Editor: TieuTieu1912Trong phòng quá ngột ngạt, Sầm Bách dứt khoát bưng quạt đặt trong sân, thức ăn dọn ra đĩa bưng đến chiếc bàn ở canh cửa nhà họ, ở đây có một cây anh đào, rất dễ thu hút côn trùng, Tô Tuyết Trinh sợ muỗi, lại đi đốt vòng hương chống muỗi đặt dưới chân.
Trên bàn có bốn món, hai bát cơm, quạt thổi vù vù.
Tô Tuyết Trinh gắp một miếng gà hầm trước, thịt rất mền, thơm lại không ngấy, dư vị bất tận, Sầm Bách hôm nay rất đói, rất nhanh đã ăn hết nửa bát cơm.
“Hôm nay sao đói vậy?”"Hôm qua, két sắt của nhà máy hóa chất ở phía tây thành phố bị trộm, mãi điều tra vụ việc, chưa kịp ăn trưa.
"Sầm Bách trước đó thuộc Cục điều tra hình sự, nhưng cách đây hai năm đã sáp nhập vào Cục an ninh trật tự, cũng đổi tên thành Cục thực thi pháp luật và bảo vệ công chúng, quản lý tội phạm về hình sự.
“Đây không nên là quản lý an ninh chính trị ?”Tô Tuyết Trinh bối rối.
“ Liên quan đến tính mạng con người, nhân viên trực ban lúc tối bị giết rồi, toàn bộ số tiền liên quan đến vụ án vượt quá hai nghìn tệ, cục xem trọng, giao cho Cục quản lý an ninh chính trị của bọn anh rồi”.
Một bát cơm xuống bụng, cũng không đói như vậy rồi, Sầm Bách nói chậm, giải thích răng: “Băng nhóm tội phạm, bản chất xấu xa”.
Hai nghìn tệ cũng tính là con số lớn rồi, khó trách xem trọng, Tô Tuyết Trinh hí, cần biết, cô và Sầm Bách tiền lương hai người cộng lại một tháng hơn một trăm tệ, mỗi tháng cơ bản có thể góp sáu mươi tệ tính là không tệ rồi, trong trường hợp cơm trưa có thể ăn ở đơn vị.
Sầm Bách ăn xong lại thêm một bát cơm, bốn món đều ăn sạch rồi, ăn cơm xong anh thu dọn, Tô Tuyết Trinh ngồi trên ghế hóng mát, gắp một miếng dưa hấu, rất ngọt, cô thoả mãn đến nheo mắt.
Hứa Thanh Thanh một tay xách xe tập đi, một tay ôm con gái, đi về phía cô, trố mắt ra, chỉ phòng đối diện nhà cô, “Lão Vương bán nhà rồi, hộ mới ngày mai chuyển đến”.
Tô Tuyết Trinh chuyển cho cô ấy một miếng dưa hấu, nghĩ đến sáng nay nhìn thấy ô tô rùa, “ Buổi sáng nhìn thấy hai chiếc xe giúp chuyển nhà rồi”.
Hứa Thanh Thanh đặt Ư Bối Ni ngồi trong xe tập đi, tiện thể ngồi xuống, cắn một miếng dưa hấu, tách một chút cho con gái: “ Một nhà ba người, hai vợ chồng đều làm ở nhà máy đồng hồ, con trai lớn hơn Bối Ni nhà tôi một tuổi”.
Dưa hấu ngọt lịm, Bối Ni ăn xong vẫn muốn ăn.
Sầm Bách chọn dưa hấu giỏi, hạt dưa hấu rất ít, Tô Tuyết Trinh tỉ mỉ tách miếng không hạt, đút một miếng nhỏ cho cô bé, cười nói: “Vẫn chưa chuyển đến, chị sao biết nhiều như vậy?”“Miệng dài còn phải hỏi sao, huống hồ tương lai nói không chừng còn làm hàng xóm mấy chục năm, hiểu rõ một chút càng tốt”.
Hứa Thanh Thanh phê bình kín đáo cách kết bạn của hai vợ chồng họ, “Em với Sầm Bách cũng vậy, lúc đó nếu không phải chúng tôi nhiệt tình, chúng ta hiện tại cũng không thể ngồi đây nói chuyện”.
“Tục ngữ có câu, bán anh em xa mua láng giềng gần, quan hệ hàng xóm láng giềng tốt không phải là chuyện tốt sao”.
Tô Tuyết Trinh trong lòng cũng nghĩ vậy, vợ chồng cô kết giao bạn bè chính xác ít, bởi vì cô là con một thêm nữa là bình thường công việc bận thì một mình, Sầm Bách, tính cách khó ai lại gần.
Sầm Bách lúc này rửa xong bát đi ra, trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Tuyết Trinh, thời gian cũng muộn rồi, Hứa Thanh Thanh lo con gái buồn ngủ, ôm con về ngủ.
Bận rộn một ngày, hai người đều mệt rồi, đưa quạt về, tắm xong đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, cùng thời gian Sầm Bách đuổi theo kẻ giết người, Tô Tuyết Trinh vào phòng phẫu thuật, cô im lặng nhìn Mã Bảo Thành nằm ở trên giường, nghĩ đến ánh mặt chờ đợi của người nhà đứa bé và nụ cười vui vẻ của bạn nhỏ lúc nãy khi mới bước vào phòng phẫu thuật, nhìn Lăng Ngọc Vinh thoáng qua, bình tĩnh nói: “Bắt đầu phẫu thuật”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook