thật tốt.
Lúc chiều thay Lâm Ninh thanh toán tiền phòng trọ với ông bà chủ, Cao Thiên Hựu nói mình là chồng Lâm Ninh, anh cũng đề cập một chút công việc của mình ở đây. Nghe Lâm Ninh nói ông bà chủ trọ là người tốt nên anh rất thoải mái cho ông ta phương thức liên lạc của mình, cũng nói sau này nếu ông ta cần giúp đỡ mà anh có thể làm được thì anh sẽ giúp một tay, cuộc gọi vừa rồi anh nhận trong quán ăn là của ông chủ nhà trọ gọi đến.
Ông ta hỏi anh biết phòng đối diện phòng Lâm Ninh ở trọ không? Người này mới đến thuê ở hai ba tháng nay thôi, cũng chưa hề gây xích mích gì với ai, không biết vì chuyện gì mà sau khi vợ chồng anh dọn đi, anh ta lại châm biếm nhân cách của Lâm Ninh với các nhà thuê trọ ở đó.
Những người thuê phòng chỗ ông đều là công nhân lao động từ tỉnh lẻ đến ở, phần lớn đều là khách trọ có quen biết Lâm Ninh nhiều năm, nghe anh ta nói vậy mọi người đều không tin, nhưng không thiếu những lời bàn tán ra vào...
Anh nói anh không biết anh ta, cũng không biết người đó hành động như vậy là có ý gì. Anh cảm ơn ông đã gọi điện thoại cho mình.
Nhìn vẻ mặt bề ngoài của Cao Thiên Hựu không khác gì ngày thường, nhưng thực sự trong lòng đang sôi trào giận dữ bởi có kẻ dám tơ tưởng đến vợ anh.
Thấy phía trước gần đến, anh nói với tài xế Kiên “Sắp tới rồi, cậu cho xe chạy chậm một chút… được rồi, dừng ở chỗ này.”
Tài xế Kiên đáp vâng, từ từ cho xe tấp vô lề.
Mở cửa xuống xe, anh nói “Cậu đợi một chút, tôi sẽ xuống ngay.”
“Vâng anh.”
Trước đó một phút anh nhắn tin web chat cho người bạn rằng mình đã đến, cho nên lúc này người đó đã có mặt ở cổng chờ anh.
Hai bên chào hỏi xã giao, sau đó nhanh chóng cùng đi vào nhà.
Tại phòng riêng của bạn mình, Cao Thiên Hựu rê chuột nhìn một lượt nội dung trong máy tính, đọc xong, anh hỏi “Chỉ nhiêu đây thôi?”
Người bạn tỏ vẻ lấy làm tiếc nói “Thời gian gấp quá, mới tra được nhiêu đó thôi.” Trong lòng hiếu kỳ, anh ta hỏi “Hắn liên quan đến chuyện đó à?”
Biết anh ta đang hỏi về chuyện nhà máy, anh lắc đầu “Không!”
Người bạn trợn tròn mắt “Gì?”
Ngoài ba mẹ đã mất thì Hạ Lâm, Kim Bình Chí là những người có tầm ảnh hưởng lớn với Cao Thiên Hựu, nay có thêm vợ và con gái anh. Khi biết hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, vô công rỗi nghề liền không thèm chấp nhất. Một kẻ không có được tình yêu đối phương thì quay sang nói xấu đối phương, mãi mãi không có được thứ mình muốn.
Tâm buông, tâm tình liền thả lỏng, anh cười nhẹ “Cần xác nhận một chút thông tin thôi.”
Lúc nãy giọng điệu Cao Thiên Hựu qua điện thoại có vẻ gấp gáp, như thể lửa cháy gần xém mông, nên anh cũng vội vàng không dám trì hoãn, vậy mà…
Người bạn không khỏi kêu trời “Ôi trời, thế mà tôi tưởng chuyện gì gấp lắm, tôi gửi thông tin qua mail anh là được.”
Cao Thiên Hựu làm mặt tỉnh lưu loát nói “Thuận tiện đi ngan ghé luôn.”
“Thì ra là vậy!” Người bạn gật gật đầu, anh ta hỏi “Có bận không, cùng tôi làm vài ly.”
“Bữa khác đi, hôm nay có việc rồi.”
Người bạn nghĩ Cao Thiên Hựu vì chuyện nhà máy chưa giải quyết xong nên không tiếp tục chèo kéo mà thoải mái cười nói “Ok, vậy để lần sau.”
“Ừ, có gì tôi alo, giờ tôi phải đi đây.”
“Ừ, tôi tiễn anh xuống nhà,”
“Cám ơn.”
Thấy Cao Thiên Hựu cùng tài xế Kiên trở lại, Kim Bình Chí gọi phục vụ bưng món tiếp theo lên.
Thấy những món cũ trên bàn vẫn chưa dọn, anh hỏi “Mọi người đợi bọn em à?”
Liếc Cao Thiên Hựu một ánh mắt sắc như dao, Kim Bình Chí nhướn mày “Chú nói xem.”
Cao Thiên Hựu cười hà hà “Em xin lỗi, bữa ăn này em thanh toán tiền… thế nào?”
Tâm tình Cao Thiên Hựu bình tĩnh thoải mái, biết chuyện kia đã giải quyết xong, Kim Bình Chí trêu trọc “Ồ, tất nhiên là quá ok rồi, anh của chú cần tiết kiệm tiền để nuôi vợ con.”
Cao Thiên Hựu nhìn qua Lâm Ninh và bé Bông cũng hào hứng nói “Em cũng cần tiết kiệm tiền chứ bộ…”
Thế là một trận cười thoải mái vang lên, mọi người vui vẻ cười nói cho đến khi kết thúc bữa cơm này.
Mọi người tuy thuê trọ cùng chỗ nhưng Cao Thiên Hựu đi xe riêng, vì thế mọi người chia tay luôn, về tới báo bình an qua web chat là được.
Bé Bông tắm gội, súc miệng xong, nằm xuống giườn lăn qua lăn lại hai cái liền ngủ khì.
Lâm Ninh mở túi vải xếp đặt quần áo, trong đầu quanh quẩn không ngừng những lời lúc chiều Kim Bình Chí nói ‘... Nếu cô cảm thấy nợ cậu ấy, xin đừng rời xa cậu ấy nữa...’
Cao Thiên Hựu mỗi khi từ bên ngoài về thường muốn tắm gội trước tiên, cả ngày trời lăn lộn bên ngoài trong người thực bức rức không chịu được “Anh tắm trước nhé!”
Nói xong anh liền thoải mái tụt quần áo đi vào nhà tắm, cửa cũng để vậy không đóng lại.
Đang chìm trong suy nghĩ bản thân, nghe anh gọi cô ngẩn đầu đáp, liền chứng kiến toàn bộ cảnh thoát y của ai đó không khỏi xấu hổ, líu lưỡi ‘Cái... cái anh này thật là.’
Âm thanh nước chảy rào rào bên tai, Lâm Ninh không sao tiếp tục công việc thu dọn, đưa ánh mắt nhìn về phía cửa nhà tắm, gương mặt không tự chủ đỏ hồng lên...
Một vòng tay mềm mại từ sau ôm tới, động tác Cao Thiên Hựu khựng lại vài giây, khóe miệng cong lên, xoay người lại đối mặt nhìn cô.
Không chịu nổi ánh mắt rực lửa kia của anh, trốn tránh ánh mắt cô nói “Tắm... cùng tắm chung cho nhanh...”
Chỉ là tắm chung mà thôi, em không có ý nghĩ gì khác đâu!
Âm thanh trầm đục vang lên “Ừ, anh giúp em.”
Cao Thiên Hựu đổ xà bông lên tay, xoa khắp người Lâm Ninh, rất tận tụy và tỷ mỉ, mỗi cái lướt tay chạm lên tấc da thịt, cô không ngừng run rẩy, đôi mắt mơ hồ động tình, đôi môi quyến rũ không ngừng rên rỉ.
“Ư...ưm...”
Mà Cao Thiên Hựu thuần túy nghiêm túc tắm giúp cô, như là không hề có suy nghĩ nào khác. Lâm Ninh bị anh giày vò như vậy nào chịu nỗi, chủ động nhào tới hôn anh ngấu nghiến, cả phòng tắm hầm hập nóng lên.
Cao Thiên Hựu gầm qua kẽ răng mắng yêu “Chết mất với em.”
Xả nước trôi xà bông trên người liền ôm chặp lấy cô tiến công nồng nhiệt, thần tốc...
Buổi chiều Hạ Lâm cùng mọi người đi trung tâm thương mại, linh thạch ra ngoài không thấy Hạ Lâm đâu, dạo một vòng quanh phòng, hết cầm cái này lại cầm cái kia lên xem, buồn chán thả người ngồi xuống giườn, linh thạch ngơ ngẩn người ‘thật là êm quá!’
Ngã người lăn một vòng, một cảm giác thích thú dâng lên không muốn rời khỏi, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, linh thạch khép mắt lim dim ngủ.
Hạ Lâm tiễn Mỹ Linh cùng bà Trương về nhà, bọn trẻ đều lên giườn an giấc, cô trở về phòng tắm gội, chuẩn bị đi ngủ.
Không gian có thêm linh thạch trông, hôm nay cô cho phép bản thân lười một ngày.
Rút kinh nghiệm linh thạch hay xuất hiện bất ngờ, Hạ Lâm cầm khăn cùng quần áo vào nhà tắm.
Cố hong khô xong đầu tóc, Hạ Lâm tắt đèn phóng lên giườn ngủ.
“Cụp!”
“Ui cha!” Thật là đau, có người nằm trên giườn mình!
Hạ Lâm run rẩy bật giậy, cơn buồn ngủ cũng tỉnh phân nữa, nhảy xuống giườn bật công tắc đèn, nhìn đống lù lù nằm trên giườn mình, cô hùng hổ đi lại túm cái mềm lên.
“Cậu rẽ vào đường N, bỏ qua ba đèn đỏ, quẹo trái rồi đi thẳng cho đến khi tôi nói dừng lại.”
“À vâng.”
Cảm nhận Cao Thiên Hựu vội vàng, tài xế Kiên không nhiều lời, tập trung vào việc lái xe thật tốt.
Lúc chiều thay Lâm Ninh thanh toán tiền phòng trọ với ông bà chủ, Cao Thiên Hựu nói mình là chồng Lâm Ninh, anh cũng đề cập một chút công việc của mình ở đây. Nghe Lâm Ninh nói ông bà chủ trọ là người tốt nên anh rất thoải mái cho ông ta phương thức liên lạc của mình, cũng nói sau này nếu ông ta cần giúp đỡ mà anh có thể làm được thì anh sẽ giúp một tay, cuộc gọi vừa rồi anh nhận trong quán ăn là của ông chủ nhà trọ gọi đến.
Ông ta hỏi anh biết phòng đối diện phòng Lâm Ninh ở trọ không? Người này mới đến thuê ở hai ba tháng nay thôi, cũng chưa hề gây xích mích gì với ai, không biết vì chuyện gì mà sau khi vợ chồng anh dọn đi, anh ta lại châm biếm nhân cách của Lâm Ninh với các nhà thuê trọ ở đó.
Những người thuê phòng chỗ ông đều là công nhân lao động từ tỉnh lẻ đến ở, phần lớn đều là khách trọ có quen biết Lâm Ninh nhiều năm, nghe anh ta nói vậy mọi người đều không tin, nhưng không thiếu những lời bàn tán ra vào...
Anh nói anh không biết anh ta, cũng không biết người đó hành động như vậy là có ý gì. Anh cảm ơn ông đã gọi điện thoại cho mình.
Nhìn vẻ mặt bề ngoài của Cao Thiên Hựu không khác gì ngày thường, nhưng thực sự trong lòng đang sôi trào giận dữ bởi có kẻ dám tơ tưởng đến vợ anh.
Thấy phía trước gần đến, anh nói với tài xế Kiên “Sắp tới rồi, cậu cho xe chạy chậm một chút… được rồi, dừng ở chỗ này.”
Tài xế Kiên đáp vâng, từ từ cho xe tấp vô lề.
Mở cửa xuống xe, anh nói “Cậu đợi một chút, tôi sẽ xuống ngay.”
“Vâng anh.”
Trước đó một phút anh nhắn tin web chat cho người bạn rằng mình đã đến, cho nên lúc này người đó đã có mặt ở cổng chờ anh.
Hai bên chào hỏi xã giao, sau đó nhanh chóng cùng đi vào nhà.
Tại phòng riêng của bạn mình, Cao Thiên Hựu rê chuột nhìn một lượt nội dung trong máy tính, đọc xong, anh hỏi “Chỉ nhiêu đây thôi?”
Người bạn tỏ vẻ lấy làm tiếc nói “Thời gian gấp quá, mới tra được nhiêu đó thôi.” Trong lòng hiếu kỳ, anh ta hỏi “Hắn liên quan đến chuyện đó à?”
Biết anh ta đang hỏi về chuyện nhà máy, anh lắc đầu “Không!”
Người bạn trợn tròn mắt “Gì?”
Ngoài ba mẹ đã mất thì Hạ Lâm, Kim Bình Chí là những người có tầm ảnh hưởng lớn với Cao Thiên Hựu, nay có thêm vợ và con gái anh. Khi biết hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, vô công rỗi nghề liền không thèm chấp nhất. Một kẻ không có được tình yêu đối phương thì quay sang nói xấu đối phương, mãi mãi không có được thứ mình muốn.
Tâm buông, tâm tình liền thả lỏng, anh cười nhẹ “Cần xác nhận một chút thông tin thôi.”
Lúc nãy giọng điệu Cao Thiên Hựu qua điện thoại có vẻ gấp gáp, như thể lửa cháy gần xém mông, nên anh cũng vội vàng không dám trì hoãn, vậy mà…
Người bạn không khỏi kêu trời “Ôi trời, thế mà tôi tưởng chuyện gì gấp lắm, tôi gửi thông tin qua mail anh là được.”
Cao Thiên Hựu làm mặt tỉnh lưu loát nói “Thuận tiện đi ngan ghé luôn.”
“Thì ra là vậy!” Người bạn gật gật đầu, anh ta hỏi “Có bận không, cùng tôi làm vài ly.”
“Bữa khác đi, hôm nay có việc rồi.”
Người bạn nghĩ Cao Thiên Hựu vì chuyện nhà máy chưa giải quyết xong nên không tiếp tục chèo kéo mà thoải mái cười nói “Ok, vậy để lần sau.”
“Ừ, có gì tôi alo, giờ tôi phải đi đây.”
“Ừ, tôi tiễn anh xuống nhà,”
“Cám ơn.”
Thấy Cao Thiên Hựu cùng tài xế Kiên trở lại, Kim Bình Chí gọi phục vụ bưng món tiếp theo lên.
Thấy những món cũ trên bàn vẫn chưa dọn, anh hỏi “Mọi người đợi bọn em à?”
Liếc Cao Thiên Hựu một ánh mắt sắc như dao, Kim Bình Chí nhướn mày “Chú nói xem.”
Cao Thiên Hựu cười hà hà “Em xin lỗi, bữa ăn này em thanh toán tiền… thế nào?”
Tâm tình Cao Thiên Hựu bình tĩnh thoải mái, biết chuyện kia đã giải quyết xong, Kim Bình Chí trêu trọc “Ồ, tất nhiên là quá ok rồi, anh của chú cần tiết kiệm tiền để nuôi vợ con.”
Cao Thiên Hựu nhìn qua Lâm Ninh và bé Bông cũng hào hứng nói “Em cũng cần tiết kiệm tiền chứ bộ…”
Thế là một trận cười thoải mái vang lên, mọi người vui vẻ cười nói cho đến khi kết thúc bữa cơm này.
Mọi người tuy thuê trọ cùng chỗ nhưng Cao Thiên Hựu đi xe riêng, vì thế mọi người chia tay luôn, về tới báo bình an qua web chat là được.
Bé Bông tắm gội, súc miệng xong, nằm xuống giườn lăn qua lăn lại hai cái liền ngủ khì.
Lâm Ninh mở túi vải xếp đặt quần áo, trong đầu quanh quẩn không ngừng những lời lúc chiều Kim Bình Chí nói ‘... Nếu cô cảm thấy nợ cậu ấy, xin đừng rời xa cậu ấy nữa...’
Cao Thiên Hựu mỗi khi từ bên ngoài về thường muốn tắm gội trước tiên, cả ngày trời lăn lộn bên ngoài trong người thực bức rức không chịu được “Anh tắm trước nhé!”
Nói xong anh liền thoải mái tụt quần áo đi vào nhà tắm, cửa cũng để vậy không đóng lại.
Đang chìm trong suy nghĩ bản thân, nghe anh gọi cô ngẩn đầu đáp, liền chứng kiến toàn bộ cảnh thoát y của ai đó không khỏi xấu hổ, líu lưỡi ‘Cái... cái anh này thật là.’
Âm thanh nước chảy rào rào bên tai, Lâm Ninh không sao tiếp tục công việc thu dọn, đưa ánh mắt nhìn về phía cửa nhà tắm, gương mặt không tự chủ đỏ hồng lên...
Một vòng tay mềm mại từ sau ôm tới, động tác Cao Thiên Hựu khựng lại vài giây, khóe miệng cong lên, xoay người lại đối mặt nhìn cô.
Không chịu nổi ánh mắt rực lửa kia của anh, trốn tránh ánh mắt cô nói “Tắm... cùng tắm chung cho nhanh...”
Chỉ là tắm chung mà thôi, em không có ý nghĩ gì khác đâu!
Âm thanh trầm đục vang lên “Ừ, anh giúp em.”
Cao Thiên Hựu đổ xà bông lên tay, xoa khắp người Lâm Ninh, rất tận tụy và tỷ mỉ, mỗi cái lướt tay chạm lên tấc da thịt, cô không ngừng run rẩy, đôi mắt mơ hồ động tình, đôi môi quyến rũ không ngừng rên rỉ.
“Ư...ưm...”
Mà Cao Thiên Hựu thuần túy nghiêm túc tắm giúp cô, như là không hề có suy nghĩ nào khác. Lâm Ninh bị anh giày vò như vậy nào chịu nỗi, chủ động nhào tới hôn anh ngấu nghiến, cả phòng tắm hầm hập nóng lên.
Cao Thiên Hựu gầm qua kẽ răng mắng yêu “Chết mất với em.”
Xả nước trôi xà bông trên người liền ôm chặp lấy cô tiến công nồng nhiệt, thần tốc...
Buổi chiều Hạ Lâm cùng mọi người đi trung tâm thương mại, linh thạch ra ngoài không thấy Hạ Lâm đâu, dạo một vòng quanh phòng, hết cầm cái này lại cầm cái kia lên xem, buồn chán thả người ngồi xuống giườn, linh thạch ngơ ngẩn người ‘thật là êm quá!’
Ngã người lăn một vòng, một cảm giác thích thú dâng lên không muốn rời khỏi, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, linh thạch khép mắt lim dim ngủ.
Hạ Lâm tiễn Mỹ Linh cùng bà Trương về nhà, bọn trẻ đều lên giườn an giấc, cô trở về phòng tắm gội, chuẩn bị đi ngủ.
Không gian có thêm linh thạch trông, hôm nay cô cho phép bản thân lười một ngày.
Rút kinh nghiệm linh thạch hay xuất hiện bất ngờ, Hạ Lâm cầm khăn cùng quần áo vào nhà tắm.
Cố hong khô xong đầu tóc, Hạ Lâm tắt đèn phóng lên giườn ngủ.
“Cụp!”
“Ui cha!” Thật là đau, có người nằm trên giườn mình!
Hạ Lâm run rẩy bật giậy, cơn buồn ngủ cũng tỉnh phân nữa, nhảy xuống giườn bật công tắc đèn, nhìn đống lù lù nằm trên giườn mình, cô hùng hổ đi lại túm cái mềm lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook