Này phía trước phía sau bao nhiêu nha hoàn bà tử nhìn, chỉ không biết Tôn di nương lại muốn diễn tuồng gì.

Vân Hoan thấy bà ta quỳ nửa ngày nhưng không nói chuyện, vươn tay muốn đỡ bà ta, Tư Niên lại lén kéo kéo góc áo nàng, thấp giọng nói: “Tiểu thư, để ý có trá.” (giả dối, lừa gạt).

Vân Hoan vội vàng che dấu vẻ mặt, cẩn thận nhìn Tôn di nương, ánh mắt đều sắp khóc sưng lên, nhưng khóe mắt vẫn trộm liếc Vân Hoan, thấy Vân Hoan đang nhìn mình, bà ta liền vội vàng cúi đầu, khóc nức nở nói: “Thiếu nãi nãi, thiếp thân biết sai rồi, cầu thiếu nãi nãi trách phạt!”

Tôn di nương vừa nói xong liền khom người thật sâu, mắt thấy đầu cũng sắp chạm xuống đất, Vân Hoan nhíu mày nói: “Di nương làm gì vậy? Có gì muốn nói, đứng lên nói cũng được.”

Bị lừa gạt nhiều khó tránh khỏi phòng bị khắp nơi, mới vừa là Vân Hoan nhất thời sơ ý, lúc này được Tư Niên nhắc tỉnh, nàng không khỏi lên tinh thần, lại nhìn Tôn di nương, ít nhiều cũng có chút khiếp sợ. Tuy là có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng ai mà biết được vị Tôn di nương này lại đánh chủ ý quỷ quái gì?

Cẩn thận vẫn hơn!

Vân Hoan vừa nói xong, không dấu vết lui lại phía sau một bước, thấy bà ta vẫn không đứng dậy, chỉ mãi nức nở, liên cao giọng nói với Tư Niên: “Tư Niên, đỡ Tôn di nương đứng lên!”

Lời nàng vừa dứt, bên kia Tôn di nương đã vội vàng ngẩng đầu lên, khóc nói: “Thiếu nãi nãi vẫn nên để thiếp thân quỳ đi! Trước đây thiếp thân không hiểu chuyện, trong lúc vô tình đắc tội thiếu nãi nãi, thiếp thân chỉ cầu thiếu nãi nãi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không cần để ở trong lòng!”

“Di nương đây là nói gì vậy?” Bên cạnh lại có tiếng cười nhạo, Vân Hoan quay đầu lại thì nhìn thấy Quý mẹ đang từ trong viện đi ra, cảm thấy lập tức an định lại. Không bao lâu, Quý mẹ đã đi đến bên người Vân Hoan, vươn tay nhẹ vỗ mu bàn tay Vân Hoan, nhẹ gật đầu.

“Nãi nãi chúng ta xưa nay luôn đối tốt với hạ nhân, hạ nhân có làm sai, nói sai cái gì, chỉ cần không phải lỗi lớn, nãi nãi cũng chỉ cười cho qua, chưa từng để ở trong lòng. Di nương ngài nói như vậy, người có liên quan trong đó không nói cái gì, người không biết lại tưởng rằng nãi nãi chúng ta là người khắc nghiệt, quan báo tư thù, ngay cả di nương cũng phải quỳ gối trước mặt nàng cầu xin tha thứ đấy. Nãi nãi còn trẻ, nếu trên lưng có cái tội danh như vậy, vậy thì oan uổng quá rồi.” Quý mẹ mím môi lạnh lùng cười, khom lưng, cũng không biết dùng mấy phần phí lực, trực tiếp kéo Tôn di nương từ trên mặt đất đứng lên.

Tôn di nương thân mình không vững, lảo đảo suýt ngã, Tư Niên vội vàng kéo bà ta, thấy Quý mẹ ở bên cạnh, lá gan nhất thời to lên, thêm một câu: “Di nương ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận chút, nếu bị ngã trước mặt nãi nãi, quay đầu có người muốn đến trước mặt lão gia cáo trạng, nói nãi nãi đánh ngài, đây không chỉ là oan uổng, càng hơn là nãi nãi muốn cũng không thể nói rõ. Nãi nãi dù sao vẫn còn trẻ, sợ nhất là chọc phải thiêu thân như vậy!”

“Tư Niên!” Nha đầu kia, rõ ràng là đang trả thù Tôn di nương lúc trước nói xấu trong hoa viên đây! Thật đúng là... Vân Hoan suýt nữa thì không nhịn được cười, khó khăn lắm mới giữ vững được vẻ mặt, thấy Tôn di nương mặt lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng là muốn quay đầu bước đi, lại cứ nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.

Vân Hoan nghĩ Tôn di nương lần này sợ là ở chỗ lão gia ăn phải không ít móp, bằng không cũng sẽ không ủy khuất đi cầu như này. Nói chuyện trên mặt, tóm lại vẫn phải làm một ít. Nàng vội vàng dẫn theo thân thiết, hỏi: “Di nương ngài nếu gặp phải chuyện gì khó xử, nói thẳng cũng được.”

“Chuyện này...” Tôn di nương nghẹn ngào, hiển nhiên không nghĩ tới Vân Hoan sẽ đao chặt đay rối nhanh như vậy, do dự một lát mới nói: “Thiếp thân tuy là trưởng bối của nãi nãi, nhưng cuối cùng tuổi cũng không lớn, có đôi khi nói chuyện làm việc khó tránh khỏi có chút không đúng mực. Lúc sớm, thiếp thân ở hoan viên cùng nhóm hầu gái tán gẫu, chỉ nói nãi nãi dù sao cũng còn trẻ, phải gánh vác đại gia nghiệp lớn như Tống phủ ta, khó tránh khỏi vất vả.Sao biết bị người có lòng nghe được, gián tiếp đến trong tai lão gia lại đảo lại một phen, lời nói liền thay đổi bộ dán. Thiếp thân chỉ sợ người có lòng lại ở trước mặt nãi nãi khuấy động, vậy nên mới vội vàng chạy tới đây, giải thích với nãi nãi. Bị lão gia hiểu lầm đã khiến thiếp thân vô cùng khổ sở, nãi nãi ngài nhưng đừng...”

Nói mấy câu, Tôn di nương lại nhéo khăn, nước mắt cũng sắp kết thành hạt châu, tí tách rơi xuống. Không tránh Tống Nguyên Niên sủng ái bà ta nhiều năm, vưu vật cỡ này, nữ nhân nhìn cũng tự thấy xấu hổ.

Có điều, Vân Hoan từ nhỏ trong nhà đã có hai Bạch liên hoa mềm mại là Tô thị và Hướng Vân Cẩm, lúc này đối Tôn di nương thật sự là không có một chút đồng tình nào. Còn nữa, ấn theo cách nói của Tư Niên, Tôn di nương ở trong vườn nói là bị Tống Nguyên Niên và Vương thị chính tai nghe thấy, giờ lại nói đây là tin nhảm, vậy...”

Vân Hoan không khỏi lắc đầu, vẻ mặt giống như bình thường nói: “Di nương suy nghĩ nhiều. Chỗ Hoan nhi không nghe thấy lời đồn nhảm nào, tự nhiên cũng sẽ không để ở trong lòng. Có điều Vân Hoan luôn tin tưởng gia hòa vạn sự hưng, nếu ngày nào đó lại nghe được hạ nhân nào nói linh tinh, điên đảo chủ tử thị phi, nghe thấy một lần liền nghiêm trị một lần, tuyệt không nuông chiều!”

Vân Hoan nói xong lại giương mắt nhìn thoáng qua Tôn di nương, lời này nói đến đây, nàng cũng không phải ngu ngốc, ước chừng bà ta cũng sẽ hiểu rõ. Thiếp cuối cùng vẫn là thiếp, chung quy cũng chẳng cao quý hơn hạ nhân là bao nhiêu. Nếu là đâm chọc xúi giục, cùng nhau xử lý cũng được.

Nói xong nàng cũng không nhìn Tôn di nương, thấp giọng nói: “Hoan nhi còn có việc, di nương ngài cứ tùy tiện.”

Một hồi nay, Tôn di nương xem như triệt để ngừng khóc, không thể vò nát cái khăn trong tay hận.

Vốn nghĩ Vân Hoan trẻ tuổi dễ đắn đo, ở đây xướng một tuồng kịch, quay đầu sai người gián tiếp truyền đến tai lão gia, chính mình lại đi khóc cầu, chuyện này có lẽ cũng cứ như vậy trôi qua. Nhưng là đến đây một chuyến, bà ta hết lần này tới lần khác nhận tới nhục nhã.

Dường như tất cả đều là sau khi Hướng Vân Hoan vào phủ mà bắt đầu thay đổi, quyền quản gia của bà ta, sủng ái của bà ta, tất cả của bà ta.... Đều là Hướng Vân Hoan.

Trong nhà nữ nhân kia cho rằng có Hướng Vân Hoan làm đồng minh là có thể đạt được tất cả mong muốn?

Có thể sao!?

Đợi Vân Hoan đi xa, Tôn di nương oán hận ra cửa, có điều đến chỗ rẽ liền hung hăng đáp khăn xuống dưới đất, phi một ngụm, trong lúc nhất thời, hốc mắt lại thật sự đỏ.

Lại đi vài bước đến vườn, trên cây đột nhiên rơi xuống một cục đá. Tôn di nương ngẩng đầu nhìn, Tống Trường Minh bản thân hoài thai mười tháng thật vất vả mới sinh ra đang híp mắt chống nạnh đứng trên cây, Tôn di nương không nói Tống Trường Minh cái gì, chỉ gọi hắn xuống, một phen ôm chặt lấy hắn: “Minh nhi, ngươi tranh khẩu khí cho nương, nhất định phải có tiền đồ, nương toàn bộ đều trông cậy vào ngươi. Chờ ngươi trưởng thành nhất định phải trả lại tất cả nhục nhã mà nương nhận được, dẫm nát tất cả những người bắt nạt nương xuống dưới chân!”

Nước mắt dừng trên cổ Tống Trường Minh, nóng bỏng. Tống Trường Minh vừa rồi đứng trên cây nhìn thấy Tôn di nương cúi đầu căm giận đi từ chỗ Hướng Vân Hoan ra, rồi sau đó dẫm khăn hai lần.

Hắn muốn vươn tay ôm lấy Tôn di nương, nhưng đến cùng trong đáy lòng chỉ có một mảnh mờ mịt, chút mờ mịt này biến thành phẫn uất hắn cũng không rõ ràng lắm. Cuối cùng hắn xiết chặt nắm tay, thẳng tắp nhìn về phía chỗ Vân Hoan, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi, nương. Sau này ai cũng không thể bắt nạt ngài.”

....

Vân Hoan vừa đến gần Lê Hương viện liền nghe thấy một tiếng đàn uyển chuyển triền miên, giống như thanh tuyền sâu rộng, uyển chuyển chảy ra từ sơn cốc, dừng trong lòng người, làm người nghe cảm thấy thoải mái. Khi nàng đến gần, Ngưng Uyển canh giữ ở cửa đang muốn lên tiếng, Vân Hoan vội vàng làm dấu tay, người cũng đứng trong sân, chỉ yên lặng nghe.

Đều nói tiếng đàn giống như người, nếu nói Triệu Tịch Nguyệt là U Lan trong không cốc cũng không quá đáng, chính là trong tiếng đàn của U Lan này, lại cố tình nhiều hơn một chút bụi bặm thế tục không nên chọc vào. Vân Hoan chỉ thán một câu ‘trời hướng hồng trần chọc mộng dài’, trong lòng đối Triệu Tịch Nguyệt ngược lại hơn mấy phần thương tiếc và thưởng thức.

Đợi tiếng đàn dừng hẳn, lúc này Ngưng Uyển mới lên tiếng nói: “Tiểu thư, Tống đại nãi nãi đứng đợi ngoài cửa một lát rồi.”

Trong phòng dần dần sột soạt, không bao lâu, Triệu Tịch Nguyệt vội vén mành đi ra, thấy Vân Hoan đầu tiên là hành lễ, sau đó thấp giọng trách cứ Ngưng Uyển nói: “Sao có thể để nãi nãi đợi ở cửa chứ!”

Vân Hoan vội nở nụ cười: “Đừng trách nàng. Là tiếng đàn của Triệu tiểu thư động lòng người, ta không đành lòng đánh gãy.”

“Cầm của Tịch Nguyệt tỷ tỷ chính là tuyệt nhất.” Vương Tố Hoa thêm một câu, ba người cười nói đi vào trong phòng.

Vân Hoan thế này mới bảo Tư Niên mở hộp đựng thức ăn, cười nói: “Gia tỷ lúc trước va chạm hai vị tiểu thư, trong lòng ta luôn bất an, khác thì không thể, chỉ biết làm một ít điểm tâm bồi tội với hai vị thôi!”

“Vốn chính là hiểu lầm nhỏ, cái gì mà bồi tội hay không, nếu nói sâu xa, mọi người cũng đều là thân thích, nói mấy lời này là khách khí rồi.” Triệu Tịch Nguyệt cười trả lời, vừa mở hộp thức ăn, nhìn Vương Tố Hoa cười nói: “Món sữa chưng đường này không phải là muội thích ăn nhất sao! Đều nói trù nghệ của Đại nãi nãi là số một số hai, muội có lộc ăn rồi!”

Vương Tố Hoa vẫn còn lè lưỡi, bưng bát sữa chưng đường lên lấy thìa ăn, đảo mắt đã hết non nửa bát.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Bộ dáng này của muội cũng không sợ khiến nãi nãi chê cười.

“Vừa rồi Tịch Nguyệt tỷ tỷ nói mọi người đều là thân thích mà, nói lời này không sợ khách khí sao!” Vương Tố Hoa buông thìa hướng Vân Hoan cười nói: “Nhị ca ta luôn nói thích ăn món ăn Đại nãi nãi làm, lúc đó ta còn không tin, lần này ăn được hai miệng, chỉ sợ sau này đều dựa vào nãi nãi không đi nữa!”

“Vậy thì tốt quá!” Vân Hoan trả lời.

Vương Tố Hoa cười hì hì, lại dùng mắt nhìn thẳng vào Vân Hoan, liên tục nhìn khiến Vân Hoan cảm thấy sợ hãi, Triệu Tịch Nguyệt nhẹ nhàng kéo góc áo của nàng, nàng mới hoàn hồn, nỉ non nói: “Lại nói là tỷ muội ruột thịt, sao lại kém nhau xa vậy chứ.”

Lời này nói rõ ràng là Vân Hoan và Vân Cẩm. Vân Hoan chỉ làm như không có nghe thấy, Triệu Tịch Nguyệt cũng hơi hơi bĩu môi, kéo tay Vân Hoan ngồi xuống, nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình lại dẫn đề tài đến trên người Hướng Vân Cẩm.

“Nhà ta huynh đệ tỷ muội nhiều, người càng nhiều càng biến hỗn tạp, liên quan đến tình cảm cũng không còn thân thiết nữa. Nghĩ đến, ngược lại hâm mộ ít huynh đệ tỷ muội, hai ba người tỷ muội dựa vào nhau, luôn tốt hơn lúc nào cũng tranh cãi. Nghe nói Đại nãi nãi cũng là ba tỷ muội, cảm tình nhất định tốt lắm nhỉ?” Triệu Tịch Nguyệt nói....

Một bên Vương Tố Hoa trợn trắng mắt. Lúc trước đã nghe nói Triệu gia cố ý làm mai cho Hướng Vân Cẩm, hôm nay nhìn đến Vân Cẩm, trong lòng Vương Tố Hoa liền không rất thoải mái. Lại nghe Triệu Tịch Nguyệt rõ ràng là muốn tìm hiểu tin tức, nhưng lại nói không minh bạch, hỏi uyển chuyển như vậy, thật đúng là muốn gấp chết người mà.

Nàng vừa sốt ruột, lập tức nói: “Nghe nói Đại nãi nãi và Hướng gia Đại tiểu thư quan hệ không được tốt hả? Ta thấy Đại nãi nãi ngài người thật sự rất tốt, hay là vấn đề nằm trên người Hướng gia Đại tiểu thư?”

Hai người này, một người quanh co lòng vòng, nói một câu chuyển mười tám vòng quanh núi, một người lại nói thẳng, rất có cảm giác dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, hai người đều là tính tình gấp chết người.

Vân Hoan trong lòng niệm một câu A di đà Phật, cuối cùng vẫn hơi nhếch môi, cân nhắc một phen nói: “Lúc nhỏ cha nương chỉ có một nữ nhi là ta, lúc đó nghĩ có thêm một huynh đệ tỷ muội nữa thì không thể tốt hơn. Đáng tiếc ta phúc bạc, cha ta đi ra ngoài mấy năm, mang về một vị Tô di nương, lại dẫn về cho ta thêm một vị tỷ tỷ, không lâu sau nương ta qua đời. Từ nhỏ Tô di nương chiếu cố ta, ta và Đại tỷ quan hệ coi như tốt. Chỉ là mấy năm nay đôi ta đều lớn, ta cũng mới phát hiện dù sao cũng là cách một cái bụng, tâm không tri kỷ. Lại nói, ta còn hâm mộ hai vị tiểu thư, có huynh trưởng che chở, mọi việc còn có thể tìm một người thương lượng. Không giống như ta, aiz....”

Ngắn ngủn mấy câu nói đã nói rõ thân thế của Hướng Vân Cẩm. Thiếp biến thành thê, thứ nữ biến thành chính nữ, mẫu thân bị chết không rõ ràng, bản thân từ thiên chi kiều nữ biến thành yếu thế. Một tiếng thở dài này, càng là nói rõ nỗi lòng không thể nói ra ngoài mấy năm nay, ý còn chưa hết....

Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa vốn là tiểu thư từ nhà cao cửa rộng đi ra, thống hận nhất chính là mấy chuyện này. Lúc này nghe Vân Hoan nói ra sự thật, trong đầu oanh một tiếng, chỉ nghĩ nếu chuyện này phát sinh ở trên người mình, bản thân có thể như Hướng Vân Hoan, kiên trì đến hôm nay hay không?

Cuối cùng, cũng là Vương Tố Hoa nghiến răng nói: “Bên ngoài luôn nói Đại nãi nãi ngang ngược kiêu ngạo, xem ra tất cả đều là lời đồn đãi. Nếu đổi lại là ta, đâu chỉ có ngang ngược kiêu ngạo, ta chỉ sợ, ta chỉ sợ.... Lòng muốn vén ngược vát Tướng phủ lên trời cũng có! Tịch Nguyệt tỷ tỷ, tỷ còn muốn người này vào Tống phủ tỷ à, ta thấy Hướng Vân Cẩm này...”

Bên người vang lên một tiếng choang, cũng là Triệu Tịch Nguyệt đánh đổ chén sữa chưng đường xuống đất.

Vương Tố Hoa chớp mắt không lên tiếng, chỉ thấy Triệu Tịch Nguyệt đứng lên, cười làm lành nói: “Hướng Đại tiểu thư sao đến đây, vừa khéo, Đại nãi nãi cũng ở đây rồi.”

Vân Hoan quay đầu nhìn lại, Hướng Vân Cẩm nụ cười cứng đờ đứng bên ngoài, vẻ mặt kín như bưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương