“Dì ngoài cô con gái này, trong nhà còn có một con trai.
Cô con gái này sau này dì sẽ mang theo bên mình, con trai dì muốn giao phó nó lại cho con.”
Hồn ma lớn kéo hồn ma nhỏ, nói với Tần Niệm.
“Khụ—” Tần Niệm bị sặc nước bọt, suýt nữa thành hồn ma thứ ba, cô bất đắc dĩ nói.
“Dì, không phải con không muốn giúp, dì cũng thấy tình hình bây giờ rồi, con còn khó bảo vệ mình, làm sao có thể nuôi thêm con trai của dì nữa?”
Ngoài cửa phòng kia mới là người một nhà, còn cô là người ngoài, bước ra khỏi cửa này chưa chắc đã có chỗ ngủ, có khi phải ngủ ngoài đường.
Đã vậy mà còn mang theo đứa trẻ, có lẽ sẽ dễ dàng đi ăn xin hơn, nhưng Tần Niệm cũng không muốn bản thân trở nên thảm hại như thế!
Hồn ma cười một cái, bay đến gần Tần Niệm, đưa tay vuốt nhẹ lên trán cô, Tần Niệm chỉ cảm thấy một làn gió lạnh lướt qua, ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi.
"Bây giờ thì có lẽ đủ sức nuôi sống được rồi chứ?"
Tần Niệm mở mắt, đôi mắt tròn xoe như quả nho tràn đầy niềm vui.
"Dì yên tâm, từ nay về sau chỉ cần con có một miếng ăn thì em ấy cũng có một miếng ăn, em ấy chính là em trai ruột của con!"
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, người đứng đầu tiên là một phụ nữ cao gầy, gò má cao, cằm nhọn, má hõm sâu, trông rất dữ tợn.
"Thấy chưa, tôi đã nói cô ta không hề ngất xỉu mà, đang ở trong phòng nói nhảm một mình, may mà tai tôi thính!"
Mẹ Tần, Lâm Quý Mai chen vào từ phía sau, nhìn thấy Tần Niệm ngồi bình thường trên giường, mặt còn chưa kịp thu lại nụ cười, cũng tỏ ra nghi ngờ,
"Tần Niệm, con không ngất sao?"
"Con vừa mới tỉnh dậy." Tần Niệm phủ nhận.
Tần Niệm không làm điều này vì mình, nếu vì bản thân thì cô đã không cần nói nhiều.
Cô làm điều này là vì Tần Niệm trước đây, nguyên chủ thật sự đã ngất đi, hơn nữa còn đã mất.
"Sao mà trùng hợp vậy?"
Mạnh Ngọc Trân không chỉ nghi ngờ bằng lời nói, mà còn thể hiện rõ "tôi không tin" trên khuôn mặt.
" Chỉ Tần Niệm, không ngất cũng không sao, mọi người sẽ không trách tỷ đâu."
Giọng nói nhẹ nhàng sợ hãi là của Tần Thanh Thanh, Tần Thanh Thanh vừa bước vào phòng, quay lưng lại với mọi người, đứng ở phía trước, giọng nói vẫn dịu dàng và yếu đuối, nhưng Tần Niệm rõ ràng thấy trong mắt Tần Thanh Thanh có sự sắc bén và oán hận.
Như được kích hoạt một cơ chế quan trọng, Tần Niệm chợt nhớ ra đây là câu chuyện ngược mà cô đã đọc tối qua!
Là nữ chính sắp bị ngược đãi, sau khi biết mình không phải con ruột của Tần gia, nữ chính vẫn bám lấy Tần gia không đi.
Trước tiên dùng sắc đẹp của mình dụ dỗ con trai của xưởng, dẫn đến mang thai trước khi kết hôn, sau đó ưỡn bụng tìm đường chết muốn gả vào nhà xưởng trưởng, cuối cùng sẩy thai và trở thành trò cười cho cả nhà máy.
Nữ chính vào ngày con trai xưởng trưởng kết hôn đã treo cổ ở cái cây trước cửa nhà xưởng trưởng.
Tần Niệm...!thật là một kịch bản thần kỳ!
Vì để không lặp lại sai lầm của nữ chính cũng như để tránh xa cô gái trà xanh này đang có ý thù địch rõ ràng ở trước mắt này, Tần Niệm quyết định đứng dậy, cũng lắp bắp nói.
"Ba mẹ, anh cả! Con đã nghe hết lời của mọi người sau khi tỉnh lại rồi, ngần ấy năm mọi người đối xử với con ra sao con đều ghi tạc trong lòng, làm sao con có thể để mọi người khó xử được? Con sẽ đi ngay bây giờ, sau này sẽ thường xuyên về thăm mọi người."
Tần gia ở khu đại viện của xưởng máy móc này cũng thuộc dạng giàu có, Tần Đại Hải là chủ nhiệm phân xưởng, Lâm Quý Mai là nhân viên hậu cần, anh cả Tần Kiến Quốc và vợ Mạnh Ngọc Trân cũng làm việc tại xưởng và công đoàn nhà máy.
Tần Niệm tạm thời vẫn phải sống trong khu này, cô không muốn gây thù chuốc oán với Trần gia.
Hơn nữa, từ ký ức của nguyên chủ, trước đây Trần gia đối xử với nguyên chủ không tệ, bây giờ có dao động cũng là bình thường, chó còn bảo vệ con nữa là, không gì bằng máu mủ ruột rà.
Tần Thanh Thanh dường như không ngờ rằng Tần Niệm lại ra đi dứt khoát như vậy, nhất thời có chút bối rối, trong mắt lộ rõ sự lúng túng.
Ngược lại, Lâm Quý Mai nghe vậy thì lòng không đành, dù sao cũng là đứa con mình nuôi nấng bao nhiêu năm.
"Niệm Niệm, mẹ và cha còn đã bàn bạc rồi, nếu con muốn ở lại..."
"Đúng vậy, chị Niệm Niệm, cha mẹ đã đồng ý để chị ở lại rồi, chúng ta có thể ở chung một phòng, những thứ này chị vẫn có thể dùng thoải mái như trước đây, en không ngại đâu."
Nghe Lâm Quý Mai lên tiếng giữ lại, Tần Thanh Thanh lập tức thêm một câu.
Tần Thanh Thanh không tin Tần Niệm lòng tự trọng cao như vậy, nghe những lời như thế mà vẫn còn ở lại, dù sao Tần Niệm cũng là nữ chính kiêu ngạo trong truyện ngọt sủng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook