Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế
Chương 72: Vùng Đất Quên Lãng

Hai người một hồ nhìn về phía phát ra giọng nói,chỉ thấy một con hoàng thử lang đứng dưới chân một bức tượng,vuốt chòm râu mép như con người,hai chân trước chắp sau lưng,chân sau lại đứng thẳng như con người,điều này cũng không khiến hai người cảm thấy ngạc nhiên bởi Tiểu Trạch cũng thường xuyên làm như vậy,chỉ khác là chân trước của nó chỉ để lấy đồ gì đó hoặc rửa rau mà thôi.

Dực Minh có chút cảnh giác nhìn hoàng thử lang,ma thú có thể nói chuyện thì ít nhất cũng là cấp thánh,mặc dù mình không đánh lại được nhưng cho dù có phải liều mạng thì mình cũng muốn bảo vệ Tiểu Trúc an toàn thoát khỏi đây.

"Tiểu tử thú nhân kia,không cần phải nhìn lão lang chằm chằm như vậy đâu,có nhìn chằm chằm thêm nữa thì mặt lão cũng chẳng mọc thêm được bông hoa nào đâu." Hoàng thử lang tức giận bĩu môi,hắn dùng lông trên người cũng có thể đoán được tâm tư của tiểu tử này,nếu lão lang thực sự muốn mạng của hắn thì hắn có thể chạy được chắc.

Tiểu Trúc kéo tay Dực Minh,lắc lắc đầu với hắn,tiến đến trước mặt con hoàng thử lang tự xưng là lão lang này,cung kính hành lễ:"Không biết tiền bối chờ nhóm tiểu tử ở đây là muốn dặn dò chuyện gì?"

"Không tồi,không tồi,vẫn là vị công tử này hiểu lễ nghĩa,không hổ là.......huyết mạch." Lão lang chạy vòng vòng dưới chân Tiểu Trúc,bộ dạng rất vui mừng.

"Thực ra thì lão lang đứng đây cũng chẳng có chuyện gì đâu,chỉ là muốn tới nhanh để kể chút chuyện xưa cho các ngươi mà thôi." Lão lang nhìn chằm chằm tay của Tiểu Trúc,Tiểu Trúc lập tức hiểu ý hạ tay xuống,lão lang nhanh chóng đứng lên tay của Tiểu Trúc,sau đó chạy từ tay lên đến vai rồi bắt đầu kể chuyện cổ.

Dực Minh thấy lão lang này quả thực không địch ý nên cũng thu hồi phòng bị đi đến ngồi bên cạnh Tiểu Trúc,còn Tiểu Trạch cũng như thuận dựa vào người Tiểu Trúc nghe lão lang kể chuyện xưa.

Một ngàn năm trước,đại lục này còn rộng lớn hơn rất nhiều so với bây giờ,ở bên kia đại lục cũng có một đại lục khác,ở giữa là vùng biển rộng lớn,mặc dù dưới biển có rất nhiều động vật biển hung mãnh nhưng dưới sự cai trị của vua biển cả và nhân ngư vương thì chúng nó không hề công kích thuyền đánh cá trên biển.

Lúc đó hai đại lục này có thể nói là cực kỳ hưng thịnh,phía bên này biển là bộ tộc phương Đông da vàng mắt đen,còn bên kia biển là bộ tộc phương Tây,bất kể là chủng tộc hay quốc gia ở bộ tộc phương Tây đều lớn hơn rất nhiều so với bộ tộc phương Đông,nhưng ít ra thì hai bên vẫn chung sống rất hoà bình,mà hai phương cũng thường xuyên mua bán qua lại,phương Tây học đạo thuật của phương Đông và phương Đông cũng học được ma pháp của phương Tây.

Dần dần hai phương lại bắt đầu mối quan hệ thông gia,vốn dĩ chuyện này cũng không có gì nhưng nhân loại vào thời điểm này đã trở nên mạnh mẽ hơn,cũng dần dần nổi lên lòng tham,nhân loại hai bên vốn là cùng trao đổi và tiến cống cho quốc gia nhân ngư,một là vì muốn có một cuộc sống bình yên trên biển,hai là để trao đổi những món đồ dưới đáy biển sâu mà nhân loại không thể tự kiếm được.

Nhưng từ khi nhân loại trở nên cường đại hơn,người phương Tây bắt đầu sử dụng quỷ kế dụ dỗ vương tử của nhân như quốc lên bờ,lấy hắn để uy hiếp nhân ngư vương,lúc mới đầu nhân ngư vương không chịu thoả hiệp,nhưng khi người phương Tây đưa ra vảy đuôi của vương tử nhân ngư thì nhân ngư vương đành phải nhận thua,không chỉ miễn tiến cống thậm chí đổi thành nhân ngư quốc phải tiến cống cho nhân loại.

Vốn người phương Đông cũng không đồng ý nhưng lại bị quan hệ thông gia của người phương Tây hấp dẫn nên không ít người cũng bắt đầu hành động,đã có tiền lệ của nhân ngư quốc,sau đó không lâu chính là tinh linh,người lùn,man nhân,thú nhân,long tộc,yêu tinh lần lượt bị nhân loại tiêu trừ,may là Thần Sáng Thế thương xót nên mới để phần lớn ma thú và những chủng tộc khác an cư sinh sống ở chỗ này,nhưng nhân loại cũng không phải là đã chiến thắng,trong một trận chiến,tất cả ma pháp và đạo thuật đã bị tiêu huỷ,lục đại của nhân loại cũng bị Thần Sáng Thế thu nhỏ lại,từ đó về sau Đông Tây lại tách biệt ra và một phần trí nhớ của nhân loại cũng bị xoá bỏ.

Chuyện xưa của lão lang khiến Tiểu Trúc cảm thấy rất quen tai,nhưng cậu lại cảm thấy không thích hợp cho lắm,nhưng nghĩ tới những bức tượng lại cảm thấy có lẽ là như vậy thật,nhưng nghĩ tới vị tiền bối giống như trích tiên kia cùng với tứ đại nữ thần,Tiểu Trúc lại cảm thấy câu chuyện xưa này hình như có chút sai lệch thì phải.

"Vậy ý của ngài là,ở bên kia biển có người phương Tây sinh sống?" Tiểu Trúc nghĩ nghĩ rồi quyết định hỏi.

"Hả!" Trong mắt lão lang xoay chuyển,ngừng một chút rồi lập tức nói:"Cái này ta cũng không chắc,dù sao thì chúng ta cũng bị Thần Sáng Thế đưa tới không gian này hơn ngàn năm rồi,có lẽ người phương Tây đều đã diệt tộc rồi cũng không biết chừng,dù sao thì những người đó cũng rất đáng giận,nhân tâm bất túc xà thôn tượng,chuyện những người đó bị hậu quả do việc xấu của mình hại chết cũng không phải là không thể xảy ra."

"Vậy thú nhân lúc trước ngài nói là nhân loại kết hợp với ma thú sao?" Tiểu Trúc nghĩ tới lúc vừa đến lão lang có gọi Dực Mịh là thú nhân,bất giác liếc mắt nhìn Dực Minh một cái.

"Không phải,thú nhân này không phải thú nhân đó,thú nhân bây giờ là do những người kia làm bậy mới có,làm sao mà giống với thú nhân ngày trước được." Lão lang khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Trúc một cái.

Lúc này trong mắt Tiểu Trúc hiện lên ý cười,hiện tại cậu có thể khẳng định là lão lang đang nói dối,vừa nãy mới nói là đến đây từ ngàn năm trước không biết tình hình bên ngoài,vậy thì sao hắn biết thú nhân bây giờ do nhân loại làm bậy mà có được,tại sao không phải là một số thánh thú có thể biến thành hình người rồi kết hợp với nhân loại mình yêu để sinh ra chứ,còn về chuyện khác thì Tiểu Trúc cảm thấy bốn nữ nhân kia nhất định sẽ không thể để cho nhân loại của thế giới này công kích những chủng tộc khác,phải biết là bất kể là tinh linh hay là nhân ngư thì đều được đại biểu bằng một từ xinh đẹp,nữ nhân là kiểu nhân loại có lòng cảm thông và yêu cái đẹp,sao các nàng có thể để cho nhân loại khinh dể những chủng tộc xinh đẹp đó được chứ.

Nhớ tới chuyện về hai vị thần Xuân Đông áp chế hai thần Hạ Thu mà Tiểu Linh kể,Tiểu Trúc rốt cuộc cũng biết lời đồn này sinh ra như thế nào,theo quan sát của cậu khi gặp bốn nữ thần thì hai thần Xuân Thu thoạt nhìn như oan gia nhưng cũng rất thân thiết,tính tình của hai thần Hạ Đông lại hơi ôn hoà hơn,luôn ôn nhu nhìn hai tiểu oan gia kia tranh cãi ầm ĩ,mà trong mắt Thần Sáng Thế chỉ có sủng nịnh,thấy thế nào cũng không giống dạng người sẽ để mặc cho các nàng bất hoà.

Về phần thần miếu có thật sự nhận được truyền dụ của thần hay không thì ngày trước Tiểu Trúc không tin,bây giờ cũng hoàn toàn không tin,những vị nữ thần kia cũng không phải là người nhàm chán,cậu thấy đó hẳn là sự cạnh tranh thế lực giữa các ngôi đền,thế lực của hai miếu thờ hai thần Hạ Thu không bằng hai thần Đông Xuân,cho nên mới có kết quả như thế này,cái gọi là thần dụ chẳng qua chỉ là những người thắng lấy cớ để đánh lừa dân chúng mà thôi.

Về phần vì sao lão lang lại nói dối,hiện tại Tiểu Trúc cũng đoán được đại khái mấy phần,cái này e là hậu quả sau vụ cãi vã của hai thần Xuân Thu,rất có thể là bởi hai thần cãi nhau mà gây ra chuyện gì đó,kết quả là phát sinh chiến tranh,hai thần có lẽ là nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng nên đã cầu xin Thần Sáng Thế những chủng tộc không phải nhân loại tới không gian này,để tiêu trừ chiến tranh,Thần Sáng Thế đã thu hồi hết tri thức ma pháp,lại truyền xuống chìa khoá và bản đồ kho báu,để nhân loại sống yên ổn dưỡng sức,sau đó sẽ có một người dùng bảo thạch tìm được năm chiếc chìa khoá,lần nữa lấy lại những tri thức đã mất,lại một lần nữa khiến nhân loại khôi phục sự thịnh vượng.

Về phần đạo thuật trong chuyện xưa,Tiểu Trúc cũng thực sự cảm thấy hứng thú,nhưng liệu có cái đạo thuật này không,Tiểu Trúc vẫn rất hoài nghi,bởi mặc dù tri thức ma pháp đã bị tiêu huỷ nhưng vẫn có ma thú và ma pháp tồn tại,nếu có đạo thuật thì có lẽ nào là đấu khí hiện tại chính là đạo thuật của đời trước? Không,chắc là không đâu,nếu đúng là vậy thì không có khả năng sẽ không có ai phát hiện ra.

Nhưng nếu chuyện xưa của lão lang chính là kết quả của việc Thần Sáng Thế che dấu giúp hai thần Xuân Thu,như vậy nếu phán đoán của cậu là chính xác thì Tiểu Trúc lo lắng con đường phía trước gặp phải phiền toái gì nữa,có lẽ Thần Sáng Thế mới phải vội vàng muốn cậu nhanh chóng tìm được chìa khoá ấy chứ.

Nghĩ vậy,tâm tình của Tiểu Trúc liền thoải mái hơn rất nhiều,"Nếu nói như vậy thì tiền bối ngoài trừ việc kể chuyện xưa cho chúng ta,nhất định cũng sẽ chỉ dẫn cho chúng ta đường tìm được chìa khoá chứ nhỉ!"

Trong mắt lão lang hiện lên tia tán thưởng,nhẹ nhàng gật gật đầu nói:"Không tồi,đây là ta nể mặt ngươi và tiểu tử kia nên mới chỉ cho các ngươi đấy,nhưng ta cũng chỉ chỉ hướng thôi đấy,trên con đường này có rất nhiều nguy hiểm cần các ngươi phải vượt qua từng cái một,vượt qua được người khảo nghiệm,mới có thể đạt được thành quả tốt đẹp nhất."

Lão lang nói xong lập tức biến mất trên vai của Tiểu Trúc,đồng thời không trung phát ra một câu nói:"Ở trong vùng đất nở đầy hoa thạch anh hãy tìm một ánh sáng rực rỡ nhất,nó có thể chỉ dẫn ngươi hướng đi."

Tiểu Trúc yên lặng ghi nhớ lời này,kéo tay của Dực Minh,ôm theo Tiểu Trạch đi đến thông đạo vừa mới mở ra.

Trong thông đạo,Dực Minh một mực yên lặng không nói gì,dọc đường đi chỉ có tiếng của Tiểu Trạch không ngừng vang lên,lúc thì thắc mắc liệu bọn họ có phải sẽ gặp được những chủng tộc trong truyền thuyết hay không,lúc thì nói người phương Tây thật là xấu xa,về sau có cơ hội gặp được một người nhất định phải cào cho một cái.

"Đừng nghĩ nhiều nữa,bất kể ngươi là dạng người gì,chỉ cần là người ta tự nhận định là được,hơn nữa lúc ta nhận Điếu Điếu làm hài tử không phải ngươi đã biết lựa chọn của ta rồi hay sao,bây giờ cần gì phải lo lắng như vậy làm gì?" Tiểu Trúc quay đầu lại mỉm cười với Dực Minh.

Dực Minh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Trúc,thật lâu sau đến khi Tiểu Trạch ở bên cạnh đang muốn phá vỡ bầu không khí này thì hắn mới hơi thả lỏng mà nở nụ cười,"Chờ khi chuyện này kết thúc ta sẽ mang ngươi đi gặp một người,hắn rất muốn gặp ngươi đấy."

"Được." Tiểu Trúc gật gật đầu,liền khẽ tựa vào người Dực Minh rồi đi về phía trước.

Khung cảnh hai người một thú đi xa nhìn có vẻ ấm áp,mấy con ma thú ẩn thân ở một bên nhìn thấy mà không ngừng lau nước mắt.

"Hu hu,thật cảm động,không hổ là huyết mạch của Thần Sáng Thế,tâm địa đó,thái độ làm người đó đúng là không thể chê trách được."

"Con chim chết tiệt cút sang một bên để ta nhìn với." Lão thử đầu một phen đẩy con chim bảy màu đang đứng ở một bên làm màu ra.

"Ha ha!" Lão lang ở một bên vừa xem vừa cười,dường như rất hài lòng với diễn xuất vừa rồi của mình,kịch bản của bốn vị thần đúng là rất hay,khiến hắn nhập tâm quá chừng,mặc dù tiểu tử kia hình như đã đoán ra được cái gì đó nhưng đã sao chứ,dù sao thì hắn cũng chỉ là nghe theo an bài của bốn vị thần mà thôi,nghĩ vậy,lão lang thấy nóng lòng không chờ nổi,hắn phải nhanh chóng chạy về tổ nói với bạn già về buổi trình diễn của mình mới được,nhìn xem thử có chỗ nào cần phải cải thiện hay không,mặc dù không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo.

Hết chương 72.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương