Nguyễn Khanh đưa Niệm Thất đến trung tâm mua sắm, cô cố tình chọn một trung tâm mua sắm có hành lang ở giữa sảnh.
Không gian cao năm tầng một lần nữa khiến anh ta kinh ngạc.
Niệm Thất đứng đó ngước nhìn hồi lâu.
Nguyễn Khanh cũng không có hối thúc anh ta mà cô vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh.
Niệm Thất quay đầu lại nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng cô.
Dường như anh ta đem lại cảm giác thỏa mãn choNguyễn Khanh.
Tuy rằng anh ta không biết loại thỏa mãn này có gì thú vị.
Đó là do vào thời đại của anh ta không có thứ gọi là hài lòng, nên anh ta không hiểu rằng có một thứ gọi là sung sướng.
Nói tóm lại, Nguyễn Khanh thích nhìn thấy anh ta rung động.Hài lòng, cô gọi anh ta: "Đi, anh đi mua giày trước." Cô đưa anh đến khu bán đồ thể thao.
Nguyễn Khanh không mua cho Niệm Thất đôi giày đắt tiền như của Triệu Hạo.
Xét cho cùng, giữa cô và anh ta không có mối quan hệ trao đổi nào giống như giữa cô với Triệu Hạo chị gái chi tiền, em trai chó sói cung cấp thịt tươi.
Cô chỉ mua cho anh ta hai đôi giày bình thường, một đôi giày thể thao và một đôi giày thườngc ũng đã mua tất.
Đối với đôi giày vải màu đen mà anh ta cởi ra, Nguyễn Khanh nói: "Cứ giữ đi, cũng coi là kỷ vật." Để nhân viên bán hàng cất đôi giày vải đen vào hộp, để Niệm Thất đi đôi giày mới.
Niệm Thất liếc nhìn đôi giày vải đã được cất đi.
Kỳ thực, nó là một đôi giày vải rất bình thường.
Khi anh ta bắt đầu làm việc, sẽ không để dấu vết nào trên quần áo của anh ta.
Bao gồm đôi giày ở chân, anh ta đã mua nó ở cửa hàng tạp hóa phổ biến nhất.
Chỉ là không để lại bất kỳ manh mối theo dõi nào cho kẻ khác để không bị truy lùng trả thù.
Nhưng anh ta cũng hiểu được lời nói Nguyễn Khanh.
Anh ta đến thế giới này trong tay không có gì, chiếc giày bình thường này cũng sẽ trở thành một trong số ít kết nối giữa anh ta và thế giới cũ.
Nhưng thực tế, Niệm Thất không có bất kỳ hoài niệm nào về thế giới cũ, ngoại trừ của cải tiết kiệm mà anh ta chưa có thời gian để tiêu.
Anh ta cắt đứt thế giới cũ nhanh gọn hơn nhiều so với Nguyễn Khanh tưởng tượng.
Nguyễn Khanh thanh toán hóa đơn trong khi Niệm Thất đứng bên cạnh nhìn.
Khi anh ta ở trong bệnh viện tối qua, Niệm Thất đã nhìn thấy Nguyễn Khanh sử dụng khối lập phương đó và bây giờ anh ta mới biết đó là điện thoại di động để thanh toán hóa đơn.
Anh ta vẫn chưa biết cách thanh toán hóa đơn trên điện thoại, nhưng anh ta đã nghe thấy số tiền của hóa đơn.
Hai đôi giày có giá hơn 1.000 nhân dân tệ, tương đương 600 đến 700 tệ mỗi đôi.“Đi thôi.” Thanh toán tiền xong, Nguyễn Khanh dứt khoát nói.
Niệm Thất có ý thức cầm hai chiếc túi đi theo cô.
Nhìn quanh, anh ta thấy hoàn cảnh của một nam một nữ giống nhau, phần lớn là nữ đi phía trước, nam xách túi.
Niệm Thất đi theo Nguyễn Khanh, tò mò hỏi: "Không cần trả tiền mặt sao?"“Tiền mặt.” Nguyễn Khanh lắc lắc điện thoại, “Thanh toán điện tử.” Cô xem thời gian, còn sớm, cũng không đói bụng lắm: “Đi mua sắm trước đi, chuyện tiền nong tôi sẽ nói cho anh biết.”Niệm Thất đi theo cô từng bước, vừa nhìn quần áo giày dép rực rỡ trong cửa hàng, vừa nghe Nguyễn Khanh giải thích lịch sử phát triển của tiền tệ từ đổi hàng đến sò ốc, tơ lụa đến tiền đồng.
“Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đã có tiền giấy nhưng nó đã được quan lại sử dụng và người dân không nhận ra nó.” Anh ta nói.“Tóm lại, đó là hình thức đầu tiên của tiền giấy.” Nguyễn Khanh tiếp tục.
Từ ngân hàng này sang ngân hàng khác, từ việc giao hàng đến tiền giấy”.
Cô cũng lục tung chiếc túi mang theo bên mình.
Dù hiện nay thanh toán điện tử đã quá phổ biến nhưng vẫn không tránh khỏi những lúc điện thoại hết pin, không có thời gian tìm cục sạc dự phòng nên cô vẫn để vài tờ tiền trong túi để phòng trường hợp khẩn cấp.
"Đây, đây là tiền hiện tại của chúng tôi."Niệm Thất cầm lấy, nhìn kỹ một chút, quả nhiên biết cầm lên nhìn xuyên qua ánh sáng, khiến Nguyễn Khanh nhìn theo khâm phục.
"Có một dấu hiệu." anh ta híp mắt, cẩn thận xem xét, nói: "Hoa văn phức tạp như vậy, cho nên không có ẩn sâu, rất khó làm giả." Anh ta thậm chí còn dùng ngón tay chà xát tờ tiền để cảm nhận kết cấu của tờ giấy.
Là một trong mười sát thủ hàng đầu trong điện Diêm Vương, làm giả không phải là chuyên môn của Niệm Thất, nhưng anh ta biết một,hai điều.
Điện Diêm Vương có các chuyên gia chuyên làm giả các đồ vật khác nhau.
Anh ta có thể nhờ họ này làm giả nếu cần, chỉ cần trả tiền cho họ.Ai là sát thủ thì làm sát thủ , ai có sở trường làm giả thì làm giả.
Trong điện Diêm Vương, mọi người đều có sở trường và công việc cúa mình.
Đại Mục nổi tiếng là tổ chức sát thủ số một đáng sợ nhất thế gian.
Từ quý tộc quyền quý cho đến thương nhân giàu có, không mục tiêu nào mà họ không dám nhận.Anh ta nói ai có thể làm “ giả” tâm tình Nguyễn Khanh có chút phức tạp, Cô nói: "Đây là tiền hiện tại của chúng tôi.
Vài năm trước, chúng tôi vẫn sử dụng loại tiền này và hiện tại vẫn có thể sử dụng được, nhưng về cơ bản chúng tôi không sử dụng nhiều.
Bởi vì thanh toán điện tử đã trở nên phổ biến".
Giải thích thanh toán điện tử hơi rắc rối, vì nó vượt quá khái niệm đối với Niệm Thất.
Nguyễn Khánh suy nghĩ hồi lâu, sau đó khoát tay nói: "Nói như vậy, anh có một trăm lượng bạc trong ngân hàng, số bạc này không cần mang theo bên người, anh bỏ vào ngân hàng, khi nào anh đến cửa hàng để mua thứ gì đó, anh sẽ báo trực tiếp với ngân hàng.
Tài khoản trong cửa hàng và ký biên nhận cho cửa hàng làm bằng chứng thanh toán.
Bằng cách này, anh không phải trả tiền mặt tại cửa hàng , hoặc anh mang theo hơn một trăm lượng, sau đó, cửa hàng sẽ đến ngân hàng và thanh toán hóa đơn có chữ ký của bạn."“Tôi hiểu điều đó.” Niệm Thất nói, “Đó là tín dụng.”"Không, không, không, tôi còn chưa nói xong.
Lúc đó anh còn nợ, nhưng bây giờ thì không cần."Niệm Thất lại được phổ cập thên kiến thức mới.
Ah, bây giờ mọi người thực sự không thể sống mà không có điện thoại bên mình.
Cô lắc lắc điện thoại di động: "Lúc đó, tất cả những việc như ký văn bản, đối chiếu tài khoản, ship hàng và thanh toán đều là dùng điện tử.
Chỉ cần anh có điện thoại di động, tất cả những việc này có thể được thực hiện trong một vài giây.
Anh không cần bất kỳ khoản tiền mặt nào.” "Giống như tôi vừa quẹt điện thoại của mình vào thứ hình vuông ở quầy, và tôi có thể gọi món ăn mang về nhà và thanh toán khi gọi món." Vấn đề này trừu tượng hơn những vấn đề khác, cô sợ Niệm Thất không hiểu được.Niệm Kỳ nói: "Giống như người có thể bay đến cung Quảng Hàn, xe có thể chạy mà không cần ngựa, tôi mặc kệ bọn họ làm như thế nào, tóm lại thợ thủ công đều có biện pháp, đúng không?"“Ừ, ừ, ừ.” Nguyễn Khanh lại một lần nữa tán thưởng suy nghĩ của Niệm Thất, “Nếu cứ giữ lối suy nghĩ này, thì không có gì là không thể tiếp nhận được.”“Cho nên trước hết phải có tiền.” Niệm Thất suy nghĩ một chút, “Thứ hai, nhất định phải có ‘tài khoản’ trong ngân hàng?”Được rồi, anh ta sẽ ngay lập tức nghĩ về điều này.Nguyễn Khanh nhắc nhở anh ta: "Còn có một điều kiện."Niệm Thất không cần cô nói cũng đoán được: "Danh tính."“Cho nên tôi nói cho anh biết, anh không có danh tính thì không làm gì được.” Nguyễn Khanh nói, “Mặc dù không có danh tính cũng không sao, nhưng các phương diện sẽ rất phiền phức, anh sẽ bị xa cách với xã hội ."Niệm Thất gật đầu, lần đầu tiên nhận ra rằng "Danh tính" ở đây rất quan trọng.
Nguyễn Khanh lại đưa Niệm Thất đến khu đồ lót, đưa anh ta cho nhân viên bán hàng: "Làm phiền đo kích thước cho anh ấy muốn mua một cái quần lót." Nhân viên bán hàng là một phụ nữ, cô ấy trực tiếp lấy thước dây đo vòng eo và hông của Niệm Thất, sau đó giúp anh ta chọn đồ lót đúng kích cỡ.
Niệm Thất rất xấu hổ.
Mặc dù nhân viên bán hàng đang phục vụ mọi người, nhưng cô ấy rõ ràng là một phụ nữ xuất thân từ một gia đình tốt.
Những người phụ nữ ở đây thật táo bạo.
Cũng may Nguyễn Khanh chỉ đợi ở một bên, có quay đầu đi chỗ khác, nếu không sẽ càng thêm xấu hổ.
Nguyễn Khanh cũng muốn mua hai bộ quần áo mới cho Niệm Thất, nhưng anh ta đã ngăn cô lại: "Quần áo của Triệu Hạo vừa với tôi, nên không cần phải tốn thêm tiền."Cô và anh ta đi dạo trong trung tâm mua sắm, về cơ bản là xem quần áo và giày dép.
Niệm Thất vẫn chưa có một khái niệm trực quan về giá cả, nhưng anh ta vẫn nhớ Nguyễn Khanh nói giá vé xe buýt trên đường là bao nhiêu.
So với giá quần áo và giày dép thì giá cao hơn hàng trăm hoặc thậm chí hàng ngàn.
Tuy không biết Nguyễn Khanh kiếm được bao nhiêu, nhưng xét đến xe riêng và nuôi người tình, hẳn là không ít, là một người phụ nữ, cô ấy làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi sống bản thân, và Niệm Thấtcảm thấy rằng vì cô ấy đã có quần áo may sẵn để mặc nên cô ấy không cần phải lãng phí tiền bạc.
Lúc này anh mới nghĩ đến số tiền dành dụm được trong cung điện của vua địa ngục.
Hades Palace có thể rửa tay trong chậu vàng ở tuổi ba mươi, và anh ta chỉ còn ba năm nữa là được tự do.
Mấy năm nay dùng dao liếm máu, đổi tính m ạng lấy tiền, thật sự đã tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Nếu bạn có thể đi du lịch ở đây với tôi, ngay cả khi bạc là vô giá trị, vàng c ó thể đổi thành rất nhiều tiền.
Tôi làm sao có thể tiêu tiền của Nguyễn Khanhtheo cách đó, tôi phải tiêu rất n hiều tiền với cô ấy để cảm ơn lòng tốt của Rong.
Lúng túng! “Đi ăn thôi.” Nguyễn Khanhđưa Erqi lên tầng trên.
Đó là tất cả về thực phẩm.
Đứng trên thang cuốn, Nianqi thở dài thán phục: "Cô Nguyễn thật biết điề u, tôi thật vô lễ." 19:47, 07/12/2022 Cuộc sống hàng ngày của một kiếm sĩ cổ đại nuôi gia đình [Cổ đại và hiện tại]_Chương 17: Chương 17: (2/2)_Royal Books … https://m.yushugu.com/read_2716703_17_2.html 3/5 Nguyễn Khanh: "?" "Những gì bạn nói với tôi vừa rồi nên là kiến thức về hàng hóa thực phẩ m." Niệm Thất khen ngợi, "Đó là điều mà các học giả thực sự sẽ nghiên c ứu sâu." Nguyễn Khanhcười: "Thật là như vậy." Mặc dù lịch sử trung học và chính trị và kinh tế đại học cũng có kiến thức v ề lĩnh vực này, nhưng Nguyễn Khanhrất xấu hổ khi cho Niệm Thấtbiết rằng hầu hết c ác chi tiết mà cô ấy biết về lĩnh vực này thực ra là từ những tiểu thuyết lịch s ử hư cấu mà cô ấy đã đọc trước đây.
Phải nói điều này, có vẻ như cô ấy đã đột ngột bị tụt mấy bậc.
Hãy giả vờ trước.
Bởi vì buổi trưa, mặc dù là lần đầu tiên Nhị Kỳ ăn ớt hiện đại, nhưng khả n ăng tiếp thu của cậu ấy có vẻ tốt nên Nguyễn Khanhquyết định đưa cậu ấy đ i ăn lẩu cho bữa tối.
“Hồi đó anh có thứ này à?” Cô hỏi khi cái nồi được bưng lên.
Tôi cảm thấy rằng nồi lẩu đáng lẽ phải xuất hiện tương đối muộn, nhưng Niệm Thấtđã xem xét kỹ hơn và xác nhận: "Đây là lễ vật Paxia." Sau khi mô tả một chút, lễ vật Paxia thực sự phải là shabu-shabu.
Nguyễn Khanh: "Tốt." Xem ra xuyên thời gian văn không nên hoàn toàn tin tưởng, những nhân v ật chính kia du ngoạn mở quán lẩu, mở rộng tầm mắt của cổ nhân, thật sự là tục tĩu.
Vấn đề là Nguyễn Khanhđã đọc nhiều hơn một cuốn sách về món lẩu của nhâ n vật chính, điều này khiến cô ấy hiểu lầm.
Món lẩu không khiến Niệm Thấtngạc nhiên, nhưng thịt bò béo, thịt bò có óc và thịt bò mềm trong thực đơn khiến anh ấy ngạc nhiên: "Bạn có thể m 19:47, 07/12/2022 Cuộc sống hàng ngày của một kiếm sĩ cổ đại nuôi gia đình [Cổ đại và hiện tại]_Chương 17: Chương 17: (2/2)_Royal Books … https://m.yushugu.com/read_2716703_17_2.html 4/5 ua thịt bò ở đâu không?" "Bò có thể bị giết tùy tiện?" "Bạn sẽ giết một con bò mà không phải ngồi tù chứ?" "Người đã đặt chân lên mặt trăng, ai còn dùng bò cày đất? Ngựa không ké o xe nữa, bò đương nhiên không cày đất." "Bò bây giờ chủ yếu có hai loại, một là bò sữa chuyên lấy sữa, hai là bò thị t chuyên ăn thịt.
Bò thường ở nông thôn cũng có nhưng số lượng không nhiề u.
họ.
Đó phải là một vùng quê rất nông thôn.
Giống như quê hương của ông tôi." Sẽ cần thời gian để nồi nóng lên, vì vậy Nguyễn Khanhđưa điện thoại di động của Niệm Thấtđến: "Tôi có một tài khoản WeChat có thể sử dụng cho bạn trước." Zhao Hao đã sử dụng chiếc kèn WeChat này để tán tỉnh.
Nguyễn Khanhđã dọn dẹp tài khoản này, thêm tuba của riêng cô ấy và đưa ch o Niệm Thấtxem: "Đây là tôi." Cô dạy anh gửi tin nhắn và nhắn tin bằng giọng nói: "Sau khi thành thạo bí nh âm, anh cũng có thể sử dụng phương thức nhập liệu này".
Sau đó, cô dạy anh quét mã và cách gọi mã QR.
“Chiếc kèn này không gắn với bất kỳ thẻ nào, nhưng bạn có thể sử dụng c hức năng đổi tiền, đây, chính là nó." Cô chuyển một ngàn tệ cho chiếc kèn, "Tôi chuyển cho cậu một ngàn tệ, cậu dùng trước đi ." Hóa ra, ngoài việc thực hiện cuộc gọi, điện thoại di động còn có thể giao ti ếp với mọi người theo cách này.
“Không im lặng sao?” Niệm Thất ngạc nhiên nói.
Điều này tốt hơn nhiều so với việc thả chim bồ câu bay để chuyển thư, cử người chuyển thư, v.v.
19:47, 07/12/2022 Cuộc sống hàng ngày của một kiếm sĩ cổ đại nuôi gia đình [Cổ đại và hiện tại]_Chương 17: Chương 17: (2/2)_Royal Books … https://m.yushugu.com/read_2716703_17_2.html 5/5 Tất cả các tiểu thuyết tuyệt vời được đề xuất đều có trên Yushu.com © .YuShuGu.CoM Niệm Thấtđầu óc nhất thời quay cuồng, làm thế nào để tận dụng thứ này nếu anh ta đang làm "kinh doanh", nhưng anh ta đột nhiên nhận ra rằng mình đã rời khỏi thế giới cũ.
Ở đây, anh chưa có "công việc" nào.
Đó là một cảm giác kỳ lạ, không thể giải thích được, nhẹ nhõm và lạc lõng.
Mỹ nhân đối diện dùng đũa chỉ vào nồi nước sôi, trong mắt mang theo ý cư ời: "Ta cho ngươi một lối thoát, ngươi không chịu được thì ăn loại không ca y." một nửa." Hơi nước cuộn lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đang mỉm cười, nhìn có chút không chân thực..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook