Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 62
Vân Hoan lập tức cả kinh, trợn tròn mắt nhìn ra bên ngoài, không thể tin được hô nhỏ: “Là nàng? Làm sao có thể! Nàng ta từ nhỏ đã đi theo bên cạnh chàng mà.”
Tống Trường Bình cười lạnh, đối bên ngoài giơ tay lên, Thạch đầu hiểu ý, dẫn Lục La tiến vào. Lục La đã ăn mấy gậy, giọng nói vốn còn có thể vang vọng phía chân trời, hiện nay chỉ có thể dựa vào bản năng cúi đầu kêu rên. Vân Hoan tập trung nhìn vào, một cô nương gia tốt đẹp, lúc này tóc mai tán loạn, mặt đầy nước mắt, khi bị người dẫn tới, nâng ánh mắt lên lại gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, như là hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.
Vân Hoan bị ánh mắt này nhìn sởn gai ốc, không khỏi cả giận nói: “Ngươi trừng ta làm gì!”
“Phì.” Lục La kiên cường chống đỡ thân mình muốn phì một ngụm, tiếc rằng vô lực, chỉ có thể nằm sấp ngẩng đầu ưu thương nhìn Tống Trường Bình nói: “Đại gia, vì sao lại đối đãi với ta như vậy!”
Cô nương này ngay cả giờ phút này đã cùng đường bí lối, lại chật vật đến không thể chật vật hơn nữa, nhưng trong ánh mắt đó, tràn đầy tình yêu tuyệt vọng, hận không thể hận, yêu không thể yêu, hơn ba phần điềm đạm đáng yêu, dù là Vân Hoan nhìn cũng thấy mềm lòng. Thế nhưng nghĩ đến người trong mắt nàng ta là tướng công mình, trái tim Vân Hoan không khỏi rắn thêm mấy phần.
Vân Hoan vội vàng ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình, hắn chỉ mặt không biểu cảm nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Lục La, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
“Ta sai?” Lục La cười ha ha, thấp giọng nói: “Ta sai lầm nhất, chỉ là yêu ngươi mà thôi. Đại gia.... Trường, Trường Bình..... Ta chỉ là vì quá yêu chàng.”
Lục La giãy dụa muốn đến kéo góc áo Tống Trường Bình, Tống Trường Bình dịch chân, Thạch đầu xoay người kéo nàng ta ra, thấp giọng mắng: “Tục danh của Đại gia ngươi cũng dám gọi ra miệng, ta thấy ngươi thật sự bị choáng váng rồi!”
“Vì sao ta không thể gọi!” Lục La lau mặt, lại còn ‘ha ha’ hai tiếng, giống như bàn chân đột nhiên xẹt qua mặt đất phát ra thanh âm bén nhọn mà chói tai: “Một năm kia ta dũng cảm quên mình thay Đại gia chịu một đao, Đại gia chính miệng nói sẽ đối đãi ta như muội muội ruột, Đại gia, ngài phụ ta! Ta cứu ngài một mạng, hôm nay ngài lại đối đãi ta như thế! Tống Trường Bình, ngươi không phải người!”
“Ngươi câm miệng!” Lần này, tức giận lại là Thạch đầu. Lục La từng đã nụ cười như hoa, giờ triệt để biến thành một bà điên, hắn vừa giận lại vừa tiếc, cực kỳ ai ai là Tống Trường Bình nhắc hắn sự thật – đã từng là một Lục La tốt, đều là tận lực vì cái này.
Thạch đầu đã từng yêu thầm Lục La, đến khi lấy lại tinh thần, lại là một tiếng khóc thút thít.
Mặt khác của nụ cười như hoa, là nụ cười giấu đao.
“Người trong phủ đều nói ngươi cứu Đại gia một mạng, nói nhiều, hay là cả ngươi cũng quên ngươi bị thương thế nào. Năm ấy Đại gia cải trang trà trộn vào hang thổ phỉ, là ngươi cứ nói ngươi lo cho Đại gia, lén lút đi theo, thế này mới bại lộ hành tung của Đại gia, suýt nữa làm hại hai người đều không về được. Nếu chỉ có một mình Đại gia, dựa vào công phu của ngài, ngài ấy đương nhiên có thể toàn thân mà lui, lại cứ nhiều hơn một ngươi! Ngươi ôm tâm tư gì đi chắn một đao đó hiện giờ ta mới suy nghĩ kỹ càng!” Thạch đầu trợn mắt, trong mắt rõ ràng là đau thương và tức giận.
“Ta có thể ôm tâm tư gì! Ngươi ngậm máu phun người!”
“Ta có ngậm máu phun người hay không trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Thạch đầu quyết đoán ngắt lời nàng ta, cười lạnh nói: “Sau ngày ấy, tất cả trên dưới quý phủ đều coi ngươi là ân nhân cứu mạng Đại gia, Đại gia cũng đồng ý coi ngươi như muội muội ruột, những năm gần đây, ngài ấy quả thật cũng đối đãi ngươi đúng như thế. Nhưng ngươi đâu? Làm toàn những chuyện không bằng heo chó! Bên ngoài thì tung lời đồn về thiếu nãi nãi, bên trong phủ thì nhảy lên nhảy xuống châm ngòi ly gián, Đại gia khoan dung, an bày cho ngươi đường lui, đưa ngươi ra phủ, ngươi khen ngược, vụng trộm nghĩ biện pháp trở lại phủ gây sóng gió. Lục La... Ta quả là....” Thạch đầu mặt đỏ lên, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Ta vì trước đây ta từng ái mộ ngươi mà cảm thấy mất mặt!”
“Đó là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta.” Lục La lạnh lùng trả lời, giãy dụa bò dậy, nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, hai hàng nước mắt rơi xuống mặt đất tạo thành một vệt nước mờ mờ.
“Năm ấy ta cùng ngài đi hang thổ phỉ, quả thật là lo lắng cho ngài, khi tiến lên chắn đao, ta cũng là thật lòng thật ý, lúc đó chỉ nghĩ không thể để ngài bị thương. Đại gia, người khác nói thế nào cũng được, nhưng tình cảm ta dành cho ngài chưa bao giờ biến đổi. Ngài tin Lục La một lần đi.”
“Ta tin.” Tống Trường Bình đáp, tay khẽ gõ xuống mặt bàn, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, nói: “Nhưng là lần này, ta cũng vẫn không thể bỏ qua cho ngươi. Lục La, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, từ nay về sau ta ngươi không còn liên quan. Hiện giờ ngươi trở về, ngươi với ta, chỉ là nha hoàn mà thôi. Có mấy khoản nợ, hai ta vốn nên tính toán rõ ràng, ta đã cho ngươi một cơ hội rồi thì sẽ không có lần thứ hai. Lục La, ngươi đến Thanh Vân trại thay người trong trại giặt quần áo đi.”
Thanh Vân trại.... Lục La đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
Thanh Vân trại, chính là nơi là Tống Trường Bình từng tiêu diệt, chỗ xa xôi, ngày hè còn nóng hơn cả lò lửa, cả ngày phơi nắng lột một tầng da, vào ngày đông tuyết trắng bao phủ, mấy lớp quần áo mùa đông cũng không chắn được giá lạnh. Những cái đó không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là người trong trại, những người đó chính là bị Tống Trường Bình chiêu an xong thừa lại, bị triều đình nghiêm lệnh đóng trên núi – người người lưng hùm vai gấu, người người bộ mặt dữ tợn. Bọn họ hận Tống Trường Bình, cũng hận nàng ta, nếu nàng ta đi, chỉ sợ bị chôn sống lột một tầng da.
Đây là để nàng ta chịu đủ khốn khổ.
Nàng ta không cần đi... Lục La hoảng sợ lắc đầu. Trong lúc nhất thời không biết lấy khí lực ở đâu ra, túm được vạt áo Tống Trường Bình cầu xin nói: “Đại gia ta không đi... Sau này ngài nói gì ta cũng nghe, ngài bảo ta làm gì cũng được. Nãi nãi.... Nãi nãi ta cầu ngài.”
Đoán chừng thật sự là bị choáng váng, Lục La vậy mà quên mất nàng ta hận nhất chính là Hướng Vân Hoan, ngược lại quay ra cầu nàng.
Vân Hoan hơi hơi xoay người đi, làm như không nghe thấy.
Tống Trường Bình khoát tay ý bảo mọi người tản đi, chỉ còn lại Thạch đầu và Vân Hoan, sau đó thản nhiên lấy ra từ trong tay áo một bình nhỏ màu xanh, đặt trước mặt Lục La. Lục La ngẩn ra, lúc này cũng sững sờ giống như tảng đá bên ngoài kia.
“bên trong là cái gì, chỉ sợ ngươi còn biết rõ hơn ta, Lục La.” Tống Trường Bình thở dài một tiếng, nói: “Khi đó ta đột nhiên trúng cổ, ta từng hoài nghi tất cả mọi người bên cạnh, nhưng là chưa từng nghi ngờ ngươi. Ta vẫn cho là, mặc kệ ngươi nghĩ muốn cái gì, ngươi tuyệt sẽ không hại ta.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ muốn hại ngài.” Cái kia giống như ma chú Lục La, tinh thần Lục La ổn định lại, nàng ta cúi đầu, lúc này lại giống như bị rút mất hồn, còn rơi nước mắt. Từ lâu đến nây lọ nhỏ màu xanh này giống như bóng đè đè nàng ta không thở nổi, áy náy và thất vọng trộn lẫn tra tấn nàng ta, khoảnh khắc khi bí mật bị vạch trần, nàng ta ngược lại vô cùng bình tĩnh.
“Năm ấy ta chắn đao, trong lòng ta mừng thầm, ta nghĩ một đao này ít nhất có thể để Đại gia ngài nhớ đến ta cả đời. Nhưng là Triệu Tịch Nguyệt xuất hiện, nàng xinh đẹp như vậy, giống như trăng trên trời, ta làm sao có thể so. Trên đường trở về ta đã nghĩ, nếu như Triệu Tịch Nguyệt gả cho Đại gia, với ngạo khí của nàng, nàng nhất định sẽ không để ta gả cho Đại gia ngài....”
Hai hàng nước mắt dọc theo gò má Lục La chảy xuống, nàng ta giống như đang rơi vào hồi ức. “Đến nửa đường, đột nhiên có người đến tìm ta, cho ta lọ màu xanh đó, nàng nói chỉ cần Đại gia ăn cái này, ta liền có thể trở thành thê tử của Đại gia ngài.... Người đó nói với ta, cái này đối Đại gia tuyệt đối vô hại, người đó thật sự nói như vậy, cho nên ta mới dùng... Ta thật sự không biết cái đó là cổ độc.... Sau này, sau này Đại gia lại thành bộ dáng kia, ta mỗi ngày đều muốn chết, nhưng ta lại nghĩ, cho dù Đại gia ngài chỉ còn sống được một ngày, ta cũng vẫn cùng Đại gia... Vì sao lại nhảy ra một Hướng Vân Hoan chứ, vì sao?”
“Người cho ngươi thuốc là ai?” Vân Hoan càng nghe càng kinh hãi, vội vàng đánh gãy nàng ta. Lục La ngẩng đầu nhìn nàng, trầm thấp ‘ha ha’ hai tiếng, nâng tay chỉ vào hai người nói: “Vì sao ta phải nói cho các ngươi. Tống Trường Bình, ngươi phụ ta! Hướng Vân Hoan, ngươi là đồ tiện nhân, ta nguyền rủa ngươi...”
Lời sau còn chưa nói ra khỏi miệng, Thạch đầu đã bịt kín miệng nàng ta kéo ra ngoài, nàng ta liều mạng giãy dụa, Thạch đầu ngăn không kịp, nàng ta đã bịch một cái đụng vào cửa, đúng giữa, vừa vặn đập vào ngưỡng cửa, trên trán máu tươi chảy ồ ồ, dưới tác dụng của kinh hãi và đau đớn, Lục La lập tức ngất xỉu.
Thạch đầu vội nâng nàng ta dậy, ngẩng đầu hỏi ý kiến Tống Trường Bình, Tống Trường Bình chỉ nhíu nhíu mày, khua tay nói: “Ra phủ tìm một đại phu băng bó tốt, lập tức đưa đi Thanh Vân trại. Ta đã nói với người trong Thanh Vân trại rồi, đời này kiếp này, nàng ta không thể ra Thanh Vân trại.”
Thạch đầu đáp dạ, lúc đỡ Lục La, còn nghe trong miệng nàng yếu ớt nói ‘Trường Bình...”, Trong lòng cảm thấy tiếc hận và đau lòng, nhưng cũng không lại quan tâm đến nàng ta nữa.
Vân Hoan lập tức cũng không để ý Thanh Vân trại cái gì, chỉ kéo tay Tống Trường Bình: “Sao cứ như vậy mà đưa nàng ta đi, chúng ta phải hỏi rõ ràng chứ, nàng ta rõ ràng biết là ai làm hại chàng...” Nàng nói xong liền muốn đi ra ngoài, Tống Trường Bình một tay kéo nàng về trong lòng, cằm để trên đầu nàng, thấp giọng nói: “Đừng có gấp. Nàng theo giúp ta nghỉ một lát đi.”
Vân Hoan đưa lưng về phía hắn, nghe trong giọng hắn tất cả đều là mệt mỏi, sợ hắn bệnh cũ tái phát, vội vàng quay lại muốn dìu hắn, Tống Trường Bình thuận tay bế nàng lên, cánh môi ấm áp dừng ở trên trán nàng, từng chút từng chút, từ lông mày đi xuống đôi môi, rồi không còn động tác.
Vân Hoan chỉ cho rằng Trường Bình mềm lòng, sợ là người từ nhỏ đến lớn đi theo bên cạnh hắn bán đứng hắn, hắn mới đau buồn như vậy. Chỉ là lại không biết nói an ủi từ đâu, liền chỉ biết ôm hắn, câu được câu không vỗ vỗ bờ vai hắn, sau một lúc lâu, Trường Bình mới nói: “Không phải Lục La.”
“Hả?”
“Ta không phải buồn vì Lục La. Ta chỉ đang nghĩ, cuộc đời này nếu không gặp được nàng, chỉ sợ ta đã sớm đi. Vậy ta liền không thể ôm nàng giống như lúc này....”
“Ừ.”
Vân Hoan rất muốn nói cho hắn, quả thật như thế. Nếu không phải sống thêm một lần, nàng và Tống Trường Bình, chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chưa gặp mặt đã cách âm dương.
“Chàng thật sự không muốn biết là ai hại mình sao?” Vân Hoan hỏi lại.
“Ta đã biết rồi.” Tống Trường Bình cúi đầu, kéo tay Vân Hoan qua, thong thả mà rõ ràng ở trong lòng bàn tay Vân Hoan viết xuống từng nét, góp vào thành một chữ hoàn chỉnh.
Đầu Vân Hoan run lên, Tống Trường Bình khép tay nàng lại, nói: “Nếu không phải Miêu Ngọc Tủy nhắc nhở ta, ta nhất định sẽ không nghĩ đến bà ta. Đã biết là bà ta, ta liền không thể buông tha bà ta.”
Hắn bị rất nhiều khổ, tuy là bởi vì cực khổ này, hắn đổi lấy Vân Hoan làm bạn cả đời, nhưng đây không đủ.
Hắn là chủ nợ, bây giờ, là lúc nên đòi nợ.
“Hoan nhi, chúng ta cùng nhau đòi nợ đi thôi.”
#Mọi người đoán xem bà ta là ai nào???
Tống Trường Bình cười lạnh, đối bên ngoài giơ tay lên, Thạch đầu hiểu ý, dẫn Lục La tiến vào. Lục La đã ăn mấy gậy, giọng nói vốn còn có thể vang vọng phía chân trời, hiện nay chỉ có thể dựa vào bản năng cúi đầu kêu rên. Vân Hoan tập trung nhìn vào, một cô nương gia tốt đẹp, lúc này tóc mai tán loạn, mặt đầy nước mắt, khi bị người dẫn tới, nâng ánh mắt lên lại gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, như là hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.
Vân Hoan bị ánh mắt này nhìn sởn gai ốc, không khỏi cả giận nói: “Ngươi trừng ta làm gì!”
“Phì.” Lục La kiên cường chống đỡ thân mình muốn phì một ngụm, tiếc rằng vô lực, chỉ có thể nằm sấp ngẩng đầu ưu thương nhìn Tống Trường Bình nói: “Đại gia, vì sao lại đối đãi với ta như vậy!”
Cô nương này ngay cả giờ phút này đã cùng đường bí lối, lại chật vật đến không thể chật vật hơn nữa, nhưng trong ánh mắt đó, tràn đầy tình yêu tuyệt vọng, hận không thể hận, yêu không thể yêu, hơn ba phần điềm đạm đáng yêu, dù là Vân Hoan nhìn cũng thấy mềm lòng. Thế nhưng nghĩ đến người trong mắt nàng ta là tướng công mình, trái tim Vân Hoan không khỏi rắn thêm mấy phần.
Vân Hoan vội vàng ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình, hắn chỉ mặt không biểu cảm nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Lục La, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
“Ta sai?” Lục La cười ha ha, thấp giọng nói: “Ta sai lầm nhất, chỉ là yêu ngươi mà thôi. Đại gia.... Trường, Trường Bình..... Ta chỉ là vì quá yêu chàng.”
Lục La giãy dụa muốn đến kéo góc áo Tống Trường Bình, Tống Trường Bình dịch chân, Thạch đầu xoay người kéo nàng ta ra, thấp giọng mắng: “Tục danh của Đại gia ngươi cũng dám gọi ra miệng, ta thấy ngươi thật sự bị choáng váng rồi!”
“Vì sao ta không thể gọi!” Lục La lau mặt, lại còn ‘ha ha’ hai tiếng, giống như bàn chân đột nhiên xẹt qua mặt đất phát ra thanh âm bén nhọn mà chói tai: “Một năm kia ta dũng cảm quên mình thay Đại gia chịu một đao, Đại gia chính miệng nói sẽ đối đãi ta như muội muội ruột, Đại gia, ngài phụ ta! Ta cứu ngài một mạng, hôm nay ngài lại đối đãi ta như thế! Tống Trường Bình, ngươi không phải người!”
“Ngươi câm miệng!” Lần này, tức giận lại là Thạch đầu. Lục La từng đã nụ cười như hoa, giờ triệt để biến thành một bà điên, hắn vừa giận lại vừa tiếc, cực kỳ ai ai là Tống Trường Bình nhắc hắn sự thật – đã từng là một Lục La tốt, đều là tận lực vì cái này.
Thạch đầu đã từng yêu thầm Lục La, đến khi lấy lại tinh thần, lại là một tiếng khóc thút thít.
Mặt khác của nụ cười như hoa, là nụ cười giấu đao.
“Người trong phủ đều nói ngươi cứu Đại gia một mạng, nói nhiều, hay là cả ngươi cũng quên ngươi bị thương thế nào. Năm ấy Đại gia cải trang trà trộn vào hang thổ phỉ, là ngươi cứ nói ngươi lo cho Đại gia, lén lút đi theo, thế này mới bại lộ hành tung của Đại gia, suýt nữa làm hại hai người đều không về được. Nếu chỉ có một mình Đại gia, dựa vào công phu của ngài, ngài ấy đương nhiên có thể toàn thân mà lui, lại cứ nhiều hơn một ngươi! Ngươi ôm tâm tư gì đi chắn một đao đó hiện giờ ta mới suy nghĩ kỹ càng!” Thạch đầu trợn mắt, trong mắt rõ ràng là đau thương và tức giận.
“Ta có thể ôm tâm tư gì! Ngươi ngậm máu phun người!”
“Ta có ngậm máu phun người hay không trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Thạch đầu quyết đoán ngắt lời nàng ta, cười lạnh nói: “Sau ngày ấy, tất cả trên dưới quý phủ đều coi ngươi là ân nhân cứu mạng Đại gia, Đại gia cũng đồng ý coi ngươi như muội muội ruột, những năm gần đây, ngài ấy quả thật cũng đối đãi ngươi đúng như thế. Nhưng ngươi đâu? Làm toàn những chuyện không bằng heo chó! Bên ngoài thì tung lời đồn về thiếu nãi nãi, bên trong phủ thì nhảy lên nhảy xuống châm ngòi ly gián, Đại gia khoan dung, an bày cho ngươi đường lui, đưa ngươi ra phủ, ngươi khen ngược, vụng trộm nghĩ biện pháp trở lại phủ gây sóng gió. Lục La... Ta quả là....” Thạch đầu mặt đỏ lên, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Ta vì trước đây ta từng ái mộ ngươi mà cảm thấy mất mặt!”
“Đó là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta.” Lục La lạnh lùng trả lời, giãy dụa bò dậy, nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, hai hàng nước mắt rơi xuống mặt đất tạo thành một vệt nước mờ mờ.
“Năm ấy ta cùng ngài đi hang thổ phỉ, quả thật là lo lắng cho ngài, khi tiến lên chắn đao, ta cũng là thật lòng thật ý, lúc đó chỉ nghĩ không thể để ngài bị thương. Đại gia, người khác nói thế nào cũng được, nhưng tình cảm ta dành cho ngài chưa bao giờ biến đổi. Ngài tin Lục La một lần đi.”
“Ta tin.” Tống Trường Bình đáp, tay khẽ gõ xuống mặt bàn, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, nói: “Nhưng là lần này, ta cũng vẫn không thể bỏ qua cho ngươi. Lục La, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, từ nay về sau ta ngươi không còn liên quan. Hiện giờ ngươi trở về, ngươi với ta, chỉ là nha hoàn mà thôi. Có mấy khoản nợ, hai ta vốn nên tính toán rõ ràng, ta đã cho ngươi một cơ hội rồi thì sẽ không có lần thứ hai. Lục La, ngươi đến Thanh Vân trại thay người trong trại giặt quần áo đi.”
Thanh Vân trại.... Lục La đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
Thanh Vân trại, chính là nơi là Tống Trường Bình từng tiêu diệt, chỗ xa xôi, ngày hè còn nóng hơn cả lò lửa, cả ngày phơi nắng lột một tầng da, vào ngày đông tuyết trắng bao phủ, mấy lớp quần áo mùa đông cũng không chắn được giá lạnh. Những cái đó không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là người trong trại, những người đó chính là bị Tống Trường Bình chiêu an xong thừa lại, bị triều đình nghiêm lệnh đóng trên núi – người người lưng hùm vai gấu, người người bộ mặt dữ tợn. Bọn họ hận Tống Trường Bình, cũng hận nàng ta, nếu nàng ta đi, chỉ sợ bị chôn sống lột một tầng da.
Đây là để nàng ta chịu đủ khốn khổ.
Nàng ta không cần đi... Lục La hoảng sợ lắc đầu. Trong lúc nhất thời không biết lấy khí lực ở đâu ra, túm được vạt áo Tống Trường Bình cầu xin nói: “Đại gia ta không đi... Sau này ngài nói gì ta cũng nghe, ngài bảo ta làm gì cũng được. Nãi nãi.... Nãi nãi ta cầu ngài.”
Đoán chừng thật sự là bị choáng váng, Lục La vậy mà quên mất nàng ta hận nhất chính là Hướng Vân Hoan, ngược lại quay ra cầu nàng.
Vân Hoan hơi hơi xoay người đi, làm như không nghe thấy.
Tống Trường Bình khoát tay ý bảo mọi người tản đi, chỉ còn lại Thạch đầu và Vân Hoan, sau đó thản nhiên lấy ra từ trong tay áo một bình nhỏ màu xanh, đặt trước mặt Lục La. Lục La ngẩn ra, lúc này cũng sững sờ giống như tảng đá bên ngoài kia.
“bên trong là cái gì, chỉ sợ ngươi còn biết rõ hơn ta, Lục La.” Tống Trường Bình thở dài một tiếng, nói: “Khi đó ta đột nhiên trúng cổ, ta từng hoài nghi tất cả mọi người bên cạnh, nhưng là chưa từng nghi ngờ ngươi. Ta vẫn cho là, mặc kệ ngươi nghĩ muốn cái gì, ngươi tuyệt sẽ không hại ta.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ muốn hại ngài.” Cái kia giống như ma chú Lục La, tinh thần Lục La ổn định lại, nàng ta cúi đầu, lúc này lại giống như bị rút mất hồn, còn rơi nước mắt. Từ lâu đến nây lọ nhỏ màu xanh này giống như bóng đè đè nàng ta không thở nổi, áy náy và thất vọng trộn lẫn tra tấn nàng ta, khoảnh khắc khi bí mật bị vạch trần, nàng ta ngược lại vô cùng bình tĩnh.
“Năm ấy ta chắn đao, trong lòng ta mừng thầm, ta nghĩ một đao này ít nhất có thể để Đại gia ngài nhớ đến ta cả đời. Nhưng là Triệu Tịch Nguyệt xuất hiện, nàng xinh đẹp như vậy, giống như trăng trên trời, ta làm sao có thể so. Trên đường trở về ta đã nghĩ, nếu như Triệu Tịch Nguyệt gả cho Đại gia, với ngạo khí của nàng, nàng nhất định sẽ không để ta gả cho Đại gia ngài....”
Hai hàng nước mắt dọc theo gò má Lục La chảy xuống, nàng ta giống như đang rơi vào hồi ức. “Đến nửa đường, đột nhiên có người đến tìm ta, cho ta lọ màu xanh đó, nàng nói chỉ cần Đại gia ăn cái này, ta liền có thể trở thành thê tử của Đại gia ngài.... Người đó nói với ta, cái này đối Đại gia tuyệt đối vô hại, người đó thật sự nói như vậy, cho nên ta mới dùng... Ta thật sự không biết cái đó là cổ độc.... Sau này, sau này Đại gia lại thành bộ dáng kia, ta mỗi ngày đều muốn chết, nhưng ta lại nghĩ, cho dù Đại gia ngài chỉ còn sống được một ngày, ta cũng vẫn cùng Đại gia... Vì sao lại nhảy ra một Hướng Vân Hoan chứ, vì sao?”
“Người cho ngươi thuốc là ai?” Vân Hoan càng nghe càng kinh hãi, vội vàng đánh gãy nàng ta. Lục La ngẩng đầu nhìn nàng, trầm thấp ‘ha ha’ hai tiếng, nâng tay chỉ vào hai người nói: “Vì sao ta phải nói cho các ngươi. Tống Trường Bình, ngươi phụ ta! Hướng Vân Hoan, ngươi là đồ tiện nhân, ta nguyền rủa ngươi...”
Lời sau còn chưa nói ra khỏi miệng, Thạch đầu đã bịt kín miệng nàng ta kéo ra ngoài, nàng ta liều mạng giãy dụa, Thạch đầu ngăn không kịp, nàng ta đã bịch một cái đụng vào cửa, đúng giữa, vừa vặn đập vào ngưỡng cửa, trên trán máu tươi chảy ồ ồ, dưới tác dụng của kinh hãi và đau đớn, Lục La lập tức ngất xỉu.
Thạch đầu vội nâng nàng ta dậy, ngẩng đầu hỏi ý kiến Tống Trường Bình, Tống Trường Bình chỉ nhíu nhíu mày, khua tay nói: “Ra phủ tìm một đại phu băng bó tốt, lập tức đưa đi Thanh Vân trại. Ta đã nói với người trong Thanh Vân trại rồi, đời này kiếp này, nàng ta không thể ra Thanh Vân trại.”
Thạch đầu đáp dạ, lúc đỡ Lục La, còn nghe trong miệng nàng yếu ớt nói ‘Trường Bình...”, Trong lòng cảm thấy tiếc hận và đau lòng, nhưng cũng không lại quan tâm đến nàng ta nữa.
Vân Hoan lập tức cũng không để ý Thanh Vân trại cái gì, chỉ kéo tay Tống Trường Bình: “Sao cứ như vậy mà đưa nàng ta đi, chúng ta phải hỏi rõ ràng chứ, nàng ta rõ ràng biết là ai làm hại chàng...” Nàng nói xong liền muốn đi ra ngoài, Tống Trường Bình một tay kéo nàng về trong lòng, cằm để trên đầu nàng, thấp giọng nói: “Đừng có gấp. Nàng theo giúp ta nghỉ một lát đi.”
Vân Hoan đưa lưng về phía hắn, nghe trong giọng hắn tất cả đều là mệt mỏi, sợ hắn bệnh cũ tái phát, vội vàng quay lại muốn dìu hắn, Tống Trường Bình thuận tay bế nàng lên, cánh môi ấm áp dừng ở trên trán nàng, từng chút từng chút, từ lông mày đi xuống đôi môi, rồi không còn động tác.
Vân Hoan chỉ cho rằng Trường Bình mềm lòng, sợ là người từ nhỏ đến lớn đi theo bên cạnh hắn bán đứng hắn, hắn mới đau buồn như vậy. Chỉ là lại không biết nói an ủi từ đâu, liền chỉ biết ôm hắn, câu được câu không vỗ vỗ bờ vai hắn, sau một lúc lâu, Trường Bình mới nói: “Không phải Lục La.”
“Hả?”
“Ta không phải buồn vì Lục La. Ta chỉ đang nghĩ, cuộc đời này nếu không gặp được nàng, chỉ sợ ta đã sớm đi. Vậy ta liền không thể ôm nàng giống như lúc này....”
“Ừ.”
Vân Hoan rất muốn nói cho hắn, quả thật như thế. Nếu không phải sống thêm một lần, nàng và Tống Trường Bình, chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chưa gặp mặt đã cách âm dương.
“Chàng thật sự không muốn biết là ai hại mình sao?” Vân Hoan hỏi lại.
“Ta đã biết rồi.” Tống Trường Bình cúi đầu, kéo tay Vân Hoan qua, thong thả mà rõ ràng ở trong lòng bàn tay Vân Hoan viết xuống từng nét, góp vào thành một chữ hoàn chỉnh.
Đầu Vân Hoan run lên, Tống Trường Bình khép tay nàng lại, nói: “Nếu không phải Miêu Ngọc Tủy nhắc nhở ta, ta nhất định sẽ không nghĩ đến bà ta. Đã biết là bà ta, ta liền không thể buông tha bà ta.”
Hắn bị rất nhiều khổ, tuy là bởi vì cực khổ này, hắn đổi lấy Vân Hoan làm bạn cả đời, nhưng đây không đủ.
Hắn là chủ nợ, bây giờ, là lúc nên đòi nợ.
“Hoan nhi, chúng ta cùng nhau đòi nợ đi thôi.”
#Mọi người đoán xem bà ta là ai nào???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook