Trời đang rét đậm, tuyết trắng xóa.

Tề Quốc Công phủ, Lâm Lang Viện lại ấm áp hòa hợp. Ngụy ma ma mặc một thân áo quần gọn gang, tay chân nhẹ nhàng đi đến, hỏi nha hoàn : “Phu nhân còn chưa dậy sao?”

Nha hoàn tên là Đan Chi, đúng là hồi môn nha hoàn của Tề Quốc Công phu nhân. Mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, trắng nõn, mắt thanh triệt, tuổi còn trẻ, lại một bộ dáng trầm ổn khí độ, Đan Chi mỉm cười nói: “Hồi ma ma, còn chưa có dậy.”

Ngụy ma ma bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hướng về phía Đan Chi nói: “Ngươi đi ra ngoài chuẩn bị ta đi kêu phu nhân dậy.” Nói xong liền vòng qua bình phong tử đàn khảm ngọc thạch, hướng tới mép giường gỗ lê vàng như ý đi đến.

Mới vừa thành thân nửa năm, màn giường màu đỏ rực trên giường còn chưa thay, trong phòng ngủ nội vẫn là bộ dáng tân hôn vui mừng. Ngụy ma ma duỗi tay ra, vuốt màn giường, liền dừng một chút, đây là cái ở An Võ Hầu Phủ không thể so sánh.

Suy nghĩ tới tràng hôn lễ thanh thế to lớn nửa năm trước kia, Ngụy ma ma cảm thấy, phu nhân nhà mình lúc này hẳn là gả đúng rồi.

Nàng đem màn giường vén lên, nhìn thân hình dưới chăn hỉ màu đỏ rực hơi hơi phồng lên, mới nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nên dậy rồi. Hôm nay còn cần đi Thụy Hạc Đường bên kia thỉnh an.”

Bên trong chăn gấm, thân ảnh hơi hơi giật giật, Thẩm Lệnh Thiện mơ mơ màng màng xoay người một cái. Tư thế ngủ của nàng cũng không tốt, tóc đen như vẩy mực xõa tung trên gối uyên ương, nhìn có chút tính trẻ con.

Hậu tri hậu giác phản ứng lại hai chữ “thỉnh an”, Thẩm Lệnh Thiện mới từ trên giường ngồi dậy, chỉ lộ ra một gương mặt đẹp ngọc nộn tinh xảo tới: “Bên ngoài tuyết rơi sao?”

Thanh âm mang theo vài phần lười biếng mới tỉnh ngủ, nghe có vài phần cảm giác mềm mại của tiểu hài tử.

Ngụy ma ma còn xem nàng là hài tử, cười cười liền nói: “Đúng vậy. Rơi suốt một đêm, lúc này vừa mới dừng.”

Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi nàng gả đến Tề quốc công phủ.

Thẩm Lệnh Thiện nghĩ, hướng tới cửa sổ bên kia nhìn thoáng qua, liền “Ân” một tiếng. Bên ngoài quá lạnh, nàng có chút không muốn dậy, nàng sớm đã sửa lại cái tật xấu ngủ nướng này, cũng không biết tại sao, gả đến Tề quốc công phủ, liền cầm lòng không đậu quay lại thói quen lười nhác. Thẩm Lệnh Thiện đem đệm chăn kéo ra, cảm thấy đại để là ngủ đến quá thoải mái, giường Lâm Lang Viện này so với bình thường còn muốn lớn hơn gấp hai, bên người lại không có ai, nàng một mình độc chiếm, ngủ như thế nào đều được.

Thẩm Lệnh Thiện từ trên giường đứng lên, nha hoàn bên ngoài sớm đã bê dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau mà đi vào. Lâm Lang Viện có gần 30 nha hoàn bà tử, bất quá Thẩm Lệnh Thiện vẫn quen Đan Chi cùng Bích Đào hầu hạ nàng, từ nhà mẹ đẻ lại đây, dùng tự nhiên thuận tay hơn.



Lau mặt súc miệng lúc xong, liền ngồi trước bàn trang điểm. Thẩm Lệnh Thiện mỹ mạo thanh tuyệt, là nhan sắc thế gian ít có. Vì tân hôn không lâu, ngày thường còn ăn mặc màu sắc tươi đẹp, càng thêm khiến nàng diễm sắc vô song.

Trang điểm xong, Thẩm Lệnh Thiện liền đi Thụy Hạc Đường của lão thái thái bên Đông viện thỉnh an.

Ra khỏi Lâm Lang Viện, gió lạnh liền giống dao nhỏ cắt ở trên mặt, sinh ra đau rát. Thẩm Lệnh Thiện kéo lại áo choàng da lông màu đỏ rực trên người, tiếp tục đi về phía trước.

Đi ngang qua tiểu đình bát giác ở hoa viên, phía sau liền truyền đến một cái thanh âm thanh thúy.

“…… Thẩm tỷ tỷ, Thẩm tỷ tỷ.”

Thẩm Lệnh Thiện bước chân dừng lại, xoay người sang chỗ khác, liền xem chỗ tuyết trắng mênh mang, một bóng xanh sẫm hướng tới nàng chạy tới. Tiểu gia hỏa vốn là sinh ra béo đô đô, ăn mặc một thân áo khoác thật dày, làm hắn càng thêm giống cái quả bóng nhỏ. Lúc này vội vã chạy tới, nhìn liền giống quả bóng nhỏ mượt mà lăn lại đây.

Hắn chạy đến trước mặt Thẩm Lệnh Thiện, mới ngẩng đầu lên ngọt ngào cười: “Thẩm tỷ tỷ cũng đi hỉnh an tổ mẫu sao?”

Tiểu gia hỏa đúng là Giang gia tiểu công tử Giang Vanh, ấu đệ của Tề Quốc Công Giang Dữ, mới tám tuổi.

Đi theo Giang Vanh phía sau là nhũ mẫu Lý mụ mụ, vội sửa lời nói: “Công tử lại gọi sai.”

“…… Nga.” Tiểu gia hỏa mở to mắt đen lúng liếng, lúc này mới phản ứng lại đây, hướng tới Thẩm Lệnh Thiện quy quy củ củ hành lễ, “Tẩu tẩu hảo.”

Thẩm Lệnh Thiện cảm thấy hắn thập phần đáng yêu, giơ tay sờ sờ hắn đầu, liền nói: “Chúng ta cùng đi đi.”

“Hảo a.” Giang Vanh cười cười nói.

Tiểu gia hỏa đi theo vài bước, mới dừng lại, nhấp nhấp môi, chần chờ hỏi: “Tẩu tẩu…… Ta có thể nắm tay tẩu không?” Thân phận của hắn cho phép, lại được dưỡng thực hảo, một khuôn mặt mập mạp, nhưng bên người toàn là bọn hạ nhân hầu hạ cũng tất cung tất kính, cũng không có người đặc biệt thân cận. Đôi mắt hắn rất sáng, “…… Trước kia thời điểm thỉnh an luôn là đụng tới Mậu ca nhi. Nhị thẩm thẩm luôn nắm tay hắn, ta cũng muốn có người nắm tay của ta.”

Giang gia đại gia cùng thê tử Nguyễn thị, bảy năm trước một lần ngoài ý muốn đã qua đời, lúc ấy Giang Vanh mới chỉ có nửa tuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương