Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 64
Trong mắt Tống Trường Minh tất cả đều là oán độc, vẻ mặt càng là âm ngoan trước nay chưa từng có.
Vân Hoan lập tức giật mình đứng tại chỗ, nhưng Tư Niên phản ứng kịp, vội vàng móc khăn tay phủi váy Vân Hoan, Tống Trường Minh nhấc chân muốn đạp lên người Tư Niên. Tư Hoa thấy thế, một bước to tiến lên, hai tay ôm hắn kéo ra, Tống Trường Minh lại không cam lòng, há miệng cắn cổ tay Tư Hoa.
“A!” Tư Hoa cố hết sức, vội vàng buông tay, Tống Trường Minh theo nàng trượt xuống, ngồi bịch xuống đất, “oa’ một tiếng liền khóc, vừa khóc vừa gạt nước mắt khóc thét nói: “Đại tẩu bắt nạt ta! Minh ca nhi làm sai chuyện gì mà đại tẩu lại đánh ta như vậy!”
Tiếng khóc vĩ đại, hình như cố ý muốn dẫn người chú ý, quả thật cũng lấy được hiệu quả nhất định, chỉ mới một lát, hành lang nho nhỏ đã tụ tập không ít nha hoàn. Tiếp qua không lâu, Tôn di nương cũng dẫn người đến, thấy thế cũng lập tức rơi nước mắt, hắng giọng nói: “Hai nương con chúng ta sao mệnh khổ vậy đây, hu hu hu....”
Chuyện này liên tục từ đầu đến cuối thời gian cũng không dài, chỉ là chuyện đến quá nhanh, Vân Hoan không phản ứng kịp, đến khi phản ứng kịp tiến lên muốn kéo Tống Trường Minh, hắn lại quyết tâm ngồi dưới đất, thế nào cũng không chịu đứng lên, chỉ biết gào khóc.
Đến khi Tôn di nương đến, Vân Hoan ngược lại không nóng vội, đứng ở một bên xem hai người khóc, trong lòng cũng nổi lên từng đợt ghê tởm.
Đây rốt cuộc là dạng nữ nhân gì vậy? Ở trước mặt trượng phu thì đóng hiền lành quyến rũ, ở trước mặt nhi tử thì đóng từ ái yếu thế, ở trước mặt hạ nhân thì tâm cao khí ngạo ra vẻ chủ tử, gặp một người đổi một cái mặt nạ, nhưng sau khi xoay người lại vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thật sự hiền lành à? Nếu thật sự hiền lành, không phải là nên nghĩ một nhà hòa thuận sao? Vì sao suốt ngày châm ngòi thị phi, vì sao vì bảo toàn nhi tử của chính mình mà hạ cổ giết hại cốt nhục của trượng phu mình? Vì sao thiếu hụt tài vật của chung, trung gian kiếm lời túi tiền riêng?
Thật sự từ ái à? Nếu thật sự từ ái, không phải là nên nuôi dạy nhi tử thành lanh lợi nhu thuận, phúc tuệ song toàn sao? Nhìn bộ dáng lúc này của Tống Trường Minh thành cái gì nữa? Khóc lóc om sòm giả ngốc, đấm ngực, có khác gì người đàn bà chanh chua nơi phố chợ?
Có bộ dáng của chủ tử sao? Nếu thật có bộ dáng chủ tử, vì sao bọn hạ nhân vây xem bên cạnh không có một ai tiến lên kéo hai nương con bà ta, ngược lại xì xào bàn tán, mặt lộ vẻ châm chọc?
Mặt nạ này, cuối cùng cũng chỉ là mặt nạ thôi. Mà bộ mặt thật.... Không dùng được bao lâu, bộ mặt thật cũng sẽ chỉ ra người.
Trận khôi hài này..... Tống Trường Minh gào khóc một hồi, dùng khóe mắt liếc Vân Hoan một cái, thấy Vân Hoan không chút nhúc nhích, xoay người bổ nhào vào trên người Tôn di nương, khóc lớn nói: “Nương, chúng ta tìm tổ mẫu nói rõ lí lẽ đi! Vì sao tẩu tử bắt nạt ta như vậy? Hu hu.....”
“Thật sự muốn đi à?” Vân Hoan thản nhiên nói.
“Vì sao không đi, hu hu, nương, ta đau!” Tống Trường Minh khóc nói.
“Vậy thì đi thôi.” Vân Hoan cười lạnh.
“Hả?” Tống Trường Minh ngẩn ra, Vân Hoan nói: “Làm tẩu tử mà lại bắt nạt tiểu thúc nhỏ tuổi, ngay chính ta cũng áy náy, huống chi ngươi. Một khi đã như vậy, chúng ta liền đến trước mặt lão thái thái, phu nhân nói rõ ràng, muốn trừng trị như thế nào phải xem lão thái thái rồi. Tư Niên, Tư Hoa, còn xem cái gì, di nương và tiểu thúc bị đánh đến không đứng dậy nổi, các ngươi còn không đi lên đỡ dậy?”
Chán ghét trên mặt Vân Hoan quá mức rõ ràng, mắt thấy người càng đến càng nhiều, Tư Hoa Tư Niên cũng thấy không ổn, vươn tay đỡ Tống Trường Minh và Tôn di nương. Tống Trường Minh còn nhỏ, bị xách lên, Tôn di nương lại giãy dụa không đứng dậy, Vân Hoan bĩu môi, giương giọng cả giận nói: “Các ngươi đều đứng đấy làm gì, còn không đỡ di nương dậy!”
Người chung quanh tháy nãi nãi ra lệnh, lát sau có hai gia đinh đi đến, kéo Tôn di nương dậy liền đi. Dọc theo đường đi, Tống Trường Minh và Tôn di nương không giống như được dìu đi, mà như bị trói đi. Tống Trường Minh còn nhỏ không hiểu, Tôn di nương lại hiểu được ba phần, trong lòng không khỏi lo sợ không yên, ngừng bước chân nói: “Ta nghĩ lại rồi, vốn cũng không phải chuyện to tát gì, chúng ta vẫn đừng nên đến làm phiền lão thái thái và phu nhân thì hơn, Đại nãi nãi....”
“Vậy sao được.” Vân Hoan cười lạnh nói: “Chuyện hôm nay không nói rõ ràng, tội danh ta làm tẩu tử lại bắt nạt tiểu thúc liền xác định, tội danh này ta đảm đương không nổi!”
“Đúng, phải nói rõ ràng. Để tổ mẫu thay ta xả cơn giận này!” Tống Trường Minh hồn nhiên chưa rõ, vẫn mạnh miệng nói.
“Ngươi thì biết cái gì!” Tôn di nương hung hăng liếc mắt nhìn Tống Trường Minh, ý muốn kéo Tống Trường Minh đi, mấy gia đinh này dưới lệnh của Vân Hoan, nửa lôi nửa kéo hai người đến trong viện lão thái thái.
Lão thái thái đã sớm nghe được tiếng gió, thấy thế quát lớn nói: “Lần này lại nháo thành bộ dáng gì đây!”
Tôn di nương rụt cổ cúi đầu quỳ, thỉnh thoảng còn nấc hai tiếng, Vân Hoan cũng không nói chuyện, đứng ở một bên, Tống Trường Minh nhìn thấy lão thái thái, lau nước mắt khóc nói: “Tổ mẫu, vừa rồi tôn nhi đi đường không cẩn thận đụng vào tẩu tử, tôn nhi tự biết không đúng, nhưng là nha hoàn của tẩu tử lại đánh tôn nhi đầu váng mắt hoa, cánh tay cũng xanh tím, tổ mẫu người xem, hu hu, tổ mẫu phải thay tôn nhi làm chủ a....”
Lão thái thái nheo mắt nhìn Tống Trường Minh, quả nhiên, trên cánh tay có một khối xanh, trên mặt tất cả đều là nước mắt. Lão thái thái không khỏi đau lòng, quay đầu nhìn Vân Hoan, nàng không nói câu nào, mặt hiện lên giận dữ, trâm cài trên đàu tuy đã sửa sang lại nhưng vẫn có chút loạn, trên vạt váy rõ ràng có mỡ. Chú ý đến ánh mắt lão thái thái, Vân Hoan dùng tay che chỗ có mỡ.
Lão thái thái lại nhìn Tư Niên Tư Hoa, hai người đều là một thân chật vật, trên tay Tư Hoa còn cầm hộp đựng thức ăn, nhìn kĩ còn rớt một miếng nước sơn. Tư Niên bĩu môi, thấp giọng nói thầm: “Đại nãi nãi cố ý làm món gạch cua nấu yến mạch cho lão thái thái, toàn bộ bị rơi xuống đất rồi....”
“Đại tẩu ngươi đánh ngươi?” Lão thái thái nheo mắt, không xác định lại nhìn về phía Tôn di nương.
Chuyện đến nước này, không diễn cũng phải diễn rồi. Tôn di nương nghĩ ngang, khóc nói: “Khi ta đến nơi, Minh ca nhi đã ngã trên mặt đất khóc nức nở. Dù ta không nhìn đến chuyện xảy ra, nhưng Minh ca nhi còn nhỏ như vậy, hắn còn có thể nói dối hay sao? Có lẽ là lúc trước ta đắc tội Đại nãi nãi, Đại nãi nãi nhìn hai nương con chúng ta không thuận mắt. Nhưng Minh ca nhi vẫn còn là một đứa nhỏ mà, có chuyện gì không thể nói rõ ràng, lại phải ra tay? Cầu lão thái thái làm chủ cho hai nương con chúng ta!”
“Minh ca nhi, Đại tẩu ngươi thật sự đánh ngươi sao?” Lão thái thái hỏi lại.
“Đánh!” Tống Trường Minh ngạnh cổ đáp.
“Hoan nhi, ngươi quỳ xuống cho ta!” Lão thái thái ra lệnh, rất có khí phách, Hướng Vân Hoan miệng hơi giật giật, phịch một cái quỳ xuống đất, dư quang khóe mắt còn có thể nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Tôn di nương và Tống Trường Minh.
Trong phòng mùi đàn hương nồng đạm, Vân Hoan xoa xoa cái mũi, đầu có chút choáng váng.
“Hôm nay nếu thật là tẩu tử ngươi đánh ngươi, vậy nàng chính là bắt nạt ấu đệ, vô đức vô lương. Minh ca nhi, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, thật là tẩu tử ngươi xui khiến nha hoàn đánh ngươi?” Giờ khắc này giọng lão thái thái nghe qua giống như thanh âm trên trời, lại vô cùng nghiêm khắc.
Dù là Tống Trường Minh có ngốc, dưới lão thái thái nhiều lần lặp đi lặp lại truy hỏi, hắn cũng cảm thấy có chút khác thường. Hắn ngẩng đầu nhìn lão thái thái, ánh mắt bà sáng quắc dừng trên người hắn, giống như muốn đốt ra một cái hố trên người hắn. Tống Trường Minh có một loại cảm giác không thể che giấu, hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, kiên định vừa rồi ngược lại biến thành chần chờ: “Tổ mẫu, có lẽ tẩu tử cũng không phải cố ý, là tôn nhi không hiểu chuyện, chọc giận tẩu tử.”
“Đánh chính là đánh! Có gì mà cố ý hay không!” Lão thái thái nheo mắt dựa ra sau, nói với bà tử bên người: “Phái người đi hỏi người gác cổng xem lão gia đã trở về hay chưa, nếu đã trở lại thì bảo hắn đến đây. Ngươi lại đi một chuyến mời phu nhân đến đây.”
Trời, chuyện này nháo lớn. Tôn di nương trong đầu nổi trống, ngẩng đầu nhìn lão thái thái, lão hồ ly này không biết tính toán cái gì. Cái loại dự cảm xấu này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cả người Tôn di nương không thoải mái.
Lúc này Tống Trường Minh cũng đứng ngồi không yên, hắn vốn chỉ muốn cho lão thái thái mắng Vân Hoan một chút thay mình và mẫu thân hả giận. Nhưng là việc này mà nháo đến chỗ cha và phu nhân, tất cả liền không cần nói nữa. Hắn bất an kéo tay Tôn di nương, Tôn di nương lắc lắc đầu.
Thời gian chờ đợi lâu như vậy, Vân Hoan xoa xoa đầu gối của mình, đau. Bên ngoài lục tục truyền đến tiếng bước chân, Tống Nguyên Niên đi đầu vào thấy trong phòng quỳ trên mặt đất, đầu tiên là ‘ơ’ một tiếng, Vương thị cùng đi theo vào cũng ngẩn ra.
Cũng không biết là ai, lại đi gọi Tống Trường Bình đến đây, thấy Vân Hoan ủy khuất quỳ gối một bên, không khỏi nhíu mày.
Vương thị hành lễ hỏi: “Mẫu thân, đây là sao vậy....”
Lão thái thái cười lạnh một tiếng, cao giọng nói với Tống Trường Minh: “Minh ca nhi, ngươi vừa rồi không phải bụng đầy ủy khuất sao? Đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa nói với phụ thân và mẫu thân ngươi.”
“Tổ mẫu....” Tống Trường Minh hơi run run.
“Nói!”
Lão thái thái quát một tiếng, Tống Trường Minh lại không dám trì hoãn, nức nở lặp lại lời vừa nói một lần, bởi vì quá mức hoảng hốt, đầu lưỡi cong lên, nhiều lần nói lắp.
Dù là Tống Trường Bình cũng nhìn ra manh mối, cung kính quỳ xuống bên người Vân Hoan, thẳng lưng nói với Lão thái thái: “Tổ mẫu, người khác ta không biết, nhưng Vân Hoan nhất định sẽ không làm ra chuyện bắt nạt ấu đệ.”
“Hoan nhi, ngươi nói đi.” Lão thái thái hỏi Vân Hoan, lúc này, Vân Hoan giật giật hai đầu gối quỳ chết lặng, ngẩng đầu nhìn vào mắt lão thái thái, lại cúi đầu, “Hoan nhi không lời nào để nói.”
Lão thái thái vừa lòng cười cười, lập tức gạt cốc trà trên bàn, cốc trà rơi xuống đất, choang một tiếng, tất cả người ở đây bao gồm cả Tống Nguyên Niên đều cứng đờ, không dám thở mạnh, lại nghe lão thái thái cả giận nói: “Giỏi giỏi, các ngươi một người miệng lưỡi liến thoắng, một người tránh không nói, đều nghĩ muốn gạt bà già này thế nào đúng không? Ta dù già rồi, nhưng ta chưa mù chưa điếc! Các ngươi không nói, coi ta cái gì cũng không biết sao? Triệu Tiểu Nhị, ngươi đi ra!”
Từ trong noãn các của lão thái thái có một người mặt đầy tươi cười đi ra, bên miệng còn mang theo cặn bã khả nghi. Triệu Du Hoán lau mép, than thở nói: “Trà bánh trong phòng lão thái thái là vị sư phụ nào làm vậy, thật là trà bánh này chỉ có trên trời, nhân gian nào được thường thức mấy lần. Nếu lão thái thái cho phép, ta liền dẫn theo vị sư phụ này về trong phủ luôn.”
Đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, Triệu Du Hoán ‘a’ một tiếng, vội vàng quỳ xuống, nói: “Ta ở bên trong ăn đến hồ đồ, lão thái thái đây là giận gì vậy, sao đều quỳ cả rồi? Tất cả mọi người quỳ, sao ta không biết xấu hổ mà đứng đây.”
Vân Hoan lập tức giật mình đứng tại chỗ, nhưng Tư Niên phản ứng kịp, vội vàng móc khăn tay phủi váy Vân Hoan, Tống Trường Minh nhấc chân muốn đạp lên người Tư Niên. Tư Hoa thấy thế, một bước to tiến lên, hai tay ôm hắn kéo ra, Tống Trường Minh lại không cam lòng, há miệng cắn cổ tay Tư Hoa.
“A!” Tư Hoa cố hết sức, vội vàng buông tay, Tống Trường Minh theo nàng trượt xuống, ngồi bịch xuống đất, “oa’ một tiếng liền khóc, vừa khóc vừa gạt nước mắt khóc thét nói: “Đại tẩu bắt nạt ta! Minh ca nhi làm sai chuyện gì mà đại tẩu lại đánh ta như vậy!”
Tiếng khóc vĩ đại, hình như cố ý muốn dẫn người chú ý, quả thật cũng lấy được hiệu quả nhất định, chỉ mới một lát, hành lang nho nhỏ đã tụ tập không ít nha hoàn. Tiếp qua không lâu, Tôn di nương cũng dẫn người đến, thấy thế cũng lập tức rơi nước mắt, hắng giọng nói: “Hai nương con chúng ta sao mệnh khổ vậy đây, hu hu hu....”
Chuyện này liên tục từ đầu đến cuối thời gian cũng không dài, chỉ là chuyện đến quá nhanh, Vân Hoan không phản ứng kịp, đến khi phản ứng kịp tiến lên muốn kéo Tống Trường Minh, hắn lại quyết tâm ngồi dưới đất, thế nào cũng không chịu đứng lên, chỉ biết gào khóc.
Đến khi Tôn di nương đến, Vân Hoan ngược lại không nóng vội, đứng ở một bên xem hai người khóc, trong lòng cũng nổi lên từng đợt ghê tởm.
Đây rốt cuộc là dạng nữ nhân gì vậy? Ở trước mặt trượng phu thì đóng hiền lành quyến rũ, ở trước mặt nhi tử thì đóng từ ái yếu thế, ở trước mặt hạ nhân thì tâm cao khí ngạo ra vẻ chủ tử, gặp một người đổi một cái mặt nạ, nhưng sau khi xoay người lại vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thật sự hiền lành à? Nếu thật sự hiền lành, không phải là nên nghĩ một nhà hòa thuận sao? Vì sao suốt ngày châm ngòi thị phi, vì sao vì bảo toàn nhi tử của chính mình mà hạ cổ giết hại cốt nhục của trượng phu mình? Vì sao thiếu hụt tài vật của chung, trung gian kiếm lời túi tiền riêng?
Thật sự từ ái à? Nếu thật sự từ ái, không phải là nên nuôi dạy nhi tử thành lanh lợi nhu thuận, phúc tuệ song toàn sao? Nhìn bộ dáng lúc này của Tống Trường Minh thành cái gì nữa? Khóc lóc om sòm giả ngốc, đấm ngực, có khác gì người đàn bà chanh chua nơi phố chợ?
Có bộ dáng của chủ tử sao? Nếu thật có bộ dáng chủ tử, vì sao bọn hạ nhân vây xem bên cạnh không có một ai tiến lên kéo hai nương con bà ta, ngược lại xì xào bàn tán, mặt lộ vẻ châm chọc?
Mặt nạ này, cuối cùng cũng chỉ là mặt nạ thôi. Mà bộ mặt thật.... Không dùng được bao lâu, bộ mặt thật cũng sẽ chỉ ra người.
Trận khôi hài này..... Tống Trường Minh gào khóc một hồi, dùng khóe mắt liếc Vân Hoan một cái, thấy Vân Hoan không chút nhúc nhích, xoay người bổ nhào vào trên người Tôn di nương, khóc lớn nói: “Nương, chúng ta tìm tổ mẫu nói rõ lí lẽ đi! Vì sao tẩu tử bắt nạt ta như vậy? Hu hu.....”
“Thật sự muốn đi à?” Vân Hoan thản nhiên nói.
“Vì sao không đi, hu hu, nương, ta đau!” Tống Trường Minh khóc nói.
“Vậy thì đi thôi.” Vân Hoan cười lạnh.
“Hả?” Tống Trường Minh ngẩn ra, Vân Hoan nói: “Làm tẩu tử mà lại bắt nạt tiểu thúc nhỏ tuổi, ngay chính ta cũng áy náy, huống chi ngươi. Một khi đã như vậy, chúng ta liền đến trước mặt lão thái thái, phu nhân nói rõ ràng, muốn trừng trị như thế nào phải xem lão thái thái rồi. Tư Niên, Tư Hoa, còn xem cái gì, di nương và tiểu thúc bị đánh đến không đứng dậy nổi, các ngươi còn không đi lên đỡ dậy?”
Chán ghét trên mặt Vân Hoan quá mức rõ ràng, mắt thấy người càng đến càng nhiều, Tư Hoa Tư Niên cũng thấy không ổn, vươn tay đỡ Tống Trường Minh và Tôn di nương. Tống Trường Minh còn nhỏ, bị xách lên, Tôn di nương lại giãy dụa không đứng dậy, Vân Hoan bĩu môi, giương giọng cả giận nói: “Các ngươi đều đứng đấy làm gì, còn không đỡ di nương dậy!”
Người chung quanh tháy nãi nãi ra lệnh, lát sau có hai gia đinh đi đến, kéo Tôn di nương dậy liền đi. Dọc theo đường đi, Tống Trường Minh và Tôn di nương không giống như được dìu đi, mà như bị trói đi. Tống Trường Minh còn nhỏ không hiểu, Tôn di nương lại hiểu được ba phần, trong lòng không khỏi lo sợ không yên, ngừng bước chân nói: “Ta nghĩ lại rồi, vốn cũng không phải chuyện to tát gì, chúng ta vẫn đừng nên đến làm phiền lão thái thái và phu nhân thì hơn, Đại nãi nãi....”
“Vậy sao được.” Vân Hoan cười lạnh nói: “Chuyện hôm nay không nói rõ ràng, tội danh ta làm tẩu tử lại bắt nạt tiểu thúc liền xác định, tội danh này ta đảm đương không nổi!”
“Đúng, phải nói rõ ràng. Để tổ mẫu thay ta xả cơn giận này!” Tống Trường Minh hồn nhiên chưa rõ, vẫn mạnh miệng nói.
“Ngươi thì biết cái gì!” Tôn di nương hung hăng liếc mắt nhìn Tống Trường Minh, ý muốn kéo Tống Trường Minh đi, mấy gia đinh này dưới lệnh của Vân Hoan, nửa lôi nửa kéo hai người đến trong viện lão thái thái.
Lão thái thái đã sớm nghe được tiếng gió, thấy thế quát lớn nói: “Lần này lại nháo thành bộ dáng gì đây!”
Tôn di nương rụt cổ cúi đầu quỳ, thỉnh thoảng còn nấc hai tiếng, Vân Hoan cũng không nói chuyện, đứng ở một bên, Tống Trường Minh nhìn thấy lão thái thái, lau nước mắt khóc nói: “Tổ mẫu, vừa rồi tôn nhi đi đường không cẩn thận đụng vào tẩu tử, tôn nhi tự biết không đúng, nhưng là nha hoàn của tẩu tử lại đánh tôn nhi đầu váng mắt hoa, cánh tay cũng xanh tím, tổ mẫu người xem, hu hu, tổ mẫu phải thay tôn nhi làm chủ a....”
Lão thái thái nheo mắt nhìn Tống Trường Minh, quả nhiên, trên cánh tay có một khối xanh, trên mặt tất cả đều là nước mắt. Lão thái thái không khỏi đau lòng, quay đầu nhìn Vân Hoan, nàng không nói câu nào, mặt hiện lên giận dữ, trâm cài trên đàu tuy đã sửa sang lại nhưng vẫn có chút loạn, trên vạt váy rõ ràng có mỡ. Chú ý đến ánh mắt lão thái thái, Vân Hoan dùng tay che chỗ có mỡ.
Lão thái thái lại nhìn Tư Niên Tư Hoa, hai người đều là một thân chật vật, trên tay Tư Hoa còn cầm hộp đựng thức ăn, nhìn kĩ còn rớt một miếng nước sơn. Tư Niên bĩu môi, thấp giọng nói thầm: “Đại nãi nãi cố ý làm món gạch cua nấu yến mạch cho lão thái thái, toàn bộ bị rơi xuống đất rồi....”
“Đại tẩu ngươi đánh ngươi?” Lão thái thái nheo mắt, không xác định lại nhìn về phía Tôn di nương.
Chuyện đến nước này, không diễn cũng phải diễn rồi. Tôn di nương nghĩ ngang, khóc nói: “Khi ta đến nơi, Minh ca nhi đã ngã trên mặt đất khóc nức nở. Dù ta không nhìn đến chuyện xảy ra, nhưng Minh ca nhi còn nhỏ như vậy, hắn còn có thể nói dối hay sao? Có lẽ là lúc trước ta đắc tội Đại nãi nãi, Đại nãi nãi nhìn hai nương con chúng ta không thuận mắt. Nhưng Minh ca nhi vẫn còn là một đứa nhỏ mà, có chuyện gì không thể nói rõ ràng, lại phải ra tay? Cầu lão thái thái làm chủ cho hai nương con chúng ta!”
“Minh ca nhi, Đại tẩu ngươi thật sự đánh ngươi sao?” Lão thái thái hỏi lại.
“Đánh!” Tống Trường Minh ngạnh cổ đáp.
“Hoan nhi, ngươi quỳ xuống cho ta!” Lão thái thái ra lệnh, rất có khí phách, Hướng Vân Hoan miệng hơi giật giật, phịch một cái quỳ xuống đất, dư quang khóe mắt còn có thể nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Tôn di nương và Tống Trường Minh.
Trong phòng mùi đàn hương nồng đạm, Vân Hoan xoa xoa cái mũi, đầu có chút choáng váng.
“Hôm nay nếu thật là tẩu tử ngươi đánh ngươi, vậy nàng chính là bắt nạt ấu đệ, vô đức vô lương. Minh ca nhi, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, thật là tẩu tử ngươi xui khiến nha hoàn đánh ngươi?” Giờ khắc này giọng lão thái thái nghe qua giống như thanh âm trên trời, lại vô cùng nghiêm khắc.
Dù là Tống Trường Minh có ngốc, dưới lão thái thái nhiều lần lặp đi lặp lại truy hỏi, hắn cũng cảm thấy có chút khác thường. Hắn ngẩng đầu nhìn lão thái thái, ánh mắt bà sáng quắc dừng trên người hắn, giống như muốn đốt ra một cái hố trên người hắn. Tống Trường Minh có một loại cảm giác không thể che giấu, hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, kiên định vừa rồi ngược lại biến thành chần chờ: “Tổ mẫu, có lẽ tẩu tử cũng không phải cố ý, là tôn nhi không hiểu chuyện, chọc giận tẩu tử.”
“Đánh chính là đánh! Có gì mà cố ý hay không!” Lão thái thái nheo mắt dựa ra sau, nói với bà tử bên người: “Phái người đi hỏi người gác cổng xem lão gia đã trở về hay chưa, nếu đã trở lại thì bảo hắn đến đây. Ngươi lại đi một chuyến mời phu nhân đến đây.”
Trời, chuyện này nháo lớn. Tôn di nương trong đầu nổi trống, ngẩng đầu nhìn lão thái thái, lão hồ ly này không biết tính toán cái gì. Cái loại dự cảm xấu này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cả người Tôn di nương không thoải mái.
Lúc này Tống Trường Minh cũng đứng ngồi không yên, hắn vốn chỉ muốn cho lão thái thái mắng Vân Hoan một chút thay mình và mẫu thân hả giận. Nhưng là việc này mà nháo đến chỗ cha và phu nhân, tất cả liền không cần nói nữa. Hắn bất an kéo tay Tôn di nương, Tôn di nương lắc lắc đầu.
Thời gian chờ đợi lâu như vậy, Vân Hoan xoa xoa đầu gối của mình, đau. Bên ngoài lục tục truyền đến tiếng bước chân, Tống Nguyên Niên đi đầu vào thấy trong phòng quỳ trên mặt đất, đầu tiên là ‘ơ’ một tiếng, Vương thị cùng đi theo vào cũng ngẩn ra.
Cũng không biết là ai, lại đi gọi Tống Trường Bình đến đây, thấy Vân Hoan ủy khuất quỳ gối một bên, không khỏi nhíu mày.
Vương thị hành lễ hỏi: “Mẫu thân, đây là sao vậy....”
Lão thái thái cười lạnh một tiếng, cao giọng nói với Tống Trường Minh: “Minh ca nhi, ngươi vừa rồi không phải bụng đầy ủy khuất sao? Đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa nói với phụ thân và mẫu thân ngươi.”
“Tổ mẫu....” Tống Trường Minh hơi run run.
“Nói!”
Lão thái thái quát một tiếng, Tống Trường Minh lại không dám trì hoãn, nức nở lặp lại lời vừa nói một lần, bởi vì quá mức hoảng hốt, đầu lưỡi cong lên, nhiều lần nói lắp.
Dù là Tống Trường Bình cũng nhìn ra manh mối, cung kính quỳ xuống bên người Vân Hoan, thẳng lưng nói với Lão thái thái: “Tổ mẫu, người khác ta không biết, nhưng Vân Hoan nhất định sẽ không làm ra chuyện bắt nạt ấu đệ.”
“Hoan nhi, ngươi nói đi.” Lão thái thái hỏi Vân Hoan, lúc này, Vân Hoan giật giật hai đầu gối quỳ chết lặng, ngẩng đầu nhìn vào mắt lão thái thái, lại cúi đầu, “Hoan nhi không lời nào để nói.”
Lão thái thái vừa lòng cười cười, lập tức gạt cốc trà trên bàn, cốc trà rơi xuống đất, choang một tiếng, tất cả người ở đây bao gồm cả Tống Nguyên Niên đều cứng đờ, không dám thở mạnh, lại nghe lão thái thái cả giận nói: “Giỏi giỏi, các ngươi một người miệng lưỡi liến thoắng, một người tránh không nói, đều nghĩ muốn gạt bà già này thế nào đúng không? Ta dù già rồi, nhưng ta chưa mù chưa điếc! Các ngươi không nói, coi ta cái gì cũng không biết sao? Triệu Tiểu Nhị, ngươi đi ra!”
Từ trong noãn các của lão thái thái có một người mặt đầy tươi cười đi ra, bên miệng còn mang theo cặn bã khả nghi. Triệu Du Hoán lau mép, than thở nói: “Trà bánh trong phòng lão thái thái là vị sư phụ nào làm vậy, thật là trà bánh này chỉ có trên trời, nhân gian nào được thường thức mấy lần. Nếu lão thái thái cho phép, ta liền dẫn theo vị sư phụ này về trong phủ luôn.”
Đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, Triệu Du Hoán ‘a’ một tiếng, vội vàng quỳ xuống, nói: “Ta ở bên trong ăn đến hồ đồ, lão thái thái đây là giận gì vậy, sao đều quỳ cả rồi? Tất cả mọi người quỳ, sao ta không biết xấu hổ mà đứng đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook