Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên
-
Quyển 1 - Chương 27: Điều kiện của Xích Lôi
Ôm Tiểu Tuyết, dẫn theo Mặc Linh. Mặc Liên không chút do dự cướp sạch mọi thứ trong tòa đại điện, một thứ cũng không còn, cho dù là linh dược bị khô héo cũng đều không buông tha, toàn bộ đều được nàng bỏ vào bên trong Hỗn Nguyên Giới.
Mặc dù Mặc Linh là dân bản xứ ở đây, nhưng đối với hành vi cường đạo của Mặc Liên và Tiểu Tuyết chẳng những không có cảm thấy đau lòng, mà còn tận tình hiệp trợ hai người bọn họ.
Không biết khi chủ nhân của cái đại điện này nhìn thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Chăm chú nhìn một tòa đại điện và dược điền trống rỗng, một cỗ cảm giác thỏa mãn phát ra nơi đáy lòng Mặc Liên.
Nam nhân đáng ghét, ta cho ngươi kiêu ngạo này!
Ba người ngay lập tức quay trở về huyệt động tinh tinh.
Đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Tiểu Tuyết lóe sáng khi nhìn một đống tinh tinh nằm la liệt đầy đất, nó đưa một ánh mắt đầy chờ mong về phía Mặc Liên.
Tinh tinh là thượng phẩm tinh thạch, phải trải nhiều năm tháng được linh khí trong thiên địa tẩm bổ mới có thể hình thành, bên trong có ẩn chứa nồng đậm linh khí, có thể hiệp trợ người tu luyện đột phá thiên giai. Hơn nữa nguồn linh khí chẳng những có thể trực tiếp hấp thu, mà còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Một viên tinh tinh xuất thế, có thể làm cho toàn bộ tu luyện giả trên đại lục Lan Tạp điên cuồng.
Nhìn biển tinh tinh kéo dài tít tắm trước mắt, Mặc Liên có cảm giác như đang có một núi vàng đặt trước mặt mình, nhếch môi cười, Mặc Liên khom người tính toán cẩn thận, muốn nghiên cứu một chút nên tiến hành ngắt lấy đống tinh tinh kia như thế nào, Mặc Linh bỗng nhiên nói: "Chủ nhân rất ưa thích chúng nó?"
Mặc Liên cười gật gật đầu.
"Vậy Mặc Linh mang toàn bộ chỗ này đều đưa cho chủ nhân được không?" Mặc Linh dùng đôi mắt chờ mong nhìn Mặc Liên chăm chú, nếu nàng ưa thích thì hắn sẽ tặng nàng phần lễ vật này.
Mặc Liên dựa theo những tin tức trong ngọc giản mà Xích Lôi đưa cho nàng lúc trước, biết được Tinh Tinh Nguyên Linh không thể trưởng thành ly mà ly khai tinh tinh, mà sự tồn tại của Tinh Tinh Nguyên Linh càng làm cho tinh tinh thêm tinh thuần. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu bản thân nàng không có khế ước với Mặc Linh, nàng nhất định sẽ đóng gói toàn bộ tinh tinh mang đi, nhưng bây giờ hắn đã là khế ước giả của nàng, sao lại có thể bỏ mặc hắn không lo được.
"Linh, ngươi có thể dời toàn bộ tinh tinh ở đây đi không?" Mặc Liên đột nhiên hỏi.
Tiểu Tuyết cả kinh, cho rằng bản thân chủ nhân mình không biết điều kiện sinh tồn Tinh Tinh Nguyên Linh, nếu thực sự dời toàn bộ tinh tinh đi, tương đương với việc chặt đứt khả năng trưởng thành của Mặc Linh.
Đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì đã bị một ánh mắt của Mặc Liên ngăn lại, nàng muốn biết lòng trung thành của Mặc Linh.
Mặc Linh một chút cũng không hề do dự, trên mặt lộ ra một khuôn mặt tươi cười tinh thuần, một huyền lực trận màu vàng hiện lên, cuồng phong bốn phía bắt đầu gào thét kéo đến.
Một nguồn ánh sáng mang theo mười màu sắc khác nhau mang theo tinh tinh bay lên trên, ôn nhu kín kẽ vây quanh người Mặc Linh.
Ánh sáng đan vào, tựa như ảo mộng.
Chúng nó dần dần tụ họp lại ở trên tay Mặc Liên, đọng lại thành một viên linh châu tràn đầy, sáng rọi lấp lánh, khi thì lạnh, khi thì nóng, khi thì sinh cơ dạt dào, khi thì phong phú chất phác.
Mà tinh tinh ở bốn phía địa trong nháy mắt trở nên ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào, giống như đã mất đi toàn bộ linh khí, biến thành một viên hạ phẩm tinh thạch thông thường.
Mặc Linh cẩn thận hoàn thành hết quá trình, hướng về phía Mặc Liên nở một nụ cười vui vẻ.
Chủ nhân ưa thích lễ vật của hắn, vậy là tốt rồi.
Mặc Liên chăm chú nhìn hai tròng mắt không có chút tạp chất nào của Mặc Linh, cảm thụ má lúm đồng tiền tinh thuần của hắn, trong lòng vô tri vô giác sinh ra một loại nhàn nhạt nhu tình.
Nàng nhẹ nhàng ôm Tiểu Tuyết bằng một bàn tay, dùng một bàn tay còn lại để ôm chầm lấy Mặc Linh, kiên định nói, giống như là tuyên thệ vậy: "Từ hôm nay trở đi, không rời không bỏ."
Tiểu Tuyết và Mặc Linh còn chưa có kịp hoàn hồn trong cái ôm ôn nhu ấm áp của chủ nhân nhà mình, thì đã phát hiện bọn họ đang ở bên trong một cái sân xa lạ.
Linh khí nồng đậm tràn đầy hướng về phía mấy người bọn họ kéo tới, thân hình Mặc Linh và Tiểu Tuyết chấn động, nồng độ linh khí nồng đậm như thế, tinh tinh huyệt động thật sự là khó có thể mang ra so sánh cùng, không, phải nói là khác nhau một trời một vực mới đúng!
Mặc Liên cười nói: "Nơi này là Hỗn Nguyên Giới, về sau, chính là nhà của chúng ta."
"Nhà?" Mặc Linh nghi hoặc lặp lại, phảng phất cũng không biết từ này có ý nghĩa gì.
"Uh, nhà, chính là một địa phương mà chúng ta có thể vĩnh viễn vui vẻ ở cùng nhau." Mặc Liên cười nói.
Lập tức ném linh châu ra, cao giọng nói: "Xích Lôi, tìm một chỗ để Linh cất giữ đống tinh tinh này!"
Tiếng nói vừa dứt, thân hình Xích Lôi đã ngay lập tức xuất hiện, nhanh tay tiếp được viên linh châu kia, còn không quên hừ lạnh một tiếng: "Nhiều năm đã trôi qua như vậy, ở đây mới có được một chút linh khí. Hừ!"
Một phen kéo qua khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của Xích Lôi, Mặc Liên nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hắn, nói: "Đây là người quản lý Hỗn Nguyên Giới, Xích Lôi."
Xích Lôi phẫn nộ xoá sạch bàn tay nhỏ bé đang tác loạn trên mặt mình, lãnh khốc nói: "Từ nay về sau! Bản tôn chính là lão đại! Các ngươi hết thảy đều phải nghe lời bản tôn! Bản tôn sẽ không nể tình bất cứ ai mà sẽ dốc hết sức huấn luyện các ngươi!"
Nói xong, không đợi hai người kia kịp hoàn hồn, một cái không gian huyền lực đột nhiên xuất hiện, hai người kia cứ như vậy vô tung vô ảnh biến mất.
Trước khi đi Xích Lôi vẫn còn không quên ném Mặc Liên ra bên ngoài ngoại giới, còn kịp thời bổ sung thêm một câu: "Thu thập toàn bộ linh thạch bên ngoài vào đây cho ta! Một cái cũng không được lưu lại! Hiện tại chúng ta thiếu thốn đủ thứ! Nhớ kỹ! Một bên vận hành Hỗn Nguyên Quyết, một bên thu thập! Không được phép có một khắc nhàn hạ!"
Trong lòng Mặc Liên rất ấm ức, phải nói là vô cùng phẫn nộ!
Nàng đã nhớ không rõ đây đã là lần thứ mấy bị Xích Lôi ném ra ngoài nữa rồi, nàng đường đường là chủ nhân Hỗn Nguyên Giới! Xích Lôi đúng thật là không hề nể mặt nàng!
Nội tâm tuy rằng mắng Xích Lôi không ngừng, nhưng động tác của Mặc Liên cũng không vì thế mà chậm lại, cấp tốc thu thập tinh thạch.
Mặc Liên ái tài, vô luận là đời trước khi còn làm sát thủ, hay là sau khi trùng sinh, loại bản tính này cũng không bị sửa đổi. Chỉ có tài lực, thế lực và thực lực, mới có năng lực bảo hộ những người trọng yếu bên cạnh mình.
Cho nên có thể lấy, nàng tuyệt sẽ không lãng phí.
Cuộc sống một ngày rồi một ngày trôi qua, Mặc Linh đã ở bên trong Hỗn Nguyên Giới ngây người cũng được mấy ngày rồi, tốc độ tăng trưởng của tinh tinh ở đây so với ngoại giới phải nhanh hơn gấp nghìn lần.
Ban ngày Tiểu Tuyết, Mặc Linh và Mặc Liên phải bận rộn thu thập tinh thạch, ban đêm ở bên trong ngàn năm lĩnh vực nhận sự rèn luyện ác ma của Xích Lôi, sau mỗi lân rèn luyện thể xác của họ cũng không còn thuộc về họ nữa, đói bụng thì tìm đại thứ gì đó để lấp đầy bụng, hầu như đều là linh dược trong dược diền, tuy rằng ngày tháng trải qua thê thảm vô cùng, nhưng mà năng lực của bọn họ cũng vì vậy mà tiến bộ thần tốc.
Hai tháng sau, cuối cùng Mặc Liên, Tiểu Tuyết và Mặc Linh cũng thu thập hết đống tinh thạch ở bên ngoài. Trong lúc ấy, bọn họ cũng không quên thu hoạch thêm nhiều loại thực vật và dược liệu trân quý, còn bao gồm cả Thạch Tinh Hoa.
Không hề nghi ngờ, toàn bộ đống đồ đó đều được chuyển vào bên trong Hỗn Nguyên Giới, giờ phút này dược điền trong Hỗn Nguyên Giới đã có chút quy mô rồi.
Vào một ngày bên trong Hỗn Nguyên Giới, tứ phương đối lập, tranh chấp không ngừng, không khí giằng co mà khẩn trương.
Mặc Liên nói: "Ta đã tu luyện đến Huyền sĩ cao nhất, rất nhanh sẽ đột phá Huyền sĩ, chính thức trở thành Huyền sư, lúc đó cũng có thể tu luyện huyền kỹ rồi. Nhưng mà trong tay ta chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Kinh và Hỗn Nguyên Quyết, Hỗn Nguyên huyền kỹ đều bị phong ấn, ta phải rời khỏi nơi này, đi đến thành trấn của nhân tộc để học tập một vài cái huyền kỹ."
Tiểu Tuyết và Mặc Linh lập tức gật đầu phụ họa nói: "Không sai! Chủ nhân (tiểu thư) nên đến thành trấn của nhân tộc!"
Xích Lôi lạnh lùng đảo ánh mắt qua phía hai người bọn họ, hai người kia ngay lập tức im bặt.
Đùa, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã không có ít lần bị Xích Lôi giáo huấn qua, thủ đoạn như ác ma của hắn, chúng nó vẫn còn nhớ rõ ràng, Tiểu Tuyết và Mặc Linh nghĩ lại không tự giác rùng mình một cái.
Chăm chú nhìn ba người kia rất giận mà không dám nói, Xích Lôi cười lạnh nói: "Chỉ bằng ba con mèo nhỏ các ngươi? Một người có Huyền Linh thánh thể, mới chỉ là một Huyền sĩ nho nhỏ, thêm một tiểu hậu duệ của thần thú, chỉ có mỗi hai đôi mắt là còn có thể dùng được, may mắn thì còn tìm được chút bảo vật, chẳng nhẽ trông chờ hết vào một tiểu Nguyên Linh, sức phòng ngự thì yếu kém, tính tình lại đơn thuần, không bị người ta lừa bán đã là tốt lắm rồi, hừ hừ, các ngươi lưu lạc ở bên ngoài không khác gì ba khối thịt béo chờ người khác đến thu thập, kết cục là gì không cần bản tôn phải nói, các ngươi không phải cũng tự đoán ra rồi sao?"
Trong lòng ba người bị nói xấu kia tràn ngập phẫn nộ, từ khi nào thì bọn họ lại trở nên yếu đuối đến như vậy? Nhưngthật là bất đắc dĩ ở trước mặt Xích Lôi, bọn họ đích xác mỏng manh yếu đuối đến loại trình độ kia.
Xích Lôi không có biện pháp không trở nên khắt khe nghiêm khắc, nhớ tới cái nam tử cuồng vọng như thần kia, đôi mắt Xích Lôi trở nên tối tăm hơn.
Nếu phát sinh chuyện gì nguy hiểm, hắn vô pháp kịp thời thu hồi bọn họ vào bên trong Hỗn Nguyên Giới, hắn tin tưởng, tiếp theo đó chờ đợi bọn họ chính là tử vong, hoặc là, một hiện thực so với tử vong càng thêm khủng bố hơn.
Biểu cảm vặn vẹo của ba người rơi vào trong mắt Xích Lôi càng cảm thấy thuận mắt, hắn cười nói: "Như vậy đi, chỉ cần các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của bản tôn, bản tôn sẽ ngay lập tức đồng ý để cho các ngươi đi đến thành trấn của nhân tộc. Nhưng nếu các ngươi không thể làm được, ngay lập tức ngoan ngoãn ở Hỗn Nguyên Giới tu luyện cho ta! Sự tình huyền kỹ, bản tôn sẽ tự nhiên nghĩ biện pháp."
Một người một thú ánh mắt sáng ngời, liếc nhau, Mặc Liên cắn răng nói: "Tốt! Ta đáp ứng ngươi!"
Giảo hoạt cười, Xích Lôi chậm rãi nói: "Đề mục của bản tôn là... Vẽ truyền tống trận!"
Mặc dù Mặc Linh là dân bản xứ ở đây, nhưng đối với hành vi cường đạo của Mặc Liên và Tiểu Tuyết chẳng những không có cảm thấy đau lòng, mà còn tận tình hiệp trợ hai người bọn họ.
Không biết khi chủ nhân của cái đại điện này nhìn thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Chăm chú nhìn một tòa đại điện và dược điền trống rỗng, một cỗ cảm giác thỏa mãn phát ra nơi đáy lòng Mặc Liên.
Nam nhân đáng ghét, ta cho ngươi kiêu ngạo này!
Ba người ngay lập tức quay trở về huyệt động tinh tinh.
Đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Tiểu Tuyết lóe sáng khi nhìn một đống tinh tinh nằm la liệt đầy đất, nó đưa một ánh mắt đầy chờ mong về phía Mặc Liên.
Tinh tinh là thượng phẩm tinh thạch, phải trải nhiều năm tháng được linh khí trong thiên địa tẩm bổ mới có thể hình thành, bên trong có ẩn chứa nồng đậm linh khí, có thể hiệp trợ người tu luyện đột phá thiên giai. Hơn nữa nguồn linh khí chẳng những có thể trực tiếp hấp thu, mà còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Một viên tinh tinh xuất thế, có thể làm cho toàn bộ tu luyện giả trên đại lục Lan Tạp điên cuồng.
Nhìn biển tinh tinh kéo dài tít tắm trước mắt, Mặc Liên có cảm giác như đang có một núi vàng đặt trước mặt mình, nhếch môi cười, Mặc Liên khom người tính toán cẩn thận, muốn nghiên cứu một chút nên tiến hành ngắt lấy đống tinh tinh kia như thế nào, Mặc Linh bỗng nhiên nói: "Chủ nhân rất ưa thích chúng nó?"
Mặc Liên cười gật gật đầu.
"Vậy Mặc Linh mang toàn bộ chỗ này đều đưa cho chủ nhân được không?" Mặc Linh dùng đôi mắt chờ mong nhìn Mặc Liên chăm chú, nếu nàng ưa thích thì hắn sẽ tặng nàng phần lễ vật này.
Mặc Liên dựa theo những tin tức trong ngọc giản mà Xích Lôi đưa cho nàng lúc trước, biết được Tinh Tinh Nguyên Linh không thể trưởng thành ly mà ly khai tinh tinh, mà sự tồn tại của Tinh Tinh Nguyên Linh càng làm cho tinh tinh thêm tinh thuần. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu bản thân nàng không có khế ước với Mặc Linh, nàng nhất định sẽ đóng gói toàn bộ tinh tinh mang đi, nhưng bây giờ hắn đã là khế ước giả của nàng, sao lại có thể bỏ mặc hắn không lo được.
"Linh, ngươi có thể dời toàn bộ tinh tinh ở đây đi không?" Mặc Liên đột nhiên hỏi.
Tiểu Tuyết cả kinh, cho rằng bản thân chủ nhân mình không biết điều kiện sinh tồn Tinh Tinh Nguyên Linh, nếu thực sự dời toàn bộ tinh tinh đi, tương đương với việc chặt đứt khả năng trưởng thành của Mặc Linh.
Đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì đã bị một ánh mắt của Mặc Liên ngăn lại, nàng muốn biết lòng trung thành của Mặc Linh.
Mặc Linh một chút cũng không hề do dự, trên mặt lộ ra một khuôn mặt tươi cười tinh thuần, một huyền lực trận màu vàng hiện lên, cuồng phong bốn phía bắt đầu gào thét kéo đến.
Một nguồn ánh sáng mang theo mười màu sắc khác nhau mang theo tinh tinh bay lên trên, ôn nhu kín kẽ vây quanh người Mặc Linh.
Ánh sáng đan vào, tựa như ảo mộng.
Chúng nó dần dần tụ họp lại ở trên tay Mặc Liên, đọng lại thành một viên linh châu tràn đầy, sáng rọi lấp lánh, khi thì lạnh, khi thì nóng, khi thì sinh cơ dạt dào, khi thì phong phú chất phác.
Mà tinh tinh ở bốn phía địa trong nháy mắt trở nên ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào, giống như đã mất đi toàn bộ linh khí, biến thành một viên hạ phẩm tinh thạch thông thường.
Mặc Linh cẩn thận hoàn thành hết quá trình, hướng về phía Mặc Liên nở một nụ cười vui vẻ.
Chủ nhân ưa thích lễ vật của hắn, vậy là tốt rồi.
Mặc Liên chăm chú nhìn hai tròng mắt không có chút tạp chất nào của Mặc Linh, cảm thụ má lúm đồng tiền tinh thuần của hắn, trong lòng vô tri vô giác sinh ra một loại nhàn nhạt nhu tình.
Nàng nhẹ nhàng ôm Tiểu Tuyết bằng một bàn tay, dùng một bàn tay còn lại để ôm chầm lấy Mặc Linh, kiên định nói, giống như là tuyên thệ vậy: "Từ hôm nay trở đi, không rời không bỏ."
Tiểu Tuyết và Mặc Linh còn chưa có kịp hoàn hồn trong cái ôm ôn nhu ấm áp của chủ nhân nhà mình, thì đã phát hiện bọn họ đang ở bên trong một cái sân xa lạ.
Linh khí nồng đậm tràn đầy hướng về phía mấy người bọn họ kéo tới, thân hình Mặc Linh và Tiểu Tuyết chấn động, nồng độ linh khí nồng đậm như thế, tinh tinh huyệt động thật sự là khó có thể mang ra so sánh cùng, không, phải nói là khác nhau một trời một vực mới đúng!
Mặc Liên cười nói: "Nơi này là Hỗn Nguyên Giới, về sau, chính là nhà của chúng ta."
"Nhà?" Mặc Linh nghi hoặc lặp lại, phảng phất cũng không biết từ này có ý nghĩa gì.
"Uh, nhà, chính là một địa phương mà chúng ta có thể vĩnh viễn vui vẻ ở cùng nhau." Mặc Liên cười nói.
Lập tức ném linh châu ra, cao giọng nói: "Xích Lôi, tìm một chỗ để Linh cất giữ đống tinh tinh này!"
Tiếng nói vừa dứt, thân hình Xích Lôi đã ngay lập tức xuất hiện, nhanh tay tiếp được viên linh châu kia, còn không quên hừ lạnh một tiếng: "Nhiều năm đã trôi qua như vậy, ở đây mới có được một chút linh khí. Hừ!"
Một phen kéo qua khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của Xích Lôi, Mặc Liên nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hắn, nói: "Đây là người quản lý Hỗn Nguyên Giới, Xích Lôi."
Xích Lôi phẫn nộ xoá sạch bàn tay nhỏ bé đang tác loạn trên mặt mình, lãnh khốc nói: "Từ nay về sau! Bản tôn chính là lão đại! Các ngươi hết thảy đều phải nghe lời bản tôn! Bản tôn sẽ không nể tình bất cứ ai mà sẽ dốc hết sức huấn luyện các ngươi!"
Nói xong, không đợi hai người kia kịp hoàn hồn, một cái không gian huyền lực đột nhiên xuất hiện, hai người kia cứ như vậy vô tung vô ảnh biến mất.
Trước khi đi Xích Lôi vẫn còn không quên ném Mặc Liên ra bên ngoài ngoại giới, còn kịp thời bổ sung thêm một câu: "Thu thập toàn bộ linh thạch bên ngoài vào đây cho ta! Một cái cũng không được lưu lại! Hiện tại chúng ta thiếu thốn đủ thứ! Nhớ kỹ! Một bên vận hành Hỗn Nguyên Quyết, một bên thu thập! Không được phép có một khắc nhàn hạ!"
Trong lòng Mặc Liên rất ấm ức, phải nói là vô cùng phẫn nộ!
Nàng đã nhớ không rõ đây đã là lần thứ mấy bị Xích Lôi ném ra ngoài nữa rồi, nàng đường đường là chủ nhân Hỗn Nguyên Giới! Xích Lôi đúng thật là không hề nể mặt nàng!
Nội tâm tuy rằng mắng Xích Lôi không ngừng, nhưng động tác của Mặc Liên cũng không vì thế mà chậm lại, cấp tốc thu thập tinh thạch.
Mặc Liên ái tài, vô luận là đời trước khi còn làm sát thủ, hay là sau khi trùng sinh, loại bản tính này cũng không bị sửa đổi. Chỉ có tài lực, thế lực và thực lực, mới có năng lực bảo hộ những người trọng yếu bên cạnh mình.
Cho nên có thể lấy, nàng tuyệt sẽ không lãng phí.
Cuộc sống một ngày rồi một ngày trôi qua, Mặc Linh đã ở bên trong Hỗn Nguyên Giới ngây người cũng được mấy ngày rồi, tốc độ tăng trưởng của tinh tinh ở đây so với ngoại giới phải nhanh hơn gấp nghìn lần.
Ban ngày Tiểu Tuyết, Mặc Linh và Mặc Liên phải bận rộn thu thập tinh thạch, ban đêm ở bên trong ngàn năm lĩnh vực nhận sự rèn luyện ác ma của Xích Lôi, sau mỗi lân rèn luyện thể xác của họ cũng không còn thuộc về họ nữa, đói bụng thì tìm đại thứ gì đó để lấp đầy bụng, hầu như đều là linh dược trong dược diền, tuy rằng ngày tháng trải qua thê thảm vô cùng, nhưng mà năng lực của bọn họ cũng vì vậy mà tiến bộ thần tốc.
Hai tháng sau, cuối cùng Mặc Liên, Tiểu Tuyết và Mặc Linh cũng thu thập hết đống tinh thạch ở bên ngoài. Trong lúc ấy, bọn họ cũng không quên thu hoạch thêm nhiều loại thực vật và dược liệu trân quý, còn bao gồm cả Thạch Tinh Hoa.
Không hề nghi ngờ, toàn bộ đống đồ đó đều được chuyển vào bên trong Hỗn Nguyên Giới, giờ phút này dược điền trong Hỗn Nguyên Giới đã có chút quy mô rồi.
Vào một ngày bên trong Hỗn Nguyên Giới, tứ phương đối lập, tranh chấp không ngừng, không khí giằng co mà khẩn trương.
Mặc Liên nói: "Ta đã tu luyện đến Huyền sĩ cao nhất, rất nhanh sẽ đột phá Huyền sĩ, chính thức trở thành Huyền sư, lúc đó cũng có thể tu luyện huyền kỹ rồi. Nhưng mà trong tay ta chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Kinh và Hỗn Nguyên Quyết, Hỗn Nguyên huyền kỹ đều bị phong ấn, ta phải rời khỏi nơi này, đi đến thành trấn của nhân tộc để học tập một vài cái huyền kỹ."
Tiểu Tuyết và Mặc Linh lập tức gật đầu phụ họa nói: "Không sai! Chủ nhân (tiểu thư) nên đến thành trấn của nhân tộc!"
Xích Lôi lạnh lùng đảo ánh mắt qua phía hai người bọn họ, hai người kia ngay lập tức im bặt.
Đùa, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã không có ít lần bị Xích Lôi giáo huấn qua, thủ đoạn như ác ma của hắn, chúng nó vẫn còn nhớ rõ ràng, Tiểu Tuyết và Mặc Linh nghĩ lại không tự giác rùng mình một cái.
Chăm chú nhìn ba người kia rất giận mà không dám nói, Xích Lôi cười lạnh nói: "Chỉ bằng ba con mèo nhỏ các ngươi? Một người có Huyền Linh thánh thể, mới chỉ là một Huyền sĩ nho nhỏ, thêm một tiểu hậu duệ của thần thú, chỉ có mỗi hai đôi mắt là còn có thể dùng được, may mắn thì còn tìm được chút bảo vật, chẳng nhẽ trông chờ hết vào một tiểu Nguyên Linh, sức phòng ngự thì yếu kém, tính tình lại đơn thuần, không bị người ta lừa bán đã là tốt lắm rồi, hừ hừ, các ngươi lưu lạc ở bên ngoài không khác gì ba khối thịt béo chờ người khác đến thu thập, kết cục là gì không cần bản tôn phải nói, các ngươi không phải cũng tự đoán ra rồi sao?"
Trong lòng ba người bị nói xấu kia tràn ngập phẫn nộ, từ khi nào thì bọn họ lại trở nên yếu đuối đến như vậy? Nhưngthật là bất đắc dĩ ở trước mặt Xích Lôi, bọn họ đích xác mỏng manh yếu đuối đến loại trình độ kia.
Xích Lôi không có biện pháp không trở nên khắt khe nghiêm khắc, nhớ tới cái nam tử cuồng vọng như thần kia, đôi mắt Xích Lôi trở nên tối tăm hơn.
Nếu phát sinh chuyện gì nguy hiểm, hắn vô pháp kịp thời thu hồi bọn họ vào bên trong Hỗn Nguyên Giới, hắn tin tưởng, tiếp theo đó chờ đợi bọn họ chính là tử vong, hoặc là, một hiện thực so với tử vong càng thêm khủng bố hơn.
Biểu cảm vặn vẹo của ba người rơi vào trong mắt Xích Lôi càng cảm thấy thuận mắt, hắn cười nói: "Như vậy đi, chỉ cần các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của bản tôn, bản tôn sẽ ngay lập tức đồng ý để cho các ngươi đi đến thành trấn của nhân tộc. Nhưng nếu các ngươi không thể làm được, ngay lập tức ngoan ngoãn ở Hỗn Nguyên Giới tu luyện cho ta! Sự tình huyền kỹ, bản tôn sẽ tự nhiên nghĩ biện pháp."
Một người một thú ánh mắt sáng ngời, liếc nhau, Mặc Liên cắn răng nói: "Tốt! Ta đáp ứng ngươi!"
Giảo hoạt cười, Xích Lôi chậm rãi nói: "Đề mục của bản tôn là... Vẽ truyền tống trận!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook