Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
-
Chương 4: Bị đánh - 1
Ở đầu Lão Hòe thôn có một gốc cây cổ thụ ngàn năm được gọi là Lão Hòe thụ, ba mặt thôn được vây quanh núi, mặt còn lại là Thái Hồ rộng lớn, bốn mùa rõ ràng, tài nguyên dưới nước cực kỳ phong phú, thủy sản cực kỳ nhiều; trên núi tất cả đều là rừng rậm nguyên thủy với những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, sông suối phân bố rộng khắp, thủy sản cũng nhiều, sản vật phong phú.
Duy nhất không thuận tiện chính là đường lên trấn trên phải đi hơn ba canh giờ mới tới, muốn vào huyện thì phải qua Thái Hồ, cần phải ngồi thuyền mới có thể đi, giao thông phi thường không thuận tiện, khó trách sản vật phong phú như thế mà dân trong Lão Hòe thôn cũng chỉ có thể đạt tới ăn mặc không lo, cách bậc trung lưu còn kém rất xa. Thôn này muốn làm giàu trước tiên phải tu bổ cầu đường, chỉ tiếc nàng không có bản lĩnh tu lộ tạo kiều lớn như vậy, Mèo Con một bên quét phân tằm dưới ánh mặt trời, một bên tiếp tục miên man suy nghĩ. Đến cổ đại cũng đã ba năm, mặc kệ có nguyện ý hay không, nàng hiện tại cũng trở thành Cố Miêu Nhi, mà không phải là Hoa Minh Minh ở hiện đại, nếu nàng đã đi đến xã hội này, như vậy chỉ có thể cố gắng thích ứng với nó, hiểu biết các quy tắc của xã hội này. Chỉ có tìm hiểu xã hội này, mới có thể vì chính mình tạo nên một hoàn cảnh sống tốt. Chỉ có bé ngoan lúc làm chuyện xấu mới không dễ dàng bị người ta hoài nghi, đây là đạo lý từ nhỏ nàng đã hiểu được. Cuộc sống hiện tại của nàng cũng không kém, trong nhà tuy nói không giàu có, nhưng nàng chưa từng bị đói, đồ ăn bình thường cũng không khiến nàng suy nghĩ, một năm khó được một lần ăn mặn, thịt mặc dù không nhiều lắm, nhưng tôm cá linh tinh thì thường xuyên ở trên bàn, còn có hoa quả đầy núi để nàng ăn. Từ sau khi có loại lương thực mà cậu mang về, món chính trong nhà cũng phong phú rất nhiều, trừ bỏ không có internet, cuộc sống nhàm chán một chút, nàng đối với cuộc sống hiện tại phi thường hài lòng. Xuyên qua vào một gia đình gia cảnh bình thường, nàng cũng không nghĩ ra biện pháp làm giàu gì đấy, nàng vừa không biết làm thủy tinh, làm xà phòng, cũng không biết mở cửa tiệm buôn bán, lại càng không biết kiến thức nông nghiệp gì đấy. Chỉ có thể đứng nhìn mẹ đem phân tằm vứt đi, mới nhớ tới lúc môn địa lý hồi học sơ trung, cây dâu kia, trứng tằm, phân tằm và cá là một vòng tuần hoàn, lúc ấy thầy giáo cũng giảng qua là giá trị dinh dưỡng của phân tằm rất cao, dùng phân tằm cho gia súc gia cầm ăn, thường thường thu được hiệu quả rất tốt, nàng liền quấn quýt xin mấy con gà con nuôi. Vương thị cũng muốn nuôi mấy con gà mái, nhưng thật sự quá bận, do vậy mới chần chừ không nuôi. Sau khi Nam Qua đến đây, đại bộ phận việc làm hàng thủ công này nọ đều do nàng gánh vác, liền nghĩ tới việc nuôi mấy con gà, nghe theo ý của con gái, hay là dùng mấy xấp vải đổi lấy hai mươi mấy con gà con. Mèo Con nhiệm vụ thường là cho gà ăn, đừng để chúng nó bị bắt mất. Đem một ít cám gạo cùng phân tằm rải trên mặt đất, con gà con liền vội chạy đến, phía sau tiếp phía trước mổ lấy. Mèo Con đem cả viện quan sát lấy, nhìn lướt qua số gà con, sau khi xác định hai mươi mấy cái không thiếu lấy một, liền an vị ở trên ghế nhỏ, dùng một cây bút lông chấm nước viết chữ lên trên một phiến đá đen. Cổ đại ít trò giải trí, nàng lai không muốn cùng một đám tiểu hài tử chảy nước mũi vui chơi, trừ bỏ luyện chữ vẽ tranh ra, cũng nghĩ không ra làm việc gì hết. Kiếp trước lúc nàng ba tuổi sau khi bắt đầu luyện chữ liền kiên trì mỗi ngày luyện tập thư pháp một giờ, cơ hồ không có gián đoạn. Sau khi tới cổ đại đã ba năm chưa cầm bút lông, trong lòng sớm đã ngứa ngáy! May mắn đất Ngô phong nhã, văn phong thịnh hành, đối với nữ nhi đọc sách biết chữ độ nhận thức rất cao, trong nhà có vài vị ca ca đều biết chữ, nàng mới có cơ hội tiếp xúc với bút lông. Duy nhất đáng tiếc chính là, ở cổ đại giấy mực đều rất quý, nàng một tháng cũng chỉ có ít nhất hai lần có cơ hội có thể luyện tập ở trên giấy, bình thường đều luyện tập trên phiến đá. Không biết có phải hay không bởi vì bị cổ vận hun đúc, sau khi tới cổ đại, bản lĩnh thi họa của nàng có thể nói là ngày càng tiến xa. Trước kia lúc nàng vẽ, nhất định phải dùng bút máy phác họa, sau đó mới tô màu lên, mà hiện tại có thể trực tiếp dùng bút lông vẽ tranh thủy mặc! Bức tranh sau khi vẽ có nét thoải mái, không cứng nhắc như trước kia. Về phương diện thư pháp, từ kiếp trước đến kiếp này nàng cũng đã luyện gần ba mươi năm thư pháp, tự giác hiện tại mặc dù chưa nói tới phong cách quý phái, nhưng cũng có thể để người khác xem. “Bé ngoan, như thế nào mà còn luyện chữ? Không cùng ca ca đi ra ngoài chơi sao?” Vương thị đang cầm một cái sọt lớn chứa phân tằm đi ra, thấy con gái còn ở bên phiến đá luyện chữ, không khỏi lắc đầu, nha đầu kia nếu là một nam hài tử thật tốt! Có thể sánh bằng vài vị ca ca của nàng! Bút lông trong tay Mèo Con nhẹ nhàng run lên, một nét viết hỏng rồi, may mắn là đá phiến! Nàng nhắm chặt hai con mắt, nàng kiếp trước nhũ danh cũng kêu là bé ngoan, đến khi nàng ba mươi, ba mẹ vẫn sủng ái gọi nàng là bé ngoan, ngay cả trước khi chết nhớ mãi không quên vẫn gọi thế. Mỗi lần nghe được Vương thị sủng ái gọi nàng là bé ngoan, nàng lại nhớ đến mà thương tâm, có lẽ nàng hẳn là nên thử mở lòng đi? Bọn họ cũng là người nhà a! Vô luận cổ đại hay hiện đại, cha mẹ yêu thương con cái mãi luôn không thay đổi. Mèo Con yên lặng nhìn Địa Tạng Kinh trên phiến đá, từ khi nàng có thể bắt đầu viết, nàng mỗi ngày nhất định sẽ vì cha mẹ viết một lần Địa Tạng Kinh. “Con không đi, bọn ca ca chỉ biết khi dễ con”. Chờ lúc Mèo Con ngẩng đầu, trên mặt đã là vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Mẹ, con giúp người”. Nàng cầm lấy thứ mẹ đưa, đem phân tằm rải trên mặt đất. “Ngốc hài tử! Các ca ca đều thích con a!” Vương thị cười vui vẻ, bộ dạng Mèo Con rất đáng yêu, mấy nam hài tử trong thôn đều thích cùng nàng chơi đùa, vừa muốn chọc nàng vui vẻ, nàng cười lắc đầy, con nít trước giờ không phải như vậy sao? Mèo Con đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, cao ngạo hất cái cằm nhỏ: “Con muốn ở cùng với mẹ, mới không để ý tới thối ca ca đâu!” Vương thị thấy bộ dạng đáng yêu của con gái, không khỏi cười ha ha, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của đại tráng tẩu: “Nhà Tứ Ngưu, hôm nay Cố người què giết heo, ta muốn đi mua chút thịt, ngươi muốn đi hay không?” Đại tráng tẩu một tay cầm cái rổ, một tay ôm con gái nhà mình. Mèo Con ngọt ngào hô mộ tiếng: “Dì!” Đại tráng tẩu cười tủm tỉm “Ai” một tiếng, lắc lắc con gái trong ngực: “Gọi đi a! Còn không gọi!” Tiểu cô nương sợ hãi gọi một tiếng “Dì!”, Vương thị mỉm cười lên tiếng, lấy từ trong phòng ra một ít đậu phộng cho tiểu cô nương: “Đây, bé ngoan, ăn đậu phộng đi!” Đại tráng tẩu thấy con gái nhận hoa sinh liền đưa vào miệng, không khỏi cười mắng: “Nha đầu tham ăn!” Vương thị cười nói: “Con nít đều thích ăn thứ này, Mèo Con nhà ta mỗi ngày cũng ăn một phen đấy! Ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc chưa làm xong!” Đại tráng tẩu nói: “Ta đi trước đây” “Được” Vương thị trở lại trong phòng, phân tằm bên trong còn chưa có sạch sẽ đâu! “Bé, muội còn ở lại luyện chữ a! Tại sao không đi chơi đi?” Nam Qua cầm theo một cái giỏ trúc nhỏ đi vào. “Đại tỷ”, Mèo Con nũng nịu tức giận gọi một tiếng, buông bút lông xuống, đưa cho Nam Quan một chén nước: “Uống nước!” “Cám ơn Mèo Con”. Nam Qua tủm tỉm cười một tay ôm lấy nàng, sau khi Nam Qua đến đây, Mèo Con đồng tình với thân thế cực khổ của Nam Qua, đối với Nam Qua phi thường tốt, Nam Qua cũng phi thường thích tiểu muội tri kỷ nhu thuận này, chăm sóc nàng rất tỉ mỉ. “Đại tỷ, trong rổ có cái gì vậy? Cũng là kim chỉ cho mẹ sao?” Hôm nay Vương thị đưa cho Nam Qua một cái rổ không bảo đi lên trấn một chuyến, nàng tò mò nhìn trong rổ Nam Qua có mấy cuộn tơ sặc sỡ, không giống như chỉ, rất thô. Từ khi trong nhà có Nam Qua đến đây, Vương thị liền thoải mái rất nhiều, Nam Qua cơ hồ xử lý mọi việc trong nhà, một ngày ba bữa, quần áo mọi người trong nhà, quét tước phòng ốc, chăm sóc hai tiểu đệ tiểu muội, buổi tối còn đốt đèn đến hơn nửa đêm. Con dâu chịu khó như thế, Vương thị như thế nào mà không thích, mỗi ngày đều cười toe toét. Tuy nói trong nhà đại bộ phận việc này nọ đều là do Nam Qua làm, nhưng Vương thị cũng không có nhàn rỗi, nàng bình thường liền thêu thùa chút đồ để kiếm thêm tiền. Mèo Con cũng biết thêu thùa, khi nàng năm tuổi đã đi theo bà ngoại học thêu gấm Tô Châu, tính ra cũng học tập hơn hai mươi năm. Tài thêu thùa của Vương thị cũng nổi tiếng, Mèo Con xem qua các tác phẩm của nàng, cảm thấy cùng trình độ của mình không kém lắm. Nếu chính mình có thể tiếp tục thêu, nghĩ đến tiền công cũng không thấu, chỉ tiếc bây giờ mình còn quá nhỏ, Vương thị cũng không dạy nàng, nếu hiện tại biết thêu hoa sẽ thành quái vật! Mèo Con không khỏi thở dài, thân phận tiểu hài tử thực không tiện chút nào a! “Nga, đây là Hoàng mụ mụ bảo ta đem mấy sợi tơ này về đưa cho mẹ, bảo mẹ thắt một cái vĩnh kết đồng tâm” Nam Qua tủm tỉm nói. Nàng rất giỏi xe chỉ dệt vải, nhưng đối với thêu thùa, kết lạc linh tinh thì phải để cho Vương thị làm. Kết lạc? Không phải là Trung Quốc kết sao? Mèo Con âm thầm nghĩ, đúng vậy! Nàng như thế nào đã quên! Thắt Trung Quốc kết cũng là một sở trường của bản thân a! Kiếp trước nàng không phải thích loại thủ công này sao? Bằng không cũng sẽ không kiên trì cùng bà ngoại học nhiều năm như vậy! Chẳng lẽ kết lạc cũng có thể bán lấy tiền? “Đại tỷ, cái này cũng có tiền công sao?” Mèo Con hỏi. “Đương nhiên là có tiền công” Nam Qua tủm tỉm cười nói: “Loại bình thường như song liên kết, song tiễn kết, vạn tự kết thì trên năm mươi cái thì một đồng, khó hơn một chút là hình rồng kết thì trên hai mươi cái một đồng, giống loại này là trăm năm hảo hợp kết lạc một cái liền còn một đồng thôi!” “Nhiều tiền như vậy a!” Mèo Con nghe mắt ứa ra sao: “Nếu mẹ có thể kết mười lắm cái, chúng ta có thể ăn thịt!” Thịt heo ở cổ đại cũng không phải dùng thức ăn công nghiệp nuôi, mà dùng lương thực nuôi nấng, vừa thơm vừa ngọt, ngay cả nàng không thường ăn thịt, cũng bị nghiện! Đương nhiên cũng có thể là bởi vì sau khi đến cổ đại, cơ hội ăn thịt không nhiều lắm, liền có cảm giác thèm ăn. Mẹ cũng từng nói qua với nàng, thịt heo mười lăm đồng một cân, mẹ phải thêu hai mươi cái khăn tay cũng chỉ có năm đồng, kết lạc có thể so với thêu hoa dễ dàng hơn. Nam Qua điểm lên cái mũi nhỏ của nàng nói: “Mèo Con tham lam! Muội cho là kết lạc dễ như vậy sao? Đừng nói là Lão Hòe thôn, chính là mấy cái thôn phụ cận, cũng chỉ có một mình mẹ biết kết loại trăm năm hảo hợp kết lạc này, nghe nói là do bà ngoại dạy cho mẹ” Mèo Con ngẩn người, nhớ tới cái tin tức lúc còn ở hiện đại, rất nhiều nghề thủ công lưu truyền bằng miệng đã dần biến mất, thì ra kết lạc cũng như vậy. Nàng không khỏi kinh hỉ nho nhỏ một chút, năm đó nàng được một cô giáo chuyên nghiệp dạy bảo, biết được rất nhiều kiểu kết lạc. Hiện tại tuổi mình còn quá nhỏ, không thể thêu hoa, kết lạc hẳn là có thể đi? Ngày hôm qua không phải mẹ có dạy nàng kết song liên kết sao? “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta đi tìm mẹ, muội biết kết song liên kết, cũng có thể giúp mẹ kiếm tiền!” Nàng nũng nịu nói. Nam Qua nghe thấy cười khanh khách, ôm nàng hướng trong phòng đi đến. Mèo Con lúc này mới chú ý tới Nam Qua hôm nay ăn mặc thật cẩn thận, trên mặt có một chút son phấn mỏng manh, trên mái tóc buộc sợi dây hồng, tóc hỗn độn còn dùng chút dầu hoa quế chải lại ngay ngắn. Trên thâm mặc một chiếc áo hồng tương đối ngắn, hạ thân mặc một cái váy hoa tinh tế, bộ quần áo này là của Vương thị trước kia khi còn là cô nương, có tám phần mới, là quần áo tốt nhất của Nam Qua. Mèo Con không khỏi mìm cười, Nam Qua đến lo cho gia đình cũng đã hai năm hơn, Vương thị đối đãi nàng mặc dù không thể nói sánh cùng con gái ruốt, nhưng cũng không đánh chửi ngược đãi này, để cho nàng ăn no mặc ấm, ngày lễ ngày tết cũng sẽ cho nàng quần áo. Vài năm trở lại đây, dáng người Nam Qua càng cao gầy đầy đặn, khuôn mặt cũng trắng nõn một ít, như vậy thoa thêm chút phấn nhìn qua cũng có vài phần tư sắc. Nam Qua năm nay cũng gần 18 tuổi, đúng là thời điểm xinh đẹp nhất, khó trách mấy ngày nay, mỗi lần nàng ra ngoài, đều đã tỉ mỉ ăn mặc một chút. Nam Qua ôm Mèo Con đi vào tàm phòng (phòng nuôi tằm), Vương thị đang trải lá dâu ra, nghe thấy Nam Qua đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nam Qua, hôm nay trong nhà Cố người què giết heo, con lấy trên tay áo 15 văn tiền đi mua một cân thịt, tối hôm nay chúng ta ăn thịt” “Vâng” Nàng cầm lấy tiền trên bàn Vương thị rồi đi ra ngoài. Mèo Con bổ nhào vào trên người Vương thị, nũng nịu nói: “Mẹ, người dạy con kết lạc đi, con cũng muốn giúp mẹ kiếm tiền a” Vương thị nghe con gái nói xong, không khỏi mặt này hớn hở nói: “Bé ngoan, chờ con lớn hơn một chút mẹ dạy cho con, hiện tại ra ngoài chơi đi!” Người khác lo lắng con gái bướng bỉnh, tâm cao do không quản giáo tốt, khiến nàng lo lắng con gái không bao giờ cùng bạn bè trong thôn chơi đùa, về sau lớn lên không có bạn chơi đùa. “Không muốn…” Mèo Con thân thủ ôm cổ Vương thị, lắc lắc tiểu thân mình không được, làm nũng nói: “Con muốn học” Vương thị bị con gái làm nũng làm cho không thể phô tốt tang diệp, ôm con gái hướng trong phòng đi: “Được được, mẹ dạy cho con” Nàng lấy từ trong giỏ thêu thùa ra một sợi dây, kiên nhẫn dạy con gái kết lạc, thấy con gái một lần dạy đã biết, không khỏi vui sướng dị thường, ôm con gái lắc qua lắc lại, hôn lên thân. Mèo Con cười khanh khác, nhắm thẳng trong lòng ngực Vương thị cọ xát, hai mẹ con hòa thuận vui vẻ. Nam Qua cầm 15 văn tiền trong tay áo, miệng khẽ ca, trên mặt mang theo ý cười thoải mái, đi về phía nhà Cố người què. Đến đây đã hơn hai năm, tuy nói làm được rất nhiều việc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ăn no mặc ấm, lần đầu tiên có quần áo mới để mặc, cũng là lần đầu tiên không bị đánh chửi, nàng đã gần như thực thỏa mãn. Cố người què vốn không gọi là người què, hắn là con trai duy nhất của Cố thợ rèn, lúc còn trẻ nổi tiếng là thợ săn, thân cao mã đại, thể tráng phiêu phì, thân thể linh hoạt giống như khỉ. Nhưng khi hắn 16 tuổi, lúc lên núi săn thú thì bị độc xà cắn, vì mạng sống, Cố người què đành đem chân trái của mình chặt đi. Từ đó về sau, mệnh thì giữ được, nhưng chân lại mất, ngay cả hôn nhân cũng không có. Năm nay hắn đã muốn 36 tuổi, thừa kế của cửa hàng của cha hắn, lại có một tay nghề tốt, do vậy ăn mặc cũng không lo. Nhưng hắn mất một chân không nói, tính tình táo bạo, thích uống rượu lại háo sắc, vài thôn phụ cận đều nổi danh, cũng vì vậy mà không ai muốn đem con gái gả cho hắn. Người trong thôn biết hôm nay giết heo, đến mua thịt heo cũng có, lại đến đây xem náo nhiệt cũng không ít, cuộc sống nông thôn không thú vị, một chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng đều có thể khiến người xem vây đầy. Nhưng khi Nam Qua đến thì đã chậm, mọi người đã giải tán một ít, chỉ còn lại vài người bình thường cùng Cố người què nói chuyện, những người này đều có vẻ là côn đồ trong thôn làng phụ cận, giống như Cố người què.
Duy nhất không thuận tiện chính là đường lên trấn trên phải đi hơn ba canh giờ mới tới, muốn vào huyện thì phải qua Thái Hồ, cần phải ngồi thuyền mới có thể đi, giao thông phi thường không thuận tiện, khó trách sản vật phong phú như thế mà dân trong Lão Hòe thôn cũng chỉ có thể đạt tới ăn mặc không lo, cách bậc trung lưu còn kém rất xa. Thôn này muốn làm giàu trước tiên phải tu bổ cầu đường, chỉ tiếc nàng không có bản lĩnh tu lộ tạo kiều lớn như vậy, Mèo Con một bên quét phân tằm dưới ánh mặt trời, một bên tiếp tục miên man suy nghĩ. Đến cổ đại cũng đã ba năm, mặc kệ có nguyện ý hay không, nàng hiện tại cũng trở thành Cố Miêu Nhi, mà không phải là Hoa Minh Minh ở hiện đại, nếu nàng đã đi đến xã hội này, như vậy chỉ có thể cố gắng thích ứng với nó, hiểu biết các quy tắc của xã hội này. Chỉ có tìm hiểu xã hội này, mới có thể vì chính mình tạo nên một hoàn cảnh sống tốt. Chỉ có bé ngoan lúc làm chuyện xấu mới không dễ dàng bị người ta hoài nghi, đây là đạo lý từ nhỏ nàng đã hiểu được. Cuộc sống hiện tại của nàng cũng không kém, trong nhà tuy nói không giàu có, nhưng nàng chưa từng bị đói, đồ ăn bình thường cũng không khiến nàng suy nghĩ, một năm khó được một lần ăn mặn, thịt mặc dù không nhiều lắm, nhưng tôm cá linh tinh thì thường xuyên ở trên bàn, còn có hoa quả đầy núi để nàng ăn. Từ sau khi có loại lương thực mà cậu mang về, món chính trong nhà cũng phong phú rất nhiều, trừ bỏ không có internet, cuộc sống nhàm chán một chút, nàng đối với cuộc sống hiện tại phi thường hài lòng. Xuyên qua vào một gia đình gia cảnh bình thường, nàng cũng không nghĩ ra biện pháp làm giàu gì đấy, nàng vừa không biết làm thủy tinh, làm xà phòng, cũng không biết mở cửa tiệm buôn bán, lại càng không biết kiến thức nông nghiệp gì đấy. Chỉ có thể đứng nhìn mẹ đem phân tằm vứt đi, mới nhớ tới lúc môn địa lý hồi học sơ trung, cây dâu kia, trứng tằm, phân tằm và cá là một vòng tuần hoàn, lúc ấy thầy giáo cũng giảng qua là giá trị dinh dưỡng của phân tằm rất cao, dùng phân tằm cho gia súc gia cầm ăn, thường thường thu được hiệu quả rất tốt, nàng liền quấn quýt xin mấy con gà con nuôi. Vương thị cũng muốn nuôi mấy con gà mái, nhưng thật sự quá bận, do vậy mới chần chừ không nuôi. Sau khi Nam Qua đến đây, đại bộ phận việc làm hàng thủ công này nọ đều do nàng gánh vác, liền nghĩ tới việc nuôi mấy con gà, nghe theo ý của con gái, hay là dùng mấy xấp vải đổi lấy hai mươi mấy con gà con. Mèo Con nhiệm vụ thường là cho gà ăn, đừng để chúng nó bị bắt mất. Đem một ít cám gạo cùng phân tằm rải trên mặt đất, con gà con liền vội chạy đến, phía sau tiếp phía trước mổ lấy. Mèo Con đem cả viện quan sát lấy, nhìn lướt qua số gà con, sau khi xác định hai mươi mấy cái không thiếu lấy một, liền an vị ở trên ghế nhỏ, dùng một cây bút lông chấm nước viết chữ lên trên một phiến đá đen. Cổ đại ít trò giải trí, nàng lai không muốn cùng một đám tiểu hài tử chảy nước mũi vui chơi, trừ bỏ luyện chữ vẽ tranh ra, cũng nghĩ không ra làm việc gì hết. Kiếp trước lúc nàng ba tuổi sau khi bắt đầu luyện chữ liền kiên trì mỗi ngày luyện tập thư pháp một giờ, cơ hồ không có gián đoạn. Sau khi tới cổ đại đã ba năm chưa cầm bút lông, trong lòng sớm đã ngứa ngáy! May mắn đất Ngô phong nhã, văn phong thịnh hành, đối với nữ nhi đọc sách biết chữ độ nhận thức rất cao, trong nhà có vài vị ca ca đều biết chữ, nàng mới có cơ hội tiếp xúc với bút lông. Duy nhất đáng tiếc chính là, ở cổ đại giấy mực đều rất quý, nàng một tháng cũng chỉ có ít nhất hai lần có cơ hội có thể luyện tập ở trên giấy, bình thường đều luyện tập trên phiến đá. Không biết có phải hay không bởi vì bị cổ vận hun đúc, sau khi tới cổ đại, bản lĩnh thi họa của nàng có thể nói là ngày càng tiến xa. Trước kia lúc nàng vẽ, nhất định phải dùng bút máy phác họa, sau đó mới tô màu lên, mà hiện tại có thể trực tiếp dùng bút lông vẽ tranh thủy mặc! Bức tranh sau khi vẽ có nét thoải mái, không cứng nhắc như trước kia. Về phương diện thư pháp, từ kiếp trước đến kiếp này nàng cũng đã luyện gần ba mươi năm thư pháp, tự giác hiện tại mặc dù chưa nói tới phong cách quý phái, nhưng cũng có thể để người khác xem. “Bé ngoan, như thế nào mà còn luyện chữ? Không cùng ca ca đi ra ngoài chơi sao?” Vương thị đang cầm một cái sọt lớn chứa phân tằm đi ra, thấy con gái còn ở bên phiến đá luyện chữ, không khỏi lắc đầu, nha đầu kia nếu là một nam hài tử thật tốt! Có thể sánh bằng vài vị ca ca của nàng! Bút lông trong tay Mèo Con nhẹ nhàng run lên, một nét viết hỏng rồi, may mắn là đá phiến! Nàng nhắm chặt hai con mắt, nàng kiếp trước nhũ danh cũng kêu là bé ngoan, đến khi nàng ba mươi, ba mẹ vẫn sủng ái gọi nàng là bé ngoan, ngay cả trước khi chết nhớ mãi không quên vẫn gọi thế. Mỗi lần nghe được Vương thị sủng ái gọi nàng là bé ngoan, nàng lại nhớ đến mà thương tâm, có lẽ nàng hẳn là nên thử mở lòng đi? Bọn họ cũng là người nhà a! Vô luận cổ đại hay hiện đại, cha mẹ yêu thương con cái mãi luôn không thay đổi. Mèo Con yên lặng nhìn Địa Tạng Kinh trên phiến đá, từ khi nàng có thể bắt đầu viết, nàng mỗi ngày nhất định sẽ vì cha mẹ viết một lần Địa Tạng Kinh. “Con không đi, bọn ca ca chỉ biết khi dễ con”. Chờ lúc Mèo Con ngẩng đầu, trên mặt đã là vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Mẹ, con giúp người”. Nàng cầm lấy thứ mẹ đưa, đem phân tằm rải trên mặt đất. “Ngốc hài tử! Các ca ca đều thích con a!” Vương thị cười vui vẻ, bộ dạng Mèo Con rất đáng yêu, mấy nam hài tử trong thôn đều thích cùng nàng chơi đùa, vừa muốn chọc nàng vui vẻ, nàng cười lắc đầy, con nít trước giờ không phải như vậy sao? Mèo Con đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, cao ngạo hất cái cằm nhỏ: “Con muốn ở cùng với mẹ, mới không để ý tới thối ca ca đâu!” Vương thị thấy bộ dạng đáng yêu của con gái, không khỏi cười ha ha, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của đại tráng tẩu: “Nhà Tứ Ngưu, hôm nay Cố người què giết heo, ta muốn đi mua chút thịt, ngươi muốn đi hay không?” Đại tráng tẩu một tay cầm cái rổ, một tay ôm con gái nhà mình. Mèo Con ngọt ngào hô mộ tiếng: “Dì!” Đại tráng tẩu cười tủm tỉm “Ai” một tiếng, lắc lắc con gái trong ngực: “Gọi đi a! Còn không gọi!” Tiểu cô nương sợ hãi gọi một tiếng “Dì!”, Vương thị mỉm cười lên tiếng, lấy từ trong phòng ra một ít đậu phộng cho tiểu cô nương: “Đây, bé ngoan, ăn đậu phộng đi!” Đại tráng tẩu thấy con gái nhận hoa sinh liền đưa vào miệng, không khỏi cười mắng: “Nha đầu tham ăn!” Vương thị cười nói: “Con nít đều thích ăn thứ này, Mèo Con nhà ta mỗi ngày cũng ăn một phen đấy! Ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc chưa làm xong!” Đại tráng tẩu nói: “Ta đi trước đây” “Được” Vương thị trở lại trong phòng, phân tằm bên trong còn chưa có sạch sẽ đâu! “Bé, muội còn ở lại luyện chữ a! Tại sao không đi chơi đi?” Nam Qua cầm theo một cái giỏ trúc nhỏ đi vào. “Đại tỷ”, Mèo Con nũng nịu tức giận gọi một tiếng, buông bút lông xuống, đưa cho Nam Quan một chén nước: “Uống nước!” “Cám ơn Mèo Con”. Nam Qua tủm tỉm cười một tay ôm lấy nàng, sau khi Nam Qua đến đây, Mèo Con đồng tình với thân thế cực khổ của Nam Qua, đối với Nam Qua phi thường tốt, Nam Qua cũng phi thường thích tiểu muội tri kỷ nhu thuận này, chăm sóc nàng rất tỉ mỉ. “Đại tỷ, trong rổ có cái gì vậy? Cũng là kim chỉ cho mẹ sao?” Hôm nay Vương thị đưa cho Nam Qua một cái rổ không bảo đi lên trấn một chuyến, nàng tò mò nhìn trong rổ Nam Qua có mấy cuộn tơ sặc sỡ, không giống như chỉ, rất thô. Từ khi trong nhà có Nam Qua đến đây, Vương thị liền thoải mái rất nhiều, Nam Qua cơ hồ xử lý mọi việc trong nhà, một ngày ba bữa, quần áo mọi người trong nhà, quét tước phòng ốc, chăm sóc hai tiểu đệ tiểu muội, buổi tối còn đốt đèn đến hơn nửa đêm. Con dâu chịu khó như thế, Vương thị như thế nào mà không thích, mỗi ngày đều cười toe toét. Tuy nói trong nhà đại bộ phận việc này nọ đều là do Nam Qua làm, nhưng Vương thị cũng không có nhàn rỗi, nàng bình thường liền thêu thùa chút đồ để kiếm thêm tiền. Mèo Con cũng biết thêu thùa, khi nàng năm tuổi đã đi theo bà ngoại học thêu gấm Tô Châu, tính ra cũng học tập hơn hai mươi năm. Tài thêu thùa của Vương thị cũng nổi tiếng, Mèo Con xem qua các tác phẩm của nàng, cảm thấy cùng trình độ của mình không kém lắm. Nếu chính mình có thể tiếp tục thêu, nghĩ đến tiền công cũng không thấu, chỉ tiếc bây giờ mình còn quá nhỏ, Vương thị cũng không dạy nàng, nếu hiện tại biết thêu hoa sẽ thành quái vật! Mèo Con không khỏi thở dài, thân phận tiểu hài tử thực không tiện chút nào a! “Nga, đây là Hoàng mụ mụ bảo ta đem mấy sợi tơ này về đưa cho mẹ, bảo mẹ thắt một cái vĩnh kết đồng tâm” Nam Qua tủm tỉm nói. Nàng rất giỏi xe chỉ dệt vải, nhưng đối với thêu thùa, kết lạc linh tinh thì phải để cho Vương thị làm. Kết lạc? Không phải là Trung Quốc kết sao? Mèo Con âm thầm nghĩ, đúng vậy! Nàng như thế nào đã quên! Thắt Trung Quốc kết cũng là một sở trường của bản thân a! Kiếp trước nàng không phải thích loại thủ công này sao? Bằng không cũng sẽ không kiên trì cùng bà ngoại học nhiều năm như vậy! Chẳng lẽ kết lạc cũng có thể bán lấy tiền? “Đại tỷ, cái này cũng có tiền công sao?” Mèo Con hỏi. “Đương nhiên là có tiền công” Nam Qua tủm tỉm cười nói: “Loại bình thường như song liên kết, song tiễn kết, vạn tự kết thì trên năm mươi cái thì một đồng, khó hơn một chút là hình rồng kết thì trên hai mươi cái một đồng, giống loại này là trăm năm hảo hợp kết lạc một cái liền còn một đồng thôi!” “Nhiều tiền như vậy a!” Mèo Con nghe mắt ứa ra sao: “Nếu mẹ có thể kết mười lắm cái, chúng ta có thể ăn thịt!” Thịt heo ở cổ đại cũng không phải dùng thức ăn công nghiệp nuôi, mà dùng lương thực nuôi nấng, vừa thơm vừa ngọt, ngay cả nàng không thường ăn thịt, cũng bị nghiện! Đương nhiên cũng có thể là bởi vì sau khi đến cổ đại, cơ hội ăn thịt không nhiều lắm, liền có cảm giác thèm ăn. Mẹ cũng từng nói qua với nàng, thịt heo mười lăm đồng một cân, mẹ phải thêu hai mươi cái khăn tay cũng chỉ có năm đồng, kết lạc có thể so với thêu hoa dễ dàng hơn. Nam Qua điểm lên cái mũi nhỏ của nàng nói: “Mèo Con tham lam! Muội cho là kết lạc dễ như vậy sao? Đừng nói là Lão Hòe thôn, chính là mấy cái thôn phụ cận, cũng chỉ có một mình mẹ biết kết loại trăm năm hảo hợp kết lạc này, nghe nói là do bà ngoại dạy cho mẹ” Mèo Con ngẩn người, nhớ tới cái tin tức lúc còn ở hiện đại, rất nhiều nghề thủ công lưu truyền bằng miệng đã dần biến mất, thì ra kết lạc cũng như vậy. Nàng không khỏi kinh hỉ nho nhỏ một chút, năm đó nàng được một cô giáo chuyên nghiệp dạy bảo, biết được rất nhiều kiểu kết lạc. Hiện tại tuổi mình còn quá nhỏ, không thể thêu hoa, kết lạc hẳn là có thể đi? Ngày hôm qua không phải mẹ có dạy nàng kết song liên kết sao? “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta đi tìm mẹ, muội biết kết song liên kết, cũng có thể giúp mẹ kiếm tiền!” Nàng nũng nịu nói. Nam Qua nghe thấy cười khanh khách, ôm nàng hướng trong phòng đi đến. Mèo Con lúc này mới chú ý tới Nam Qua hôm nay ăn mặc thật cẩn thận, trên mặt có một chút son phấn mỏng manh, trên mái tóc buộc sợi dây hồng, tóc hỗn độn còn dùng chút dầu hoa quế chải lại ngay ngắn. Trên thâm mặc một chiếc áo hồng tương đối ngắn, hạ thân mặc một cái váy hoa tinh tế, bộ quần áo này là của Vương thị trước kia khi còn là cô nương, có tám phần mới, là quần áo tốt nhất của Nam Qua. Mèo Con không khỏi mìm cười, Nam Qua đến lo cho gia đình cũng đã hai năm hơn, Vương thị đối đãi nàng mặc dù không thể nói sánh cùng con gái ruốt, nhưng cũng không đánh chửi ngược đãi này, để cho nàng ăn no mặc ấm, ngày lễ ngày tết cũng sẽ cho nàng quần áo. Vài năm trở lại đây, dáng người Nam Qua càng cao gầy đầy đặn, khuôn mặt cũng trắng nõn một ít, như vậy thoa thêm chút phấn nhìn qua cũng có vài phần tư sắc. Nam Qua năm nay cũng gần 18 tuổi, đúng là thời điểm xinh đẹp nhất, khó trách mấy ngày nay, mỗi lần nàng ra ngoài, đều đã tỉ mỉ ăn mặc một chút. Nam Qua ôm Mèo Con đi vào tàm phòng (phòng nuôi tằm), Vương thị đang trải lá dâu ra, nghe thấy Nam Qua đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nam Qua, hôm nay trong nhà Cố người què giết heo, con lấy trên tay áo 15 văn tiền đi mua một cân thịt, tối hôm nay chúng ta ăn thịt” “Vâng” Nàng cầm lấy tiền trên bàn Vương thị rồi đi ra ngoài. Mèo Con bổ nhào vào trên người Vương thị, nũng nịu nói: “Mẹ, người dạy con kết lạc đi, con cũng muốn giúp mẹ kiếm tiền a” Vương thị nghe con gái nói xong, không khỏi mặt này hớn hở nói: “Bé ngoan, chờ con lớn hơn một chút mẹ dạy cho con, hiện tại ra ngoài chơi đi!” Người khác lo lắng con gái bướng bỉnh, tâm cao do không quản giáo tốt, khiến nàng lo lắng con gái không bao giờ cùng bạn bè trong thôn chơi đùa, về sau lớn lên không có bạn chơi đùa. “Không muốn…” Mèo Con thân thủ ôm cổ Vương thị, lắc lắc tiểu thân mình không được, làm nũng nói: “Con muốn học” Vương thị bị con gái làm nũng làm cho không thể phô tốt tang diệp, ôm con gái hướng trong phòng đi: “Được được, mẹ dạy cho con” Nàng lấy từ trong giỏ thêu thùa ra một sợi dây, kiên nhẫn dạy con gái kết lạc, thấy con gái một lần dạy đã biết, không khỏi vui sướng dị thường, ôm con gái lắc qua lắc lại, hôn lên thân. Mèo Con cười khanh khác, nhắm thẳng trong lòng ngực Vương thị cọ xát, hai mẹ con hòa thuận vui vẻ. Nam Qua cầm 15 văn tiền trong tay áo, miệng khẽ ca, trên mặt mang theo ý cười thoải mái, đi về phía nhà Cố người què. Đến đây đã hơn hai năm, tuy nói làm được rất nhiều việc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ăn no mặc ấm, lần đầu tiên có quần áo mới để mặc, cũng là lần đầu tiên không bị đánh chửi, nàng đã gần như thực thỏa mãn. Cố người què vốn không gọi là người què, hắn là con trai duy nhất của Cố thợ rèn, lúc còn trẻ nổi tiếng là thợ săn, thân cao mã đại, thể tráng phiêu phì, thân thể linh hoạt giống như khỉ. Nhưng khi hắn 16 tuổi, lúc lên núi săn thú thì bị độc xà cắn, vì mạng sống, Cố người què đành đem chân trái của mình chặt đi. Từ đó về sau, mệnh thì giữ được, nhưng chân lại mất, ngay cả hôn nhân cũng không có. Năm nay hắn đã muốn 36 tuổi, thừa kế của cửa hàng của cha hắn, lại có một tay nghề tốt, do vậy ăn mặc cũng không lo. Nhưng hắn mất một chân không nói, tính tình táo bạo, thích uống rượu lại háo sắc, vài thôn phụ cận đều nổi danh, cũng vì vậy mà không ai muốn đem con gái gả cho hắn. Người trong thôn biết hôm nay giết heo, đến mua thịt heo cũng có, lại đến đây xem náo nhiệt cũng không ít, cuộc sống nông thôn không thú vị, một chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng đều có thể khiến người xem vây đầy. Nhưng khi Nam Qua đến thì đã chậm, mọi người đã giải tán một ít, chỉ còn lại vài người bình thường cùng Cố người què nói chuyện, những người này đều có vẻ là côn đồ trong thôn làng phụ cận, giống như Cố người què.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook