Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 53
Vào lúc trước khi Vương ma ma vào phủ, Vương thị cố ý sai người đi mời đám người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố hoa đến Tống phủ trước. Thứ nhất là để các nàng sớm quen với hoàn cảnh ở Tống phủ, thứ hai, Vương thị nghĩ rằng đám người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa là tiểu thư khuê các, nếu có thể cùng Tống Tử Nhan, Tống Lam Sênh gặp mặt sớm, tăng tiến chút tình cảm, vậy đương nhiên là quá tốt.
Trước đó Vân Hoan nghĩ trong Lê Hương viện có một gian nhà giữa và hai sương phòng, lúc bố trí, ba phòng đều có quy cách bố trí giống nhau. Nhưng dù sao quy cách bố trí ở nhà giữa cao hơn sương phòng, Đông sương phòng lại thắng Tây sương phòng.
Nhưng ở tại gian phòng kia, tuy không phải đại sự gì, nhưng nhìn từ mắt người có tâm, đây là tượng trưng cho địa vị.
Vì thế khi phân chia gian phòng nàng lại phát rầu.
Hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa nàng chưa từng gặp qua, ngẫu nhiên hỏi qua Tống Trường Bình, Trường Bình cũng có nhắc đến. Triệu Tịch Nguyệt là người dịu dàng, tuổi Vương Tố Hoa so ra nhỏ hơn Triệu Tịch Nguyệt chút, ngày thường nhìn xinh đẹp đáng yêu, nhưng ngẫu nhiên ngang ngược lên, ngay cả Vương Sở Giang cũng phải nhường ba phần.
Vân Hoan cẩn thận ngẫm lại, nếu luận thân phận địa vị, Triệu Tịch Nguyệt lớn tuổi nhất, lại là thiên kim nhà Triệu Tri phủ, nhà Vương Tố Hoa tuy cũng phú quý, nhưng cùng so sánh với Triệu Tịch Nguyệt, dù sao cũng vẫn kém hơn chút. Bất luận là xét từ thân phận địa vị hay tuổi tác, đều lấy Triệu Tịch Nguyệt làm tôn.
Vậy nhà giữa đương nhiên là để Triệu Tịch Nguyệt ở.
Nhưng là nhớ tới tính tình của Vương Tố Hoa, Vân Hoan thật sự sợ trong lòng nàng không dễ chịu.
Đang do dự, cũng may Trường Bình đánh thức nàng, nói là Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa từ nhỏ đã chơi với nhau, giống như tỷ muội thân sinh, Vân Hoan thế này mới chậm rãi an tâm.
Đợi đến khi hai người đến phủ, Vân Hoan lúc này mới chú ý tới, Hướng Vân Cẩm luôn tới trước để tranh giành lại đến sau, chậm chạp không tới.
Vân Hoan chỉ nghĩ Hướng Vân Cẩm trên đường trì hoãn, hoặc là cố ý sĩ diện, cũng không để trong lòng. Chờ hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa gặp qua Lão thái thái và Vương thị xong, hơi nói mấy câu liền bảo Vân Hoan và Tống Tử Nhan dẫn hai nàng đi Lê Hương viện.
“Trong phòng này, tất cả đồ vật đều là tẩu tử tự mình lựa chọn, tự mình bố trí đấy.”
Đợi đến phòng chính, Tống Tử Nhan thấy bày biện trong phòng khắp nơi đều là dụng tâm, đồ dùng không phải đồ tầm thường, nhưng chỉnh thể cũng không dung tục, tươi mát lịch sự thanh nhã, ngay cả nàng nhìn cũng thấy vui vẻ.
Chính giữa phòng ở có một huân cầu bằng bạc, bên trên quả cầu là hoa văn ong mật bay trên đóa hoa, nhìn lại lại thấy có huân hương phả vào mặt.
“Huân cầu này thật sự là quá mức tinh xảo...” Vương Tố Hoa dẫn theo ý cười tiến lên phía trước hai bước, liền thấy một dòng hương phả vào mặt, khó được chính là mùi hương thơm lại không nồng, mơ hồ có mùi hoa mai.
“Trước đó mấy ngày ở trong phòng Đại tẩu ta đã coi trọng đôi huân cầu này, ta nói với Đại tẩu là ta muốn cả một ngày Đại tẩu cũng không chịu cho ta, bây giờ lại đưa đến phòng Triệu tỷ tỷ. Ta nghĩ rằng, một cái khác chắc là ở trong phòng Tố hoa muội muội rồi. Tẩu tử thật đúng là bất công quá!” Tống Tử Nhan không khỏi bĩu môi nhìn về phía Vân Hoan.
Triệu Vương Hai người nghe được cười to, “Sao lại ăn dấm chua của hai người bọn ta rồi. Chua quá đi!”
“Còn không phải à. Bình thường thật đúng là thương nha đầu này vô ích rồi!” Vân Hoan cười theo nói, nhéo Tống Tử Nhan một cái, “Xem muội còn dám đến viện ta giành đồ ăn không!”
Mặc dù là cười nhưng bọn Triệu Tịch Nguyệt cũng hiểu được đây là Tống Tử Nhan thay Vân Hoan tranh công, vội vàng cảm tạ hai câu, Vân Hoan liên tục xua tay.
Triệu Vương hai người thấy Vân Hoan bộ dáng hiền hòa, cùng Tống Tử Nhan vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, hoàn toàn không có bộ dáng không chịu nổi như tin vịt bên ngoài, tức thời liếc nhau một cái, trong lòng đều tự lắc đầu, lời đồn quả nhiên không thể tin.
Vân Hoan lại dẫn Vương Tố Hoa đi sương phòng, Vương Tố Hoa thấy bày biện trong phòng không khác gì bày biện trong phòng Triệu Tịch Nguyệt, chỉ có mùi hương là đạm hơn, giống như huân hương bình thường nàng hay dùng. Trong lòng nàng nghĩ, nhất định là Hướng Vân Hoan âm thầm tìm hiểu sở thích của các nàng.
Phần cẩn thận và thành ý này, đương nhiên làm cho người ta cảm động.
“Phòng ở đơn sơ, chỉ có thể ủy khuất hai vị tiểu thư ở tạm mấy ngày.” Vân Hoan hơi xin lỗi nhìn Vương Tố Hoa.
“Đại nãi nãi khách khí quá.” Triệu Tịch Nguyệt thuận miệng tiếp lời, “Vốn không cần phiền toái như vậy. Ta và Tố Hoa muội muội chơi với nhau từ nhỏ, cũng khó được khi ở chung một chỗ. Không bằng để hai người chúng ta ở chung một phòng, cũng tốt nói mấy lời riêng tư.”
“Nếu Tịch Nguyệt tỷ tỷ không để ý, ta tự nhiên là nguyện ý.” Vương Tố Hoa cười trả lời.
Vân Hoan dẫn theo hai người đi dạo một vòng quanh Lê Hương viện, bọn hạ nhân đều đi thu thập hành lý, Tống Tử Nhan nói hoa viên Tống phủ mới nhập vào một chậu hoa Sơn Trà hiếm thấy, tên là ‘thập bát học sĩ’, lôi kéo hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa đến vườn đi dạo.
Vân Hoan nghĩ trong phủ còn có chuyện chưa xử lý, liền cáo biệt ba người. Trên đường về viện, mí mắt lại giật giật, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra. Lúc sắp gần trưa, Lê Hương viện quả đúng xảy ra chuyện.
Lúc đó, Vân Hoan đang phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Tư Hoa vội vội vàng vàng chạy tới, nói là Tú Bình bảo nàng nhanh chóng đi nói một tiếng. Nữ tỳ nhà Vương Tố Hoa đang đánh nhau với nha hoàn bên cạnh Hướng Vân Cẩm.
Vân Hoan đang kinh ngạc sao Hướng Vân Cẩm im hơi lặng tiếng lại vào được, sáng sớm rõ ràng nàng đã nói với hạ nhân, nếu Hướng Vân Cẩm đến thì nhất định phải đến báo. Vừa hỏi lại mới biết Hướng Vân Cẩm vừa đến liền gặp Tôn di nương, là Tôn di nương dẫn bọn họ đến Lê Hương viện.
Một bên này, Tôn di nương cũng không phải người đến thông tri Vân Hoan, Tôn di nương dẫn theo Hướng Vân Cẩm đi gặp Vương thị thỉnh an, cũng để hạ nhân dẫn nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm đến Lê Hương viện.
Đến nơi rồi cũng không biết ra đường rẽ gì, nha hoàn bên người Tôn di nương dẫn nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm đi thẳng đến đông sương.
Tuy Vương Tố Hoa không ở đông sương, nhưng hai phòng bên cạnh đông sương là nha hoàn của Vương Tố Hoa ở. Nha hoàn nhà giàu người ta cũng có ba phần tì khí, chủ nhân mình nhường phòng là một chuyện, bị người chiếm đoạt lại là chuyện khác.
Hai phe lại vì một gian phòng ở, suýt nữa ra tay quá nặng.
Nếu không phải Vân Hoan mấy lần thấy Vân Cẩm còn chưa tới, bảo Tú Bình đi Lê Hương viện nhìn xem, chuyện này còn không biết sẽ ầm ĩ thế nào.
Nàng vừa mới bước vào Lê Hương viện liền thấy bọn nha hoàn bên người Vương Tố Hoa và Triệu Tịch Nguyệt đứng ở một bên, ở giữa là một nha hoàn vẻ mặt kiêu căng, hình như là nữ tỳ của Vương Tố Hoa, gọi Tư Cầm.
Một bên khác, cũng là mấy nha đầu Hướng gia, ở giữa là một nha hoàn đang bụm mặt khóc, “Lúc chúng ta đến đây phòng ở này rõ ràng không có người. Đợi chúng ta vào ở rồi, các ngươi lại qua đây cướp phòng, đây là đạo lý gì? Lại nói, tiểu thư nhà chúng ta vẫn là tỷ tỷ của Tống Đại nãi nãi, còn là tiểu di của Tống đại gia, có họ hàng với Tống gia. Gian đông sương phòng này, sao tiểu thư nhà ta không được ở? Không được ở cũng thôi, ngươi nói một tiếng cũng không sao, dựa vào cái gì đánh người!”
“Tiểu thư nhà ta đúng là ở tại Đông sương phòng! Chúng ta đều đã sắp xếp xong tất cả, ngươi mới đến. Ai cướp của ai còn chưa biết đâu! Thân thích? Luận thân thích, tiểu thư nhà ta còn muốn gọi Tống phu nhân một tiếng cô, gọi Tống Đại gia một tiếng biểu ca đấy! Ta đánh ngươi? Ta khi nào thì đánh qua ngươi? Ta mới chỉ đẩy ngươi một cái, bao nhiêu ánh mắt nhìn nhá! Ngươi ít làm ra vẻ đi!”
Nhìn tư thái của hai người, Vân Hoan chỉ cảm thấy da đầu run lên: vừa rồi Hướng Vân Cẩm không đến trước thời gian nàng còn cảm thấy may mắn một hồi, nghĩ rằng chỉ chờ hai người còn lại bụi bặm lạc định, Hướng Vân Cẩm lại vào Tây sương phòng ở tự nhiên không ai dám nói gì.
Nhưng là bây giờ xem ra, người muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, thật sự là có khối người!
“Ơ...’ Tư Hoa bên cạnh thấp giọng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Đại nãi nãi, người kia hình như là Lục La cô nương từ trong viện chúng ta ra ngoài, sao nàng đã trở thành tỳ nữ bên người Đại tiểu thư rồi!”
“Lục La?” Vân Hoan cũng thấy trầm xuống.
Mấy ngày trước Tống Lỗi mới nói với nàng, hai tỷ muội Lục La và Lục Sam đã rời Ung Châu, tiệm cháo Bình An giao cho thân thích của Tống Lỗi quản lí. Giờ sao nàng ta lại xuất hiện ở Tống phủ vậy?
Nàng lại nhìn cái người mảnh mai, đang khóc nỉ non, không phải là cùng một dáng vẻ như Lục La à!
Lúc này, đừng nói Vân Hoan và Tư Hoa kinh ngạc, ngay cả Tú Bình cũng là trăm điều khó hiểu. Ngươi nói, Lục La một cô nương êm đẹp, không ký khế ước bán thân, nghe nói Đại gia trả cho nàng ta một đường ra vô cùng tốt, lúc đó trong phủ bao nhiêu cô nương đều hâm mộ nàng.
Sao nàng đường bằng phẳng không đi, lại cứ một mực muốn làm nha hoàn người ta!
Nghĩ về nghĩ, Tú Bình vẫn nhẹ giọng nói: “Chỗ ở của tiểu thư thông gia sáng sớm Đại nãi đã an bài xong, ngay tại Tây sương phòng. Đây tất cả đều là hiểu lầm, muội muội cũng đừng quá để ý mới tốt. Giờ thì theo ta đi một chuyến đến Tây sương phòng đi, sớm sắp xếp rõ ràng, chủ tử về mới vào ở được.”
Bên này, Lục La vừa nức nở vừa trả lời: “Theo lý, chủ nhà an bài thế nào, chúng ta nên nghe như vậy. Nhưng vừa rồi rõ ràng là Tôn di nương dẫn chúng ta đến Đông sương phòng, lúc này lại đuổi chúng ta ra ngoài?”
Nàng ta dứt khoát không chịu đi, bụm mặt, tay thế nào cũng không chịu buông.
Vân Hoan thấy thế, đi vào đang muốn nói chuyện lại thấy Lục La gọi một tiếng ‘tiểu thư’.
Vân Hoan vừa quay đầu liền thấy Tống Tử Nhan dẫn hai người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa hưng trí bừng bừng trở về, một đầu khác, Hướng Vân Cẩm cũng theo sát phía sau.
Mấy người đúng là không hẹn mà cùng trở lại!
“Ngươi sao vậy?” Lục La mặt đầy nước mắt, lại hợp thời buông tay, nhìn qua, má phải rõ ràng có dấu năm ngón tay, hơi hơi bầm tím.
Hướng Vân Cẩm không khỏi kinh ngạc nói: “Ai đánh ngươi thành như vậy?”
Lục La khóc nói: “Vừa rồi người làm Tống phủ dẫn chúng ta đến Đông sương phòng, nhóm nô tì muốn sắp xếp đồ, bị người đuổi ra không nói, nô tì, nô tì...” Lục La ngừng lại một chút, khóc nói: “Còn bị người đánh!”
“Ngươi nói bậy!” Tư Cầm vội vàng giải thích với Vương Tố Hoa: “Tiểu thư, vừa rồi ta chỉ đẩy nàng một cái, chắc chắn không đánh nàng!”
“Ý của ngươi là ta tự đánh mình thành như vậy hay sao?” Lục La nức nở trả lời.
Thừa dịp hai người giằng co, Tú Bình vội vàng nói lại tiền căn hậu quả cho đám người Tống Tử Nhan nghe.
Tống Tử Nhan ở một bên thấp giọng nói: “Thật đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung! Lúc trước vẫn là hạ nhân của Tống phủ ta, giờ lại thành hạ nhân Hướn phủ. Mấy ngày trước Đại tỷ ta có trở về một lần, nói mấy lời đồn đãi không tốt về Đại tẩu đều xuất từ miệng tiện tì này! Nghĩ trèo lên cành Tống phủ, trèo không được liền ác ý làm hỏng thanh danh Đại tẩu ta, còn dám vào Tống phủ ta, thật đúng là không biết xấu hổ!”
Vương Tố Hoa nghe vậy, nhìn sang Hướng Vân Cẩm vẻ mặt vô tội ở bên cạnh, mặt không khỏi trầm xuống mắng Tư Cầm: “Chúng ta ở Tống phủ chính là khách nhân! Nào có đạo lý khách nhân ở nhà chủ động thủ với người khác! Xưa nay ta dạy ngươi, toàn bộ đều vào bụng chó rồi à! Không biết lễ nghi, không biết giáo dưỡng, không dưng khiến người ta chê cười!”
Nói mấy câu, nói đến Tư Cầm cúi đầu không ra tiếng, Vương Tố Hoa lại giương giọng mắng: “Chỉ là một chỗ ở mà thôi, đáng cho các ngươi phải tranh vỡ đầu! Để người khác nghe được còn tưởng rằng Vương gia chúng ta là đồ bẩn thỉu không lên được mặt bàn! Tống Đại nãi nãi có ý tốt, toàn bộ bị các ngươi đạp hỏng rồi! Bây giờ lại còn làm Tống Đại nãi nãi khó xử, ta còn có mặt mũi nào mà ở đây!”
Vân Hoan thấy nàng một mạch chỉ cây dâu mắng cây hòe, thấy nàng nhắc đến mình, chặn lại nói: “Cũng do ta không an bày thỏa đáng mới có thể ra đường rẽ như vậy!”
“Chuyện này làm sao có thể trách Đại nãi nãi! Hôm nay Tố Hoa đi theo Đại nãi nãi vào viện, tự nhiên biết ngài mất bao nhiêu tâm tư! Đây vốn cũng không phải chuyện lớn gì, đều là do người làm nhà ta quấy đục rồi!” Vương Tố Hoa cười.
Triệu Tịch Nguyệt tiếp nhận câu chuyện, nói với Hướng Vân Cẩm: “Nếu Hướng Đại tiểu thư thích Đông sương phòng, cùng Tố Hoa nói một tiếng là được. Chúng ta cùng là khách, nên hòa khí, tuyệt đối không thể cho chủ nhà thêm phiền toái, làm chủ nhà khó xử, ngươi nói đúng không?
Hướng Vân Cẩm sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng: tranh này nọ, tranh tới tay là một chuyện, người khác nhường lại lại là chuyện khác. Nàng ta vất vả tranh, người khác lại sảng khoái cho, mặc dù là tranh được, nhưng vẫn là một loại hổ thẹn.
Nhưng là, việc đã đến nước này, lùi một bước là yếu thế, tiến về phía trước một bước lại đắc tội tiểu thư hai nhà Triệu Vương, Đông sương phòng này, nàng ta ở, hay là không ở?
Trước đó Vân Hoan nghĩ trong Lê Hương viện có một gian nhà giữa và hai sương phòng, lúc bố trí, ba phòng đều có quy cách bố trí giống nhau. Nhưng dù sao quy cách bố trí ở nhà giữa cao hơn sương phòng, Đông sương phòng lại thắng Tây sương phòng.
Nhưng ở tại gian phòng kia, tuy không phải đại sự gì, nhưng nhìn từ mắt người có tâm, đây là tượng trưng cho địa vị.
Vì thế khi phân chia gian phòng nàng lại phát rầu.
Hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa nàng chưa từng gặp qua, ngẫu nhiên hỏi qua Tống Trường Bình, Trường Bình cũng có nhắc đến. Triệu Tịch Nguyệt là người dịu dàng, tuổi Vương Tố Hoa so ra nhỏ hơn Triệu Tịch Nguyệt chút, ngày thường nhìn xinh đẹp đáng yêu, nhưng ngẫu nhiên ngang ngược lên, ngay cả Vương Sở Giang cũng phải nhường ba phần.
Vân Hoan cẩn thận ngẫm lại, nếu luận thân phận địa vị, Triệu Tịch Nguyệt lớn tuổi nhất, lại là thiên kim nhà Triệu Tri phủ, nhà Vương Tố Hoa tuy cũng phú quý, nhưng cùng so sánh với Triệu Tịch Nguyệt, dù sao cũng vẫn kém hơn chút. Bất luận là xét từ thân phận địa vị hay tuổi tác, đều lấy Triệu Tịch Nguyệt làm tôn.
Vậy nhà giữa đương nhiên là để Triệu Tịch Nguyệt ở.
Nhưng là nhớ tới tính tình của Vương Tố Hoa, Vân Hoan thật sự sợ trong lòng nàng không dễ chịu.
Đang do dự, cũng may Trường Bình đánh thức nàng, nói là Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa từ nhỏ đã chơi với nhau, giống như tỷ muội thân sinh, Vân Hoan thế này mới chậm rãi an tâm.
Đợi đến khi hai người đến phủ, Vân Hoan lúc này mới chú ý tới, Hướng Vân Cẩm luôn tới trước để tranh giành lại đến sau, chậm chạp không tới.
Vân Hoan chỉ nghĩ Hướng Vân Cẩm trên đường trì hoãn, hoặc là cố ý sĩ diện, cũng không để trong lòng. Chờ hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa gặp qua Lão thái thái và Vương thị xong, hơi nói mấy câu liền bảo Vân Hoan và Tống Tử Nhan dẫn hai nàng đi Lê Hương viện.
“Trong phòng này, tất cả đồ vật đều là tẩu tử tự mình lựa chọn, tự mình bố trí đấy.”
Đợi đến phòng chính, Tống Tử Nhan thấy bày biện trong phòng khắp nơi đều là dụng tâm, đồ dùng không phải đồ tầm thường, nhưng chỉnh thể cũng không dung tục, tươi mát lịch sự thanh nhã, ngay cả nàng nhìn cũng thấy vui vẻ.
Chính giữa phòng ở có một huân cầu bằng bạc, bên trên quả cầu là hoa văn ong mật bay trên đóa hoa, nhìn lại lại thấy có huân hương phả vào mặt.
“Huân cầu này thật sự là quá mức tinh xảo...” Vương Tố Hoa dẫn theo ý cười tiến lên phía trước hai bước, liền thấy một dòng hương phả vào mặt, khó được chính là mùi hương thơm lại không nồng, mơ hồ có mùi hoa mai.
“Trước đó mấy ngày ở trong phòng Đại tẩu ta đã coi trọng đôi huân cầu này, ta nói với Đại tẩu là ta muốn cả một ngày Đại tẩu cũng không chịu cho ta, bây giờ lại đưa đến phòng Triệu tỷ tỷ. Ta nghĩ rằng, một cái khác chắc là ở trong phòng Tố hoa muội muội rồi. Tẩu tử thật đúng là bất công quá!” Tống Tử Nhan không khỏi bĩu môi nhìn về phía Vân Hoan.
Triệu Vương Hai người nghe được cười to, “Sao lại ăn dấm chua của hai người bọn ta rồi. Chua quá đi!”
“Còn không phải à. Bình thường thật đúng là thương nha đầu này vô ích rồi!” Vân Hoan cười theo nói, nhéo Tống Tử Nhan một cái, “Xem muội còn dám đến viện ta giành đồ ăn không!”
Mặc dù là cười nhưng bọn Triệu Tịch Nguyệt cũng hiểu được đây là Tống Tử Nhan thay Vân Hoan tranh công, vội vàng cảm tạ hai câu, Vân Hoan liên tục xua tay.
Triệu Vương hai người thấy Vân Hoan bộ dáng hiền hòa, cùng Tống Tử Nhan vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, hoàn toàn không có bộ dáng không chịu nổi như tin vịt bên ngoài, tức thời liếc nhau một cái, trong lòng đều tự lắc đầu, lời đồn quả nhiên không thể tin.
Vân Hoan lại dẫn Vương Tố Hoa đi sương phòng, Vương Tố Hoa thấy bày biện trong phòng không khác gì bày biện trong phòng Triệu Tịch Nguyệt, chỉ có mùi hương là đạm hơn, giống như huân hương bình thường nàng hay dùng. Trong lòng nàng nghĩ, nhất định là Hướng Vân Hoan âm thầm tìm hiểu sở thích của các nàng.
Phần cẩn thận và thành ý này, đương nhiên làm cho người ta cảm động.
“Phòng ở đơn sơ, chỉ có thể ủy khuất hai vị tiểu thư ở tạm mấy ngày.” Vân Hoan hơi xin lỗi nhìn Vương Tố Hoa.
“Đại nãi nãi khách khí quá.” Triệu Tịch Nguyệt thuận miệng tiếp lời, “Vốn không cần phiền toái như vậy. Ta và Tố Hoa muội muội chơi với nhau từ nhỏ, cũng khó được khi ở chung một chỗ. Không bằng để hai người chúng ta ở chung một phòng, cũng tốt nói mấy lời riêng tư.”
“Nếu Tịch Nguyệt tỷ tỷ không để ý, ta tự nhiên là nguyện ý.” Vương Tố Hoa cười trả lời.
Vân Hoan dẫn theo hai người đi dạo một vòng quanh Lê Hương viện, bọn hạ nhân đều đi thu thập hành lý, Tống Tử Nhan nói hoa viên Tống phủ mới nhập vào một chậu hoa Sơn Trà hiếm thấy, tên là ‘thập bát học sĩ’, lôi kéo hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa đến vườn đi dạo.
Vân Hoan nghĩ trong phủ còn có chuyện chưa xử lý, liền cáo biệt ba người. Trên đường về viện, mí mắt lại giật giật, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra. Lúc sắp gần trưa, Lê Hương viện quả đúng xảy ra chuyện.
Lúc đó, Vân Hoan đang phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Tư Hoa vội vội vàng vàng chạy tới, nói là Tú Bình bảo nàng nhanh chóng đi nói một tiếng. Nữ tỳ nhà Vương Tố Hoa đang đánh nhau với nha hoàn bên cạnh Hướng Vân Cẩm.
Vân Hoan đang kinh ngạc sao Hướng Vân Cẩm im hơi lặng tiếng lại vào được, sáng sớm rõ ràng nàng đã nói với hạ nhân, nếu Hướng Vân Cẩm đến thì nhất định phải đến báo. Vừa hỏi lại mới biết Hướng Vân Cẩm vừa đến liền gặp Tôn di nương, là Tôn di nương dẫn bọn họ đến Lê Hương viện.
Một bên này, Tôn di nương cũng không phải người đến thông tri Vân Hoan, Tôn di nương dẫn theo Hướng Vân Cẩm đi gặp Vương thị thỉnh an, cũng để hạ nhân dẫn nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm đến Lê Hương viện.
Đến nơi rồi cũng không biết ra đường rẽ gì, nha hoàn bên người Tôn di nương dẫn nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm đi thẳng đến đông sương.
Tuy Vương Tố Hoa không ở đông sương, nhưng hai phòng bên cạnh đông sương là nha hoàn của Vương Tố Hoa ở. Nha hoàn nhà giàu người ta cũng có ba phần tì khí, chủ nhân mình nhường phòng là một chuyện, bị người chiếm đoạt lại là chuyện khác.
Hai phe lại vì một gian phòng ở, suýt nữa ra tay quá nặng.
Nếu không phải Vân Hoan mấy lần thấy Vân Cẩm còn chưa tới, bảo Tú Bình đi Lê Hương viện nhìn xem, chuyện này còn không biết sẽ ầm ĩ thế nào.
Nàng vừa mới bước vào Lê Hương viện liền thấy bọn nha hoàn bên người Vương Tố Hoa và Triệu Tịch Nguyệt đứng ở một bên, ở giữa là một nha hoàn vẻ mặt kiêu căng, hình như là nữ tỳ của Vương Tố Hoa, gọi Tư Cầm.
Một bên khác, cũng là mấy nha đầu Hướng gia, ở giữa là một nha hoàn đang bụm mặt khóc, “Lúc chúng ta đến đây phòng ở này rõ ràng không có người. Đợi chúng ta vào ở rồi, các ngươi lại qua đây cướp phòng, đây là đạo lý gì? Lại nói, tiểu thư nhà chúng ta vẫn là tỷ tỷ của Tống Đại nãi nãi, còn là tiểu di của Tống đại gia, có họ hàng với Tống gia. Gian đông sương phòng này, sao tiểu thư nhà ta không được ở? Không được ở cũng thôi, ngươi nói một tiếng cũng không sao, dựa vào cái gì đánh người!”
“Tiểu thư nhà ta đúng là ở tại Đông sương phòng! Chúng ta đều đã sắp xếp xong tất cả, ngươi mới đến. Ai cướp của ai còn chưa biết đâu! Thân thích? Luận thân thích, tiểu thư nhà ta còn muốn gọi Tống phu nhân một tiếng cô, gọi Tống Đại gia một tiếng biểu ca đấy! Ta đánh ngươi? Ta khi nào thì đánh qua ngươi? Ta mới chỉ đẩy ngươi một cái, bao nhiêu ánh mắt nhìn nhá! Ngươi ít làm ra vẻ đi!”
Nhìn tư thái của hai người, Vân Hoan chỉ cảm thấy da đầu run lên: vừa rồi Hướng Vân Cẩm không đến trước thời gian nàng còn cảm thấy may mắn một hồi, nghĩ rằng chỉ chờ hai người còn lại bụi bặm lạc định, Hướng Vân Cẩm lại vào Tây sương phòng ở tự nhiên không ai dám nói gì.
Nhưng là bây giờ xem ra, người muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, thật sự là có khối người!
“Ơ...’ Tư Hoa bên cạnh thấp giọng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Đại nãi nãi, người kia hình như là Lục La cô nương từ trong viện chúng ta ra ngoài, sao nàng đã trở thành tỳ nữ bên người Đại tiểu thư rồi!”
“Lục La?” Vân Hoan cũng thấy trầm xuống.
Mấy ngày trước Tống Lỗi mới nói với nàng, hai tỷ muội Lục La và Lục Sam đã rời Ung Châu, tiệm cháo Bình An giao cho thân thích của Tống Lỗi quản lí. Giờ sao nàng ta lại xuất hiện ở Tống phủ vậy?
Nàng lại nhìn cái người mảnh mai, đang khóc nỉ non, không phải là cùng một dáng vẻ như Lục La à!
Lúc này, đừng nói Vân Hoan và Tư Hoa kinh ngạc, ngay cả Tú Bình cũng là trăm điều khó hiểu. Ngươi nói, Lục La một cô nương êm đẹp, không ký khế ước bán thân, nghe nói Đại gia trả cho nàng ta một đường ra vô cùng tốt, lúc đó trong phủ bao nhiêu cô nương đều hâm mộ nàng.
Sao nàng đường bằng phẳng không đi, lại cứ một mực muốn làm nha hoàn người ta!
Nghĩ về nghĩ, Tú Bình vẫn nhẹ giọng nói: “Chỗ ở của tiểu thư thông gia sáng sớm Đại nãi đã an bài xong, ngay tại Tây sương phòng. Đây tất cả đều là hiểu lầm, muội muội cũng đừng quá để ý mới tốt. Giờ thì theo ta đi một chuyến đến Tây sương phòng đi, sớm sắp xếp rõ ràng, chủ tử về mới vào ở được.”
Bên này, Lục La vừa nức nở vừa trả lời: “Theo lý, chủ nhà an bài thế nào, chúng ta nên nghe như vậy. Nhưng vừa rồi rõ ràng là Tôn di nương dẫn chúng ta đến Đông sương phòng, lúc này lại đuổi chúng ta ra ngoài?”
Nàng ta dứt khoát không chịu đi, bụm mặt, tay thế nào cũng không chịu buông.
Vân Hoan thấy thế, đi vào đang muốn nói chuyện lại thấy Lục La gọi một tiếng ‘tiểu thư’.
Vân Hoan vừa quay đầu liền thấy Tống Tử Nhan dẫn hai người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa hưng trí bừng bừng trở về, một đầu khác, Hướng Vân Cẩm cũng theo sát phía sau.
Mấy người đúng là không hẹn mà cùng trở lại!
“Ngươi sao vậy?” Lục La mặt đầy nước mắt, lại hợp thời buông tay, nhìn qua, má phải rõ ràng có dấu năm ngón tay, hơi hơi bầm tím.
Hướng Vân Cẩm không khỏi kinh ngạc nói: “Ai đánh ngươi thành như vậy?”
Lục La khóc nói: “Vừa rồi người làm Tống phủ dẫn chúng ta đến Đông sương phòng, nhóm nô tì muốn sắp xếp đồ, bị người đuổi ra không nói, nô tì, nô tì...” Lục La ngừng lại một chút, khóc nói: “Còn bị người đánh!”
“Ngươi nói bậy!” Tư Cầm vội vàng giải thích với Vương Tố Hoa: “Tiểu thư, vừa rồi ta chỉ đẩy nàng một cái, chắc chắn không đánh nàng!”
“Ý của ngươi là ta tự đánh mình thành như vậy hay sao?” Lục La nức nở trả lời.
Thừa dịp hai người giằng co, Tú Bình vội vàng nói lại tiền căn hậu quả cho đám người Tống Tử Nhan nghe.
Tống Tử Nhan ở một bên thấp giọng nói: “Thật đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung! Lúc trước vẫn là hạ nhân của Tống phủ ta, giờ lại thành hạ nhân Hướn phủ. Mấy ngày trước Đại tỷ ta có trở về một lần, nói mấy lời đồn đãi không tốt về Đại tẩu đều xuất từ miệng tiện tì này! Nghĩ trèo lên cành Tống phủ, trèo không được liền ác ý làm hỏng thanh danh Đại tẩu ta, còn dám vào Tống phủ ta, thật đúng là không biết xấu hổ!”
Vương Tố Hoa nghe vậy, nhìn sang Hướng Vân Cẩm vẻ mặt vô tội ở bên cạnh, mặt không khỏi trầm xuống mắng Tư Cầm: “Chúng ta ở Tống phủ chính là khách nhân! Nào có đạo lý khách nhân ở nhà chủ động thủ với người khác! Xưa nay ta dạy ngươi, toàn bộ đều vào bụng chó rồi à! Không biết lễ nghi, không biết giáo dưỡng, không dưng khiến người ta chê cười!”
Nói mấy câu, nói đến Tư Cầm cúi đầu không ra tiếng, Vương Tố Hoa lại giương giọng mắng: “Chỉ là một chỗ ở mà thôi, đáng cho các ngươi phải tranh vỡ đầu! Để người khác nghe được còn tưởng rằng Vương gia chúng ta là đồ bẩn thỉu không lên được mặt bàn! Tống Đại nãi nãi có ý tốt, toàn bộ bị các ngươi đạp hỏng rồi! Bây giờ lại còn làm Tống Đại nãi nãi khó xử, ta còn có mặt mũi nào mà ở đây!”
Vân Hoan thấy nàng một mạch chỉ cây dâu mắng cây hòe, thấy nàng nhắc đến mình, chặn lại nói: “Cũng do ta không an bày thỏa đáng mới có thể ra đường rẽ như vậy!”
“Chuyện này làm sao có thể trách Đại nãi nãi! Hôm nay Tố Hoa đi theo Đại nãi nãi vào viện, tự nhiên biết ngài mất bao nhiêu tâm tư! Đây vốn cũng không phải chuyện lớn gì, đều là do người làm nhà ta quấy đục rồi!” Vương Tố Hoa cười.
Triệu Tịch Nguyệt tiếp nhận câu chuyện, nói với Hướng Vân Cẩm: “Nếu Hướng Đại tiểu thư thích Đông sương phòng, cùng Tố Hoa nói một tiếng là được. Chúng ta cùng là khách, nên hòa khí, tuyệt đối không thể cho chủ nhà thêm phiền toái, làm chủ nhà khó xử, ngươi nói đúng không?
Hướng Vân Cẩm sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng: tranh này nọ, tranh tới tay là một chuyện, người khác nhường lại lại là chuyện khác. Nàng ta vất vả tranh, người khác lại sảng khoái cho, mặc dù là tranh được, nhưng vẫn là một loại hổ thẹn.
Nhưng là, việc đã đến nước này, lùi một bước là yếu thế, tiến về phía trước một bước lại đắc tội tiểu thư hai nhà Triệu Vương, Đông sương phòng này, nàng ta ở, hay là không ở?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook