Gửi đến sinh mệnh tất cả những điều tuyệt đẹp nhất qua những bài thơ nhỏ.
_____
Trong nhận thức 25 năm nhân sinh của Yên Hủ Gia, cậu từ trước đến giờ chưa từng tin cái gì gọi là vĩnh hằng.
Nhưng cũng ngoại trừ vị biểu ca của cậu và Hà Lạc Lạc, cậu vẫn luôn cho rằng, cho dù cậu có độc thân cả một đời đi nữa, hai cái người này cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chăm chỉ không ngừng ở trước mặt cậu show ân ái, đến chết mới thôi.
Cho đến hai năm trước, đột nhiên có một ngày, Hà Lạc Lạc mang một trạng thái rất bình tĩnh mà nói với cậu, nói rằng mình và Nhậm Hào chia tay rồi.
Phản ứng của bản thân Yên Hủ Gia cậu so với người trong cuộc còn khoa trương hơn, ai không biết còn tưởng rằng Yên Hủ Gia vừa bị ai đá cơ.
Thế là Yên Hủ Gia liền hướng về người trong cuộc ở bên kia bờ đại dương để chứng thực tin tức, kết quả đối phương cũng im lặng mà lảng tránh.
Thẳng cho đến khi cậu nhìn thấy Hà Lạc Lạc giống như bao người bình thường khác lên đại học, tốt nghiệp, thực tập, cho đến hiện tại.
Nếu như không phải cậu ấy vẫn luôn cự tuyệt, lờ đi hết thảy mọi tin tức về Nhậm Hào, Yên Hủ Gia thực sự đã cho rằng cậu ấy thực sự buông xuống rồi.
Nếu như không phải vào năm hai cao trung mẹ cậu kiên trì để anh họ cậu, một sinh viên hàng đầu của đại học y khoa đến bổ túc cho cậu,

Nếu như không phải vì cậu tự tung tự tác kéo theo bạn thân của mình cùng đến.
Vậy có lẽ hai người bọn họ cũng sẽ không quen biết nhau đồng thời cũng sẽ không nảy sinh tình cảm.
Nếu nói rằng Hà Lạc Lạc đầu óc đơn giản mê luyến nhan sắc đối với anh họ của mình vừa gặp đã yêu cậu miễn cưỡng còn có thể nghe được.
Nhưng Yên Hủ Gia vạn vạn lần không ngờ tới con người luôn luôn lý trí như Nhậm Hào thế mà lại cùng với cái tên gia hoả Lạc Lạc này phát điên.
Điên một cái liền kéo dài tận 6 năm, cậu cùng với Hà Lạc Lạc từ cao trung cho đến đại học, Nhậm Hào cũng thuận lời lấy bằng cử nhân tốt nghiệp rồi làm việc trong bệnh viện.
Thời gian 6 năm, Yên Hủ Gia chứng kiến hai người bọn họ đồng hành cùng nhau suốt mọi chặng đường, cũng làm cho cậu xém chút nữa là tin vào sự vĩnh hằng.

_____
Mãi cho đến khi Nhậm Hào được nhà nước chọn ra nước ngoài giao lưu học tập.

Chỉ trong thời gian 2 năm, Yên Hủ Gia không ngờ 6 năm cũng cùng nhau vượt qua được rồi, thế nhưng lại thua bởi cái ngắn ngủi của 2 năm.
Có lẽ Thượng Hải và Đức, hơn 8.000 km, thời gian vượt qua 12 giờ đồng hồ bay thẳng, thực sự quá xa rồi.
Có lẽ một người đang phải đối mặt với áp lực của thi nghiên cứu, một người lại phải ở ngoại quốc ra sức làm việc, mỗi một người đều phải đứng trước ranh giới quan trọng của cuộc đời mình, liền không chú ý đến mà lựa chọn con đường ngược hướng nhau.
Hoặc cũng có thể dùng một câu thoại trong phim để khái quát rằng, hormone quyết định sự nhất kiến chung tình, còn dopamine quyết định sự thiên trường địa cửu.
Thời gian 6 năm quá dài, dài đến mức khiến hormone và dopamine đều cạn hết.
Cho tới hiện tại, cậu cũng chưa từng hỏi qua hai người.

Bởi vì mặc dù chỉ có kiến thức lí luận, nhưng dù sao cũng là một luật sư từng xem qua vô số án ly hôn kiện cáo mà nói, cậu tin rằng những việc về tình cảm thế này, đều phải tự dựa vào chính mình mà nghĩ thông, điều này cũng áp dụng cho tất cả mọi việc trong cuộc sống.
Ngoài ra, là một luật sự chính trực đáng tin cậy của nhân dân, Yên Hủ Gia vẫn luôn nhớ kĩ lời dặn dò của người bạn tốt.

Không được để cho cậu ấy có nửa điểm liên quan tới tin tức về Nhậm Hào.
Về sau Hà Lạc Lạc cứ khi nào nghĩ tới việc này, không thể không phàn nàn được, nhưng nếu Yên Hủ Gia cái tên thẳng nam sắt thép này không cứng đầu như vậy, cậu và Nhậm Hào trùng phùng, có lẽ cũng sẽ không chật vật và bất ngờ đến không kịp chuẩn bị.

_____
Ngày đó Hà Lạc Lạc ra khỏi cửa nhất định là quên nhìn hoàng lịch.
Không nghĩ tới lúc ở bên ngoài thu thập thông tin về các cơ sở kinh doanh hiểm độc, bất lương, lại bị vạch trần thân phận phóng viên, kém chút nữa là khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Mắt thấy vị khách đang dùng bữa sắp bị đánh, cậu chẳng hề nghĩ ngợi gì mà lao tới che chắn, kết quả là bị đánh tới bị thương ở đầu, máu trong nhất thời không thể ngừng chảy, cảnh tượng lúc ấy vô cùng khoa trương.
Hà Lạc Lạc cứ như vậy đầu đầy là máu bộ dáng vô cùng chật vật, được một chú cảnh sát hộ tống đi thẳng một đường tới bệnh viện.
Đột nhiên nhìn thấy được người yêu cũ đang ngồi thẳng tắp trong phòng cấp cứu.
Cậu cứ như vậy liền nghĩ nghĩ rằng thương tích của mình cũng không có nghiêm trọng đến mức nhìn thấy cả ảo giác đi.
Nhưng thật không may, sau khi tự bấm một cái thật mạnh vào đùi mình, một cảm giác đau mãnh liệt nói cho cậu biết, hiện thực chính là cẩu huyết như vậy.
Tay Nhậm Hào đang lật mở hồ sơ bệnh án nhất thời dừng lại một chút, ngay lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Tên."

"..."
Hà Lạc Lạc ở trong lòng trợn mắt một cái, trong lòng thầm nghĩ anh cứ tiếp tục giả vờ đi.
"Hà Lạc Lạc."
"Tuổi."
"25."
"Làm sao lại bị thương?"
"Bị đánh a..."
"Tóm lại...!Nói ra rất dài."
_____.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương