Một lúc sau, họ tách nhau ra, Diệp Ngân đứng dậy vui vẻ nói: "Hạo Thiên xem kìa! Trời sáng rồi!”
Diệp Ngân vui vẻ chạy ra phía biển.
Có thể thấy, nước biển đã rút xa tầm hai mươi, ba mươi mét phía ngoài.

Hạo Thiên lập tức kêu lên: "Nhanh lên, thủy triều rút rồi! Nhanh đừng để những con cua biển mắc cạn chạy thoát!”
“Ưm…” Diệp Ngân nhẹ nhàng đáp rồi chạy ra phía biển.
Hạo Thiên thì bắt một số con cua trong những khe đá lớn còn Diệp Ngân thì loay hoay bên cạnh hòn đá nhỏ.

Bỗng có một tiếng hét vang lên: “A… Hạo Thiên cứu tôi!”
“Lấy đá đập nó!” Hạo Thiên đáp.
Thì ra là Diệp Ngân bị cua kẹp, Hạo Thiên không nói gì nhiều vì anh đang lo bắt số cua kia.

Cô nàng cũng nhanh trí nghe lời Hạo Thiên dùng đá đập vào con cua.


Tội nghiệp con cua, thấy bàn tay Diệp Ngân đẹp quá nên muốn hôn một cái, ai ngờ bị đập cho vỡ đầu.
“Thật may mắn, sáng sớm đã có thể ăn no mà không mất nhiều công sức.” Hạo Thiên nói.
Diệp Ngân khóe miệng nhếch lên, trong đầu hiện ra, đống lửa nướng BBQ hải sản.
Một lát sau, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đã bắt được rất nhiều cua, và cũng lúc này thủy triều cũng đã dâng lên lại.

Họ đến bên cạnh đống lửa tối qua, Hạo Thiên thì xử lý mấy con cua, còn Diệp Ngân thì đi nhặt thêm ít cây khô để nướng cua.
Hạo Thiên dùng một tảng đá khá mỏng và vài hòn đá để nướng cua.

Họ bắt cũng khá nhiều nhưng hắn chỉ giữ lại phần thịt cua, còn mai cua thì vứt đi nên làm Diệp Ngân khá tiếc nuối.
“Sao anh lại vứt mai cua đi vậy, trong đó vẫn có thịt mà?” Diệp Ngân vẻ mặt tiếc rẻ nói.
“Cua có tính hàn, không nên ăn nhiều, nếu ăn nhiều quá thì sẽ là gánh nặng cho bụng.

Cô cũng nên ăn ít thôi!” Hạo Thiên đáp.
Cũng may lúc trước, đi bắt cua trên biển thì các ngư dân đã chỉ bảo, cho nên Hạo Thiên mới biết được.
Rất mau, mùi hương của hải sản nướng phiêu ra, sớm đã không chờ nổi, hai người ăn một cách ngon lành.
Bất quá, này cũng gần là lấp đầy bụng mà thôi.

Sau khi ăn xong Hạo Thiên quyết định sẽ vào rừng để tìm vật liệu và dựng liều để tránh gió lạnh như đêm qua.

Nhưng trước tiên họ sẽ nghĩ ngơi một lát.
Một lát sau, Hạo Thiên đứng dậy hướng tới cách đó không xa đi đến cây dừa: “Lại đây giúp ta một chút.”
Có thể đoán được Hạo Thiên tính làm gì, Diệp Ngân đứng dậy đi theo.
Nhìn thoáng qua, Diệp Ngân có chút lo lắng, “Có thể hay không quá nguy hiểm.”
“Không leo lên thì làm sao hái những quả trên kia?” Hạo Thiên đáp lại.

Nói xong, Hạo Thiên cởi dây nịt, đan thành vòng số tám rồi tròng lên hai chân.

Cách leo dừa này hắn cũng được học từ các ngư dân mà lúc trước hắn ra biển chơi.
Một lát sau, khi xuống bên dưới, Hạo Thiên khai mở các quả dừa ra rồi cho nước vào cái chai nhựa ngày hôm qua mà Diệp Ngân nhặt được.
Ăn uống no đủ, hai người ngồi ở trên bờ cát, nhìn bình tĩnh mặt biển, nghỉ ngơi một lát.

Nhớ tới tối hôm qua nhiệt độ thấp, hắn nghĩ lại mà sợ, nếu là hắn đêm qua không có tỉnh lại thì hôm nay họ có lẽ đã không còn nhìn thấy mặt trời rồi.
Dù cho bọn họ hai người có thể thông qua ôm nhau sưởi ấm phương thức chịu đựng ban đêm, nhưng không có được giấc ngủ ngon, có lẽ chỉ khi vào rừng thì họ mới có thể phần nào chống lại được cái lạnh ban đêm.
“Cô nghỉ ngơi đi, lát sau chúng ta sẽ vào rừng rậm.” Hạo Thiên nói.
Không có nghỉ ngơi lâu lắm, hai người đứng lên.
Trước khi đi vào rừng, họ đi nhặt những hòn đá gần đó, xếp thành hình SOS, để tránh khi đội cứu hộ đến được đây mà không thấy họ thì có thể nhìn thấy tín hiệu mà đi tìm họ.
Chuẩn bị xong tất cả, họ cùng nhau tiến vào rừng.
Nhưng đi chưa được mấy bước, hắn liền phát hiện Diệp Ngân đang ôm những quả dừa trên tay, liền nói “Ngươi cầm nhiều quả dừa như vậy làm gì?”
Bởi vì quá nặng, còn lại vài quả dừa Hạo Thiên cũng không tính mang theo, nhưng ai ngờ đến Diệp Ngân thế nhưng ôm bốn quả ở trước ngực.
Ngoài bốn quả dừa ra thì Diệp Ngân còn mang thêm hai...?
“Tất nhiên là mang theo rồi!” Diệp Ngân một bộ luyến tiếc, “Đây chính là do anh vất vả hái xuống, làm sao lại bỏ đi?”
Hạo Thiên cứng họng, cười khổ nói: “Trái dừa là cái thứ tốt, bất quá lại không thể dùng nhiều, khi uống nhiều sẽ đi nhiều.


Cô muốn đi vệ sinh nhiều nơi rừng rậm sao?"
Nghe Hạo Thiên nói vậy, cô nàng cũng không có gì phản bác, đành nghe theo, cô cũng rất sợ vì hôm qua đã gặp con rắn kia rồi.
Trên thực tế, ôm nhiều như vậy trái dừa, Diệp Ngân cũng là cảm thấy lao lực nên thập phần dứt khoát, Diệp Ngân trực tiếp đem trái dừa ném xuống.
Hạo Thiên dẫn đầu còn Diệp Ngân theo sau, họ vén những lá cây và đi vào rừng.
Lúc này đại khái là buổi sáng khoảng tám giờ, mặt trời mới vừa dâng lên không lâu, hơn nữa đại bộ phận ánh nắng đều bị cây cối cành lá ngăn cách bên ngoài, cảnh này khiến trong rừng có chút tối tăm.
Trừ cái này ra, trong rừng tràn ngập hơi nước, đi không bao lâu, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân từ quần áo khô liền trở nên có chút ẩm ướt.
Trước kia xem người trong các video chịu đói, Hạo Thiên cũng chưa từng nghĩ tới chính mình lại rơi vào hoàn như ngày hôm nay, nhưng hiện tại thật sự lưu lạc đến nơi đây, hắn mới biết sinh tồn nơi hoang dã không hề dễ dàng như hắn tưởng tượng.
Mặc dù là làm tốt trong lòng chuẩn bị, mà khi bước vào cánh rừng, Hạo Thiên chỉ cảm thấy có một đôi mắt ở phía sau nhìn bọn họ chằm chằm.
Bất đắc dĩ, Hạo Thiên chỉ có thể cảnh giác chung quanh, để ngừa có dã thú bỗng nhiên vụt ra.
Cùng Hạo Thiên so sánh, Diệp Ngân càng thêm sợ hãi, gắt gao đi theo Hạo Thiên, không dám phát ra tiếng động quá lớn.

Sợ sẽ thu hút dã thú đến, cứ như vậy, hai người không ngừng chậm rãi thâm nhập vào sâu bên trong rừng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương