Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu Tú
Chương 3: Bọn chú không phải người xấu

Đây đã là lần thứ mười mấy Vương Hổ nhìn về phía đứa nhỏ đang co thành cục trên băng ghế đằng kia.

Mẹ nó, loại cha mẹ cứt chó nào lại để con ở nơi này. Không phải bị bỏ rơi chứ?

Cuối cùng, khi đứa nhỏ lại một lần nữa bị một kẻ không có ý tốt hỏi: “Ba mẹ cháu đâu rồi?”, Vương Hổ đứng dậy ôm nhóc con từ bàn bên cạnh lại.

Tóc húi cua, tay xăm trổ, thực rất rúng động.

“Cháu ngồi với bọn chú chờ bố mẹ quay lại đi. Cháu có nhớ số điện thoại không?” Vương Hổ dùng hết sức nói một cách hiền hòa nhất, cười tươi dịu dàng, nhưng đáng tiếc lại tạo cảm giác không thích hợp như hổ dữ giả mèo non.

Trình Dương nhìn ông chú khuôn mặt góc cạnh, mặc quần bò áo ba lỗ, xăm trổ đầy tay, theo bản năng rút người về sau.

Trong phim có nói, người như này rất côn đồ.

Vương Hổ dường như ý thức được vấn đề nằm ở đâu, quay qua nhìn mấy cu em tóc nhuộm vàng, cổ đeo dây xích ngồi bên cạnh, nhướn mày vỗ bàn.

“Lão Tam, Lão Tứ cất thuốc lá của hai đứa mày cho tao, không thấy có trẻ con à! Còn Lão Nhị, ngồi thẳng người lên! Vắt chéo chân cái gì. Không được rung đùi! Toàn tạo tấm gương xấu thôi!”

Nói xong một chuỗi dài vậy, Vương Hổ lại chỉnh đốn bản thân (dùng tay vuốt vuốt mái tóc húi cua của mình), hiền lành nói: “Chú đã dạy dỗ bọn họ rồi. Bọn chú không phải người xấu. Người nhà cháu đâu, sau lại để cháu ra ngoài lúc muộn thế này?”

Thế hóa ra anh không nhận ra mình mời là người dọa trẻ con nhất à?!

Ngọn đèn vàng ấm áp mờ mờ bao phủ lấy quán đồ nướng. Bên trong có những kẻ nô lệ tư bản mới tan tầm, có học sinh đại học đêm khuya ra ngoài kiếm đồ ăn. Bọn họ hoặc cùng bạn bè nói chuyện trên trời dưới biển, thoải mái cười to, hoặc đang mày chau mặt ủ uống rượu một mình, trong lòng đầy nỗi u sầu.

Bạn nhỏ 5 tuổi Trình Dương dù sao cũng chỉ là một bé con, phải chờ đợi một thời gian dài lại thêm kích thích từ ông chú to lớn tuy bộ dạng hung tợn nhưng lại dịu dàng không ai ngờ, cuối cùng không kiềm chế được mà hốc mặt đỏ hoe.

Nước mắt âm ấm hóa thành con sông nhỏ chảy xuống. Bé con cuối cùng cũng bật khóc ‘oa oa’.

Vương Hổ hứng chịu ánh mắt khinh thường của những người xung quanh (nhất là mấy thằng em của mình), ôm bé con vào trong lòng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc. Giọng đàn ông thô kệch dỗ dành con mèo nhỏ thơm thơm mềm mềm trong lòng, cảnh tượng này lại hài hòa tới không ngờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương